Hoa Tàn Hoa Khai
Chương 21
Dưới sự trị liệu của Vân Cô Nhạn, lúc này thân thể Sở Mộ Hiên trừ việc còn chút suy yếu thì cũng không có trở ngại gì, cho nên Vân Cô Nhạn đề nghị hắn trong mấy ngày này có thể xuống giường đi lại, sức khỏe cũng có thể được cải thiện.
Bình thường đều là Cẩm Nhi đỡ Sở Mộ Hiên xuống giường đi lại, hôm nay, Sở Mộ Hiên không thấy Cẩm Nhi, thầm nghĩ thân thể chính mình cũng đã khôi phục khá nhiều, thế là quyết định chính mình tự hoạt động, nhưng hóa ra Sở Mộ Hiên đã đánh giá quá cao thể trạng của mình, không đoán được vừa bước xuống, Sở Mộ Hiên liền cảm thấy chân tay vô lực, thân thể mềm nhũn, ngã về phía sau. (Raph: Ta có chút thắc mắc:3 Tại sao ẻm không bị ngã chúi mặt xuống đất nhỉ? Ta mà trèo từ trên giường xuống dưới đất thì có thể là hôn đất thôi ~)
Ngay trước khoảnh khắc thân thể tiếp xúc với mặt đất, có một xúc cảm rất quen thuộc đỡ lấy thân thể Sở Mộ Hiên, cùng với cảm giác lần trước sốt cao té xỉu thì giống nhau như đúc, chẳng lẽ là?
Sở Mộ Hiên ngoảnh lại, quả nhiên gặp được khuôn mặt lạnh lùng của Tư Đồ Thanh Lăng. Tư Đồ Thanh Lăng nhíu nhíu mày, nói: “Sao ngươi không ngoan ngoãn chút đi?”
“Ai cần ngươi lo! Buông!”
“Ngươi nói đấy nhé!” Tư Đồ Thanh Lăng xấu xa cười, mạnh mẽ buông lỏng vòng tay.
Sở Mộ Hiên chưa kịp phòng bị, cả người cứ như vậy ngã xuống.
Lúc này, Cẩm Nhi bưng dược mới sắc tới vừa lúc bắt gặp Sở Mộ Hiên ngã trên mặt đất, hắn vội vàng chạy tới, nâng Sở Mộ Hiên dậy, lo lắng hỏi: “Công tử, người không sao chứ?”
“Ừ…không sao.” Thanh âm mỏng manh trả lời.
Cẩm Nhi ngẩng đầu, dùng một ánh mắt trong trẻo nhìn Tư Đồ Thanh Lăng, không khách khí nói: “Bệ hạ, sao ngài có thể đối xử với một bệnh nhân như vậy.” (Raph: Yêu em này ùi ấy!:3)
Tư Đồ Thanh Lăng hừ lạnh một tiếng, nói: “Quả nhiên thầy nào thì trò nấy, ngươi và Vân Cô Nhạn đúng là giống nhau, đều một dạng không sợ trời không sợ đất. Bất quá trẫm phải nhắc nhở ngươi một chút, toàn bộ quốc gia này là của trẫm, sau này ngươi nói chuyện nhớ nên cẩn thận một chút vẫn hơn.” Vừa nói Tư Đồ Thanh Lăng vừa chỉ chỉ Sở Mộ Hiên, nói: “Hắn là đồ chơi của trẫm, trẫm đối xử với hắn như thế nào là quyền của trẫm! Cho dù trẫm giết hắn, hắn cũng chẳng có gì mà phải oán hận! Ha ha ha!”
Nói đoạn, Tư Đồ Thanh Lăng phẩy tay: “Hôm nay trẫm cũng mệt rồi, đồ chơi ngoan, ngày mai trẫm lại đến hảo hảo yêu thương ngươi!” Nói rồi hắn liền đi nhanh khỏi Minh Nguyệt cung.
Ban đêm tĩnh mịch, Cẩm Nhi đã trầm ngủ, nhưng Sở Mộ Hiên lại không hề buồn ngủ, hai tháng này hắn bị bệnh, Tư Đồ Thanh Lăng đối hắn đúng là châm biếm được bao nhiêu liền châm biếm, Sở Mộ Hiên thật sự chịu không nổi, hắn thật sự muốn lấy bả đao dứt khoát chấm dứt sinh mệnh mình.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một động tĩnh rất nhỏ, Sở Mộ Hiên tỉnh táo nhìn ra phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy một bóng đen vụt vào trong, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà điểm huyệt đạo của Cẩm Nhi, rồi mới đi tới trước giường Sở Mộ Hiên.
Dưới Minh Nguyệt cung, Sở Mộ Hiên thấy rõ tướng mạo người vừa đến, hắn giật mình há to miệng một hồi mới bập bõm được mấy từ: “Mộ Hoan…đại ca?!”
Bình thường đều là Cẩm Nhi đỡ Sở Mộ Hiên xuống giường đi lại, hôm nay, Sở Mộ Hiên không thấy Cẩm Nhi, thầm nghĩ thân thể chính mình cũng đã khôi phục khá nhiều, thế là quyết định chính mình tự hoạt động, nhưng hóa ra Sở Mộ Hiên đã đánh giá quá cao thể trạng của mình, không đoán được vừa bước xuống, Sở Mộ Hiên liền cảm thấy chân tay vô lực, thân thể mềm nhũn, ngã về phía sau. (Raph: Ta có chút thắc mắc:3 Tại sao ẻm không bị ngã chúi mặt xuống đất nhỉ? Ta mà trèo từ trên giường xuống dưới đất thì có thể là hôn đất thôi ~)
Ngay trước khoảnh khắc thân thể tiếp xúc với mặt đất, có một xúc cảm rất quen thuộc đỡ lấy thân thể Sở Mộ Hiên, cùng với cảm giác lần trước sốt cao té xỉu thì giống nhau như đúc, chẳng lẽ là?
Sở Mộ Hiên ngoảnh lại, quả nhiên gặp được khuôn mặt lạnh lùng của Tư Đồ Thanh Lăng. Tư Đồ Thanh Lăng nhíu nhíu mày, nói: “Sao ngươi không ngoan ngoãn chút đi?”
“Ai cần ngươi lo! Buông!”
“Ngươi nói đấy nhé!” Tư Đồ Thanh Lăng xấu xa cười, mạnh mẽ buông lỏng vòng tay.
Sở Mộ Hiên chưa kịp phòng bị, cả người cứ như vậy ngã xuống.
Lúc này, Cẩm Nhi bưng dược mới sắc tới vừa lúc bắt gặp Sở Mộ Hiên ngã trên mặt đất, hắn vội vàng chạy tới, nâng Sở Mộ Hiên dậy, lo lắng hỏi: “Công tử, người không sao chứ?”
“Ừ…không sao.” Thanh âm mỏng manh trả lời.
Cẩm Nhi ngẩng đầu, dùng một ánh mắt trong trẻo nhìn Tư Đồ Thanh Lăng, không khách khí nói: “Bệ hạ, sao ngài có thể đối xử với một bệnh nhân như vậy.” (Raph: Yêu em này ùi ấy!:3)
Tư Đồ Thanh Lăng hừ lạnh một tiếng, nói: “Quả nhiên thầy nào thì trò nấy, ngươi và Vân Cô Nhạn đúng là giống nhau, đều một dạng không sợ trời không sợ đất. Bất quá trẫm phải nhắc nhở ngươi một chút, toàn bộ quốc gia này là của trẫm, sau này ngươi nói chuyện nhớ nên cẩn thận một chút vẫn hơn.” Vừa nói Tư Đồ Thanh Lăng vừa chỉ chỉ Sở Mộ Hiên, nói: “Hắn là đồ chơi của trẫm, trẫm đối xử với hắn như thế nào là quyền của trẫm! Cho dù trẫm giết hắn, hắn cũng chẳng có gì mà phải oán hận! Ha ha ha!”
Nói đoạn, Tư Đồ Thanh Lăng phẩy tay: “Hôm nay trẫm cũng mệt rồi, đồ chơi ngoan, ngày mai trẫm lại đến hảo hảo yêu thương ngươi!” Nói rồi hắn liền đi nhanh khỏi Minh Nguyệt cung.
Ban đêm tĩnh mịch, Cẩm Nhi đã trầm ngủ, nhưng Sở Mộ Hiên lại không hề buồn ngủ, hai tháng này hắn bị bệnh, Tư Đồ Thanh Lăng đối hắn đúng là châm biếm được bao nhiêu liền châm biếm, Sở Mộ Hiên thật sự chịu không nổi, hắn thật sự muốn lấy bả đao dứt khoát chấm dứt sinh mệnh mình.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một động tĩnh rất nhỏ, Sở Mộ Hiên tỉnh táo nhìn ra phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy một bóng đen vụt vào trong, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà điểm huyệt đạo của Cẩm Nhi, rồi mới đi tới trước giường Sở Mộ Hiên.
Dưới Minh Nguyệt cung, Sở Mộ Hiên thấy rõ tướng mạo người vừa đến, hắn giật mình há to miệng một hồi mới bập bõm được mấy từ: “Mộ Hoan…đại ca?!”
Tác giả :
swjsai