Họa Phố
Quyển 9 Chương 14: Hải thượng nhiên tê đồ (14) : Anh hùng của chính mình
Bị tra tấn suốt cả một đêm, khiến cho đám người ai nấy cũng đều tiều tụy cả tâm hồn lẫn thể xác, càng không có tâm trạng đâu mà ăn uống.
Bởi vì buổi sáng bọn họ đều tự báo cho nhau biết thứ mà mình cảm thấy kinh tởm nhất.
Ví dụ như lũ du diên với vô số chân, hay hoặc là đám sâu xanh thân thể mềm oặt to mập mọng nước, loài cóc tổ ong ác mộng của những người mắc chứng sợ lỗ vân vân…
Càng đến về sau, mọi người quyết định không nhắc tới quá mức chi tiết mà chỉ kể lại đại khái, nhưng cơ bản đều là cả người chìm trong bóng tối bị thứ mà mình cảm thấy ghê tởm nhất tấn công, sau đó nghe thấy xung quanh kêu rên thảm thiết, cuối cùng nghe thấy tiếng bước chân đổ xô chạy ra bên ngoài.
“Tôi có một vấn đề muốn hỏi,” Thiệu Lăng nhìn mọi người “Tối qua có những ai thực sự đã kêu lên thành tiếng?”
Vệ Đông cùng La Bộ mặt mày ỉu xìu giơ tay lên.
Thiệu Lăng sắc mặt kinh ngạc nhìn về phía ba cô gái, Trần Hâm Ngải từ đầu đến giờ vẫn như kẻ mất hồn, giống như không nghe thấy câu hỏi mới nãy của Thiệu Lăng, còn Phương Phỉ lại bảo “Không cần thấy lạ, chúng tôi quanh năm suốt tháng đều luyện tập lặn nước, đã quen với việc dù có gặp chuyện đáng sợ cỡ nào cũng không thể há miệng, nếu không sẽ bị sặc nước.”
Vu Long ở bên cạnh gật đầu.
Tuyết Cách với ảo ảnh là lũ thiêu thân bụng lớn nói “Nguyên nhân tôi cảm thấy ghê tởm lũ thiêu thân là vì trước đây có từng xem một bộ phim kinh dị kiểu tai nạn, trong đó có tình tiết thiêu thân bay vào trong miệng con người xây kén đẻ trứng, gây cho tôi ám ảnh tâm lý không thể nào xóa nhòa, cho nên ở ngoài đời mỗi khi gặp phải thiêu thân, phản ứng đầu tiên của tôi là ngậm chặt miệng mình lại.”
“Thế, hai người các cậu đã hét to lên những gì?” Thiệu Lăng lại nhìn về phía Vệ Đông cùng La Bộ.
Vệ Đông ngập ngừng nghĩ ngợi, nói “Thì…”A a a, cái đựu, a, a, a, a, a…” vậy đó.”
Mọi người “…”
La Bộ nghĩ lại, nói “Tui cũng hông nhớ rõ lắm, lúc ấy sợ đến vãi cả lái, nhưng mà nhìn chung bình thường tui thích hô lên kiểu kiểu “Đừng mà, đừng mà, a, a, a, chết mất, chết mất, a a a” đại loại vậy.”
Mọi người “…”
Vệ Đông “Thí chủ cho bần tăng xin link nào.”
“Nhưng tối qua trong lúc gặp ảo ảnh, tôi nghe được hầu như toàn bộ tiếng kêu thét của mọi người, tôi nghĩ mọi người cũng giống tôi đúng không?” Thiệu Lăng nói “Vậy, có người nào từng nảy sinh ý nghĩ muốn thử chạy trốn ra khỏi phòng không?”
Mọi người quay sang nhìn nhau, La Bộ nói “Tui sợ đến chết khiếp, có nghĩ cũng chả có sức đâu mà làm, nên mới bẹp dí trên sàn thuyền đó.”
Vệ Đông “Tuy là khi tui nghe thấy tiếng chân mọi người đổ xô chạy ra khỏi phòng cũng từng muốn chạy theo, nhưng mà lại nghĩ, nếu Kha Nhi mấy người bọn họ thực sự có chạy, tuyệt đối sẽ không bỏ lại tui, Kha Nhi chắc chắn sẽ kêu tui một tiếng bảo tui chạy theo, nhưng mà tui không nghe thấy tiếng kêu nào cả, liền nghĩ là người khác có chạy hay không chả biết, nhưng Kha Nhi nhất định không chạy, bởi vậy tui cũng ráng chịu đựng không chạy ra.”
Chu Hạo Văn “Không chạy.”
Tần Tứ “Không chạy.”
Tuyết Cách “So với việc bị thiêu thân đáp lên người, tôi càng sợ cảm giác giẫm phải nó, cho nên không dám chạy, cả người cứng ngắc đứng tại chỗ không dám cử động.”
Vu Long “Nghe bảo cóc chỉ nhìn thấy những thứ di động, cho nên tôi không dám nhúc nhích, sợ nó nhào vào mặt mình…”
Phương Phỉ “Tôi cũng sợ cái cảm giác đạp lên người lũ sâu xanh nên không dám chạy.”
Trần Hâm Ngải vẫn như người mất hồn lạc phách, không đáp lời mọi người.
Kha Tầm “Ghê tởm cỡ nào cũng chỉ là ảo ảnh, cho nên chắc chắn là không chạy rồi.”
Mục Dịch Nhiên “Như vậy có thể xác định, kể cả tiếng mọi người xung quanh gào thét hay cả tiếng bước chân mọi người chạy ra khỏi phòng, toàn bộ đều là ảo ảnh, là thủ đoạn để mê hoặc lừa gạt chúng ta làm ra quyết định sai lầm, trên thực tế khi vùng bóng tối kia bao phủ căn phòng, chúng ta có lẽ giống như đêm trước, đều bị ảo ảnh cách ly, một mình rơi vào không gian song song nào đó.”
Thiệu Lăng dùng bút viết lên thẻ tre “Bốn, trong ảo ảnh có được cảm giác sờ vuốt chân thận cùng với tiếng người, cảnh tượng sống động, lợi dụng tâm lý ám chỉ cùng với hiệu ứng tinh thần dụ người rơi vào biển.”
Ba cái đầu lần lượt là:
Một, bị cách ly, rơi vào không gian song song.
Hai, xuất hiện ảo ảnh, là người quen riêng.
Ba, dùng người quen lừa gạt, mê hoặc người rơi vào biển, có khả năng đọc được trí nhớ.
Viết xong thả bút xuống, nhìn vào thẻ tre trầm tư một lát, sau đó ngước mắt nhìn mọi người “Dựa vào sự việc đã xảy ra hai đêm qua, tôi có một phỏng đoán.”
“Buổi tối đầu tiên, ảo ảnh mô phỏng tạo ra thanh âm của người mà chúng ta quen thuộc, mặc dù nó hết sức nỗ lực dẫn dụ chúng ta rơi vào biển, nhưng chỉ cần chúng ta kiên quyết không để mắc mưu nghe theo, nó liền không thể thông qua bất kỳ phương thức nào đụng chạm hay ép buộc chúng ta.”
“Đêm thứ hai, ảo ảnh cũng vẫn dùng phương thức dụ dỗ chúng ta tự mình rơi vào biển, hơn nữa cũng vẫn áp dụng thủ đoạn tạo ra thanh âm để mê hoặc, nhưng ngoài thanh âm ra nó lại chế tạo thêm xúc giác, thêm một thủ đoạn mê hoặc thứ hai.”
“Dựa vào hai điểm này, tôi phỏng đoán, ảo ảnh ước chừng là căn cứ vào năm giác quan của con người để chế tạo ra, hơn nữa sau mỗi đêm đều sẽ bị tăng thêm.”
“Buổi tối đầu tiên chỉ có duy nhất một loại, là thính giác, nhưng đến tối thứ hai lại biến thành ảo ảnh bao gồm thính giác cùng xúc giác phụ trợ nhau.”
“Nếu suy đoán này của tôi là chính xác, như vậy các đêm tiếp theo rất có thể sẽ lần lượt xuất hiện ảo ảnh có khứu giác, thị giác cùng vị giác chồng lấp lên nhau, mà chúng ta cũng có thể dựa vào đó chuẩn bị sẵn biện pháp đối phó với âm mưu mà ảo ảnh gây ra. Không biết mọi người có còn gì bổ sung hay không? Hoặc là có ý tưởng nào khác?”
Ánh mắt của hắn hướng về phía Mục Dịch Nhiên, thấy đối phương cụp mắt như đang suy nghĩ, đang tính im lặng chờ đợi thì bỗng nghe Vu Long nói “Không có, anh nói rất đúng, mọi chuyện có lẽ chính là như vậy. Nếu đã phát hiện ra mánh khóe của nó vậy chúng ta mau chóng nghĩ biện pháp đối phó đi, mấy cái như tắc nút tai hoặc áo cứu sinh dây thừng trói lại gì đó hoàn toàn đều vô dụng.”
Lúc bọn họ từ khoang ngầm đi lên boong thuyền, đã tiến hành tìm kiếm ngoài mặt biển, nhưng không phát hiện được thi thể Lưu Ngạn lỗi ở đâu, mà bên dưới khoang ngầm cũng chẳng thấy.
Nhìn đám người cơ hồ hai ngày hai đêm không hề chợp mắt, Thiệu Lăng nói “Thôi, trước nghỉ ngơi vài tiếng đi, tinh thần mệt mỏi rất dễ khiến tâm lý bất ổn, sẽ khiến ảo giác dễ dàng khống chế chúng ta hơn.”
Mọi người không ai có ý kiến, đều tự lê xác thân mệt mỏi đi kiếm căn phòng ngủ một giấc.
***
Kha Tầm đóng cửa phòng, ôm lấy Mục Dịch Nhiên ngã rạp xuống đất, dùng cái đầu bù xù của mình dụi dụi vào lòng bạn trai, há mồm ngáp một cái oạp “Tính ra tấn công vào tâm lý và tinh thần càng khó đối phó hơn thể xác bị trực tiếp tấn công nhỉ, nhớ lần ấy trong 《 Tịnh Thổ 》 cũng mấy ngày liên tục không ngủ mà vẫn tỉnh táo, tới bức tranh này mới có hai đêm mà đã chịu không nổi.”
Mục Dịch Nhiên vươn tay vỗ nhẹ lên ót Kha Tầm, xoa xoa mấy cái “Ngủ đi, tôi nghĩ chúng ta không cần điều tra chiếc thuyền này làm gì nữa, ban ngày cơ hồ không có việc để làm, mấu chốt tìm ra manh mối đều ở buổi tối.”
Kha Tầm tay ôm thắt lưng đối phương, một chân khoác lên đùi hắn, dùng tay vỗ vỗ nhẹ “Anh cũng ngủ đi, Dịch Nhiên. Mọi vấn đề trước gác sang một bên, dưỡng sức cho tinh thần sung túc rồi tính tới mấy việc khác, nếu không em đau lòng lắm, nha?”
“Ừm.” Mục Dịch Nhiên khẽ cong khóe môi, cánh tay dài duỗi ra ôm lấy đầu xù của chú corgi nhà mình, mấy ngón tay nhẹ nhàng “vuốt lông” một lát, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng hít thở của đối phương dần dần bình thản mới dừng động tác, khẽ cụp mắt nhìn mặt Kha Tầm thật lâu, cuối cùng nhắm mắt lại.
Cảm giác mềm mại ấm áp trên môi đánh thức Mục Dịch Nhiên từ giấc ngủ ngắn, nhưng hắn cũng không mở mắt ra ngay lập tức, mà vươn tay túm lấy ót của người nào đó kéo về phía mình, biến nụ hôn nhẹ kia thành nụ hôn sâu, sau đó mới buông ra.
“Em nấu xong bữa trưa rồi, thức dậy ăn thôi.” Kha Tầm trên tay bưng một ly nước đưa cho hắn.
Mục Dịch Nhiên nhận lấy uống mấy ngụm, sau đó cầm ly theo Kha Tầm ra ngoài.
***
Những người khác mặt mày giống như vừa mới tỉnh ngủ, dùng xong cơm trưa rồi mới đều lấy lại tinh thần, trở lại sảnh giữa ngồi xuống tụ tập, cùng nhau bàn bạc cách thức đối phó với đêm nay.
“Đầu tiên, tôi thấy chúng ta không cần thiết phải trốn dưới khoang ngầm nữa, trải qua việc tối qua cũng đã chứng minh một điều, bất luận chúng ta ở chỗ nào, ảo giác đều có thể ảnh hưởng đến chúng ta.” Thiệu Lăng tiếp tục vai trò “lãnh đạo” của cả đám “Tiếp theo là vấn đề đốt sừng tê..”
“Bởi vì đêm qua chúng ta lợi dụng di động nổ cháy đốt lên sừng tê, cho nên tạm thời không thể chứng minh có phải là ai đốt sừng tê kẻ đó sẽ phải chết hay không, nhưng có thể khẳng định một điều, kẻ bị lựa chọn tử vong đều là như nhau, như vậy đêm nay chúng ta buộc lòng phải nghĩ cách thông qua việc đốt sừng tê để nhìn xem rốt cuộc đứng sau mọi việc này là thứ gì, mà theo suy đoán thì rất có thể chỉ những ai đốt sừng tê mới có thể thấy được ”
“Thế nên lần này chúng ta không thể dùng biện pháp gây nổ di động để đốt sừng tê được nữa, mà nhất định phải có người tự tay đi đốt, đây là một vấn đề không thể trốn tránh, chúng ta nhất định phải chọn ra người làm việc này, đây có thể là cách duy nhất tìm ra ấn chương để rời khỏi bức tranh này. Vậy, hiện tại chúng ta bắt đầu chọn lựa.”
Lời này vừa nói ra, Vu Long liền cau mày nói “Chọn ra bằng cách nào? Rút thăm hay bầu phiếu? Nhưng dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà việc sống chết của tôi lại phải do kẻ khác quyết định? Tôi không muốn đi đốt sừng tê có gì sai? Tôi hoàn toàn có quyền làm chủ đối với việc sinh tồn của bản thân mình, tôi không chấp nhận bị ép buộc, cũng không muốn bị kẻ khác lấy đạo đức bắt làm này làm nọ, tôi và Phương Phỉ đã xuống biển kiểm tra đáy thuyền, trước lúc xuống nước không ai biết bên dưới có nguy hiểm gì hay không, liệu có chết người hay không, mặc dù thế hai người chúng tôi vẫn chấp nhận đi xuống, cũng tương đương đã tự mạo hiểm tính mạng của mình rồi, chúng tôi đã hết lòng hết dạ rồi! Bây giờ tôi nói thẳng cho các người biết, tôi và Phương Phỉ, tuyệt đối sẽ không đốt sừng tê!”
“Được rồi.” Thiệu Lăng vô cùng thoải mái đồng ý lời nói này của hắn, lại nhìn sang những người khác “Mới nãy tôi vừa nói, thứ nhất, quy tắc lựa chọn tử vong của tranh cũng không thành lập dựa trên hành vi đốt sừng tê, cho nên có đốt hay không, đều có thể chết cả.”
“Thứ hai, dựa theo các vị có kinh nghiệm thuật lại thì tranh chỉ cho chúng ta thời hạn bảy ngày, dù cho đám chúng ta có ai đó may mắn vượt qua sáu ngày mà vẫn còn sống, nhưng cuối cùng tìm không được ấn chương cũng sẽ phải chết.”
“Thứ ba, không đốt sừng tê thì không có manh mối, chắc chắn sẽ chết, mà đốt sừng tê chắc chắn sẽ có manh mối, khả năng chết là nửa này nửa kia.”
“Bởi nên, đối với việc có cần phải chọn ra người đốt sừng tê hay không, chúng ta sẽ giơ tay biểu quyết, mọi người có dị nghị không?”
“Không, tôi đồng ý đốt sừng tê.” Người đầu tiên bày tỏ thái độ chính là Kha Tầm.
Đám người sau đó cũng lần lượt tỏ thái độ, ngoại trừ Vu Long cùng Trần Hâm Ngải không lên tiếng ra thì toàn bộ đều nhất trí đồng ý đốt sừng tê.
“Nếu mọi người đã đồng ý đốt sừng tê, như vậy tôi đề nghị chúng ta rút thăm để chọn ra người phụ trách đốt sừng, mọi người có phản đối gì với đề nghị này không?” Thiệu Lăng nhìn mọi người.
“Hai chúng tôi không tham gia.” Vu Long nhắc lại lần nữa.
“Khỏi cần phiền phức như vậy,” Tuyết Cách bỗng nhiên lên tiếng, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên “Tôi tình nguyện làm người đốt sừng tê.”
“Để tôi,” Kha Tầm nói “Đâu có lý nào để con gái đi mạo hiểm.”
Tuyết Cách cười nói “Anh tưởng là gay thì có quyền coi thường thường phụ nữ à? Trước mặt sinh tử ai cũng đều bình đẳng như nhau.”
Kha Tầm “Cô không cần nghĩ tôi cao cả như vậy, mà thôi nếu đã bảo mỗi người đều bình đẳng, vậy chúng ta rút thăm đi, không cần ai nhường ai cả, thế nào?”
Tuyết Cách ngẫm nghĩ “Được rồi, rút thăm đi, nhưng tôi có một yêu cầu, tôi muốn rút trước.”
Mọi người gật đầu đồng ý, Tuyết Cách tự mình đi lấy một cuộn thẻ tre còn trống, tách ra thành chín cái thẻ tre, bảo Vu Long không muốn tham dự lấy một cái tự mình đánh dấu, sau đó gom toàn bộ tám cái còn lại bỏ vào một cái bát, để mọi người tự mình rút.
Tuyết Cách rút đầu tiên, cẩn thận ngắm nghía phần đuôi lộ ra ngoài của mấy cái thẻ tre hồi lâu, mới rút từ trong đó ra một cái.
Kha Tầm rút thứ hai, cũng quan sát đám thẻ tre còn lại một lúc, tựa hồ có chút do dự, cuối cùng tùy tiện rút một cái.
Những người còn lại cũng lần lượt rút thăm, cuối cùng mọi người cùng nhau giơ thẻ của mình ra.
Liền thấy người trúng thăm, là Tuyết Cách.
Kha Tầm gãi gãi đầu “Hôm nay trực giác có vẻ không nhạy rồi.”
Tuyết Cách bật cười “Trực giác mà so với bản lãnh thật tất nhiên là thua rồi. Nguyên nhân tôi rút chính xác cái thăm, là bởi mấy cái thẻ tre màu sắc thoạt nhìn giống hệt nhau trong mắt mọi người ngược lại khác biệt rất rõ ràng trong mắt tôi—— tôi nhớ rất kỹ cái thẻ mà tôi đã làm dấu hiệu. Đừng quên tôi là họa sĩ, hơn nữa cũng là một họa sĩ có chút tài mọn.”
“…Được rồi, quý cô họa sĩ tài năng, đốt đi.” Kha Tầm biết mình không thể khuyên được một người trong lòng đã ôm ý muốn chết, cũng không lằng nhằng nhiều lời nữa “Dù sao có đứng ở đâu cũng sẽ bị ảo giác tìm thấy, tới chừng đó cô phụ trách đốt sừng tê, chúng tôi sẽ ở bên cạnh trợ giúp.”
“Không cần.” Tuyết Cách cười nói “Lỡ như bị sừng tê soi sáng đều phải chết, vậy mọi người đứng gần tôi quá sẽ bị liên lụy, mọi người cứ ở lại trong sảnh đi, tôi sẽ đi ra ngoài boong.”
“Vì đề phòng chuyện ngộ nhỡ—— cũng xin thứ cho tôi thất lễ,” Thiệu Lăng nói với Tuyết Cách “Phiền cô cầm theo thẻ trúc cùng bút trong tay, hi vọng cô có thể ghi chép lại, mặc dù một chút cũng không sao cả, hoặc là vài từ mấu chốt cũng được, hơn nữa… xin đừng để thẻ trúc ở trong người.”
Lời này ý tức là đề phòng trường hợp Tuyết Cách trở thành kẻ bị lựa chọn tử vong, rơi xuống biển thì mang cả thẻ tre theo bên mình, như vậy mọi thứ liền thành công dã tràng.
Lời này dù nghe có hơi vô tình, nhưng cũng là cực kỳ lý trí hơn nữa hợp lý hữu dụng.
Tuyết Cách đồng ý, mắt nhìn về mọi người vẻ mặt khác nhau đang nhìn mình, khẽ cong lên khóe miệng “Mạng của tôi vốn cũng không sống được bao lâu nữa, nếu như trước lúc chết có thể cứu lại mấy mạng người, xem như là chết có ý nghĩa. Mà thật ra thì phim ảnh với chủ nghĩa anh hùng cá nhân cũng không tệ lắm, trở thành anh hùng trong thế giới của chính mình, nghe cũng thú vị chứ nhỉ?”
__________
Chú thích
Erm… Tớ tính chú thích mấy con nhắc ở đầu chương, cơ mà thấy hơi khốn nạn nên thôi, mọi người biết sơ qua chứ tuyệt đối đừng google nha, sẽ ăn mất ngon đó…
Bởi vì buổi sáng bọn họ đều tự báo cho nhau biết thứ mà mình cảm thấy kinh tởm nhất.
Ví dụ như lũ du diên với vô số chân, hay hoặc là đám sâu xanh thân thể mềm oặt to mập mọng nước, loài cóc tổ ong ác mộng của những người mắc chứng sợ lỗ vân vân…
Càng đến về sau, mọi người quyết định không nhắc tới quá mức chi tiết mà chỉ kể lại đại khái, nhưng cơ bản đều là cả người chìm trong bóng tối bị thứ mà mình cảm thấy ghê tởm nhất tấn công, sau đó nghe thấy xung quanh kêu rên thảm thiết, cuối cùng nghe thấy tiếng bước chân đổ xô chạy ra bên ngoài.
“Tôi có một vấn đề muốn hỏi,” Thiệu Lăng nhìn mọi người “Tối qua có những ai thực sự đã kêu lên thành tiếng?”
Vệ Đông cùng La Bộ mặt mày ỉu xìu giơ tay lên.
Thiệu Lăng sắc mặt kinh ngạc nhìn về phía ba cô gái, Trần Hâm Ngải từ đầu đến giờ vẫn như kẻ mất hồn, giống như không nghe thấy câu hỏi mới nãy của Thiệu Lăng, còn Phương Phỉ lại bảo “Không cần thấy lạ, chúng tôi quanh năm suốt tháng đều luyện tập lặn nước, đã quen với việc dù có gặp chuyện đáng sợ cỡ nào cũng không thể há miệng, nếu không sẽ bị sặc nước.”
Vu Long ở bên cạnh gật đầu.
Tuyết Cách với ảo ảnh là lũ thiêu thân bụng lớn nói “Nguyên nhân tôi cảm thấy ghê tởm lũ thiêu thân là vì trước đây có từng xem một bộ phim kinh dị kiểu tai nạn, trong đó có tình tiết thiêu thân bay vào trong miệng con người xây kén đẻ trứng, gây cho tôi ám ảnh tâm lý không thể nào xóa nhòa, cho nên ở ngoài đời mỗi khi gặp phải thiêu thân, phản ứng đầu tiên của tôi là ngậm chặt miệng mình lại.”
“Thế, hai người các cậu đã hét to lên những gì?” Thiệu Lăng lại nhìn về phía Vệ Đông cùng La Bộ.
Vệ Đông ngập ngừng nghĩ ngợi, nói “Thì…”A a a, cái đựu, a, a, a, a, a…” vậy đó.”
Mọi người “…”
La Bộ nghĩ lại, nói “Tui cũng hông nhớ rõ lắm, lúc ấy sợ đến vãi cả lái, nhưng mà nhìn chung bình thường tui thích hô lên kiểu kiểu “Đừng mà, đừng mà, a, a, a, chết mất, chết mất, a a a” đại loại vậy.”
Mọi người “…”
Vệ Đông “Thí chủ cho bần tăng xin link nào.”
“Nhưng tối qua trong lúc gặp ảo ảnh, tôi nghe được hầu như toàn bộ tiếng kêu thét của mọi người, tôi nghĩ mọi người cũng giống tôi đúng không?” Thiệu Lăng nói “Vậy, có người nào từng nảy sinh ý nghĩ muốn thử chạy trốn ra khỏi phòng không?”
Mọi người quay sang nhìn nhau, La Bộ nói “Tui sợ đến chết khiếp, có nghĩ cũng chả có sức đâu mà làm, nên mới bẹp dí trên sàn thuyền đó.”
Vệ Đông “Tuy là khi tui nghe thấy tiếng chân mọi người đổ xô chạy ra khỏi phòng cũng từng muốn chạy theo, nhưng mà lại nghĩ, nếu Kha Nhi mấy người bọn họ thực sự có chạy, tuyệt đối sẽ không bỏ lại tui, Kha Nhi chắc chắn sẽ kêu tui một tiếng bảo tui chạy theo, nhưng mà tui không nghe thấy tiếng kêu nào cả, liền nghĩ là người khác có chạy hay không chả biết, nhưng Kha Nhi nhất định không chạy, bởi vậy tui cũng ráng chịu đựng không chạy ra.”
Chu Hạo Văn “Không chạy.”
Tần Tứ “Không chạy.”
Tuyết Cách “So với việc bị thiêu thân đáp lên người, tôi càng sợ cảm giác giẫm phải nó, cho nên không dám chạy, cả người cứng ngắc đứng tại chỗ không dám cử động.”
Vu Long “Nghe bảo cóc chỉ nhìn thấy những thứ di động, cho nên tôi không dám nhúc nhích, sợ nó nhào vào mặt mình…”
Phương Phỉ “Tôi cũng sợ cái cảm giác đạp lên người lũ sâu xanh nên không dám chạy.”
Trần Hâm Ngải vẫn như người mất hồn lạc phách, không đáp lời mọi người.
Kha Tầm “Ghê tởm cỡ nào cũng chỉ là ảo ảnh, cho nên chắc chắn là không chạy rồi.”
Mục Dịch Nhiên “Như vậy có thể xác định, kể cả tiếng mọi người xung quanh gào thét hay cả tiếng bước chân mọi người chạy ra khỏi phòng, toàn bộ đều là ảo ảnh, là thủ đoạn để mê hoặc lừa gạt chúng ta làm ra quyết định sai lầm, trên thực tế khi vùng bóng tối kia bao phủ căn phòng, chúng ta có lẽ giống như đêm trước, đều bị ảo ảnh cách ly, một mình rơi vào không gian song song nào đó.”
Thiệu Lăng dùng bút viết lên thẻ tre “Bốn, trong ảo ảnh có được cảm giác sờ vuốt chân thận cùng với tiếng người, cảnh tượng sống động, lợi dụng tâm lý ám chỉ cùng với hiệu ứng tinh thần dụ người rơi vào biển.”
Ba cái đầu lần lượt là:
Một, bị cách ly, rơi vào không gian song song.
Hai, xuất hiện ảo ảnh, là người quen riêng.
Ba, dùng người quen lừa gạt, mê hoặc người rơi vào biển, có khả năng đọc được trí nhớ.
Viết xong thả bút xuống, nhìn vào thẻ tre trầm tư một lát, sau đó ngước mắt nhìn mọi người “Dựa vào sự việc đã xảy ra hai đêm qua, tôi có một phỏng đoán.”
“Buổi tối đầu tiên, ảo ảnh mô phỏng tạo ra thanh âm của người mà chúng ta quen thuộc, mặc dù nó hết sức nỗ lực dẫn dụ chúng ta rơi vào biển, nhưng chỉ cần chúng ta kiên quyết không để mắc mưu nghe theo, nó liền không thể thông qua bất kỳ phương thức nào đụng chạm hay ép buộc chúng ta.”
“Đêm thứ hai, ảo ảnh cũng vẫn dùng phương thức dụ dỗ chúng ta tự mình rơi vào biển, hơn nữa cũng vẫn áp dụng thủ đoạn tạo ra thanh âm để mê hoặc, nhưng ngoài thanh âm ra nó lại chế tạo thêm xúc giác, thêm một thủ đoạn mê hoặc thứ hai.”
“Dựa vào hai điểm này, tôi phỏng đoán, ảo ảnh ước chừng là căn cứ vào năm giác quan của con người để chế tạo ra, hơn nữa sau mỗi đêm đều sẽ bị tăng thêm.”
“Buổi tối đầu tiên chỉ có duy nhất một loại, là thính giác, nhưng đến tối thứ hai lại biến thành ảo ảnh bao gồm thính giác cùng xúc giác phụ trợ nhau.”
“Nếu suy đoán này của tôi là chính xác, như vậy các đêm tiếp theo rất có thể sẽ lần lượt xuất hiện ảo ảnh có khứu giác, thị giác cùng vị giác chồng lấp lên nhau, mà chúng ta cũng có thể dựa vào đó chuẩn bị sẵn biện pháp đối phó với âm mưu mà ảo ảnh gây ra. Không biết mọi người có còn gì bổ sung hay không? Hoặc là có ý tưởng nào khác?”
Ánh mắt của hắn hướng về phía Mục Dịch Nhiên, thấy đối phương cụp mắt như đang suy nghĩ, đang tính im lặng chờ đợi thì bỗng nghe Vu Long nói “Không có, anh nói rất đúng, mọi chuyện có lẽ chính là như vậy. Nếu đã phát hiện ra mánh khóe của nó vậy chúng ta mau chóng nghĩ biện pháp đối phó đi, mấy cái như tắc nút tai hoặc áo cứu sinh dây thừng trói lại gì đó hoàn toàn đều vô dụng.”
Lúc bọn họ từ khoang ngầm đi lên boong thuyền, đã tiến hành tìm kiếm ngoài mặt biển, nhưng không phát hiện được thi thể Lưu Ngạn lỗi ở đâu, mà bên dưới khoang ngầm cũng chẳng thấy.
Nhìn đám người cơ hồ hai ngày hai đêm không hề chợp mắt, Thiệu Lăng nói “Thôi, trước nghỉ ngơi vài tiếng đi, tinh thần mệt mỏi rất dễ khiến tâm lý bất ổn, sẽ khiến ảo giác dễ dàng khống chế chúng ta hơn.”
Mọi người không ai có ý kiến, đều tự lê xác thân mệt mỏi đi kiếm căn phòng ngủ một giấc.
***
Kha Tầm đóng cửa phòng, ôm lấy Mục Dịch Nhiên ngã rạp xuống đất, dùng cái đầu bù xù của mình dụi dụi vào lòng bạn trai, há mồm ngáp một cái oạp “Tính ra tấn công vào tâm lý và tinh thần càng khó đối phó hơn thể xác bị trực tiếp tấn công nhỉ, nhớ lần ấy trong 《 Tịnh Thổ 》 cũng mấy ngày liên tục không ngủ mà vẫn tỉnh táo, tới bức tranh này mới có hai đêm mà đã chịu không nổi.”
Mục Dịch Nhiên vươn tay vỗ nhẹ lên ót Kha Tầm, xoa xoa mấy cái “Ngủ đi, tôi nghĩ chúng ta không cần điều tra chiếc thuyền này làm gì nữa, ban ngày cơ hồ không có việc để làm, mấu chốt tìm ra manh mối đều ở buổi tối.”
Kha Tầm tay ôm thắt lưng đối phương, một chân khoác lên đùi hắn, dùng tay vỗ vỗ nhẹ “Anh cũng ngủ đi, Dịch Nhiên. Mọi vấn đề trước gác sang một bên, dưỡng sức cho tinh thần sung túc rồi tính tới mấy việc khác, nếu không em đau lòng lắm, nha?”
“Ừm.” Mục Dịch Nhiên khẽ cong khóe môi, cánh tay dài duỗi ra ôm lấy đầu xù của chú corgi nhà mình, mấy ngón tay nhẹ nhàng “vuốt lông” một lát, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng hít thở của đối phương dần dần bình thản mới dừng động tác, khẽ cụp mắt nhìn mặt Kha Tầm thật lâu, cuối cùng nhắm mắt lại.
Cảm giác mềm mại ấm áp trên môi đánh thức Mục Dịch Nhiên từ giấc ngủ ngắn, nhưng hắn cũng không mở mắt ra ngay lập tức, mà vươn tay túm lấy ót của người nào đó kéo về phía mình, biến nụ hôn nhẹ kia thành nụ hôn sâu, sau đó mới buông ra.
“Em nấu xong bữa trưa rồi, thức dậy ăn thôi.” Kha Tầm trên tay bưng một ly nước đưa cho hắn.
Mục Dịch Nhiên nhận lấy uống mấy ngụm, sau đó cầm ly theo Kha Tầm ra ngoài.
***
Những người khác mặt mày giống như vừa mới tỉnh ngủ, dùng xong cơm trưa rồi mới đều lấy lại tinh thần, trở lại sảnh giữa ngồi xuống tụ tập, cùng nhau bàn bạc cách thức đối phó với đêm nay.
“Đầu tiên, tôi thấy chúng ta không cần thiết phải trốn dưới khoang ngầm nữa, trải qua việc tối qua cũng đã chứng minh một điều, bất luận chúng ta ở chỗ nào, ảo giác đều có thể ảnh hưởng đến chúng ta.” Thiệu Lăng tiếp tục vai trò “lãnh đạo” của cả đám “Tiếp theo là vấn đề đốt sừng tê..”
“Bởi vì đêm qua chúng ta lợi dụng di động nổ cháy đốt lên sừng tê, cho nên tạm thời không thể chứng minh có phải là ai đốt sừng tê kẻ đó sẽ phải chết hay không, nhưng có thể khẳng định một điều, kẻ bị lựa chọn tử vong đều là như nhau, như vậy đêm nay chúng ta buộc lòng phải nghĩ cách thông qua việc đốt sừng tê để nhìn xem rốt cuộc đứng sau mọi việc này là thứ gì, mà theo suy đoán thì rất có thể chỉ những ai đốt sừng tê mới có thể thấy được ”
“Thế nên lần này chúng ta không thể dùng biện pháp gây nổ di động để đốt sừng tê được nữa, mà nhất định phải có người tự tay đi đốt, đây là một vấn đề không thể trốn tránh, chúng ta nhất định phải chọn ra người làm việc này, đây có thể là cách duy nhất tìm ra ấn chương để rời khỏi bức tranh này. Vậy, hiện tại chúng ta bắt đầu chọn lựa.”
Lời này vừa nói ra, Vu Long liền cau mày nói “Chọn ra bằng cách nào? Rút thăm hay bầu phiếu? Nhưng dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà việc sống chết của tôi lại phải do kẻ khác quyết định? Tôi không muốn đi đốt sừng tê có gì sai? Tôi hoàn toàn có quyền làm chủ đối với việc sinh tồn của bản thân mình, tôi không chấp nhận bị ép buộc, cũng không muốn bị kẻ khác lấy đạo đức bắt làm này làm nọ, tôi và Phương Phỉ đã xuống biển kiểm tra đáy thuyền, trước lúc xuống nước không ai biết bên dưới có nguy hiểm gì hay không, liệu có chết người hay không, mặc dù thế hai người chúng tôi vẫn chấp nhận đi xuống, cũng tương đương đã tự mạo hiểm tính mạng của mình rồi, chúng tôi đã hết lòng hết dạ rồi! Bây giờ tôi nói thẳng cho các người biết, tôi và Phương Phỉ, tuyệt đối sẽ không đốt sừng tê!”
“Được rồi.” Thiệu Lăng vô cùng thoải mái đồng ý lời nói này của hắn, lại nhìn sang những người khác “Mới nãy tôi vừa nói, thứ nhất, quy tắc lựa chọn tử vong của tranh cũng không thành lập dựa trên hành vi đốt sừng tê, cho nên có đốt hay không, đều có thể chết cả.”
“Thứ hai, dựa theo các vị có kinh nghiệm thuật lại thì tranh chỉ cho chúng ta thời hạn bảy ngày, dù cho đám chúng ta có ai đó may mắn vượt qua sáu ngày mà vẫn còn sống, nhưng cuối cùng tìm không được ấn chương cũng sẽ phải chết.”
“Thứ ba, không đốt sừng tê thì không có manh mối, chắc chắn sẽ chết, mà đốt sừng tê chắc chắn sẽ có manh mối, khả năng chết là nửa này nửa kia.”
“Bởi nên, đối với việc có cần phải chọn ra người đốt sừng tê hay không, chúng ta sẽ giơ tay biểu quyết, mọi người có dị nghị không?”
“Không, tôi đồng ý đốt sừng tê.” Người đầu tiên bày tỏ thái độ chính là Kha Tầm.
Đám người sau đó cũng lần lượt tỏ thái độ, ngoại trừ Vu Long cùng Trần Hâm Ngải không lên tiếng ra thì toàn bộ đều nhất trí đồng ý đốt sừng tê.
“Nếu mọi người đã đồng ý đốt sừng tê, như vậy tôi đề nghị chúng ta rút thăm để chọn ra người phụ trách đốt sừng, mọi người có phản đối gì với đề nghị này không?” Thiệu Lăng nhìn mọi người.
“Hai chúng tôi không tham gia.” Vu Long nhắc lại lần nữa.
“Khỏi cần phiền phức như vậy,” Tuyết Cách bỗng nhiên lên tiếng, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên “Tôi tình nguyện làm người đốt sừng tê.”
“Để tôi,” Kha Tầm nói “Đâu có lý nào để con gái đi mạo hiểm.”
Tuyết Cách cười nói “Anh tưởng là gay thì có quyền coi thường thường phụ nữ à? Trước mặt sinh tử ai cũng đều bình đẳng như nhau.”
Kha Tầm “Cô không cần nghĩ tôi cao cả như vậy, mà thôi nếu đã bảo mỗi người đều bình đẳng, vậy chúng ta rút thăm đi, không cần ai nhường ai cả, thế nào?”
Tuyết Cách ngẫm nghĩ “Được rồi, rút thăm đi, nhưng tôi có một yêu cầu, tôi muốn rút trước.”
Mọi người gật đầu đồng ý, Tuyết Cách tự mình đi lấy một cuộn thẻ tre còn trống, tách ra thành chín cái thẻ tre, bảo Vu Long không muốn tham dự lấy một cái tự mình đánh dấu, sau đó gom toàn bộ tám cái còn lại bỏ vào một cái bát, để mọi người tự mình rút.
Tuyết Cách rút đầu tiên, cẩn thận ngắm nghía phần đuôi lộ ra ngoài của mấy cái thẻ tre hồi lâu, mới rút từ trong đó ra một cái.
Kha Tầm rút thứ hai, cũng quan sát đám thẻ tre còn lại một lúc, tựa hồ có chút do dự, cuối cùng tùy tiện rút một cái.
Những người còn lại cũng lần lượt rút thăm, cuối cùng mọi người cùng nhau giơ thẻ của mình ra.
Liền thấy người trúng thăm, là Tuyết Cách.
Kha Tầm gãi gãi đầu “Hôm nay trực giác có vẻ không nhạy rồi.”
Tuyết Cách bật cười “Trực giác mà so với bản lãnh thật tất nhiên là thua rồi. Nguyên nhân tôi rút chính xác cái thăm, là bởi mấy cái thẻ tre màu sắc thoạt nhìn giống hệt nhau trong mắt mọi người ngược lại khác biệt rất rõ ràng trong mắt tôi—— tôi nhớ rất kỹ cái thẻ mà tôi đã làm dấu hiệu. Đừng quên tôi là họa sĩ, hơn nữa cũng là một họa sĩ có chút tài mọn.”
“…Được rồi, quý cô họa sĩ tài năng, đốt đi.” Kha Tầm biết mình không thể khuyên được một người trong lòng đã ôm ý muốn chết, cũng không lằng nhằng nhiều lời nữa “Dù sao có đứng ở đâu cũng sẽ bị ảo giác tìm thấy, tới chừng đó cô phụ trách đốt sừng tê, chúng tôi sẽ ở bên cạnh trợ giúp.”
“Không cần.” Tuyết Cách cười nói “Lỡ như bị sừng tê soi sáng đều phải chết, vậy mọi người đứng gần tôi quá sẽ bị liên lụy, mọi người cứ ở lại trong sảnh đi, tôi sẽ đi ra ngoài boong.”
“Vì đề phòng chuyện ngộ nhỡ—— cũng xin thứ cho tôi thất lễ,” Thiệu Lăng nói với Tuyết Cách “Phiền cô cầm theo thẻ trúc cùng bút trong tay, hi vọng cô có thể ghi chép lại, mặc dù một chút cũng không sao cả, hoặc là vài từ mấu chốt cũng được, hơn nữa… xin đừng để thẻ trúc ở trong người.”
Lời này ý tức là đề phòng trường hợp Tuyết Cách trở thành kẻ bị lựa chọn tử vong, rơi xuống biển thì mang cả thẻ tre theo bên mình, như vậy mọi thứ liền thành công dã tràng.
Lời này dù nghe có hơi vô tình, nhưng cũng là cực kỳ lý trí hơn nữa hợp lý hữu dụng.
Tuyết Cách đồng ý, mắt nhìn về mọi người vẻ mặt khác nhau đang nhìn mình, khẽ cong lên khóe miệng “Mạng của tôi vốn cũng không sống được bao lâu nữa, nếu như trước lúc chết có thể cứu lại mấy mạng người, xem như là chết có ý nghĩa. Mà thật ra thì phim ảnh với chủ nghĩa anh hùng cá nhân cũng không tệ lắm, trở thành anh hùng trong thế giới của chính mình, nghe cũng thú vị chứ nhỉ?”
__________
Chú thích
Erm… Tớ tính chú thích mấy con nhắc ở đầu chương, cơ mà thấy hơi khốn nạn nên thôi, mọi người biết sơ qua chứ tuyệt đối đừng google nha, sẽ ăn mất ngon đó…
Tác giả :
Tinh Nguyệt