Hỏa Thần
Chương 27
PARIS
Nhà ga Lyon tọa lạc ở quận 12 của Paris, cách bờ phía đông sông Seine vài dãy phố. Phía trước nhà ga là một vòng xoay giao thông lớn, và xa hơn nữa là giao lộ giữa hai con đường lớn, phố Lyon và đại lộ Diderot. Chính tại nơi đó, trong một quán cà phê ven đường nhộn nhịp khách thập phương, Paul Martineau đang ngồi đợi. Hắn uống nốt phần chất lỏng còn lại trong chiếc ly thủy tinh mỏng đựng rượu vang Côtes du Rhône, rồi ra hiệu cho anh bồi tính tiền. Năm phút chờ đợi trước khi hóa đơn được đưa lên. Hắn để tiền thanh toán và một khoản “boa” nhỏ lại trên bàn, rồi ra cửa và đi về phía lối vào nhà ga.
Có một số xe cảnh sát tập trung ở vòng xoay giao thông, hai cặp nhân viên cảnh sát bán vũ trang đứng gác ở cổng ra vào. Martineau trà trộn vào một nhóm người và bước vào trong. Hắn đã sắp vào đến đại sảnh của ga đi thì bất thình lình bị một cái vỗ vào vai. Hắn quay lại. Đó là một trong những cảnh sát viên gác cửa.
“Xin cho xem giấy tờ”.
Martineau rút chứng minh thư mang quốc tịch Pháp ra khỏi ví và đưa cho người cảnh sát. Anh ta nhìn mặt Martineau rất lâu trước khi nhìn xuống tấm thẻ.
“Ông đi đâu?”
“Aix”.
“Xin cho tôi xem vé tàu”.
Martineau đưa tấm vé ra.
“Trên vé tàu ghi sáng mai ông mới về”.
“Tôi đã đổi giờ đặt vé hồi chiều nay”.
“Tại sao?”
“Tôi cần về sớm hơn dự định”. Martineau quyết định tỏ vẻ hơi bực bội. “Này anh, tất cả các thủ tục xét hỏi này là sao? Liệu những câu hỏi đó có thật sự cần thiết không?”
“Tôi e là có, ông Martineau. Ông đến Paris làm gì?”
Martineau trả lời. “Để ăn trưa với một người đồng nghiệp đến từ đại học Quốc gia Pháp, và gặp một nhà xuất bản tiềm năng”.
“Ông là nhà văn à?”
“Đúng ra là nhà khảo cổ, nhưng tôi đang viết một cuốn sách”.
Người nhân viên cảnh sát trả chứng minh thư cho Martineau.
“Chúc ông một buổi tối vui vẻ”.
“Cám ơn”.
Martineau quay gót và tiến về phía ga đi. Hắn dừng lại ở sảnh, rồi leo lên cầu thang để tới Le Train Bleu, nhà hàng nổi tiếng nhìn xuống đại sảnh của nhà ga. Một cô lễ tân đón hắn ở cửa.
“Ông có đặt bàn trước không ạ?”
“Thật ra tôi đến tìm một người bạn ở quầy bar. Tôi tin rằng cô ấy đã đến rồi”.
Cô lễ tân bước sang bên để nhường đường cho hắn vào. Martineau rảo bước đến quầy bar, và dừng lại ở một bàn có cửa sổ nhìn bao quát nhà ga bên dưới. Người đang ngồi ở bàn là một phụ nữ xinh đẹp và có vẻ trẻ trung hơn so với độ tuổi tứ tuần, có một lọn tóc nhuộm màu bạch kim trên mái tóc dài đen nhánh. Cô ngước nhìn lên khi Martineau tiến lại. Anh cúi xuống và hôn lên cổ cô.
“Chào Mimi”.
“Paul”, cô ta thì thào. “Được gặp lại anh thật dễ chịu”.
Nhà ga Lyon tọa lạc ở quận 12 của Paris, cách bờ phía đông sông Seine vài dãy phố. Phía trước nhà ga là một vòng xoay giao thông lớn, và xa hơn nữa là giao lộ giữa hai con đường lớn, phố Lyon và đại lộ Diderot. Chính tại nơi đó, trong một quán cà phê ven đường nhộn nhịp khách thập phương, Paul Martineau đang ngồi đợi. Hắn uống nốt phần chất lỏng còn lại trong chiếc ly thủy tinh mỏng đựng rượu vang Côtes du Rhône, rồi ra hiệu cho anh bồi tính tiền. Năm phút chờ đợi trước khi hóa đơn được đưa lên. Hắn để tiền thanh toán và một khoản “boa” nhỏ lại trên bàn, rồi ra cửa và đi về phía lối vào nhà ga.
Có một số xe cảnh sát tập trung ở vòng xoay giao thông, hai cặp nhân viên cảnh sát bán vũ trang đứng gác ở cổng ra vào. Martineau trà trộn vào một nhóm người và bước vào trong. Hắn đã sắp vào đến đại sảnh của ga đi thì bất thình lình bị một cái vỗ vào vai. Hắn quay lại. Đó là một trong những cảnh sát viên gác cửa.
“Xin cho xem giấy tờ”.
Martineau rút chứng minh thư mang quốc tịch Pháp ra khỏi ví và đưa cho người cảnh sát. Anh ta nhìn mặt Martineau rất lâu trước khi nhìn xuống tấm thẻ.
“Ông đi đâu?”
“Aix”.
“Xin cho tôi xem vé tàu”.
Martineau đưa tấm vé ra.
“Trên vé tàu ghi sáng mai ông mới về”.
“Tôi đã đổi giờ đặt vé hồi chiều nay”.
“Tại sao?”
“Tôi cần về sớm hơn dự định”. Martineau quyết định tỏ vẻ hơi bực bội. “Này anh, tất cả các thủ tục xét hỏi này là sao? Liệu những câu hỏi đó có thật sự cần thiết không?”
“Tôi e là có, ông Martineau. Ông đến Paris làm gì?”
Martineau trả lời. “Để ăn trưa với một người đồng nghiệp đến từ đại học Quốc gia Pháp, và gặp một nhà xuất bản tiềm năng”.
“Ông là nhà văn à?”
“Đúng ra là nhà khảo cổ, nhưng tôi đang viết một cuốn sách”.
Người nhân viên cảnh sát trả chứng minh thư cho Martineau.
“Chúc ông một buổi tối vui vẻ”.
“Cám ơn”.
Martineau quay gót và tiến về phía ga đi. Hắn dừng lại ở sảnh, rồi leo lên cầu thang để tới Le Train Bleu, nhà hàng nổi tiếng nhìn xuống đại sảnh của nhà ga. Một cô lễ tân đón hắn ở cửa.
“Ông có đặt bàn trước không ạ?”
“Thật ra tôi đến tìm một người bạn ở quầy bar. Tôi tin rằng cô ấy đã đến rồi”.
Cô lễ tân bước sang bên để nhường đường cho hắn vào. Martineau rảo bước đến quầy bar, và dừng lại ở một bàn có cửa sổ nhìn bao quát nhà ga bên dưới. Người đang ngồi ở bàn là một phụ nữ xinh đẹp và có vẻ trẻ trung hơn so với độ tuổi tứ tuần, có một lọn tóc nhuộm màu bạch kim trên mái tóc dài đen nhánh. Cô ngước nhìn lên khi Martineau tiến lại. Anh cúi xuống và hôn lên cổ cô.
“Chào Mimi”.
“Paul”, cô ta thì thào. “Được gặp lại anh thật dễ chịu”.
Tác giả :
Daniel Silva