Hoa Si Hoàng Hậu
Chương 106: Nói cho người có thể hiểu rõ hiểu được
“Cầm Phi tỷ tỷ hiếm khi lại gần gũi với bổn cung như vậy, phải chăng có chuyện?”
“Hoàng hậu muội muội nói quá lời, tính tình thần thiếp điềm tĩnh, cũng không phải là không muốn gần gũi với nương nương.” Cầm Phi nhẹ nhàng nói, nhìn qua ôn hòa như vậy, Hương Diệp đến giờ cũng thấy, chốn hậu cung bị Hương Nại Nhi gọi là “Hậu cung con nít” này đúng là hiếm thấy không dính nhiều đến tranh đấu cung đình.
Trừ Bình Phi ra, ít nhất cô và ba vị phi tần còn lại cho đến giờ đều yên ổn vô sự, lúc trước lơ đãng còn nghe nói trong cung có một bảng xếp hạng, nói là tên của cô vẫn ổn định ở vị trí thứ nhất, bởi vì Hoàng thượng một năm qua vẫn chuyên sủng mình cô, mà Hinh Phi thì đứng thứ hai, lại là người thân cận với cô nhất, bởi vì nàng ta là phi tử duy nhất được Hoàng thượng lâm hạnh qua trong một năm qua.
Bình Phi đã đi rồi, Xảo Phi đơn thuần, Cầm Phi điềm tĩnh, ba người này đếu không giống loại người sẽ gây náo loạn.
Cô giờ nhìn không ra, Xảo Phi cùng Cầm Phi lại giống loại người có tâm cơ thâm trầm.
“Là ta hiểu lầm, tỷ tỷ đừng để ý.”
“Dĩ nhiên là sẽ không để ý.” Cầm Phi khẽ mỉm cười, ôn hòa điềm đạm, ánh mắt chuyển qua Hương Diệp, giống như lơ đãng nói, “Thần thiếp biết, Hoàng hậu muội muội từ nhỏ đã ở trong cung, tình cảm cùng Hoàng thượng đương nhiên không thể giống với phi tần trong Hậu cung.” Vừa nói lại dừng một chút, nói tiếp, “Hoàng thượng thích gì tính tình thế nào, e rằng chẳng ai rõ bằng nương nương, hơn nữa một năm qua nương nương mỗi ngày đều làm bạn bên Thánh giá, hiểu biết đối với Hoàng thượng, đương nhiên là sẽ sâu hơn bọn thần thiếp rồi.”
“Cho dù là quen biết từ thuở nhỏ, ngày đêm làm bạn, thánh ý của Hoàng thượng cũng không chịu theo sự tính toán của phi tử, không phải sao?” Hương Diệp cười như không cười dùng giọng nhắc nhở khiến cho Cầm Phi hơi ngẩn ra, ngay sau đó vội khom lưng kêu lên, “Nương nương nói rất phải.”
Hương Diệp nhìn dung nhan ôn hòa nhã nhặn của Cầm phi, trong lòng đã có đáp án, chẳng qua là đáp án đó dường như quá khó để người ta có thể tiếp nhận, Hương Diệp cầm lấy tay Cầm Phi, đỡ nàng ta dậy, trên gương mặt non nớt vẫn là vẻ nhàn nhạt, nhẹ giọng mà nói: “Cầm Phi tỷ tỷ, ở chốn cung cấm này, vô luận nghe thấy cái gì, nếu không có căn cứ xác thực nhất định không thể tùy ý suy đoán dò xét đến cùng, nhất là Hoàng thượng, càng không được phép, tỷ tỷ hiểu chứ?”
Trong ánh mắt Hương Diệp chứa một tia thâm ý, giảo hoạt lại thanh thấu, trong lời có thâm ý, dĩ nhiên là nói cho người có thể hiểu rõ hiểu được.
Cầm Phi nghe vậy, lúc này sửng sốt, kinh ngạc nhìn Hương Diệp, khó tin nổi cô đã đoán được điều gì, lại thấy, Hương Diệp cười nhạt, đem chiếc khăn tay trong tay áo nhét vào tay nàng ta, nhẹ giọng nói, “Đồ của tỷ tỷ, vẫn nên tự mình giữ thì tốt hơn.”
Cầm Phi kinh ngạc nhìn chiếc khăn trên tay, chính là chiếc đã đánh mất hôm qua của mình, nàng ta thực không thể nào ngờ tới Hương Diệp chỉ mới nói mấy câu đã đoán ra được, hôm qua chính là nàng ta là người đã nghe được lời của Hương Nại Nhi.
“Cầm Thụy.. hiểu.” Cầm Phi thấp giọng đáp lại, “Sau này, sẽ không dám suy đoán nhiều hơn về chuyện của Hoàng thượng.”
Hương Diệp nghe lời nàng ta, khẽ yên tâm, cũng may cô không nhìn lầm, Cầm Phi là người thích yên bình, không phải là hạng thích tranh đấu, sẽ không lấy chuyện này để rêu rao ầm ĩ, lúc về phải đòi một cái nhân tình với Ngọc Sanh Hàn mới được, cô giúp hắn giải quyết một vấn đề lớn rồi đấy.
Nhìn Cầm Phi chuyển hướng rời đi, Hương Diệp chỉ mong, chuyện này không còn ai biết được nữa.
Cầm Phi cầm chiếc khăn tay kia, một mình bước trên đường, tâm trạng hoảng hốt, nghĩ tới tâm tư thâm trầm của Hương Diệp, thực sự khiến người ta khó mà đoán ra được, một đứa bé gái mới gần mười lăm tuổi, sao lại có tâm tư nhẵn nhụi như vậy, Tiêu Cẩm cũng là bởi vì sự thông minh này nên mới thích nàng ta sao?
“Hoàng hậu muội muội nói quá lời, tính tình thần thiếp điềm tĩnh, cũng không phải là không muốn gần gũi với nương nương.” Cầm Phi nhẹ nhàng nói, nhìn qua ôn hòa như vậy, Hương Diệp đến giờ cũng thấy, chốn hậu cung bị Hương Nại Nhi gọi là “Hậu cung con nít” này đúng là hiếm thấy không dính nhiều đến tranh đấu cung đình.
Trừ Bình Phi ra, ít nhất cô và ba vị phi tần còn lại cho đến giờ đều yên ổn vô sự, lúc trước lơ đãng còn nghe nói trong cung có một bảng xếp hạng, nói là tên của cô vẫn ổn định ở vị trí thứ nhất, bởi vì Hoàng thượng một năm qua vẫn chuyên sủng mình cô, mà Hinh Phi thì đứng thứ hai, lại là người thân cận với cô nhất, bởi vì nàng ta là phi tử duy nhất được Hoàng thượng lâm hạnh qua trong một năm qua.
Bình Phi đã đi rồi, Xảo Phi đơn thuần, Cầm Phi điềm tĩnh, ba người này đếu không giống loại người sẽ gây náo loạn.
Cô giờ nhìn không ra, Xảo Phi cùng Cầm Phi lại giống loại người có tâm cơ thâm trầm.
“Là ta hiểu lầm, tỷ tỷ đừng để ý.”
“Dĩ nhiên là sẽ không để ý.” Cầm Phi khẽ mỉm cười, ôn hòa điềm đạm, ánh mắt chuyển qua Hương Diệp, giống như lơ đãng nói, “Thần thiếp biết, Hoàng hậu muội muội từ nhỏ đã ở trong cung, tình cảm cùng Hoàng thượng đương nhiên không thể giống với phi tần trong Hậu cung.” Vừa nói lại dừng một chút, nói tiếp, “Hoàng thượng thích gì tính tình thế nào, e rằng chẳng ai rõ bằng nương nương, hơn nữa một năm qua nương nương mỗi ngày đều làm bạn bên Thánh giá, hiểu biết đối với Hoàng thượng, đương nhiên là sẽ sâu hơn bọn thần thiếp rồi.”
“Cho dù là quen biết từ thuở nhỏ, ngày đêm làm bạn, thánh ý của Hoàng thượng cũng không chịu theo sự tính toán của phi tử, không phải sao?” Hương Diệp cười như không cười dùng giọng nhắc nhở khiến cho Cầm Phi hơi ngẩn ra, ngay sau đó vội khom lưng kêu lên, “Nương nương nói rất phải.”
Hương Diệp nhìn dung nhan ôn hòa nhã nhặn của Cầm phi, trong lòng đã có đáp án, chẳng qua là đáp án đó dường như quá khó để người ta có thể tiếp nhận, Hương Diệp cầm lấy tay Cầm Phi, đỡ nàng ta dậy, trên gương mặt non nớt vẫn là vẻ nhàn nhạt, nhẹ giọng mà nói: “Cầm Phi tỷ tỷ, ở chốn cung cấm này, vô luận nghe thấy cái gì, nếu không có căn cứ xác thực nhất định không thể tùy ý suy đoán dò xét đến cùng, nhất là Hoàng thượng, càng không được phép, tỷ tỷ hiểu chứ?”
Trong ánh mắt Hương Diệp chứa một tia thâm ý, giảo hoạt lại thanh thấu, trong lời có thâm ý, dĩ nhiên là nói cho người có thể hiểu rõ hiểu được.
Cầm Phi nghe vậy, lúc này sửng sốt, kinh ngạc nhìn Hương Diệp, khó tin nổi cô đã đoán được điều gì, lại thấy, Hương Diệp cười nhạt, đem chiếc khăn tay trong tay áo nhét vào tay nàng ta, nhẹ giọng nói, “Đồ của tỷ tỷ, vẫn nên tự mình giữ thì tốt hơn.”
Cầm Phi kinh ngạc nhìn chiếc khăn trên tay, chính là chiếc đã đánh mất hôm qua của mình, nàng ta thực không thể nào ngờ tới Hương Diệp chỉ mới nói mấy câu đã đoán ra được, hôm qua chính là nàng ta là người đã nghe được lời của Hương Nại Nhi.
“Cầm Thụy.. hiểu.” Cầm Phi thấp giọng đáp lại, “Sau này, sẽ không dám suy đoán nhiều hơn về chuyện của Hoàng thượng.”
Hương Diệp nghe lời nàng ta, khẽ yên tâm, cũng may cô không nhìn lầm, Cầm Phi là người thích yên bình, không phải là hạng thích tranh đấu, sẽ không lấy chuyện này để rêu rao ầm ĩ, lúc về phải đòi một cái nhân tình với Ngọc Sanh Hàn mới được, cô giúp hắn giải quyết một vấn đề lớn rồi đấy.
Nhìn Cầm Phi chuyển hướng rời đi, Hương Diệp chỉ mong, chuyện này không còn ai biết được nữa.
Cầm Phi cầm chiếc khăn tay kia, một mình bước trên đường, tâm trạng hoảng hốt, nghĩ tới tâm tư thâm trầm của Hương Diệp, thực sự khiến người ta khó mà đoán ra được, một đứa bé gái mới gần mười lăm tuổi, sao lại có tâm tư nhẵn nhụi như vậy, Tiêu Cẩm cũng là bởi vì sự thông minh này nên mới thích nàng ta sao?
Tác giả :
Hồng Chu