Hoa Si Hoàng Hậu
Chương 173: Ta là heo
Nói xong, lại trừng mắt nhìn Ngọc Sanh Hàn đang ngây ngốc, quất ngựa đi thẳng, Ngọc Sanh Hàn nhìn bóng dáng vụt đi của cô, một lúc lâu, khóe miệng đột nhiên cong lên một hình cung đẹp đẽ, không nhịn được bật cười, thì ra, là như thế.
Trong khoảnh khắc thấy cô bị kìm kẹp đó, quả thật có cảm giác muốn trốn tránh, mặc dù, hắn đang nói với chính mình, hắn đang đấu tranh cho thế giới hiện đại, nhưng mà, hắn đang trốn tránh tình cảm của mình đối với cô, bởi vì không thể nào thấy cô yêu người khác, cho nên tình nguyện không gặp cô nữa.
Nhưng mà, khi hắn nhảy xuống vách đá, tiếng gió vù vù thốc vào tai hắn, tựa hồ như mang theo một tiếng gọi, ập vào màng nhĩ hắn, dường như đang bảo hắn hãy tỉnh lại, hắn mở mắt ra, và nhìn thấy cô.
Cô nhảy theo hắn xuống, vươn tay muốn níu lấy hắn, sự tha thiết trong mắt không cần bất kỳ ngôn ngữ nào giải thích.
Cho dù không có Tần Khê, không có Quái Lão, hắn cũng sẽ không để mặc cô bị thương như vậy.
Hắn nghe câu nói kia, cho rằng đó là lời tâm tình của cô, cho nên hắn thành toàn cho cô, nhưng thì ra là, hắn đúng là kẻ ngốc nhất trên đời.
Ngọc Sanh Hàn nhìn về phía trước, tròng mắt sắc bén hơi lạnh lùng, khóa chặt hình bóng Hương Diệp, cuối cùng cũng quay về bộ dáng thập phần khí phách không thần phục trước bất cứ kẻ nào.
Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn lại thần phục trước cô.
“Giá!!” Khóe miệng Ngọc Sanh Hàn nhếch lên một nụ cười, thúc ngựa đuổi theo, thời gian giao hẹn ba năm còn một năm nữa, hắn không tin hắn không theo đuổi được cô!
…
Khải hoàn hồi triều, Hương Diệp cùng Hương Nại Nhi, còn cả Lam Điền dĩ nhiên là ngồi trong xe ngựa, Tân đại tướng quân bị phái đi hộ tống Tiêu Vương quay lại đất phong, Minh Lam do Tần Khê tự mình áp giải về Hội Đô.
Dọc theo đường đi, Hương Diệp không thèm để ý đến Ngọc Sanh Hàn dù chỉ một lần, cho dù hắn có nói gì, cũng hờ hững.
Ngọc Sanh Hàn có chút nhụt chí, nhưng mà, ai bảo hắn chơi trò nhảy vực làm gì, nói thì nghe nhẹ nhõm như vậy, rốt cuộc, hắn vẫn không có cách nào rời bỏ Tây Ngọc quốc này, hơn nữa, kế hoạch của hắn đã bắt đầu bước quan trọng nhất rồi.
Lên đường đã hai ngày, Hương Diệp đã coi Ngọc Sanh Hàn như không khí, dọc đường đi chỉ cùng tiến cùng ra với Hương Nại Nhi, cái mặt lạnh kia của Ngọc Sanh Hàn, ấm ức như gì vậy, Hương Nại Nhi mừng rỡ xem kịch vui, kéo Lam Điền không cho nhúng tay vào, nói nghe hay ho thì là chuyện tình cảm, người ngoài không nên nhúng tay vào.
Cứ như vậy, đến ngày thứ ba, đoàn người dừng lại ở một dịch quán, Hương Diệp đương nhiên là muốn cùng ở một phòng với Hương Nại Nhi và Lam Điền, Ngọc Sanh Hàn đã ra tay sắp xếp trước, nhìn ánh mắt bất mãn của Hương Diệp, chỉ nói, “Chẳng lẽ em muốn binh lính nhìn thấy quốc quân và quốc mẫu của Tây Ngọc quốc bất hòa sao?”
Hương Diệp không để ý tới hắn, cầm đồ muốn chuyển sang phòng của Hương Nại Nhi, Hương Nại Nhi lại chẳng sao cả, mở cửa, thấy Hương Diệp, nhưng nhìn lại lần nữa, cái mặt âm u đằng sau Hương Diệp kia, thật là đáng sợ quá đi.
“Tối nay mình ngủ với cậu.” Hương Diệp nó, Hương Nại Nhi đang muốn nói sao cũng được, nhưng lại bị Ngọc Sanh Hàn đứng ở đằng sau nhìn chằm chằm cô, lập tức sống lưng phát lạnh, vội nói, “Hương Diệp, thật ra Ngọc Sanh Hàn nói không sai, cậu cứ không ở chung phòng với anh ta mãi như vậy binh lính sẽ hoài nghi đấy, nhất là trải qua chuyện của Tiêu Cẩm lần này, cậu phải bình định lòng quân với được. Thế nhé. Bye~”
“Oành” một cái đóng cửa lại, Hương Diệp mắt lạnh trừng Ngọc Sanh Hàn đứng đằng sau, đang muốn đi tới bên kia tìm Lam Điền, Ngọc Sanh Hàn lại đi thẳng tới, cầm lấy bọc đồ của cô đi vào phòng, Hương Diệp đuổi theo, lại thấy hắn đem đồ của mình ném trên nhuyễn tháp bên cạnh, còn đồ của cô thì ném lên giường.
Ngọc Sanh Hàn nhìn cô, chỉ thản nhiên nói, “Anh không miễn cưỡng em, em ngủ trên giường đi.”
Hương Diệp im lặng, vẫn không thèm nhìn hắn. Cho đến khi lên giường đi ngủ, vẫn không thèm nhìn hắn.
Sau lưng không có lấy một tiếng động, Ngọc Sanh Hàn thổi tắt nến, chỉ chốc lát sau, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở bình ổn, Hương Diệp nghiêng người, không quay đầu lại nhìn hắn, im lặng cả đêm.
Hôm sau rời giường, Tần Khê gọi mọi người đi ăn sáng, mấy người bọn họ dĩ nhiên là ăn chung một bàn.
Trừ bốn người bọn họ ra, còn có cả Lam Điền và Đoạn Lặc.
Hương Diệp ngồi xuống bên cạnh Hương Nại Nhi, gọi Tần Khê, bảo hắn ngồi bên cạnh, Tần Khê cười he he đang vui vẻ bước qua, lại bị Ngọc Sanh Hàn túm gáy áo, ném thẳng qua bên cạnh Hương Nại Nhi, rất là lão Đại ngồi xuống bên cạnh Hương Diệp.
Hương Diệp không nói gì, yên tĩnh ăn cơm.
Ăn xong, Hương Diệp đừng dậy ra vườn hoa trong sân ngồi chờ quân đội lên đường, Ngọc Sanh Hàn cũng đi theo, Tần Khê thò đầu qua hỏi, “Cô nói coi Ngọc Sanh Hàn có phải đi theo Tiểu Hương Hương để ngả bài đúng không?”
“Đừng có nói chuyện với tôi!” Hương Nại Nhi rống vào mặt hắn, kéo Đoạn Lặc muốn hắn khuân đồ giúp cô, Tần Khê không khỏi khó hiểu, không phải chỉ nói thư tình của cô nàng đọc buồn nôn thôi sao, làm gì mà giận lâu vậy?
Buồn nôn thì anh ta đừng có đọc!
Tần Khê đương nhiên không biết Hương Nại Nhi đang nghĩ gì, giống như lời hắn nói, Hương Nại Nhi không có khả năng thích hắn, nhưng cố tình, cô lại thích hắn.
Tiếp tục hành quân, mọi người có thể thấy, bất kể Hương Diệp đi đâu, Ngọc Sanh Hàn cũng đi theo sau cô, một câu cũng không nói, giống như là bóng ma vậy, lẽo đẽo bám theo, cô muốn mua đồ, hắn đứng bên cạnh đài thọ, cô muốn lấy đồ, tay hắn đã lấy nhanh hơn cô. Cô đi nhanh, hắn cũng đi nhanh, cô đi chậm, hắn cũng đi chậm.
Cứ bám riết đến chết là được.
“Hoàng thượng, Tân tướng quân phái người đến báo cáo.”
“Đi tìm Ngọc Khê vương đi, Trẫm không rảnh.” Ngọc Sanh Hàn khoát khoát tay, khi đó, hắn đang đứng một bên ngắm Hương Diệp hái hoa.
Người nọ vô cùng buồn bực rời đi, tìm Ngọc Khê vương, Ngọc Khê vương đang làm nhà cái, một đám binh lính vây quanh, Tần Khê ngồi đối diện Hương Nại Nhi và Lam Điền, Hương Nại Nhi vừa nguyền rủa vừa mắng Tần Khê, trong lúc nhất thời làm cho khí thế bừng bừng, người nọ lại tiếp tục buồn bực, hắn chen không vào nổi, báo cáo quân tình thế nào được đây.
May có Đoạn Lặc đi tới, người nọ lập tức nghênh đón, nói là Tân tướng quân sai người truyền lời tới, Đoạn Lặc không thể làm gì khác đành đi qua, cũng may không có việc gì, chỉ nói là Tiêu Vương đã thuận lợi quay lại đất phong, còn ông ta sẽ đuổi theo đại quân sau.
Đoạn Lặc nhìn bên này, Hoàng thượng đang dính sát lấy Hoàng hậu không rời.
Lại nhìn bên kia, Tần Khê đang mở sòng bài đánh được ngươi tới ta đi, im lặng, liền nói với người truyền tin, “Ta sẽ chuyển cáo đến Hoàng thượng, ngươi quay lại nói với Tân tướng quân, xin Tân tướng quân cứ việc tới Hội Đô trước, không cần phải đuổi theo tụ họp với đại quân trước đâu.: Nói không chừng bên này quay về kinh còn chậm hơn bên ông ấy.
Người nọ nhận lệnh, cuối cùng cũng có thể rời đi.
Cho dù đã đánh trận xong rồi, thế này cũng quá thảnh thơi đấy….
Cứ như vậy, đại quân đi một chút lại dừng một chút, đến dịch quán tiếp theo, vẫn là Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn cùng một phòng như lần trước, Hương Diệp cũng chả buồn nói, dù sao, hai ngày nay đã bị hắn quấn đến phát sợ.
Ăn xong cơm tối, thấy canh giờ còn sớm, Tần Khê trực tiếp quét sạch cái bàn, rủ rê sáu người chơi trò nói thật đại mạo hiểm, Hương Nại Nhi mấy ngày nay với Tần Khê gây gổ thì cứ gây gổ, nhưng vẫn chơi rất vui vẻ, lúc này đương nhiên hết sức tán thành.
Nói đại khái quy tắc trò chơi với Đoạn Lặc và Lam Điền, bên thua phải chọn nói thật hoặc tiếp nhận sự trừng phạt của đối phương.
Trò chơi bắt đầu, Hương Nại Nhi thua ngay ván đầu tiên.
Tần Khê lập tức hào hứng đặt câu hỏi, “Trước tiên hay cho chúng ta biết nụ hôn đầu của bạn nhỏ Hương Nại Nhi là vào lúc nào nào.”
Hương Nại Nhi lúc này mặt cực 囧, trừng Tần Khê, lại nói, “Tôi chọn đại mạo hiểm!”
“Sao lại thế được chứ, cô đây là trốn tránh vấn đề!”
“Tôi thế đấy! Ai quy định không được thay đổi chứ?!” Hương Nại Nhi tay chống nạnh, vẻ mặt phách lối, Tần Khê bất đắc dĩ, đảo mắt, cười gian một tiếng, “Vậy cô đừng có hối hận, Lam Vương đang bị nhốt trong phòng ở hậu viện, cô đi tỏ tình thật thâm tình với hắn đi.”
Lam Điền vốn đang cười, nghe câu này sắc mặt cũng khựng lại, Hương Nại Nhi đứng thẳng lên, hừ một tiếng với Tần Khê, “Ai sợ ai chứ!”
Nói xong, không thèm ngoảnh đầu lại đi luôn, Tần Khê thấy vậy, lập tức giống như xem trò vui đứng dậy đi theo, lại kêu Đoạn Lặc đi cùng, Lam Điền chần chừ, cũng đi theo qua, còn dư lại Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn, Hương Diệp cảm thấy không được tự nhiên, cũng đi qua luôn.
Lúc đến hậu viện, chỉ thấy Tần Khê đang rình mò ở cửa, đi tới, lặng lẽ nhìn vào bên trong, thấy Hương Nại Nhi đang nhìn Minh Lam, giống như làm công tác chuẩn bị một lúc lâu, mới nhẹ nhàng mở miệng, “Lam Vương, kỳ thật ta có chuyện muốn nói cho ngươi biết~”
“Hừ.” Minh Lam không để ý đến cô nàng. Hương Nại Nhi vẫn cười đến động lòng người như cũ, ngọt giọng nói, “Chuyện này ta đã giấu trong lòng rất lâu rối, đến mức lòng ta không thoải mái~”
“Lam Vương. Thật ra thì ngươi dáng dấp đẹp trai như vậy, lại là một Vương gia, gia thế tốt, dáng người lại đẹp…”
Tần Khê đứng ở cửa nghe mà buồn nôn, nhưng sắc mặt vẫn không nín được cười trộm, lại thấy, Hương Nại Nhi đột nhiên liếc qua bên đây, đáy mắt lộ ra một chút âm hiểm, quay đầu nói với Minh Lam, “Thật ra Tần Khê đã nói với ta hắn cực thích người kiểu như ngươi! Hắn phá hỏng chuyện tốt của ngươi với Tiêu Vương chính là để đoạt lấy ngươi!”
Mấy người đứng ở cửa nhất thời run rẩy hết chân cẳng, rầm một tiếng ngã hết vào bên trong, Tần Khê không khéo bị đè ở dưới cùng, nằm trên mặt đất kêu gào, “Hương Nại Nhi kia, cô chưa xong với tôi đâu! Cô ăn gian!”
“Hừ, anh bảo tỏ tình thâm tình, đâu có nói là muốn tôi tỏ tình cho ai, tôi tỏ tình anh thầm mến Lam Vương, đâu có ăn gian!” Hương Nại Nhi nói rất đường đường chính chính, bước tới bên cạnh Tần Khê, hất hất cằm, sau đó cười thật lớn nghênh ngang bước đi, bộ dạng kia muốn vênh váo bao nhiêu có bấy nhiêu vênh váo.
Tần Khê bò dậy gào thét đuổi theo, Lam Điền cũng cuống quít bò dậy, len lén ngước mắt, lại đối diện với cặp mắt hung hiểm kia của Minh Lam, lập tức cụp mắt lại, đi theo đám Đoạn Lặc.
Ván thứ hai, Tần Khê hoàn toàn theo dõi Hương Nại Nhi sít sao, hắn thề phải báo thù!
Nhưng mà, Hương Diệp lại thua.
Hương Nại Nhi vỗ vỗ tay, mặt nhìn có chút hả hê, hỏi, “Nói thật lòng hay đại mạo hiểm?”
Vừa nói, lại liếc qua Ngọc Sanh Hàn một chút, ánh mắt kia khiến cho Hương Diệp thấy rợn trong lòng, Tần Khê lại hào hứng nói, “Chọn lời thật lòng đi, Tần Khê là người quan trọng nhất trong lòng Tiểu Hương Hương đúng không?”
“Anh biến ngay và luôn đi cho tôi!” Hương Nại Nhi vung một cái tát qua, Hương Diệp hơi mỉm cười, “Chọn đại mạo hiểm.”
Hương Nại Nhi lập tức bắn người lên, chỉ ra bên ngoài nói, “Ra ngoài nói với đám lính, ‘Ta là heo! Ta là một con heo nhỏ béo núng nính!”
Hương Diệp nghe vậy, mắt lạnh khẽ đảo qua Hương Nại Nhi, đang định đứng dậy, không ngờ Ngọc Sanh Hàn lại đứng lên trước cô, đi thẳng ra bên ngoài, binh lính bên ngoài vẫn còn đang ăn uống rượu thịt vui vẻ, liếc thấy Ngọc Sanh Hàn đi ra, cho là có điều gì dặn dò, không ngờ, Ngọc lão Đại bước tới trước mặt mọi người, há mồm lạnh lùng nói, “Ta là heo, ta là một con heo nhỏ béo núng nính!”
Trong khoảnh khắc thấy cô bị kìm kẹp đó, quả thật có cảm giác muốn trốn tránh, mặc dù, hắn đang nói với chính mình, hắn đang đấu tranh cho thế giới hiện đại, nhưng mà, hắn đang trốn tránh tình cảm của mình đối với cô, bởi vì không thể nào thấy cô yêu người khác, cho nên tình nguyện không gặp cô nữa.
Nhưng mà, khi hắn nhảy xuống vách đá, tiếng gió vù vù thốc vào tai hắn, tựa hồ như mang theo một tiếng gọi, ập vào màng nhĩ hắn, dường như đang bảo hắn hãy tỉnh lại, hắn mở mắt ra, và nhìn thấy cô.
Cô nhảy theo hắn xuống, vươn tay muốn níu lấy hắn, sự tha thiết trong mắt không cần bất kỳ ngôn ngữ nào giải thích.
Cho dù không có Tần Khê, không có Quái Lão, hắn cũng sẽ không để mặc cô bị thương như vậy.
Hắn nghe câu nói kia, cho rằng đó là lời tâm tình của cô, cho nên hắn thành toàn cho cô, nhưng thì ra là, hắn đúng là kẻ ngốc nhất trên đời.
Ngọc Sanh Hàn nhìn về phía trước, tròng mắt sắc bén hơi lạnh lùng, khóa chặt hình bóng Hương Diệp, cuối cùng cũng quay về bộ dáng thập phần khí phách không thần phục trước bất cứ kẻ nào.
Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn lại thần phục trước cô.
“Giá!!” Khóe miệng Ngọc Sanh Hàn nhếch lên một nụ cười, thúc ngựa đuổi theo, thời gian giao hẹn ba năm còn một năm nữa, hắn không tin hắn không theo đuổi được cô!
…
Khải hoàn hồi triều, Hương Diệp cùng Hương Nại Nhi, còn cả Lam Điền dĩ nhiên là ngồi trong xe ngựa, Tân đại tướng quân bị phái đi hộ tống Tiêu Vương quay lại đất phong, Minh Lam do Tần Khê tự mình áp giải về Hội Đô.
Dọc theo đường đi, Hương Diệp không thèm để ý đến Ngọc Sanh Hàn dù chỉ một lần, cho dù hắn có nói gì, cũng hờ hững.
Ngọc Sanh Hàn có chút nhụt chí, nhưng mà, ai bảo hắn chơi trò nhảy vực làm gì, nói thì nghe nhẹ nhõm như vậy, rốt cuộc, hắn vẫn không có cách nào rời bỏ Tây Ngọc quốc này, hơn nữa, kế hoạch của hắn đã bắt đầu bước quan trọng nhất rồi.
Lên đường đã hai ngày, Hương Diệp đã coi Ngọc Sanh Hàn như không khí, dọc đường đi chỉ cùng tiến cùng ra với Hương Nại Nhi, cái mặt lạnh kia của Ngọc Sanh Hàn, ấm ức như gì vậy, Hương Nại Nhi mừng rỡ xem kịch vui, kéo Lam Điền không cho nhúng tay vào, nói nghe hay ho thì là chuyện tình cảm, người ngoài không nên nhúng tay vào.
Cứ như vậy, đến ngày thứ ba, đoàn người dừng lại ở một dịch quán, Hương Diệp đương nhiên là muốn cùng ở một phòng với Hương Nại Nhi và Lam Điền, Ngọc Sanh Hàn đã ra tay sắp xếp trước, nhìn ánh mắt bất mãn của Hương Diệp, chỉ nói, “Chẳng lẽ em muốn binh lính nhìn thấy quốc quân và quốc mẫu của Tây Ngọc quốc bất hòa sao?”
Hương Diệp không để ý tới hắn, cầm đồ muốn chuyển sang phòng của Hương Nại Nhi, Hương Nại Nhi lại chẳng sao cả, mở cửa, thấy Hương Diệp, nhưng nhìn lại lần nữa, cái mặt âm u đằng sau Hương Diệp kia, thật là đáng sợ quá đi.
“Tối nay mình ngủ với cậu.” Hương Diệp nó, Hương Nại Nhi đang muốn nói sao cũng được, nhưng lại bị Ngọc Sanh Hàn đứng ở đằng sau nhìn chằm chằm cô, lập tức sống lưng phát lạnh, vội nói, “Hương Diệp, thật ra Ngọc Sanh Hàn nói không sai, cậu cứ không ở chung phòng với anh ta mãi như vậy binh lính sẽ hoài nghi đấy, nhất là trải qua chuyện của Tiêu Cẩm lần này, cậu phải bình định lòng quân với được. Thế nhé. Bye~”
“Oành” một cái đóng cửa lại, Hương Diệp mắt lạnh trừng Ngọc Sanh Hàn đứng đằng sau, đang muốn đi tới bên kia tìm Lam Điền, Ngọc Sanh Hàn lại đi thẳng tới, cầm lấy bọc đồ của cô đi vào phòng, Hương Diệp đuổi theo, lại thấy hắn đem đồ của mình ném trên nhuyễn tháp bên cạnh, còn đồ của cô thì ném lên giường.
Ngọc Sanh Hàn nhìn cô, chỉ thản nhiên nói, “Anh không miễn cưỡng em, em ngủ trên giường đi.”
Hương Diệp im lặng, vẫn không thèm nhìn hắn. Cho đến khi lên giường đi ngủ, vẫn không thèm nhìn hắn.
Sau lưng không có lấy một tiếng động, Ngọc Sanh Hàn thổi tắt nến, chỉ chốc lát sau, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở bình ổn, Hương Diệp nghiêng người, không quay đầu lại nhìn hắn, im lặng cả đêm.
Hôm sau rời giường, Tần Khê gọi mọi người đi ăn sáng, mấy người bọn họ dĩ nhiên là ăn chung một bàn.
Trừ bốn người bọn họ ra, còn có cả Lam Điền và Đoạn Lặc.
Hương Diệp ngồi xuống bên cạnh Hương Nại Nhi, gọi Tần Khê, bảo hắn ngồi bên cạnh, Tần Khê cười he he đang vui vẻ bước qua, lại bị Ngọc Sanh Hàn túm gáy áo, ném thẳng qua bên cạnh Hương Nại Nhi, rất là lão Đại ngồi xuống bên cạnh Hương Diệp.
Hương Diệp không nói gì, yên tĩnh ăn cơm.
Ăn xong, Hương Diệp đừng dậy ra vườn hoa trong sân ngồi chờ quân đội lên đường, Ngọc Sanh Hàn cũng đi theo, Tần Khê thò đầu qua hỏi, “Cô nói coi Ngọc Sanh Hàn có phải đi theo Tiểu Hương Hương để ngả bài đúng không?”
“Đừng có nói chuyện với tôi!” Hương Nại Nhi rống vào mặt hắn, kéo Đoạn Lặc muốn hắn khuân đồ giúp cô, Tần Khê không khỏi khó hiểu, không phải chỉ nói thư tình của cô nàng đọc buồn nôn thôi sao, làm gì mà giận lâu vậy?
Buồn nôn thì anh ta đừng có đọc!
Tần Khê đương nhiên không biết Hương Nại Nhi đang nghĩ gì, giống như lời hắn nói, Hương Nại Nhi không có khả năng thích hắn, nhưng cố tình, cô lại thích hắn.
Tiếp tục hành quân, mọi người có thể thấy, bất kể Hương Diệp đi đâu, Ngọc Sanh Hàn cũng đi theo sau cô, một câu cũng không nói, giống như là bóng ma vậy, lẽo đẽo bám theo, cô muốn mua đồ, hắn đứng bên cạnh đài thọ, cô muốn lấy đồ, tay hắn đã lấy nhanh hơn cô. Cô đi nhanh, hắn cũng đi nhanh, cô đi chậm, hắn cũng đi chậm.
Cứ bám riết đến chết là được.
“Hoàng thượng, Tân tướng quân phái người đến báo cáo.”
“Đi tìm Ngọc Khê vương đi, Trẫm không rảnh.” Ngọc Sanh Hàn khoát khoát tay, khi đó, hắn đang đứng một bên ngắm Hương Diệp hái hoa.
Người nọ vô cùng buồn bực rời đi, tìm Ngọc Khê vương, Ngọc Khê vương đang làm nhà cái, một đám binh lính vây quanh, Tần Khê ngồi đối diện Hương Nại Nhi và Lam Điền, Hương Nại Nhi vừa nguyền rủa vừa mắng Tần Khê, trong lúc nhất thời làm cho khí thế bừng bừng, người nọ lại tiếp tục buồn bực, hắn chen không vào nổi, báo cáo quân tình thế nào được đây.
May có Đoạn Lặc đi tới, người nọ lập tức nghênh đón, nói là Tân tướng quân sai người truyền lời tới, Đoạn Lặc không thể làm gì khác đành đi qua, cũng may không có việc gì, chỉ nói là Tiêu Vương đã thuận lợi quay lại đất phong, còn ông ta sẽ đuổi theo đại quân sau.
Đoạn Lặc nhìn bên này, Hoàng thượng đang dính sát lấy Hoàng hậu không rời.
Lại nhìn bên kia, Tần Khê đang mở sòng bài đánh được ngươi tới ta đi, im lặng, liền nói với người truyền tin, “Ta sẽ chuyển cáo đến Hoàng thượng, ngươi quay lại nói với Tân tướng quân, xin Tân tướng quân cứ việc tới Hội Đô trước, không cần phải đuổi theo tụ họp với đại quân trước đâu.: Nói không chừng bên này quay về kinh còn chậm hơn bên ông ấy.
Người nọ nhận lệnh, cuối cùng cũng có thể rời đi.
Cho dù đã đánh trận xong rồi, thế này cũng quá thảnh thơi đấy….
Cứ như vậy, đại quân đi một chút lại dừng một chút, đến dịch quán tiếp theo, vẫn là Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn cùng một phòng như lần trước, Hương Diệp cũng chả buồn nói, dù sao, hai ngày nay đã bị hắn quấn đến phát sợ.
Ăn xong cơm tối, thấy canh giờ còn sớm, Tần Khê trực tiếp quét sạch cái bàn, rủ rê sáu người chơi trò nói thật đại mạo hiểm, Hương Nại Nhi mấy ngày nay với Tần Khê gây gổ thì cứ gây gổ, nhưng vẫn chơi rất vui vẻ, lúc này đương nhiên hết sức tán thành.
Nói đại khái quy tắc trò chơi với Đoạn Lặc và Lam Điền, bên thua phải chọn nói thật hoặc tiếp nhận sự trừng phạt của đối phương.
Trò chơi bắt đầu, Hương Nại Nhi thua ngay ván đầu tiên.
Tần Khê lập tức hào hứng đặt câu hỏi, “Trước tiên hay cho chúng ta biết nụ hôn đầu của bạn nhỏ Hương Nại Nhi là vào lúc nào nào.”
Hương Nại Nhi lúc này mặt cực 囧, trừng Tần Khê, lại nói, “Tôi chọn đại mạo hiểm!”
“Sao lại thế được chứ, cô đây là trốn tránh vấn đề!”
“Tôi thế đấy! Ai quy định không được thay đổi chứ?!” Hương Nại Nhi tay chống nạnh, vẻ mặt phách lối, Tần Khê bất đắc dĩ, đảo mắt, cười gian một tiếng, “Vậy cô đừng có hối hận, Lam Vương đang bị nhốt trong phòng ở hậu viện, cô đi tỏ tình thật thâm tình với hắn đi.”
Lam Điền vốn đang cười, nghe câu này sắc mặt cũng khựng lại, Hương Nại Nhi đứng thẳng lên, hừ một tiếng với Tần Khê, “Ai sợ ai chứ!”
Nói xong, không thèm ngoảnh đầu lại đi luôn, Tần Khê thấy vậy, lập tức giống như xem trò vui đứng dậy đi theo, lại kêu Đoạn Lặc đi cùng, Lam Điền chần chừ, cũng đi theo qua, còn dư lại Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn, Hương Diệp cảm thấy không được tự nhiên, cũng đi qua luôn.
Lúc đến hậu viện, chỉ thấy Tần Khê đang rình mò ở cửa, đi tới, lặng lẽ nhìn vào bên trong, thấy Hương Nại Nhi đang nhìn Minh Lam, giống như làm công tác chuẩn bị một lúc lâu, mới nhẹ nhàng mở miệng, “Lam Vương, kỳ thật ta có chuyện muốn nói cho ngươi biết~”
“Hừ.” Minh Lam không để ý đến cô nàng. Hương Nại Nhi vẫn cười đến động lòng người như cũ, ngọt giọng nói, “Chuyện này ta đã giấu trong lòng rất lâu rối, đến mức lòng ta không thoải mái~”
“Lam Vương. Thật ra thì ngươi dáng dấp đẹp trai như vậy, lại là một Vương gia, gia thế tốt, dáng người lại đẹp…”
Tần Khê đứng ở cửa nghe mà buồn nôn, nhưng sắc mặt vẫn không nín được cười trộm, lại thấy, Hương Nại Nhi đột nhiên liếc qua bên đây, đáy mắt lộ ra một chút âm hiểm, quay đầu nói với Minh Lam, “Thật ra Tần Khê đã nói với ta hắn cực thích người kiểu như ngươi! Hắn phá hỏng chuyện tốt của ngươi với Tiêu Vương chính là để đoạt lấy ngươi!”
Mấy người đứng ở cửa nhất thời run rẩy hết chân cẳng, rầm một tiếng ngã hết vào bên trong, Tần Khê không khéo bị đè ở dưới cùng, nằm trên mặt đất kêu gào, “Hương Nại Nhi kia, cô chưa xong với tôi đâu! Cô ăn gian!”
“Hừ, anh bảo tỏ tình thâm tình, đâu có nói là muốn tôi tỏ tình cho ai, tôi tỏ tình anh thầm mến Lam Vương, đâu có ăn gian!” Hương Nại Nhi nói rất đường đường chính chính, bước tới bên cạnh Tần Khê, hất hất cằm, sau đó cười thật lớn nghênh ngang bước đi, bộ dạng kia muốn vênh váo bao nhiêu có bấy nhiêu vênh váo.
Tần Khê bò dậy gào thét đuổi theo, Lam Điền cũng cuống quít bò dậy, len lén ngước mắt, lại đối diện với cặp mắt hung hiểm kia của Minh Lam, lập tức cụp mắt lại, đi theo đám Đoạn Lặc.
Ván thứ hai, Tần Khê hoàn toàn theo dõi Hương Nại Nhi sít sao, hắn thề phải báo thù!
Nhưng mà, Hương Diệp lại thua.
Hương Nại Nhi vỗ vỗ tay, mặt nhìn có chút hả hê, hỏi, “Nói thật lòng hay đại mạo hiểm?”
Vừa nói, lại liếc qua Ngọc Sanh Hàn một chút, ánh mắt kia khiến cho Hương Diệp thấy rợn trong lòng, Tần Khê lại hào hứng nói, “Chọn lời thật lòng đi, Tần Khê là người quan trọng nhất trong lòng Tiểu Hương Hương đúng không?”
“Anh biến ngay và luôn đi cho tôi!” Hương Nại Nhi vung một cái tát qua, Hương Diệp hơi mỉm cười, “Chọn đại mạo hiểm.”
Hương Nại Nhi lập tức bắn người lên, chỉ ra bên ngoài nói, “Ra ngoài nói với đám lính, ‘Ta là heo! Ta là một con heo nhỏ béo núng nính!”
Hương Diệp nghe vậy, mắt lạnh khẽ đảo qua Hương Nại Nhi, đang định đứng dậy, không ngờ Ngọc Sanh Hàn lại đứng lên trước cô, đi thẳng ra bên ngoài, binh lính bên ngoài vẫn còn đang ăn uống rượu thịt vui vẻ, liếc thấy Ngọc Sanh Hàn đi ra, cho là có điều gì dặn dò, không ngờ, Ngọc lão Đại bước tới trước mặt mọi người, há mồm lạnh lùng nói, “Ta là heo, ta là một con heo nhỏ béo núng nính!”
Tác giả :
Hồng Chu