Họa Phố
Quyển 8 Chương 14: Phi sắc chi thú (14) : Người đàn bà cưỡi thú đỏ
13 kg thú, con số tổng cân nặng đến từ thú trong cơ thể 13 người cộng lại.
Mọi người nghĩ đến đây liền khó có thể giữ bình tĩnh, Dư Cực lại rống lên “Trong cơ thể mỗi người chúng ta đều có thú, chẳng qua là xuất hiện trước hay sau mà thôi! Chúng nó sớm muộn gì đều sẽ chui ra ngoài! Dù sao đến tận 13 ngày còn gì! Đến lúc đó từng con từng con sẽ thay phiên nhau đi ra!”
“Yêu cầu giữ im lặng!” Nhân viên của phòng xử lý tiêu bản quát khẽ.
Tần Tứ đứng ở ngoài cửa làm ra động tác mời “Chúng tôi có vài việc cần thương lượng với nhau, những người khác vui lòng tạm lảng tránh một lát.”
Dư Cực còn đang vô cùng phẫn nộ nói gì đó, vừa nói vừa bị Vệ Đông và Lion kéo ra ngoài.
Tiêu Cầm Tiên lần này lại không lải nhải trách móc vì mình bị “Loại ra bên ngoài”, lúc này cả người cô ta đều trầm mặc, có thể vì thấy được con thú hình dạng nữ thể làm người ta cảm giác áp lực khổ sở kia, hoặc cũng có thể do tin vào lời của Dư Cực về lời nói “13 kg thú tính theo trung bình cộng đầu người”, đối với sự việc quỷ dị không ai có thể phá giải này thì dù là một “kẻ may mắn” cũng khó mà thoát khỏi tai ách.
Kha Tầm đứng ở ngoài cửa, Triệu Yến Bảo đang tính đóng cửa thì nhìn thấy cậu, vừa tính mở miệng nói gì đó đã nghe Kha Tầm nói “Các người nói đi, tôi không muốn nghe mấy chuyện như này.” Nói xong liền chủ động đóng cửa lại.
Những người còn lại có kẻ đi văn phòng của Tần Tứ chờ đợi, lại có người ngồi ở ghế chờ ngoài hành lang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài trời vẫn tối tăm như buổi đêm, một tiếng sấm rền vang giống như muốn bổ đôi vòm trời.
Tiêu Cầm Tiên hỏi y tá xin mượn giấy phút, chuẩn bị thiết kế “áo cưới” cho hai người đã chết.
***
Bên trong phòng xử lý tiêu bản, không khí có vẻ trầm trọng lại áp lực, Triệu Yến Bảo ngồi ở chỗ cách gần bình thủy tinh đặt thú hình nữ thể, ánh mắt buồn bã kể lại một câu chuyện ——
“Tôi với Trì Lôi là bạn lớn lên từ nhỏ. Quê hương của chúng tôi là một thị trấn nhỏ, tư tưởng trọng nam khinh nữ vô cùng nghiêm trọng, hai nhà chúng tôi cũng không nằm ngoại lệ, nhưng là nhà tôi đỡ hơn một chút, tuy ba mẹ vẫn luôn thiên vị em trai tôi nhưng ít nhất họ cũng đồng ý để tôi đi học. Còn nhà của Trì Lôi… ở trong nhà, Trì Lôi luôn bị xem là kẻ thấp kém nhất, kể cả anh trai hay là hai người em trai của cậu ấy đều chửi mắng sai phái cậu ấy, đùn đẩy mọi thứ cho cậu ấy, cha mẹ cậu ấy lại coi như chẳng nhìn thấy, bất kể ai gây họa kẻ chịu tội vĩnh viễn là Trì Lôi. Ngày xưa ba cậu ấy đánh mẹ cậu ấy, sau liền chuyển sang đánh cậu ấy, trên da đầu cậu ấy hiện tại vẫn còn một vết sẹo thật sâu, đó là do ba cậu ấy uống rượu say xỉn dùng xẻng đánh vào đầu cậu ấy, vì dưỡng thương, cậu ấy phải cạo trọc đầu mình, năm ấy Trì Lôi chỉ mới 15 tuổi.”
“Mẹ của cậu ấy cũng chẳng xem cậu ấy ra gì.”
“Trì Lôi với tôi cùng nhau thi đậu vào trường phổ thông chuyên, nhưng nhà cậu ấy không chịu cho tiền đi học, chỉ có thể học trường nghề, vì muốn tiết kiệm tiền thuê nhà, đành phải đến xin ở nhờ nhà cô mình. Hai năm ấy chúng tôi rất ít gặp nhau, Trì Lôi tốt nghiệp trường nghề liền kiếm việc làm, còn quen một người bạn trai.”
Chu Hạo Văn mang theo vẻ nghi hoặc nhìn Triệu Yến Bảo, nhưng cũng không ngắt lời đối phương.
Triệu Yến Bảo ngược lại chủ động giải thích “Trì Lôi không phải trời sinh là đồng tính, cũng không phải cuộc sống hình thành, xu hướng tính dục của cậu ấy vẫn luôn là đàn ông.”
“Tiếc là cậu ấy chưa bao giờ gặp được một người đàn ông nào ra hồn. Cả người thân lẫn bạn trai, chẳng ai coi cậu ấy là một con người, không coi phụ nữ là người, bao gồm kể cả ba và mẹ cậu ấy.
“Cái gã bạn trai cậu ấy quen, có một ngày hắn lại đưa ra đề nghị trao đổi bạn gái với anh em của hắn chơi cho vui… Cậu ấy liền rời đi, về sau chưa bao giờ trở lại thị trấn khốn nạn đó nữa.”
“Lúc ấy tôi đã thi đậu vào Đại học B thị, cậu ấy liền tìm tới nương tựa chỗ tôi, khi ấy chúng tôi cùng nhau thuê phòng, cùng nhau sinh sống. Hai người chúng tôi nương tựa lẫn nhau, xem nhau như thân nhân. Cậu ấy biết bí mật của tôi, nhưng giữa chúng tôi không có khả năng trở thành cái loại quan hệ ấy. Có những thứ vốn là điều tự nhiên khó có thể thay đổi được, cậu ấy không thể dựa vào ý chí tinh thần để thay đổi cơ thể của mình. Hơn nữa khi ấy tôi cũng có người mà mình thích.”
“Những kẻ giống như tôi, bản thân không được số đông xã hội đồng tình thừa nhận, bởi vì trong lòng có quá nhiều mê man khó giải cho nên mới đi học tâm lý. Có đôi khi cảm thấy như vậy cũng tốt, tựa hồ bản thân mình như vậy cảm tình sẽ càng thuần túy hơn, sẽ không phải bị ép đi xem mắt hay là bị giục kết hôn để phù hợp với xu hướng tính dục của mình, lại càng không bởi vì nối dõi tôn đường gì đó mà đi kết hôn.”
“Quan điểm của tôi và Trì Lôi hoàn toàn giống hệt nhau, thói quen sinh hoạt cũng gần như hòa hợp với nhau, hai chúng tôi có thể xem như bạn đời linh hồn hiếm thấy, một người bạn đời thân mật hơn cả thân bằng bạn tốt, lại hoàn toàn không phải như người yêu.”
Triệu Yến Bảo nói tới đây bỗng chốc khựng lại một lúc, tựa hồ như đang tổng kết lại lời nói của mình.
Tần Tứ lên tiếng hỏi “Lúc ấy Trì Lôi có phải là đã không ôm hi vọng gì đối với những người khác phái không?”
Triệu Yến Bảo khẽ cười “Chúng tôi phát hiện, thật ra ở đâu cũng đều như nhau cả, S thị hay B thị đều như nhau cả, tư tưởng của mọi người cũng chẳng khá hơn chút nào so với cái thị trấn nhỏ bé lạc hậu quê hương chúng tôi.”
“Khi đó tôi đang làm trợ lý cho một trung tâm tư vấn tâm lý, phụ tá cho một bác sĩ tâm lý rất nổi tiếng, bởi vì Trì Lôi thường hay đến tìm tôi, thỉnh thoảng cậu ấy cũng sẽ hỏi thăm vị bác sĩ kia một ít vấn đề về tâm lý, hơn nữa cũng nhận được trợ giúp rất lớn từ hắn. Khi ấy hai chúng tôi đều rất tôn trọng hắn.”
“Tôi làm việc ở nơi ấy được gần hai năm, lúc đó vì bạn gái đang quen tôi quyết định come-out, ai ngờ người bạn gái lúc ấy của tôi lại bỏ trốn, bạn gái tôi cũng học tâm lý, sau khi tôi come-out cô ta liền đi nước ngoài, cũng cắt đứt mọi liên hệ với tôi. Ở trong giới của chúng tôi, come-out quả thật chẳng khác gì tự sát, bởi vì trong mắt người bình thường, những kẻ đồng tính luyến ái chính là tâm lý không bình thường, căn bản không có tư cách đi điều trị tâm lý cho kẻ khác.”
Quả thật, rất nhiều người đều có suy nghĩ như vậy.
“Sau khi tôi come-out, Trì Lôi đột nhiên không hề đến trung tâm tư vấn tìm tôi nữa, mà gã bác sĩ tâm lý nổi danh kia cũng không hiểu vì sao lựa chọn ra nước ngoài học chuyên sâu. Về sau tôi mới biết được, gã ấy vẫn luôn xâm hại Trì Lôi trong suốt một thời gian dài… những hai năm, bởi vì trong tay hắn có chứng cớ về việc tôi là một kẻ đồng tính, nếu Trì Lôi không nghe theo, hắn sẽ rải bằng chứng kia ra bên ngoài, để tôi ‘cả đời cũng không thể ngóc đầu lên trong giới tâm lý này’…”
Mây đen mù mịt ngoài cửa sổ bắt đầu tuôn ra, tiếng sấm xé toạc màn trời thành phố, mưa to tuôn xuống như trút nước.
“Đêm hôm ấy, hai chúng tôi trong bóng tối ôm nhau khóc rống. Cậu ấy bảo cậu ấy có bằng chứng tên súc sinh kia xâm hại mình, nhưng đối phương đã di dân ra nước ngoài định cư, mà Trì Lôi không muốn mấy năm sau đó phải hao phí tinh thần ra tòa kiện tụng, hơn nữa nếu tuyên bố tin tức kia ra ngoài, cậu ấy cảm thấy chính mình cũng bị thương tổn. Khi ấy tôi thật sự không hiểu, tôi bảo cậu ấy, rằng chúng ta hẳn là bằng mọi giá chiến thắng phiên tòa kia, để cho cái gã mặt người dạ thú khốn nạn ấy từ nay về sau không còn đất sống ở giới tâm lý học nữa.”
“Trì Lôi lại khuyên tôi dẹp chuyện yên thân, thậm chí còn tự nói mình trời sinh ra đã xấu mệnh rồi, sau cậu ấy lại kể chuyện về lúc còn đi học trường nghề ở nhờ nhà cô mình, từng bị dượng cùng anh họ lần lượt xâm hại… Trì Lôi nói cậu ấy từng báo cho cô và mẹ mình biết, nhưng hai người họ không tin, không rõ là không tin hay là giả câm giả điếc.”
Ngoài trời mưa tuôn xối xả như thác đổ, gió lớn vồn vập như đang vò nát cả thế giới chập choạng tranh tối tranh sáng, biến nó thành một tấm ảnh chụp trắng đen nhăn nhúm, lại như đang mưu toan xé nát nó ra thành ngàn mảnh.
“Chúng tôi làm bạn cùng nhau, dự định cứ thế mà vượt qua quãng đời còn lại.”
“Dù cho đã có cảng tránh gió, nhưng Trì Lôi vẫn không thể nào tháo gỡ những trói buộc trên người mình, sợi dây của thế giới nam quyền trói buộc lên phái nữ. Nỗi đau xót tổn thương mà gia đình sinh ra cậu ấy gây nên, rồi lại ở giai đoạn trưởng thành không ngừng gia tăng chồng lấp, không thể nào thoát khỏi.”
Triệu Yến Bảo đưa tay vuốt nhẹ bình thủy tinh trước mặt, ánh mắt dịu dàng nhìn con thú hình nữ thể lơ lửng bên trong “Ở một thế giới không có công bằng, phụ nữ chẳng có bao nhiêu quyền lên tiếng cả, nào là “tóc dài óc ngắn”, rồi lại “đàn bà mà tự hỏi thì ông trời cũng phá lên cười”, đối với bọn họ mà nói kia chỉ là những lời bông đùa trêu chọc bình thường, chẳng có ác ý, thậm chí bên trong lời ấy như ngầm có ý âu yếm cưng chiều… Nhưng kỳ thực cả trong lẫn ngoài đều là muốn ngấm ngầm bài trừ phái nữ khỏi giai cấp xã hội. Còn nhớ lúc trước, chương trình tết đầu xuân năm nào cũng đều có mấy vở tiểu phẩm nói về việc sợ vợ, nói thật cho đến tận bây giờ tôi chưa từng ở hiện thực gặp qua những bà vợ giống như trong tiểu phẩm vậy, công việc của tôi phải đối mặt với rất nhiều người, nhưng tôi chưa từng thấy qua bao giờ… Cũng không biết mấy tác phẩm kia có thể xem là trò lừa phỉnh của đám người lõi đời hùa nhau để dối gạt những cô gái chưa chồng hay không.”
Mấy vị đàn ông có mặt trong phòng đều im lặng, không biết nên nói cái gì mới phải…
Tô Bản Tâm vẻ mặt có hơi xúc động, tựa hồ như bị cảm động lây.
Nhưng Triệu Yến Bảo lại giống như đang trò chuyện cùng con thú nữ thể kia “Cậu nhìn mình đi, dung mạo xinh đẹp nhưng lại không có miệng, phải chăng bởi vì dù có miệng cũng khó mà nói nên lời? Cậu nhìn cậu xem, một cô gái đàng hoàng lại để cơ thể trần truồng như vậy, hay là muốn thẳng thắn tự vạch trần cùng hành hạ chính mình trước những ánh mắt thèm khát ấy? Lại nhìn cậu xem, có cánh tay có cánh chân vậy mà lại không sinh ra bàn tay bàn chân, bàn tay có thể nắm lấy mọi thứ, bàn chân có thể đi khắp đất trời! Cậu cứ thế mà cứng ngắc đứng thẳng, là đang cảnh giác nguy hiểm vờn quanh hay là bởi vì sợi dây thừng trói buộc trên người? Sợi dây khốn kiếp đó đã bị đứt đoạn rồi, cậu cũng nên đứng dậy đi, đứng dậy mà đi thôi.”
Nước mắt của Triệu Yến Bảo từng giọt từng giọt rơi lên bình thủy tinh “Tớ biết cậu không thể yêu tớ, nhưng tớ đã từng trách móc cậu chưa? Đối với người như chúng ta mà nói, tình yêu là thứ không đáng kể nhất.”
Tô Bản Tâm hơi cúi đầu, không kềm được cũng rơi nước mắt.
Tần Tứ giống như phát giác được điều gì, đứng dậy đến quan sát bình thủy tinh “Thú xảy ra biến hóa! Nó đang từ từ mềm dần!”
Mục Dịch Nhiên không nhìn sang bên này, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi “Để cho hai người bọn họ ở cùng nhau thêm một lát đi.”
***
Thú trong cơ thể Trì Lôi cuối cùng mềm mại biến thành một khối tròn tròn trịa trịa, Triệu Yến Bảo nói kia có lẽ cũng là một loại buông tay tự giải thoát…
Cân nặng của thú không thay đổi, vẫn là 1974 gram, thêm vào 26 gram thú của Trí Thuần, tổng cộng 2000 gram.
Dư Cực vẫn còn đang khủng hoảng, Vệ Đông trấn an “Tụi này vào tranh là để sợ hãi khủng hoảng ấy chứ lại, uổng công anh còn là một họa sĩ.”
Kha Tầm thì lại dùng máy tính của Tần Tứ tính thử tìm tư liệu, nào ngờ phát hiện thành phố này không hề có internet, hỏi y tá thì nhận được vẻ mặt hoang mang mờ mịt “Tiên sinh ý là đang hỏi về máy fax hả…”
Kha Tầm “Không không, tôi tính gọi ship thức ăn thôi…”
“Vậy ngài có thể gọi điện cho họ mang tới.”
“Cảm ơn ha.”
Thế giới này không có internet, nhất định là do tranh nó đang giấu diếm thứ gì đó…
Có thứ gì có thể điều tra thông qua internet nhỉ?
“Em tính điều tra cái gì?” Mục Dịch Nhiên không biết đến cạnh Kha Tầm từ lúc nào.
“Trang đề tựa, cái quyển《 Thú sắc đỏ tươi 》ấy, không biết trang đề tựa của nó rốt cuộc viết cái gì.” Kha Tầm sắp xếp nghi vấn theo thứ tự trong đầu, thứ muốn giải quyết trước nhất chính là cái này.
“Tô Bản Tâm với Tiêu Cầm Tiên, hai người họ đều từng xem qua quyển sách kia, chắc là sẽ có người còn nhớ rõ.” Mục Dịch Nhiên mắt nhìn Tô Bản Tâm đang đi vào phòng.
Tô Bản Tâm đang đứng kéo màn cửa sổ văn phòng ra, bên ngoài lúc này đã hết mưa, bầu trời sáng sủa trong vắt như lưu ly.
“Trang đề tựa quả thực có ghi một câu: Tôi đã thấy người đàn bà cưỡi một con thú đỏ tươi —— trích Chương thứ mười bảy 《 Sách Khải Huyền》.” Tô Bản Tâm đứng ở cửa sổ ngoái đầu lại nói.
Mọi người nghĩ đến đây liền khó có thể giữ bình tĩnh, Dư Cực lại rống lên “Trong cơ thể mỗi người chúng ta đều có thú, chẳng qua là xuất hiện trước hay sau mà thôi! Chúng nó sớm muộn gì đều sẽ chui ra ngoài! Dù sao đến tận 13 ngày còn gì! Đến lúc đó từng con từng con sẽ thay phiên nhau đi ra!”
“Yêu cầu giữ im lặng!” Nhân viên của phòng xử lý tiêu bản quát khẽ.
Tần Tứ đứng ở ngoài cửa làm ra động tác mời “Chúng tôi có vài việc cần thương lượng với nhau, những người khác vui lòng tạm lảng tránh một lát.”
Dư Cực còn đang vô cùng phẫn nộ nói gì đó, vừa nói vừa bị Vệ Đông và Lion kéo ra ngoài.
Tiêu Cầm Tiên lần này lại không lải nhải trách móc vì mình bị “Loại ra bên ngoài”, lúc này cả người cô ta đều trầm mặc, có thể vì thấy được con thú hình dạng nữ thể làm người ta cảm giác áp lực khổ sở kia, hoặc cũng có thể do tin vào lời của Dư Cực về lời nói “13 kg thú tính theo trung bình cộng đầu người”, đối với sự việc quỷ dị không ai có thể phá giải này thì dù là một “kẻ may mắn” cũng khó mà thoát khỏi tai ách.
Kha Tầm đứng ở ngoài cửa, Triệu Yến Bảo đang tính đóng cửa thì nhìn thấy cậu, vừa tính mở miệng nói gì đó đã nghe Kha Tầm nói “Các người nói đi, tôi không muốn nghe mấy chuyện như này.” Nói xong liền chủ động đóng cửa lại.
Những người còn lại có kẻ đi văn phòng của Tần Tứ chờ đợi, lại có người ngồi ở ghế chờ ngoài hành lang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài trời vẫn tối tăm như buổi đêm, một tiếng sấm rền vang giống như muốn bổ đôi vòm trời.
Tiêu Cầm Tiên hỏi y tá xin mượn giấy phút, chuẩn bị thiết kế “áo cưới” cho hai người đã chết.
***
Bên trong phòng xử lý tiêu bản, không khí có vẻ trầm trọng lại áp lực, Triệu Yến Bảo ngồi ở chỗ cách gần bình thủy tinh đặt thú hình nữ thể, ánh mắt buồn bã kể lại một câu chuyện ——
“Tôi với Trì Lôi là bạn lớn lên từ nhỏ. Quê hương của chúng tôi là một thị trấn nhỏ, tư tưởng trọng nam khinh nữ vô cùng nghiêm trọng, hai nhà chúng tôi cũng không nằm ngoại lệ, nhưng là nhà tôi đỡ hơn một chút, tuy ba mẹ vẫn luôn thiên vị em trai tôi nhưng ít nhất họ cũng đồng ý để tôi đi học. Còn nhà của Trì Lôi… ở trong nhà, Trì Lôi luôn bị xem là kẻ thấp kém nhất, kể cả anh trai hay là hai người em trai của cậu ấy đều chửi mắng sai phái cậu ấy, đùn đẩy mọi thứ cho cậu ấy, cha mẹ cậu ấy lại coi như chẳng nhìn thấy, bất kể ai gây họa kẻ chịu tội vĩnh viễn là Trì Lôi. Ngày xưa ba cậu ấy đánh mẹ cậu ấy, sau liền chuyển sang đánh cậu ấy, trên da đầu cậu ấy hiện tại vẫn còn một vết sẹo thật sâu, đó là do ba cậu ấy uống rượu say xỉn dùng xẻng đánh vào đầu cậu ấy, vì dưỡng thương, cậu ấy phải cạo trọc đầu mình, năm ấy Trì Lôi chỉ mới 15 tuổi.”
“Mẹ của cậu ấy cũng chẳng xem cậu ấy ra gì.”
“Trì Lôi với tôi cùng nhau thi đậu vào trường phổ thông chuyên, nhưng nhà cậu ấy không chịu cho tiền đi học, chỉ có thể học trường nghề, vì muốn tiết kiệm tiền thuê nhà, đành phải đến xin ở nhờ nhà cô mình. Hai năm ấy chúng tôi rất ít gặp nhau, Trì Lôi tốt nghiệp trường nghề liền kiếm việc làm, còn quen một người bạn trai.”
Chu Hạo Văn mang theo vẻ nghi hoặc nhìn Triệu Yến Bảo, nhưng cũng không ngắt lời đối phương.
Triệu Yến Bảo ngược lại chủ động giải thích “Trì Lôi không phải trời sinh là đồng tính, cũng không phải cuộc sống hình thành, xu hướng tính dục của cậu ấy vẫn luôn là đàn ông.”
“Tiếc là cậu ấy chưa bao giờ gặp được một người đàn ông nào ra hồn. Cả người thân lẫn bạn trai, chẳng ai coi cậu ấy là một con người, không coi phụ nữ là người, bao gồm kể cả ba và mẹ cậu ấy.
“Cái gã bạn trai cậu ấy quen, có một ngày hắn lại đưa ra đề nghị trao đổi bạn gái với anh em của hắn chơi cho vui… Cậu ấy liền rời đi, về sau chưa bao giờ trở lại thị trấn khốn nạn đó nữa.”
“Lúc ấy tôi đã thi đậu vào Đại học B thị, cậu ấy liền tìm tới nương tựa chỗ tôi, khi ấy chúng tôi cùng nhau thuê phòng, cùng nhau sinh sống. Hai người chúng tôi nương tựa lẫn nhau, xem nhau như thân nhân. Cậu ấy biết bí mật của tôi, nhưng giữa chúng tôi không có khả năng trở thành cái loại quan hệ ấy. Có những thứ vốn là điều tự nhiên khó có thể thay đổi được, cậu ấy không thể dựa vào ý chí tinh thần để thay đổi cơ thể của mình. Hơn nữa khi ấy tôi cũng có người mà mình thích.”
“Những kẻ giống như tôi, bản thân không được số đông xã hội đồng tình thừa nhận, bởi vì trong lòng có quá nhiều mê man khó giải cho nên mới đi học tâm lý. Có đôi khi cảm thấy như vậy cũng tốt, tựa hồ bản thân mình như vậy cảm tình sẽ càng thuần túy hơn, sẽ không phải bị ép đi xem mắt hay là bị giục kết hôn để phù hợp với xu hướng tính dục của mình, lại càng không bởi vì nối dõi tôn đường gì đó mà đi kết hôn.”
“Quan điểm của tôi và Trì Lôi hoàn toàn giống hệt nhau, thói quen sinh hoạt cũng gần như hòa hợp với nhau, hai chúng tôi có thể xem như bạn đời linh hồn hiếm thấy, một người bạn đời thân mật hơn cả thân bằng bạn tốt, lại hoàn toàn không phải như người yêu.”
Triệu Yến Bảo nói tới đây bỗng chốc khựng lại một lúc, tựa hồ như đang tổng kết lại lời nói của mình.
Tần Tứ lên tiếng hỏi “Lúc ấy Trì Lôi có phải là đã không ôm hi vọng gì đối với những người khác phái không?”
Triệu Yến Bảo khẽ cười “Chúng tôi phát hiện, thật ra ở đâu cũng đều như nhau cả, S thị hay B thị đều như nhau cả, tư tưởng của mọi người cũng chẳng khá hơn chút nào so với cái thị trấn nhỏ bé lạc hậu quê hương chúng tôi.”
“Khi đó tôi đang làm trợ lý cho một trung tâm tư vấn tâm lý, phụ tá cho một bác sĩ tâm lý rất nổi tiếng, bởi vì Trì Lôi thường hay đến tìm tôi, thỉnh thoảng cậu ấy cũng sẽ hỏi thăm vị bác sĩ kia một ít vấn đề về tâm lý, hơn nữa cũng nhận được trợ giúp rất lớn từ hắn. Khi ấy hai chúng tôi đều rất tôn trọng hắn.”
“Tôi làm việc ở nơi ấy được gần hai năm, lúc đó vì bạn gái đang quen tôi quyết định come-out, ai ngờ người bạn gái lúc ấy của tôi lại bỏ trốn, bạn gái tôi cũng học tâm lý, sau khi tôi come-out cô ta liền đi nước ngoài, cũng cắt đứt mọi liên hệ với tôi. Ở trong giới của chúng tôi, come-out quả thật chẳng khác gì tự sát, bởi vì trong mắt người bình thường, những kẻ đồng tính luyến ái chính là tâm lý không bình thường, căn bản không có tư cách đi điều trị tâm lý cho kẻ khác.”
Quả thật, rất nhiều người đều có suy nghĩ như vậy.
“Sau khi tôi come-out, Trì Lôi đột nhiên không hề đến trung tâm tư vấn tìm tôi nữa, mà gã bác sĩ tâm lý nổi danh kia cũng không hiểu vì sao lựa chọn ra nước ngoài học chuyên sâu. Về sau tôi mới biết được, gã ấy vẫn luôn xâm hại Trì Lôi trong suốt một thời gian dài… những hai năm, bởi vì trong tay hắn có chứng cớ về việc tôi là một kẻ đồng tính, nếu Trì Lôi không nghe theo, hắn sẽ rải bằng chứng kia ra bên ngoài, để tôi ‘cả đời cũng không thể ngóc đầu lên trong giới tâm lý này’…”
Mây đen mù mịt ngoài cửa sổ bắt đầu tuôn ra, tiếng sấm xé toạc màn trời thành phố, mưa to tuôn xuống như trút nước.
“Đêm hôm ấy, hai chúng tôi trong bóng tối ôm nhau khóc rống. Cậu ấy bảo cậu ấy có bằng chứng tên súc sinh kia xâm hại mình, nhưng đối phương đã di dân ra nước ngoài định cư, mà Trì Lôi không muốn mấy năm sau đó phải hao phí tinh thần ra tòa kiện tụng, hơn nữa nếu tuyên bố tin tức kia ra ngoài, cậu ấy cảm thấy chính mình cũng bị thương tổn. Khi ấy tôi thật sự không hiểu, tôi bảo cậu ấy, rằng chúng ta hẳn là bằng mọi giá chiến thắng phiên tòa kia, để cho cái gã mặt người dạ thú khốn nạn ấy từ nay về sau không còn đất sống ở giới tâm lý học nữa.”
“Trì Lôi lại khuyên tôi dẹp chuyện yên thân, thậm chí còn tự nói mình trời sinh ra đã xấu mệnh rồi, sau cậu ấy lại kể chuyện về lúc còn đi học trường nghề ở nhờ nhà cô mình, từng bị dượng cùng anh họ lần lượt xâm hại… Trì Lôi nói cậu ấy từng báo cho cô và mẹ mình biết, nhưng hai người họ không tin, không rõ là không tin hay là giả câm giả điếc.”
Ngoài trời mưa tuôn xối xả như thác đổ, gió lớn vồn vập như đang vò nát cả thế giới chập choạng tranh tối tranh sáng, biến nó thành một tấm ảnh chụp trắng đen nhăn nhúm, lại như đang mưu toan xé nát nó ra thành ngàn mảnh.
“Chúng tôi làm bạn cùng nhau, dự định cứ thế mà vượt qua quãng đời còn lại.”
“Dù cho đã có cảng tránh gió, nhưng Trì Lôi vẫn không thể nào tháo gỡ những trói buộc trên người mình, sợi dây của thế giới nam quyền trói buộc lên phái nữ. Nỗi đau xót tổn thương mà gia đình sinh ra cậu ấy gây nên, rồi lại ở giai đoạn trưởng thành không ngừng gia tăng chồng lấp, không thể nào thoát khỏi.”
Triệu Yến Bảo đưa tay vuốt nhẹ bình thủy tinh trước mặt, ánh mắt dịu dàng nhìn con thú hình nữ thể lơ lửng bên trong “Ở một thế giới không có công bằng, phụ nữ chẳng có bao nhiêu quyền lên tiếng cả, nào là “tóc dài óc ngắn”, rồi lại “đàn bà mà tự hỏi thì ông trời cũng phá lên cười”, đối với bọn họ mà nói kia chỉ là những lời bông đùa trêu chọc bình thường, chẳng có ác ý, thậm chí bên trong lời ấy như ngầm có ý âu yếm cưng chiều… Nhưng kỳ thực cả trong lẫn ngoài đều là muốn ngấm ngầm bài trừ phái nữ khỏi giai cấp xã hội. Còn nhớ lúc trước, chương trình tết đầu xuân năm nào cũng đều có mấy vở tiểu phẩm nói về việc sợ vợ, nói thật cho đến tận bây giờ tôi chưa từng ở hiện thực gặp qua những bà vợ giống như trong tiểu phẩm vậy, công việc của tôi phải đối mặt với rất nhiều người, nhưng tôi chưa từng thấy qua bao giờ… Cũng không biết mấy tác phẩm kia có thể xem là trò lừa phỉnh của đám người lõi đời hùa nhau để dối gạt những cô gái chưa chồng hay không.”
Mấy vị đàn ông có mặt trong phòng đều im lặng, không biết nên nói cái gì mới phải…
Tô Bản Tâm vẻ mặt có hơi xúc động, tựa hồ như bị cảm động lây.
Nhưng Triệu Yến Bảo lại giống như đang trò chuyện cùng con thú nữ thể kia “Cậu nhìn mình đi, dung mạo xinh đẹp nhưng lại không có miệng, phải chăng bởi vì dù có miệng cũng khó mà nói nên lời? Cậu nhìn cậu xem, một cô gái đàng hoàng lại để cơ thể trần truồng như vậy, hay là muốn thẳng thắn tự vạch trần cùng hành hạ chính mình trước những ánh mắt thèm khát ấy? Lại nhìn cậu xem, có cánh tay có cánh chân vậy mà lại không sinh ra bàn tay bàn chân, bàn tay có thể nắm lấy mọi thứ, bàn chân có thể đi khắp đất trời! Cậu cứ thế mà cứng ngắc đứng thẳng, là đang cảnh giác nguy hiểm vờn quanh hay là bởi vì sợi dây thừng trói buộc trên người? Sợi dây khốn kiếp đó đã bị đứt đoạn rồi, cậu cũng nên đứng dậy đi, đứng dậy mà đi thôi.”
Nước mắt của Triệu Yến Bảo từng giọt từng giọt rơi lên bình thủy tinh “Tớ biết cậu không thể yêu tớ, nhưng tớ đã từng trách móc cậu chưa? Đối với người như chúng ta mà nói, tình yêu là thứ không đáng kể nhất.”
Tô Bản Tâm hơi cúi đầu, không kềm được cũng rơi nước mắt.
Tần Tứ giống như phát giác được điều gì, đứng dậy đến quan sát bình thủy tinh “Thú xảy ra biến hóa! Nó đang từ từ mềm dần!”
Mục Dịch Nhiên không nhìn sang bên này, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi “Để cho hai người bọn họ ở cùng nhau thêm một lát đi.”
***
Thú trong cơ thể Trì Lôi cuối cùng mềm mại biến thành một khối tròn tròn trịa trịa, Triệu Yến Bảo nói kia có lẽ cũng là một loại buông tay tự giải thoát…
Cân nặng của thú không thay đổi, vẫn là 1974 gram, thêm vào 26 gram thú của Trí Thuần, tổng cộng 2000 gram.
Dư Cực vẫn còn đang khủng hoảng, Vệ Đông trấn an “Tụi này vào tranh là để sợ hãi khủng hoảng ấy chứ lại, uổng công anh còn là một họa sĩ.”
Kha Tầm thì lại dùng máy tính của Tần Tứ tính thử tìm tư liệu, nào ngờ phát hiện thành phố này không hề có internet, hỏi y tá thì nhận được vẻ mặt hoang mang mờ mịt “Tiên sinh ý là đang hỏi về máy fax hả…”
Kha Tầm “Không không, tôi tính gọi ship thức ăn thôi…”
“Vậy ngài có thể gọi điện cho họ mang tới.”
“Cảm ơn ha.”
Thế giới này không có internet, nhất định là do tranh nó đang giấu diếm thứ gì đó…
Có thứ gì có thể điều tra thông qua internet nhỉ?
“Em tính điều tra cái gì?” Mục Dịch Nhiên không biết đến cạnh Kha Tầm từ lúc nào.
“Trang đề tựa, cái quyển《 Thú sắc đỏ tươi 》ấy, không biết trang đề tựa của nó rốt cuộc viết cái gì.” Kha Tầm sắp xếp nghi vấn theo thứ tự trong đầu, thứ muốn giải quyết trước nhất chính là cái này.
“Tô Bản Tâm với Tiêu Cầm Tiên, hai người họ đều từng xem qua quyển sách kia, chắc là sẽ có người còn nhớ rõ.” Mục Dịch Nhiên mắt nhìn Tô Bản Tâm đang đi vào phòng.
Tô Bản Tâm đang đứng kéo màn cửa sổ văn phòng ra, bên ngoài lúc này đã hết mưa, bầu trời sáng sủa trong vắt như lưu ly.
“Trang đề tựa quả thực có ghi một câu: Tôi đã thấy người đàn bà cưỡi một con thú đỏ tươi —— trích Chương thứ mười bảy 《 Sách Khải Huyền》.” Tô Bản Tâm đứng ở cửa sổ ngoái đầu lại nói.
Tác giả :
Tinh Nguyệt