Hoa Si Hoàng Hậu
Chương 132: Ta văn võ song toàn
“Ta…” Tân Yến Bình hơi ngắc ngứ, khóe mắt liếc thấy Hương Diệp im lặng, trong lòng nhất thời dâng lên một trận đắc ý, chí cao khí ngạo nhìn Tần Khê, “Tần Hương Diệp có thể mê hoặc Hoàng thượng, lừa dối cả triều thần gần một năm, đủ thấy tâm tư nàng ta xảo trá thế nào, chuyện này đủ để chứng mình ngày đó ở sơn trang nghỉ mát, chính nàng ta đã hãm hại ta, khiến cho Hoàng thượng phế bỏ thân phận phi tử của ta!”
Ngụ ý, Ngọc Sanh Hàn phải phế hoàng hậu, khôi phục thân phận phi tử cho cô ta, Hương Nại Nhi nghe vậy, không nhịn được mắng thẳng, “Ngươi suy luận cái kiểu gì thế?! Cứ như ngươi nói thì sau này ta có ốm đau sổ mũi gì thì nhất định là do ngươi làm hại!”
“Nữ nhân như ngươi thật quái lạ!” Tân Yến Bình bất mãn đáp lại.
“Ngươi cũng biết vậy là quái lạ sao?!” Tần Khê gầm lên giận dữ, trực tiếp xắn tay áo, mặc xác bây giờ có bao nhiêu người nhìn, “Nữ nhân như ngươi không biết thế nào là im lặng?! Ngươi hãm hại đứa cháu của ta ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu! Ta, ta hôm nay không đánh ngươi, thì chắc ngươi không biết ta đây văn võ song toàn!”
Tân Yến Bình thấy thế, vội vàng trốn sau lưng Tân Đại tướng quân, “Phụ thân, cứu con!”
Tân Đại tướng quân bất đắc dĩ, nhiều đại thần đứng bên cạnh nhìn như vậy, còn gây gổ nữa sẽ thành trò cười mất!
“Bình nhi, con về trước đi!” Nghiêm khắc nói một câu, gọi tùy tùng vào, “Người đâu, đưa tiểu thư về trước.”
“Cha!” Tân Yến Bình khó tin nhìn phụ thân mình, Tân Đại tướng quân nghiêm nghị liếc mắt qua, lệnh cho tùy tùng kéo thẳng cô ta ra ngoài, có vẻ mất mặt trên đại điện này.
Hương Nại Nhi nhìn tư thế vừa nãy của Tần Khê, trực tiếp bật ngón tay cái với hắn, trên điện trở nên yên tĩnh trở lại, đôi mắt lạnh lùng của Ngọc Sanh Hàn đảo qua, một thân khí phách vương giả, không giận mà uy, dính chặt trên người Minh Lam, chóp mũi hừ một tiếng, cuối cùng cũng mở miệng, “Chuyện này coi như kết thúc ở đây, nếu ngày khác còn để Trẫm nghe thấy lời ra tiếng vào gì nữa, Trẫm sẽ không dễ dãi như vậy đâu.”
Mắt lạnh một lần nữa đảo qua đám người, “Không cần Trẫm mở miệng, đi thẳng đến Hình Bộ lãnh tội chết đi.”
Chúng thần đều hít một hơi, rối rít quỳ xuống, “Hoàng thượng minh xét.”
Ngọc Sanh Hàn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chuyền qua Minh Lam và Tiêu Cẩm, cuối cùng dừng lại trên người Tiêu Cẩm, “Hôm nay chân tướng đã rõ ràng, Ngũ đệ còn thắc mắc gì nữa không?”
Tiêu Cẩm trái lại không biện giải nhiều, quỳ xuống, “Tiêu Cẩm xin chịu Hoàng huynh trách phạt.”
Vẻ mặt của Hương Diệp hơi khựng lại, quay sang Ngọc Sanh Hàn, lại chuyển qua Thái hậu, nói: “Thái hậu, chuyện này tất cả là do nô tì mà thành, nô tì xin nguyện ý thỉnh chỉ, phế bỏ…”
“Truyền ý chỉ của Trẫm, ” Ngọc Sanh Hàn đột nhiên cao giọng cắt đứt lời cô, nhìn cô, trong mắt lóe lên hàn quang, giống như ánh sáng lóe lên trong đêm tối, thâm trầm, “Hoàng hậu dối trên lừa dưới, nhiễu loạn triều đình, kể từ hôm nay, biếm vào lãnh cung.”
Trong mắt đen thăm thẳm, rơi vào trong mắt cô, lặng lẽ rời rạc.
Hương Diệp cúi đầu, âm thầm tự giễu, Ngọc Sanh Hàn giờ phút này giống như một đứa trẻ đang níu kéo lấy món đồ chơi không buông, ước định ba năm của cô và hắn còn chưa tới, sao có thể để cho cô xuất cung dễ dàng?
“Hoàng huynh, Hoàng hậu tuổi còn nhỏ, không phải là cố ý, xin Hoàng huynh xử lý nhẹ nhàng!” Tiêu Cẩm nghe tiếng “Biếm vào lãnh cung” kia của Ngọc Sanh Hàn, đương nhiên biết lãnh cung là chỗ như thế nào, nơi đó căn bản không phải là nơi người ở! Sao có thể để cho Hương Diệp đến chỗ như vậy được, chẳng lẽ mất đi ký ức rồi, tình cảm đối với Hương Diệp Nhi cũng mất theo sao?
Tiêu Cẩm không biết, chính là vì tình cảm của Ngọc Sanh Hàn với cô quá sâu, mới đưa ra quyết định trước khi chúng thần lên án hoàng hậu, nếu chờ bọn họ mở miệng, nhất định Hương Diệp sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích, phế hậu, đâu phải là chuyện đơn giản như vậy.
Ngụ ý, Ngọc Sanh Hàn phải phế hoàng hậu, khôi phục thân phận phi tử cho cô ta, Hương Nại Nhi nghe vậy, không nhịn được mắng thẳng, “Ngươi suy luận cái kiểu gì thế?! Cứ như ngươi nói thì sau này ta có ốm đau sổ mũi gì thì nhất định là do ngươi làm hại!”
“Nữ nhân như ngươi thật quái lạ!” Tân Yến Bình bất mãn đáp lại.
“Ngươi cũng biết vậy là quái lạ sao?!” Tần Khê gầm lên giận dữ, trực tiếp xắn tay áo, mặc xác bây giờ có bao nhiêu người nhìn, “Nữ nhân như ngươi không biết thế nào là im lặng?! Ngươi hãm hại đứa cháu của ta ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu! Ta, ta hôm nay không đánh ngươi, thì chắc ngươi không biết ta đây văn võ song toàn!”
Tân Yến Bình thấy thế, vội vàng trốn sau lưng Tân Đại tướng quân, “Phụ thân, cứu con!”
Tân Đại tướng quân bất đắc dĩ, nhiều đại thần đứng bên cạnh nhìn như vậy, còn gây gổ nữa sẽ thành trò cười mất!
“Bình nhi, con về trước đi!” Nghiêm khắc nói một câu, gọi tùy tùng vào, “Người đâu, đưa tiểu thư về trước.”
“Cha!” Tân Yến Bình khó tin nhìn phụ thân mình, Tân Đại tướng quân nghiêm nghị liếc mắt qua, lệnh cho tùy tùng kéo thẳng cô ta ra ngoài, có vẻ mất mặt trên đại điện này.
Hương Nại Nhi nhìn tư thế vừa nãy của Tần Khê, trực tiếp bật ngón tay cái với hắn, trên điện trở nên yên tĩnh trở lại, đôi mắt lạnh lùng của Ngọc Sanh Hàn đảo qua, một thân khí phách vương giả, không giận mà uy, dính chặt trên người Minh Lam, chóp mũi hừ một tiếng, cuối cùng cũng mở miệng, “Chuyện này coi như kết thúc ở đây, nếu ngày khác còn để Trẫm nghe thấy lời ra tiếng vào gì nữa, Trẫm sẽ không dễ dãi như vậy đâu.”
Mắt lạnh một lần nữa đảo qua đám người, “Không cần Trẫm mở miệng, đi thẳng đến Hình Bộ lãnh tội chết đi.”
Chúng thần đều hít một hơi, rối rít quỳ xuống, “Hoàng thượng minh xét.”
Ngọc Sanh Hàn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chuyền qua Minh Lam và Tiêu Cẩm, cuối cùng dừng lại trên người Tiêu Cẩm, “Hôm nay chân tướng đã rõ ràng, Ngũ đệ còn thắc mắc gì nữa không?”
Tiêu Cẩm trái lại không biện giải nhiều, quỳ xuống, “Tiêu Cẩm xin chịu Hoàng huynh trách phạt.”
Vẻ mặt của Hương Diệp hơi khựng lại, quay sang Ngọc Sanh Hàn, lại chuyển qua Thái hậu, nói: “Thái hậu, chuyện này tất cả là do nô tì mà thành, nô tì xin nguyện ý thỉnh chỉ, phế bỏ…”
“Truyền ý chỉ của Trẫm, ” Ngọc Sanh Hàn đột nhiên cao giọng cắt đứt lời cô, nhìn cô, trong mắt lóe lên hàn quang, giống như ánh sáng lóe lên trong đêm tối, thâm trầm, “Hoàng hậu dối trên lừa dưới, nhiễu loạn triều đình, kể từ hôm nay, biếm vào lãnh cung.”
Trong mắt đen thăm thẳm, rơi vào trong mắt cô, lặng lẽ rời rạc.
Hương Diệp cúi đầu, âm thầm tự giễu, Ngọc Sanh Hàn giờ phút này giống như một đứa trẻ đang níu kéo lấy món đồ chơi không buông, ước định ba năm của cô và hắn còn chưa tới, sao có thể để cho cô xuất cung dễ dàng?
“Hoàng huynh, Hoàng hậu tuổi còn nhỏ, không phải là cố ý, xin Hoàng huynh xử lý nhẹ nhàng!” Tiêu Cẩm nghe tiếng “Biếm vào lãnh cung” kia của Ngọc Sanh Hàn, đương nhiên biết lãnh cung là chỗ như thế nào, nơi đó căn bản không phải là nơi người ở! Sao có thể để cho Hương Diệp đến chỗ như vậy được, chẳng lẽ mất đi ký ức rồi, tình cảm đối với Hương Diệp Nhi cũng mất theo sao?
Tiêu Cẩm không biết, chính là vì tình cảm của Ngọc Sanh Hàn với cô quá sâu, mới đưa ra quyết định trước khi chúng thần lên án hoàng hậu, nếu chờ bọn họ mở miệng, nhất định Hương Diệp sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích, phế hậu, đâu phải là chuyện đơn giản như vậy.
Tác giả :
Hồng Chu