Hòa Thân Tân Truyện
Chương 94: Mèo giỡn chuột
Hòa Thân nhìn Henry Patel mặt biến sắc, cười lạnh nói: “Ta giết bọn họ rồi? Ngươi nói thật nhẹ nhàng, đừng nói ta giết bọn họ, chính là cho bọn hắn một chút thể diện, Hòa Thân ta cũng không dám!”
Henry vừa nghe trong lời nói của Hòa Thân có chút không minh bạch, lại càng không hiểu được dụng ý đích thực của Hòa Thân,vâng dạ nói: “Hòa đại nhân, ngài có thể nói rõ một chút được không?”
Hòa Thân trong lòng đã sớm có chủ ý, vì thế khinh miệt cười, dùng sức vung tay ra phía ngoài, lớn tiếng nói: “Tiên sinh tặng cho ta mấy trăm khẩu súng kíp kia dùng để đấu với chim à, trên thương thuyền của Uy Liêm Ba Lễ mấy trăm khẩu pháo nếu phát nổ, đừng nói đến Chiêm viện nho nhỏ này của ta trong nháy mắt có thể bị tiêu diệt, chỉ sợ toàn bộ thành Nam Kinh cũng trong chốc lát trở thành một đống gạch vụn!”
“Chẳng lẽ... Chẳng lẽ Uy Liêm bọn họ đầu cơ trục lợi súng ống đạn được?” Henry nhất thời trợn mắt há hốc mồm.
“Cái gì "Chẳng lẽ"? Chuyện gì ngươi không rõ?” Hòa Thân ép hỏi.
“Thật sự... Ta thật sự không rõ! Hòa đại nhân, ngài đừng tức giận! Cái tên Uy Liêm nói cho ta biết, thuyền bọn họ là chở hàng của công ty Đông Ấn Độ, hắn nói cho ta biết trên thuyền có một ít hương liệu và châu báu, tính toán vận chuyển đến hai tỉnh Hồ Bắc và Tứ Xuyên bán, ngoài ra ta không biết gì hết --” Trên mặt Henry là một vẻ cố gắng giải thích cho mình.
“ Nói đùa sao! Năm trước hai tỉnh Hồ Bắc và Tứ Xuyên đại hạn, liên tục hai năm đều không có thu hoạch, đừng nói là dân chúng, đến quan to giàu có cũng chỉ có thể lấp đầy bụng, các ngươi chuyển mấy chục tấn hương liệu và châu báu đến Tứ Xuyên và Hồ Bắc để bán cho ai?” Hòa Thân càng nói càng tức.
“Như vậy đi, Hòa đại nhân, ta lần này quay về Anh quốc sẽ đến công ty Đông Ấn Độ một chuyến, để bọn họ mở cho ngài một tờ đơn xếp hàng của Uy Liêm Ba Lễ, như vậy sẽ biết bọn họ xếp trên thuyền là những hàng gì! -- Đại nhân... Đại nhân xem như vậy có được không?” Henry run run nói.
Hòa Thân vừa thấy người này còn muốn dựa vào điểm yếu để chống lại, đang định giáo huấn cho hắn một trận, bỗng nhiên cửa phòng hé ra,đầu Lưu Toàn thò vào dò xét, cười nói: “Lão gia, người đi ra một chút!”
Hòa Thân biết khi mình đang tiếp khách cũng chỉ có Lưu Toàn dám làm càn như vậy, cũng chỉ có Lưu Toàn có thể đến chỗ hắn, vì thế tạm thời để Henry ở trong phòng, nặng nề đóng cửa lại đi ra gặp Lưu Toàn.
“Lão gia, đây là tờ giấy Nhất Thanh cô nương viết, đưa cho tôi lập tức giao cho ngài!” Lưu Toàn nói xong liền lấy tờ giấy trong tay đưa cho Hòa Thân.
Hòa Thân tiếp nhận vừa nhìn, trong ánh mắt liền hiện lên một tia sát khí, phân phó cho Lưu Toàn nói: “Người nước ngoài ăn xong cơm rồi, mau mang nước trà hầu hạ, nhưng không có mệnh lệnh của ta, bọn họ ai cũng không được rời đi!”
“Vâng! – còn vị ở trong thư phòng của người?” Lưu Toàn hỏi.
“Ngươi mang mấy huynh đệ ở bên ngoài canh giữ, nghe hiệu lệnh của ta!” Hòa Thân quyết đoán nói.
Chờ Hòa Thân trở lại thư phòng gặp Henry Patel còn đang ngồi trên ghế bần thần, tựa hồ như bị oan khuất thật lớn. Nhưng Hòa Thân biết, con quỷ ngoại quốc này nhìn lăng đầu lăng não, nói chuyện âm dương quái khí, hình như chân đi trên đường cũng có vấn đề, nhưng suy tính trong lòng, so với đê tiện vô sỉ, có thể lợi hại hơn người Trung Quốc!
“Ta nói Henry tiên sinh, đã nghĩ cẩn thận chưa?” Hòa Thân nhìn người này, mỉm cười hỏi.
“Suy nghĩ cẩn thận cái gì? Có phải đến công ty Đông Ấn Độ mở cho Hòa đại nhân cái đơn gửi hàng?” Henry ngạnh cổ hỏi.
Vốn Hòa Thân vừa rồi nén tức giận lại, nhưng bây giờ vừa thấy con quỷ ngoại quốc này đã thành cá trong chậu, cũng bớt tức giận, vì thế bình tĩnh nói: “Sau này ngươi không cần nói cho ta "Công ty Đông Ấn Độ, các ngươi ở Ấn Độ làm cái gì còn tưởng rằng ta không biết sao? Nhỏ mà nói, các ngươi thu mua giá rẻ cây ngô, bông vận chuyển đến Anh quốc các ngươi, cướp đoạt châu báu, hương liệu bán đến Âu Châu, kinh doanh nhân khẩu đến nước các ngươi làm việc cực nhọc; Lớn mà nói, chế tạo nha phiến, làm hại nhân dân Ấn Độ và các quốc gia khác, làm cho rất nhiều quốc gia bây giờ không có binh ngăn địch, cũng không có bạc bổ sung; lại trăm phương nghìn kế khơi mào mâu thuẫn trong nước Ấn Độ, các ngươi ngồi thu ngư ông thủ lợi... Chuyện xấu trên đời này đều do các ngươi làm, ngươi còn làm cho ta tin tưởng một tờ giấy trắng rỗng tuếch của công ty chó má gì đó, ngươi nên về nhà mà ôm con đi thôi!”
Lần này Henry choáng váng, hắn thật sự không ngờ một quan viên mới chỉ có hai mươi mấy tuổi của Trung Quốc lại có thể hiểu biết với thế giới hiện tại nhiều như vậy, những câu nói đều đâm thẳng vào tâm can của hắn, hắn ngơ ngác nhìn Hòa Thân, lắp bắp nói: “Hòa đại nhân... Hòa đại nhân có lẽ có chút hiểu lầm với chúng ta...”
“Thôi đi, ngươi đừng lắm mồm với ta, bản đại nhân cũng không có hơi khua môi múa mép với ngươi! -- Ta hỏi lại ngươi, lần này trên "Nhật viễn hào" của ngươi có hàng hóa gì?” Hòa Thân lạnh lùng hỏi han.
Henry lập tức tê liệt ngã xuống ghế, bằng trực giác nói cho hắn, hàng hóa trên thuyền khẳng định là có người để lộ tin đồn, vừa định nói sạo, chỉ thấy Hòa Thân trừng mắt với hắn, đến trước mặt hắn hung hăng nói: “Ta nói thay ngươi! -- nha phiến!”
Lại nhìn Henry Patel, vừa rồi còn ra vẻ đạo mạo tự xưng đặc sứ quốc vương đế quốc Anh, bây giờ đã thành một bộ dáng ngu si, hắn không thể đoán được này Hòa Thân có thể có thủ đoạn và quyết đoán như thế.
“Henry tiên sinh, ngươi ngồi xuống!” Hòa Thân nói.
“Vâng!” Henry đem mông xê dịch, tạm thời tính ngồi vững.
“Ta cảnh cáo trước ngươi vài câu, ngươi nghe rõ! -- Trung Quốc chúng ta luôn luôn lễ nghi, cũng không vô duyên vô cớ phi lễ với người nước ngoài các ngươi, nhưng nếu các ngươi mang kế hoạch nham hiểm, dựa thời cơ đến quấy rối, chúng ta cũng quyết không khách khí; vì sao Hoàng đế Càn Long chúng ta lần trước cự tuyệt thỉnh cầu của các ngươi thông thương cùng nước ta, nhưng bởi vì Hoàng Thượng đã nhìn ra tâm thuật bất chính của các ngươi!” Hòa Thân lời lẽ nghiêm khắc nói, thật ra đây không phải ý tứ của Càn Long, thuần túy là phần tự tôn của hắn ở trước mặt Henry.
“Chúng ta không bao giờ... làm mấy thứ này nữa, ta xin cam đoan với Hòa đại nhân! Nếu về sau lại có chuyện như vậy phát sinh, xin mời Hòa đại nhân trực tiếp giao chúng ta cho chính phủ các ngài nặng nề mà trị tội!” Henry nói xong liền từ trên ghế đứng lên, ở trước mặt Hòa Thân xoay người gật đầu nói.
Hòa Thân vui mừng, trong lòng nghĩ: “ Người nước ngoài này hóa ra cũng sẽ khúm núm, nịnh bợ!” Nhưng trên mặt chút không mang vẻ đắc ý, mà cười lạnh nói: “Giao cho chính phủ trị tội? -- Ta xem hà tất để cho các ngươi hưởng thụ đãi ngộ như vậy! Vài người Anh di, phải cần chính phủ ra mặt sao, ta ra lệnh một tiếng, không cần đến thời gian một chén trà có thể cho các ngươi đi gặp chúa!”
“Sao? -- Hòa đại nhân muốn giết chúng ta?” Henry run rẩy cả người hỏi.
“Chẳng lẽ tội các ngươi phạm phải không nên giết?” Hòa Thân hỏi ngược lại, “ Uy Liêm Ba Lễ kia không cần phải nói, một mình kinh doanh súng ống đạn đến Trung Quốc không nói, còn có hiềm nghi cung cấp vũ khí võ trang cho chính phủ, chỉ cái tội lớn phạm pháp luật Đại Thanh, đã có thể róc xương lóc thịt!”
Henry cầu xin nói: “Uy liêm bọn họ là nên chết, chuyện của chúng ta còn mong Hòa đại nhân tha cho, chúng ta đặc sứ quốc vương, lần này đến quý quốc yêu cầu thông thương, giết chúng ta ai sẽ trở về phục mệnh?” Henry nói.
“ Đặc sứ của Quốc vương? Nói thật dễ nghe! Quốc vương của các ngươi phái đặc sứ như vậy đến Trung Quốc chúng ta, hắn cũng nên giết! Ngươi không nói đến quốc vương các ngươi thì thôi, bây giờ ta giết hết các ngươi, để quốc vương các ngươi nhìn xem, về sau còn dám mưu đồ gây rối với Trung Quốc chúng ta, tâm mang bất trắc, các ngươi chính là tấm gương!” Hòa Thân nói.
“Vậy sẽ gây ra nguy cấp ngoại giao cho hai nước, làm không tốt còn có thể phát sinh ảnh hưởng đến liên kết quốc tế, mong Hòa đại nhân suy nghĩ thận trọng!” Henry nói đến đây tựa hồ có vài phần lo lắng.
Hòa Thân vừa thấy đối đãi với hạng người ngoan cố này, “Động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý” căn bản là không dùng được, phái tên đại lưu manh, đại vô lại mới là nhà ngoại giao xuất sắc nhất, vì thế liền cười hì hì, hơi có chút lưu manh, bộ dáng chí tôn vô lại nói: “Ngoại giao hai nước Trung Anh xảy ra nguy cấp, vậy thì càng tốt, như vậy cũng tránh cho "Sinh sự từ việc không đâu"; phát sinh ảnh hưởng đến liên kết quốc tế, vậy thì càng náo nhiệt, ta thích xem náo nhiệt!”
“Hòa đại nhân, ngài không thể lỗ mãng như vậy! -- Kiên thuyền lợi pháo của chúng ta, các ngươi không ngăn được!” Henry Patel nói.
“Ta cảm thấy được ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu đổi cho ta làm một vị quan khác của Đại Thanh, chỉ sợ tiểu tử ngươi đã sớm đi gặp Mác rồi!...”
Khi Henry Patel còn chưa hiểu được Mác là làm gì, chỉ thấy Hòa Thân đứng ở giữa phòng, có chút hiên ngang lẫm liệt nói: “Đám cường đạo các ngươi, càng nể mặt các ngươi lại càng lấn tới, sau khi lão tử giết các ngươi, sẽ xem quốc vương các ngươi phái tới kiên thuyền lợi pháo! Đến lúc đó lão tử an vị trấn Nam Kinh, chúng ta sẽ có một cuộc đại chiến Hoàng Hải Trung Anh!”
Một trận mãnh mẽ của Hòa Thân này không thua gì ba trăm khẩu pháo trực tiếp hướng vào đầu Henry Patel, rốt cục khi Hòa Thân thiết kế xong rồi quân đội Trung Quốc qua eo biển Anh quốc, mạnh mẽ đổ bộ lên đảo Anh Quốc, lại lấy hỏa lực phá hủy Luân Đôn, Henry Patel này mới xem như hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Henry Patel bây giờ mới phát hiện bây giờ trong đế quốc cổ xưa mà phong bế này, tự nhiên vẫn còn cất giấu một quan viên làm cho người ta không rét mà run như vậy, hắn cũng hoàn toàn hiểu được một sự thật, đó chính là -- ở Trung Quốc người không muốn sống thật nhiều!
Hòa Thân nhìn Henry ngồi phịch ở trên mặt đất, thỏa mãn nở nụ cười, nghĩ thầm: Mèo nếu là thật sự đấu với chuột, thật là thú vị!
conem_bendoianh
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Henry vừa nghe trong lời nói của Hòa Thân có chút không minh bạch, lại càng không hiểu được dụng ý đích thực của Hòa Thân,vâng dạ nói: “Hòa đại nhân, ngài có thể nói rõ một chút được không?”
Hòa Thân trong lòng đã sớm có chủ ý, vì thế khinh miệt cười, dùng sức vung tay ra phía ngoài, lớn tiếng nói: “Tiên sinh tặng cho ta mấy trăm khẩu súng kíp kia dùng để đấu với chim à, trên thương thuyền của Uy Liêm Ba Lễ mấy trăm khẩu pháo nếu phát nổ, đừng nói đến Chiêm viện nho nhỏ này của ta trong nháy mắt có thể bị tiêu diệt, chỉ sợ toàn bộ thành Nam Kinh cũng trong chốc lát trở thành một đống gạch vụn!”
“Chẳng lẽ... Chẳng lẽ Uy Liêm bọn họ đầu cơ trục lợi súng ống đạn được?” Henry nhất thời trợn mắt há hốc mồm.
“Cái gì "Chẳng lẽ"? Chuyện gì ngươi không rõ?” Hòa Thân ép hỏi.
“Thật sự... Ta thật sự không rõ! Hòa đại nhân, ngài đừng tức giận! Cái tên Uy Liêm nói cho ta biết, thuyền bọn họ là chở hàng của công ty Đông Ấn Độ, hắn nói cho ta biết trên thuyền có một ít hương liệu và châu báu, tính toán vận chuyển đến hai tỉnh Hồ Bắc và Tứ Xuyên bán, ngoài ra ta không biết gì hết --” Trên mặt Henry là một vẻ cố gắng giải thích cho mình.
“ Nói đùa sao! Năm trước hai tỉnh Hồ Bắc và Tứ Xuyên đại hạn, liên tục hai năm đều không có thu hoạch, đừng nói là dân chúng, đến quan to giàu có cũng chỉ có thể lấp đầy bụng, các ngươi chuyển mấy chục tấn hương liệu và châu báu đến Tứ Xuyên và Hồ Bắc để bán cho ai?” Hòa Thân càng nói càng tức.
“Như vậy đi, Hòa đại nhân, ta lần này quay về Anh quốc sẽ đến công ty Đông Ấn Độ một chuyến, để bọn họ mở cho ngài một tờ đơn xếp hàng của Uy Liêm Ba Lễ, như vậy sẽ biết bọn họ xếp trên thuyền là những hàng gì! -- Đại nhân... Đại nhân xem như vậy có được không?” Henry run run nói.
Hòa Thân vừa thấy người này còn muốn dựa vào điểm yếu để chống lại, đang định giáo huấn cho hắn một trận, bỗng nhiên cửa phòng hé ra,đầu Lưu Toàn thò vào dò xét, cười nói: “Lão gia, người đi ra một chút!”
Hòa Thân biết khi mình đang tiếp khách cũng chỉ có Lưu Toàn dám làm càn như vậy, cũng chỉ có Lưu Toàn có thể đến chỗ hắn, vì thế tạm thời để Henry ở trong phòng, nặng nề đóng cửa lại đi ra gặp Lưu Toàn.
“Lão gia, đây là tờ giấy Nhất Thanh cô nương viết, đưa cho tôi lập tức giao cho ngài!” Lưu Toàn nói xong liền lấy tờ giấy trong tay đưa cho Hòa Thân.
Hòa Thân tiếp nhận vừa nhìn, trong ánh mắt liền hiện lên một tia sát khí, phân phó cho Lưu Toàn nói: “Người nước ngoài ăn xong cơm rồi, mau mang nước trà hầu hạ, nhưng không có mệnh lệnh của ta, bọn họ ai cũng không được rời đi!”
“Vâng! – còn vị ở trong thư phòng của người?” Lưu Toàn hỏi.
“Ngươi mang mấy huynh đệ ở bên ngoài canh giữ, nghe hiệu lệnh của ta!” Hòa Thân quyết đoán nói.
Chờ Hòa Thân trở lại thư phòng gặp Henry Patel còn đang ngồi trên ghế bần thần, tựa hồ như bị oan khuất thật lớn. Nhưng Hòa Thân biết, con quỷ ngoại quốc này nhìn lăng đầu lăng não, nói chuyện âm dương quái khí, hình như chân đi trên đường cũng có vấn đề, nhưng suy tính trong lòng, so với đê tiện vô sỉ, có thể lợi hại hơn người Trung Quốc!
“Ta nói Henry tiên sinh, đã nghĩ cẩn thận chưa?” Hòa Thân nhìn người này, mỉm cười hỏi.
“Suy nghĩ cẩn thận cái gì? Có phải đến công ty Đông Ấn Độ mở cho Hòa đại nhân cái đơn gửi hàng?” Henry ngạnh cổ hỏi.
Vốn Hòa Thân vừa rồi nén tức giận lại, nhưng bây giờ vừa thấy con quỷ ngoại quốc này đã thành cá trong chậu, cũng bớt tức giận, vì thế bình tĩnh nói: “Sau này ngươi không cần nói cho ta "Công ty Đông Ấn Độ, các ngươi ở Ấn Độ làm cái gì còn tưởng rằng ta không biết sao? Nhỏ mà nói, các ngươi thu mua giá rẻ cây ngô, bông vận chuyển đến Anh quốc các ngươi, cướp đoạt châu báu, hương liệu bán đến Âu Châu, kinh doanh nhân khẩu đến nước các ngươi làm việc cực nhọc; Lớn mà nói, chế tạo nha phiến, làm hại nhân dân Ấn Độ và các quốc gia khác, làm cho rất nhiều quốc gia bây giờ không có binh ngăn địch, cũng không có bạc bổ sung; lại trăm phương nghìn kế khơi mào mâu thuẫn trong nước Ấn Độ, các ngươi ngồi thu ngư ông thủ lợi... Chuyện xấu trên đời này đều do các ngươi làm, ngươi còn làm cho ta tin tưởng một tờ giấy trắng rỗng tuếch của công ty chó má gì đó, ngươi nên về nhà mà ôm con đi thôi!”
Lần này Henry choáng váng, hắn thật sự không ngờ một quan viên mới chỉ có hai mươi mấy tuổi của Trung Quốc lại có thể hiểu biết với thế giới hiện tại nhiều như vậy, những câu nói đều đâm thẳng vào tâm can của hắn, hắn ngơ ngác nhìn Hòa Thân, lắp bắp nói: “Hòa đại nhân... Hòa đại nhân có lẽ có chút hiểu lầm với chúng ta...”
“Thôi đi, ngươi đừng lắm mồm với ta, bản đại nhân cũng không có hơi khua môi múa mép với ngươi! -- Ta hỏi lại ngươi, lần này trên "Nhật viễn hào" của ngươi có hàng hóa gì?” Hòa Thân lạnh lùng hỏi han.
Henry lập tức tê liệt ngã xuống ghế, bằng trực giác nói cho hắn, hàng hóa trên thuyền khẳng định là có người để lộ tin đồn, vừa định nói sạo, chỉ thấy Hòa Thân trừng mắt với hắn, đến trước mặt hắn hung hăng nói: “Ta nói thay ngươi! -- nha phiến!”
Lại nhìn Henry Patel, vừa rồi còn ra vẻ đạo mạo tự xưng đặc sứ quốc vương đế quốc Anh, bây giờ đã thành một bộ dáng ngu si, hắn không thể đoán được này Hòa Thân có thể có thủ đoạn và quyết đoán như thế.
“Henry tiên sinh, ngươi ngồi xuống!” Hòa Thân nói.
“Vâng!” Henry đem mông xê dịch, tạm thời tính ngồi vững.
“Ta cảnh cáo trước ngươi vài câu, ngươi nghe rõ! -- Trung Quốc chúng ta luôn luôn lễ nghi, cũng không vô duyên vô cớ phi lễ với người nước ngoài các ngươi, nhưng nếu các ngươi mang kế hoạch nham hiểm, dựa thời cơ đến quấy rối, chúng ta cũng quyết không khách khí; vì sao Hoàng đế Càn Long chúng ta lần trước cự tuyệt thỉnh cầu của các ngươi thông thương cùng nước ta, nhưng bởi vì Hoàng Thượng đã nhìn ra tâm thuật bất chính của các ngươi!” Hòa Thân lời lẽ nghiêm khắc nói, thật ra đây không phải ý tứ của Càn Long, thuần túy là phần tự tôn của hắn ở trước mặt Henry.
“Chúng ta không bao giờ... làm mấy thứ này nữa, ta xin cam đoan với Hòa đại nhân! Nếu về sau lại có chuyện như vậy phát sinh, xin mời Hòa đại nhân trực tiếp giao chúng ta cho chính phủ các ngài nặng nề mà trị tội!” Henry nói xong liền từ trên ghế đứng lên, ở trước mặt Hòa Thân xoay người gật đầu nói.
Hòa Thân vui mừng, trong lòng nghĩ: “ Người nước ngoài này hóa ra cũng sẽ khúm núm, nịnh bợ!” Nhưng trên mặt chút không mang vẻ đắc ý, mà cười lạnh nói: “Giao cho chính phủ trị tội? -- Ta xem hà tất để cho các ngươi hưởng thụ đãi ngộ như vậy! Vài người Anh di, phải cần chính phủ ra mặt sao, ta ra lệnh một tiếng, không cần đến thời gian một chén trà có thể cho các ngươi đi gặp chúa!”
“Sao? -- Hòa đại nhân muốn giết chúng ta?” Henry run rẩy cả người hỏi.
“Chẳng lẽ tội các ngươi phạm phải không nên giết?” Hòa Thân hỏi ngược lại, “ Uy Liêm Ba Lễ kia không cần phải nói, một mình kinh doanh súng ống đạn đến Trung Quốc không nói, còn có hiềm nghi cung cấp vũ khí võ trang cho chính phủ, chỉ cái tội lớn phạm pháp luật Đại Thanh, đã có thể róc xương lóc thịt!”
Henry cầu xin nói: “Uy liêm bọn họ là nên chết, chuyện của chúng ta còn mong Hòa đại nhân tha cho, chúng ta đặc sứ quốc vương, lần này đến quý quốc yêu cầu thông thương, giết chúng ta ai sẽ trở về phục mệnh?” Henry nói.
“ Đặc sứ của Quốc vương? Nói thật dễ nghe! Quốc vương của các ngươi phái đặc sứ như vậy đến Trung Quốc chúng ta, hắn cũng nên giết! Ngươi không nói đến quốc vương các ngươi thì thôi, bây giờ ta giết hết các ngươi, để quốc vương các ngươi nhìn xem, về sau còn dám mưu đồ gây rối với Trung Quốc chúng ta, tâm mang bất trắc, các ngươi chính là tấm gương!” Hòa Thân nói.
“Vậy sẽ gây ra nguy cấp ngoại giao cho hai nước, làm không tốt còn có thể phát sinh ảnh hưởng đến liên kết quốc tế, mong Hòa đại nhân suy nghĩ thận trọng!” Henry nói đến đây tựa hồ có vài phần lo lắng.
Hòa Thân vừa thấy đối đãi với hạng người ngoan cố này, “Động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý” căn bản là không dùng được, phái tên đại lưu manh, đại vô lại mới là nhà ngoại giao xuất sắc nhất, vì thế liền cười hì hì, hơi có chút lưu manh, bộ dáng chí tôn vô lại nói: “Ngoại giao hai nước Trung Anh xảy ra nguy cấp, vậy thì càng tốt, như vậy cũng tránh cho "Sinh sự từ việc không đâu"; phát sinh ảnh hưởng đến liên kết quốc tế, vậy thì càng náo nhiệt, ta thích xem náo nhiệt!”
“Hòa đại nhân, ngài không thể lỗ mãng như vậy! -- Kiên thuyền lợi pháo của chúng ta, các ngươi không ngăn được!” Henry Patel nói.
“Ta cảm thấy được ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu đổi cho ta làm một vị quan khác của Đại Thanh, chỉ sợ tiểu tử ngươi đã sớm đi gặp Mác rồi!...”
Khi Henry Patel còn chưa hiểu được Mác là làm gì, chỉ thấy Hòa Thân đứng ở giữa phòng, có chút hiên ngang lẫm liệt nói: “Đám cường đạo các ngươi, càng nể mặt các ngươi lại càng lấn tới, sau khi lão tử giết các ngươi, sẽ xem quốc vương các ngươi phái tới kiên thuyền lợi pháo! Đến lúc đó lão tử an vị trấn Nam Kinh, chúng ta sẽ có một cuộc đại chiến Hoàng Hải Trung Anh!”
Một trận mãnh mẽ của Hòa Thân này không thua gì ba trăm khẩu pháo trực tiếp hướng vào đầu Henry Patel, rốt cục khi Hòa Thân thiết kế xong rồi quân đội Trung Quốc qua eo biển Anh quốc, mạnh mẽ đổ bộ lên đảo Anh Quốc, lại lấy hỏa lực phá hủy Luân Đôn, Henry Patel này mới xem như hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Henry Patel bây giờ mới phát hiện bây giờ trong đế quốc cổ xưa mà phong bế này, tự nhiên vẫn còn cất giấu một quan viên làm cho người ta không rét mà run như vậy, hắn cũng hoàn toàn hiểu được một sự thật, đó chính là -- ở Trung Quốc người không muốn sống thật nhiều!
Hòa Thân nhìn Henry ngồi phịch ở trên mặt đất, thỏa mãn nở nụ cười, nghĩ thầm: Mèo nếu là thật sự đấu với chuột, thật là thú vị!
conem_bendoianh
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Tác giả :
Độc Cô Hắc Mã