Hoa Si Hoàng Hậu
Chương 2: Tôi có rất nhiều ca ca
Núp bên trong ngự hoa viên, ung dung tự tại, hoàn toàn không có ý thức rằng đã gây ra đại họa.
” Hương Diệp Nhi, hay là, ta đi thỉnh tội với Vân phi nương nương?” Hắn đả thương cũng không phải là chỗ bình thường, đó chính là vận mệnh của nhị ca nha~
“Huynh là đồ ngốc.” Hương Diệp đang nhổm người dậy, đỉnh đầu đột nhiên tối sâm, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Ngọc Sanh Hàn, cặp mắt đen nhìn thẳng về phía cô, ánh mắt giống như đang nhìn một món đồ chơi thú vị.
Hương Diệp nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu, hơi ngẩn ra, ngay sau đó liền bỏ cái xẻng xuống, cung kính hành lễ, “Tham kiến Đại hoàng tử điện hạ.”
Trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo chút ngây thơ lại có chút thanh đạm thờ ơ này, trong mắt Ngọc Sanh Hàn mang theo chút nghiền ngẫm, đột nhiên nhẹ nhàng cười nói: “Vẫn nghe nói trong cung Minh Hoàng nương có thêm một vị muội muội mà không có cơ hội gặp mặt, hôm nay gặp được cũng thật đặc biệt.” Vừa nói, nhẹ nhàng kéo qua bàn tay nhỏ bé của Hương Diệp, thân thiết tựa như một người huynh trưởng ôn hòa: “Về sau bổn hoàng tử cũng là ca ca của ngươi, ở trong cung nếu có người bắt nạt người cứ việc nói với bổn hoàng tử, bổn hoàng tử sẽ thay ngươi ra mặt.”
Hương Diệp chớp chớp mắt, nhất thời không có phản ứng kịp, vị Đại hoàng tử này vừa mới xướng khúc ở đâu ra vậy?
Ngọc Tiêu Cẩm nhìn bàn tay của nàng bị lôi kéo, vội nói: “Ta cũng là ca ca của Hương Diệp Nhi, ta sẽ không để cho Hương Diệp Nhi bị bắt nạt.”
“Đại hoàng tử, Ngũ hoàng tử.” Lại một giọng nói vang lên, ca ca chính quy Tần Khê cuối cùng cũng xuất hiện.
Trong nháy mắt, Hương Diệp liền bị ba người kẹp ở giữa, chỉ cảm thấy một trận nhức đầu, cái kia, cô căn bản đâu có cần nhiều ca ca như vậy, huống hồ, đều là một đám thiếu niên bé tí miệng còn hơi sữa~
“Hương Diệp Nhi, Thái hậu nương nương phái người tới truyền chỉ, để muội theo ma ma một chuyến.” So với hai vị hoàng tử này, trên người Tần Khê lại mang theo một cỗ ảm đạm, hắn và Đại hoàng tử xấp xỉ bằng tuổi, tính tình lại trầm hơn một chút.
“Muội đi ngay đây.” Hương Diệp vỗ vỗ bụi đất trên người, Tần Khê nhìn vạt áo cô lại khẽ cau mày, thấp giọng nói, “Quay về đổi y phục đã, gặp Thái hậu nương nương nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm mới được.”
Hương Diệp gật đầu một cái, dân chúng thì phải cúi đầu. Cô chưa quên, bọn họ vẫn đang ăn nhờ ở đậu.
Ở bên trong hoàng cung này, quy củ vẫn luôn có người bên tai nhắc nhở, đương nhiên không thể quên, cúi người kính cẩn hướng về mấy người kia, ngay sau đó bước đi.
Thay y phục, một thân xanh nhạt thanh nhã khả ái, có chút cảm giác phấn nộn của trẻ con, lúc ra khỏi cửa, đã thấy hai vị hoàng tử cũng ở trong sảnh, nhìn thấy cô, vuốt thẳng vạt áo trên người, đứng đắn nói: “Hoàng tổ mẫu phái người bảo chúng ta cùng tới.”
Hương Diệp gật đầu một cái, đột nhiên nó: “Tiêu Cẩm ca ca, huynh tới đây giúp ta lấy chút đồ được không?” Hương Diệp vừa nói đã kéo Tiêu Cẩm vào trong nhà, kéo cao tay áo của hắn, lộ ra vết bầm đã hơi mờ bên trong, đột nhiên khẽ mỉm cười nhìn về phía Tiêu Cẩm, nói: “Tiêu Cẩm ca ca, huynh phải chịu đựng một chút.”
“Hở?” Tiêu Cẩm còn chưa có phản ứng kịp, đã thấy Hương Diệp dùng sức siết lấy cánh tay nhỏ bé kia, một tiếng kêu thảm thiết như giết heo nhất thời xuyên thủng Hoa Hinh các….
Bên ngoài điện Minh Hòa, Hương Diệp bị kẹp giữa hai vị hoàng tử chậm rãi đi tới, Tiểu Hương Diệp muốn lùi lại phía sau hai người, hai người lại lui về sóng vai cùng cô, một lần hai lần, Hương Diệp cũng đành tùy ý đi giữa bọn họ, giống như nàng công chúa được bảo vệ vậy, nhìn lướt qua đám cung nhân đang quỳ trên đất, hướng về phía vị Thái hậu hiền lành đang ngồi phía trên, quỳ xuống, cung kính hành lễ.
“Hương Diệp Nhi không cần đa lễ, đến đây cạnh ai gia nào.” Vũ Thái hậu hiển nhiên rất thích Hương Diệp, nhìn Hương Diệp mỉm cười không ngừng, Hương Diệp đứng dậy, trưng ra nụ cười ngây thơ mà trẻ con nên có, bước lên phía trước lại gần một chút, vẫn duy trì một đoạn khoảng cách quy củ như cũ.
” Hương Diệp Nhi, hay là, ta đi thỉnh tội với Vân phi nương nương?” Hắn đả thương cũng không phải là chỗ bình thường, đó chính là vận mệnh của nhị ca nha~
“Huynh là đồ ngốc.” Hương Diệp đang nhổm người dậy, đỉnh đầu đột nhiên tối sâm, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Ngọc Sanh Hàn, cặp mắt đen nhìn thẳng về phía cô, ánh mắt giống như đang nhìn một món đồ chơi thú vị.
Hương Diệp nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu, hơi ngẩn ra, ngay sau đó liền bỏ cái xẻng xuống, cung kính hành lễ, “Tham kiến Đại hoàng tử điện hạ.”
Trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo chút ngây thơ lại có chút thanh đạm thờ ơ này, trong mắt Ngọc Sanh Hàn mang theo chút nghiền ngẫm, đột nhiên nhẹ nhàng cười nói: “Vẫn nghe nói trong cung Minh Hoàng nương có thêm một vị muội muội mà không có cơ hội gặp mặt, hôm nay gặp được cũng thật đặc biệt.” Vừa nói, nhẹ nhàng kéo qua bàn tay nhỏ bé của Hương Diệp, thân thiết tựa như một người huynh trưởng ôn hòa: “Về sau bổn hoàng tử cũng là ca ca của ngươi, ở trong cung nếu có người bắt nạt người cứ việc nói với bổn hoàng tử, bổn hoàng tử sẽ thay ngươi ra mặt.”
Hương Diệp chớp chớp mắt, nhất thời không có phản ứng kịp, vị Đại hoàng tử này vừa mới xướng khúc ở đâu ra vậy?
Ngọc Tiêu Cẩm nhìn bàn tay của nàng bị lôi kéo, vội nói: “Ta cũng là ca ca của Hương Diệp Nhi, ta sẽ không để cho Hương Diệp Nhi bị bắt nạt.”
“Đại hoàng tử, Ngũ hoàng tử.” Lại một giọng nói vang lên, ca ca chính quy Tần Khê cuối cùng cũng xuất hiện.
Trong nháy mắt, Hương Diệp liền bị ba người kẹp ở giữa, chỉ cảm thấy một trận nhức đầu, cái kia, cô căn bản đâu có cần nhiều ca ca như vậy, huống hồ, đều là một đám thiếu niên bé tí miệng còn hơi sữa~
“Hương Diệp Nhi, Thái hậu nương nương phái người tới truyền chỉ, để muội theo ma ma một chuyến.” So với hai vị hoàng tử này, trên người Tần Khê lại mang theo một cỗ ảm đạm, hắn và Đại hoàng tử xấp xỉ bằng tuổi, tính tình lại trầm hơn một chút.
“Muội đi ngay đây.” Hương Diệp vỗ vỗ bụi đất trên người, Tần Khê nhìn vạt áo cô lại khẽ cau mày, thấp giọng nói, “Quay về đổi y phục đã, gặp Thái hậu nương nương nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm mới được.”
Hương Diệp gật đầu một cái, dân chúng thì phải cúi đầu. Cô chưa quên, bọn họ vẫn đang ăn nhờ ở đậu.
Ở bên trong hoàng cung này, quy củ vẫn luôn có người bên tai nhắc nhở, đương nhiên không thể quên, cúi người kính cẩn hướng về mấy người kia, ngay sau đó bước đi.
Thay y phục, một thân xanh nhạt thanh nhã khả ái, có chút cảm giác phấn nộn của trẻ con, lúc ra khỏi cửa, đã thấy hai vị hoàng tử cũng ở trong sảnh, nhìn thấy cô, vuốt thẳng vạt áo trên người, đứng đắn nói: “Hoàng tổ mẫu phái người bảo chúng ta cùng tới.”
Hương Diệp gật đầu một cái, đột nhiên nó: “Tiêu Cẩm ca ca, huynh tới đây giúp ta lấy chút đồ được không?” Hương Diệp vừa nói đã kéo Tiêu Cẩm vào trong nhà, kéo cao tay áo của hắn, lộ ra vết bầm đã hơi mờ bên trong, đột nhiên khẽ mỉm cười nhìn về phía Tiêu Cẩm, nói: “Tiêu Cẩm ca ca, huynh phải chịu đựng một chút.”
“Hở?” Tiêu Cẩm còn chưa có phản ứng kịp, đã thấy Hương Diệp dùng sức siết lấy cánh tay nhỏ bé kia, một tiếng kêu thảm thiết như giết heo nhất thời xuyên thủng Hoa Hinh các….
Bên ngoài điện Minh Hòa, Hương Diệp bị kẹp giữa hai vị hoàng tử chậm rãi đi tới, Tiểu Hương Diệp muốn lùi lại phía sau hai người, hai người lại lui về sóng vai cùng cô, một lần hai lần, Hương Diệp cũng đành tùy ý đi giữa bọn họ, giống như nàng công chúa được bảo vệ vậy, nhìn lướt qua đám cung nhân đang quỳ trên đất, hướng về phía vị Thái hậu hiền lành đang ngồi phía trên, quỳ xuống, cung kính hành lễ.
“Hương Diệp Nhi không cần đa lễ, đến đây cạnh ai gia nào.” Vũ Thái hậu hiển nhiên rất thích Hương Diệp, nhìn Hương Diệp mỉm cười không ngừng, Hương Diệp đứng dậy, trưng ra nụ cười ngây thơ mà trẻ con nên có, bước lên phía trước lại gần một chút, vẫn duy trì một đoạn khoảng cách quy củ như cũ.
Tác giả :
Hồng Chu