Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương
Chương 85: Pháo Hoa (11)
Ban đêm tĩnh lặng, cảnh tượng loang lổ, thứ đang di chuyển là hơi thở của người kia. Hơi thở này không biết từ khi nào đã bắt đầu hòa nhập vào tận xương tủy của cô, không cần phải mở mắt ra nhìn thì cô cũng biết anh đã đến với cô.
Mảnh vải đen che mắt cô đã được gỡ bỏ. Gương mặt Loan Hoan dán sát vào cơ thể người anh, cũng không biết quá bao lâu, cho đến khi anh gọi tên cô: Hoan.
“Ừm.” Cô miễn cưỡng trả lời .
“Chúng ta trở về đi.” Anh nói: “Không phải Tiểu Hoan thích ngô nhất sao? Anh đưa em đi ăn món cháo ngô nóng nhé. Anh biết một quán bán cháo ngô rất ngon, ông chủ là người Đài Loan. Lái xe khoảng một giờ là đến.”
Loan Hoan ngoan ngoãn gật đầu, cô vẫn nhắm mắt lại và cố giữ bóng tối đang che trước mắt cô.
Hơi thở quen thuộc kia tiến lại gần cô thêm một chút. Anh hỏi: “Sao vẫn còn nhắm mắt mãi thế?”
Cô đưa tay lên sờ soạng, túm lấy vạt áo của anh: “Em sợ nếu như lần nữa mở mắt ra, anh đã không thấy tăm hơi đâu.”
Có tiếng cười trầm thấp vang lên, sau đó, có cái gì chạm vào chóp mũi Loan Hoan. Người đàn ông kia một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc mà hung hăng cắn lên mũi cô.
Loan Hoan giật mình mở to mắt.
Bóng đén trên đỉnh đầu cô thoáng lắc lư. Dường như đã lâu lắm rồi không được nhìn thấy ánh sáng, Loan Hoan khẽ nheo mắt lại.
Trong kẽ mắt, Loan Hoan nhìn thấy hình dáng một người đàn ông. Loan Hoan bình tĩnh nhìn, cho đến khi mùi lưu huỳnh trong không khí thấm vào mũi cô.
Loan Hoan đứng lên, hai chân run rẩy khó khan chống đỡ cả người. Cô lại ngã ngồi xuống ghế tựa. Quần áo trên người cô đều vương vãi trên mặt đất. Sương giá đầu tháng mười khiến Loan Hoan rùng mình một cái.
Cơn ớn lạnh qua đi… tất cả những nghĩ tỉnh táo cũng dần trở lại.
Có người đã dùng thực vật thủy sinh để so sánh với cơ thể phụ nữ. Loại tảo ấy có khả năng tái sinh vô cùng mạnh mẽ. Loan Hoan cảm thấy cách nói như vậy cũng có chút đạo lý. Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, cô đã sớm quên sạch lời thề sẽ trở thành một người vợ hiền dịu của Dung Doãn Trinh. Trong đầu cũng chỉ còn nhớ tới việc đã gặp phải ở câu lạc bộ kia. Không, hẳn là sỉ nhục!
Ngẩng mặt lên, cô thấy cánh tay Dung Doãn Trinh đang vươn ra định nhặt quần áo lên sau đó phủ lên người cô. Loan Hoan bắt đầu động đậy chân.
“Có chuyện gì vậy?” Giọng anh có chút kinh ngạc.
Có chuyện gì vậy? A!
Loan Hoan gắng sức muốn đứng dậy. Bàn tay Dung Doãn Trinh chỉ cần hơi dùng lực một chút đã có thể dễ dàng ấn cô ngồi trở lại. Anh nói: Mặc vào đi, xong rồi anh đưa em đi.
Thế mà, Loan Hoan đoạt lấy quần áo trong tay Dung Doãn Trinh, hung hăng vứt xuống đất. Lại một lần nữa cô muốn gạt tay anh ra tự đứng lên.
Dung Doãn Trinh chắn trước mặt Loan Hoan, tựa như dỗ đứa nhỏ đang giận dỗi: “Có chuyện gì vậy, hửm?”
Có chuyện gì à? Hỏi rất hay.
Cô tiếp tục ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Dung Doãn Trinh: “Dung Doãn Trinh, cho dù anh không xuất hiện ở đây thì em cũng sẽ dựa vào bản thân mình mà thoát khỏi chỗ này.”
“Ừ.” Dung Doãn Trinh gật đầu, tỏ vẻ nghiêm túc: “Anh tin, cho dù anh không xuất hiện ở đây, em cũng có thể dựa vào bản thân mà rời đi. Tiểu Hoan của anh lớn lên ở phố Queen, tuyệt đối có năng lực này.”
Giọng điệu của Dung Doãn Trinh khiến cho Loan Hoan vừa hận vừa giận, cảm giác như trong mắt anh, cô giống như một cô nhóc hiếu thắng.
Sự tức giận ấy khiến Loan Hoan không kiềm chế được : “Dung Doãn Trinh, đừng dùng cái giọng điệu ấy mà nói với em. Trước đây anh cũng không nói như vậy. Trước đây anh luôn lắng nghe với sự tôn trọng. Bây giờ anh còn nói với người của mình rằng em và anh không liên quan gì nhau hết. Anh… Khốn kiếp, anh…”
Dung Doãn Trinh cúi mắt xuống nhìn cô. Vẻ mặt anh như có vẻ rất hưởng thụ.
“Dung Doãn Trinh.” Loan Hoan không chút do dự lại vạch trần tội trạng của Dung Doãn Trinh: “Anh để người phụ nữ khác kéo tay mình.”
Nghe xong lời này, chân mày Dung Doãn Trinh hơi nhướng lên, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Loan Hoan trút giận một lúc lại cảm thấy mình chẳng khác gì đang đấm vào một bao vải bông. Toàn bộ cơn giận đẩy đến đỉnh điểm là cô lặp lại vấn đề sẽ bảo luật sư đến gặp anh, nhưng cũng chỉ là nói đùa. Vậy mà ngày đó, Dung Doãn Trinh đã nói ra một cụm từ mà cô mãi cũng không dám thốt lên lần nữa: “Ly hôn”.
Câu này làm sao mà anh có thể dễ dàng nói ra như vậy ?
Trong nháy mắt, câu nói ngày đó của Dung Doãn Trinh tựa như vọng lại trong tai cô. Loan Hoan rất tức giận.
“Dung Doãn Trinh, Lý Nhược Tư sẽ không nói vậy với em!” Loan Hoan hét lên thật to.
Sau đó, hai người đồng thời ngây người.
Ánh mắt dịu dàng lặp tức bị thay thế chỉ bởi một câu nói của cô. Dung Doãn Trinh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt mang theo tràn đầy cảnh cáo, dời từ trền trán cô đi xuống…
Loan Hoan nhất định bảo trì tư thế khiêu chiến Dung Doãn Trinh, cho dù cô biết mình không nên nói như thế. Không phải lúc trước Dung Doãn Trinh cũng từng nói những lời khiến cô tổn thương hay sao?
Không khí giằng co căng thẳng đột nhiên có chút thay đổi. Loan Hoan bắt đầu cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhịp tim cô đập vẫn bình thường, nhưng điểm không thích hợp lại xuất phát từ vị trí trước ngực cô. Theo ánh mắt Dung Doãn Trinh, Loan Hoan cúi đầu nhìn xuống, điều đầu tiên đập vào mắt cô chính là…
Bộ sườn xám màu xanh ngọc bởi vì mất đi cúc áo mà trở nên hỗn độn, để lộ ột phần của chiếc áo ngực ren màu xanh bên trong. Chiếc áo ngực này được chính tay một nhà thiết kế nổi tiếng may, nghe nói hiếm có người đàn ông nào có thể chống cự được vẻ quyến rũ của nó. Ngày đó Loan Hoan cố tình mặc nó đi gặp Dung Doãn Trinh cũng vì muốn cùng Dung Doãn Trinh phát sinh chút… chuyện gì đó.
Chiếc áo ngực màu xanh bao phủ trên bầu ngực vừa trắng lại vừa tròn. Hơi thở cô trở nên dồn dập, phụ họa thêm cho cảnh tượng có chút mờ ám này. Giống như một ông đầu bếp, vừa mở nắp xửng hấp bánh bao ra, dưới làn khói trắng nóng hổi là những chiếc bánh no tròn khiến cho trẻ em đỏ mắt thèm thuồng, chảy cả nước dãi.
Vừa nhìn liền muốn… muốn cắn một cái.
Dung Doãn Trinh gần như biến thành mấy đứa nhỏ đó, đầu của anh cúi xuống ngày càng thấp hơn.
Loan Hoan cuống quít lấy tay che trước ngực, nổi giận quát: “Dung Doãn Trinh, anh muốn làm gì.”
Bàn tay đang che chắn trước ngực bị Dung Doãn Trinh mạnh mẽ kéo ra, không buông tha cho mảnh da thịt trắng nõn trước mắt. Anh nghiến răng, nguyền rủa: Đáng chết!
Lời này nghe vào trong tai Loan Hoan rõ ràng là đang mắng cô. Cô bắt đầu liều mạng giãy dụa, luôn miệng kêu gào .
“Anh nói đáng chết là…” Dung Doãn Trinh cắn răng, nhất quyết nuốt vào những lời định nói. Bởi vì cách đây vài giờ, hẳn là mười mấy gã đàn ông kia đã…
Vì cô kịch liệt giãy dụa nên bộ nực liên tục phập phồng lên xuống. Cảnh xuân mê hoặc khiến anh không nỡ rời mắt, mà nhất định là cảnh tượng này cũng đã lọt vào mắt những gã đàn ông kia.
Trong một giây, trong đầu Dung Doãn Trinh lóe lên một ý định mãnh liệt: anh muốn móc mắt tất cả bọn họ. Sự xúc động này dẫn đến một kết quả chính là…
Cắn răng, cúi xuống, dứt khoát khiêng cả người cô lên. Dung Doãn Trinh muốn hung hăng giáo huấn cô, người phu nữ dám giơ nanh vuốt với anh. Anh sẽ hôn cô đến nổi cô không nói được gì nữa, còn có…
Tiến vào cô.
Giờ phút này, anh muốn cô, anh nghĩ cô cũng muốn anh. Anh vẫn còn nhớ rất rõ cảm giác sung sướng cực hạn khi hai người hòa nhập làm một.
Bộ ngực tròn trịa kề sát trên đầu vai Dung Doãn Trinh. Loan Hoan bị hành động đột ngột của Dung Doãn Trinh làm cho giật nảy mình. Khi Loan Hoan cho rằng sẽ bị Dung Doãn Trinh mang ra khỏi đây thì lại nhận ra cánh cổng kia cách cô ngày càng xa.
“Dung Doãn Trinh, anh muốn làm gì?” Loan Hoan kêu to, lấy tay đánh vào lưng anh.
Dung Doãn Trinh dùng hành động thực tế để trả lời cô. Cánh cửa phòng duy nhất bị anh đá văng ra, sau đó được anh đóng trở lại, khóa trái. Dung Doãn Trinh hung hăng buông cô xuống, Loan Hoan vừa đáp chân xuống đất liền có chút lảo đảo. Tuy không nói một lời nhưng khí thế hừng hực của Dung Doãn Trinh khiến Loan Hoan theo bản năng đổ lui về phía sau. Cho đến khiến lưng cô đã dán sát vào tấm ván gỗ trên tường thì liền quay sang hung hăng cảnh cáo Dung Doãn Trinh.
Trong phòng không có thiết bị chiếu sáng nào, ánh sáng duy nhất ở đây là được hắt vào từ bên ngoài, thông qua những khe nứt trên cửa. Dung Doãn Trinh từng bước một hướng tới phía cô.
Dưới ánh mắt sáng quắc của Dung Doãn Trinh, Loan Hoan tiếp tục lấy tay che ngực.
Cho đến khi hai người đã kề sát nhau đến mức chẳng thể nhích lại gần hơn nữa, Dung Doãn Trinh cúi đầu, cầm lấy hai cánh tay đang che ở trước ngực của Loan Hoan. Anh chỉ cần hơi dùng sức một chút là đã có thể khống chế cô. Cùng lúc đó, anh phốt lờ ánh mắt cảnh cáo của Loan Hoan, luồn tay vào bên trong chiếc áo ngực ren màu xanh. Bàn tay vừa lách vào liền dùng sức kéo chiếc áo xuống một chút. Sau đó…
Loan Hoan đành trơ mắt nhìn Dung Doãn Trinh làm chuyện quá đáng với mình. Bên trái, dưới sự cố ý của Dung Doãn Trinh, một bên ngực của cô đã hoàn toàn lộ ra bên ngoài. Và sau đó, Dung Doãn Trinh cúi đầu, nôn nóng như một đứa trẻ, hấp tấp mút vào.
Khốn kiếp, anh vẫn không cho cô có cơ hội nói câu nào. Loan Hoan giậm chân, ra vẻ kháng nghị. Dung Doãn Trinh bắt đầu di chuyển dần xuống phía dưới, chợt —-
“Xoẹt” một tiếng.
Bộ sườn xám vốn dĩ đã rất thê thảm nay lại bị người ta hung hăng xé rách một cách không thương tiếc. Phần còn lại của chiếc sườn xám trượt sang hai bên người cô, buông thõng tại hông cô. Tay Dung Doãn Trinh thừa dịp mặc sức mà sờ soạng.
Cái này… Loan Hoan biết Dung Doãn Trinh không phải chỉ định trêu chọc cô thôi, rõ ràng anh muốn…
Khi tay Dung Doãn Trinh lần mò đến trước bụng cô, chạm vào tầng vải dệt ỏng manh, Loan Hoan lớn tiếng cảnh cáo: Dung Doãn Trinh, anh dám!
Môi anh hướng lên kề sát tai cô, chậm rãi nói: Anh liền dám.
Cùng lúc đó, chiếc quần lót của cô bị anh xé nát.
Trong tình huống hỗn loạn thế này, làm cách nào mà anh dễ dàng thực hiện hành vi xấu xa của mình như thế? Anh tiến vào bên trong người cô, động tác lỗ mãng không chút lưu tình.
Khi anh bắt đầu những nhịp điệu đầu tiên thì Loan Hoan đau đến nhăn mũi lại. Cảm giác đau đớn này khiến cô buộc phải đẩy vai anh ra. Cô nói: Dung Doãn Trinh, khốn kiếp, anh mau đi ra.
Sự kháng nghị của cô đổi lấy những tiết tấu càng dồn dập hơn. Những va chạm quá mạnh mẽ khiến Loan Hoan cảm giác như bức tường đang chống đỡ phía sau lưng cô sắp bị Dung Doãn Trinh xô đổ mất rồi. Mà anh, giống như một chú ngựa hoang vừa thoát khỏi dây cương, không hề chú ý đến việc cô chịu nổi hay không, mỗi một lần va chạm anh đều khiến cả người cô đau đến muốn nứt toạc ra.
“Dung Doãn Trinh, đi ra ngoài…” Đầu cô bị ép đến tựa trên vai anh. Loan Hoan cứ lặp đi lặp lại câu nói ấy không biết bao nhiêu lần rồi.
“Dung Doãn Trinh, khốn kiếp, anh mau đi ra, nếu không em sẽ không tha cho anh!”
Rốt cuộc thì…
Ai mà ngờ được Dung Doãn Trinh vẫn cứ tiếp tục điên cuồng chiếm lấy cô như thế. Mỗi một lần ra vào đều khiến cho Loan Hoan nảy sinh một loại ảo giác: Thân thể của côg sẽ bị đâm thủng.
Rốt cuộc thì…
Loan Hoan siết tay thành nắm đấm, ra sức đánh lên người anh. Mà nắm tay của cô lảo đảo bởi những tiết tấu điên cuồng của anh, thế nên chẳng qua chỉ là phí công vì nó chẳng có chút lực nào cả.
Dù sao anh cũng là người đàn ông mà cô yêu. Hơi thở thân thuộc của anh đang quấn quýt khắp người cô.
Anh cứ nôn nóng mà tiến tới liên tiếp, tìm đến nơi sâu thẳm nhất bên trong cơ thể cô. Sử dụng ngôn ngữ cơ thể để buộc cô biểu đạt tất cả những thuộc tính cơ bản của tình yêu: si mê, ngượng ngùng, hờn dỗi, thiết tha, run rẩy.
Cho dù thân thể cô đã sớm thần phục anh nhưng lí trí vẫn cứ phí công giãy dụa. Hiện tại cô không có tâm tình cùng anh làm chuyện này. Khốn kiếp, cũng không nhìn xem đây là chỗ nào, cũng không nhìn xem đang là tình huống nào. Loan Hoan cứ giãy dụa, cho đến khi…
Cho đến khi Loan Hoan trong lòng bàn tay cô dính nhớp một thứ gì đó. Loan Hoan thề: kia tuyệt đối không phải là mồ hôi. Loan Hoan đưa tay đến chỗ có ánh sáng hắt vào, anh vẫn còn ở bên trong thân thể cô, vẫn cứ miệt mài ra vào…
Sau khi thấy rõ thứ trong lòng bàn tay là gì, Loan Hoan run rẩy hét lên: Dung Doãn Trinh!
Người đàn ông không để ý đến cô, hung hăng đâm mạnh vào. Loan Hoan rầu rĩ hừ một tiếng, quyết định chuyển sáng hướng khác, nhỏ giọng cầu xin: Doãn Trinh…
Và một tiếng gọi “Doãn Trinh” kia lại thành công khiến người đàn ông tạm thời đình chỉ động tác. Anh vẫn còn chôn mình trong thân thể cô, mặt áp vào hõm vai cô.
Cô buông bàn tay dính máu sang một bên. Tay còn lại nâng lên, luồn vào tóc anh, nhẹ nhàng xoa.
Cô dịu dàng hỏi: “Anh bị thương?”
“Ừ!”
“Bị thương ở chỗ nào?”
“Trên vai, bị trúng một viên đạn. Nhưng em không cần lo lắng, anh đảm bảo với em, chỉ là vết thương nhẹ.”
“Ừ, thế có đau không?”
“Có chút.”
“Doãn Trinh.”
“Ừ.”
“Chúng ta trở về đi, chờ vết thương lành hẳn, chúng ta lại…” Giọng cô nhỏ đến mức sắp không nghe được nữa. “Khi đó… , chúng ta lại, anh muốn như thế nào em cũng đều chiều theo.”
Anh không khỏi bật cười, môi tiến đến bên tai cô, cắn một cái rồi buông ra nói nhỏ: “Đây là điều tốt đẹp nhất mà anh từng nghe đấy. Nhưng, Hoan…”
Thời điểm anh gọi “Hoan”, một tay anh vẫn giữ sau ót cô và tay còn lại nắm lấy tay cô di chuyển xuống phía dưới. Cùng lúc đó, anh hơi kéo người ra khỏi người cô, đặt tay cô lên anh, để cô cảm nhận anh.
Anh nhỏ giọng nói mấy câu nghe qua thì có vẻ tối nghĩa: Hoan, bây giờ còn chưa được, sư tử nhỏ còn chưa ăn no.
Thứ đang cầm trong tay khiến mặt Loan Hoan nóng lên, cũng không biết nên nói gì nữa.
“Anh không sao, không phải anh vừa chứng minh cho em thấy rồi sao? So với không bị thương thì vừa rồi anh càm làm cho em…”
“Đúng vậy!” Loan Hoan khẩn trương thốt lên, sau đó vội ngậm miệng lại.
“Hoan, làm sao bây giờ?” Anh dùng chop mũi của mình cọ vào chop mủi cô, thanh âm gợi cảm đến mức khiến cho Loan Hoan mê muội: “Làm sao em có thể khiến anh phải chờ đợi thêm nữa? Hoan, so với bị thương thì chỗ đó càng đau nhức hơn đấy. Cái loại căng đau ấy chỉ có em mới có thể trị liệu được. Tiểu Hoan, em sẽ giúp anh chứ?”
Mặt Loan Hoan đã nóng nay lại càng nóng hơn. Cô gật đầu, ấp úng: “Vậy… Muốn giống lần trước như vậy sao?”
“Lần trước nào cơ?”
“Chính là… Lấy tay…” Loan Hoan nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn biện pháp này thôi.
Dung Doãn Trinh lắc đầu, môi lại ngậm lấy vành tai cô: “Hoan, anh muốn vùi mình thật sâu bên trong em, hửm, chúng ta đã lâu rồi chưa làm.”
Bất quá cũng chỉ mới hơn một tháng thôi mà! Nhưng mà…Loan Hoan cũng cảm thấy hình như đã lâu rồi chưa làm.
Tuy nhiên…
“Không được, Doãn Trinh, hiện tại anh không thích hợp làm…” Loan Hoan lắc đầu.
“Em đang lo lắng cho vết thương của anh sao?”
Loan Hoan gật đầu.
Anh càng ra sức mê hoặc cô hơn: Hoan, anh muốn em, rất muốn em, em cũng muốn anh đúng không?
Quá mức nóng bỏng rồi! Cô… gật đầu.
“Hoan, anh sẽ rất cẩn thận , anh đảm bảo với em, nhé?”
Đầu cô cúi xuống ngày càng thấp, hơi thở nóng rực phả vào cổ khiến cô mê muôi gật đầu.
Anh hôn lên trán cô. Giây tiếp theo, Dung Doãn Trinh kéo người rời khỏi cô. Loan Hoan bị anh xoay một vòng, mặt của cô đổi lại áp lên tấm ván gỗ trên tường. Cơ thể cường tráng của Dung Doãn Trinh dán lên lưng cô. Anh giơ hai tay cô lên cao, để lòng bàn tay cô áp lên tường, bàn tay anh lại phủ lên trên. Các ngón của tay anh luồn qua kẽ hở giữa các ngón tay của cô, đan chặt vào nhau.
Anh lại nỉ non bên tai cô: Hoan, anh cảm thấy làm từ phía sau… thoải mái hơn.
“Thật sao?” Cô ngây ngốc hỏi lại.
Cho đến giờ Loan Hoan thật chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày, dưới tình huống như vậy, cùng Dung Doãn Trinh thảo luận loại đề tài này.
“Ừm, thoải mái không? Hoan?” Thanh âm của anh mang theo khát cầu.
Loan Hoan nhỏ giọng đáp: “Ừm… “
Mảnh vải đen che mắt cô đã được gỡ bỏ. Gương mặt Loan Hoan dán sát vào cơ thể người anh, cũng không biết quá bao lâu, cho đến khi anh gọi tên cô: Hoan.
“Ừm.” Cô miễn cưỡng trả lời .
“Chúng ta trở về đi.” Anh nói: “Không phải Tiểu Hoan thích ngô nhất sao? Anh đưa em đi ăn món cháo ngô nóng nhé. Anh biết một quán bán cháo ngô rất ngon, ông chủ là người Đài Loan. Lái xe khoảng một giờ là đến.”
Loan Hoan ngoan ngoãn gật đầu, cô vẫn nhắm mắt lại và cố giữ bóng tối đang che trước mắt cô.
Hơi thở quen thuộc kia tiến lại gần cô thêm một chút. Anh hỏi: “Sao vẫn còn nhắm mắt mãi thế?”
Cô đưa tay lên sờ soạng, túm lấy vạt áo của anh: “Em sợ nếu như lần nữa mở mắt ra, anh đã không thấy tăm hơi đâu.”
Có tiếng cười trầm thấp vang lên, sau đó, có cái gì chạm vào chóp mũi Loan Hoan. Người đàn ông kia một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc mà hung hăng cắn lên mũi cô.
Loan Hoan giật mình mở to mắt.
Bóng đén trên đỉnh đầu cô thoáng lắc lư. Dường như đã lâu lắm rồi không được nhìn thấy ánh sáng, Loan Hoan khẽ nheo mắt lại.
Trong kẽ mắt, Loan Hoan nhìn thấy hình dáng một người đàn ông. Loan Hoan bình tĩnh nhìn, cho đến khi mùi lưu huỳnh trong không khí thấm vào mũi cô.
Loan Hoan đứng lên, hai chân run rẩy khó khan chống đỡ cả người. Cô lại ngã ngồi xuống ghế tựa. Quần áo trên người cô đều vương vãi trên mặt đất. Sương giá đầu tháng mười khiến Loan Hoan rùng mình một cái.
Cơn ớn lạnh qua đi… tất cả những nghĩ tỉnh táo cũng dần trở lại.
Có người đã dùng thực vật thủy sinh để so sánh với cơ thể phụ nữ. Loại tảo ấy có khả năng tái sinh vô cùng mạnh mẽ. Loan Hoan cảm thấy cách nói như vậy cũng có chút đạo lý. Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, cô đã sớm quên sạch lời thề sẽ trở thành một người vợ hiền dịu của Dung Doãn Trinh. Trong đầu cũng chỉ còn nhớ tới việc đã gặp phải ở câu lạc bộ kia. Không, hẳn là sỉ nhục!
Ngẩng mặt lên, cô thấy cánh tay Dung Doãn Trinh đang vươn ra định nhặt quần áo lên sau đó phủ lên người cô. Loan Hoan bắt đầu động đậy chân.
“Có chuyện gì vậy?” Giọng anh có chút kinh ngạc.
Có chuyện gì vậy? A!
Loan Hoan gắng sức muốn đứng dậy. Bàn tay Dung Doãn Trinh chỉ cần hơi dùng lực một chút đã có thể dễ dàng ấn cô ngồi trở lại. Anh nói: Mặc vào đi, xong rồi anh đưa em đi.
Thế mà, Loan Hoan đoạt lấy quần áo trong tay Dung Doãn Trinh, hung hăng vứt xuống đất. Lại một lần nữa cô muốn gạt tay anh ra tự đứng lên.
Dung Doãn Trinh chắn trước mặt Loan Hoan, tựa như dỗ đứa nhỏ đang giận dỗi: “Có chuyện gì vậy, hửm?”
Có chuyện gì à? Hỏi rất hay.
Cô tiếp tục ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Dung Doãn Trinh: “Dung Doãn Trinh, cho dù anh không xuất hiện ở đây thì em cũng sẽ dựa vào bản thân mình mà thoát khỏi chỗ này.”
“Ừ.” Dung Doãn Trinh gật đầu, tỏ vẻ nghiêm túc: “Anh tin, cho dù anh không xuất hiện ở đây, em cũng có thể dựa vào bản thân mà rời đi. Tiểu Hoan của anh lớn lên ở phố Queen, tuyệt đối có năng lực này.”
Giọng điệu của Dung Doãn Trinh khiến cho Loan Hoan vừa hận vừa giận, cảm giác như trong mắt anh, cô giống như một cô nhóc hiếu thắng.
Sự tức giận ấy khiến Loan Hoan không kiềm chế được : “Dung Doãn Trinh, đừng dùng cái giọng điệu ấy mà nói với em. Trước đây anh cũng không nói như vậy. Trước đây anh luôn lắng nghe với sự tôn trọng. Bây giờ anh còn nói với người của mình rằng em và anh không liên quan gì nhau hết. Anh… Khốn kiếp, anh…”
Dung Doãn Trinh cúi mắt xuống nhìn cô. Vẻ mặt anh như có vẻ rất hưởng thụ.
“Dung Doãn Trinh.” Loan Hoan không chút do dự lại vạch trần tội trạng của Dung Doãn Trinh: “Anh để người phụ nữ khác kéo tay mình.”
Nghe xong lời này, chân mày Dung Doãn Trinh hơi nhướng lên, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Loan Hoan trút giận một lúc lại cảm thấy mình chẳng khác gì đang đấm vào một bao vải bông. Toàn bộ cơn giận đẩy đến đỉnh điểm là cô lặp lại vấn đề sẽ bảo luật sư đến gặp anh, nhưng cũng chỉ là nói đùa. Vậy mà ngày đó, Dung Doãn Trinh đã nói ra một cụm từ mà cô mãi cũng không dám thốt lên lần nữa: “Ly hôn”.
Câu này làm sao mà anh có thể dễ dàng nói ra như vậy ?
Trong nháy mắt, câu nói ngày đó của Dung Doãn Trinh tựa như vọng lại trong tai cô. Loan Hoan rất tức giận.
“Dung Doãn Trinh, Lý Nhược Tư sẽ không nói vậy với em!” Loan Hoan hét lên thật to.
Sau đó, hai người đồng thời ngây người.
Ánh mắt dịu dàng lặp tức bị thay thế chỉ bởi một câu nói của cô. Dung Doãn Trinh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt mang theo tràn đầy cảnh cáo, dời từ trền trán cô đi xuống…
Loan Hoan nhất định bảo trì tư thế khiêu chiến Dung Doãn Trinh, cho dù cô biết mình không nên nói như thế. Không phải lúc trước Dung Doãn Trinh cũng từng nói những lời khiến cô tổn thương hay sao?
Không khí giằng co căng thẳng đột nhiên có chút thay đổi. Loan Hoan bắt đầu cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhịp tim cô đập vẫn bình thường, nhưng điểm không thích hợp lại xuất phát từ vị trí trước ngực cô. Theo ánh mắt Dung Doãn Trinh, Loan Hoan cúi đầu nhìn xuống, điều đầu tiên đập vào mắt cô chính là…
Bộ sườn xám màu xanh ngọc bởi vì mất đi cúc áo mà trở nên hỗn độn, để lộ ột phần của chiếc áo ngực ren màu xanh bên trong. Chiếc áo ngực này được chính tay một nhà thiết kế nổi tiếng may, nghe nói hiếm có người đàn ông nào có thể chống cự được vẻ quyến rũ của nó. Ngày đó Loan Hoan cố tình mặc nó đi gặp Dung Doãn Trinh cũng vì muốn cùng Dung Doãn Trinh phát sinh chút… chuyện gì đó.
Chiếc áo ngực màu xanh bao phủ trên bầu ngực vừa trắng lại vừa tròn. Hơi thở cô trở nên dồn dập, phụ họa thêm cho cảnh tượng có chút mờ ám này. Giống như một ông đầu bếp, vừa mở nắp xửng hấp bánh bao ra, dưới làn khói trắng nóng hổi là những chiếc bánh no tròn khiến cho trẻ em đỏ mắt thèm thuồng, chảy cả nước dãi.
Vừa nhìn liền muốn… muốn cắn một cái.
Dung Doãn Trinh gần như biến thành mấy đứa nhỏ đó, đầu của anh cúi xuống ngày càng thấp hơn.
Loan Hoan cuống quít lấy tay che trước ngực, nổi giận quát: “Dung Doãn Trinh, anh muốn làm gì.”
Bàn tay đang che chắn trước ngực bị Dung Doãn Trinh mạnh mẽ kéo ra, không buông tha cho mảnh da thịt trắng nõn trước mắt. Anh nghiến răng, nguyền rủa: Đáng chết!
Lời này nghe vào trong tai Loan Hoan rõ ràng là đang mắng cô. Cô bắt đầu liều mạng giãy dụa, luôn miệng kêu gào .
“Anh nói đáng chết là…” Dung Doãn Trinh cắn răng, nhất quyết nuốt vào những lời định nói. Bởi vì cách đây vài giờ, hẳn là mười mấy gã đàn ông kia đã…
Vì cô kịch liệt giãy dụa nên bộ nực liên tục phập phồng lên xuống. Cảnh xuân mê hoặc khiến anh không nỡ rời mắt, mà nhất định là cảnh tượng này cũng đã lọt vào mắt những gã đàn ông kia.
Trong một giây, trong đầu Dung Doãn Trinh lóe lên một ý định mãnh liệt: anh muốn móc mắt tất cả bọn họ. Sự xúc động này dẫn đến một kết quả chính là…
Cắn răng, cúi xuống, dứt khoát khiêng cả người cô lên. Dung Doãn Trinh muốn hung hăng giáo huấn cô, người phu nữ dám giơ nanh vuốt với anh. Anh sẽ hôn cô đến nổi cô không nói được gì nữa, còn có…
Tiến vào cô.
Giờ phút này, anh muốn cô, anh nghĩ cô cũng muốn anh. Anh vẫn còn nhớ rất rõ cảm giác sung sướng cực hạn khi hai người hòa nhập làm một.
Bộ ngực tròn trịa kề sát trên đầu vai Dung Doãn Trinh. Loan Hoan bị hành động đột ngột của Dung Doãn Trinh làm cho giật nảy mình. Khi Loan Hoan cho rằng sẽ bị Dung Doãn Trinh mang ra khỏi đây thì lại nhận ra cánh cổng kia cách cô ngày càng xa.
“Dung Doãn Trinh, anh muốn làm gì?” Loan Hoan kêu to, lấy tay đánh vào lưng anh.
Dung Doãn Trinh dùng hành động thực tế để trả lời cô. Cánh cửa phòng duy nhất bị anh đá văng ra, sau đó được anh đóng trở lại, khóa trái. Dung Doãn Trinh hung hăng buông cô xuống, Loan Hoan vừa đáp chân xuống đất liền có chút lảo đảo. Tuy không nói một lời nhưng khí thế hừng hực của Dung Doãn Trinh khiến Loan Hoan theo bản năng đổ lui về phía sau. Cho đến khiến lưng cô đã dán sát vào tấm ván gỗ trên tường thì liền quay sang hung hăng cảnh cáo Dung Doãn Trinh.
Trong phòng không có thiết bị chiếu sáng nào, ánh sáng duy nhất ở đây là được hắt vào từ bên ngoài, thông qua những khe nứt trên cửa. Dung Doãn Trinh từng bước một hướng tới phía cô.
Dưới ánh mắt sáng quắc của Dung Doãn Trinh, Loan Hoan tiếp tục lấy tay che ngực.
Cho đến khi hai người đã kề sát nhau đến mức chẳng thể nhích lại gần hơn nữa, Dung Doãn Trinh cúi đầu, cầm lấy hai cánh tay đang che ở trước ngực của Loan Hoan. Anh chỉ cần hơi dùng sức một chút là đã có thể khống chế cô. Cùng lúc đó, anh phốt lờ ánh mắt cảnh cáo của Loan Hoan, luồn tay vào bên trong chiếc áo ngực ren màu xanh. Bàn tay vừa lách vào liền dùng sức kéo chiếc áo xuống một chút. Sau đó…
Loan Hoan đành trơ mắt nhìn Dung Doãn Trinh làm chuyện quá đáng với mình. Bên trái, dưới sự cố ý của Dung Doãn Trinh, một bên ngực của cô đã hoàn toàn lộ ra bên ngoài. Và sau đó, Dung Doãn Trinh cúi đầu, nôn nóng như một đứa trẻ, hấp tấp mút vào.
Khốn kiếp, anh vẫn không cho cô có cơ hội nói câu nào. Loan Hoan giậm chân, ra vẻ kháng nghị. Dung Doãn Trinh bắt đầu di chuyển dần xuống phía dưới, chợt —-
“Xoẹt” một tiếng.
Bộ sườn xám vốn dĩ đã rất thê thảm nay lại bị người ta hung hăng xé rách một cách không thương tiếc. Phần còn lại của chiếc sườn xám trượt sang hai bên người cô, buông thõng tại hông cô. Tay Dung Doãn Trinh thừa dịp mặc sức mà sờ soạng.
Cái này… Loan Hoan biết Dung Doãn Trinh không phải chỉ định trêu chọc cô thôi, rõ ràng anh muốn…
Khi tay Dung Doãn Trinh lần mò đến trước bụng cô, chạm vào tầng vải dệt ỏng manh, Loan Hoan lớn tiếng cảnh cáo: Dung Doãn Trinh, anh dám!
Môi anh hướng lên kề sát tai cô, chậm rãi nói: Anh liền dám.
Cùng lúc đó, chiếc quần lót của cô bị anh xé nát.
Trong tình huống hỗn loạn thế này, làm cách nào mà anh dễ dàng thực hiện hành vi xấu xa của mình như thế? Anh tiến vào bên trong người cô, động tác lỗ mãng không chút lưu tình.
Khi anh bắt đầu những nhịp điệu đầu tiên thì Loan Hoan đau đến nhăn mũi lại. Cảm giác đau đớn này khiến cô buộc phải đẩy vai anh ra. Cô nói: Dung Doãn Trinh, khốn kiếp, anh mau đi ra.
Sự kháng nghị của cô đổi lấy những tiết tấu càng dồn dập hơn. Những va chạm quá mạnh mẽ khiến Loan Hoan cảm giác như bức tường đang chống đỡ phía sau lưng cô sắp bị Dung Doãn Trinh xô đổ mất rồi. Mà anh, giống như một chú ngựa hoang vừa thoát khỏi dây cương, không hề chú ý đến việc cô chịu nổi hay không, mỗi một lần va chạm anh đều khiến cả người cô đau đến muốn nứt toạc ra.
“Dung Doãn Trinh, đi ra ngoài…” Đầu cô bị ép đến tựa trên vai anh. Loan Hoan cứ lặp đi lặp lại câu nói ấy không biết bao nhiêu lần rồi.
“Dung Doãn Trinh, khốn kiếp, anh mau đi ra, nếu không em sẽ không tha cho anh!”
Rốt cuộc thì…
Ai mà ngờ được Dung Doãn Trinh vẫn cứ tiếp tục điên cuồng chiếm lấy cô như thế. Mỗi một lần ra vào đều khiến cho Loan Hoan nảy sinh một loại ảo giác: Thân thể của côg sẽ bị đâm thủng.
Rốt cuộc thì…
Loan Hoan siết tay thành nắm đấm, ra sức đánh lên người anh. Mà nắm tay của cô lảo đảo bởi những tiết tấu điên cuồng của anh, thế nên chẳng qua chỉ là phí công vì nó chẳng có chút lực nào cả.
Dù sao anh cũng là người đàn ông mà cô yêu. Hơi thở thân thuộc của anh đang quấn quýt khắp người cô.
Anh cứ nôn nóng mà tiến tới liên tiếp, tìm đến nơi sâu thẳm nhất bên trong cơ thể cô. Sử dụng ngôn ngữ cơ thể để buộc cô biểu đạt tất cả những thuộc tính cơ bản của tình yêu: si mê, ngượng ngùng, hờn dỗi, thiết tha, run rẩy.
Cho dù thân thể cô đã sớm thần phục anh nhưng lí trí vẫn cứ phí công giãy dụa. Hiện tại cô không có tâm tình cùng anh làm chuyện này. Khốn kiếp, cũng không nhìn xem đây là chỗ nào, cũng không nhìn xem đang là tình huống nào. Loan Hoan cứ giãy dụa, cho đến khi…
Cho đến khi Loan Hoan trong lòng bàn tay cô dính nhớp một thứ gì đó. Loan Hoan thề: kia tuyệt đối không phải là mồ hôi. Loan Hoan đưa tay đến chỗ có ánh sáng hắt vào, anh vẫn còn ở bên trong thân thể cô, vẫn cứ miệt mài ra vào…
Sau khi thấy rõ thứ trong lòng bàn tay là gì, Loan Hoan run rẩy hét lên: Dung Doãn Trinh!
Người đàn ông không để ý đến cô, hung hăng đâm mạnh vào. Loan Hoan rầu rĩ hừ một tiếng, quyết định chuyển sáng hướng khác, nhỏ giọng cầu xin: Doãn Trinh…
Và một tiếng gọi “Doãn Trinh” kia lại thành công khiến người đàn ông tạm thời đình chỉ động tác. Anh vẫn còn chôn mình trong thân thể cô, mặt áp vào hõm vai cô.
Cô buông bàn tay dính máu sang một bên. Tay còn lại nâng lên, luồn vào tóc anh, nhẹ nhàng xoa.
Cô dịu dàng hỏi: “Anh bị thương?”
“Ừ!”
“Bị thương ở chỗ nào?”
“Trên vai, bị trúng một viên đạn. Nhưng em không cần lo lắng, anh đảm bảo với em, chỉ là vết thương nhẹ.”
“Ừ, thế có đau không?”
“Có chút.”
“Doãn Trinh.”
“Ừ.”
“Chúng ta trở về đi, chờ vết thương lành hẳn, chúng ta lại…” Giọng cô nhỏ đến mức sắp không nghe được nữa. “Khi đó… , chúng ta lại, anh muốn như thế nào em cũng đều chiều theo.”
Anh không khỏi bật cười, môi tiến đến bên tai cô, cắn một cái rồi buông ra nói nhỏ: “Đây là điều tốt đẹp nhất mà anh từng nghe đấy. Nhưng, Hoan…”
Thời điểm anh gọi “Hoan”, một tay anh vẫn giữ sau ót cô và tay còn lại nắm lấy tay cô di chuyển xuống phía dưới. Cùng lúc đó, anh hơi kéo người ra khỏi người cô, đặt tay cô lên anh, để cô cảm nhận anh.
Anh nhỏ giọng nói mấy câu nghe qua thì có vẻ tối nghĩa: Hoan, bây giờ còn chưa được, sư tử nhỏ còn chưa ăn no.
Thứ đang cầm trong tay khiến mặt Loan Hoan nóng lên, cũng không biết nên nói gì nữa.
“Anh không sao, không phải anh vừa chứng minh cho em thấy rồi sao? So với không bị thương thì vừa rồi anh càm làm cho em…”
“Đúng vậy!” Loan Hoan khẩn trương thốt lên, sau đó vội ngậm miệng lại.
“Hoan, làm sao bây giờ?” Anh dùng chop mũi của mình cọ vào chop mủi cô, thanh âm gợi cảm đến mức khiến cho Loan Hoan mê muội: “Làm sao em có thể khiến anh phải chờ đợi thêm nữa? Hoan, so với bị thương thì chỗ đó càng đau nhức hơn đấy. Cái loại căng đau ấy chỉ có em mới có thể trị liệu được. Tiểu Hoan, em sẽ giúp anh chứ?”
Mặt Loan Hoan đã nóng nay lại càng nóng hơn. Cô gật đầu, ấp úng: “Vậy… Muốn giống lần trước như vậy sao?”
“Lần trước nào cơ?”
“Chính là… Lấy tay…” Loan Hoan nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn biện pháp này thôi.
Dung Doãn Trinh lắc đầu, môi lại ngậm lấy vành tai cô: “Hoan, anh muốn vùi mình thật sâu bên trong em, hửm, chúng ta đã lâu rồi chưa làm.”
Bất quá cũng chỉ mới hơn một tháng thôi mà! Nhưng mà…Loan Hoan cũng cảm thấy hình như đã lâu rồi chưa làm.
Tuy nhiên…
“Không được, Doãn Trinh, hiện tại anh không thích hợp làm…” Loan Hoan lắc đầu.
“Em đang lo lắng cho vết thương của anh sao?”
Loan Hoan gật đầu.
Anh càng ra sức mê hoặc cô hơn: Hoan, anh muốn em, rất muốn em, em cũng muốn anh đúng không?
Quá mức nóng bỏng rồi! Cô… gật đầu.
“Hoan, anh sẽ rất cẩn thận , anh đảm bảo với em, nhé?”
Đầu cô cúi xuống ngày càng thấp, hơi thở nóng rực phả vào cổ khiến cô mê muôi gật đầu.
Anh hôn lên trán cô. Giây tiếp theo, Dung Doãn Trinh kéo người rời khỏi cô. Loan Hoan bị anh xoay một vòng, mặt của cô đổi lại áp lên tấm ván gỗ trên tường. Cơ thể cường tráng của Dung Doãn Trinh dán lên lưng cô. Anh giơ hai tay cô lên cao, để lòng bàn tay cô áp lên tường, bàn tay anh lại phủ lên trên. Các ngón của tay anh luồn qua kẽ hở giữa các ngón tay của cô, đan chặt vào nhau.
Anh lại nỉ non bên tai cô: Hoan, anh cảm thấy làm từ phía sau… thoải mái hơn.
“Thật sao?” Cô ngây ngốc hỏi lại.
Cho đến giờ Loan Hoan thật chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày, dưới tình huống như vậy, cùng Dung Doãn Trinh thảo luận loại đề tài này.
“Ừm, thoải mái không? Hoan?” Thanh âm của anh mang theo khát cầu.
Loan Hoan nhỏ giọng đáp: “Ừm… “
Tác giả :
Loan