Hoa Si Hoàng Hậu
Chương 109: Quan hệ tiên sinh phu nhân
Hương Diệp bước tới, chỉ nhìn hắn cũng không động thủ, An Quế đứng bên cạnh hầu hạ không dám lắm mồm, lại nghe Hương Diệp hừ lạnh một tiếng, nói thẳng, “An Quế, không nghe thấy Hoàng thượng bảo ông qua mài mực sao?”
“Cái này… Hoàng thượng?” An Quế không xác định, nương nương đang nói chuyện với ông ta, sao ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Hoàng thượng vậy, ánh mắt kia, lại còn càn rỡ như vậy.
“Hoàng hậu bảo ông mài, thì mài đi.” Ngọc Sanh Hàn đầu cũng không xoay, cặp mắt vẫn nhìn Hương Diệp, trong mắt cười như không cười, cuối cùng Hương Diệp liếc hắn một cái, xoay người, đi thẳng.
Muốn tìm việc làm là việc của hắn, chả liên quan gì đến cô.
Hương Diệp xách theo chiếc bình tưới hoa đã sai người đặc chế, dạo bước qua mấy bụi hoa, thỉnh thoảng ngồi xổm xuống, xem hoa mọc thế nào, hoa tươi kiều diễm ướt át, tuy nói người cần chiều chuộng hơn hoa, nhưng hoa không cần chiều người, chỉ cần một mình thưởng thức là đủ rồi.
Đang nhìn, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một đôi chân, ủng thêu chìm hoa văn long hổ tinh xảo, không cần ngẩng đầu cũng biết là vị nào.
Bình tưới trên tay trực tiếp vòng qua, nhắm ngay về phía đôi ủng tinh xảo kia, Ngọc Sanh Hàn lúc này mới nhảy ra, trầm giọng gọi cô, “Hoàng hậu!”
Hương Diệp vẻ mặt vô tội ngẩng đầu nhìn hắn hai giây, ngay sau đó lại quay lại với hoa của cô, nhìn đám nhóc này dáng dấp xinh đẹp như vậy, khóe miệng Hương Diệp dâng lên một tia cười nhẹ, lại nghe mỗ vua đang đứng một bên, liếc nhìn bóng dáng đứng bên bụi hoa của cô, chế nhạo nói, “Danh xứng với thực, hoa si,”
Hương Diệp nghe vậy, chỉ lạnh lùng chuyển mắt, vòi tưới trên tay trực tiếp xối thẳng về phía áo bào của Ngọc Sanh Hàn, “Làm phiền tôn giá rời bước cho, hoa của nô tì đều bị người làm cho đông lạnh hỏng rồi.”
Ngọc Sanh Hàn mặc dù kịp thời né được, nhưng vạt áo cũng không tránh khỏi dính ướt một chút, chỉ có thể nhìn chằm chằm Hương Diệp nói, “Nói đến lạnh lùng, làm gì có ai so được với Hoàng hậu của Trẫm, Hương Diệp, em có biết vừa rồi em đã phạm vào tội phạm thượng không hả?”
“Phải không?” Hương Diệp lười phải để ý đến hắn, không ngờ, Ngọc Sanh Hàn lại đưa tay, xoay cái đầu nho nhỏ của cô qua phía hắn, “Em làm tổn hại thân thể của người khác, Trẫm phạt em theo Trẫm vào trong phòng, thay quần áo.”
Nói xong, không nói câu nào kéo Hương Diệp đứng dậy, đem bình tưới trong tay cô nhét cho An Quế đứng đằng sau, nói, “Công việc tưới hoa giao cho ông.”
“Dạ…” An Quế mặt đầy bất đắc dĩ, ông ta cuối cùng cũng không cần làm tổng quản trông cửa nữa, Hoàng thượng đã cho ông ta công việc mới, đi tưới hoa, thay ca cho Hoàng hậu….
Hương Diệp bị Ngọc Sanh Hàn kéo vào trong phòng, Ngọc Sanh Hàn buông tay cô ra, trực tiếp giang hai cánh tay chờ phục vụ, Hương Diệp thấy thế, nghiến răng nghiến lợi đem một bộ đồ khác trực tiếp đập lên đầu hắn, lạnh lùng nói, “Đừng có coi tôi làm dân công miễn phí.”
Ngọc Sanh Hàn gạt quần áo xuống, búi tóc hơi loạn, nhìn Hương Diệp, cũng không tức giận, chỉ nghiêm mặt, nhẹ giọng nói, “Tôi chưa từng coi em là dân công, tôi coi em là phu nhân của tôi.”
Một câu đơn giản, khiến cho Hương Diệp trực tiếp im lặng, quá lâu không tiếp xúc với hiện đại, còn có tên gọi như vậy, nếu như ở hiện đại, có phải sẽ không nghe thấy một tiếng “Hoàng hậu nương nương”, mà là một tiếng, “Ngọc phu nhân”.
Thật quái dị, nhưng mà, cũng thật đương nhiên.
“Bắt đầu từ hôm nay, mãi cho đến sau này, tôi đều sẽ đối xử với em như với bà xã, em có thể phát cáu làm nũng với tôi, tôi cũng sẽ than phiền với em, sẽ học cách tán thưởng em.”
“Tán dương của anh nặng lắm, tôi chịu không nổi.” Khóe miệng của Hương Diệp giật giật, trực tiếp lạnh giọng cự tuyệt, “Còn nữa, tôi không cần biết anh muốn làm gì….”
“Em không cần để ý tôi làm cái gì, cũng không cần phối hợp.” Ngọc Sanh Hàn đột nhiên mỉm cười ngắt lời cô, “Nhưng mà nhất định phải đón nhận.”
“Cái này… Hoàng thượng?” An Quế không xác định, nương nương đang nói chuyện với ông ta, sao ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Hoàng thượng vậy, ánh mắt kia, lại còn càn rỡ như vậy.
“Hoàng hậu bảo ông mài, thì mài đi.” Ngọc Sanh Hàn đầu cũng không xoay, cặp mắt vẫn nhìn Hương Diệp, trong mắt cười như không cười, cuối cùng Hương Diệp liếc hắn một cái, xoay người, đi thẳng.
Muốn tìm việc làm là việc của hắn, chả liên quan gì đến cô.
Hương Diệp xách theo chiếc bình tưới hoa đã sai người đặc chế, dạo bước qua mấy bụi hoa, thỉnh thoảng ngồi xổm xuống, xem hoa mọc thế nào, hoa tươi kiều diễm ướt át, tuy nói người cần chiều chuộng hơn hoa, nhưng hoa không cần chiều người, chỉ cần một mình thưởng thức là đủ rồi.
Đang nhìn, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một đôi chân, ủng thêu chìm hoa văn long hổ tinh xảo, không cần ngẩng đầu cũng biết là vị nào.
Bình tưới trên tay trực tiếp vòng qua, nhắm ngay về phía đôi ủng tinh xảo kia, Ngọc Sanh Hàn lúc này mới nhảy ra, trầm giọng gọi cô, “Hoàng hậu!”
Hương Diệp vẻ mặt vô tội ngẩng đầu nhìn hắn hai giây, ngay sau đó lại quay lại với hoa của cô, nhìn đám nhóc này dáng dấp xinh đẹp như vậy, khóe miệng Hương Diệp dâng lên một tia cười nhẹ, lại nghe mỗ vua đang đứng một bên, liếc nhìn bóng dáng đứng bên bụi hoa của cô, chế nhạo nói, “Danh xứng với thực, hoa si,”
Hương Diệp nghe vậy, chỉ lạnh lùng chuyển mắt, vòi tưới trên tay trực tiếp xối thẳng về phía áo bào của Ngọc Sanh Hàn, “Làm phiền tôn giá rời bước cho, hoa của nô tì đều bị người làm cho đông lạnh hỏng rồi.”
Ngọc Sanh Hàn mặc dù kịp thời né được, nhưng vạt áo cũng không tránh khỏi dính ướt một chút, chỉ có thể nhìn chằm chằm Hương Diệp nói, “Nói đến lạnh lùng, làm gì có ai so được với Hoàng hậu của Trẫm, Hương Diệp, em có biết vừa rồi em đã phạm vào tội phạm thượng không hả?”
“Phải không?” Hương Diệp lười phải để ý đến hắn, không ngờ, Ngọc Sanh Hàn lại đưa tay, xoay cái đầu nho nhỏ của cô qua phía hắn, “Em làm tổn hại thân thể của người khác, Trẫm phạt em theo Trẫm vào trong phòng, thay quần áo.”
Nói xong, không nói câu nào kéo Hương Diệp đứng dậy, đem bình tưới trong tay cô nhét cho An Quế đứng đằng sau, nói, “Công việc tưới hoa giao cho ông.”
“Dạ…” An Quế mặt đầy bất đắc dĩ, ông ta cuối cùng cũng không cần làm tổng quản trông cửa nữa, Hoàng thượng đã cho ông ta công việc mới, đi tưới hoa, thay ca cho Hoàng hậu….
Hương Diệp bị Ngọc Sanh Hàn kéo vào trong phòng, Ngọc Sanh Hàn buông tay cô ra, trực tiếp giang hai cánh tay chờ phục vụ, Hương Diệp thấy thế, nghiến răng nghiến lợi đem một bộ đồ khác trực tiếp đập lên đầu hắn, lạnh lùng nói, “Đừng có coi tôi làm dân công miễn phí.”
Ngọc Sanh Hàn gạt quần áo xuống, búi tóc hơi loạn, nhìn Hương Diệp, cũng không tức giận, chỉ nghiêm mặt, nhẹ giọng nói, “Tôi chưa từng coi em là dân công, tôi coi em là phu nhân của tôi.”
Một câu đơn giản, khiến cho Hương Diệp trực tiếp im lặng, quá lâu không tiếp xúc với hiện đại, còn có tên gọi như vậy, nếu như ở hiện đại, có phải sẽ không nghe thấy một tiếng “Hoàng hậu nương nương”, mà là một tiếng, “Ngọc phu nhân”.
Thật quái dị, nhưng mà, cũng thật đương nhiên.
“Bắt đầu từ hôm nay, mãi cho đến sau này, tôi đều sẽ đối xử với em như với bà xã, em có thể phát cáu làm nũng với tôi, tôi cũng sẽ than phiền với em, sẽ học cách tán thưởng em.”
“Tán dương của anh nặng lắm, tôi chịu không nổi.” Khóe miệng của Hương Diệp giật giật, trực tiếp lạnh giọng cự tuyệt, “Còn nữa, tôi không cần biết anh muốn làm gì….”
“Em không cần để ý tôi làm cái gì, cũng không cần phối hợp.” Ngọc Sanh Hàn đột nhiên mỉm cười ngắt lời cô, “Nhưng mà nhất định phải đón nhận.”
Tác giả :
Hồng Chu