Hoa Thần Nguyệt Tịch
Chương 57
Nhanh chóng đến giờ tí, Tô Kỳ đã trở về.
Tô Thần tắm rửa xong xuôi, nửa tỉnh nửa mê nằm trên giường trong phòng chờ hắn.
Đầu tiên là nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ, sau đó hắn đi đến cạnh giường, hơi cúi người, cánh môi mềm mại khẽ lướt qua cánh môi y.
Còn chưa mở mắt, môi cong cong, cũng không phải quá ghét người này đụng vào mình thân thiết như vậy.
“Còn chưa ngủ?” Tô Kỳ vốn định trộm hôn y một chút rồi đi tắm thì thấy y mở mắt, ngồi xuống cạnh giường, mỉm cười, ôn nhu mà ôm y, tóc đen cũng theo vai mà xõa xuống.
“Ân, ta nghĩ ngày mai gặp Hàng Ca.” Vẫn không ngủ chờ hắn là muốn nói chuyện này với hắn.
Tô Kỳ trầm mặc một chút không trả lời, chỉ nhìn y.
“Tô Kỳ?” Nghĩ rằng Tô Kỳ lại bắt đầu ngây người, Tô Thần gọi hắn.
Thở thở ra một hơi, sau đó chẫm rãi khom lưng hạ người, cần thận mà nằm dán lên than thể của y, ôm hông y, không nói chuyện.
Tuy không rõ Tô Kỳ vì sao lại làm như vậy, nhưng gần đây cũng bị hắn làm nũng thành quen, nên cũng đưa tay ôm vòng eo hắn, không tiếp tục hỏi gì nữa.
Qua một hồi lâu, Tô Kỳ mới trả lời: “Ừ.” Có thể là do mặt chon ở hõm vai, nên thanh âm có chút rầu rĩ.
Thần thể Tô Kỳ lúc nào cũng có mùi hương, tuy rằng cùng dung chung một loại xà phòng nhưng hắn vẫn rất thơm, những lúc kích động, mùi càng thêm nồng đậm, — có thể cho hắn…
Nghĩ vậy, khuôn mặt không tự chủ mà nóng lên.
Cảm giác được nhiệt độ người trong lòng tăng lên, Tô Kỳ hoang mang ngẩng đầu nhìn y.
“…Ngươi nhanh đi tắm rửa đi.” Tô Thần xấu hổ mà liếc hắn, chột dạ nói.
Vì sao nha, vì sao ta lại có bộ dạng khát khao *** như vậy?
Là do người này thoạt nhìn rất hấp dẫn a.
Tô Kỳ dường như không cam tâm tình nguyện, nên lợi dụng dựa vào than thể y chuẩn bị rời đi, lại cảm giác được cái gì, ngẩng đầu: “Thần thật là, muốn cái gì thì nói với ta, ta sẽ giúp ngươi.” Nháy mắt nói một câu thôi mà cười ngọt ngào quyến rũ. “Đương nhiên, ngược lại, ngươi cũng phải giúp ta…” Trầm giọng, ghé vào lỗ tai y nỉ non, hơi thở ẩm ướt khiến y cả người run rẩy.
“Câm, câm miệng…” Y thẹn quá hóa giận. Nói cũng lắp bắp.
“Thật đáng yêu, hiện tại rất muốn…” Tô Kỳ thấp giọng mị hoặc thì thào, sau đó như hạ quyết tâm: “ Thế nhưng, không được, ta không thích để Thần bị nhiễm bẩn…” Luyến tiếc mà khởi động thân thể, nhìn y, trong mắt tràn ngập trân trọng: “Chờ ta tắm rửa trở về.”
Tuy rằng rất xấu hổ, nhưng biết vì mình tiếp nhận thay đổi quan hệ với Tô Kỳ, chuyện như vậy đương nhiên là không tránh được, huống chi, hắn cũng không miễn cưỡng mình làm bước tiếp theo, mọi người trong Trường Nhạc cung từng để tiểu Cảnh đưa cho Tô Thần mấy quyển sách có lien quan đến chuyện đó xem, cho nên, mặc dù không có kinh nghiệm ‘thực chiến’, nhưng cụ thể thế nào, cũng khá rõ rang.
Y cũng biết Tô Kỳ hiện tại không động vào y là do thân thể còn chưa tốt.
Mỗi lần đụng vào Tô Kỳ thấy phản ứng biết hắn có bao nhiêu kích động muốn thân mật hơn một chút, nhưng người này vẫn là liều mạng nhẫn nại, trình độ này, thậm chí còn khiến y thấy không đành lòng.
Bởi vì đối với y quá mức quan tâm, nên đem nhu cầu của chính hắn ức chế lại.
Trong lòng rất cảm động, tâm tình ấm áp, Tô Thần gật đầu, hướng hắn cười đỏ mặt: “Ừ.”
Biểu tình như vậy khiến Tô Thần cuồng lên, ôm y đồng thờ một trận gặm loạn, hôn loạn.
Thật vất vả mới đứng lên đi tắm, Tô Thần trên giường đã thở hồng hộc, quần áo không chỉnh tề, dấu hôn toàn thân.
Hôm sau ăn trưa xong, thị nữ bẩm báo Hàng Ca tới.
Dìu Hàng Ca vào là một vị nhạc sư khác. Đỡ nàng đến ngồi trên ghế đối diện Tô Thần xong thì đi ra.
“Ở ngoài phòng chờ ta.” Tô Thần hướng Tô Kỳ cười cười. Thấy Tô Kỳ lo lắng: “Có việc ta nhất định gọi ngươi.”
Tô Kỳ gật đầu, tỉ mỉ xem xét một phen, xác nhận Hàng Ca không có võ công cũng không mang theo vật gì nguy hiểm, mới đi ra ngoài.
Trên mặt Hàng Ca trước sau vẫn duy trì nét cười.
Tô Thần ngồi ở đối diện, thấy nàng vẻ mặt bình tĩnh, đột nhien không biết nói sau cho phải, khẽ ho khụ: “Ân, cái kia…”
“Tên.” Hàng Ca đột nhiên nói.
“Sao?”
“Ta biết ngươi là Trường Nhạc công tử, nhưng không biết tên của ngươi.”
“Ta là Tô Thần.”
“Trước đây cũng là tên này sao?”
Tô Thần biết nàng nói trước đây là chỉ ở thế giới kia: “Ách, không, kì thực ta…”
“Không cần phải nói.” Hàng Ca đột nhiên lại nở nụ cười, “Ngươi bây giờ là Tô Thần là được rồi, cùng trước đây không còn quan hệ.”
“…Ừ.”
“Ngươi là người Châu Á.” Hàng Ca cười.
“Làm sao ngươi biết?”
“Nam nhân Châu Á đều có chút cảm giác sâu sắc, được rồi, Đức có thắng không?” Hàng Ca đột nhiên nghĩ tới điều gì hỏi như vậy.
“Sao?” Đột nhiên nghe được cái tên từ lâu không còn nghe thấy, khiến Tô Thần không kịp phản ứng. Nước Đức? Bóng đá sao?
“Nếu như ta nhớ không nhầm, ta năm đó là 1931 tự sát, thời tiết ngày đó cũng không tệ lắm. Mặc dù biết dã tâm người kia, nhưng không biết hắn có hoàn thành mục tiêu hay không.” Trên mặt Hàng Ca lộ ra biểu tình đùa cợt tự phi tự tiếu, “Người kia thật đáng buồn.”
[Vâng tình nhân của Hitler..tên phổ thong là Hít le đã lên sàn J]
Năm 1931? Nước Đức?
Hàng Ca căn bản không ở cùng một giai đoạn với ta sao?
“Có thể nói cho ta biết không?” Hàng Ca nói, “Tuy rằng chuyện của cái thế giới kia ta không còn quan hệ đến, nhưng thật muốn biết người có ảnh hưởng đến cuộc đời ngắn ngủi của ta rốt cuộc có vận mệnh gì.”
Tô Thần nháy mắt mấy cái, vô cùng kinh ngạc mà hỏi: “Ngươi không phải là nói đến chuyện Thế Chiến thứ hai chứ?”
Hàng Ca gật đầu: “Thế Chiến sao? Đúng như mục địch của hắn,” cười, dung đôi mắt vô thần nhìn Tô Thần, “Hắn thất bại sao?”
“Ngươi là nói..?” Người khởi xướng Thế Chiến sao?
Hàng Ca cười, khẽ gật đầu: “Đại khái là chúng ta cùng nghĩ đến một người a.”
“Vì sao lại tự sát?” Tô Thần vô cùng thắc mắc, đối với y mà nói cho dù gian nan vẫn phải sống.
Hàng Ca nghe thấy Tô Thần bất mãn, cảm giác buồn cười: “Ta cũng như ngươi trân trọng sinh mệnh, nhưng nếu sống so với chết còn thống khổ hơn, ai cũng sẽ lựa chọn cái chết. Đặc biệt, ngươi không biết cái loại thống khổ kia không có giới hạn.” Nhớ lại chuyện cũ, thần sắc Hàng Ca hiện lên tia buồn, “Xác thực mà nói, dù kiếp này hay kiếp trước, âm nhạc chính là vết tích duy nhất chứng tỏ sinh mệnh ta tồn tại. Kể cả hắn, ta cũng lựa chọn gạt bỏ.”
“Ngươi … như thế nào !” Tô Thần đột nhiên ý thức thân phận người trước mắt này rất lớn.
Hàng Ca mỉm cười, không nói gì: “Ngươi… là một hài tử rất đơn thuần.”
Trọng tâm câu chuyện lại chuyển như vậy, Tô Thần có chút trì độn: “A?”
“Ta có thể là người duy nhất trên thế giời này hiểu rõ mọi chuyện của ngươi, ngươi không sợ ta sẽ làm gì nguy hại đến ngươi?”
“…Ta cảm thấy ngươi không phải là người có hứng thú với quyền thế, nếu không như vậy, ta không nghĩ ngươi còn có lý do khác muốn hại ta.” Không phải không sợ, mà không nghĩ đến, chỉ là theo bản năng cảm thấy như vậy.
“Khó trách người xung quanh đều vì ngươi mà che chở.” Hàng Ca nhẹ giọng nói: “Tuy rằng ngươi không phải là ngu xuẩn, nhưng lại không có ý đề phòng với người khác. Đây không phải là thói quen tốt.”
Điểm này, Tô Thần cũng tự thừa nhận, trước kia nếu không phải mình không có cảnh giới, thì sẽ không bị bắt đi.
“Thế nhưng, ta nghĩ, bọn họ cũng thật thích ngươi a.” Hàng Ca đột nhiên nở nụ cười, “Bởi vì, ngay cả ta chỉ biết ca hát, khi nói chuyện với ngươi cũng cảm thấy rất thoải mái.”
Tô Thần xấu hổ: “…Cảm ơn.”
“Để không làm cho bọn họ thương tâm, ngươi nên học cách bảo vệ tốt chính mình.” Ngữ khi Hàng Ca nói luôn rất nhẹ nhàng, lại rất thẳng thắn. “Cho nên, lần sau lúc ta đến, ngươi có muốn theo cùng ta không?”
“Đi ra ngoài?” thế giới bên ngoài tuy rằng rất rộng lớn, nhưng hiện tại nếu rời khỏi Tô Kỳ chính mình ngủ không thể yên ổn, làm sao có thể đi?
“Theo dàn nhạc chúng ta, ngao du khắp nơi, xem rõ rang thăng trầm trên đời này, thật là mỹ cảnh.” Thở dài, “Hơn nữa, chính ngươi cũng rõ rang a, nếu là ở lại Trường Nhạc cung này, chỉ sợ nguy hiểm càng nhiều hơn, ngươi lại không có võ công , lại làm lien lụy người khác, chẳng bằng chính mình rời đi, an bài người thế thân ở lại đây.”
“Vì sao phải giúp ta?” Cho dù là ngu ngốc cũng hiểu Hàng Ca là vì lo lắng nên mới đề nghị như vậy.
“Vì sao ư.?” Hàng Ca cười, nghiêng đầu, “Có thể là chiếu cố một chút với tiểu bằng hữu đồng hương a.” Cười lại thở dài, “Tuy rằng ngươi thật sự yếu đuối, thế nhưng ta không ghét ngươi, cho nên, hi vọng ngươi có thể bảo trì ôn nhu của ngươi, đồng dạng, phần ôn nhu này cũng là cần bảo vệ mới có thể giữ được, nếu không, sớm muộn cũng sẽ bị tổn thương lạnh lung phá hủy.” Vươn tay: “Đưa tay đây.”
Tô Thần ngây ngốc vươn tay.
Tay Hàng Ca ấm áp, nhỏ nhắn lại kiên định cầm tay y: “Ta vẫn đứng bên ngoài nhìn số phận người khác, hành tẩu ở cái thế giới này, có thể, xướng ca là việc duy nhất ta có thể làm, ta vẫn hi vọng có thể lợi dụng thân phận này mang ngươi du lịch một phen, như vậy, ngươi đối với người khác sẽ lại càng ôn nhu, ngươi hiểu ý ta không? Thần Thần, ta gọi vậy ngươi không ngại chứ!”
Tỷ Tỷ, đại khái chính là cảm giác như thế a.
Rõ rang nhỏ yếu hơn sơ với ta, quyền thế không bằng ta, lại có thể truyền cho ta tâm tình ấm áp, làm cho ta an tâm.
“Nhưng thân thể ta không được tốt?”
Hàng Ca cười: “Hai năm nữa trở lại, đến lúc đó nghe đáp án của ngươi.”
“…Ngươi chừng nào thì đi?” Hàng Ca có nói qua, có thể đợi thêm một ngày, không phải là chỉ hôm nay sao?
“Sau bữa cơm đã phải đi. Trường Nhạc cung chuẩn bị xe ngựa cho chúng ta rồi, đến biên giới có thể là lúc hừng đông.” Hàng Ca mỉm cười, “Bởi vì có quan hệ với ngươi, cung chủ xem ra để mắt tới chúng ta nhiều hơn nha.”
Xấu hổ mà nói: “Ngươi đừng pha trò…ngươi biết chúng ta…?” Biết rõ là cố ý, thanh âm càng ngày càng nhỏ, dù sao đây cũng không phải là quan hệ gì đáng khoe khoang.
“Cảm giác được.” Hàng Ca nhẹ giọng nói, “Không cần để ý, nếu gặp mâu thuẫn, thì đặt tay lên ngực, hỏi mình rốt cuộc muốn lựa chọn như thế nào cho tốt.” Buông tay y ra, vịn y đứng lên.
“Ngươi phải đi rồi?” Tô Thần cũng vội vàng đứng lên.
“Đúng, còn phải đi thu thập vài thứ.” Hàng Ca cười cười, “Không cần tiễn, ta biết ngươi thân thể không tốt, tuy rằng không nhìn thấy.
“Mắt…sinh ra đã thế sao?” tâm tình có chút chùng xuống.
“Đúng, đã quen rồi, quen rồi sẽ không nghĩ đó là bất hạnh nữa.” Hàng Ca cười, “Ta ba tuổi đã cùng nhạc sư lưu lạc khắp nơi, cũng cảm giác được cuộc sống của mình như thế nào, ta hi vọng có được thêm nhiều người nghe thấy thanh âm của ta.”
“…Trên đường cẩn thận.” Mặc dù không muốn, nhưng cũng không thể giữ lại.
Hàng Ca đã đi ra phía trước, nghe thấy y nói như vậy, dừng một chút, quay đầu: “Tuy rằng thời gian gặp được rất ngắn, thế nhưng ta cũng cảm thấy chúng ta đã quen biết từ lâu, cái này gọi là hợp ý a, trên đường dài, ta cũng có người để tưởng niệm rồi.” Lộ ra nụ cười mĩ mãn, “Ta sẽ nghĩ đến ngươi, Thần Thần.”
Mặc dù biết nàng không thấy mình mỉm cười hồi đáp, Tô Thần vẫn cười: “Ân.”
Hàng ca Hàng ca, vừa đi vừa hát. Tên nàng cùng người nàng, sao mà giống nhau đến vậy, mỹ lệ, hào hiệp, Hàng Ca làm người khác phải nhớ đến.
Tô Thần tắm rửa xong xuôi, nửa tỉnh nửa mê nằm trên giường trong phòng chờ hắn.
Đầu tiên là nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ, sau đó hắn đi đến cạnh giường, hơi cúi người, cánh môi mềm mại khẽ lướt qua cánh môi y.
Còn chưa mở mắt, môi cong cong, cũng không phải quá ghét người này đụng vào mình thân thiết như vậy.
“Còn chưa ngủ?” Tô Kỳ vốn định trộm hôn y một chút rồi đi tắm thì thấy y mở mắt, ngồi xuống cạnh giường, mỉm cười, ôn nhu mà ôm y, tóc đen cũng theo vai mà xõa xuống.
“Ân, ta nghĩ ngày mai gặp Hàng Ca.” Vẫn không ngủ chờ hắn là muốn nói chuyện này với hắn.
Tô Kỳ trầm mặc một chút không trả lời, chỉ nhìn y.
“Tô Kỳ?” Nghĩ rằng Tô Kỳ lại bắt đầu ngây người, Tô Thần gọi hắn.
Thở thở ra một hơi, sau đó chẫm rãi khom lưng hạ người, cần thận mà nằm dán lên than thể của y, ôm hông y, không nói chuyện.
Tuy không rõ Tô Kỳ vì sao lại làm như vậy, nhưng gần đây cũng bị hắn làm nũng thành quen, nên cũng đưa tay ôm vòng eo hắn, không tiếp tục hỏi gì nữa.
Qua một hồi lâu, Tô Kỳ mới trả lời: “Ừ.” Có thể là do mặt chon ở hõm vai, nên thanh âm có chút rầu rĩ.
Thần thể Tô Kỳ lúc nào cũng có mùi hương, tuy rằng cùng dung chung một loại xà phòng nhưng hắn vẫn rất thơm, những lúc kích động, mùi càng thêm nồng đậm, — có thể cho hắn…
Nghĩ vậy, khuôn mặt không tự chủ mà nóng lên.
Cảm giác được nhiệt độ người trong lòng tăng lên, Tô Kỳ hoang mang ngẩng đầu nhìn y.
“…Ngươi nhanh đi tắm rửa đi.” Tô Thần xấu hổ mà liếc hắn, chột dạ nói.
Vì sao nha, vì sao ta lại có bộ dạng khát khao *** như vậy?
Là do người này thoạt nhìn rất hấp dẫn a.
Tô Kỳ dường như không cam tâm tình nguyện, nên lợi dụng dựa vào than thể y chuẩn bị rời đi, lại cảm giác được cái gì, ngẩng đầu: “Thần thật là, muốn cái gì thì nói với ta, ta sẽ giúp ngươi.” Nháy mắt nói một câu thôi mà cười ngọt ngào quyến rũ. “Đương nhiên, ngược lại, ngươi cũng phải giúp ta…” Trầm giọng, ghé vào lỗ tai y nỉ non, hơi thở ẩm ướt khiến y cả người run rẩy.
“Câm, câm miệng…” Y thẹn quá hóa giận. Nói cũng lắp bắp.
“Thật đáng yêu, hiện tại rất muốn…” Tô Kỳ thấp giọng mị hoặc thì thào, sau đó như hạ quyết tâm: “ Thế nhưng, không được, ta không thích để Thần bị nhiễm bẩn…” Luyến tiếc mà khởi động thân thể, nhìn y, trong mắt tràn ngập trân trọng: “Chờ ta tắm rửa trở về.”
Tuy rằng rất xấu hổ, nhưng biết vì mình tiếp nhận thay đổi quan hệ với Tô Kỳ, chuyện như vậy đương nhiên là không tránh được, huống chi, hắn cũng không miễn cưỡng mình làm bước tiếp theo, mọi người trong Trường Nhạc cung từng để tiểu Cảnh đưa cho Tô Thần mấy quyển sách có lien quan đến chuyện đó xem, cho nên, mặc dù không có kinh nghiệm ‘thực chiến’, nhưng cụ thể thế nào, cũng khá rõ rang.
Y cũng biết Tô Kỳ hiện tại không động vào y là do thân thể còn chưa tốt.
Mỗi lần đụng vào Tô Kỳ thấy phản ứng biết hắn có bao nhiêu kích động muốn thân mật hơn một chút, nhưng người này vẫn là liều mạng nhẫn nại, trình độ này, thậm chí còn khiến y thấy không đành lòng.
Bởi vì đối với y quá mức quan tâm, nên đem nhu cầu của chính hắn ức chế lại.
Trong lòng rất cảm động, tâm tình ấm áp, Tô Thần gật đầu, hướng hắn cười đỏ mặt: “Ừ.”
Biểu tình như vậy khiến Tô Thần cuồng lên, ôm y đồng thờ một trận gặm loạn, hôn loạn.
Thật vất vả mới đứng lên đi tắm, Tô Thần trên giường đã thở hồng hộc, quần áo không chỉnh tề, dấu hôn toàn thân.
Hôm sau ăn trưa xong, thị nữ bẩm báo Hàng Ca tới.
Dìu Hàng Ca vào là một vị nhạc sư khác. Đỡ nàng đến ngồi trên ghế đối diện Tô Thần xong thì đi ra.
“Ở ngoài phòng chờ ta.” Tô Thần hướng Tô Kỳ cười cười. Thấy Tô Kỳ lo lắng: “Có việc ta nhất định gọi ngươi.”
Tô Kỳ gật đầu, tỉ mỉ xem xét một phen, xác nhận Hàng Ca không có võ công cũng không mang theo vật gì nguy hiểm, mới đi ra ngoài.
Trên mặt Hàng Ca trước sau vẫn duy trì nét cười.
Tô Thần ngồi ở đối diện, thấy nàng vẻ mặt bình tĩnh, đột nhien không biết nói sau cho phải, khẽ ho khụ: “Ân, cái kia…”
“Tên.” Hàng Ca đột nhiên nói.
“Sao?”
“Ta biết ngươi là Trường Nhạc công tử, nhưng không biết tên của ngươi.”
“Ta là Tô Thần.”
“Trước đây cũng là tên này sao?”
Tô Thần biết nàng nói trước đây là chỉ ở thế giới kia: “Ách, không, kì thực ta…”
“Không cần phải nói.” Hàng Ca đột nhiên lại nở nụ cười, “Ngươi bây giờ là Tô Thần là được rồi, cùng trước đây không còn quan hệ.”
“…Ừ.”
“Ngươi là người Châu Á.” Hàng Ca cười.
“Làm sao ngươi biết?”
“Nam nhân Châu Á đều có chút cảm giác sâu sắc, được rồi, Đức có thắng không?” Hàng Ca đột nhiên nghĩ tới điều gì hỏi như vậy.
“Sao?” Đột nhiên nghe được cái tên từ lâu không còn nghe thấy, khiến Tô Thần không kịp phản ứng. Nước Đức? Bóng đá sao?
“Nếu như ta nhớ không nhầm, ta năm đó là 1931 tự sát, thời tiết ngày đó cũng không tệ lắm. Mặc dù biết dã tâm người kia, nhưng không biết hắn có hoàn thành mục tiêu hay không.” Trên mặt Hàng Ca lộ ra biểu tình đùa cợt tự phi tự tiếu, “Người kia thật đáng buồn.”
[Vâng tình nhân của Hitler..tên phổ thong là Hít le đã lên sàn J]
Năm 1931? Nước Đức?
Hàng Ca căn bản không ở cùng một giai đoạn với ta sao?
“Có thể nói cho ta biết không?” Hàng Ca nói, “Tuy rằng chuyện của cái thế giới kia ta không còn quan hệ đến, nhưng thật muốn biết người có ảnh hưởng đến cuộc đời ngắn ngủi của ta rốt cuộc có vận mệnh gì.”
Tô Thần nháy mắt mấy cái, vô cùng kinh ngạc mà hỏi: “Ngươi không phải là nói đến chuyện Thế Chiến thứ hai chứ?”
Hàng Ca gật đầu: “Thế Chiến sao? Đúng như mục địch của hắn,” cười, dung đôi mắt vô thần nhìn Tô Thần, “Hắn thất bại sao?”
“Ngươi là nói..?” Người khởi xướng Thế Chiến sao?
Hàng Ca cười, khẽ gật đầu: “Đại khái là chúng ta cùng nghĩ đến một người a.”
“Vì sao lại tự sát?” Tô Thần vô cùng thắc mắc, đối với y mà nói cho dù gian nan vẫn phải sống.
Hàng Ca nghe thấy Tô Thần bất mãn, cảm giác buồn cười: “Ta cũng như ngươi trân trọng sinh mệnh, nhưng nếu sống so với chết còn thống khổ hơn, ai cũng sẽ lựa chọn cái chết. Đặc biệt, ngươi không biết cái loại thống khổ kia không có giới hạn.” Nhớ lại chuyện cũ, thần sắc Hàng Ca hiện lên tia buồn, “Xác thực mà nói, dù kiếp này hay kiếp trước, âm nhạc chính là vết tích duy nhất chứng tỏ sinh mệnh ta tồn tại. Kể cả hắn, ta cũng lựa chọn gạt bỏ.”
“Ngươi … như thế nào !” Tô Thần đột nhiên ý thức thân phận người trước mắt này rất lớn.
Hàng Ca mỉm cười, không nói gì: “Ngươi… là một hài tử rất đơn thuần.”
Trọng tâm câu chuyện lại chuyển như vậy, Tô Thần có chút trì độn: “A?”
“Ta có thể là người duy nhất trên thế giời này hiểu rõ mọi chuyện của ngươi, ngươi không sợ ta sẽ làm gì nguy hại đến ngươi?”
“…Ta cảm thấy ngươi không phải là người có hứng thú với quyền thế, nếu không như vậy, ta không nghĩ ngươi còn có lý do khác muốn hại ta.” Không phải không sợ, mà không nghĩ đến, chỉ là theo bản năng cảm thấy như vậy.
“Khó trách người xung quanh đều vì ngươi mà che chở.” Hàng Ca nhẹ giọng nói: “Tuy rằng ngươi không phải là ngu xuẩn, nhưng lại không có ý đề phòng với người khác. Đây không phải là thói quen tốt.”
Điểm này, Tô Thần cũng tự thừa nhận, trước kia nếu không phải mình không có cảnh giới, thì sẽ không bị bắt đi.
“Thế nhưng, ta nghĩ, bọn họ cũng thật thích ngươi a.” Hàng Ca đột nhiên nở nụ cười, “Bởi vì, ngay cả ta chỉ biết ca hát, khi nói chuyện với ngươi cũng cảm thấy rất thoải mái.”
Tô Thần xấu hổ: “…Cảm ơn.”
“Để không làm cho bọn họ thương tâm, ngươi nên học cách bảo vệ tốt chính mình.” Ngữ khi Hàng Ca nói luôn rất nhẹ nhàng, lại rất thẳng thắn. “Cho nên, lần sau lúc ta đến, ngươi có muốn theo cùng ta không?”
“Đi ra ngoài?” thế giới bên ngoài tuy rằng rất rộng lớn, nhưng hiện tại nếu rời khỏi Tô Kỳ chính mình ngủ không thể yên ổn, làm sao có thể đi?
“Theo dàn nhạc chúng ta, ngao du khắp nơi, xem rõ rang thăng trầm trên đời này, thật là mỹ cảnh.” Thở dài, “Hơn nữa, chính ngươi cũng rõ rang a, nếu là ở lại Trường Nhạc cung này, chỉ sợ nguy hiểm càng nhiều hơn, ngươi lại không có võ công , lại làm lien lụy người khác, chẳng bằng chính mình rời đi, an bài người thế thân ở lại đây.”
“Vì sao phải giúp ta?” Cho dù là ngu ngốc cũng hiểu Hàng Ca là vì lo lắng nên mới đề nghị như vậy.
“Vì sao ư.?” Hàng Ca cười, nghiêng đầu, “Có thể là chiếu cố một chút với tiểu bằng hữu đồng hương a.” Cười lại thở dài, “Tuy rằng ngươi thật sự yếu đuối, thế nhưng ta không ghét ngươi, cho nên, hi vọng ngươi có thể bảo trì ôn nhu của ngươi, đồng dạng, phần ôn nhu này cũng là cần bảo vệ mới có thể giữ được, nếu không, sớm muộn cũng sẽ bị tổn thương lạnh lung phá hủy.” Vươn tay: “Đưa tay đây.”
Tô Thần ngây ngốc vươn tay.
Tay Hàng Ca ấm áp, nhỏ nhắn lại kiên định cầm tay y: “Ta vẫn đứng bên ngoài nhìn số phận người khác, hành tẩu ở cái thế giới này, có thể, xướng ca là việc duy nhất ta có thể làm, ta vẫn hi vọng có thể lợi dụng thân phận này mang ngươi du lịch một phen, như vậy, ngươi đối với người khác sẽ lại càng ôn nhu, ngươi hiểu ý ta không? Thần Thần, ta gọi vậy ngươi không ngại chứ!”
Tỷ Tỷ, đại khái chính là cảm giác như thế a.
Rõ rang nhỏ yếu hơn sơ với ta, quyền thế không bằng ta, lại có thể truyền cho ta tâm tình ấm áp, làm cho ta an tâm.
“Nhưng thân thể ta không được tốt?”
Hàng Ca cười: “Hai năm nữa trở lại, đến lúc đó nghe đáp án của ngươi.”
“…Ngươi chừng nào thì đi?” Hàng Ca có nói qua, có thể đợi thêm một ngày, không phải là chỉ hôm nay sao?
“Sau bữa cơm đã phải đi. Trường Nhạc cung chuẩn bị xe ngựa cho chúng ta rồi, đến biên giới có thể là lúc hừng đông.” Hàng Ca mỉm cười, “Bởi vì có quan hệ với ngươi, cung chủ xem ra để mắt tới chúng ta nhiều hơn nha.”
Xấu hổ mà nói: “Ngươi đừng pha trò…ngươi biết chúng ta…?” Biết rõ là cố ý, thanh âm càng ngày càng nhỏ, dù sao đây cũng không phải là quan hệ gì đáng khoe khoang.
“Cảm giác được.” Hàng Ca nhẹ giọng nói, “Không cần để ý, nếu gặp mâu thuẫn, thì đặt tay lên ngực, hỏi mình rốt cuộc muốn lựa chọn như thế nào cho tốt.” Buông tay y ra, vịn y đứng lên.
“Ngươi phải đi rồi?” Tô Thần cũng vội vàng đứng lên.
“Đúng, còn phải đi thu thập vài thứ.” Hàng Ca cười cười, “Không cần tiễn, ta biết ngươi thân thể không tốt, tuy rằng không nhìn thấy.
“Mắt…sinh ra đã thế sao?” tâm tình có chút chùng xuống.
“Đúng, đã quen rồi, quen rồi sẽ không nghĩ đó là bất hạnh nữa.” Hàng Ca cười, “Ta ba tuổi đã cùng nhạc sư lưu lạc khắp nơi, cũng cảm giác được cuộc sống của mình như thế nào, ta hi vọng có được thêm nhiều người nghe thấy thanh âm của ta.”
“…Trên đường cẩn thận.” Mặc dù không muốn, nhưng cũng không thể giữ lại.
Hàng Ca đã đi ra phía trước, nghe thấy y nói như vậy, dừng một chút, quay đầu: “Tuy rằng thời gian gặp được rất ngắn, thế nhưng ta cũng cảm thấy chúng ta đã quen biết từ lâu, cái này gọi là hợp ý a, trên đường dài, ta cũng có người để tưởng niệm rồi.” Lộ ra nụ cười mĩ mãn, “Ta sẽ nghĩ đến ngươi, Thần Thần.”
Mặc dù biết nàng không thấy mình mỉm cười hồi đáp, Tô Thần vẫn cười: “Ân.”
Hàng ca Hàng ca, vừa đi vừa hát. Tên nàng cùng người nàng, sao mà giống nhau đến vậy, mỹ lệ, hào hiệp, Hàng Ca làm người khác phải nhớ đến.
Tác giả :
Vị Lương