Hoa Si Hoàng Hậu
Chương 158: Một con mèo ba chân
Nhớ vừa nãy, Hương Nại Nhi thấy hắn, lập tức kéo hắn xuống ngựa đứng qua một bên nói chuyện.
“Thì ra là ngươi cũng đi theo hả?”
“Dạ, tại hạ là phó tướng được Hoàng thượng phái đi, phụ trách đi theo Hầu gia.”
“Đi theo hắn à… coi như ngươi xui xẻo.” Hương Nại Nhi mặt đầy vẻ đồng tình nhìn hắn, đột nhiên lại nói, “Nghe nói đánh giặc rất nguy hiểm, các người đến đó chỗ nào cũng phải cẩn thận đấy.”
Lại dừng một chút, giống như quay đầu liếc nhìn Tần Khê và Lam Điền, Hương Nại Nhi đột nhiên kéo tay hắn, thấp giọng nói, “Tần Khê lúc nào cũng tự cho mình là võ lâm cao thủ, ngươi giúp thì giúp cho chót, để ý đến hắn một chút…”
Đoạn Lặc lãnh đạm nói, “Thật ra thì võ công của Hầu gia…”
“Hắn chỉ là con mèo ba chân.” Hương Nại Nhi mất kiên nhẫn chen vào một câu, Đoạn Lặc lập tức im bặt, thầm nghĩ Hương cô nương này chắc chưa thấy võ công của Tần Khê, cũng không phân cao thấp so với hắn, dù sao, Tần Khê cũng là đệ tử nhập môn của giang hồ Bách Quái.
“Tần Khê giao cho ngươi, nếu lúc hắn về mà có mất cánh tay hay đứt cái chân, ta sẽ dùng Thập đại khổ hình Mãn Thanh phục vụ ngươi.” Hương Nại Nhi ném ra một câu uy hiếp, khiến cho Đoạn Lặc thấy sau lưng lạnh toát, cô nãi nãi cô không biết nói chút lời tốt đẹp mà dụ dỗ người ta bán mạng cho cô sao~
“Hoàng thượng phải tại hạ đi theo, chính là muốn tại hạ bảo vệ Hầu gia chu toàn.” Đoạn Lặc trả lời có bài có bản một câu, chung quy là vẫn rất chất phác.
“Vậy ngươi giúp ta giao cho hắn… là thứ ta vẫn hay mang theo, giống như bùa hộ thân.” Hương Nại Nhi nhét một cái túi nhỏ vào tay Đoạn Lặc, nhìn hắn, nhẹ giọng bổ sung một câu, “Bản thân ngươi cũng cẩn thận một chút.”
Mặc dù là bổ sung, nhưng cũng khiến Đoạn Lặc có chút ấm áp trong lòng.
….
Đoàn người của Tần Khê đi chừng nửa tháng, Hương Diệp cũng ở trong lãnh cung nửa tháng, mà Hương Nại Nhi, vẫn chuyên tâm xử lý công việc ở Thiên Sứ các, Ngọc Sanh Hàn không cho phép cô gặp Hương Diệp, tránh cho cô nhất thời nhanh nhẩu giống lần trước lỡ miệng, vậy nên chỉ nói gần đây triều đình bận rộn, sự nghiệp của Thiên Sứ các cũng mới khởi bước, đúng là rất bận bịu, Hương Diệp cũng không hỏi nhiều.
Trước đây không lâu, lựu chiết được mực nước xong sai thị vệ đưa ra ngoài, còn nói thêm mấy câu, rượu còn chưa dậy mùi, còn phải ủ thêm, Ngọc Sanh Hàn nghe vậy chỉ bảo người mang cho cô mấy quả lựu mới, còn bảo người truyền lời nói cô cứ từ từ làm.
Nghe nói quân làm phản của Tiêu Cẩm cùng với những bộ tộc gây xung đột lúc trước là cùng một phe, khí thế đang hung mãnh, bên phía Tần Khê vẫn chưa có tin tức gì.
Lúc này, Ngọc Sanh Hàn không muốn gặp cô, chỉ sợ thật sự sẽ bị cô nhìn ra manh mối gì đó.
Mặt khác, trong Thiên Sức các, Hương Nại Nhi vừa gấp rút cho các cô nương diễn tập, vừa bận bịu những chuyện to nhỏ bên trong các, nếu không phải có Tần Khê bảo quản gia tới giúp một tay, chỉ dựa vào cô và Lam Điền e là không chống đỡ nổi.
Nhân lúc đang tập luyện còn chưa mở cửa, Hương Nại Nhi đột nhiên có chút có chút phiền não kêu lên, “Dừng một chút!”
Lam Điền đi tới, trên mặt đầy vẻ lo lắng, “Hương Nại Nhi, không bằng tỷ về nghỉ trước một lát đi, nơi này giao cho ta được rồi.”
“Không cần đâu, trong các còn bao nhiêu chuyện như vậy, lát nửa còn mở cửa đón khách, một mình cô ứng phó không nổi đâu.” Hương Nại Nhi khoát khoát tay, mặt vẫn đầy vẻ mệt mỏi, Lam Điền kéo tay cô, nhẹ gióng nói, “Ta biết, Hầu gia mãi vẫn chưa có tin tức, trong lòng tỷ nhất định sẽ lo lắng.”
“Ai bảo thế…” Hương Nại Nhi muốn phản bác, ngước mắt nhẹ nhàng nhìn lên trời xanh, chợt im lặng, Lam Điền nói tiếp, “Ta biết mấy ngày nay tỷ ngủ không ngon, nơi này có ta giúp đỡ các tỷ muội, tỷ yên tâm giao cho bọn ta đi.”
“Thì ra là ngươi cũng đi theo hả?”
“Dạ, tại hạ là phó tướng được Hoàng thượng phái đi, phụ trách đi theo Hầu gia.”
“Đi theo hắn à… coi như ngươi xui xẻo.” Hương Nại Nhi mặt đầy vẻ đồng tình nhìn hắn, đột nhiên lại nói, “Nghe nói đánh giặc rất nguy hiểm, các người đến đó chỗ nào cũng phải cẩn thận đấy.”
Lại dừng một chút, giống như quay đầu liếc nhìn Tần Khê và Lam Điền, Hương Nại Nhi đột nhiên kéo tay hắn, thấp giọng nói, “Tần Khê lúc nào cũng tự cho mình là võ lâm cao thủ, ngươi giúp thì giúp cho chót, để ý đến hắn một chút…”
Đoạn Lặc lãnh đạm nói, “Thật ra thì võ công của Hầu gia…”
“Hắn chỉ là con mèo ba chân.” Hương Nại Nhi mất kiên nhẫn chen vào một câu, Đoạn Lặc lập tức im bặt, thầm nghĩ Hương cô nương này chắc chưa thấy võ công của Tần Khê, cũng không phân cao thấp so với hắn, dù sao, Tần Khê cũng là đệ tử nhập môn của giang hồ Bách Quái.
“Tần Khê giao cho ngươi, nếu lúc hắn về mà có mất cánh tay hay đứt cái chân, ta sẽ dùng Thập đại khổ hình Mãn Thanh phục vụ ngươi.” Hương Nại Nhi ném ra một câu uy hiếp, khiến cho Đoạn Lặc thấy sau lưng lạnh toát, cô nãi nãi cô không biết nói chút lời tốt đẹp mà dụ dỗ người ta bán mạng cho cô sao~
“Hoàng thượng phải tại hạ đi theo, chính là muốn tại hạ bảo vệ Hầu gia chu toàn.” Đoạn Lặc trả lời có bài có bản một câu, chung quy là vẫn rất chất phác.
“Vậy ngươi giúp ta giao cho hắn… là thứ ta vẫn hay mang theo, giống như bùa hộ thân.” Hương Nại Nhi nhét một cái túi nhỏ vào tay Đoạn Lặc, nhìn hắn, nhẹ giọng bổ sung một câu, “Bản thân ngươi cũng cẩn thận một chút.”
Mặc dù là bổ sung, nhưng cũng khiến Đoạn Lặc có chút ấm áp trong lòng.
….
Đoàn người của Tần Khê đi chừng nửa tháng, Hương Diệp cũng ở trong lãnh cung nửa tháng, mà Hương Nại Nhi, vẫn chuyên tâm xử lý công việc ở Thiên Sứ các, Ngọc Sanh Hàn không cho phép cô gặp Hương Diệp, tránh cho cô nhất thời nhanh nhẩu giống lần trước lỡ miệng, vậy nên chỉ nói gần đây triều đình bận rộn, sự nghiệp của Thiên Sứ các cũng mới khởi bước, đúng là rất bận bịu, Hương Diệp cũng không hỏi nhiều.
Trước đây không lâu, lựu chiết được mực nước xong sai thị vệ đưa ra ngoài, còn nói thêm mấy câu, rượu còn chưa dậy mùi, còn phải ủ thêm, Ngọc Sanh Hàn nghe vậy chỉ bảo người mang cho cô mấy quả lựu mới, còn bảo người truyền lời nói cô cứ từ từ làm.
Nghe nói quân làm phản của Tiêu Cẩm cùng với những bộ tộc gây xung đột lúc trước là cùng một phe, khí thế đang hung mãnh, bên phía Tần Khê vẫn chưa có tin tức gì.
Lúc này, Ngọc Sanh Hàn không muốn gặp cô, chỉ sợ thật sự sẽ bị cô nhìn ra manh mối gì đó.
Mặt khác, trong Thiên Sức các, Hương Nại Nhi vừa gấp rút cho các cô nương diễn tập, vừa bận bịu những chuyện to nhỏ bên trong các, nếu không phải có Tần Khê bảo quản gia tới giúp một tay, chỉ dựa vào cô và Lam Điền e là không chống đỡ nổi.
Nhân lúc đang tập luyện còn chưa mở cửa, Hương Nại Nhi đột nhiên có chút có chút phiền não kêu lên, “Dừng một chút!”
Lam Điền đi tới, trên mặt đầy vẻ lo lắng, “Hương Nại Nhi, không bằng tỷ về nghỉ trước một lát đi, nơi này giao cho ta được rồi.”
“Không cần đâu, trong các còn bao nhiêu chuyện như vậy, lát nửa còn mở cửa đón khách, một mình cô ứng phó không nổi đâu.” Hương Nại Nhi khoát khoát tay, mặt vẫn đầy vẻ mệt mỏi, Lam Điền kéo tay cô, nhẹ gióng nói, “Ta biết, Hầu gia mãi vẫn chưa có tin tức, trong lòng tỷ nhất định sẽ lo lắng.”
“Ai bảo thế…” Hương Nại Nhi muốn phản bác, ngước mắt nhẹ nhàng nhìn lên trời xanh, chợt im lặng, Lam Điền nói tiếp, “Ta biết mấy ngày nay tỷ ngủ không ngon, nơi này có ta giúp đỡ các tỷ muội, tỷ yên tâm giao cho bọn ta đi.”
Tác giả :
Hồng Chu