Hoa Si Hoàng Hậu
Chương 46: Tâm tâm tương tích
Ngọc Sanh Hàn đưa tay, đặt lên bờ vai đang run rẩy của cô, bàn tay nắm lấy tay cô đột nhiên cầm lấy chiếc bút, lãnh đạm nói, “Tôi thay cô viết.”
Hương Diệp quay đầu, trong mắt như có ánh nước dao động, khuôn mặt lãnh đạm vẫn quật cường như cũ, muốn đoạt lấy bút, “Không khiến anh.”
Ngọc Sanh Hàn lại đột nhiên vươn tay ôm lấy cả người cô từ trên ghế, Hương Diệp cả kinh, không tự chủ được ôm lấy cổ hắn, bút lông rơi xuống nền nhà bằng ngọc thạch, tạo nên tiếng vang, lăn mấy vòng trên sàn, mực nước bắn tung, vang lên trong điện yên tĩnh.
“Nghe lời.” Nhẹ nhàng một câu, khiến cho Hương Diệp mông lung, lạnh lùng nói, “Đừng có coi tôi như trẻ con!”
“Cô là một đứa trẻ to xác cần được yêu thương!” Có lẽ, không có ai hiểu rõ sự lạnh lẽo của cô hơn hắn, bọn họ đều giống nhau, tính tình trong nóng ngoài lạnh, hờ hững, nhưng không phải vô tình, sự lạnh lùng của cô, hắn là người hiểu nhất.
Hai người nhìn nhau, yên lặng.
Một lúc lâu, lại nghe được tiếng hít sâu, quay đầu lại, đã thấy khuôn mặt khó coi của Nhiễm Thái hậu, còn có vẻ mặt không cam lòng của Bình phi.
Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh đảo một cái, không phải là ánh mắt nhìn người thân, ,mà là nhìn người xa lạ, điều này khiến cho trong lòng Nhiễm thái hậu không khỏi run lên, lạnh lùng nói: “Hoàng thượng đang làm gì vậy? Rốt cuộc còn có thể thống gì không!”
Hương Diệp kéo kéo Ngọc Sanh Hàn, ý bảo hắn đặt cô xuống, Ngọc Sanh Hàn cũng không khăng khăng nữa, đặt Hương Diệp xuống, khom người, nhặt bút lông trên đất lên, nhàn nhạt quay về phía Nhiễm thái hậu thi lễ: “Nhi thần tham kiến mẫu hậu.”
“Hương Diệp Nhi nán lại Tiêu Ninh cung cũng lâu, trẫm nhớ thân thể của nàng không được tốt, đang muốn cùng nàng hoàn thành việc Thái hậu giao cho xong, tránh quấy rầy quá lâu đến mẫu hậu.”
Cầm bút, đi thẳng tới bàn ngồi xuống, chuyển mắt, nhẹ nói, “Hương Diệp Nhi, mài mực cho trẫm.”
“Hoàng thượng gánh vác là quốc gia đại sự, sao có thể…”
“Hương Diệp Nhi cũng là Hoàng hậu của trẫm, chuyện của Hoàng hậu, trẫm không thể nhúng tay?” Ngọc Sanh Hàn lạnh lùng nhíu mày, rõ ràng không chịu lùi bước, sự bảo hộ rõ ràng như vậy, tuy nói hắn chẳng qua chỉ là vì đạo nghĩa đồng minh mà thôi, nhưng vẫn khiến cho Hương Diệp ấm áp trong lòng.
Nhiễm thái hậu nhìn chằm chằm hai người, trên mặt khẽ run, hồi lâu, đành phải phất tay áo lên, “Thôi, không cần Hoàng đế vất vả, đều quỳ an đi.”
Thái hậu cuối cùng vẫn đấu không lại, Ngọc Sanh Hàn trước đây, bà còn có thể hiểu đó là tâm tính của thiếu niên, mà hôm nay, bà càng nhìn lại càng không thấu.
Hắn kéo cô rời khỏi Tiêu Ninh cung, một đường đi bộ trở về, Hương Diệp nói, “Chẳng qua là chép sách mười lần, tôi vẫn ứng phó được.”
“Chẳng qua là tôi thấy cô có thù oán với Nữ giới.” Ngọc Sanh Hàn đảo mắt nhìn cô, trong ánh mắt mang theo một tia trêu tức, “Chép sách gì mà giống như hạ nguyền rủa ấy.”
Hương Diệp nghe vậy, khuôn mặt xinh xắn méo xẹo, “Cái gì gọi là hạ nguyền rủa hả?” Cô là phù thủy sao?!
Khóe miệng Ngọc Sanh Hàn cong lên một nụ cười nhẹ, Hương Diệp trừng hắn một cái, bước nhanh đi trước, Ngọc Sanh Hàn ở phía sau gọi cô, “Hoàng hậu không biết tôn ti a ~”
“Câm miệng.”
Trải qua chiến dịch lần này, giữa hai người, tựa hồ như bớt đi chút trở ngại ngăn cách, cảm giác quen thuộc giống như đã từng quen biết đó, làn tràn lẫn nhau, thấm vào, mắt lạnh tương đối, cũng là tâm tâm tương tích*.
*lòng lòng luyến tiếc
Sau một ngày nọ, Ngọc Sanh Hàn xử lý xong việc triều chính, Hương Diệp đột nhiên nói, “Buổi chiều, luyện tập cưỡi ngựa bắn cung đi?”
Ngọc Sanh Hàn đến thế giới này hơn nửa tháng, triều chánh gì gì đó cũng từ từ nắm được rồi, đợi đến giữa hè, mùa săn thú hoàng gia sẽ bắt đầu, cũng đến lúc luyện tập thân thủ một chút, cho dù nói thế nào, Ngọc Sanh Hàn hồi học đại học cũng là đội trưởng đội bóng rổ, cưỡi ngựa bắn cung chắc cũng không có vấn đề gì lớn….
Không có vấn đề gì.. lớn, chứ?
Hương Diệp quay đầu, trong mắt như có ánh nước dao động, khuôn mặt lãnh đạm vẫn quật cường như cũ, muốn đoạt lấy bút, “Không khiến anh.”
Ngọc Sanh Hàn lại đột nhiên vươn tay ôm lấy cả người cô từ trên ghế, Hương Diệp cả kinh, không tự chủ được ôm lấy cổ hắn, bút lông rơi xuống nền nhà bằng ngọc thạch, tạo nên tiếng vang, lăn mấy vòng trên sàn, mực nước bắn tung, vang lên trong điện yên tĩnh.
“Nghe lời.” Nhẹ nhàng một câu, khiến cho Hương Diệp mông lung, lạnh lùng nói, “Đừng có coi tôi như trẻ con!”
“Cô là một đứa trẻ to xác cần được yêu thương!” Có lẽ, không có ai hiểu rõ sự lạnh lẽo của cô hơn hắn, bọn họ đều giống nhau, tính tình trong nóng ngoài lạnh, hờ hững, nhưng không phải vô tình, sự lạnh lùng của cô, hắn là người hiểu nhất.
Hai người nhìn nhau, yên lặng.
Một lúc lâu, lại nghe được tiếng hít sâu, quay đầu lại, đã thấy khuôn mặt khó coi của Nhiễm Thái hậu, còn có vẻ mặt không cam lòng của Bình phi.
Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh đảo một cái, không phải là ánh mắt nhìn người thân, ,mà là nhìn người xa lạ, điều này khiến cho trong lòng Nhiễm thái hậu không khỏi run lên, lạnh lùng nói: “Hoàng thượng đang làm gì vậy? Rốt cuộc còn có thể thống gì không!”
Hương Diệp kéo kéo Ngọc Sanh Hàn, ý bảo hắn đặt cô xuống, Ngọc Sanh Hàn cũng không khăng khăng nữa, đặt Hương Diệp xuống, khom người, nhặt bút lông trên đất lên, nhàn nhạt quay về phía Nhiễm thái hậu thi lễ: “Nhi thần tham kiến mẫu hậu.”
“Hương Diệp Nhi nán lại Tiêu Ninh cung cũng lâu, trẫm nhớ thân thể của nàng không được tốt, đang muốn cùng nàng hoàn thành việc Thái hậu giao cho xong, tránh quấy rầy quá lâu đến mẫu hậu.”
Cầm bút, đi thẳng tới bàn ngồi xuống, chuyển mắt, nhẹ nói, “Hương Diệp Nhi, mài mực cho trẫm.”
“Hoàng thượng gánh vác là quốc gia đại sự, sao có thể…”
“Hương Diệp Nhi cũng là Hoàng hậu của trẫm, chuyện của Hoàng hậu, trẫm không thể nhúng tay?” Ngọc Sanh Hàn lạnh lùng nhíu mày, rõ ràng không chịu lùi bước, sự bảo hộ rõ ràng như vậy, tuy nói hắn chẳng qua chỉ là vì đạo nghĩa đồng minh mà thôi, nhưng vẫn khiến cho Hương Diệp ấm áp trong lòng.
Nhiễm thái hậu nhìn chằm chằm hai người, trên mặt khẽ run, hồi lâu, đành phải phất tay áo lên, “Thôi, không cần Hoàng đế vất vả, đều quỳ an đi.”
Thái hậu cuối cùng vẫn đấu không lại, Ngọc Sanh Hàn trước đây, bà còn có thể hiểu đó là tâm tính của thiếu niên, mà hôm nay, bà càng nhìn lại càng không thấu.
Hắn kéo cô rời khỏi Tiêu Ninh cung, một đường đi bộ trở về, Hương Diệp nói, “Chẳng qua là chép sách mười lần, tôi vẫn ứng phó được.”
“Chẳng qua là tôi thấy cô có thù oán với Nữ giới.” Ngọc Sanh Hàn đảo mắt nhìn cô, trong ánh mắt mang theo một tia trêu tức, “Chép sách gì mà giống như hạ nguyền rủa ấy.”
Hương Diệp nghe vậy, khuôn mặt xinh xắn méo xẹo, “Cái gì gọi là hạ nguyền rủa hả?” Cô là phù thủy sao?!
Khóe miệng Ngọc Sanh Hàn cong lên một nụ cười nhẹ, Hương Diệp trừng hắn một cái, bước nhanh đi trước, Ngọc Sanh Hàn ở phía sau gọi cô, “Hoàng hậu không biết tôn ti a ~”
“Câm miệng.”
Trải qua chiến dịch lần này, giữa hai người, tựa hồ như bớt đi chút trở ngại ngăn cách, cảm giác quen thuộc giống như đã từng quen biết đó, làn tràn lẫn nhau, thấm vào, mắt lạnh tương đối, cũng là tâm tâm tương tích*.
*lòng lòng luyến tiếc
Sau một ngày nọ, Ngọc Sanh Hàn xử lý xong việc triều chính, Hương Diệp đột nhiên nói, “Buổi chiều, luyện tập cưỡi ngựa bắn cung đi?”
Ngọc Sanh Hàn đến thế giới này hơn nửa tháng, triều chánh gì gì đó cũng từ từ nắm được rồi, đợi đến giữa hè, mùa săn thú hoàng gia sẽ bắt đầu, cũng đến lúc luyện tập thân thủ một chút, cho dù nói thế nào, Ngọc Sanh Hàn hồi học đại học cũng là đội trưởng đội bóng rổ, cưỡi ngựa bắn cung chắc cũng không có vấn đề gì lớn….
Không có vấn đề gì.. lớn, chứ?
Tác giả :
Hồng Chu