Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế
Chương 21
Nguyễn Thanh đi WC xong, tâm tình còn cực tốt mà đứng trước gương sửa sang lại quần áo.
Sau đó cô vui vẻ mở cửa đi ra ngoài, tới cửa, cả người cô liền khựng lại.
Chỉ thấy ảnh đế đại nhân lúc này đang siết hai tay vào nhau chống cằm, dùng đôi mắt đào hoa nhìn về phía cô. Phía sau anh phảng phất như có ám khí lượn lờ, mang theo khí thế gặp phật giết phật.
Nguyễn Thanh: “….” Dọa tè ra quần /(ㄒoㄒ)/~~
Thanh âm Mạc Trọng Đan lạnh băng, nâng cằm nói với Nguyễn Thanh: “Ngồi đi!”
Nguyễn Thanh ngoan ngoãn ngồi xuống, cô nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: “Mạc ảnh đế tâm tình không tốt sao?”
Mạc Trọng Đan cất tiếng cười nhạo, sau đó nói: “Cực kỳ không tốt.”
Nguyễn Thanh: “….” Dọa ra nước mắt.
Xung quanh an tĩnh một lát, lúc này Mạc Trọng Đan mới đột nhiên hỏi Nguyễn Thanh: “Cô biết không? Tôi có fans CP trong giới.”
Nguyễn Thanh ngẩn ra, hai mắt lấp lánh.
Sắc mặt Mạc Trọng Đan lạnh lùng, hai mắt trầm xuống.
Nguyễn Thanh: “….”
Cô kìm ném tâm tình kích động, sau đó bình tĩnh lắc đầu nói: “Tôi không biết.”
Lúc này Mạc Trọng Đan mới thật sự cười, tôi tin em cái quỷ.
Rốt cuộc anh cũng thu hồi khí thế dọa người lại, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên bàn, ánh mắt quét qua Nguyễn Thanh.
Tim Nguyễn Thanh đập nhanh thình thịch, cuối cùng cũng phát hiện dường như tâm trạng ảnh đế thật sự không tốt.
“Thường ngày cô không xem Weibo sao? Dường như CP của tôi còn từng lên hot search.” Mạc Trọng Đan không quá chắc chắn hỏi.
Làm fans CP, trái tim của Nguyễn Thanh đang hừng hực cháy.
Cô không chút do dự nói: “Đã từng lên hot search rồi.”
Sau đó, cô nhận được vẻ mặt lạnh nhạt của Mạc Trọng Đan.
Vì thế, Nguyễn Thanh phản ứng lại trong nháy mắt, lại cười ha ha nói: “Chắc sẽ lên mà phải không? Dù sao anh cũng rất nổi tiếng mà, ha ha ha ha….”
Mạc Trọng Đan: “…. Cũng đúng, Bác Vũ vì chuyện CP này nên hơi phiền lòng.”
Nguyễn Thanh nghi hoặc: “Phiền lòng á? Tại sao?
Mạc Trọng Đan vừa cười lạnh vừa nói: “Bọn lọ lăng xê đến mức rất nhiều đồ ngốc đều tin.”
Biểu tình ngay lúc đó của Nguyễn Thanh là kinh ngạc, sau đó là dáng vẻ cực kỳ bi thương.
Nguyễn Thanh: /(ㄒoㄒ)/~~ Suy sụp, suy sụp hoàn toàn.
Nhìn thấy biểu tình của cô, tâm tình Mạc Trọng Đan lúc này có thể nói là lạnh lẽo tới cực điểm, anh lạnh lùng hỏi: “Cô làm sao vậy?”
Nguyễn Thanh lắc đầu, mang theo âm điệu tuyệt vọng trả lời: “Tôi cảm thấy khó chịu.”
Mạc Trọng Đan tức cười: “Phải không? Vậy chúng ta về thôi.”
Nguyễn Thanh gật đầu, không dám phản bác, ngoãn ngoãn đi theo anh lên xe.
Lúc này Mạc Trọng Đan không ngồi phía sau với cô nữa mà chạy lên ngồi ghế phụ.
Tâm tình khi ấy của Nguyễn Thanh mười phần phức tạp, cứ cảm thấy mình đã bị Mạc Trọng Đan ghét bỏ. Nhưng lúc này cô không tài nào nghĩ được nguyên nhân, chỉ muốn bình tĩnh lại.
Tâm trạng của Mạc Trọng Đan cũng chẳng khác là bao. Anh từng nghĩ có thể Nguyễn Thanh đã thích người khác, nghĩ có lẽ Nguyễn Thanh sẽ không dễ theo đuổi, anh sẽ tốn mất mấy năm, nhưng anh nguyện ý.
Đương nhiên, anh cũng từng ảo tưởng rằng Nguyễn Thanh là fans của mình, con đường theo đuổi chỉ đơn giản dùng bằng một câu tỏ tình. Ít nhất, Nguyễn Thanh sẽ không ghét anh chứ? Những ảo tưởng đó anh đều đã nghĩ qua.
Nhưng mà, anh nằm mơ cũng không ngờ tới, Nguyễn Thanh lại là fan CP của anh!!!
Mạc Trọng Đan thở dài, còn có điều gì bi thương hơn người mình thích lại luôn muốn mình yêu thương người con gái khác?
Anh ngửa mặt lên trời thở dài, tại sao lại là fan CP? Anh tình nguyện để cô là antifan còn hơn là fan CP!
Ít nhất antifan mỗi ngày còn nhớ thương anh, còn fan CP thì sao?
Mạc Trọng Đan chưa bao giờ cảm thấy nhân sinh gian nan như thế này. Anh không hiểu nổi, tại sao cô ở trong giới giải trí mà còn có thể là fan CP? Không biết mấy cái đó đều là giả sao???
Nước mắt bị thương chảy xuống, con đường truy thê giống như lớp thủy tinh bị bịn kín, anh thật đau lòng!
***
Khi Lại Bác Vũ đưa Điền Nguyệt Nguyệt từ quán thịt nướng quay về, trong lòng anh ta cảm giác như mình đã khiến Mạc Trọng Đan phải mang ơn.
Sau đó anh ta thấy Mạc Trọng Đan mang vẻ mặt đen xì từ trên xe xuống, khuôn mặt đang mỉm cười của Lại Bác Vũ trực tiếp cứng lại luôn.
Lại Bác Vũ: “???” Ngay cả bữa tối dưới ánh nến cũng cho hai người đi rồi, tại sao tâm trạng vẫn không tốt?
Mạc Trọng Đan cố nén cảm xúc thô bạo trong lòng, miễn cưỡng giữ vẻ mặt dịu dàng quay đầu nói với Nguyễn Thanh: “Cô về sớm nghỉ ngơi đi, tôi đi trước đây.”
Nguyễn Thanh gật đầu như giã tỏi, tảng đá trong lòng Mạc Trọng Đan càng thêm nặng.
Lại Bác Vũ liếc qua liếc lại giữa hai người, trong lòng tức khắc cảm thấy không ổn. Với thái độ này của Mạc Trọng Đan, không phải là bị Nguyễn Thanh đá rồi chứ? À không, người ta còn chưa đồng ý mà! Cùng lắm chỉ là Mạc Trọng Đan tỏ tình thất bại thôi, nếu như thế thì thật quá thảm. Yêu thầm ba năm, tỏ tình thì bị cự tuyệt, quá thảm, thật sự quá thảm.
Dù như vậy nhưng Lại Bác Vũ lại cười. Anh ta là người đại diện chuyên nghiệp, không dễ gì có cơ hội cười nhạo nghệ sĩ của mình.
Lại Bác Vũ cố nhịn, thấy Nguyễn Thanh ở bên cạnh Mạc Trọng Đan đang lúng túng đứng sau lưng Điền Nguyệt Nguyệt. Mạc Trọng Đan cố nén cảm giác xúc động muốn kéo cô lại gần, cuối cùng cũng chỉ liếc cô một cái, xoay đó quay người bỏ đi.
Lại Bác Vũ liền cười với hai người họ: “Có lẽ dượng cả* của cậu ta tới, vậy nên tâm tình không được tốt. Các cô đừng để trong lòng, tôi xin phép đi trước. Tiểu Nguyệt Nguyệt, sau này có thời gian lại mời cô ăn cơm!” Dù sao sau này chúng ta cũng phải thường xuyên gặp mặt mà.
(*Dượng cả: trái ngược với dì cả, dì cả là kinh nguyệt của phụ nữ. Ý của Lại Bác Vũ ở đây là anh Mạc đang lên cơn, tự dưng đi làm mặt lạnh với con gái nhà người ta hà =))
Sắc mặt Điền Nguyệt Nguyệt khó coi đi tiễn anh ta đi, khi về lại hỏi Nguyễn Thanh: “Chị Nguyễn, em thấy sắc mặt ảnh đế trắng bệch, hai người đã đi đâu vậy?”
Nguyễn Thanh ấp úng đáp: “Ăn sủi cảo.”
Điền Nguyệt Nguyệt: “Khó trách tâm tình của anh ấy không tốt.” Tại sao chị có thể mời anh ấy ăn sủi cảo được? Quá rẻ, quá rẻ!
Nguyễn Thanh: “….”???
***
Lại Bác Vũ đuổi theo Mạc Trọng Đan, nói với giọng của bề trên: “Sao sắc mặt cậu khó coi vậy, với dáng vẻ này của cậu, sau này còn cô gái nào dám gả cho cậu nữa?”
Mạc Trọng Đan chỉ dùng ánh mắt lạnh băng nhìn anh ta, Lại Bác Vũ ngay lập tức cảm thấy sự tình không đơn giản.
Anh ta thử hỏi: “Cô ấy thích người khác rồi?”
Mạc Trọng Đan lắc đầu, Lại Bác Vũ thở phào nhẹ nhõm. Không thích người khác, vậy đây không phải là vấn đề lớn.
Nhưng thấy tâm trạng của ảnh đế đại nhân vẫn khó chịu, Lại Bác Vũ tiếp tục nhỏ giọng hỏi: “Cô ấy từ chối cậu?”
Mạc Trọng Đan vẫn như cũ lắc đầu, Lại Bác Vũ lại nhẹ nhàng thở ra. Không thích người khác, cũng không từ chối cậu, vậy cậu khổ sở cái gì?
Hai người đi đến cửa phòng, rốt cuộc Lại Bác Vũ không nhịn được hỏi anh: “Vậy rốt cuộc là cậu bị làm sao?”
Mạc Trọng Đan dừng chân, xoay người về phía anh ta, sắc mặt lạnh băng bây giờ thảm đến mức không nỡ nhìn: “Cô ấy là fan CP.”
Lại Bác Vũ: “???”
Mạc Trọng Đan: “Tình ý sâu xa.”
“Ha ha ha ha ha….” Anh ta là người đại diện chuyên nghiệp, không dễ gì cười nhạo nghệ sĩ của mình, trừ phi không nhịn được. Như vậy cũng thật là…. quá thảm.
Mạc Trọng Đan lạnh lùng nhìn anh ta, tiếng cười của Lại Bác Vũ đột nhiên im bặt: “…..”
Sau đó cô vui vẻ mở cửa đi ra ngoài, tới cửa, cả người cô liền khựng lại.
Chỉ thấy ảnh đế đại nhân lúc này đang siết hai tay vào nhau chống cằm, dùng đôi mắt đào hoa nhìn về phía cô. Phía sau anh phảng phất như có ám khí lượn lờ, mang theo khí thế gặp phật giết phật.
Nguyễn Thanh: “….” Dọa tè ra quần /(ㄒoㄒ)/~~
Thanh âm Mạc Trọng Đan lạnh băng, nâng cằm nói với Nguyễn Thanh: “Ngồi đi!”
Nguyễn Thanh ngoan ngoãn ngồi xuống, cô nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: “Mạc ảnh đế tâm tình không tốt sao?”
Mạc Trọng Đan cất tiếng cười nhạo, sau đó nói: “Cực kỳ không tốt.”
Nguyễn Thanh: “….” Dọa ra nước mắt.
Xung quanh an tĩnh một lát, lúc này Mạc Trọng Đan mới đột nhiên hỏi Nguyễn Thanh: “Cô biết không? Tôi có fans CP trong giới.”
Nguyễn Thanh ngẩn ra, hai mắt lấp lánh.
Sắc mặt Mạc Trọng Đan lạnh lùng, hai mắt trầm xuống.
Nguyễn Thanh: “….”
Cô kìm ném tâm tình kích động, sau đó bình tĩnh lắc đầu nói: “Tôi không biết.”
Lúc này Mạc Trọng Đan mới thật sự cười, tôi tin em cái quỷ.
Rốt cuộc anh cũng thu hồi khí thế dọa người lại, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên bàn, ánh mắt quét qua Nguyễn Thanh.
Tim Nguyễn Thanh đập nhanh thình thịch, cuối cùng cũng phát hiện dường như tâm trạng ảnh đế thật sự không tốt.
“Thường ngày cô không xem Weibo sao? Dường như CP của tôi còn từng lên hot search.” Mạc Trọng Đan không quá chắc chắn hỏi.
Làm fans CP, trái tim của Nguyễn Thanh đang hừng hực cháy.
Cô không chút do dự nói: “Đã từng lên hot search rồi.”
Sau đó, cô nhận được vẻ mặt lạnh nhạt của Mạc Trọng Đan.
Vì thế, Nguyễn Thanh phản ứng lại trong nháy mắt, lại cười ha ha nói: “Chắc sẽ lên mà phải không? Dù sao anh cũng rất nổi tiếng mà, ha ha ha ha….”
Mạc Trọng Đan: “…. Cũng đúng, Bác Vũ vì chuyện CP này nên hơi phiền lòng.”
Nguyễn Thanh nghi hoặc: “Phiền lòng á? Tại sao?
Mạc Trọng Đan vừa cười lạnh vừa nói: “Bọn lọ lăng xê đến mức rất nhiều đồ ngốc đều tin.”
Biểu tình ngay lúc đó của Nguyễn Thanh là kinh ngạc, sau đó là dáng vẻ cực kỳ bi thương.
Nguyễn Thanh: /(ㄒoㄒ)/~~ Suy sụp, suy sụp hoàn toàn.
Nhìn thấy biểu tình của cô, tâm tình Mạc Trọng Đan lúc này có thể nói là lạnh lẽo tới cực điểm, anh lạnh lùng hỏi: “Cô làm sao vậy?”
Nguyễn Thanh lắc đầu, mang theo âm điệu tuyệt vọng trả lời: “Tôi cảm thấy khó chịu.”
Mạc Trọng Đan tức cười: “Phải không? Vậy chúng ta về thôi.”
Nguyễn Thanh gật đầu, không dám phản bác, ngoãn ngoãn đi theo anh lên xe.
Lúc này Mạc Trọng Đan không ngồi phía sau với cô nữa mà chạy lên ngồi ghế phụ.
Tâm tình khi ấy của Nguyễn Thanh mười phần phức tạp, cứ cảm thấy mình đã bị Mạc Trọng Đan ghét bỏ. Nhưng lúc này cô không tài nào nghĩ được nguyên nhân, chỉ muốn bình tĩnh lại.
Tâm trạng của Mạc Trọng Đan cũng chẳng khác là bao. Anh từng nghĩ có thể Nguyễn Thanh đã thích người khác, nghĩ có lẽ Nguyễn Thanh sẽ không dễ theo đuổi, anh sẽ tốn mất mấy năm, nhưng anh nguyện ý.
Đương nhiên, anh cũng từng ảo tưởng rằng Nguyễn Thanh là fans của mình, con đường theo đuổi chỉ đơn giản dùng bằng một câu tỏ tình. Ít nhất, Nguyễn Thanh sẽ không ghét anh chứ? Những ảo tưởng đó anh đều đã nghĩ qua.
Nhưng mà, anh nằm mơ cũng không ngờ tới, Nguyễn Thanh lại là fan CP của anh!!!
Mạc Trọng Đan thở dài, còn có điều gì bi thương hơn người mình thích lại luôn muốn mình yêu thương người con gái khác?
Anh ngửa mặt lên trời thở dài, tại sao lại là fan CP? Anh tình nguyện để cô là antifan còn hơn là fan CP!
Ít nhất antifan mỗi ngày còn nhớ thương anh, còn fan CP thì sao?
Mạc Trọng Đan chưa bao giờ cảm thấy nhân sinh gian nan như thế này. Anh không hiểu nổi, tại sao cô ở trong giới giải trí mà còn có thể là fan CP? Không biết mấy cái đó đều là giả sao???
Nước mắt bị thương chảy xuống, con đường truy thê giống như lớp thủy tinh bị bịn kín, anh thật đau lòng!
***
Khi Lại Bác Vũ đưa Điền Nguyệt Nguyệt từ quán thịt nướng quay về, trong lòng anh ta cảm giác như mình đã khiến Mạc Trọng Đan phải mang ơn.
Sau đó anh ta thấy Mạc Trọng Đan mang vẻ mặt đen xì từ trên xe xuống, khuôn mặt đang mỉm cười của Lại Bác Vũ trực tiếp cứng lại luôn.
Lại Bác Vũ: “???” Ngay cả bữa tối dưới ánh nến cũng cho hai người đi rồi, tại sao tâm trạng vẫn không tốt?
Mạc Trọng Đan cố nén cảm xúc thô bạo trong lòng, miễn cưỡng giữ vẻ mặt dịu dàng quay đầu nói với Nguyễn Thanh: “Cô về sớm nghỉ ngơi đi, tôi đi trước đây.”
Nguyễn Thanh gật đầu như giã tỏi, tảng đá trong lòng Mạc Trọng Đan càng thêm nặng.
Lại Bác Vũ liếc qua liếc lại giữa hai người, trong lòng tức khắc cảm thấy không ổn. Với thái độ này của Mạc Trọng Đan, không phải là bị Nguyễn Thanh đá rồi chứ? À không, người ta còn chưa đồng ý mà! Cùng lắm chỉ là Mạc Trọng Đan tỏ tình thất bại thôi, nếu như thế thì thật quá thảm. Yêu thầm ba năm, tỏ tình thì bị cự tuyệt, quá thảm, thật sự quá thảm.
Dù như vậy nhưng Lại Bác Vũ lại cười. Anh ta là người đại diện chuyên nghiệp, không dễ gì có cơ hội cười nhạo nghệ sĩ của mình.
Lại Bác Vũ cố nhịn, thấy Nguyễn Thanh ở bên cạnh Mạc Trọng Đan đang lúng túng đứng sau lưng Điền Nguyệt Nguyệt. Mạc Trọng Đan cố nén cảm giác xúc động muốn kéo cô lại gần, cuối cùng cũng chỉ liếc cô một cái, xoay đó quay người bỏ đi.
Lại Bác Vũ liền cười với hai người họ: “Có lẽ dượng cả* của cậu ta tới, vậy nên tâm tình không được tốt. Các cô đừng để trong lòng, tôi xin phép đi trước. Tiểu Nguyệt Nguyệt, sau này có thời gian lại mời cô ăn cơm!” Dù sao sau này chúng ta cũng phải thường xuyên gặp mặt mà.
(*Dượng cả: trái ngược với dì cả, dì cả là kinh nguyệt của phụ nữ. Ý của Lại Bác Vũ ở đây là anh Mạc đang lên cơn, tự dưng đi làm mặt lạnh với con gái nhà người ta hà =))
Sắc mặt Điền Nguyệt Nguyệt khó coi đi tiễn anh ta đi, khi về lại hỏi Nguyễn Thanh: “Chị Nguyễn, em thấy sắc mặt ảnh đế trắng bệch, hai người đã đi đâu vậy?”
Nguyễn Thanh ấp úng đáp: “Ăn sủi cảo.”
Điền Nguyệt Nguyệt: “Khó trách tâm tình của anh ấy không tốt.” Tại sao chị có thể mời anh ấy ăn sủi cảo được? Quá rẻ, quá rẻ!
Nguyễn Thanh: “….”???
***
Lại Bác Vũ đuổi theo Mạc Trọng Đan, nói với giọng của bề trên: “Sao sắc mặt cậu khó coi vậy, với dáng vẻ này của cậu, sau này còn cô gái nào dám gả cho cậu nữa?”
Mạc Trọng Đan chỉ dùng ánh mắt lạnh băng nhìn anh ta, Lại Bác Vũ ngay lập tức cảm thấy sự tình không đơn giản.
Anh ta thử hỏi: “Cô ấy thích người khác rồi?”
Mạc Trọng Đan lắc đầu, Lại Bác Vũ thở phào nhẹ nhõm. Không thích người khác, vậy đây không phải là vấn đề lớn.
Nhưng thấy tâm trạng của ảnh đế đại nhân vẫn khó chịu, Lại Bác Vũ tiếp tục nhỏ giọng hỏi: “Cô ấy từ chối cậu?”
Mạc Trọng Đan vẫn như cũ lắc đầu, Lại Bác Vũ lại nhẹ nhàng thở ra. Không thích người khác, cũng không từ chối cậu, vậy cậu khổ sở cái gì?
Hai người đi đến cửa phòng, rốt cuộc Lại Bác Vũ không nhịn được hỏi anh: “Vậy rốt cuộc là cậu bị làm sao?”
Mạc Trọng Đan dừng chân, xoay người về phía anh ta, sắc mặt lạnh băng bây giờ thảm đến mức không nỡ nhìn: “Cô ấy là fan CP.”
Lại Bác Vũ: “???”
Mạc Trọng Đan: “Tình ý sâu xa.”
“Ha ha ha ha ha….” Anh ta là người đại diện chuyên nghiệp, không dễ gì cười nhạo nghệ sĩ của mình, trừ phi không nhịn được. Như vậy cũng thật là…. quá thảm.
Mạc Trọng Đan lạnh lùng nhìn anh ta, tiếng cười của Lại Bác Vũ đột nhiên im bặt: “…..”
Tác giả :
Da Thanh Oa