Họa Phố
Quyển 9 Chương 4: Hải thượng nhiên tê đồ (04) : Lại thêm một vị đại lão
“Nếu dựa theo như lời các người đã nói, mỗi đêm sẽ có ít nhất một người tử vong,” Lưu Ngạn Lỗi nói “Như vậy đốt hay không đốt cũng đâu có gì khác nhau? Dù sao đều sẽ có người phải chết thôi, đúng không?”
“Tử vong bắt đầu vào ban đêm,” Thiệu Lăng nói “Tốt nhất nên lẳng lặng chờ xem động tĩnh, dựa vào tình huống rồi mới quyết định đốt hay không đốt. Chúng ta có thể mỗi người cầm sẵn một cái sừng tê trong tay, chuẩn bị đối phó trong mọi trường hợp.”
Đề nghị này không ai phản đối, mọi người lấy sừng tê trong hòm ra đếm, vừa đúng mười ba cái.
“Xem ra đề nghị của anh là chính xác rồi,” La Bộ ra vẻ thoải mái cầm sừng tê trong tay ngắm nghía “Đám sừng tê này coi mòi là chuẩn bị sẵn cho chúng ta, số lượng vừa khớp.”
“Thế, việc này có phải nghĩa là chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ phải đốt sừng tê này không?” Lý Ức có phần cảnh giác nói.
“Hiện tại mọi suy đoán vô căn cứ đều không có tác dụng, chúng ta chỉ có thể yên lặng chờ đợi, tiếp tục cân nhắc manh mối hiện đang nắm giữ.” Thiệu Lăng nói.
“Tôi đói bụng.” Họa sĩ nữ Tuyết Cách giống như vẫn luôn thất thần đột nhiên giật mình bừng tỉnh, nói một câu như vậy.
“Ối người đẹp, chúng ta sắp chết rồi đó, cô còn có tâm trạng ăn uống à?” La Bộ kinh ngạc nhìn đối phương.
“Làm ma no cũng tốt hơn ma đói.” Tuyết Cách vẻ mặt lạnh nhạt đáp, giống như hoàn toàn không hề bận tâm về việc bị lôi kéo vào thế giới trong tranh hết sức ly kỳ quái dị này, hơn nữa xoay người như tính đi xuống phòng bếp lầu một “Có ai giúp một tay không?”
Hai thành viên nữ còn lại là Phương Phỉ cùng Trần Hâm Ngải đều đứng ra đi theo cô ta.
Những người còn lại vẫn tiếp tục lưu trong phòng thuyền trưởng, lật xem mấy thứ trong rương. Nhưng tiếc một điều là dù bọn họ có cố gắng cỡ nào đi nữa cũng không có cách nào đọc hiểu mấy chữ triện ghi trên thẻ tre.
“Tôi nghĩ, trước hết chúng ta nên tìm hiểu rõ ràng, mục đích ra khơi của chiếc thuyền này là gì,” Tần Tứ lên tiếng “Nếu như có thể, tìm hiểu luôn đích đến của nó là ở đâu.”
“Cờ lớn trên cột buồm nếu đúng là quốc hiệu, như vậy chiếc thuyền này nhất định là thuộc về triều đình,” Thiệu Lăng nói “Dựa theo trình độ cuộc sống thời Tần, giới bình dân không có khả năng tạo ra một chiếc thuyền như vậy, cho nên đây nhất định là thuyền quan.”
“Thời nhà Tần lại càng không có mậu dịch trên biển, tuy rằng trên thuyền chứa rất nhiều lương thực ngũ cốc, thuốc men cùng với vật dụng sinh hoạt, nhưng hẳn là không phải để buôn bán trao đổi.”
“Nghe nói Tần Thủy Hoàng rất thích tuần biển, để thưởng thức ranh giới thổ địa mình cai quản, phô bày sức mạnh triều đại của mình, như vậy chiếc thuyền này liệu có phải là thuyền tuần biển do Tần Thủy Hoàng phái đi hay không?”
“Thuyền tuần biển thì cần gì phải mang theo châu báu cùng những vật phẩm quý trọng?” Chu Hạo Văn phân tích.
“Cá nhân tôi cảm giác như chiếc thuyền này, chỉ đơn thuần là vì muốn đi xa,” Tần Tứ nói “Nó mang theo rất nhiều lương thực cùng quần áo vật dụng sử dụng hàng ngày, cùng với thuốc men phòng ngừa bệnh tật, rõ ràng là để chuẩn bị cho một chuyến hành trình kéo dài, một con thuyền quan do triều đình phái đi, không phải vì muốn phô bày thực lực của quốc gia mà dong buồm đi xa, mục đích là cái gì?”
“Trao đổi văn hóa?” Thanh niên với mái tóc màu rêu khói Vu Long nói “Trên thuyền không phải chứa đựng rất nhiều sách sao?”
“Rất có khả năng như vậy.” Thiệu Lăng gật đầu.
“Dong buồm đi xa, trao đổi văn hóa, hai từ khóa này khiến tôi duy nhất nghĩ đến một mục tiêu, hướng về quốc đảo phía Đông?” Tần Tứ nói.
“Hoặc cũng có thể là bán đảo Triều Quốc.” Chu Hạo Văn bình tĩnh bổ sung.
“Nếu là đi về phía Đông… A! Tui biết nè! Bức tranh này chắc là mô tả lại câu chuyện về cao tăng Giám Chân nè!” Vệ Đông ánh mắt tóe ra linh quang.
“…Giám cái chân đầu quỷ nhà mày ấy!” Kha Tầm đưa tay vỗ cái chát lên đầu hắn, sẵn tiện đánh bay luôn linh quang “Mẹ bà tao là một đứa học ngu cũng biết Giám Chân là đời nhà Đường, còn tranh này vẽ là thời nhà Tần!”
“Tao quên tao quên,” Vệ Đông ôm đầu “Để xem… thời nhà Tần na… có luôn, Từ Phúc Ký ra biển tìm thuốc tiên chính là thời Tần đúng không?”
“… Mày chắc chứ, ra biển tìm thuốc tiên chứ không phải tìm kẹo chứ?” Kha Tầm liếc xéo đối phương.
“Từ Phúc! Từ Phúc!” Vệ Đông vội vàng sửa mồm “Tại thuận mồm í mà—— Từ Phúc mang theo đồng nam đồng nữ ra biển, thay Tần Thủy Hoàng tìm kiếm thuốc tiên trường sinh bất lão, cái này đúng rồi chớ?”
“Nghe nói vào thời Tần Thủy Hoàng quả thực từng diễn ra vài sự kiện tuần tra biển quy mô lớn,” Thiệu Lăng nói “Trong đó, phái thuyền đi xa nổi danh nhất chính là Từ Phúc, tôi đồng ý với suy đoán của Vệ tiên sinh, bức tranh này vô cùng có khả năng chính là miêu tả lại những chuyện đã xảy ra trong chuyến vượt biển hướng Đông của Từ Phúc, dù sao kỹ thuật hàng hải của thời Tần cũng có hạn, rất khó có khả năng thường xuyên tổ chức đi đường xa vượt biển, chỉ có sự kiện Từ Phúc vượt biển hướng Đông là được xác định đã thực sự từng xảy ra.
“Truyền thuyết kể lại, Từ Phúc mang theo đồng nam đồng nữ ra biển tìm kiếm Đảo Tiên, nhưng cuối cùng lại một đi không trở về, lẽ nào là vì ở trên biển gặp phải đám… quái vật này, cho nên toàn bộ đều bị giết hại, nên cuối cùng mới không thể trở về?” Lý Ức suy đoán.
“Nhớ lúc trước có nghe chuyên gia nào nói, thực ra Từ Phúc mang người đến quốc đảo, sau đó lưu lại nơi đó, nên mới bảo người bên đó đều là hậu nhân của chúng ta?” Vu Long nói.
Thiệu Lăng lắc đầu “Cách nói này thật sự quá mức tự đại, quốc đảo ở thời Tần vốn đã có dân cư ngụ, chẳng qua lúc nước chúng ta vào thời kỳ Chiến quốc thì quốc đảo khi ấy còn đang trong thời kỳ Jomon đồ đá, dựa vào hái lượm cùng bắt cá sinh sống, hay nói cách khác, thời ấy bọn họ vẫn còn đang trời thời kỳ xã hội nguyên thủy thị tộc.”
“Nhưng đến thời Tần, quốc đảo bỗng nhiên xuất hiện công cụ sản xuất bằng đồng thau và thiết, kỹ thuật gieo trồng lúa nước cũng đột ngột xuất hiện không nguyên không cớ, dùng thời gian cực ngắn quá độ từ thời đại đồ đá mới sang cổ đại thiết khí—— hiện tượng này tựa hồ như chứng minh, Từ Phúc quả thật đã mang kỹ thuật, văn hóa cùng các sản vật tiên tiến thời Tần lúc ấy đến quốc đảo.
“Nếu bức tranh này thật sự miêu tả lại câu chuyện Từ Phúc đi Đông, như vậy ít nhất chứng minh những người trên thuyền này không hề toàn bộ bị sát hại, nếu không họ làm sao có mặt ở quốc đảo?”
“Tôi nhớ trong sách sử có ghi lại, Từ Phúc trước sau từng hai lần phụng mệnh Tần Thủy Hoàng ra biển tìm tiên, lần đầu tiên trở về không có kết quả, Tần Thủy Hoàng lại lệnh hắn đi lần thứ hai, khi ấy hắn thoái thác bảo rằng lần đầu ra khơi bị một con giao lớn (*) trong biển ngăn cản, không thể đi xa được. Tần Thủy Hoàng nghe vậy bèn phái cung binh đi theo thuyền, quả nhiên bắn chết một con cá giao, từ đó mở ra chuyến đi biển lần thứ hai của Từ Phúc.”
“Tôi cho rằng đây mới là điểm mấu chốt —— 《 Sử ký · Tần Thủy Hoàng bản kỷ 》có từng nhắc tới, Tần Thủy Hoàng nằm mơ, trong mơ đánh nhau cùng thần biển, sau khi tỉnh lại sai người giải mộng, kẻ giải mộng nói Thủy Thần vốn không thể nhìn thấy, nó sai cá lớn giao long đi làm thám báo —— thám báo đại khái giống như lính trinh sát ấy, nên bấy giờ ác thần ra quấy rối, chỉ cần giết chết nó là có thể nhìn thấy thiện thần chân chính.”
“Điểm mấu chốt chính là chỗ này: Thứ nhất, Thủy Thần vốn không thể nhìn thấy, thứ hai là nó sai giao long đi trinh sát cho nó, hoặc là chúng ta cũng có thể hiểu đó là lính tuần tra, kiểu như đi tuần tra trong vực biển ấy? Thứ ba, chỉ cần giết chết giao là có thể phá bỏ ác thần che mắt, hoặc là nói có thể phá giải ván cờ, nhìn thấy thiện thần —— hay hoặc là, tìm được đường sống, thoát khỏi bức tranh này?”
“Nếu vậy, chúng ta có thể phỏng đoán như thế này, điểm nguy hiểm của bức tranh này chính là ở trong biển sẽ xuất hiện giao long? Nếu chúng ta muốn rời khỏi tranh, phải nghĩ cách giết chết nó. Nhưng biển mênh mông lại vô ngần như vậy, chúng ta phải làm cách nào tìm ra giao long?”
“Đáp án chính là nằm trong sừng tê trên tay chúng ta. Căn cứ theo điển tích ‘Ngưu Chử tê nhiên’, chỉ cần chúng ta đốt sừng tê, lập tức sẽ bị sinh vật của ‘thế giới khác’ lao tới dập lửa, mà dù cho là thiện thần hay ác thần hay là quỷ quái yêu ma, đều bị xem như sinh vật của thế giới khác.”
“Chúng ta dùng cách đốt sừng tê để đưa giao long tới, nghĩ cách giết chết nó, sau đó dùng cách thức đốt sừng tê để gọi đến thủy thần vốn dĩ là ‘không thể nhìn thấy’, tôi đoán, thủy thần kia không chừng chính là ấn chương, tìm ra được nó, chúng ta sẽ có thể rời khỏi tranh.”
“Trên đây chính là ý kiến của cá nhân tôi, xem như là đầu tàu làm mẫu cho mọi người, nếu chư vị có ý tưởng nào khác cứ việc nói ra đừng ngại, chúng ta cùng nhau góp ý thương lượng.”
Thiệu Lăng nói xong một đoạn dài, ngước mắt đảo một vòng nhìn đám người trước mặt, cuối cùng dừng lại trên người Mục Dịch Nhiên.
Người nam nhân này rất ít lên tiếng, nhưng không biết tại sao Thiệu Lăng lại cảm thấy rất khó mà xem nhẹ hắn.
Lời phân tích của Thiệu Lăng vừa hợp lý lại trích dẫn bằng chứng đầy đủ, một phen nói khiến mọi người đều giật mình sửng sốt, Vệ Đông với La Bộ đưa ánh mắt bội phục nhìn hắn, Lý Ức trước hết bừng tỉnh, gật đầu tỏ thái độ “Tôi cho rằng lời này của anh đã rất gần với chân tướng rồi, mọi chuyện hẳn chính là như vậy.”
Vu Long cũng gật đầu “Hoàn toàn hợp lý, tôi cũng nghĩ chúng ta chỉ có thể làm như vậy, giết chết cái con cá lớn hay giao long gì đó mới rời khỏi đây được.”
Lưu Ngạn Lỗi đảo tròng mắt “Tôi cũng cảm thấy anh nói có lý, nhưng vấn đề ở đây là —— chúng ta phải làm sao để giết chết con giao long kia?”
“Khoang dưới bong thuyền có cung nỏ, lúc nãy tìm tôi có để ý thấy,” Vu Long nói “Nếu trong sách sử ghi lại con cá lớn kia vốn bị bắn chết, vậy chúng ta lấy thứ đó dùng thử xem.”
Lý Ức cùng Lưu Ngạn Lỗi nghe thế, đều gật đầu đồng ý.
Thiệu Lăng ngược lại nhìn về phía nhóm “người cũ” nãy giờ im lặng không hề nói lời nào “Ý của các vị thế nào?”
Tần Tứ mắt nhìn đồng bạn, có phần dè dặt nói “Dựa theo kinh nghiệm cùng bài học rút ra từ các bức tranh trước, mọi suy đoán cùng phỏng đoán đều có thể trở thành nhân tố then chốt giúp chúng tôi tìm ra chữ ký thoát khỏi tranh, chúng tôi chỉ có thể cố gắng không bỏ sót bất cứ khả năng nào.”
“Cho nên, chúng tôi ủng hộ suy đoán của anh, nhưng có một điều phải nhắc nhở anh—— sức mạnh siêu nhiên trong tranh là tuyệt đối, không thể phản kháng.”
“Chỉ cần nó muốn, hoặc đơn giản là nó cần giết chết anh, như vậy nó chắc chắn sẽ thành công giết chết anh, anh không thể nào phản kháng nó, càng đừng nói là giết ngược lại nó.”
“Tất nhiên, quy tắc của mỗi một bức tranh đều không giống nhau, có lẽ trong bức tranh này chúng ta có thể giết chết những thứ siêu nhiên kia cũng không chừng, những lời này của tôi cốt yếu chỉ là muốn nhắc nhở những người mới lần đầu vào tranh như anh, tuyệt đối đừng bao giờ xem thường kẻ địch, sự tàn khốc của ‘tranh’ vượt xa sức tưởng tượng của anh nhiều lắm.”
“Thêm một điều nữa, là về vấn đề sử dụng cung nỏ, tốt nhất tranh thủ trước khi trời tối học xong cách thao tác nó.”
Thiệu Lăng gật đầu “Cảm ơn đã nhắc nhở, như vậy xem ra chúng ta nên nhanh chóng một chút, trước dời cung nỏ lên boong thuyền, luyện tập làm quen cách sử dụng.”
Mọi người cũng không nhiều lời thêm nửa, đều ra ngoài đi cầu thang xuống khoang ngầm dưới boong thuyền.
Vệ Đông đi ở sau cùng, len lén thọt cùi chỏ Kha Tầm mấy cái, thì thào nói “Gã Thiệu Lăng này coi mòi cũng tài phết đấy chứ, tao giống như lại thấy một vị Mục đại lão phiên bản khác, thậm chí cướp luôn vị trí của Mục đại lão chúng ta luôn, từ đầu tới đuôi không thấy Mục đại lão nói câu nào.”
“Như vậy chẳng phải tốt hơn sao,” Kha Tầm mắt nhìn bóng lưng thẳng tắp của bạn trai đi ở đằng trước “Tao còn ước gì mấy người vào tranh sau này có thể dùng bản lĩnh cướp hết vị trí của anh ấy đi cơ, như vậy ít ra anh ấy cũng đỡ phải gánh vác kỳ vọng cùng tính mệnh của mọi người trên vai. Vừa nặng nề, lại khó chịu.”
__________
Chú thích
(*) Chữ giao trong câu chuyện về Tần Thủy Hoàng thực ra là chỉ một con cá mập. Còn giao long bên dưới ý là chỉ thuồng luồng. Vậy cá giao nghĩa là cá mập, còn giao long là thuồng luồng ha.
“Tử vong bắt đầu vào ban đêm,” Thiệu Lăng nói “Tốt nhất nên lẳng lặng chờ xem động tĩnh, dựa vào tình huống rồi mới quyết định đốt hay không đốt. Chúng ta có thể mỗi người cầm sẵn một cái sừng tê trong tay, chuẩn bị đối phó trong mọi trường hợp.”
Đề nghị này không ai phản đối, mọi người lấy sừng tê trong hòm ra đếm, vừa đúng mười ba cái.
“Xem ra đề nghị của anh là chính xác rồi,” La Bộ ra vẻ thoải mái cầm sừng tê trong tay ngắm nghía “Đám sừng tê này coi mòi là chuẩn bị sẵn cho chúng ta, số lượng vừa khớp.”
“Thế, việc này có phải nghĩa là chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ phải đốt sừng tê này không?” Lý Ức có phần cảnh giác nói.
“Hiện tại mọi suy đoán vô căn cứ đều không có tác dụng, chúng ta chỉ có thể yên lặng chờ đợi, tiếp tục cân nhắc manh mối hiện đang nắm giữ.” Thiệu Lăng nói.
“Tôi đói bụng.” Họa sĩ nữ Tuyết Cách giống như vẫn luôn thất thần đột nhiên giật mình bừng tỉnh, nói một câu như vậy.
“Ối người đẹp, chúng ta sắp chết rồi đó, cô còn có tâm trạng ăn uống à?” La Bộ kinh ngạc nhìn đối phương.
“Làm ma no cũng tốt hơn ma đói.” Tuyết Cách vẻ mặt lạnh nhạt đáp, giống như hoàn toàn không hề bận tâm về việc bị lôi kéo vào thế giới trong tranh hết sức ly kỳ quái dị này, hơn nữa xoay người như tính đi xuống phòng bếp lầu một “Có ai giúp một tay không?”
Hai thành viên nữ còn lại là Phương Phỉ cùng Trần Hâm Ngải đều đứng ra đi theo cô ta.
Những người còn lại vẫn tiếp tục lưu trong phòng thuyền trưởng, lật xem mấy thứ trong rương. Nhưng tiếc một điều là dù bọn họ có cố gắng cỡ nào đi nữa cũng không có cách nào đọc hiểu mấy chữ triện ghi trên thẻ tre.
“Tôi nghĩ, trước hết chúng ta nên tìm hiểu rõ ràng, mục đích ra khơi của chiếc thuyền này là gì,” Tần Tứ lên tiếng “Nếu như có thể, tìm hiểu luôn đích đến của nó là ở đâu.”
“Cờ lớn trên cột buồm nếu đúng là quốc hiệu, như vậy chiếc thuyền này nhất định là thuộc về triều đình,” Thiệu Lăng nói “Dựa theo trình độ cuộc sống thời Tần, giới bình dân không có khả năng tạo ra một chiếc thuyền như vậy, cho nên đây nhất định là thuyền quan.”
“Thời nhà Tần lại càng không có mậu dịch trên biển, tuy rằng trên thuyền chứa rất nhiều lương thực ngũ cốc, thuốc men cùng với vật dụng sinh hoạt, nhưng hẳn là không phải để buôn bán trao đổi.”
“Nghe nói Tần Thủy Hoàng rất thích tuần biển, để thưởng thức ranh giới thổ địa mình cai quản, phô bày sức mạnh triều đại của mình, như vậy chiếc thuyền này liệu có phải là thuyền tuần biển do Tần Thủy Hoàng phái đi hay không?”
“Thuyền tuần biển thì cần gì phải mang theo châu báu cùng những vật phẩm quý trọng?” Chu Hạo Văn phân tích.
“Cá nhân tôi cảm giác như chiếc thuyền này, chỉ đơn thuần là vì muốn đi xa,” Tần Tứ nói “Nó mang theo rất nhiều lương thực cùng quần áo vật dụng sử dụng hàng ngày, cùng với thuốc men phòng ngừa bệnh tật, rõ ràng là để chuẩn bị cho một chuyến hành trình kéo dài, một con thuyền quan do triều đình phái đi, không phải vì muốn phô bày thực lực của quốc gia mà dong buồm đi xa, mục đích là cái gì?”
“Trao đổi văn hóa?” Thanh niên với mái tóc màu rêu khói Vu Long nói “Trên thuyền không phải chứa đựng rất nhiều sách sao?”
“Rất có khả năng như vậy.” Thiệu Lăng gật đầu.
“Dong buồm đi xa, trao đổi văn hóa, hai từ khóa này khiến tôi duy nhất nghĩ đến một mục tiêu, hướng về quốc đảo phía Đông?” Tần Tứ nói.
“Hoặc cũng có thể là bán đảo Triều Quốc.” Chu Hạo Văn bình tĩnh bổ sung.
“Nếu là đi về phía Đông… A! Tui biết nè! Bức tranh này chắc là mô tả lại câu chuyện về cao tăng Giám Chân nè!” Vệ Đông ánh mắt tóe ra linh quang.
“…Giám cái chân đầu quỷ nhà mày ấy!” Kha Tầm đưa tay vỗ cái chát lên đầu hắn, sẵn tiện đánh bay luôn linh quang “Mẹ bà tao là một đứa học ngu cũng biết Giám Chân là đời nhà Đường, còn tranh này vẽ là thời nhà Tần!”
“Tao quên tao quên,” Vệ Đông ôm đầu “Để xem… thời nhà Tần na… có luôn, Từ Phúc Ký ra biển tìm thuốc tiên chính là thời Tần đúng không?”
“… Mày chắc chứ, ra biển tìm thuốc tiên chứ không phải tìm kẹo chứ?” Kha Tầm liếc xéo đối phương.
“Từ Phúc! Từ Phúc!” Vệ Đông vội vàng sửa mồm “Tại thuận mồm í mà—— Từ Phúc mang theo đồng nam đồng nữ ra biển, thay Tần Thủy Hoàng tìm kiếm thuốc tiên trường sinh bất lão, cái này đúng rồi chớ?”
“Nghe nói vào thời Tần Thủy Hoàng quả thực từng diễn ra vài sự kiện tuần tra biển quy mô lớn,” Thiệu Lăng nói “Trong đó, phái thuyền đi xa nổi danh nhất chính là Từ Phúc, tôi đồng ý với suy đoán của Vệ tiên sinh, bức tranh này vô cùng có khả năng chính là miêu tả lại những chuyện đã xảy ra trong chuyến vượt biển hướng Đông của Từ Phúc, dù sao kỹ thuật hàng hải của thời Tần cũng có hạn, rất khó có khả năng thường xuyên tổ chức đi đường xa vượt biển, chỉ có sự kiện Từ Phúc vượt biển hướng Đông là được xác định đã thực sự từng xảy ra.
“Truyền thuyết kể lại, Từ Phúc mang theo đồng nam đồng nữ ra biển tìm kiếm Đảo Tiên, nhưng cuối cùng lại một đi không trở về, lẽ nào là vì ở trên biển gặp phải đám… quái vật này, cho nên toàn bộ đều bị giết hại, nên cuối cùng mới không thể trở về?” Lý Ức suy đoán.
“Nhớ lúc trước có nghe chuyên gia nào nói, thực ra Từ Phúc mang người đến quốc đảo, sau đó lưu lại nơi đó, nên mới bảo người bên đó đều là hậu nhân của chúng ta?” Vu Long nói.
Thiệu Lăng lắc đầu “Cách nói này thật sự quá mức tự đại, quốc đảo ở thời Tần vốn đã có dân cư ngụ, chẳng qua lúc nước chúng ta vào thời kỳ Chiến quốc thì quốc đảo khi ấy còn đang trong thời kỳ Jomon đồ đá, dựa vào hái lượm cùng bắt cá sinh sống, hay nói cách khác, thời ấy bọn họ vẫn còn đang trời thời kỳ xã hội nguyên thủy thị tộc.”
“Nhưng đến thời Tần, quốc đảo bỗng nhiên xuất hiện công cụ sản xuất bằng đồng thau và thiết, kỹ thuật gieo trồng lúa nước cũng đột ngột xuất hiện không nguyên không cớ, dùng thời gian cực ngắn quá độ từ thời đại đồ đá mới sang cổ đại thiết khí—— hiện tượng này tựa hồ như chứng minh, Từ Phúc quả thật đã mang kỹ thuật, văn hóa cùng các sản vật tiên tiến thời Tần lúc ấy đến quốc đảo.
“Nếu bức tranh này thật sự miêu tả lại câu chuyện Từ Phúc đi Đông, như vậy ít nhất chứng minh những người trên thuyền này không hề toàn bộ bị sát hại, nếu không họ làm sao có mặt ở quốc đảo?”
“Tôi nhớ trong sách sử có ghi lại, Từ Phúc trước sau từng hai lần phụng mệnh Tần Thủy Hoàng ra biển tìm tiên, lần đầu tiên trở về không có kết quả, Tần Thủy Hoàng lại lệnh hắn đi lần thứ hai, khi ấy hắn thoái thác bảo rằng lần đầu ra khơi bị một con giao lớn (*) trong biển ngăn cản, không thể đi xa được. Tần Thủy Hoàng nghe vậy bèn phái cung binh đi theo thuyền, quả nhiên bắn chết một con cá giao, từ đó mở ra chuyến đi biển lần thứ hai của Từ Phúc.”
“Tôi cho rằng đây mới là điểm mấu chốt —— 《 Sử ký · Tần Thủy Hoàng bản kỷ 》có từng nhắc tới, Tần Thủy Hoàng nằm mơ, trong mơ đánh nhau cùng thần biển, sau khi tỉnh lại sai người giải mộng, kẻ giải mộng nói Thủy Thần vốn không thể nhìn thấy, nó sai cá lớn giao long đi làm thám báo —— thám báo đại khái giống như lính trinh sát ấy, nên bấy giờ ác thần ra quấy rối, chỉ cần giết chết nó là có thể nhìn thấy thiện thần chân chính.”
“Điểm mấu chốt chính là chỗ này: Thứ nhất, Thủy Thần vốn không thể nhìn thấy, thứ hai là nó sai giao long đi trinh sát cho nó, hoặc là chúng ta cũng có thể hiểu đó là lính tuần tra, kiểu như đi tuần tra trong vực biển ấy? Thứ ba, chỉ cần giết chết giao là có thể phá bỏ ác thần che mắt, hoặc là nói có thể phá giải ván cờ, nhìn thấy thiện thần —— hay hoặc là, tìm được đường sống, thoát khỏi bức tranh này?”
“Nếu vậy, chúng ta có thể phỏng đoán như thế này, điểm nguy hiểm của bức tranh này chính là ở trong biển sẽ xuất hiện giao long? Nếu chúng ta muốn rời khỏi tranh, phải nghĩ cách giết chết nó. Nhưng biển mênh mông lại vô ngần như vậy, chúng ta phải làm cách nào tìm ra giao long?”
“Đáp án chính là nằm trong sừng tê trên tay chúng ta. Căn cứ theo điển tích ‘Ngưu Chử tê nhiên’, chỉ cần chúng ta đốt sừng tê, lập tức sẽ bị sinh vật của ‘thế giới khác’ lao tới dập lửa, mà dù cho là thiện thần hay ác thần hay là quỷ quái yêu ma, đều bị xem như sinh vật của thế giới khác.”
“Chúng ta dùng cách đốt sừng tê để đưa giao long tới, nghĩ cách giết chết nó, sau đó dùng cách thức đốt sừng tê để gọi đến thủy thần vốn dĩ là ‘không thể nhìn thấy’, tôi đoán, thủy thần kia không chừng chính là ấn chương, tìm ra được nó, chúng ta sẽ có thể rời khỏi tranh.”
“Trên đây chính là ý kiến của cá nhân tôi, xem như là đầu tàu làm mẫu cho mọi người, nếu chư vị có ý tưởng nào khác cứ việc nói ra đừng ngại, chúng ta cùng nhau góp ý thương lượng.”
Thiệu Lăng nói xong một đoạn dài, ngước mắt đảo một vòng nhìn đám người trước mặt, cuối cùng dừng lại trên người Mục Dịch Nhiên.
Người nam nhân này rất ít lên tiếng, nhưng không biết tại sao Thiệu Lăng lại cảm thấy rất khó mà xem nhẹ hắn.
Lời phân tích của Thiệu Lăng vừa hợp lý lại trích dẫn bằng chứng đầy đủ, một phen nói khiến mọi người đều giật mình sửng sốt, Vệ Đông với La Bộ đưa ánh mắt bội phục nhìn hắn, Lý Ức trước hết bừng tỉnh, gật đầu tỏ thái độ “Tôi cho rằng lời này của anh đã rất gần với chân tướng rồi, mọi chuyện hẳn chính là như vậy.”
Vu Long cũng gật đầu “Hoàn toàn hợp lý, tôi cũng nghĩ chúng ta chỉ có thể làm như vậy, giết chết cái con cá lớn hay giao long gì đó mới rời khỏi đây được.”
Lưu Ngạn Lỗi đảo tròng mắt “Tôi cũng cảm thấy anh nói có lý, nhưng vấn đề ở đây là —— chúng ta phải làm sao để giết chết con giao long kia?”
“Khoang dưới bong thuyền có cung nỏ, lúc nãy tìm tôi có để ý thấy,” Vu Long nói “Nếu trong sách sử ghi lại con cá lớn kia vốn bị bắn chết, vậy chúng ta lấy thứ đó dùng thử xem.”
Lý Ức cùng Lưu Ngạn Lỗi nghe thế, đều gật đầu đồng ý.
Thiệu Lăng ngược lại nhìn về phía nhóm “người cũ” nãy giờ im lặng không hề nói lời nào “Ý của các vị thế nào?”
Tần Tứ mắt nhìn đồng bạn, có phần dè dặt nói “Dựa theo kinh nghiệm cùng bài học rút ra từ các bức tranh trước, mọi suy đoán cùng phỏng đoán đều có thể trở thành nhân tố then chốt giúp chúng tôi tìm ra chữ ký thoát khỏi tranh, chúng tôi chỉ có thể cố gắng không bỏ sót bất cứ khả năng nào.”
“Cho nên, chúng tôi ủng hộ suy đoán của anh, nhưng có một điều phải nhắc nhở anh—— sức mạnh siêu nhiên trong tranh là tuyệt đối, không thể phản kháng.”
“Chỉ cần nó muốn, hoặc đơn giản là nó cần giết chết anh, như vậy nó chắc chắn sẽ thành công giết chết anh, anh không thể nào phản kháng nó, càng đừng nói là giết ngược lại nó.”
“Tất nhiên, quy tắc của mỗi một bức tranh đều không giống nhau, có lẽ trong bức tranh này chúng ta có thể giết chết những thứ siêu nhiên kia cũng không chừng, những lời này của tôi cốt yếu chỉ là muốn nhắc nhở những người mới lần đầu vào tranh như anh, tuyệt đối đừng bao giờ xem thường kẻ địch, sự tàn khốc của ‘tranh’ vượt xa sức tưởng tượng của anh nhiều lắm.”
“Thêm một điều nữa, là về vấn đề sử dụng cung nỏ, tốt nhất tranh thủ trước khi trời tối học xong cách thao tác nó.”
Thiệu Lăng gật đầu “Cảm ơn đã nhắc nhở, như vậy xem ra chúng ta nên nhanh chóng một chút, trước dời cung nỏ lên boong thuyền, luyện tập làm quen cách sử dụng.”
Mọi người cũng không nhiều lời thêm nửa, đều ra ngoài đi cầu thang xuống khoang ngầm dưới boong thuyền.
Vệ Đông đi ở sau cùng, len lén thọt cùi chỏ Kha Tầm mấy cái, thì thào nói “Gã Thiệu Lăng này coi mòi cũng tài phết đấy chứ, tao giống như lại thấy một vị Mục đại lão phiên bản khác, thậm chí cướp luôn vị trí của Mục đại lão chúng ta luôn, từ đầu tới đuôi không thấy Mục đại lão nói câu nào.”
“Như vậy chẳng phải tốt hơn sao,” Kha Tầm mắt nhìn bóng lưng thẳng tắp của bạn trai đi ở đằng trước “Tao còn ước gì mấy người vào tranh sau này có thể dùng bản lĩnh cướp hết vị trí của anh ấy đi cơ, như vậy ít ra anh ấy cũng đỡ phải gánh vác kỳ vọng cùng tính mệnh của mọi người trên vai. Vừa nặng nề, lại khó chịu.”
__________
Chú thích
(*) Chữ giao trong câu chuyện về Tần Thủy Hoàng thực ra là chỉ một con cá mập. Còn giao long bên dưới ý là chỉ thuồng luồng. Vậy cá giao nghĩa là cá mập, còn giao long là thuồng luồng ha.
Tác giả :
Tinh Nguyệt