Hoa Tàn Hoa Khai
Chương 61
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, mành theo đó bị vén lên, Tư Đồ Thanh Lăng xuất hiện. Giờ phút này hắn nhìn Sở Mộ Hiên trần như nhộng, đầu tiên là lắp bắp kinh ngạc, tiện đà chậm rãi tiến tới bên người Sở Mộ Hiên, nắm vai hắn, châm chọc hỏi: “Ngươi đây là muốn làm gì, không phải đang muốn hấp dẫn trẫm, hy vọng trẫm tha chết cho ngươi đấy chứ?”
Sở Mộ Hiên đại quẫn, hắn dùng tay che đi nơi riêng tư, mặt đỏ bừng nói: “Ngươi không phải vũ nhục người khác.”
Tư Đồ Thanh Lăng cuồng tiếu: “Vũ nhục? Ngươi biến thành cái dạng này, còn nói trẫm vũ nhục ngươi? Thật là nực cười, có điều nói thật, chiêu này của ngươi thực sự hiệu quả đấy, ngươi sờ xem, trẫm thật sự có phản ứng nga!” Vừa nói, hắn liền túm lấy tay Sở Mộ Hiên, sờ soạng lên hạ thể mình.
“Không biết liêm sỉ!” Sở Mộ Hiên mắng.
“Liêm sỉ? Ha ha, nói rất đúng, từ ngày ca ca ta bị giết, ta cũng đã không còn cái thứ này, ngươi cũng đã nói như vậy rồi, không bằng ta liền cho ngươi xem ta vô liêm sỉ như thế nào.” Nói xong, Tư Đồ Thanh Lăng đi tới trước mặt Sở Mộ Hiên, nhanh chóng cởi quần áo, rút phân thân, hướng hậu huyệt Sở Mộ Hiên đâm vào.
Tư Đồ Thanh Lăng đang muốn phát tiết, lại đột nhiên phát hiện ban đầu Sở Mộ Hiên còn thanh tỉnh thì lúc này đã trầm đi, hơn nữa bên trong còn tắc rất nhiều vải. Tư Đồ Thanh Lăng hưng trí cao sao có thể nhẫn nhịn, cũng không truy vấn gì nhiều, chỉ dùng lực kéo một lần, liền rút tất cả vải theo ra.
“A!” Sở Mộ Hiên bị đau đớn mãnh liệt đánh úp, vải bị xả ra một lượt, dính theo ít da thịt, thống khổ quá lớn khiến Sở Mộ Hiên không ngừng vặn vẹo thân mình, huyết khó khăn lắm mới ngừng thì giờ lại cuồn cuộn chảy.
Tư Đồ Thanh Lăng thấy Sở Mộ Hiên huyết lưu không bình thường, mặt không khỏi lộ ra lo lắng, hắn nhẹ nhàng ôm Sở Mộ Hiên vào trong ngực, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Cái gì mà xảy ra chuyện gì?” Sở Mộ Hiên không muốn để cho Tư Đồ Thanh Lăng biết nguồn cơn, cố ý giả bộ như cái gì cũng không biết.
“Vảy này, máu này, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Chẳng có chuyện gì hết, mà có thì cũng là chuyện của ta, không cần ngươi ở đây giả mèo khóc chuột!”
Tư Đồ Thanh Lăng bị Sở Mộ Hiên nói sẵng, lập tức hung tợn nhìn Sở Mộ Hiên: “Chính là do ngươi nói, vậy trẫm liền không khách khí!” Nói xong, hắn liền cầm phân thân cực đại của mình nhét vào trong huyệt khẩu còn lưu huyết của Sở Mộ Hiên.
Thân thể suy yếu do mới sinh non của Sở Mộ Hiên sao có thể chịu đựng được Tư Đồ Thanh LĂng kịch liệt ra vào, hắn trừ bỏ hạ thân kịch liệt đau đớn thì đã không còn cảm giác gì khác.
Đợi sau khi Tư Đồ Thanh LĂng rốt cuộc cũng cảm thấy mỹ mãn, Sở Mộ Hiên ngay cả khí lực kêu đau cũng không còn, máu tươi ở hạ thân càng lưu càng nhiều.
Tư Đồ Thanh Lăng trước khi bỏ đi liền ném cho Sở Mộ Hiên một lọ dược cầm máu, còn để lại một câu: “Không bao lâu nữa, trẫm nhất định sẽ tiêu diệt Yến Bình!”
Sở Mộ Hiên đại quẫn, hắn dùng tay che đi nơi riêng tư, mặt đỏ bừng nói: “Ngươi không phải vũ nhục người khác.”
Tư Đồ Thanh Lăng cuồng tiếu: “Vũ nhục? Ngươi biến thành cái dạng này, còn nói trẫm vũ nhục ngươi? Thật là nực cười, có điều nói thật, chiêu này của ngươi thực sự hiệu quả đấy, ngươi sờ xem, trẫm thật sự có phản ứng nga!” Vừa nói, hắn liền túm lấy tay Sở Mộ Hiên, sờ soạng lên hạ thể mình.
“Không biết liêm sỉ!” Sở Mộ Hiên mắng.
“Liêm sỉ? Ha ha, nói rất đúng, từ ngày ca ca ta bị giết, ta cũng đã không còn cái thứ này, ngươi cũng đã nói như vậy rồi, không bằng ta liền cho ngươi xem ta vô liêm sỉ như thế nào.” Nói xong, Tư Đồ Thanh Lăng đi tới trước mặt Sở Mộ Hiên, nhanh chóng cởi quần áo, rút phân thân, hướng hậu huyệt Sở Mộ Hiên đâm vào.
Tư Đồ Thanh Lăng đang muốn phát tiết, lại đột nhiên phát hiện ban đầu Sở Mộ Hiên còn thanh tỉnh thì lúc này đã trầm đi, hơn nữa bên trong còn tắc rất nhiều vải. Tư Đồ Thanh Lăng hưng trí cao sao có thể nhẫn nhịn, cũng không truy vấn gì nhiều, chỉ dùng lực kéo một lần, liền rút tất cả vải theo ra.
“A!” Sở Mộ Hiên bị đau đớn mãnh liệt đánh úp, vải bị xả ra một lượt, dính theo ít da thịt, thống khổ quá lớn khiến Sở Mộ Hiên không ngừng vặn vẹo thân mình, huyết khó khăn lắm mới ngừng thì giờ lại cuồn cuộn chảy.
Tư Đồ Thanh Lăng thấy Sở Mộ Hiên huyết lưu không bình thường, mặt không khỏi lộ ra lo lắng, hắn nhẹ nhàng ôm Sở Mộ Hiên vào trong ngực, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Cái gì mà xảy ra chuyện gì?” Sở Mộ Hiên không muốn để cho Tư Đồ Thanh Lăng biết nguồn cơn, cố ý giả bộ như cái gì cũng không biết.
“Vảy này, máu này, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Chẳng có chuyện gì hết, mà có thì cũng là chuyện của ta, không cần ngươi ở đây giả mèo khóc chuột!”
Tư Đồ Thanh Lăng bị Sở Mộ Hiên nói sẵng, lập tức hung tợn nhìn Sở Mộ Hiên: “Chính là do ngươi nói, vậy trẫm liền không khách khí!” Nói xong, hắn liền cầm phân thân cực đại của mình nhét vào trong huyệt khẩu còn lưu huyết của Sở Mộ Hiên.
Thân thể suy yếu do mới sinh non của Sở Mộ Hiên sao có thể chịu đựng được Tư Đồ Thanh LĂng kịch liệt ra vào, hắn trừ bỏ hạ thân kịch liệt đau đớn thì đã không còn cảm giác gì khác.
Đợi sau khi Tư Đồ Thanh LĂng rốt cuộc cũng cảm thấy mỹ mãn, Sở Mộ Hiên ngay cả khí lực kêu đau cũng không còn, máu tươi ở hạ thân càng lưu càng nhiều.
Tư Đồ Thanh Lăng trước khi bỏ đi liền ném cho Sở Mộ Hiên một lọ dược cầm máu, còn để lại một câu: “Không bao lâu nữa, trẫm nhất định sẽ tiêu diệt Yến Bình!”
Tác giả :
swjsai