Hòa Thân Tân Truyện
Chương 166: Thanh thảo hoàng đế
HIDE
Hòa Thân nói kế hoạch của mình cho Nhiễm Kiện, hắn ta sững ra hỏi: “ Hòa đại nhân, làm thật sao?”
“Làm thật sao thế?”
“Vâng Ngài nói thế nào làm thế đó” Nhiễm Kiện gật đầu, chớp mắt đã len lên đến chỗ rạp.
Lúc này Tạ Phi Kiếm đang mò mẫm tìm một cái tên, Nhiễm Kiện chui lên từ đằng sau, nói nhỏ vào tay mấy câu, Tạ Phi Kiếm nghe xong cũng đơ ra, thật không ngờ tới. Thế nhưng thực hiện vô điều kiện mệnh lệnh của Hòa Thân là chỉ nam hành động của hắn bao nhiêu năm nay, nguyên tắc này sớm đã ngấm vào máu thịt hắn, mặc dù thấy có chút nhưng cũng có chút nguy hiểm nhất định, thế nhưng hắn cũng chỉ thoáng do dự rồi cắn răng bước vội xuống khỏi bục.
Tạ Phi Kiếm đến trước mặt Càn Long gật đầu cười: “ Lão tử, tại hạ thấy ngài khuôn mặt hiền lành, nay mời lão tử lên bục mở thưởng cho mọi người” Nói xong, dùng tay làm ra hiệu mời.
Thị vệ bên cạnh Càn Long định bước lên ngắn thì bị Càn Long xua tay ngăn lại. Nói thật, chuyện hôm nay cũng khiến Càn Long hiếu kì, Tạ Phi Kiếm bước lên bục nói rõ nguyên tắc rút thưởng, Càn Long thấy rằng đây là chuyện chưa từng có, ông ta cũng muốn thử, rất muốn bỏ cái tên mình vào trong rương, xem vận may của mình đến đâu.
Nay lại thấy người trên sân khấu xuống mời mình mở thưởng, trong lòng vô cùng hoan hỉ, lại thêm những ánh mắt ngưỡng mộ của người bên cạnh nhìn mình, cảm giác là trung tâm vũ trụ rất lâu rồi chưa được nếm, nay thấy cơ hội đã đến, liền gạt bọn thị vệ ra bước vội lên bục nhận thưởng.
Hòa Thân thấy Càn Long thật sự thích, vốn dĩ chỉ muốn đùa ông ta, không ngờ Càn Long lại lên thật
Càn Long theo cách mà Nhiễm Kiện đã công bố từ trước, đến trước cái rương lớn, thò tay vào bên trong, lúc này Càn Long tỏ vẻ rất công bằng không lấy ngay tờ giấy ra mà khua một vòng, khi thấy thứ tự sắp xếp bên trong đã bị đảo lộn mới cẩn trọng rút ra một tờ, nhìn Tạ Phi Kiếm bên cạnh, rồi đưa tờ giấy qua cho hắn.
“Đừng đừng lão tử, để thể hiện sự công bằng nghiêm túc lần mở thưởng này, nay sẽ do ngài đích thân đọc tên người được viết bên trong là ai, sau đó chúng ta sẽ lập tức trao phần thưởng 5 nghìn lạng cho người đó”
“Được… được. Ta đọc ta đọc” Càn Long vô cùng hưng phấn mở ra, đang định đọc to cái tên viết trên giấy thì ông trợn tròn mắt, nghi hoặc, kích động không biết nên làm thế nào, mấy lần mở miệng nhưng không nói thành lời, hóa ra tờ giấy kia viết: Hoàng đế Đại Thanh Càn Long
“Trẫm quả nhiên đã trúng rồi, thật không ngờ, thế là thế nào nhỉ?” Đối diện với vô số cặp mắt bên dưới, Càn Long thật không biết nên làm thế nào.
Tạ Phi Kiếm nhìn Càn Long đang ngây ra, vội bước đến cười: “ Lão tử, ngài sao thế, vậy để ta đọc thay vậy” Nói xong liền cầm lấy mẩu giấy, nhìn xong bèn hô: “Người hôm nay trúng thưởng không ai khác chính là hoàng đế Càn Long” Nói xong liền đưa tờ giấy ra đằng trước cho tất cả xem.
Điều này thật khiến bọn quan viên điên tiết, bọn họ gân cổ xông đến trước bục, mắng: “ Thế là thế nào, rõ ràng rối qua chỉ có bọn ta đi cầu kiến Hòa đại nhân, sao tên của hoàng thượng lại có trong đó?”
Bách tính đang vây bên ngoài nghe tên hoàng thượng trúng thưởng hét lên: “ Thật không công bằng, nhất định là trò của lão già kia, bắt lão lại”
“Đánh chết tên làm giả kia đi”
“đá hắn cút đi, mở thưởng lại”
Càn Long sớm đã điên hết tiết, vừa rồi lại thấy bọn quan viên chất vấn sao tên mình lại có trong rương, ông đã định nổi trận lôi đình nay lại thấy chúng mắng mình là lão tử thối lại còn nói mình giở trò, sao, lại định kéo ta xuống đánh chết ư, thật hoang đường.
Càn Long không nhịn được nữa, quát: “ Các ngươi câm miệng cho trẫm, ban nay các ngươi cũng thấy rõ, rõ ràng là trẫm trúng thưởng, bọn nô tài thối tha các ngươi sao lại nói xằng bậy thế”
Bọn kia nghe thấy tên lão tử thối này lại dám tự xưng là “trẫm” hơn nữa lại mắng mọi người là nô tài thối tha, sự hưng phấn ban nãy biến thành nộ hỏa, lúc này không biết là ai hét lên: “ Xông lên, đánh chết lão ta đi” đám đông bèn bất chấp ào ạt xông lên.
Hòa Thân thấy tình thế trước mắt đừng nói là mấy thị vệ bên cạnh mà dù có Ngự Lâm Quấn cũng như lấy chén nước dập lửa lớn.
Hòa Thân bước lên trước mặt Càn Long nói: “ Hoàng thượng, thần Hòa thân xin đến hộ giá” sau đó vội dùng tay nắm chụp lại thành hình cái loa hét to: “ Mọi người bình tĩnh, ta có lời muốn nói” Không ngờ dù hắn hét rách cổ họng đám đông cũng không thèm đếm xỉa cứ nhằm Càn Long mà xông lên.
—
Hòa Thân tức giận mắng: “ Nếu đây là cái loa khuếch âm thì có phải tốt không” Quay đầu lại trợn mắt nói với Nhiễm Kiện và Tạ Phi Kiếm: “ Các ngươi không mau nghĩ cách đi” nhưng trong lòng lại nghĩ: “Nếu có Lưu Toàn ở đây thì tốt quá, tiểu tử đó sẽ nghĩ ra cách”
Nhưng bọn Nhiễm Kiện và Tạ Phi Kiếm cũng không đần, bọn họ nhìn lại không phải bên dưới còn có hơn 300 tên lính hay sao, nên bước vội xuống khan đâì, đến trước mặt bọn chúng dặn dò một trận, sau đó thấy một tên trong bọn bước ra bắt nhịp hét: “ Hòa đại nhân có lời muốn nói”, 300 tên còn lại cũng đồng thanh hét theo: “Hòa đại nhân có lời muốn nói”
Bọn binh lính này hàng ngày được tập luyện hô khẩu hiệu nay cả bọn đồng thanh lại thêm ban nãy Hòa Thân đã kịp thưởng cho mỗi tên 50 lạng cho nên càng hét hết khả năng, cái câu “ Hòa đại nhân có lời muốn nói” ngay lập tức đã át được âm thanh hỗn loạn của đám đông.
Đám đông vừa nghe Hòa đại nhân có lời muốn nói, thật tốt quá rồi, nay Hòa đại nhân là thần tài gia của triều đình, mặc dù bọn binh lính thổ phỉ do A QUế thống lĩnh đã cướp bóc hết ngân lượng trong ngân hàng và trong kho của hắn, thế nhưng ai biết là trong nhà hắn còn giấu được bao nhiêu, đồ rằng lấy số vàng trên người hắn cũng đủ tiêu một trận nên có người vội hét: “ Chúng ta đừng hét nữa, mau nghe Hòa đại nhân nói đi”
Người này truyền người kia, sau khi biết tin người thanh niên phong lưu trên bục là Hòa Than, quảng trường rộng lớn nhanh chóng im lặng.
Vừa rồi khi đám đông hỗn loạn, Hòa Thân đặc biệt muốn phát biểu nhưng nay đám người đã yên lặng, mấy vạn cặp mắt nhìn hắn, hắn đột nhiên không biết mình phải nói gì nữa. Nói gì mới phải đây, Hòa Thân tự hỏi mình mấy lần sau cùng vẫn không nghĩ ra, nên thôi đành nói bừa vậy.
Trong thời đại chưa có Microphone, Hòa Thân biết trong trường hợp này mà phát biểu, đúng là hơi mất sức nên trước hết nhận lấy chén trà Nhất Thanh đưa cho uống mấy ngụm, làm nhuận cổ họng, soạn qua vài lời, rồi cất giọng:
“Các vị, thật không dám giấu lần này tổ chức mở thưởng ở Huyền Võ Môn là do Hòa Thân ta nhận được mật chỉ của hoàng thượng, mọi người đều biết 20 vạn đại quân A QUế đã cướp các chi nhánh của ngân hàng đế quốc Trung Hoa, sau cùng còn cướp nốt quốc khố trong Thiêm Viên, khiến mọi người chịu khổ, tax in được nhận tội với mọi người. Hoàng thượng hiểu được nỗi khỗ của bách tính, điều đó chúng ta đều biết, lần này hoàng thượng lấy từ đại nội ra chỉ có 5 nghìn lạng, nói ta nghĩ cách phân chia cho mọi người, cho nên Hòa Thân ta mới nghĩ ra biện pháp không phải là biện pháp này, nhuwg không ai ngờ, hồng phúc của hoàng đế Càn Long lại lớn như thế, phần thưởng lớn này hoàng thượng đã trúng”
Bọn người phía dưới lắng nghe sao càng nghe càng như thuyết thư vậy đang định hỏi lại thì nghe Hòa Thân cười nói tiếp: “ Các vị nghĩ xem, ngân lượng vốn dĩ là do hoàng thượng thưởng cho mọi người, nay mặc dù hoàng thượng đã trúng phần thưởng, nhưng mọi người nghĩ xem hoàng thượng có lấy không, nay ta theo thánh ý của hoàng thượng, tuyên bố: nay lập tưc phân phát 5 nghìn lạng cho mọi người”
Đám đông nghe xong liền biết lão đầu trên bục đúng là hoàng thượng lại nghe Hòa Thân nói chia chác nghĩ “ chúng ta chẳng quan tâm ngươi là ai chỉ cần có tiền tiêu, thì bảo chúng ta nhận ai là hoàng thượng cũng kệ”
Thế nên bọn người trên quảng trường vội tạ ơn hoàng thượng, quỳ xuống hô: “ Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế” tiếng hô như sấm dậy vang lên tận trời xanh, khiến cho Càn Long ngắc ngứ trong lòng thầm mắng: “ Tên Hòa Thân này được, thủ đoạn lật lọng này đúng là khiến trẫm mở mắt rồi” nhưng vẫn mỉm cười với Hòa Thân quay lại ra lệnh với thị vệ: “Hồi cung”
Hòa Thân thấy Càn Long đã hồi cung mình còn đứng đây làm gì nên gọi bọn Nhiễm Kiện Nhất Thanh mau chóng thu dọn nghĩ: “ đối với việc mấy ngàn người sao mà phân chia được 5 nghìn lạng đó là chuyện của Tạ Phi Kiêm, làm sao cho càng loạn càng tốt, càng loạn thì Càn Long ngồi trong cung càng không yên thân, càng loạn thì hắn càng không xa Hòa Thân ta được”
conem_bendoianh
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Hòa Thân nói kế hoạch của mình cho Nhiễm Kiện, hắn ta sững ra hỏi: “ Hòa đại nhân, làm thật sao?”
“Làm thật sao thế?”
“Vâng Ngài nói thế nào làm thế đó” Nhiễm Kiện gật đầu, chớp mắt đã len lên đến chỗ rạp.
Lúc này Tạ Phi Kiếm đang mò mẫm tìm một cái tên, Nhiễm Kiện chui lên từ đằng sau, nói nhỏ vào tay mấy câu, Tạ Phi Kiếm nghe xong cũng đơ ra, thật không ngờ tới. Thế nhưng thực hiện vô điều kiện mệnh lệnh của Hòa Thân là chỉ nam hành động của hắn bao nhiêu năm nay, nguyên tắc này sớm đã ngấm vào máu thịt hắn, mặc dù thấy có chút nhưng cũng có chút nguy hiểm nhất định, thế nhưng hắn cũng chỉ thoáng do dự rồi cắn răng bước vội xuống khỏi bục.
Tạ Phi Kiếm đến trước mặt Càn Long gật đầu cười: “ Lão tử, tại hạ thấy ngài khuôn mặt hiền lành, nay mời lão tử lên bục mở thưởng cho mọi người” Nói xong, dùng tay làm ra hiệu mời.
Thị vệ bên cạnh Càn Long định bước lên ngắn thì bị Càn Long xua tay ngăn lại. Nói thật, chuyện hôm nay cũng khiến Càn Long hiếu kì, Tạ Phi Kiếm bước lên bục nói rõ nguyên tắc rút thưởng, Càn Long thấy rằng đây là chuyện chưa từng có, ông ta cũng muốn thử, rất muốn bỏ cái tên mình vào trong rương, xem vận may của mình đến đâu.
Nay lại thấy người trên sân khấu xuống mời mình mở thưởng, trong lòng vô cùng hoan hỉ, lại thêm những ánh mắt ngưỡng mộ của người bên cạnh nhìn mình, cảm giác là trung tâm vũ trụ rất lâu rồi chưa được nếm, nay thấy cơ hội đã đến, liền gạt bọn thị vệ ra bước vội lên bục nhận thưởng.
Hòa Thân thấy Càn Long thật sự thích, vốn dĩ chỉ muốn đùa ông ta, không ngờ Càn Long lại lên thật
Càn Long theo cách mà Nhiễm Kiện đã công bố từ trước, đến trước cái rương lớn, thò tay vào bên trong, lúc này Càn Long tỏ vẻ rất công bằng không lấy ngay tờ giấy ra mà khua một vòng, khi thấy thứ tự sắp xếp bên trong đã bị đảo lộn mới cẩn trọng rút ra một tờ, nhìn Tạ Phi Kiếm bên cạnh, rồi đưa tờ giấy qua cho hắn.
“Đừng đừng lão tử, để thể hiện sự công bằng nghiêm túc lần mở thưởng này, nay sẽ do ngài đích thân đọc tên người được viết bên trong là ai, sau đó chúng ta sẽ lập tức trao phần thưởng 5 nghìn lạng cho người đó”
“Được… được. Ta đọc ta đọc” Càn Long vô cùng hưng phấn mở ra, đang định đọc to cái tên viết trên giấy thì ông trợn tròn mắt, nghi hoặc, kích động không biết nên làm thế nào, mấy lần mở miệng nhưng không nói thành lời, hóa ra tờ giấy kia viết: Hoàng đế Đại Thanh Càn Long
“Trẫm quả nhiên đã trúng rồi, thật không ngờ, thế là thế nào nhỉ?” Đối diện với vô số cặp mắt bên dưới, Càn Long thật không biết nên làm thế nào.
Tạ Phi Kiếm nhìn Càn Long đang ngây ra, vội bước đến cười: “ Lão tử, ngài sao thế, vậy để ta đọc thay vậy” Nói xong liền cầm lấy mẩu giấy, nhìn xong bèn hô: “Người hôm nay trúng thưởng không ai khác chính là hoàng đế Càn Long” Nói xong liền đưa tờ giấy ra đằng trước cho tất cả xem.
Điều này thật khiến bọn quan viên điên tiết, bọn họ gân cổ xông đến trước bục, mắng: “ Thế là thế nào, rõ ràng rối qua chỉ có bọn ta đi cầu kiến Hòa đại nhân, sao tên của hoàng thượng lại có trong đó?”
Bách tính đang vây bên ngoài nghe tên hoàng thượng trúng thưởng hét lên: “ Thật không công bằng, nhất định là trò của lão già kia, bắt lão lại”
“Đánh chết tên làm giả kia đi”
“đá hắn cút đi, mở thưởng lại”
Càn Long sớm đã điên hết tiết, vừa rồi lại thấy bọn quan viên chất vấn sao tên mình lại có trong rương, ông đã định nổi trận lôi đình nay lại thấy chúng mắng mình là lão tử thối lại còn nói mình giở trò, sao, lại định kéo ta xuống đánh chết ư, thật hoang đường.
Càn Long không nhịn được nữa, quát: “ Các ngươi câm miệng cho trẫm, ban nay các ngươi cũng thấy rõ, rõ ràng là trẫm trúng thưởng, bọn nô tài thối tha các ngươi sao lại nói xằng bậy thế”
Bọn kia nghe thấy tên lão tử thối này lại dám tự xưng là “trẫm” hơn nữa lại mắng mọi người là nô tài thối tha, sự hưng phấn ban nãy biến thành nộ hỏa, lúc này không biết là ai hét lên: “ Xông lên, đánh chết lão ta đi” đám đông bèn bất chấp ào ạt xông lên.
Hòa Thân thấy tình thế trước mắt đừng nói là mấy thị vệ bên cạnh mà dù có Ngự Lâm Quấn cũng như lấy chén nước dập lửa lớn.
Hòa Thân bước lên trước mặt Càn Long nói: “ Hoàng thượng, thần Hòa thân xin đến hộ giá” sau đó vội dùng tay nắm chụp lại thành hình cái loa hét to: “ Mọi người bình tĩnh, ta có lời muốn nói” Không ngờ dù hắn hét rách cổ họng đám đông cũng không thèm đếm xỉa cứ nhằm Càn Long mà xông lên.
—
Hòa Thân tức giận mắng: “ Nếu đây là cái loa khuếch âm thì có phải tốt không” Quay đầu lại trợn mắt nói với Nhiễm Kiện và Tạ Phi Kiếm: “ Các ngươi không mau nghĩ cách đi” nhưng trong lòng lại nghĩ: “Nếu có Lưu Toàn ở đây thì tốt quá, tiểu tử đó sẽ nghĩ ra cách”
Nhưng bọn Nhiễm Kiện và Tạ Phi Kiếm cũng không đần, bọn họ nhìn lại không phải bên dưới còn có hơn 300 tên lính hay sao, nên bước vội xuống khan đâì, đến trước mặt bọn chúng dặn dò một trận, sau đó thấy một tên trong bọn bước ra bắt nhịp hét: “ Hòa đại nhân có lời muốn nói”, 300 tên còn lại cũng đồng thanh hét theo: “Hòa đại nhân có lời muốn nói”
Bọn binh lính này hàng ngày được tập luyện hô khẩu hiệu nay cả bọn đồng thanh lại thêm ban nãy Hòa Thân đã kịp thưởng cho mỗi tên 50 lạng cho nên càng hét hết khả năng, cái câu “ Hòa đại nhân có lời muốn nói” ngay lập tức đã át được âm thanh hỗn loạn của đám đông.
Đám đông vừa nghe Hòa đại nhân có lời muốn nói, thật tốt quá rồi, nay Hòa đại nhân là thần tài gia của triều đình, mặc dù bọn binh lính thổ phỉ do A QUế thống lĩnh đã cướp bóc hết ngân lượng trong ngân hàng và trong kho của hắn, thế nhưng ai biết là trong nhà hắn còn giấu được bao nhiêu, đồ rằng lấy số vàng trên người hắn cũng đủ tiêu một trận nên có người vội hét: “ Chúng ta đừng hét nữa, mau nghe Hòa đại nhân nói đi”
Người này truyền người kia, sau khi biết tin người thanh niên phong lưu trên bục là Hòa Than, quảng trường rộng lớn nhanh chóng im lặng.
Vừa rồi khi đám đông hỗn loạn, Hòa Thân đặc biệt muốn phát biểu nhưng nay đám người đã yên lặng, mấy vạn cặp mắt nhìn hắn, hắn đột nhiên không biết mình phải nói gì nữa. Nói gì mới phải đây, Hòa Thân tự hỏi mình mấy lần sau cùng vẫn không nghĩ ra, nên thôi đành nói bừa vậy.
Trong thời đại chưa có Microphone, Hòa Thân biết trong trường hợp này mà phát biểu, đúng là hơi mất sức nên trước hết nhận lấy chén trà Nhất Thanh đưa cho uống mấy ngụm, làm nhuận cổ họng, soạn qua vài lời, rồi cất giọng:
“Các vị, thật không dám giấu lần này tổ chức mở thưởng ở Huyền Võ Môn là do Hòa Thân ta nhận được mật chỉ của hoàng thượng, mọi người đều biết 20 vạn đại quân A QUế đã cướp các chi nhánh của ngân hàng đế quốc Trung Hoa, sau cùng còn cướp nốt quốc khố trong Thiêm Viên, khiến mọi người chịu khổ, tax in được nhận tội với mọi người. Hoàng thượng hiểu được nỗi khỗ của bách tính, điều đó chúng ta đều biết, lần này hoàng thượng lấy từ đại nội ra chỉ có 5 nghìn lạng, nói ta nghĩ cách phân chia cho mọi người, cho nên Hòa Thân ta mới nghĩ ra biện pháp không phải là biện pháp này, nhuwg không ai ngờ, hồng phúc của hoàng đế Càn Long lại lớn như thế, phần thưởng lớn này hoàng thượng đã trúng”
Bọn người phía dưới lắng nghe sao càng nghe càng như thuyết thư vậy đang định hỏi lại thì nghe Hòa Thân cười nói tiếp: “ Các vị nghĩ xem, ngân lượng vốn dĩ là do hoàng thượng thưởng cho mọi người, nay mặc dù hoàng thượng đã trúng phần thưởng, nhưng mọi người nghĩ xem hoàng thượng có lấy không, nay ta theo thánh ý của hoàng thượng, tuyên bố: nay lập tưc phân phát 5 nghìn lạng cho mọi người”
Đám đông nghe xong liền biết lão đầu trên bục đúng là hoàng thượng lại nghe Hòa Thân nói chia chác nghĩ “ chúng ta chẳng quan tâm ngươi là ai chỉ cần có tiền tiêu, thì bảo chúng ta nhận ai là hoàng thượng cũng kệ”
Thế nên bọn người trên quảng trường vội tạ ơn hoàng thượng, quỳ xuống hô: “ Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế” tiếng hô như sấm dậy vang lên tận trời xanh, khiến cho Càn Long ngắc ngứ trong lòng thầm mắng: “ Tên Hòa Thân này được, thủ đoạn lật lọng này đúng là khiến trẫm mở mắt rồi” nhưng vẫn mỉm cười với Hòa Thân quay lại ra lệnh với thị vệ: “Hồi cung”
Hòa Thân thấy Càn Long đã hồi cung mình còn đứng đây làm gì nên gọi bọn Nhiễm Kiện Nhất Thanh mau chóng thu dọn nghĩ: “ đối với việc mấy ngàn người sao mà phân chia được 5 nghìn lạng đó là chuyện của Tạ Phi Kiêm, làm sao cho càng loạn càng tốt, càng loạn thì Càn Long ngồi trong cung càng không yên thân, càng loạn thì hắn càng không xa Hòa Thân ta được”
conem_bendoianh
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Tác giả :
Độc Cô Hắc Mã