Hoa Si Hoàng Hậu
Chương 203: Phế hậu chiếu 2
Hương Diệp nghe vậy, cúi đầu nhìn hắn, trong mắt mang theo chút lạnh nhạt, Ngọc Sanh Hàn kéo tay cô, lại bị cô nhẹ nhàng tránh ra, nhìn Ngọc Sanh Hàn, lãnh đạm nói, “Nếu anh không muốn đi, vậy em đi,”
Nói xong, đứng dậy, Tần Khê thấy Hương Diệp đứng lên, lại nhìn sắc mặt không mấy đẹp mặt của Ngọc Sanh Hàn, nhất thời cảm thấy có chút không ổn.
Hương Diệp đứng dậy, Ngọc Sanh Hàn kéo tay cô, gọi cô, “Hoàng hậu.”
Hương Diệp có chút xa lạ nhìn Ngọc Sanh Hàn, hai chữ Hoàng hậu này, chỉ vào lúc có người ngoài hắn mới gọi, lúc này nghe, cảm thấy sao thật xa lạ, Hương Diệp nhẹ nhàng kéo tay hắn ra, thản nhiên nói, “Không phải em lấy thân phận Hoàng hậu để đến thăm cô ấy, em đến gặp cô ấy, là bởi vì cô ấy là người đã thích anh.”
Nói xong, không để ý đến sắc mặt cực kỳ khó coi của Ngọc Sanh Hàn, bỏ đi, mới vừa đi đến cửa, đã bị người phía sau kéo lại, đi thẳng về hướng Phượng Hoàn cung, Hương Diệp cũng không giãy dụa, mặc hắn lôi kéo.
Phía sau, bởi vì Ngọc Sanh Hàn tự mình bỏ đi, để lại cho Tần Khê một cục diện rối rắm, khoát tay giải thích với sứ thần, “Cái này, Hoàng thượng chúng ta đột nhiên có việc quan trọng. . .”
Khóe miệng sứ thần giật giật, việc quan trọng của Hoàng thượng, nhìn qua sao giống như là đi dỗ Hoàng hậu vậy?
Mà đầu kia, bên trong Phượng Hoàn cung, Ngọc Sanh Hàn kéo thẳng Hương Diệp vào trong phòng, bấy giờ mới buông cô ra, có chút không kiên nhẫn nói, “Hương Diệp, dạo này em rất kỳ quái.”
“Anh nhận ra rồi?” Hương Diệp không phản bác, khiến cho Ngọc Sanh Hàn có chút bất an.
“Rốt cuộc em làm sao vậy?”
“Chẳng qua là có chút mệt mỏi.” Hương Diệp đột nhiên xoay người, lấy từ trong hộc tủ ra một chiếc hộp, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn trên hoa văn chiếc hộp, thẫn thờ hỏi, “Hàn, đối với anh, sự tồn tại của Tiểu Cẩm, Hinh Phi, là gì?”
Ngọc Sanh hàn nghe vậy, hơi cau mày, “Em vẫn còn để ý chuyện anh không cho Tiêu Cẩm quay lại?”
Hương Diệp im lặng, Ngọc Sanh Hàn bước tới, lại nghe thấy Hương Diệp đột nhiên nói, “Hàn, ước hẹn ba năm đến rồi.”
Một câu nói, khiến cho bước chân Ngọc Sanh Hàn sững lại, đầu ngón tay trắng bệch, hắn nhẹ nhàng siết chặt tay, trên mặt vẫn bình tĩnh nói, “Ý của em là, em vẫn muốn rời xa anh?”
Không phải chưa từng nghĩ đến, không phải không tính từng ngày, càng đến gần kỳ hạn ba năm, trong lòng Ngọc Sanh Hàn càng có một loại cảm giác áp bách, một năm nay, Hương Diệp không nhắc tới ước hẹn ba năm, nhưng cô càng không nhắc tới, hắn càng thêm lo lắng, lo là, cô sẽ bất ngờ nói ra, ước định của bọn họ đã tới.
“Em cảm thấy, không cần phải tiếp tục nữa.” Hương Diệp trao chiếc hộp cho hắn, bên trong là Phế hậu chiếu do cô viết, còn có một phong thư viết riêng cho hắn.
Ngọc Sanh Hàn đứng tại chỗ, không có vươn tay, cũng không nói câu gì, chỉ lạnh lùng nhì cô, trong ánh mắt toát ra một nỗi giận dữ, còn có một chút bi thương sâu kín.
“Cho anh lý do, không phải em thực sự là vì Ngọc Tiêu Cẩm hay Hinh Phi. . .” Ngọc Sanh Hàn cảm thấy giọng nói bản thân có chút khác lạ.
“Có rất nhiều lý do.” Hương Diệp thấy hắn không đón lấy, bỏ chiếc hộp lại trên bàn, nhìn Ngọc Sanh Hàn, thản nhiên nói, “Có một lý do, là bởi vì Tiêu Cẩm và Hinh Phi, còn có một lý do, là vì em mệt mỏi, cho nên muốn ra đi.”
Hương Diệp rất muốn cố gắng nói sao cho thật nhẹ nhõm, những những lời này, vào tai Ngọc Sanh Hàn, đã biến đổi hoàn toàn, đè nén lửa giận, Ngọc Sanh Hàn chất vấn cô, “Em mệt mỏi? Muốn ra đi. . . Em cứ như vậy mà đặt dấu chấm hết cho tình cảm của chúng ta? Tần Hương Diệp, em có cảm thấy lý do như vậy rất buồn cười không?”
Ngọc Sanh Hàn chơt đưa tay, siết lấy hai vai cô, hơi dùng sức, khiến cho Hương Diệp bị đau, nhưng ngoài mặt vẫn cố nén, không chịu lên tiếng.
“Em cảm thấy anh có lỗi với Hinh Phi, em cảm thấy anh không đủ nhân từ với Tiêu Cẩm, vậy em nói cho anh biết, thế nào mới coi là nhân từ?”
Hương Diệp chịu đựng sự đau đớn trên vai, lắc đầu một cái, khẽ cười yếu ớt, “Anh không sai, là một Hoàng đế mà nói. . .”
Là Hoàng Đế, vẫn là nguyên nhân này, cô đã từng ầm ĩ với hắn một lần, nhưng lâu đến nỗi hắn sắp quên mất, Hinh Phi có thai, cô bảo hắn đến chăm sóc cho cô ta, bởi vì hắn là Hoàng đế, khi đó, Hương Diệp tự nguyện làm hòa với hắn, bởi vì quá vui mừng, quên truy cứu, Tần Hương Diệp là người phụ nữ hay truy tìm căn nguyên thế nào, sao có thể thỏa hiệp như vậy, hắn từng cho là, bởi vì cô yêu hắn, cho nên cô lựa chọn lùi bước, nhưng, thì ra là không phải vậy.
Ngọc Sanh Hàn không hiểu nổi nữa, cô có thật sự yêu hắn không vậy.
“Bởi vì là Hoàng Đế, cho nên cứ bị em vứt bỏ hết lần này đến lần khác?” Giọng nói của Ngọc Sanh Hàn nghe có chút ấm ức, ấm ức như một đứa trẻ con, lại lộ ra sự bi thương nồng đậm, cảm giác bi thương ấy, tựa hồ như từ đầu ngón tay hắn lan tới tận trái tim Hương Diệp, khiến cho cô không sao thở nổi.
“Tần Hương Diệp, em cảm thấy anh không biết đối đãi với tình cảm, vậy em đã đối đãi với tình cảm của anh thế nào? !” Ngọc Sanh Hàn gầm nhẹ một tiếng, tay càng thêm siết chặt, Hương Diệp nhất thời ho lên một tiếng, sắc mặt cũng hơi trắng, khiến cho Ngọc Sanh Hàn thoáng khôi phục lý trí, buông cô ra.
Hương Diệp có chút vô lực tựa vào cây cột phía sau, nhìn Ngọc Sanh Hàn, thấp giọng tự giễu, “Em quả thực không có tư cách chỉ trích anh. Anh luôn nói, tính tình của chúng ta giống nhau, nhưng chính là bởi vì giống nhau, rất nhiều chuyện, em không cần phải nói, anh cũng không cần phải nói, có thể hiểu được, cũng không có nghĩa là đồng ý. . .”
Hơi thẳng người dậy, Hương Diệp bước tới trước bàn, nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra, “Đây là Phế hậu chiếu, em hy vọng anh tuân thủ cam kết.” Đến câu nói cuối cùng, là chịu đựng đến trắng bệch cả đôi môi mới nói ra được, quay lưng về phía Ngọc Sanh Hàn, bóng lưng kia tuy run rẩy, những cũng quyết tuyệt.
Ngọc Sanh Hàn siết chặt nắm đấm trong tay, khẽ nhắm mắt lại, bờ môi khẽ run lên, hồi lâu, mới mở mắt ra, nhìn Hương Diệp, trong mắt lộ ra một tia lạnh lẽo.
“Nếu em muốn thế, vậy tùy em.” Ngọc Sanh Hàn nói xong, cuối cùng nhìn Hương Diệp một cái, lập tức xoay người rời đi, không cầm theo chiếc hộp cô đã chuẩn bị.
Chẳng qua chỉ là một phong Phế hậu chiếu mà thôi, hắn cấp là được chứ gì!
Hai tay Hương Diệp bám bên mép bàn, dùng sức quá mạnh lộ rõ cả khớp xương, chờ hắn đi rồi, thân thể mới đổ sụp xuống, ôm lấy người mình, nhẹ nhàng run rẩy.
Phế hậu chiếu của Ngọc Sanh Hàn tới rất nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người không kịp phản ứng lại.
Thậm chí ngay cả Thái Hậu cũng không biết nên vui hay nên buồn. Bà quả thật không hài lòng với vị Hoàng hậu này, nhưng mà, ba năm nay, cũng không đến mức chán ghét tuyệt đối, huống chi, trước mắt, Ngọc Khê vương còn là trợ thủ đắc lực nhất của Ngọc Sanh Hàn.
Khi Tần Khê nhận được tin tức, nhanh chóng cùng Hương Nại Nhi vào cung, đã thấy trên tay Hương Diệp cầm một phong chiếu thư, tay kia xách theo một tay nải nhỏ, chậm rãi đi từ bên kia tới.
Tần Khê xuống ngựa, kinh ngạc nhìn cô đi về phía mình.
Nửa canh giờ trước, Ngọc Sanh Hàn phái An Quế tới tuyên chỉ, lĩnh chỉ, liền thu dọn đơn giản, Ngọc Sanh Hàn không tới tiễn cô, chỉ bảo An Quế truyền một câu, thỉnh nương nương lập tức rời đi.
Nói xong, đứng dậy, Tần Khê thấy Hương Diệp đứng lên, lại nhìn sắc mặt không mấy đẹp mặt của Ngọc Sanh Hàn, nhất thời cảm thấy có chút không ổn.
Hương Diệp đứng dậy, Ngọc Sanh Hàn kéo tay cô, gọi cô, “Hoàng hậu.”
Hương Diệp có chút xa lạ nhìn Ngọc Sanh Hàn, hai chữ Hoàng hậu này, chỉ vào lúc có người ngoài hắn mới gọi, lúc này nghe, cảm thấy sao thật xa lạ, Hương Diệp nhẹ nhàng kéo tay hắn ra, thản nhiên nói, “Không phải em lấy thân phận Hoàng hậu để đến thăm cô ấy, em đến gặp cô ấy, là bởi vì cô ấy là người đã thích anh.”
Nói xong, không để ý đến sắc mặt cực kỳ khó coi của Ngọc Sanh Hàn, bỏ đi, mới vừa đi đến cửa, đã bị người phía sau kéo lại, đi thẳng về hướng Phượng Hoàn cung, Hương Diệp cũng không giãy dụa, mặc hắn lôi kéo.
Phía sau, bởi vì Ngọc Sanh Hàn tự mình bỏ đi, để lại cho Tần Khê một cục diện rối rắm, khoát tay giải thích với sứ thần, “Cái này, Hoàng thượng chúng ta đột nhiên có việc quan trọng. . .”
Khóe miệng sứ thần giật giật, việc quan trọng của Hoàng thượng, nhìn qua sao giống như là đi dỗ Hoàng hậu vậy?
Mà đầu kia, bên trong Phượng Hoàn cung, Ngọc Sanh Hàn kéo thẳng Hương Diệp vào trong phòng, bấy giờ mới buông cô ra, có chút không kiên nhẫn nói, “Hương Diệp, dạo này em rất kỳ quái.”
“Anh nhận ra rồi?” Hương Diệp không phản bác, khiến cho Ngọc Sanh Hàn có chút bất an.
“Rốt cuộc em làm sao vậy?”
“Chẳng qua là có chút mệt mỏi.” Hương Diệp đột nhiên xoay người, lấy từ trong hộc tủ ra một chiếc hộp, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn trên hoa văn chiếc hộp, thẫn thờ hỏi, “Hàn, đối với anh, sự tồn tại của Tiểu Cẩm, Hinh Phi, là gì?”
Ngọc Sanh hàn nghe vậy, hơi cau mày, “Em vẫn còn để ý chuyện anh không cho Tiêu Cẩm quay lại?”
Hương Diệp im lặng, Ngọc Sanh Hàn bước tới, lại nghe thấy Hương Diệp đột nhiên nói, “Hàn, ước hẹn ba năm đến rồi.”
Một câu nói, khiến cho bước chân Ngọc Sanh Hàn sững lại, đầu ngón tay trắng bệch, hắn nhẹ nhàng siết chặt tay, trên mặt vẫn bình tĩnh nói, “Ý của em là, em vẫn muốn rời xa anh?”
Không phải chưa từng nghĩ đến, không phải không tính từng ngày, càng đến gần kỳ hạn ba năm, trong lòng Ngọc Sanh Hàn càng có một loại cảm giác áp bách, một năm nay, Hương Diệp không nhắc tới ước hẹn ba năm, nhưng cô càng không nhắc tới, hắn càng thêm lo lắng, lo là, cô sẽ bất ngờ nói ra, ước định của bọn họ đã tới.
“Em cảm thấy, không cần phải tiếp tục nữa.” Hương Diệp trao chiếc hộp cho hắn, bên trong là Phế hậu chiếu do cô viết, còn có một phong thư viết riêng cho hắn.
Ngọc Sanh Hàn đứng tại chỗ, không có vươn tay, cũng không nói câu gì, chỉ lạnh lùng nhì cô, trong ánh mắt toát ra một nỗi giận dữ, còn có một chút bi thương sâu kín.
“Cho anh lý do, không phải em thực sự là vì Ngọc Tiêu Cẩm hay Hinh Phi. . .” Ngọc Sanh Hàn cảm thấy giọng nói bản thân có chút khác lạ.
“Có rất nhiều lý do.” Hương Diệp thấy hắn không đón lấy, bỏ chiếc hộp lại trên bàn, nhìn Ngọc Sanh Hàn, thản nhiên nói, “Có một lý do, là bởi vì Tiêu Cẩm và Hinh Phi, còn có một lý do, là vì em mệt mỏi, cho nên muốn ra đi.”
Hương Diệp rất muốn cố gắng nói sao cho thật nhẹ nhõm, những những lời này, vào tai Ngọc Sanh Hàn, đã biến đổi hoàn toàn, đè nén lửa giận, Ngọc Sanh Hàn chất vấn cô, “Em mệt mỏi? Muốn ra đi. . . Em cứ như vậy mà đặt dấu chấm hết cho tình cảm của chúng ta? Tần Hương Diệp, em có cảm thấy lý do như vậy rất buồn cười không?”
Ngọc Sanh Hàn chơt đưa tay, siết lấy hai vai cô, hơi dùng sức, khiến cho Hương Diệp bị đau, nhưng ngoài mặt vẫn cố nén, không chịu lên tiếng.
“Em cảm thấy anh có lỗi với Hinh Phi, em cảm thấy anh không đủ nhân từ với Tiêu Cẩm, vậy em nói cho anh biết, thế nào mới coi là nhân từ?”
Hương Diệp chịu đựng sự đau đớn trên vai, lắc đầu một cái, khẽ cười yếu ớt, “Anh không sai, là một Hoàng đế mà nói. . .”
Là Hoàng Đế, vẫn là nguyên nhân này, cô đã từng ầm ĩ với hắn một lần, nhưng lâu đến nỗi hắn sắp quên mất, Hinh Phi có thai, cô bảo hắn đến chăm sóc cho cô ta, bởi vì hắn là Hoàng đế, khi đó, Hương Diệp tự nguyện làm hòa với hắn, bởi vì quá vui mừng, quên truy cứu, Tần Hương Diệp là người phụ nữ hay truy tìm căn nguyên thế nào, sao có thể thỏa hiệp như vậy, hắn từng cho là, bởi vì cô yêu hắn, cho nên cô lựa chọn lùi bước, nhưng, thì ra là không phải vậy.
Ngọc Sanh Hàn không hiểu nổi nữa, cô có thật sự yêu hắn không vậy.
“Bởi vì là Hoàng Đế, cho nên cứ bị em vứt bỏ hết lần này đến lần khác?” Giọng nói của Ngọc Sanh Hàn nghe có chút ấm ức, ấm ức như một đứa trẻ con, lại lộ ra sự bi thương nồng đậm, cảm giác bi thương ấy, tựa hồ như từ đầu ngón tay hắn lan tới tận trái tim Hương Diệp, khiến cho cô không sao thở nổi.
“Tần Hương Diệp, em cảm thấy anh không biết đối đãi với tình cảm, vậy em đã đối đãi với tình cảm của anh thế nào? !” Ngọc Sanh Hàn gầm nhẹ một tiếng, tay càng thêm siết chặt, Hương Diệp nhất thời ho lên một tiếng, sắc mặt cũng hơi trắng, khiến cho Ngọc Sanh Hàn thoáng khôi phục lý trí, buông cô ra.
Hương Diệp có chút vô lực tựa vào cây cột phía sau, nhìn Ngọc Sanh Hàn, thấp giọng tự giễu, “Em quả thực không có tư cách chỉ trích anh. Anh luôn nói, tính tình của chúng ta giống nhau, nhưng chính là bởi vì giống nhau, rất nhiều chuyện, em không cần phải nói, anh cũng không cần phải nói, có thể hiểu được, cũng không có nghĩa là đồng ý. . .”
Hơi thẳng người dậy, Hương Diệp bước tới trước bàn, nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra, “Đây là Phế hậu chiếu, em hy vọng anh tuân thủ cam kết.” Đến câu nói cuối cùng, là chịu đựng đến trắng bệch cả đôi môi mới nói ra được, quay lưng về phía Ngọc Sanh Hàn, bóng lưng kia tuy run rẩy, những cũng quyết tuyệt.
Ngọc Sanh Hàn siết chặt nắm đấm trong tay, khẽ nhắm mắt lại, bờ môi khẽ run lên, hồi lâu, mới mở mắt ra, nhìn Hương Diệp, trong mắt lộ ra một tia lạnh lẽo.
“Nếu em muốn thế, vậy tùy em.” Ngọc Sanh Hàn nói xong, cuối cùng nhìn Hương Diệp một cái, lập tức xoay người rời đi, không cầm theo chiếc hộp cô đã chuẩn bị.
Chẳng qua chỉ là một phong Phế hậu chiếu mà thôi, hắn cấp là được chứ gì!
Hai tay Hương Diệp bám bên mép bàn, dùng sức quá mạnh lộ rõ cả khớp xương, chờ hắn đi rồi, thân thể mới đổ sụp xuống, ôm lấy người mình, nhẹ nhàng run rẩy.
Phế hậu chiếu của Ngọc Sanh Hàn tới rất nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người không kịp phản ứng lại.
Thậm chí ngay cả Thái Hậu cũng không biết nên vui hay nên buồn. Bà quả thật không hài lòng với vị Hoàng hậu này, nhưng mà, ba năm nay, cũng không đến mức chán ghét tuyệt đối, huống chi, trước mắt, Ngọc Khê vương còn là trợ thủ đắc lực nhất của Ngọc Sanh Hàn.
Khi Tần Khê nhận được tin tức, nhanh chóng cùng Hương Nại Nhi vào cung, đã thấy trên tay Hương Diệp cầm một phong chiếu thư, tay kia xách theo một tay nải nhỏ, chậm rãi đi từ bên kia tới.
Tần Khê xuống ngựa, kinh ngạc nhìn cô đi về phía mình.
Nửa canh giờ trước, Ngọc Sanh Hàn phái An Quế tới tuyên chỉ, lĩnh chỉ, liền thu dọn đơn giản, Ngọc Sanh Hàn không tới tiễn cô, chỉ bảo An Quế truyền một câu, thỉnh nương nương lập tức rời đi.
Tác giả :
Hồng Chu