Hoa Si Hoàng Hậu
Chương 210: Không oán không hối thay cô ấy
Ở một nơi xa lạ, dùng phương thức xa lạ để sinh tồn, không ai biết mình làm gì, từ đâu tới, vốn, Hương Diệp chỉ coi đây như một chốn dừng chân trong hành trình của mình, nhưng chờ đến khi phục hồi lại tinh thần, lại phát hiện mình vẫn luôn ở bên cạnh Ân Ngôn, làm người chứng kiến chuyện tình giữa Ân Ngôn và Lăng Duẫn Hàm.
Hương Diệp chính thức trở thành người trong cung của Ân Ngôn, đây đã là chuyện của hai tháng sau, màn xiếc của Ân Ngôn bị Lăng Duẫn Hàm vạch trần, bị cách chức cung nữ, sau đó lại khôi phục thân phận Nhan Phi, khiến cho khoảng cách giữa Ân Ngôn và Hoàng đế càng thêm gần gũi.
Tuy nói, thỉnh thoảng cô nàng thích dùng thành ngữ linh tinh, tuy nói, thỉnh thoảng cô nàng hay thao thao bất tuyệt không ngừng, mà lại còn hay lý luận lòng vòng, nhưng nói tóm lại, Hương Diệp ở bên cạnh cô nàng coi như không tệ, hơn nữa, không phải không chuyện trò.
Ân Ngôn lúc làm cung nữ, đã từng bảo cô dạy cách thúc quan, Hương Diệp làm rất thuần thục, Ân Ngôn hỏi cô, tại sao quen tay vậy?
Hương Diệp lúc này mới nhơ tới, năm đó, ngày nào cô cũng phục vụ Ngọc Sanh Hàn, ngày ngày thúc quan cho hắn.
Ân Ngôn quay lại Hương Nhứ cung vào sáng tinh mơ, người đầy sương sớm, chạy đến ngoài điện Minh Khê chờ Lăng Duẫn Hàm, chỉ bởi vì trong lòng nhớ hắn, cô ấy nói, “Ta đã đồng ý với hắn, ngày ngày thay hắn chải đầu.”
Một chiếc lược, một khi đã cầm lên, sẽ không bỏ xuống được.
Hương Diệp khi đó hỏi Ân Ngôn, tại sao không thử yêu, nhưng mỗi lần hỏi ra tiếng, lại cảm thấy như đang hỏi chính mình, nhưng, hết lần này đến lần khác, đều không thể quyết tâm đến cuối cùng.
Sáng hôm đó, Ân Ngôn thấp giọng gọi cô Hương Diệp, giống như có rất nhiều chuyện muốn nói, có rất nhiều nỗi khổ muốn bày tỏ, nhưng những rối rắm trong lòng Ân Ngôn, cô đều hiểu cả, bởi vì, sâu trong lòng cô cũng đã từng rối rắm như vậy.
Cô đã nói, nếu không thấy được, thì không cần phải đợi.
Thật giống đang thuyết phục cô. Với một Hoàng đế, thứ gọi là tình yêu thực sự quá mơ hồ, cô thậm chí còn hy vọng, bọn họ đừng gặp lại nhau, chỉ cần Lăng Duẫn Hàm không gặp Ân Ngôn nữa, tự nhiên sẽ không thích cô ấy, Ân Ngôn cũng sẽ không phải chịu đau khổ vì hắn.
Nhưng mà, từ trước đến nay Ân Ngôn lúc nào cũng thẳng thắn hơn cô.
“Ta thích chàng, cho dù sau này chàng không cần ta, cho dù sau này chàng ghét bỏ ta, cho dù sau này. . . chàng muốn đưa ta đến lãnh cung cô độc sống nốt quãng đời con lại ta cũng vẫn thích chàng, ta muốn ngày nào cũng thấy chàng, chỉ cần nhìn thấy chàng thôi là đủ rồi. . . Sau này, đừng biến mất ở trước mặt ta nữa, được không?”
Lời tỏ tình trong mưa ngày hôm đó, khiến cho mọi người đều rung động, ngay cả Hương Diệp, dường như cũng chấn động.
Cô nhìn thấy trong mắt Ân Ngôn một loại kiên cường không chút sợ hãi, nghe thấy trong lời nói của cô ấy có một loại không oán khôn hối.
Không oán không hối, cho dù tương lai sẽ bị vứt bỏ, cô ấy chỉ hy vọng có thể được nhìn thấy hắn, chỉ cần hắn còn sống vui vẻ trước mặt mình, thế là đủ rồi.
Hương Diệp không làm được bốn chữ kia, Ân Ngôn làm được.
Trước đây Ngọc Sanh Hàn hiểu lầm cô thích Tiêu Cẩm, định thành toàn cho cô và Tiêu Cẩm, lúc hắn tung người nhảy xuống vực, khi đó, đúng là đã cảm nhận qua nỗi sợ hãi như lời của Ân Ngôn.
Cô sợ sau này sẽ không được nhìn thấy hắn nữa.
Thân thể kia, nếu không phải có linh hồn của Hàn, cũng sẽ chẳng còn ý nghĩa gì, cô thích hắn, lại định cho mình một thời hạn, bởi vì cô sợ đúng vào lúc cô không chút chuẩn bị gì, hắn sẽ không còn yêu cô nữa, nên đến thời hạn đó, cô không chút lưu luyến chặt đứt tình duyên giữa hai người, mặc dù rất đau, mặc dù cô biết, sau này không bao giờ có thể thích một ai như vậy nữa, thích đến mức sợ sẽ mất đi, sợ bị phản bội.
Hương Diệp là người qua đường Giáp đứng quan sát tình yêu giữa bọn họ, dừng chân ở đây, quên mất việc tìm hoa oải hương, chỉ là bởi vì, muốn xem kết cục của hai người này.
Cuối hè, hoàng cung Nam Lâm lại có một tin tức mới toanh —— Ngọc Khê vương đến thăm.
Khi Hương Diệp nghe được tin này, cũng biết Tần Khê không phải là đi sứ đơn giản như vậy, bởi vì Tần Khê không phải là loại người rảnh rỗi chạy đến nhà người ta làm khách.
Cho nên, đến khi Tần Khê cầm cây quạt đầy vẻ khoe khoang kia nâng cằm cô lên, trong mắt ánh lên vẻ vui sướng khi gặp lại, cô đã biết, cô bị túm rồi.
Người kia nhất định cũng biết.
“Hương khí Nam Lâm làm cho Bổn vương thấy thật quen thuộc nha~” Tần Khê cảm thán, ở góc độ mà người khác không nhìn thấy nháy mắt lia lịa với Hương Diệp, Hương Diệp mắt lạnh liếc hắn, hàn khí rõ ràng, ý tứ là anh mà không bỏ cái quạt xuống thì anh chết chắc.
Tần Khê gặp lại Hương Diệp, đương nhiên là vui mừng, có điều chọc giận Tiểu Hương Hương cũng chả vui vẻ gì, mấy trò đùa kiểu này, thi thoảng một lần thôi, không thể vượt qua phạm vi nhẫn nại của Tiểu Hương Hương được.
“Hương Diệp, không có chuyện gì chứ?” Hàn Thanh cố ý quan tâm quá mức, rất thành công khiến cho lủa giận trong lòng vị ca ca nào đó bùng nổ.
Có JQ!
“Tiểu Hương Hương, anh mặc kệ đấy, tên Hàn Thanh đó mà dám nhìn em một cái hay có ý đồ với em, anh nhất định sẽ đem hắn cái này cái nọ rồi cái kia!” Bữa tiệc tổ chức tiếp đãi Tần Khê vừa kết thúc, hắn đã vội vàng kéo Hương Diệp nói một tràng.
Mới vừa nãy lúc ăn tiệc, hắn chẳng qua là rót cho em gái ngoan Tiểu Hương Hương nhà mình mấy chén rượu, gã Hàn Thanh kia đã trừng mắt không ngừng, làm như Tiểu Hương Hương là của nhà hắn vậy? Đến lượt hắn trừng sao?
May cho hắn là Ngọc Sanh Hàn chưa tự mình đến đây đấy!
Hương Diệp thấy Tần Khê nhéo tới nhéo lui tay áo mình, chớp mắt mấy cái, nhạt giọng hỏi, “Cái nào?”
“Thì cái của Hương Nại Nhi ấy!” Tần Khê trịnh trọng gật đầu, dừng một chút, đột nhiên mặt đầy tò mò kéo Hương Diệp hỏi, “Tiểu Hương Hương à~ Nhan Phi nương nương đó có vấn đề đúng không~~ em cũng thấy thế đúng không?” Nói xong hai mắt sáng ngời, điển hình là ánh mắt kích động khi gặp đồng loại.
Hương Diệp chỉ hơi ngượng ngập, gật đầu một cái, Tần Khê nhất thời rú lên một tiếng, “À ú~~~”
Hương Diệp nghe vậy liền vung một cái tát qua, “Đừng có học tiếng kêu kỳ quái của động vật!”
Tần Khê thực là ấm ức, hắn chẳng qua là kích động chút thôi mà, vừa mới nghe được tin tức, Tiểu Hương Hương vậy mà lại du lịch đến hoàng cung của người khác, hắn lập tức tùy tiện xin Ngọc Sanh Hàn cái danh nghĩa chạy sang đây, không ngờ cô lại đang ở cùng với một đồng loại, hơn nữa còn sống không tệ!
“Ân Ngôn không biết em cũng là dân xuyên qua.” Hương Diệp nhàn nhạt buông một câu, khiến cho Tần Khê rớt cằm, nghe nói Tiểu Hương Hương nhà hắn bỏ nhà ra đi cũng được nửa năm rồi đúng không, nghe nói Tiểu Hương Hương nhà hắn lăn lộn trong cung người ta nửa năm rồi đúng không, nghe nói Tiểu Hương Hương nhà hắn cùng đồng loại người ta lăn lộn nửa năm rồi đúng không.
Coi như tính tình Hương Diệp có xấu xa, không thích nói rõ ra, nhưng mà, người kia cũng đần quá đi.
Chung đụng nửa năm còn không biết đều là dân xuyên qua?
“Em đã gợi ý rất nhiều rồi.” Hương Diệp nhìn ánh mắt mang chút khinh bỉ kia của Tần Khê, rất hùng hồn giải thích trước, dừng một chút, lại thêm một câu, “Ân Ngôn kia ngờ nghệch lắm, không tin anh thử gợi ý cho cô ấy mà xem.”
Tần Khê nghe Hương Diệp nói vậy, nóng lòng muốn thử vô cùng, là quốc bảo cái dạng gì mà gợi ý nửa năm trời mà còn không biết là người ta đang gợi ý?
Tần Khê danh chính ngôn thuận kéo Hương Diệp đốt đèn nói chuyện đêm khuya, lại không biết đám cung nhân trong sứ quán bàn tán mơ hồ thế nào. . .
Hương Diệp chính thức trở thành người trong cung của Ân Ngôn, đây đã là chuyện của hai tháng sau, màn xiếc của Ân Ngôn bị Lăng Duẫn Hàm vạch trần, bị cách chức cung nữ, sau đó lại khôi phục thân phận Nhan Phi, khiến cho khoảng cách giữa Ân Ngôn và Hoàng đế càng thêm gần gũi.
Tuy nói, thỉnh thoảng cô nàng thích dùng thành ngữ linh tinh, tuy nói, thỉnh thoảng cô nàng hay thao thao bất tuyệt không ngừng, mà lại còn hay lý luận lòng vòng, nhưng nói tóm lại, Hương Diệp ở bên cạnh cô nàng coi như không tệ, hơn nữa, không phải không chuyện trò.
Ân Ngôn lúc làm cung nữ, đã từng bảo cô dạy cách thúc quan, Hương Diệp làm rất thuần thục, Ân Ngôn hỏi cô, tại sao quen tay vậy?
Hương Diệp lúc này mới nhơ tới, năm đó, ngày nào cô cũng phục vụ Ngọc Sanh Hàn, ngày ngày thúc quan cho hắn.
Ân Ngôn quay lại Hương Nhứ cung vào sáng tinh mơ, người đầy sương sớm, chạy đến ngoài điện Minh Khê chờ Lăng Duẫn Hàm, chỉ bởi vì trong lòng nhớ hắn, cô ấy nói, “Ta đã đồng ý với hắn, ngày ngày thay hắn chải đầu.”
Một chiếc lược, một khi đã cầm lên, sẽ không bỏ xuống được.
Hương Diệp khi đó hỏi Ân Ngôn, tại sao không thử yêu, nhưng mỗi lần hỏi ra tiếng, lại cảm thấy như đang hỏi chính mình, nhưng, hết lần này đến lần khác, đều không thể quyết tâm đến cuối cùng.
Sáng hôm đó, Ân Ngôn thấp giọng gọi cô Hương Diệp, giống như có rất nhiều chuyện muốn nói, có rất nhiều nỗi khổ muốn bày tỏ, nhưng những rối rắm trong lòng Ân Ngôn, cô đều hiểu cả, bởi vì, sâu trong lòng cô cũng đã từng rối rắm như vậy.
Cô đã nói, nếu không thấy được, thì không cần phải đợi.
Thật giống đang thuyết phục cô. Với một Hoàng đế, thứ gọi là tình yêu thực sự quá mơ hồ, cô thậm chí còn hy vọng, bọn họ đừng gặp lại nhau, chỉ cần Lăng Duẫn Hàm không gặp Ân Ngôn nữa, tự nhiên sẽ không thích cô ấy, Ân Ngôn cũng sẽ không phải chịu đau khổ vì hắn.
Nhưng mà, từ trước đến nay Ân Ngôn lúc nào cũng thẳng thắn hơn cô.
“Ta thích chàng, cho dù sau này chàng không cần ta, cho dù sau này chàng ghét bỏ ta, cho dù sau này. . . chàng muốn đưa ta đến lãnh cung cô độc sống nốt quãng đời con lại ta cũng vẫn thích chàng, ta muốn ngày nào cũng thấy chàng, chỉ cần nhìn thấy chàng thôi là đủ rồi. . . Sau này, đừng biến mất ở trước mặt ta nữa, được không?”
Lời tỏ tình trong mưa ngày hôm đó, khiến cho mọi người đều rung động, ngay cả Hương Diệp, dường như cũng chấn động.
Cô nhìn thấy trong mắt Ân Ngôn một loại kiên cường không chút sợ hãi, nghe thấy trong lời nói của cô ấy có một loại không oán khôn hối.
Không oán không hối, cho dù tương lai sẽ bị vứt bỏ, cô ấy chỉ hy vọng có thể được nhìn thấy hắn, chỉ cần hắn còn sống vui vẻ trước mặt mình, thế là đủ rồi.
Hương Diệp không làm được bốn chữ kia, Ân Ngôn làm được.
Trước đây Ngọc Sanh Hàn hiểu lầm cô thích Tiêu Cẩm, định thành toàn cho cô và Tiêu Cẩm, lúc hắn tung người nhảy xuống vực, khi đó, đúng là đã cảm nhận qua nỗi sợ hãi như lời của Ân Ngôn.
Cô sợ sau này sẽ không được nhìn thấy hắn nữa.
Thân thể kia, nếu không phải có linh hồn của Hàn, cũng sẽ chẳng còn ý nghĩa gì, cô thích hắn, lại định cho mình một thời hạn, bởi vì cô sợ đúng vào lúc cô không chút chuẩn bị gì, hắn sẽ không còn yêu cô nữa, nên đến thời hạn đó, cô không chút lưu luyến chặt đứt tình duyên giữa hai người, mặc dù rất đau, mặc dù cô biết, sau này không bao giờ có thể thích một ai như vậy nữa, thích đến mức sợ sẽ mất đi, sợ bị phản bội.
Hương Diệp là người qua đường Giáp đứng quan sát tình yêu giữa bọn họ, dừng chân ở đây, quên mất việc tìm hoa oải hương, chỉ là bởi vì, muốn xem kết cục của hai người này.
Cuối hè, hoàng cung Nam Lâm lại có một tin tức mới toanh —— Ngọc Khê vương đến thăm.
Khi Hương Diệp nghe được tin này, cũng biết Tần Khê không phải là đi sứ đơn giản như vậy, bởi vì Tần Khê không phải là loại người rảnh rỗi chạy đến nhà người ta làm khách.
Cho nên, đến khi Tần Khê cầm cây quạt đầy vẻ khoe khoang kia nâng cằm cô lên, trong mắt ánh lên vẻ vui sướng khi gặp lại, cô đã biết, cô bị túm rồi.
Người kia nhất định cũng biết.
“Hương khí Nam Lâm làm cho Bổn vương thấy thật quen thuộc nha~” Tần Khê cảm thán, ở góc độ mà người khác không nhìn thấy nháy mắt lia lịa với Hương Diệp, Hương Diệp mắt lạnh liếc hắn, hàn khí rõ ràng, ý tứ là anh mà không bỏ cái quạt xuống thì anh chết chắc.
Tần Khê gặp lại Hương Diệp, đương nhiên là vui mừng, có điều chọc giận Tiểu Hương Hương cũng chả vui vẻ gì, mấy trò đùa kiểu này, thi thoảng một lần thôi, không thể vượt qua phạm vi nhẫn nại của Tiểu Hương Hương được.
“Hương Diệp, không có chuyện gì chứ?” Hàn Thanh cố ý quan tâm quá mức, rất thành công khiến cho lủa giận trong lòng vị ca ca nào đó bùng nổ.
Có JQ!
“Tiểu Hương Hương, anh mặc kệ đấy, tên Hàn Thanh đó mà dám nhìn em một cái hay có ý đồ với em, anh nhất định sẽ đem hắn cái này cái nọ rồi cái kia!” Bữa tiệc tổ chức tiếp đãi Tần Khê vừa kết thúc, hắn đã vội vàng kéo Hương Diệp nói một tràng.
Mới vừa nãy lúc ăn tiệc, hắn chẳng qua là rót cho em gái ngoan Tiểu Hương Hương nhà mình mấy chén rượu, gã Hàn Thanh kia đã trừng mắt không ngừng, làm như Tiểu Hương Hương là của nhà hắn vậy? Đến lượt hắn trừng sao?
May cho hắn là Ngọc Sanh Hàn chưa tự mình đến đây đấy!
Hương Diệp thấy Tần Khê nhéo tới nhéo lui tay áo mình, chớp mắt mấy cái, nhạt giọng hỏi, “Cái nào?”
“Thì cái của Hương Nại Nhi ấy!” Tần Khê trịnh trọng gật đầu, dừng một chút, đột nhiên mặt đầy tò mò kéo Hương Diệp hỏi, “Tiểu Hương Hương à~ Nhan Phi nương nương đó có vấn đề đúng không~~ em cũng thấy thế đúng không?” Nói xong hai mắt sáng ngời, điển hình là ánh mắt kích động khi gặp đồng loại.
Hương Diệp chỉ hơi ngượng ngập, gật đầu một cái, Tần Khê nhất thời rú lên một tiếng, “À ú~~~”
Hương Diệp nghe vậy liền vung một cái tát qua, “Đừng có học tiếng kêu kỳ quái của động vật!”
Tần Khê thực là ấm ức, hắn chẳng qua là kích động chút thôi mà, vừa mới nghe được tin tức, Tiểu Hương Hương vậy mà lại du lịch đến hoàng cung của người khác, hắn lập tức tùy tiện xin Ngọc Sanh Hàn cái danh nghĩa chạy sang đây, không ngờ cô lại đang ở cùng với một đồng loại, hơn nữa còn sống không tệ!
“Ân Ngôn không biết em cũng là dân xuyên qua.” Hương Diệp nhàn nhạt buông một câu, khiến cho Tần Khê rớt cằm, nghe nói Tiểu Hương Hương nhà hắn bỏ nhà ra đi cũng được nửa năm rồi đúng không, nghe nói Tiểu Hương Hương nhà hắn lăn lộn trong cung người ta nửa năm rồi đúng không, nghe nói Tiểu Hương Hương nhà hắn cùng đồng loại người ta lăn lộn nửa năm rồi đúng không.
Coi như tính tình Hương Diệp có xấu xa, không thích nói rõ ra, nhưng mà, người kia cũng đần quá đi.
Chung đụng nửa năm còn không biết đều là dân xuyên qua?
“Em đã gợi ý rất nhiều rồi.” Hương Diệp nhìn ánh mắt mang chút khinh bỉ kia của Tần Khê, rất hùng hồn giải thích trước, dừng một chút, lại thêm một câu, “Ân Ngôn kia ngờ nghệch lắm, không tin anh thử gợi ý cho cô ấy mà xem.”
Tần Khê nghe Hương Diệp nói vậy, nóng lòng muốn thử vô cùng, là quốc bảo cái dạng gì mà gợi ý nửa năm trời mà còn không biết là người ta đang gợi ý?
Tần Khê danh chính ngôn thuận kéo Hương Diệp đốt đèn nói chuyện đêm khuya, lại không biết đám cung nhân trong sứ quán bàn tán mơ hồ thế nào. . .
Tác giả :
Hồng Chu