Hoa Si Hoàng Hậu
Chương 91: “Hẹn hò” thi gan
Nghe vậy, Hương Diệp chợt ngẩn ra, dưới chân hụt một cái, cả người thuận thế trượt xuống, Ngọc Sanh Hàn lại phản ứng cực nhanh, dùng sức ôm lấy, đem cả người Hương Diệp dính vào trước ngực mình, Hương Diệp thậm chí còn có thể cảm giác được trái tim hắn nhảy lên rung động trước ngực mình, hai trái tim, ngoài ý muốn trở nên gần sát.
Hương Diệp chỉ hoảng hốt đúng một giây như vậy, phục hồi tinh thần lại, chợt giữ khoảng cách giữa hai người, “Không thể nào.”
“Không thể nào là chỉ đối với cô có cảm giác, hay là, ước hẹn ba năm?” Ngọc Sanh Hàn mặt không đổi hỏi cô, trên mặt Hương Diệp thoáng qua một tia rung động, vẫn đanh giọng trả lời như cũ, “Cả hai… Tôi muốn về, để tôi xuống.”
“….” Ngọc Sanh Hàn nhìn thẳng vào vẻ mặt thanh lãnh vô sắc của cô, yên lặng một lúc lâu, rốt cục vẫn phải buông cô ra, Hương Diệp tự mình đứng trên cành cây, lại nghe hắn lạnh giọng nói. “Cô về trước đi, tôi muốn ngắm trăng một mình một lát.”
Giọng nói lãnh đạm, không xen lẫn bất kỳ cảm xúc nào, Hương Diệp suy nghĩ một chút, vẫn xoay người, đạp nhẹ một cái, nhảy xuống từ trên cây, chỉ chốc lát sau, đã biến mất trong màn đêm. Không nghe thấy, một tiếng thở dài từ trên ngọn cây, trầm thấp, lại sâu kín.
Ngọc Sanh Hàn chỉ nghĩ, mình đúng là tên ngốc, biết rõ trong lòng cô có nơi chốn, lại còn nói ra những lời ngu ngốc như vậy….
Ngồi trên cây, nhìn trăng sáng, cho đến khi trời gần sáng, lại không biết, Hương Diệp chưa từng rời đi, ngồi dưới gốc cây đại thụ, lẳng lặng suy nghĩ, cùng với hắn, ngẩng đầu lên nhìn mảnh trăng sáng kia.
Lại nói chỗ Bình Phi, Hương Nại Nhi nhận được tin tức của Tần Khê, biết Bình Phi định rút lui có trật tự, lập tức mang đồ đến con đường chắc chắn phải đi qua kia chờ, bố trí tất cả xong xuôi, chờ đám Hương Diệp đến hội họp, chờ trái chờ phải, lại chỉ chờ thấy mỗi Tần Khê đến, hai người không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là động thủ trước.
Tần Khê khoác một thân áo trắng bay qua bay lại trong rừng, dưới chân khinh công lướt qua, mang theo tiếng xào xạo quỷ dị, Binh Phi rụt cổ một cái, ngẩng đầu nhìn một mảnh rừng đen kịt không bóng người, trong lòng chỉ cảm thấy càng thêm sợ hãi, nắm chặt tay, trong miệng lẩm bẩm gì đó chạy vội về phía lối ra.
Trong rừng không biết từ đâu truyền đến từng tràng tiếng kêu quái dị, tựa hồ như ở bên trái, lại tựa hồ như từ bên phải, Bình Phi lập tức che lỗ tai, đang muốn chạy ra, lại thấy, giữa không trung, một mảnh tiền vàng giấy trắng xóa rơi xuống giữa không trung, phối hợp với tiếng kêu ai oán thê thảm của Hương Nại Nhi, Bình Phi lập tức thét chói tai, làm cho Tần Khê sợ đến mức thiếu chút nữa trượt chân giữa không trung, cổ họng nữ nhân này thật sắc bén.
Một tiếng này, đương nhiên kinh động đến một nơi khác.
Cầm Phi cùng Tiêu Cẩm hai người vừa mới đi được không xa, chợt nghe thấy tiếng kêu bén nhọn này, Cầm Phi lập tức sợ hết hồn, thiếu chút nữa ngã nhào, Tiêu Cẩm thấy vậy, vội đỡ lấy nàng, Cầm Phi nhìn tay hắn hơi ngẩn ra, Tiêu Cẩm cũng thấy như đang mạo phạm, vội vàng buông tay, Cầm Phi vuốt vuốt miếng thanh ngọc bên hông mình, nói thật, nàng không muốn trả lại cho hắn, trả cho hắn, có lẽ cũng sẽ đưa cho Hương Diệp, hoặc là, tự mình giữ lại, càng thêm thương cảm, cần gì phải vậy chứ.
Mỗi lần thấy Tiêu Cẩm, nàng luôn muốn nói, đừng làm khổ mình như vậy, nhưng lời đến miệng lại không sao nói ra nổi, chỉ có thể nhìn hắn đau lòng vì Hương Diệp, cho dù là hiếm khi hai người được đơn độc ở chung….
Quả thật rất hiếm khi, đã từng ở trong mộng, ảo tưởng vô số lần bộ dáng lúc hai người ở chung, có giống như lúc hắn và Hương Diệp, hắn đứng bên cạnh nói chuyện, nàng đùa nghịch hoa nghe hắn nói…..
Đang nao núng, lại thấy một chiếc áo khoác hoa gấm được đưa tới trước mặt, ngẩng đầu, Tiêu Cẩm không biết đã cởi áo khoác xuống từ lúc nào, đưa tới trước mặt nàng, Cầm Thụy sửng sốt, kinh ngạc nhìn Tiêu Cẩm
Hương Diệp chỉ hoảng hốt đúng một giây như vậy, phục hồi tinh thần lại, chợt giữ khoảng cách giữa hai người, “Không thể nào.”
“Không thể nào là chỉ đối với cô có cảm giác, hay là, ước hẹn ba năm?” Ngọc Sanh Hàn mặt không đổi hỏi cô, trên mặt Hương Diệp thoáng qua một tia rung động, vẫn đanh giọng trả lời như cũ, “Cả hai… Tôi muốn về, để tôi xuống.”
“….” Ngọc Sanh Hàn nhìn thẳng vào vẻ mặt thanh lãnh vô sắc của cô, yên lặng một lúc lâu, rốt cục vẫn phải buông cô ra, Hương Diệp tự mình đứng trên cành cây, lại nghe hắn lạnh giọng nói. “Cô về trước đi, tôi muốn ngắm trăng một mình một lát.”
Giọng nói lãnh đạm, không xen lẫn bất kỳ cảm xúc nào, Hương Diệp suy nghĩ một chút, vẫn xoay người, đạp nhẹ một cái, nhảy xuống từ trên cây, chỉ chốc lát sau, đã biến mất trong màn đêm. Không nghe thấy, một tiếng thở dài từ trên ngọn cây, trầm thấp, lại sâu kín.
Ngọc Sanh Hàn chỉ nghĩ, mình đúng là tên ngốc, biết rõ trong lòng cô có nơi chốn, lại còn nói ra những lời ngu ngốc như vậy….
Ngồi trên cây, nhìn trăng sáng, cho đến khi trời gần sáng, lại không biết, Hương Diệp chưa từng rời đi, ngồi dưới gốc cây đại thụ, lẳng lặng suy nghĩ, cùng với hắn, ngẩng đầu lên nhìn mảnh trăng sáng kia.
Lại nói chỗ Bình Phi, Hương Nại Nhi nhận được tin tức của Tần Khê, biết Bình Phi định rút lui có trật tự, lập tức mang đồ đến con đường chắc chắn phải đi qua kia chờ, bố trí tất cả xong xuôi, chờ đám Hương Diệp đến hội họp, chờ trái chờ phải, lại chỉ chờ thấy mỗi Tần Khê đến, hai người không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là động thủ trước.
Tần Khê khoác một thân áo trắng bay qua bay lại trong rừng, dưới chân khinh công lướt qua, mang theo tiếng xào xạo quỷ dị, Binh Phi rụt cổ một cái, ngẩng đầu nhìn một mảnh rừng đen kịt không bóng người, trong lòng chỉ cảm thấy càng thêm sợ hãi, nắm chặt tay, trong miệng lẩm bẩm gì đó chạy vội về phía lối ra.
Trong rừng không biết từ đâu truyền đến từng tràng tiếng kêu quái dị, tựa hồ như ở bên trái, lại tựa hồ như từ bên phải, Bình Phi lập tức che lỗ tai, đang muốn chạy ra, lại thấy, giữa không trung, một mảnh tiền vàng giấy trắng xóa rơi xuống giữa không trung, phối hợp với tiếng kêu ai oán thê thảm của Hương Nại Nhi, Bình Phi lập tức thét chói tai, làm cho Tần Khê sợ đến mức thiếu chút nữa trượt chân giữa không trung, cổ họng nữ nhân này thật sắc bén.
Một tiếng này, đương nhiên kinh động đến một nơi khác.
Cầm Phi cùng Tiêu Cẩm hai người vừa mới đi được không xa, chợt nghe thấy tiếng kêu bén nhọn này, Cầm Phi lập tức sợ hết hồn, thiếu chút nữa ngã nhào, Tiêu Cẩm thấy vậy, vội đỡ lấy nàng, Cầm Phi nhìn tay hắn hơi ngẩn ra, Tiêu Cẩm cũng thấy như đang mạo phạm, vội vàng buông tay, Cầm Phi vuốt vuốt miếng thanh ngọc bên hông mình, nói thật, nàng không muốn trả lại cho hắn, trả cho hắn, có lẽ cũng sẽ đưa cho Hương Diệp, hoặc là, tự mình giữ lại, càng thêm thương cảm, cần gì phải vậy chứ.
Mỗi lần thấy Tiêu Cẩm, nàng luôn muốn nói, đừng làm khổ mình như vậy, nhưng lời đến miệng lại không sao nói ra nổi, chỉ có thể nhìn hắn đau lòng vì Hương Diệp, cho dù là hiếm khi hai người được đơn độc ở chung….
Quả thật rất hiếm khi, đã từng ở trong mộng, ảo tưởng vô số lần bộ dáng lúc hai người ở chung, có giống như lúc hắn và Hương Diệp, hắn đứng bên cạnh nói chuyện, nàng đùa nghịch hoa nghe hắn nói…..
Đang nao núng, lại thấy một chiếc áo khoác hoa gấm được đưa tới trước mặt, ngẩng đầu, Tiêu Cẩm không biết đã cởi áo khoác xuống từ lúc nào, đưa tới trước mặt nàng, Cầm Thụy sửng sốt, kinh ngạc nhìn Tiêu Cẩm
Tác giả :
Hồng Chu