Hoa Si Hoàng Hậu
Chương 9: Hành thích vua
“Đúng vậy, rất đẹp.” Ngọc Sanh Hàn giọng khàn khàn nói, nàng khen hoa, mà hắn khen nàng, dáng vẻ chuyên chú của Hương Diệp Nhi, trên mặt luôn tràn ngập vô hạn ánh sáng rực rỡ, một Hương Diệp Nhi như vậy, hắn luôn quý trọng.
Hô hấp dần dần nặng nề, lúc Hương Diệp vươn tay chạm lên cánh hoa, một bàn tay đột nhiên bắt lấy tay cô, nhiệt độ nóng bỏng khiến cô sợ hết hồn, theo bản năng nói, “Thật xin lỗi…” Cô tưởng rằng hắn không muốn để cô chạm vào cánh hoa, nhưng không ngờ, giây kế tiếp, hắn ôm lấy cả người cô, hơi thở thô nóng phun bên xương quai xanh của cô, Hương Diệp chợt ngẩn ra, chỉ nghe thấy giọng hắn khàn khàn nói, “Hương Diệp Nhi, thật xin lỗi,…. Trẫm biết còn quá sớm.”
Trong lòng Hương Diệp chợt lạnh, chống hai tay muốn thoát khỏi cái ôm của hắn, “Hoàng thượng!… Người đang làm gì vậy?”
” Hương Diệp Nhi, trẫm thích nàng… Hương Diệp Nhi…” Giọng nói khàn khàn lộ ra sự quyến rũ, “Ta nghĩ muốn nàng…”
“Không, không được!” Hương Diệp hoảng hốt giãy dụa, nhưng không ngờ hắn ôm quá chặt, nhìn vào đôi mắt mê ly của hắn, bên trong lộ ra dục vọng nồng đậm, hắn cũng không nghe thấy, hơi thở nặng nề vụn vỡ, hôn lên nàng, Hương Diệp sợ hãi ngoảnh đầu đi chỗ khác, kêu lên, “Ngọc Sanh Hàn! Ngươi buông ra! Ngươi là Hoàng Đế đó!”
“Hương Diệp Nhi, đừng coi ta là Hoàng Đế, ta không giống Hoàng Đế, Hương Diệp Nhi, giúp ta.~ chỉ có nàng mới có thể giúp ta ~”Giọng nói của Ngọc Sanh Hàn càng thêm khản đặc, lộ ra chút khổ sở, thân thể Hương Diệp Nhi cứng đờ, ánh mắt đột nhiên rơi vào bát canh đặt trên bàn, đè nén sự cuồng loạn của trái tim, hỏi: “Ngươi đã ăn cái gì?”
“A~” Tiếng cười nhẹ của Ngọc Sanh Hàn rơi vào bên tai, đột nhiên xoay người cô qua, say đắm cười nói, “Hương Diệp Nhi, ta vẫn biết nàng rất thông minh~ đây chẳng qua chỉ là một bát canh đã được hạ dược mà thôi…”
Hương Diệp chợt cả kinh, hạ dược, mị dược ?!
Mới phản ứng lại, đã nghe thấy giọng nói đau khổ mang theo nhè nhẹ ẩn nhẫn, “Hương Diệp Nhi, thật xin lỗi, ta sẽ thật nhẹ nhàng.”
“A!” Hương Diệp còn chưa kịp phản ứng với hàm nghĩa trong lời nói của hắn, cả người lại bị ôm lấy, Ngọc Sanh Hàn ôm cô, bước về phía long sàng, đáy lòng Hương Diệp dâng lên một nỗi sợ hãi chưa từng có bao giờ, vùng vẫy muốn thoát khỏi cái ôm của hắn.
Ngọc Sanh Hàn nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, ngay sau đó nghiêng người đè lên, Hương Diệp nắm chặt tay đánh vào lồng ngực hắn, đanh giọng nói, “Ngọc Sanh Hàn! Ta sẽ hận ngươi!” Rõ ràng rất hoảng hốt nhưng giọng nói vẫn cứ cố làm như trấn định, Hương Diệp Nhi luôn như vậy.
Động tác của Ngọc Sanh Hàn tựa hồ như hơi chậm lại, nhìn người phía dưới, trong đôi mắt nóng bỏng là khổ sở cùng với bất đắc dĩ, trầm giọng nói, “Hương Diệp Nhi, Trẫm không còn lựa chọn nào khác.”
“Ngọc Sanh Hàn!!” Cô mới gần mười bốn tuổi, làm sao địch nổi khí lực trưởng thành nam tử của Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hàn nắm chặt vai cô không để cô giãy dụa, đang lúc lôi kéo, vạt áo xộc xêch, lộ ra một phần vai trắng mịn, da thịt nõn nà, lộ ra sắc thái động lòng người, Ngọc Sanh Hàn thấy, tia sáng trong mắt càng thêm nóng rực.
Hương Diệp run rẩy, cắn chặt môi dưới, mắt thấy bàn tay của Ngọc Sanh Hàn đã vươn tới đai lưng dưới hông của cô! Cánh tay vẫn vung loạn như trước, nhưng không có chút tác dụng gì, cô chỉ cảm thấy Ngọc Sanh Hàn trước mắt thật xa lạ đáng sợ, đột nhiên, trên tay bắt được một cây ngọc như ý dài chừng hơn một thước đặt ở đầu giường, nắm lấy ngọc như ý kia, Hương Diệp liều lĩnh, nặng nề đập xuống đầu Ngọc Sanh Hàn!
“Cốp!”
Lách cách một tiếng, chắc là tiếng ngọc như ý gãy làm hai khúc, rơi vào trên đệm mềm dày dặn, rớt xuống đất không tiếng động.
“Hương… Diệp….” Ngọc Sanh Hàn vẻ mặt không thể tin, tựa như sự kinh ngạc khi bị một người vẫn rất tin tưởng ám sát vậy, hắn nhất định chưa từng nghĩ rằng, Hương Diệp có thể động thủ với hắn, Hương Diệp a, quả nhiên không nhỏ bé yếu ớt như bọn họ tưởng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hương Diệp vẫn còn trắng bệch, nhìn thẳng vào Ngọc Sanh Hàn, mắt thấy thân thể to lớn của Ngọc Sanh Hàn nghiêng ngả đổ xuống, nặng nề ngã trên long sàng.
Hoảng hốt từ trên giường bắn xuống, đem vạt áo của mình kéo lại tử tế, lại thấy Ngọc Sanh Hàn dường như đã mất đi tri giác, vốn định rời đi tẩm cung khiến cho cô chán ghét này, nhưng mà, ánh mắt chạm đến ngọc như ý đã bị tan thành hai mảnh kia, ngẫm lại vừa rồi cô đã dùng toàn lực đánh xuống đầu hắn, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, đầu của Ngọc Sanh Hàn có cứng rắn đi chăng nữa, cũng không thể cứng hơn ngọc thạch được chứ ?
Chuyện vừa rồi quá mức bất ngờ, cô cũng chưa từng nghĩ tới Ngọc Sanh Hàn đột nhiên lại dùng sức mạnh với mình, cứ coi như là do mị dược, cô cũng không có cách nào tha thứ, cô cũng không muốn thương tổn hắn, lại nói dù thế nào, cô cũng nhìn hắn lớn lên từ nhỏ ( thật ra thì cô lúc ấy rõ ràng nhỏ hơn so với hắn, còn dám nói, hắn nhìn cô lớn lên nghe còn được ~) nhưng đây là tội hành thích vua, nếu Ngọc Sanh Hàn thực sự trách tội xuống, sợ rằng sẽ liên lụy đến người của Ngọc Khê Hầu phủ.
Chần chừ một lúc, Hương Diệp vẫn bước trở lại bên giường, đôi bàn tay trắng nõn đưa về phía trán của Ngọc Sanh Hàn, sờ sờ, lại sờ sờ, hình như không có vết máu, chẳng qua là có sưng lên một chút, Hương Diệp lại nhấn nhấn một cái, thật sự sưng lên một khối to, nếu không bị ngoại thương, chẳng lẽ là, chấn động não?
Hương Diệp sắc mặt ngưng trọng, đầu ngón tay dời xuống mũi Ngọc Sanh Hàn, toàn thân nhất thời như rơi xuống hầm băng, không biết làm thế nào.
Không có hơi thở….
Ngọc Sanh Hàn, chết.
Lời cho độc giả:
Phần bình luận của truyện mới còn hơi vắng vẻ, mọi người phải vào mới náo nhiệt chứ ~ cùng tới ôm tập thể một cái hắc ~ mặt khác — ây da ~ vai nam chính bị ta đập chết rồi ~
Hô hấp dần dần nặng nề, lúc Hương Diệp vươn tay chạm lên cánh hoa, một bàn tay đột nhiên bắt lấy tay cô, nhiệt độ nóng bỏng khiến cô sợ hết hồn, theo bản năng nói, “Thật xin lỗi…” Cô tưởng rằng hắn không muốn để cô chạm vào cánh hoa, nhưng không ngờ, giây kế tiếp, hắn ôm lấy cả người cô, hơi thở thô nóng phun bên xương quai xanh của cô, Hương Diệp chợt ngẩn ra, chỉ nghe thấy giọng hắn khàn khàn nói, “Hương Diệp Nhi, thật xin lỗi,…. Trẫm biết còn quá sớm.”
Trong lòng Hương Diệp chợt lạnh, chống hai tay muốn thoát khỏi cái ôm của hắn, “Hoàng thượng!… Người đang làm gì vậy?”
” Hương Diệp Nhi, trẫm thích nàng… Hương Diệp Nhi…” Giọng nói khàn khàn lộ ra sự quyến rũ, “Ta nghĩ muốn nàng…”
“Không, không được!” Hương Diệp hoảng hốt giãy dụa, nhưng không ngờ hắn ôm quá chặt, nhìn vào đôi mắt mê ly của hắn, bên trong lộ ra dục vọng nồng đậm, hắn cũng không nghe thấy, hơi thở nặng nề vụn vỡ, hôn lên nàng, Hương Diệp sợ hãi ngoảnh đầu đi chỗ khác, kêu lên, “Ngọc Sanh Hàn! Ngươi buông ra! Ngươi là Hoàng Đế đó!”
“Hương Diệp Nhi, đừng coi ta là Hoàng Đế, ta không giống Hoàng Đế, Hương Diệp Nhi, giúp ta.~ chỉ có nàng mới có thể giúp ta ~”Giọng nói của Ngọc Sanh Hàn càng thêm khản đặc, lộ ra chút khổ sở, thân thể Hương Diệp Nhi cứng đờ, ánh mắt đột nhiên rơi vào bát canh đặt trên bàn, đè nén sự cuồng loạn của trái tim, hỏi: “Ngươi đã ăn cái gì?”
“A~” Tiếng cười nhẹ của Ngọc Sanh Hàn rơi vào bên tai, đột nhiên xoay người cô qua, say đắm cười nói, “Hương Diệp Nhi, ta vẫn biết nàng rất thông minh~ đây chẳng qua chỉ là một bát canh đã được hạ dược mà thôi…”
Hương Diệp chợt cả kinh, hạ dược, mị dược ?!
Mới phản ứng lại, đã nghe thấy giọng nói đau khổ mang theo nhè nhẹ ẩn nhẫn, “Hương Diệp Nhi, thật xin lỗi, ta sẽ thật nhẹ nhàng.”
“A!” Hương Diệp còn chưa kịp phản ứng với hàm nghĩa trong lời nói của hắn, cả người lại bị ôm lấy, Ngọc Sanh Hàn ôm cô, bước về phía long sàng, đáy lòng Hương Diệp dâng lên một nỗi sợ hãi chưa từng có bao giờ, vùng vẫy muốn thoát khỏi cái ôm của hắn.
Ngọc Sanh Hàn nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, ngay sau đó nghiêng người đè lên, Hương Diệp nắm chặt tay đánh vào lồng ngực hắn, đanh giọng nói, “Ngọc Sanh Hàn! Ta sẽ hận ngươi!” Rõ ràng rất hoảng hốt nhưng giọng nói vẫn cứ cố làm như trấn định, Hương Diệp Nhi luôn như vậy.
Động tác của Ngọc Sanh Hàn tựa hồ như hơi chậm lại, nhìn người phía dưới, trong đôi mắt nóng bỏng là khổ sở cùng với bất đắc dĩ, trầm giọng nói, “Hương Diệp Nhi, Trẫm không còn lựa chọn nào khác.”
“Ngọc Sanh Hàn!!” Cô mới gần mười bốn tuổi, làm sao địch nổi khí lực trưởng thành nam tử của Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hàn nắm chặt vai cô không để cô giãy dụa, đang lúc lôi kéo, vạt áo xộc xêch, lộ ra một phần vai trắng mịn, da thịt nõn nà, lộ ra sắc thái động lòng người, Ngọc Sanh Hàn thấy, tia sáng trong mắt càng thêm nóng rực.
Hương Diệp run rẩy, cắn chặt môi dưới, mắt thấy bàn tay của Ngọc Sanh Hàn đã vươn tới đai lưng dưới hông của cô! Cánh tay vẫn vung loạn như trước, nhưng không có chút tác dụng gì, cô chỉ cảm thấy Ngọc Sanh Hàn trước mắt thật xa lạ đáng sợ, đột nhiên, trên tay bắt được một cây ngọc như ý dài chừng hơn một thước đặt ở đầu giường, nắm lấy ngọc như ý kia, Hương Diệp liều lĩnh, nặng nề đập xuống đầu Ngọc Sanh Hàn!
“Cốp!”
Lách cách một tiếng, chắc là tiếng ngọc như ý gãy làm hai khúc, rơi vào trên đệm mềm dày dặn, rớt xuống đất không tiếng động.
“Hương… Diệp….” Ngọc Sanh Hàn vẻ mặt không thể tin, tựa như sự kinh ngạc khi bị một người vẫn rất tin tưởng ám sát vậy, hắn nhất định chưa từng nghĩ rằng, Hương Diệp có thể động thủ với hắn, Hương Diệp a, quả nhiên không nhỏ bé yếu ớt như bọn họ tưởng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hương Diệp vẫn còn trắng bệch, nhìn thẳng vào Ngọc Sanh Hàn, mắt thấy thân thể to lớn của Ngọc Sanh Hàn nghiêng ngả đổ xuống, nặng nề ngã trên long sàng.
Hoảng hốt từ trên giường bắn xuống, đem vạt áo của mình kéo lại tử tế, lại thấy Ngọc Sanh Hàn dường như đã mất đi tri giác, vốn định rời đi tẩm cung khiến cho cô chán ghét này, nhưng mà, ánh mắt chạm đến ngọc như ý đã bị tan thành hai mảnh kia, ngẫm lại vừa rồi cô đã dùng toàn lực đánh xuống đầu hắn, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, đầu của Ngọc Sanh Hàn có cứng rắn đi chăng nữa, cũng không thể cứng hơn ngọc thạch được chứ ?
Chuyện vừa rồi quá mức bất ngờ, cô cũng chưa từng nghĩ tới Ngọc Sanh Hàn đột nhiên lại dùng sức mạnh với mình, cứ coi như là do mị dược, cô cũng không có cách nào tha thứ, cô cũng không muốn thương tổn hắn, lại nói dù thế nào, cô cũng nhìn hắn lớn lên từ nhỏ ( thật ra thì cô lúc ấy rõ ràng nhỏ hơn so với hắn, còn dám nói, hắn nhìn cô lớn lên nghe còn được ~) nhưng đây là tội hành thích vua, nếu Ngọc Sanh Hàn thực sự trách tội xuống, sợ rằng sẽ liên lụy đến người của Ngọc Khê Hầu phủ.
Chần chừ một lúc, Hương Diệp vẫn bước trở lại bên giường, đôi bàn tay trắng nõn đưa về phía trán của Ngọc Sanh Hàn, sờ sờ, lại sờ sờ, hình như không có vết máu, chẳng qua là có sưng lên một chút, Hương Diệp lại nhấn nhấn một cái, thật sự sưng lên một khối to, nếu không bị ngoại thương, chẳng lẽ là, chấn động não?
Hương Diệp sắc mặt ngưng trọng, đầu ngón tay dời xuống mũi Ngọc Sanh Hàn, toàn thân nhất thời như rơi xuống hầm băng, không biết làm thế nào.
Không có hơi thở….
Ngọc Sanh Hàn, chết.
Lời cho độc giả:
Phần bình luận của truyện mới còn hơi vắng vẻ, mọi người phải vào mới náo nhiệt chứ ~ cùng tới ôm tập thể một cái hắc ~ mặt khác — ây da ~ vai nam chính bị ta đập chết rồi ~
Tác giả :
Hồng Chu