Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương
Chương 51: Nước mắt (09)
Tối thứ bảy Loan Hoan mới tỉnh lại, cô ngủ tròn một ngày một đêm.
Khi tỉnh lại Loan Hoan nhìn thấy Lý Nhược Tư đầu tiên. Anh ngồi ở bên giường cô, rót cho cô một chén nước. Uống hết nước xong Loan Hoan không khách sáo nhận lấy khay đồ ăn Lý Nhược Tư đặt ở đó. Ăn uống xong, cô cảm thấy quá mất mặt vì đã đói lả.
Loan Hoan khoanh tay, nói: “Được rồi, Lý Nhược Tư, hiện tại em có sức rồi, muốn cười, muốn quở trách, muốn đòi lại công bằng cho Tiểu Vân thì nói nhanh một chút.”
Lý Nhược Tư lắc đầu: “Em đoán sai rồi.”
Đã đoán sai? Ừm. . .
“Như vậy, Lý Nhược Tư, nếu anh muốn biểu đạt sự thương hại đồng cảm thì em khuyên anh nên tỉnh ngộ. Em không cảm thấy bản thân mình đáng thương như thế nào. Nếu anh muốn mượn cơ hội để ra vẻ thì khả năng là cũng không cần. Nếu em và Dung Doãn Trinh ly hôn, chỉ dựa vào chuyện anh là anh trai của Lý Nhược Vân thôi thì em vĩnh viễn không cần sự lo lắng của anh.”
“Anh biết, cho nên, anh không nói những việc này là ngu ngốc, anh chỉ đến thăm em thôi.” Lý Nhược Tư nhíu nhíu mày, từ trên ghế đứng lên, xoay người, mặt tới gần Loan Hoan hơn: “Anh chỉ đến thăm em thôi, kẻ hèn mọn đáng thương, đồng thời muốn mượn em một căn phòng. Em vẫn chưa biết phải không, vì quá chén rồi đánh nhau với quản lý khách sạn nên Lý Nhược Tư bị cho vào danh sách đen của các khách sạn.”
Loan Hoan phụng phịu, Lý Nhược Tư thích gọi cô là kẻ hèn mọn đáng thương, anh luôn dùng xưng hô này chọc giận Loan Hoan, sau mỗi lần tức giận như thế, “kẻ hèn mọn đáng thương” dường như biến thành một biệt danh. Sau khi lớn lên, Lý Nhược Tư vẫn ngẫu nhiên gọi cô như vậy.
“Không cần phải hoài nghi anh có mưu đồ.” Giọng Lý Nhược Tư có chút bi thương: “Con người lúc nào cũng học tập rồi trưởng thành, có trưởng thành sẽ có thỏa hiệp. Tiểu Hoan, gần đây anh bắt đầu hẹn hò. Đối với em, anh nghĩ điều anh có thể làm là giúp đỡ em, nếu em cảm thấy nhìn anh không được tự nhiên mà nói. . .”
“Cho anh mượn phòng.” Loan Hoan nói.
Loan Hoan biết Lý Nhược Tư nói thật, thỉnh thoảng những tấm ảnh chup trộm Lý Nhược Tư hẹn hò với một cô gái lại được đưa lên mặt báo.
Cứ như vậy, Loan Hoan cho Lý Nhược Tư mượn phòng trọ, bởi vì công việc nên mỗi thứ bảy Lý Nhược Tư đều phải đến Los Angeles.
Ngày kỷ niệm ba năm kết hôn của Loan Hoan và Dung Doãn Trinh đã qua ba ngày.
Trong ba ngày này, một khoảng trời yên biển lặng, chuyện xảy ra trong vũ hội bị bưng bít rất chặt chẽ. Nó cũng không thay đổi một scandal của Hollywood, thậm chí còn có một đứa trẻ chủ động nói rằng Dung Doãn Trinh yêu cầu một ngàn đứa trẻ viết bưu thiếp. Nội dung trong bưu thiếp biến thành câu chuyện mọi người ca tụng, thực ra Dung tiên sinh rất coi trọng vợ mình.
Ngày thứ ba, chính là chủ nhật mà trước đó Dung Doãn Trinh đã nói sẽ cùng cô đi hưởng tuần trăng mật.
Dung Doãn Trinh cũng không xuất hiện, giữa trưa, Loan Hoan biết tuần trăng mật thuộc về cô và Dung Doãn Trinh sẽ không còn nữa.
Gần trưa TV có đưa tin Dung Doãn Trinh trả phép, mọi người đều dự đoán rằng Dung Doãn Trinh trả phép thì giá cổ phiếu của tập đoàn Á Đông tất phải tăng lên. Mười một giờ, Dung Doãn Trinh cùng trợ lý của anh xuất hiện tại sân bay, nghe nói công trình ở Brazil xảy ra vài vấn đề nhỏ.
Mười hai giờ, Loan Hoan tắt đèn, ngủ.
Tháng tư, Loan Hoan tiến hành thực hiện giúp đỡ chàng họa sĩ kia trước kế hoạch một tháng.
Đầu tháng tư, Loan Hoan bắt đầu bận rộn.
Cô đưa chàng họa sĩ này tới thăm một số nhà đầu tư tác phẩm nghệ thuật. Hình ảnh cô đi chung với chàng họa sĩ này bất ngờ được đăng lên trang giải trí Los Angeles.
Trong miệng những người kia, lúc cô hẹn ăn cơm cùng họ tại nhà hàng nào đó trở thành bữa cơm hạnh phúc ngọt ngào. Cùng nhau bước từ trên xe xuống trở thành một cặp vừa đi hẹn hò về. Cô nhìn họ nói chuyện, dùng ánh mắt trao đổi liền biến thành thì thầm đưa tình, nhìn một cách tình cảm nồng nàn.
Đầu tuần tháng tư, Loan Hoan là cái tên liên tiếp bị nhắc tới, hôm nay ở cùng một anh họa sĩ này, ngày mai lại ở cạnh chàng họa sĩ khác.
Trung tuần tháng tư, ở Brazil, Dung Doãn Trinh trở thành một vị khách quý của một trận bóng đá từ thiện. Anh ngồi ở trên khán đài xem trận đấu. Sau khi Dung Doãn Trinh xem trận đấu xong thì bị chụp trộm lúc anh đang lái xe rời khỏi sân bóng. Bất ngờ vì ngồi cạnh anh là một cô gái tóc dài.
Cô gái tóc dài đó không phải An Kỳ, bởi vì An Kỳ là tóc ngắn. Những kẻ ngồi lê mách lẻo được dịp vui vẻ điên cuồng bàn tán, vui vẻ điên cuồng vì chủ đề Dung Doãn Trinh có niềm vui mới.
Loan Hoan nhìn thấy hình ảnh Dung Doãn Trinh cùng cô gái tóc dài ở cạnh nhau là vào chủ nhật. Khi đó, cô đang ở trong một cửa hàng cùng Lý Nhược Tư. Họ đang chọn quà, Lý Nhược Tư bảo Loan Hoan chọn hộ anh một món quà để tặng đối tượng hẹn hò. Nhân viên phục vụ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Loan Hoan.
Trên màn hình điện thoại di động của một nhân viên phục vụ đang là tấm hình Dung Doãn Trinh cùng cô gái tóc dài ngồi trên xe. Khuôn mặt cô gái ở góc nghiêng, tóc dài che khuất gần hết nửa gương mặt, nhưng Loan Hoan chỉ nhìn một cái là cô đã biết, cô gái tóc dài đó là Lý Nhược Vân.
Thời điểm rời khỏi cửa hàng, Lý Nhược Tư suy nghĩ một chút rồi đem chiếc ghim cài áo hình quả cherry mà Loan Hoan chọn lựa cả buổi cài lên áo khoác của Loan Hoan. Dùng biểu cảm y hệt như trước kia nói: Cái này để cho em đi, thoạt nhìn em giống như chẳng vui vẻ thích thú gì cả.
Vài phút sau Lý Nhược Tư lắc đầu thở dài: Thế nào mà chiếc ghim cài áo quý như vậy vẫn không có hiệu quả gì nhỉ, hay là, anh trai tới biểu diễn tiết mục múa khỉ cho Tiểu Hoan xem.
Vì thế, người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bước lộn nhào trước mặt bao nhiêu người, giơ tay múa chân y hệt như một con tinh tinh lớn.
Cuối cùng, Loan Hoan nói với Lý Nhược Tư: Được rồi, không cần nhảy nữa, Lý Nhược Tư.
Sau đó, Loan Hoan cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Loan Hoan cho phép mình được nở một nụ cười xấu xí như thế vào thời điểm này.
Cuộc sống nói cho cô biết, có một số chuyện không cần thiết phải vội vàng kích động, vội vàng kích động quá mức sẽ biến thành một loại phản hiệu quả.
Cuộc sống còn nói cho cô biết, rồi tất cả sẽ trôi qua, giống như mỗi năm đều có những ngày trời đông giá rét.
Vài ngày sau, ở Tây Ban Nha, Dung Doãn Trinh lại bị chụp trộm cùng với cô gái tóc dài.
Họ ở trên quảng trường Barcelona, hai người đều đội mũ và đeo kính râm lớn.
Vì thế, tại trung tuần tháng tư này, tin tức Dung Doãn Trinh có niềm vui mới truyền đi ồn ào huyên náo. Truyền thông Los Angeles gọi cô gái tóc dài kia là thuộc dạng có khí chất. Họ không ngại khoe khoang rằng những người đó nhìn thấy Dung Doãn Trinh xuất hiện ở đâu. Dung Doãn Trinh và cô gái tóc dài có những cử chỉ thân mật như thế nào. Thậm chí họ còn cập nhật được chuyến bay của Dung Doãn Trinh từ Brazil đến Madrid, thời gian, chỗ ngồi của Dung Doãn Trinh và cô gái tóc dài kia. Họ bắt đầu đoán lần này Dung Doãn Trinh động tâm với cô gái tóc dài kia thực sự.
Về vấn đề liên quan tới truyền thông, người ta làm gì, đoán gì, Dung Doãn Trinh không làm bất cứ điều gì để thanh minh.
Vụ scandal của Dung Doãn Trinh và cô gái tóc dài được giới truyền thông sôi sục trong bốn ngày, sau đó, kỳ lạ là tới ngày thứ năm bỗng im tiếng, không có bất cứ một công ty truyền thông nào tiếp tục đưa tin nữa, cùng với đó, họ gỡ tất cả những tin tức liên quan xuống.
Khoảng cách ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới của Loan Hoan và Dung Doãn Trinh đã qua hai mươi hai ngày.
Trong thời gian này Dung Doãn Trinh không hề có bất cứ cuộc gọi nào cho Loan Hoan, Loan Hoan cũng vậy.
Sáng ngày thứ hai mươi ba, Dung Doãn Trinh trở lại Los Angeles. Anh bị chụp trộm đang cùng cô gái tóc dài đeo kính đôi cùng nhãn hiệu, một trước một sau xuất hiện tại sân bay. Lần này là bị một bạn đọc trên mạng chụp lại, trong vài phút ngắn ngủi, tấm ảnh được share điên cuồng trên các web.
Giữa trưa, Loan Hoan gọi điện thoại cho luật sư đến hành lang triển lãm tranh. Loan Hoan gọi luật sư đến chủ yếu là muốn hỏi một số vấn đề liên quan tới thủ tục ly hôn. Cô nghĩ tới vấn đề này cũng chỉ vào khoảng mấy tiếng trước, ừm, vì cặp kính đôi kia, chính là loại kính cùng nhãn hiệu đeo trên mặt Dung Doãn Trinh và Lý Nhược Vân.
Loan Hoan là một người thù dai, hôm lễ tình nhân, khi Loan Hoan bảo Dung Doãn Trinh đeo đôi mắt kính chú hề cùng với cô, Dung Doãn Trinh cự tuyệt.
Dung Doãn Trinh đã duy trì một tư thế ngồi ở thư phòng nhìn màn hình máy tính chằm chằm khoảng mười phút. Anh suy nghĩ một việc, không biết trong ngăn kéo ở tủ đầu giường bên trái thiếu thiếu không nhìn thấy thứ gì nhỉ?
Vừa nãy, anh mở ngăn kéo, phát hiện ra hình như thiếu cái gì đó.
Trong khoảng thời gian ngắn, Dung Doãn Trinh cảm thấy anh phải nghia ra bằng được, nếu không nhớ ra thì không xong.
Nửa giờ sau, Dung Doãn Trinh nghĩ tới, thứ không thấy trong ngăn kéo là cái gì?
Trước khi quay về Dung Doãn Trinh cũng đoán được người phụ nữ kiêu ngạo kia sẽ không sống ở đây nữa.
Trên thực tế, anh không đoán sai, thật sự là cô không ở đây, cô không những không ở đây mà còn đem hộ chiếu đi.
Xoa xoa mi tâm, Dung Doãn Trinh đứng lên khỏi ghế.
Đi đến phía trước cửa sổ, lúc này đang là nửa đêm, xung quanh rất yên tĩnh. Dung Doãn Trinh lấy một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, hơi hơi nheo mắt, nhìn tòa vòng xoay ngựa gỗ phát sáng kia.
Đến lúc này, Dung Doãn Trinh cố gắng nghĩ lại khuôn mặt khi nhìn thấy vòng xoay ngựa gỗ đó, nét mặt đó vô cùng thận trọng, giống như, nếu không cẩn thận thì vòng xoay ngựa gỗ sẽ biến mất.
Chủ nhật, Dung Doãn Trinh đi qua một nơi có bức tường thấp tè, bước vào thì nhìn thấy quang cảnh như thế này, chút ánh nắng vụn tháng tư ấm áp, ánh nắng ấm áp rải đều trên cỏ. Loan Hoan và Lý Nhược Tư đang tắm cho một lũ chó nhỏ.
Một lũ chó nhỏ, còn có một số tiếng cười, đồ chơi của lũ chó rải khắp nơi. Hình ảnh như thế vô cùng ấm áp, ấm áp khiến Dung Doãn Trinh không tự chủ được nhíu mày.
Người đàn ông tên là Lý Nhược Tư này dường như rất thích tắm cho chó. Vô thức, Dung Doãn Trinh nhìn vào bồn nước, lần này, trên mặt nước không có bọt. Thấy rõ ràng là dưới nước không có cảnh tay cầm tay, hàng lông mày của Dung Doãn Trinh thoáng buông lỏng một chút.
Nhưng rất nhanh, Dung Doãn Trinh lại nhanh chóng nhíu mày, cứ thế ném chiếc chìa khóa xe trong tay về hướng Lý Nhược Tư.
Nếu Dung Doãn Trinh không lầm thì Lý Nhược Tư muốn đưa tay chạm vào bọt xà phòng dính ở trên chóp mũi Loan Hoan. Cùng lúc đó, trong đầu anh nhanh chóng nhớ tới người phụ nữ mặc áo ngủ sọc ngựa vằn, chóp mũi dính sôcôla, đêm đó, anh hôn từng chút từng chút trên chóp mũi dính sôcôla của cô.
Chìa khóa xe đánh trúng ngón tay Lý Nhược Tư một cách chính xác, ngăn nó không chạm vào chóp mũi kia, sau đó rơi vào trong nước.
Có thứ gì đó rơi vào nước khiến Loan Hoan ngẩng đầu.
Hai mươi tư ngày sau hôm kỷ niệm kết hôn ba năm của cô và Dung Doãn Trinh, cô gặp anh. Chỉ đứng ở khoảng cách cách cô vài chục bước. Anh mặc chiếc áo len cao cổ mỏng, nhìn anh một cái xong Loan Hoan lại cúi đầu tắm cho con chó nhỏ.
Lý Nhược Tư cũng chỉ nói một câu “Hi” tỏ vẻ như đã chào hỏi qua với Dung Doãn Trinh, sau đó, tiếp tục công việc đang làm.
Dung Doãn Trinh cũng không biết sao mình lại đến nơi này. Anh dự định mình cần một khoảng thời gian để suy nghĩ rõ ràng, nhưng sau bữa trưa anh lại lái xe thẳng tới đây.
Vài phút sau, Dung Doãn Trinh biết rõ ràng trong lòng mình có sự khó chịu chưa từng có. Có lẽ, có thể nói là không quen. Anh không quen với việc Loan Hoan ăn mặc lôi thôi như thế. Ở đây, trong nửa cái sân nhỏ, người mà bình thường luôn ăn mặc xinh đẹp tinh tế, hiện tại lại đang mặc bộ quần áo thể thao rộng thùng thình. Lại nhìn thấy cô xỏ trên chân đôi dép lê kiểu dành cho nam, Dung Doãn Trinh nghe thấy thanh âm của mình có chút tức giận.
“Loan Hoan, anh có chuyện muốn nói với em.”
Có lẽ, Dung Doãn Trinh tới để sửa chữa lại sai lầm. Loan Hoan nghĩ, đây là một tên có đôi khi vô cùng cố chấp. Ví dụ như, anh luôn thức dậy lúc 6h30’, 7h đi làm, chủ nhật dùng hai tiếng ở phòng tập thể thao, sau khi thức dậy thì trình tự đó vĩnh viễn mười năm như một ngày.
Loan Hoan không ngẩng đầu, chỉ nói một câu: Có gì thì anh nói đi, em nghe đây.
Con chó đốm nhỏ có chút nghịch ngợm, cứ dùng móng vuốt của nó để nghịch nước, tên nhóc này chuyên gia phá phách nên bình thường khi tắm rửa cô phải cần tới cả Kelly giúp. Kelly vừa mới đi toilet, Loan Hoan không biết làm thế nào, gọi một tiếng “Nhược Tư”, Lý Nhược Tư đưa tay ra giúp Loan Hoan cố định chân con chó đốm.
Kelly từ toilet quay lại, nhìn từ xa còn tưởng rằng hai người ngồi cạnh bồn tắm cho chó đang tiến lại gần hôn nhau. Sau khi nhìn kỹ mới biết đó chẳng qua là do góc độ nhìn bị sai nên sinh ra ảo giác như vậy. Ngoại trừ đôi nam nữ kia ra thì ngay tại đây còn có người thứ ba nữa.
Đó là một người đàn ông, giữa ba người này có quan hệ là anh em, vợ chồng. Đáng lẽ ra phải là hình ảnh hết sức tự nhiên, nhưng Kelly cảm thấy ba người kia đang tạo nên bầu không khí căng thẳng không sao hiểu nổi. Còn không đợi Kelly biết rõ ràng rốt cuộc là nguyên nhân nào khiến cô lại sinh ra cảm giác khó hiểu này, người đàn ông nãy giờ vẫn lạnh lùng đứng nhìn nhanh chóng di chuyển tới bồn tắm, duỗi tay một cái, túm lấy người phụ nữ đứng cách xa ra như diều hâu bắt gà con.
Người phụ nữ kêu lên, con chó đốm đang hưởng thụ niềm vui tắm rửa cũng kêu lên, những con chó khác đang nhàn nhã phơi nắng bên cạnh cũng bị phản ứng dây chuyền cuống cuồng đứng lên.
Trong cảnh tượng gà bay chó sủa, Lý Nhược Tư cầm một tấm ván gỗ dùng làm đường trượt đồ chơi cho lũ chó đập về phía Dung Doãn Trinh.
Khi tỉnh lại Loan Hoan nhìn thấy Lý Nhược Tư đầu tiên. Anh ngồi ở bên giường cô, rót cho cô một chén nước. Uống hết nước xong Loan Hoan không khách sáo nhận lấy khay đồ ăn Lý Nhược Tư đặt ở đó. Ăn uống xong, cô cảm thấy quá mất mặt vì đã đói lả.
Loan Hoan khoanh tay, nói: “Được rồi, Lý Nhược Tư, hiện tại em có sức rồi, muốn cười, muốn quở trách, muốn đòi lại công bằng cho Tiểu Vân thì nói nhanh một chút.”
Lý Nhược Tư lắc đầu: “Em đoán sai rồi.”
Đã đoán sai? Ừm. . .
“Như vậy, Lý Nhược Tư, nếu anh muốn biểu đạt sự thương hại đồng cảm thì em khuyên anh nên tỉnh ngộ. Em không cảm thấy bản thân mình đáng thương như thế nào. Nếu anh muốn mượn cơ hội để ra vẻ thì khả năng là cũng không cần. Nếu em và Dung Doãn Trinh ly hôn, chỉ dựa vào chuyện anh là anh trai của Lý Nhược Vân thôi thì em vĩnh viễn không cần sự lo lắng của anh.”
“Anh biết, cho nên, anh không nói những việc này là ngu ngốc, anh chỉ đến thăm em thôi.” Lý Nhược Tư nhíu nhíu mày, từ trên ghế đứng lên, xoay người, mặt tới gần Loan Hoan hơn: “Anh chỉ đến thăm em thôi, kẻ hèn mọn đáng thương, đồng thời muốn mượn em một căn phòng. Em vẫn chưa biết phải không, vì quá chén rồi đánh nhau với quản lý khách sạn nên Lý Nhược Tư bị cho vào danh sách đen của các khách sạn.”
Loan Hoan phụng phịu, Lý Nhược Tư thích gọi cô là kẻ hèn mọn đáng thương, anh luôn dùng xưng hô này chọc giận Loan Hoan, sau mỗi lần tức giận như thế, “kẻ hèn mọn đáng thương” dường như biến thành một biệt danh. Sau khi lớn lên, Lý Nhược Tư vẫn ngẫu nhiên gọi cô như vậy.
“Không cần phải hoài nghi anh có mưu đồ.” Giọng Lý Nhược Tư có chút bi thương: “Con người lúc nào cũng học tập rồi trưởng thành, có trưởng thành sẽ có thỏa hiệp. Tiểu Hoan, gần đây anh bắt đầu hẹn hò. Đối với em, anh nghĩ điều anh có thể làm là giúp đỡ em, nếu em cảm thấy nhìn anh không được tự nhiên mà nói. . .”
“Cho anh mượn phòng.” Loan Hoan nói.
Loan Hoan biết Lý Nhược Tư nói thật, thỉnh thoảng những tấm ảnh chup trộm Lý Nhược Tư hẹn hò với một cô gái lại được đưa lên mặt báo.
Cứ như vậy, Loan Hoan cho Lý Nhược Tư mượn phòng trọ, bởi vì công việc nên mỗi thứ bảy Lý Nhược Tư đều phải đến Los Angeles.
Ngày kỷ niệm ba năm kết hôn của Loan Hoan và Dung Doãn Trinh đã qua ba ngày.
Trong ba ngày này, một khoảng trời yên biển lặng, chuyện xảy ra trong vũ hội bị bưng bít rất chặt chẽ. Nó cũng không thay đổi một scandal của Hollywood, thậm chí còn có một đứa trẻ chủ động nói rằng Dung Doãn Trinh yêu cầu một ngàn đứa trẻ viết bưu thiếp. Nội dung trong bưu thiếp biến thành câu chuyện mọi người ca tụng, thực ra Dung tiên sinh rất coi trọng vợ mình.
Ngày thứ ba, chính là chủ nhật mà trước đó Dung Doãn Trinh đã nói sẽ cùng cô đi hưởng tuần trăng mật.
Dung Doãn Trinh cũng không xuất hiện, giữa trưa, Loan Hoan biết tuần trăng mật thuộc về cô và Dung Doãn Trinh sẽ không còn nữa.
Gần trưa TV có đưa tin Dung Doãn Trinh trả phép, mọi người đều dự đoán rằng Dung Doãn Trinh trả phép thì giá cổ phiếu của tập đoàn Á Đông tất phải tăng lên. Mười một giờ, Dung Doãn Trinh cùng trợ lý của anh xuất hiện tại sân bay, nghe nói công trình ở Brazil xảy ra vài vấn đề nhỏ.
Mười hai giờ, Loan Hoan tắt đèn, ngủ.
Tháng tư, Loan Hoan tiến hành thực hiện giúp đỡ chàng họa sĩ kia trước kế hoạch một tháng.
Đầu tháng tư, Loan Hoan bắt đầu bận rộn.
Cô đưa chàng họa sĩ này tới thăm một số nhà đầu tư tác phẩm nghệ thuật. Hình ảnh cô đi chung với chàng họa sĩ này bất ngờ được đăng lên trang giải trí Los Angeles.
Trong miệng những người kia, lúc cô hẹn ăn cơm cùng họ tại nhà hàng nào đó trở thành bữa cơm hạnh phúc ngọt ngào. Cùng nhau bước từ trên xe xuống trở thành một cặp vừa đi hẹn hò về. Cô nhìn họ nói chuyện, dùng ánh mắt trao đổi liền biến thành thì thầm đưa tình, nhìn một cách tình cảm nồng nàn.
Đầu tuần tháng tư, Loan Hoan là cái tên liên tiếp bị nhắc tới, hôm nay ở cùng một anh họa sĩ này, ngày mai lại ở cạnh chàng họa sĩ khác.
Trung tuần tháng tư, ở Brazil, Dung Doãn Trinh trở thành một vị khách quý của một trận bóng đá từ thiện. Anh ngồi ở trên khán đài xem trận đấu. Sau khi Dung Doãn Trinh xem trận đấu xong thì bị chụp trộm lúc anh đang lái xe rời khỏi sân bóng. Bất ngờ vì ngồi cạnh anh là một cô gái tóc dài.
Cô gái tóc dài đó không phải An Kỳ, bởi vì An Kỳ là tóc ngắn. Những kẻ ngồi lê mách lẻo được dịp vui vẻ điên cuồng bàn tán, vui vẻ điên cuồng vì chủ đề Dung Doãn Trinh có niềm vui mới.
Loan Hoan nhìn thấy hình ảnh Dung Doãn Trinh cùng cô gái tóc dài ở cạnh nhau là vào chủ nhật. Khi đó, cô đang ở trong một cửa hàng cùng Lý Nhược Tư. Họ đang chọn quà, Lý Nhược Tư bảo Loan Hoan chọn hộ anh một món quà để tặng đối tượng hẹn hò. Nhân viên phục vụ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Loan Hoan.
Trên màn hình điện thoại di động của một nhân viên phục vụ đang là tấm hình Dung Doãn Trinh cùng cô gái tóc dài ngồi trên xe. Khuôn mặt cô gái ở góc nghiêng, tóc dài che khuất gần hết nửa gương mặt, nhưng Loan Hoan chỉ nhìn một cái là cô đã biết, cô gái tóc dài đó là Lý Nhược Vân.
Thời điểm rời khỏi cửa hàng, Lý Nhược Tư suy nghĩ một chút rồi đem chiếc ghim cài áo hình quả cherry mà Loan Hoan chọn lựa cả buổi cài lên áo khoác của Loan Hoan. Dùng biểu cảm y hệt như trước kia nói: Cái này để cho em đi, thoạt nhìn em giống như chẳng vui vẻ thích thú gì cả.
Vài phút sau Lý Nhược Tư lắc đầu thở dài: Thế nào mà chiếc ghim cài áo quý như vậy vẫn không có hiệu quả gì nhỉ, hay là, anh trai tới biểu diễn tiết mục múa khỉ cho Tiểu Hoan xem.
Vì thế, người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bước lộn nhào trước mặt bao nhiêu người, giơ tay múa chân y hệt như một con tinh tinh lớn.
Cuối cùng, Loan Hoan nói với Lý Nhược Tư: Được rồi, không cần nhảy nữa, Lý Nhược Tư.
Sau đó, Loan Hoan cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Loan Hoan cho phép mình được nở một nụ cười xấu xí như thế vào thời điểm này.
Cuộc sống nói cho cô biết, có một số chuyện không cần thiết phải vội vàng kích động, vội vàng kích động quá mức sẽ biến thành một loại phản hiệu quả.
Cuộc sống còn nói cho cô biết, rồi tất cả sẽ trôi qua, giống như mỗi năm đều có những ngày trời đông giá rét.
Vài ngày sau, ở Tây Ban Nha, Dung Doãn Trinh lại bị chụp trộm cùng với cô gái tóc dài.
Họ ở trên quảng trường Barcelona, hai người đều đội mũ và đeo kính râm lớn.
Vì thế, tại trung tuần tháng tư này, tin tức Dung Doãn Trinh có niềm vui mới truyền đi ồn ào huyên náo. Truyền thông Los Angeles gọi cô gái tóc dài kia là thuộc dạng có khí chất. Họ không ngại khoe khoang rằng những người đó nhìn thấy Dung Doãn Trinh xuất hiện ở đâu. Dung Doãn Trinh và cô gái tóc dài có những cử chỉ thân mật như thế nào. Thậm chí họ còn cập nhật được chuyến bay của Dung Doãn Trinh từ Brazil đến Madrid, thời gian, chỗ ngồi của Dung Doãn Trinh và cô gái tóc dài kia. Họ bắt đầu đoán lần này Dung Doãn Trinh động tâm với cô gái tóc dài kia thực sự.
Về vấn đề liên quan tới truyền thông, người ta làm gì, đoán gì, Dung Doãn Trinh không làm bất cứ điều gì để thanh minh.
Vụ scandal của Dung Doãn Trinh và cô gái tóc dài được giới truyền thông sôi sục trong bốn ngày, sau đó, kỳ lạ là tới ngày thứ năm bỗng im tiếng, không có bất cứ một công ty truyền thông nào tiếp tục đưa tin nữa, cùng với đó, họ gỡ tất cả những tin tức liên quan xuống.
Khoảng cách ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới của Loan Hoan và Dung Doãn Trinh đã qua hai mươi hai ngày.
Trong thời gian này Dung Doãn Trinh không hề có bất cứ cuộc gọi nào cho Loan Hoan, Loan Hoan cũng vậy.
Sáng ngày thứ hai mươi ba, Dung Doãn Trinh trở lại Los Angeles. Anh bị chụp trộm đang cùng cô gái tóc dài đeo kính đôi cùng nhãn hiệu, một trước một sau xuất hiện tại sân bay. Lần này là bị một bạn đọc trên mạng chụp lại, trong vài phút ngắn ngủi, tấm ảnh được share điên cuồng trên các web.
Giữa trưa, Loan Hoan gọi điện thoại cho luật sư đến hành lang triển lãm tranh. Loan Hoan gọi luật sư đến chủ yếu là muốn hỏi một số vấn đề liên quan tới thủ tục ly hôn. Cô nghĩ tới vấn đề này cũng chỉ vào khoảng mấy tiếng trước, ừm, vì cặp kính đôi kia, chính là loại kính cùng nhãn hiệu đeo trên mặt Dung Doãn Trinh và Lý Nhược Vân.
Loan Hoan là một người thù dai, hôm lễ tình nhân, khi Loan Hoan bảo Dung Doãn Trinh đeo đôi mắt kính chú hề cùng với cô, Dung Doãn Trinh cự tuyệt.
Dung Doãn Trinh đã duy trì một tư thế ngồi ở thư phòng nhìn màn hình máy tính chằm chằm khoảng mười phút. Anh suy nghĩ một việc, không biết trong ngăn kéo ở tủ đầu giường bên trái thiếu thiếu không nhìn thấy thứ gì nhỉ?
Vừa nãy, anh mở ngăn kéo, phát hiện ra hình như thiếu cái gì đó.
Trong khoảng thời gian ngắn, Dung Doãn Trinh cảm thấy anh phải nghia ra bằng được, nếu không nhớ ra thì không xong.
Nửa giờ sau, Dung Doãn Trinh nghĩ tới, thứ không thấy trong ngăn kéo là cái gì?
Trước khi quay về Dung Doãn Trinh cũng đoán được người phụ nữ kiêu ngạo kia sẽ không sống ở đây nữa.
Trên thực tế, anh không đoán sai, thật sự là cô không ở đây, cô không những không ở đây mà còn đem hộ chiếu đi.
Xoa xoa mi tâm, Dung Doãn Trinh đứng lên khỏi ghế.
Đi đến phía trước cửa sổ, lúc này đang là nửa đêm, xung quanh rất yên tĩnh. Dung Doãn Trinh lấy một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, hơi hơi nheo mắt, nhìn tòa vòng xoay ngựa gỗ phát sáng kia.
Đến lúc này, Dung Doãn Trinh cố gắng nghĩ lại khuôn mặt khi nhìn thấy vòng xoay ngựa gỗ đó, nét mặt đó vô cùng thận trọng, giống như, nếu không cẩn thận thì vòng xoay ngựa gỗ sẽ biến mất.
Chủ nhật, Dung Doãn Trinh đi qua một nơi có bức tường thấp tè, bước vào thì nhìn thấy quang cảnh như thế này, chút ánh nắng vụn tháng tư ấm áp, ánh nắng ấm áp rải đều trên cỏ. Loan Hoan và Lý Nhược Tư đang tắm cho một lũ chó nhỏ.
Một lũ chó nhỏ, còn có một số tiếng cười, đồ chơi của lũ chó rải khắp nơi. Hình ảnh như thế vô cùng ấm áp, ấm áp khiến Dung Doãn Trinh không tự chủ được nhíu mày.
Người đàn ông tên là Lý Nhược Tư này dường như rất thích tắm cho chó. Vô thức, Dung Doãn Trinh nhìn vào bồn nước, lần này, trên mặt nước không có bọt. Thấy rõ ràng là dưới nước không có cảnh tay cầm tay, hàng lông mày của Dung Doãn Trinh thoáng buông lỏng một chút.
Nhưng rất nhanh, Dung Doãn Trinh lại nhanh chóng nhíu mày, cứ thế ném chiếc chìa khóa xe trong tay về hướng Lý Nhược Tư.
Nếu Dung Doãn Trinh không lầm thì Lý Nhược Tư muốn đưa tay chạm vào bọt xà phòng dính ở trên chóp mũi Loan Hoan. Cùng lúc đó, trong đầu anh nhanh chóng nhớ tới người phụ nữ mặc áo ngủ sọc ngựa vằn, chóp mũi dính sôcôla, đêm đó, anh hôn từng chút từng chút trên chóp mũi dính sôcôla của cô.
Chìa khóa xe đánh trúng ngón tay Lý Nhược Tư một cách chính xác, ngăn nó không chạm vào chóp mũi kia, sau đó rơi vào trong nước.
Có thứ gì đó rơi vào nước khiến Loan Hoan ngẩng đầu.
Hai mươi tư ngày sau hôm kỷ niệm kết hôn ba năm của cô và Dung Doãn Trinh, cô gặp anh. Chỉ đứng ở khoảng cách cách cô vài chục bước. Anh mặc chiếc áo len cao cổ mỏng, nhìn anh một cái xong Loan Hoan lại cúi đầu tắm cho con chó nhỏ.
Lý Nhược Tư cũng chỉ nói một câu “Hi” tỏ vẻ như đã chào hỏi qua với Dung Doãn Trinh, sau đó, tiếp tục công việc đang làm.
Dung Doãn Trinh cũng không biết sao mình lại đến nơi này. Anh dự định mình cần một khoảng thời gian để suy nghĩ rõ ràng, nhưng sau bữa trưa anh lại lái xe thẳng tới đây.
Vài phút sau, Dung Doãn Trinh biết rõ ràng trong lòng mình có sự khó chịu chưa từng có. Có lẽ, có thể nói là không quen. Anh không quen với việc Loan Hoan ăn mặc lôi thôi như thế. Ở đây, trong nửa cái sân nhỏ, người mà bình thường luôn ăn mặc xinh đẹp tinh tế, hiện tại lại đang mặc bộ quần áo thể thao rộng thùng thình. Lại nhìn thấy cô xỏ trên chân đôi dép lê kiểu dành cho nam, Dung Doãn Trinh nghe thấy thanh âm của mình có chút tức giận.
“Loan Hoan, anh có chuyện muốn nói với em.”
Có lẽ, Dung Doãn Trinh tới để sửa chữa lại sai lầm. Loan Hoan nghĩ, đây là một tên có đôi khi vô cùng cố chấp. Ví dụ như, anh luôn thức dậy lúc 6h30’, 7h đi làm, chủ nhật dùng hai tiếng ở phòng tập thể thao, sau khi thức dậy thì trình tự đó vĩnh viễn mười năm như một ngày.
Loan Hoan không ngẩng đầu, chỉ nói một câu: Có gì thì anh nói đi, em nghe đây.
Con chó đốm nhỏ có chút nghịch ngợm, cứ dùng móng vuốt của nó để nghịch nước, tên nhóc này chuyên gia phá phách nên bình thường khi tắm rửa cô phải cần tới cả Kelly giúp. Kelly vừa mới đi toilet, Loan Hoan không biết làm thế nào, gọi một tiếng “Nhược Tư”, Lý Nhược Tư đưa tay ra giúp Loan Hoan cố định chân con chó đốm.
Kelly từ toilet quay lại, nhìn từ xa còn tưởng rằng hai người ngồi cạnh bồn tắm cho chó đang tiến lại gần hôn nhau. Sau khi nhìn kỹ mới biết đó chẳng qua là do góc độ nhìn bị sai nên sinh ra ảo giác như vậy. Ngoại trừ đôi nam nữ kia ra thì ngay tại đây còn có người thứ ba nữa.
Đó là một người đàn ông, giữa ba người này có quan hệ là anh em, vợ chồng. Đáng lẽ ra phải là hình ảnh hết sức tự nhiên, nhưng Kelly cảm thấy ba người kia đang tạo nên bầu không khí căng thẳng không sao hiểu nổi. Còn không đợi Kelly biết rõ ràng rốt cuộc là nguyên nhân nào khiến cô lại sinh ra cảm giác khó hiểu này, người đàn ông nãy giờ vẫn lạnh lùng đứng nhìn nhanh chóng di chuyển tới bồn tắm, duỗi tay một cái, túm lấy người phụ nữ đứng cách xa ra như diều hâu bắt gà con.
Người phụ nữ kêu lên, con chó đốm đang hưởng thụ niềm vui tắm rửa cũng kêu lên, những con chó khác đang nhàn nhã phơi nắng bên cạnh cũng bị phản ứng dây chuyền cuống cuồng đứng lên.
Trong cảnh tượng gà bay chó sủa, Lý Nhược Tư cầm một tấm ván gỗ dùng làm đường trượt đồ chơi cho lũ chó đập về phía Dung Doãn Trinh.
Tác giả :
Loan