Hoa Si Hoàng Hậu
Chương 273: Nghe nói
Quản gia được tin chạy ra, thấy Tần Khê và Hương Nại Nhi, mặt đầy vui mừng, “Vương gia, Vương phi, hai người về rồi, chúng ta nhớ hai người quá!”
Nhìn qua cửa, hỏi, “Vị công tử này là ai vậy?” Không đợi Kỳ Thiếu Thương đáp lời, quản gia lại tự nói tiếp, “Cho dù là ai thì cũng mau vào cùng đi.”
Cũng may kể từ khi đi cùng với mấy người này, Kỳ Thiếu Thương đã bị tức đến mức không thở nổi mấy lần, thái độ này của quản gia, hoàn toàn chỉ là chuyện nhỏ, rất bình tĩnh xuống xe ngựa, đi vào vương phủ.
Ngọc Sanh Hàn vừa quay về cung đã bắt đầu bận rộn, Hương Diệp đương nhiên cũng chẳng ở không, ngày ngày ở bên cạnh hắn trong Ngự thư phòng, hoặc là mang mấy thứ ra ngoài pha trà.
Nghe nói Tần Khê bắt đầu bắt tay vào nghiên cứu hỏa dược, nghe nói Hương Nại Nhi kéo Kỳ Thiếu Thương đến Thiên Sứ các, xác định cho hắn tập một bài múa rồi lên đài…
Nghe nói Thiên Sứ các có người gây chuyện, Hương Nại Nhi không nói hai lời đẩy Kỳ Thiếu Thương ra ngoài…
Nghe nói nghiên cứu của Tần Khê bắt đầu thành hình…
Nghe nói Hương Nại Nhi bắt Kỳ Thiếu Thương chép hết tên và cách làm của những món ăn kia ra, chép mất ba quyển sách, tốn năm ngày.
Nghe nói Tần Khê bắt đầu thí nghiệm, có chút thành tựu….
…
Nghe nói các số liệu bản vẽ nghiên cứu bị người ta trộm…
Nghe nói Kỳ Thiếu Thương mất tích…
“A!!!” Trong Ngọc Khê vương phủ truyền ra một tiếng gầm giận dữ, Hương Nại Nhi hai tay bịt lỗ tai, chỉ biết đi qua an ủi, “Tần Khê, anh bình tĩnh, bình tĩnh chút…”
“Đồ bị trộm mất rồi, em bảo anh bình tĩnh sao được? Khốn thật! Kỳ Thiếu Thương không phải cái loại đó chứ!!”
“Kỳ Thiếu Thương dạo này vẫn bị em kéo đông kéo tây, sao có thời gian mà đi trộm đồ của anh?!” Hương Nại Nhi nghe Tần Khê rống lên như vậy, không nhịn được chống nạnh, “Lại nói hắn căn bản đâu có biết phòng làm việc của anh ở đâu cơ chứ?”
“Nhưng bản vẽ của ông đây không thấy đâu cả!!”
“Không thấy thì vẽ lại!!”
“Khốn nạn thật! Hương Nại Nhi, em rốt cuộc có phải người nhà anh không hả?!!
“Em đương nhiên là người nhà anh, cả nhà em đều là người nhà anh hết.”
”…”
Bản vẽ bị trộm, Kỳ Thiếu Thương tung tích không rõ, giờ hắn là kẻ bị tình nghi nhiều nhất, nhưng thời gian này, bốn người chung đụng với hắn cả quãng đường, Kỳ Thiếu Thương thực sự không phải là kẻ âm hiểm gian trá gì, nếu không bọn họ cũng sẽ không đi chung với hắn lâu như vậy, tuy có lúc hắn cũng không rõ mục đích, nhưng cũng có lúc lịch sự phong độ tuyệt hảo, gặp người già còn chủ động cõng người ta qua sông, trên đường gặp ăn mày còn hào phóng bố thí luôn phần của bốn người. Khi tới Thiên sứ các, hắn còn cười đến rất vui vẻ nói, “Thiên Sứ các này đúng là đất của thiên nhân!”
Nói thể nào, trực giác của Hương Nại Nhi cảm thấy Kỳ Thiếu Thương không phải là người xấu, nhưng trong lòng lại có chút bất an mơ hồ.
Mỗi khi như vậy, Hương Nại Nhi lại ngửa đầu thở dài, “A Thương, tổn thương không nổi nha~”
Sự bất an của Hương Nại Nhi mấy tháng sau đã thành sự thực, Bắc Thần truyền tin đến, Bắc Thần và Đông Linh khai chiến, vũ khí bí mật của Đông Linh bộc phát, khiến cho quân lính của Bắc Thần tan rã, bết bát hơn chính là, Hàm Vương và Hàm vương phi của Bắc Thần trên đường đến Tây Ngọc gặp phải phục kích, xe ngựa bị nổ lật, Hàm vương phi may mắn sống sót, Hàm vương không rõ tung tích.
Bết bát nhất chính là, Hàm Vương phi, chính là Lê Y, mà Hàm vương, chính là chân mệnh thiên tử của Lê Y, Hinh Hạo Nguyên.
Tên Kỳ Thiếu Thương hèn hạ vô sỉ hạ lưu này!
Tần Khê vừa mắng lung tung trong lòng, vừa không ngừng nghỉ nghiên cứu lại lần nữa, những số liệu phức tạp kia không còn, cả đầu cũng trống rỗng hơn phân nửa, lúc Tần Khê dốc lòng ghi chép lại số liệu, Ngọc Sanh Hàn cũng bận rộn can thiệp với Đông Linh, Lê Y đã nhờ hắn giúp đỡ, hơn nữa nếu Đông Linh đã trộm cơ mật của Tây Ngọc, Tây Ngọc đương nhiên sẽ ở cùng một phe với Bắc Thần.
Cuối cùng, Tần Khê nổi giận, mang đạn khói và nỏ đồng lúc trước thuận tay nghiên cứu chế tạo trang bị hết cho quân đội của Tây Ngọc, Tiêu Cẩm dẫn quân, một mạch chạy tới chiến trường, đánh cho người Đông Linh hoa rơi nước chảy.
Cho nên mới nói, sức mạnh của Khoa học kỹ thuật rất cường đại, đắc tội cái gì chứ đừng nên đắc tội khoa học kỹ thuật tân tiến.
Sau đó, Tần Khê và Hương Nại Nhi chạy đến Bắc Thần, nói xin lỗi, Lê Y cũng đã tìm được Hinh Hạo Nguyên, chỉ có điều là bị trọng thương, chỉ có điều, là mặt bị hủy.
“Cho nên, cậu hiểu tại sao tôi lại đưa bọn họ về rồi chứ?” Tần Khê cười hì hì nhìn Ngọc Sanh Hàn đang trưng cái mặt lạnh ra trước mặt, sau lưng là Lê Y và Hinh Hạo Nguyên trong truyền thuyết.
“Té ra là, cả thế giới này chỉ có mình tôi là đại phu?” Ngọc Sanh Hàn hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm Tần Khê cười lạnh, Hương Nại Nhi thấy vậy, cũng sáp lại gần, “Cả thế giới này không chỉ có mình anh là đại phu, nhưng mà bác sĩ chỉnh hình cả thế giới này không anh thì ai chứ~ anh xem, vết sẹo trên tay Hương Diệp trước kia ấy, bôi thuốc của anh xong, một tí dấu vết cũng không có~ da thịt trơn láng, tôi nhìn mà chỉ muốn cắn một miếng thôi~”
Đáng tiếc, đã nói vậy mà Ngọc lão Đại vẫn không hề lay chuyển, “Bảo bọn họ đi tìm Danh Dược Tử đi.” Lão Đại hắn còn có một đống chính vụ phải làm đây.
“Này cậu có tình đồng loại không thế?” Tần Khê kêu gào giận dữ với Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hàn quay đầu, trừng hắn, Hương Diệp vẫn đứng bên cạnh không mở miệng cuối cùng cũng lên tiếng, “Hôm Lê Y thành thân, mấy người chúng ta cũng không đến, nói ra thì chúng ta vẫn còn thiếu cô ấy một phần quà tặng, Hàn, anh nói có đúng không?”
Thanh thanh đạm đạm, lại dễ dàng khiến Ngọc Sanh Hàn nộp vũ khí đầu hàng, trước kia vì mình cô mà học y, bây giờ lại đi phục vụ quần chúng.
Lê Y thấy Ngọc Sanh Hàn nhún nhường, nhẹ nhàng gật đầu nói cám ơn với Hương Diệp, vậy nên, Lê Y cùng với vị kia nhà cô ấy ở trong Ngọc Khê vương phủ, Ngọc Sanh Hàn thường đưa Hoàng phi xuất cung, người trong cung cũng chẳng buồn nói nữa.
Bên trong Ngọc Khê vương phủ ở quốc độ Tây Ngọc, một khoảnh sân yên lặng, trong phòng bếp bốc lên một làn khói bếp mờ mờ ảo ảo, tỏa ra mùi khét nhàn nhạt, Tần Khê và Hương Nại Nhi ăn no rỗi việc nhàn nhã ngồi trong sân uống trà, Ngọc Sanh Hàn ngồi một bên xếp dược liệu, Hương Diệp lại đứng bên cạnh đảo thuốc.
Hinh Hạo Nguyên quấn cái đầu kiểu A Tam Ấn Độ*, ăn món ăn tình yêu mà Lê Y đặc biệt làm cho hắn, nói đến tài nấu nướng của Lê Y, cả đám đều không dám khen tặng.
* A Tam Ấn Độ là một từ được dùng để chỉ kiểu quấn khăn của người Ấn độ, đôi khi được dùng với nghĩa xúc phạm.
Nói ví dụ, Lê Y có thể nấu một nồi cháo một giờ, thậm chí là hai giờ, vấn đề ở chỗ lúc bưng ra đó vẫn là một nồi gạo sống, Tần Khê từng cảm thán, đây thực sự là một chuyện rất thần kỳ!
Nhưng mà Lê Y muốn học, muốn tự mình giúp A Thất bồi dưỡng thân thể, Hạo Nguyên cũng chẳng chán ghét, bất kể nấu thế nào, mỗi lần ăn một miếng, đều cười một cái chấm điểm cho Lê Y.
Cách mấy ngày, chỉ cần tiến bộ mười điểm là có thể khiến hai người nhìn nhau mà cười.
Đối với tình huống này, Ngọc Sanh Hàn tiếp tục chế thuốc, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Hương Diệp, nhìn gương mặt nghiêng hòa nhã của cô, đột nhiên nói, “Hương Diệp, hôm nào cũng nấu cơm cho anh ăn đi.”
Tay Hương Diệp khựng lại, quay đầu, nhìn Ngọc Sanh Hàn, trong mắt mang theo một loại quái dị, “Anh cảm thấy có thể sao?”
Nhìn qua cửa, hỏi, “Vị công tử này là ai vậy?” Không đợi Kỳ Thiếu Thương đáp lời, quản gia lại tự nói tiếp, “Cho dù là ai thì cũng mau vào cùng đi.”
Cũng may kể từ khi đi cùng với mấy người này, Kỳ Thiếu Thương đã bị tức đến mức không thở nổi mấy lần, thái độ này của quản gia, hoàn toàn chỉ là chuyện nhỏ, rất bình tĩnh xuống xe ngựa, đi vào vương phủ.
Ngọc Sanh Hàn vừa quay về cung đã bắt đầu bận rộn, Hương Diệp đương nhiên cũng chẳng ở không, ngày ngày ở bên cạnh hắn trong Ngự thư phòng, hoặc là mang mấy thứ ra ngoài pha trà.
Nghe nói Tần Khê bắt đầu bắt tay vào nghiên cứu hỏa dược, nghe nói Hương Nại Nhi kéo Kỳ Thiếu Thương đến Thiên Sứ các, xác định cho hắn tập một bài múa rồi lên đài…
Nghe nói Thiên Sứ các có người gây chuyện, Hương Nại Nhi không nói hai lời đẩy Kỳ Thiếu Thương ra ngoài…
Nghe nói nghiên cứu của Tần Khê bắt đầu thành hình…
Nghe nói Hương Nại Nhi bắt Kỳ Thiếu Thương chép hết tên và cách làm của những món ăn kia ra, chép mất ba quyển sách, tốn năm ngày.
Nghe nói Tần Khê bắt đầu thí nghiệm, có chút thành tựu….
…
Nghe nói các số liệu bản vẽ nghiên cứu bị người ta trộm…
Nghe nói Kỳ Thiếu Thương mất tích…
“A!!!” Trong Ngọc Khê vương phủ truyền ra một tiếng gầm giận dữ, Hương Nại Nhi hai tay bịt lỗ tai, chỉ biết đi qua an ủi, “Tần Khê, anh bình tĩnh, bình tĩnh chút…”
“Đồ bị trộm mất rồi, em bảo anh bình tĩnh sao được? Khốn thật! Kỳ Thiếu Thương không phải cái loại đó chứ!!”
“Kỳ Thiếu Thương dạo này vẫn bị em kéo đông kéo tây, sao có thời gian mà đi trộm đồ của anh?!” Hương Nại Nhi nghe Tần Khê rống lên như vậy, không nhịn được chống nạnh, “Lại nói hắn căn bản đâu có biết phòng làm việc của anh ở đâu cơ chứ?”
“Nhưng bản vẽ của ông đây không thấy đâu cả!!”
“Không thấy thì vẽ lại!!”
“Khốn nạn thật! Hương Nại Nhi, em rốt cuộc có phải người nhà anh không hả?!!
“Em đương nhiên là người nhà anh, cả nhà em đều là người nhà anh hết.”
”…”
Bản vẽ bị trộm, Kỳ Thiếu Thương tung tích không rõ, giờ hắn là kẻ bị tình nghi nhiều nhất, nhưng thời gian này, bốn người chung đụng với hắn cả quãng đường, Kỳ Thiếu Thương thực sự không phải là kẻ âm hiểm gian trá gì, nếu không bọn họ cũng sẽ không đi chung với hắn lâu như vậy, tuy có lúc hắn cũng không rõ mục đích, nhưng cũng có lúc lịch sự phong độ tuyệt hảo, gặp người già còn chủ động cõng người ta qua sông, trên đường gặp ăn mày còn hào phóng bố thí luôn phần của bốn người. Khi tới Thiên sứ các, hắn còn cười đến rất vui vẻ nói, “Thiên Sứ các này đúng là đất của thiên nhân!”
Nói thể nào, trực giác của Hương Nại Nhi cảm thấy Kỳ Thiếu Thương không phải là người xấu, nhưng trong lòng lại có chút bất an mơ hồ.
Mỗi khi như vậy, Hương Nại Nhi lại ngửa đầu thở dài, “A Thương, tổn thương không nổi nha~”
Sự bất an của Hương Nại Nhi mấy tháng sau đã thành sự thực, Bắc Thần truyền tin đến, Bắc Thần và Đông Linh khai chiến, vũ khí bí mật của Đông Linh bộc phát, khiến cho quân lính của Bắc Thần tan rã, bết bát hơn chính là, Hàm Vương và Hàm vương phi của Bắc Thần trên đường đến Tây Ngọc gặp phải phục kích, xe ngựa bị nổ lật, Hàm vương phi may mắn sống sót, Hàm vương không rõ tung tích.
Bết bát nhất chính là, Hàm Vương phi, chính là Lê Y, mà Hàm vương, chính là chân mệnh thiên tử của Lê Y, Hinh Hạo Nguyên.
Tên Kỳ Thiếu Thương hèn hạ vô sỉ hạ lưu này!
Tần Khê vừa mắng lung tung trong lòng, vừa không ngừng nghỉ nghiên cứu lại lần nữa, những số liệu phức tạp kia không còn, cả đầu cũng trống rỗng hơn phân nửa, lúc Tần Khê dốc lòng ghi chép lại số liệu, Ngọc Sanh Hàn cũng bận rộn can thiệp với Đông Linh, Lê Y đã nhờ hắn giúp đỡ, hơn nữa nếu Đông Linh đã trộm cơ mật của Tây Ngọc, Tây Ngọc đương nhiên sẽ ở cùng một phe với Bắc Thần.
Cuối cùng, Tần Khê nổi giận, mang đạn khói và nỏ đồng lúc trước thuận tay nghiên cứu chế tạo trang bị hết cho quân đội của Tây Ngọc, Tiêu Cẩm dẫn quân, một mạch chạy tới chiến trường, đánh cho người Đông Linh hoa rơi nước chảy.
Cho nên mới nói, sức mạnh của Khoa học kỹ thuật rất cường đại, đắc tội cái gì chứ đừng nên đắc tội khoa học kỹ thuật tân tiến.
Sau đó, Tần Khê và Hương Nại Nhi chạy đến Bắc Thần, nói xin lỗi, Lê Y cũng đã tìm được Hinh Hạo Nguyên, chỉ có điều là bị trọng thương, chỉ có điều, là mặt bị hủy.
“Cho nên, cậu hiểu tại sao tôi lại đưa bọn họ về rồi chứ?” Tần Khê cười hì hì nhìn Ngọc Sanh Hàn đang trưng cái mặt lạnh ra trước mặt, sau lưng là Lê Y và Hinh Hạo Nguyên trong truyền thuyết.
“Té ra là, cả thế giới này chỉ có mình tôi là đại phu?” Ngọc Sanh Hàn hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm Tần Khê cười lạnh, Hương Nại Nhi thấy vậy, cũng sáp lại gần, “Cả thế giới này không chỉ có mình anh là đại phu, nhưng mà bác sĩ chỉnh hình cả thế giới này không anh thì ai chứ~ anh xem, vết sẹo trên tay Hương Diệp trước kia ấy, bôi thuốc của anh xong, một tí dấu vết cũng không có~ da thịt trơn láng, tôi nhìn mà chỉ muốn cắn một miếng thôi~”
Đáng tiếc, đã nói vậy mà Ngọc lão Đại vẫn không hề lay chuyển, “Bảo bọn họ đi tìm Danh Dược Tử đi.” Lão Đại hắn còn có một đống chính vụ phải làm đây.
“Này cậu có tình đồng loại không thế?” Tần Khê kêu gào giận dữ với Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hàn quay đầu, trừng hắn, Hương Diệp vẫn đứng bên cạnh không mở miệng cuối cùng cũng lên tiếng, “Hôm Lê Y thành thân, mấy người chúng ta cũng không đến, nói ra thì chúng ta vẫn còn thiếu cô ấy một phần quà tặng, Hàn, anh nói có đúng không?”
Thanh thanh đạm đạm, lại dễ dàng khiến Ngọc Sanh Hàn nộp vũ khí đầu hàng, trước kia vì mình cô mà học y, bây giờ lại đi phục vụ quần chúng.
Lê Y thấy Ngọc Sanh Hàn nhún nhường, nhẹ nhàng gật đầu nói cám ơn với Hương Diệp, vậy nên, Lê Y cùng với vị kia nhà cô ấy ở trong Ngọc Khê vương phủ, Ngọc Sanh Hàn thường đưa Hoàng phi xuất cung, người trong cung cũng chẳng buồn nói nữa.
Bên trong Ngọc Khê vương phủ ở quốc độ Tây Ngọc, một khoảnh sân yên lặng, trong phòng bếp bốc lên một làn khói bếp mờ mờ ảo ảo, tỏa ra mùi khét nhàn nhạt, Tần Khê và Hương Nại Nhi ăn no rỗi việc nhàn nhã ngồi trong sân uống trà, Ngọc Sanh Hàn ngồi một bên xếp dược liệu, Hương Diệp lại đứng bên cạnh đảo thuốc.
Hinh Hạo Nguyên quấn cái đầu kiểu A Tam Ấn Độ*, ăn món ăn tình yêu mà Lê Y đặc biệt làm cho hắn, nói đến tài nấu nướng của Lê Y, cả đám đều không dám khen tặng.
* A Tam Ấn Độ là một từ được dùng để chỉ kiểu quấn khăn của người Ấn độ, đôi khi được dùng với nghĩa xúc phạm.
Nói ví dụ, Lê Y có thể nấu một nồi cháo một giờ, thậm chí là hai giờ, vấn đề ở chỗ lúc bưng ra đó vẫn là một nồi gạo sống, Tần Khê từng cảm thán, đây thực sự là một chuyện rất thần kỳ!
Nhưng mà Lê Y muốn học, muốn tự mình giúp A Thất bồi dưỡng thân thể, Hạo Nguyên cũng chẳng chán ghét, bất kể nấu thế nào, mỗi lần ăn một miếng, đều cười một cái chấm điểm cho Lê Y.
Cách mấy ngày, chỉ cần tiến bộ mười điểm là có thể khiến hai người nhìn nhau mà cười.
Đối với tình huống này, Ngọc Sanh Hàn tiếp tục chế thuốc, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Hương Diệp, nhìn gương mặt nghiêng hòa nhã của cô, đột nhiên nói, “Hương Diệp, hôm nào cũng nấu cơm cho anh ăn đi.”
Tay Hương Diệp khựng lại, quay đầu, nhìn Ngọc Sanh Hàn, trong mắt mang theo một loại quái dị, “Anh cảm thấy có thể sao?”
Tác giả :
Hồng Chu