Họa Phố
Quyển 7 Chương 15: Tịnh thổ (15) : Corgi đánh hổ
Một tiếng hổ gầm dữ tợn chấn động cả sơn lâm vang lên sau lưng, mùi tanh hôi đuổi theo nhào tới, Kha Tầm theo bản năng ẹo người né sang bên cạnh, suýt soát né được cú vồ của hổ dữ, dưới chân cũng không ngừng lại, tiếp tục cấp tốc chạy như điên về phía gốc cây đã chọn.
Nhưng dù là mèo hay là người cũng làm sao chạy trốn nhanh hơn hổ, cú vồ thứ hai lập tức bổ tới, cơ hồ không để cho Kha Tầm có chút thời gian nào né tránh.
Kha Tầm thật sự không ngờ sẽ có một ngày mình sẽ phải vật lộn sinh tử với một con hổ ở trong tranh, ngay khi cái mồm to dữ tợn tanh hôi của nó gần ngay trước mặt, Kha Tầm thực sự cảm giác được nỗi sợ hãi khi đối mặt với tử vong.
Cậu theo bản năng đưa tay chặn lại cổ họng của con hổ, trong đầu chỉ còn sót lại duy nhất một ý nghĩ bản năng, không thể để nó cắn vào cổ họng, bởi vì đó là phương thức săn bắt thường thấy nhất ở loài thú dữ.
Kha Tầm một tay chẹn ngang cổ họng của hổ dữ, một bàn tay nắm lại đấm thật mạnh vào mắt mũi của nó, cậu không biết điểm yếu của loài hổ ở đâu, chỉ dựa vào suy đoán của bản thân ra sức đấm vào hai nơi ấy.
Có lẽ bởi vì đang ở giữa giai đoạn biến hình từ người sang mèo, Kha Tầm vẫn còn giữ lại sức mạnh của con người, lại có được sự nhanh nhẹn linh hoạt của loài mèo, nên tốc độ vung nắm đấm của cậu nhanh tới kinh người, hổ dữ lúc ban đầu không thể tránh được, ánh mắt của nó bị đấm một cú mạnh khiến nó đau đến nổi lệch cả qua một bên.
Kha Tầm ngay lập tức nắm lấy thời cơ này thoát khỏi móng vuốt của nó, nhưng mà trên người vẫn bị móng vuốt nhọn bén cào đến tróc da bong thịt, máu chảy đầm đìa.
Nhưng Kha Tầm lúc này cũng mặc kệ đau đớn, lộn nhào một cái phóng người nhảy lên cây, hổ bị đánh nổi máu hung ác, nó gầm lên một tiếng điên cuồng, cả người bật dậy nhảy lên muốn bò lên cây bắt Kha Tầm.
Kha Tầm thấy vậy lâm thời thay đổi hướng đi, hai tay bấu lên nhánh cây, kéo cả cơ thể vọt một phát đu đưa về phía trước, cú vồ hổ dữ lập tức bổ nhào vào không trung, cơ thể của nó cũng tùy theo lao vọt ra ngoài thẳng hướng về phía con sông, sau đó “bùm” một cái rớt xuống nước.
Kha Tầm leo lên thân cây ngồi thở phì phò, một phen đấu tranh vật lộn tìm được đường sống trong chỗ chết làm cho cậu lúc này đầu óc trống rỗng, toàn thân mướt mồ hôi lạnh, tới chừng mười mấy hút đồng hồ sau đó vẫn còn đắm chìm trong sợ hãi không thể bình tĩnh lại.
Thần trí rốt cuộc dần dần trở lại bình thường, Kha Tầm cất tiếng “meo” một tiếng, thanh âm khẽ run “Từ giờ trở đi ông đây cũng xem như một con mèo từng đánh hổ…”
Hổ dữ nhào vào trong sông sau đó chẳng thấy động tĩnh gì nữa, Kha Tầm đứng ở trên cây đợi một lát, chốn sơn lâm tĩnh mịch bình thường, cũng chẳng thấy có đầu mối gì xuất hiện.
Kha Tầm nhảy từ trên cây xuống, quyết định thử chạy vào sâu hơn tìm thử một lát, xem có thế giới che giấu nào không, cậu cực kỳ lo cho Mục Dịch Nhiên, chỉ muốn ngay lập tức tìm ra thế giới của Hải Lực Bố.
Dẫu cho lúc nãy vật lộn với hổ dữ khiến cậu cả người thoát lực, nhưng Kha Tầm vẫn cắn răng tiếp tục chạy, nhanh chóng băng xuyên qua sơn lâm.
Sắc trời dần dần tối đi, vô số chim muôn thú vật đều vội vội vàng vàng trở về tổ.
Kha Tầm trong lúc vô ý ngẩng đầu, thấy được rất nhiều con khỉ bật nhảy giữa các nhánh cây, chợt nhớ đến lúc nãy khỉ từng nói với mình.
“Dì Meo Meo” có một bé mèo con, tên là Meo Meo.
Nhưng tại sao từ lúc vào thế giới này đến giờ, cậu chưa từng thấy qua bé mèo con meo meo kia?
Kha Tầm trong lòng chợt giật mình, vừa chạy vừa hô to “Meo Meo”, đang chạy thấy quạ đen bay trên trời lập tức kêu nói “Lúc nãy ta xử A Ùm báo thù cho mi, bây giờ mi phải giúp ta tìm xem Meo Meo ở đâu, meo!”
Kha Tầm còn nhớ, ở trong phim hoạt hình, con hổ kia từng ức hiếp con quạ này.
“Quạ! Quạ! Đang tìm, đang tìm!” Qụa đen đọc lời thoại của nó, cũng nhanh chóng bay lên cao.
“Quạ! Ở bên kia, bên kia!” Tiếng kêu của quạ đen vang vọng.
Kha Tầm theo hướng quạ đen chỉ nhanh chóng chạy qua, quả nhiên thấy được ở phía xa xa bên kia có một con mèo hoa nho nhỏ đang ngồi xổm, lập tức vội kêu to “Meo—— khụ, bé con…”
…Tự dưng có con trai, quả thực là một cảm giác khó tả na meo…
Mèo con bên kia quay đầu nhìn Kha Tầm một cái, cũng không chờ cậu đến gần đã đứng phắt dậy nhấc chân chạy vào trong rừng.
Kha Tầm nâng chân bứt tốc chạy theo sau, ngay lúc sắp sửa đuổi kịp thì mèo con kia bỗng chốc bay lên trời, hóa thành một mảnh ánh sáng rực, khi ánh sáng tắt dần, trong không trung bỗng xuất hiện một cái cừa tròn, cánh cửa kia hình dáng giống hệt như sáu cánh nằm trên vách tường căn phòng tròn!
“Thế giới ẩn meo! Kha Tầm hô to một tiếng “Con trai ngoan!”
Nói xong, dứt khoát đẩy cửa bước vào.
Từ cửa bước ra, đập vào mắt là một gian phòng gạch ngói kiểu cũ, cạnh cửa sổ là một cái đi-văng làm bằng gạch, bên trong bày các loại vật dụng kiểu cũ, khắp nơi gọn gàng sạch sẽ.
Mà khiến người ta chú ý nhất là, trên cái đi-văng cạnh cửa sổ, có một chú mèo nhỏ với bộ lông đen trắng, đang vùi mình trong cái ổ mèo hình cá chép, ngủ ngáy khò khò.
Kha Tầm đầu tiên là ngẩn ra: Sao ở đâu cũng thấy mèo hết vậy?
Tiếp đó lại giật mình —— đây là thế giới《 Mèo kêu meo meo 》!
Cậu có ấn tượng rất sâu với cái ổ mèo hình cá chép kia, hồi bé trong nhà cũng từng nuôi mèo, lúc ấy cậu còn nhõng nhẽo nằng nặc đòi mẹ phải mua cho mình cái ổ mèo y hệt như vậy.
Đây là thế giới tương ứng với Chu Hạo Văn, Kha Tầm cũng không ở lại lâu lắm, lập tức lùi người ra ngoài, sau đó dọc theo đường đi trở về căn phòng tròn.
Cậu phải lập tức tìm Chu Hạo Văn để cậu ấy đi vào thế giới của 《 Mèo kêu meo meo 》, chẳng những có thể giúp cậu ấy không bị biến chuột, hơn nữa nói không chừng có thể theo thế giới này mở ra càng nhiều thế giới ẩn.
Lúc Kha Tầm trở lại phòng tròn, thấy chỉ có Vệ Đông cùng Lý Nhã Tình, Lý Nhã Tình vốn vẫn ở lại căn phòng này, còn Vệ Đông là vừa trở về từ thế giới Thần Bút Mã Lương.
“Cái đm mày làm sao mà bị thương nặng vậy?” Vệ Đông thấy Kha Tầm cả người máu me, sợ hãi nhào tới hỏi.
“Không sao, không cần lo cho tao,” Kha Tầm xua tay “Mày sao rồi meo?”
Vệ Đông thấy đối phương tinh thần vẫn còn rất tỉnh táo, lúc này mới bình tĩnh trở lại, vung bút trong tay nói “Tao biết nội dung nha, có khác gì xài cheat đâu! Vừa vào đó tao lập tức chạy thẳng tới chỗ huyện lệnh, không thèm nói nhiều vẽ cho hắn một cái biển trên tường, trên biển vẽ một cái núi vàng, để cho huyện lệnh cùng thuộc hạ của hắn dong thuyền ra khơi chết chìm trên biển. Tao cũng biết tại sao người tao lại sưng lên rồi, bởi vì phong cách của phim hoạt hình kia chính là tròn tròn béo béo, mày có nhớ không?”
Kha Tầm nghĩ nghĩ “Bảo tao nhớ lại cụ thể nhân vật bộ dạng thế nào tao nghĩ không ra meo, nhưng có cái tao nhớ rõ, phim đó hình ảnh màu sắc đúng là mờ mờ ám ám, bởi vì phim cũ quá rồi, nên cả âm sắc lẫn hiệu ứng hình ảnh đều rất lởm, hơn nữa na meo, hoàn toàn không giống phong cách mấy phim hoạt hình như “Lộc Linh” rồi “Hươu chín màu” vân vân, tao nhớ Lộc Linh hình như là phong cách thủy mặc, “Hươu chín màu” thì lại là kiểu tranh như bích họa Đôn Hoàng, còn “Ông hổ học võ” với “Mèo kêu meo meo” đều là thật sự đúng với kiểu hoạt “hình”, Thần Bút Mã Lương thì theo kiểu tượng đất hay là rối gỗ meo.”
Vệ Đông gật đầu “Đúng rồi, là rối gỗ meo.”
Kha Tầm “…Tao cào mày bây giờ meo!”
Vệ Đông “Tại mày chứ tại ai, meo riết tao cũng méo theo!”
Kha Tầm “Xạo đi mày, mày xử huyện lệnh xong rồi sao nữa meo? Có phát hiện đầu mối gì hoặc là mở được cửa thế giới ẩn không?”
Vệ Đông “Cửa thế giới ẩn? Không có nha, tao đi vòng vòng xung quanh tìm hết rồi mà không tìm được gì nên mới trở lại nè. Chẳng lẽ mày tìm ra được thế giới ẩn sao?”
Đầu óc Kha Tầm vận hành trong nháy mắt, đột nhiên vỗ tay một cái “Đông Tử meo! Mày có nhớ không, trong Thần Bút Mã Lương có một tình tiết, hình như là Mã Lương bị huyện lệnh nhốt vào tù meo, sau Mã Lương vẽ một cái cửa trên vách tường nhà tù rồi chạy ra ngoài meo?”
Vệ Đông lập tức hưng phấn vỗ tay một cái theo “Đúng thế! Tao có thần bút trong tay, chỉ cần ở trên tường vẽ ra một cái cửa là được, vậy sẽ thành cửa đi vào thế giới ẩn rồi! Để tao chạy trở về thế giới Mã Lương thử xem sao!”
“Nhớ đó, phải vẽ cửa hình tròn.” Kha Tầm nhắc nhở “Vẽ xong dù có mở ra được thế giới ẩn hay không mày cũng phải lập tức trở lại đây, đề phòng nguy hiểm nhớ không meo.”
“Nhớ!”
Kha Tầm cũng không tiếp tục ở lại trong phòng, ngay sau khi Vệ Đông đi vào thế giới Mã Lương, cậu cũng lập tức chạy đến thế giới núi rừng có tuyết mà Mục Dịch Nhiên đã vào.
Kha Tầm men theo ký hiệu Mục Dịch Nhiên lưu lại trên đường, gian nan bước đi trong rừng núi đọng tuyết, có lẽ vì mèo là loại động vật sợ lạnh, cho nên Kha Tầm ăn mặc đơn bạc đi giữa núi non đọng tuyết dày đến gối này cơ hồ lạnh đến muốn đông cứng cả người.
Kha Tầm muốn chạy đi, hoạt động cơ thể để máu huyết lưu thông, nhưng mà chạy một lát lâu vẫn không cách nào ngăn cả rét buốt thấm vào người.
Cơ thể cùng tay chân càng ngày càng cứng ngắc, mệt mỏi đến không ngăn được cơn ngáp dài, Kha Tầm hết lần này đến lần khác tự nhủ với bản thân không thể ngủ, ở nơi này một khi ngủ rồi chỉ sợ không thể tỉnh lại được nữa, nhưng mi mắt lại không thể kháng cự càng ngày càng nặng nề.
Cuối cùng, cả người cậu lạnh ngắt ngã đụi xuống tuyết, hai mắt nhắm lại.
Lạnh quá đi…
Trong đầu như còn sót lại một chút tiềm thức, nhưng nó bị cái lạnh rét buốt đến đau đớn vô cùng, nên mới không ngừng lải nhải rên rỉ ở những phút giây cuối cùng của sinh mệnh này.
Lạnh quá đi… Lạnh muốn chết… Ỏ.. Ấm… Hơi ấm rồi nè… Thoải mái quá… Òm… Cảm giác thật thoải mái… Phải mà được ấm hơn xíu nữa.. Ôm chặt… Ôm chặt chút nha… Ấm áp quá đi…
“Meo…” Ý thức dần dần sống lại, hai mắt từ từ mở ra.
Trên đỉnh đầu là gương mặt của người mà mình yêu, lúc này đang hơi hơi cúi xuống nhìn mình đang nằm trong lòng, dẫu cho biểu tình trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng đến nỗi chỉ có thể đứng xa mà nhìn chứ không cách nào với tới, nhưng sâu trong đáy mắt hình dáng tuyệt đẹp hoàn mỹ ấy lại tràn đầy quan tâm lo lắng.
Kha Tầm vươn hai tay ra ôm người nọ thật chặt, dùng đầu cùng mặt dụi dụi dụi đến cật lực, đuôi mèo sau lưng lắc qua lắc lại như đang làm nũng.
—— đuôi mèo!?
Kha Tầm cả người lông lốc lăn ra khỏi lòng Mục Dịch Nhiên, vẻ mặt kinh hoảng vươn tay sờ sờ sau mông —— cái đù má! Thật sự là mọc đuôi!
—— mình mọc đuôi!!
—— đù má nóóó!!!!
Chỉ là hôn mê một tí trong thế giới không tương ứng với mình thôi mà mọc hẳn nguyên một cái đuôi!!
Kha Tầm quả thật khóc không ra nước mắt, hai cái tay mèo cụp cụp nhìn Mục Dịch Nhiên.
“Đừng đi vào thế giới khác nữa.” Mục Dịch Nhiên vươn tay nhẹ nhàng xoa tóc cậu “Vết thương trên người thấy thế nào? Mới nãy Tần bác sĩ vừa giúp em xử lý tạm.”
Kha Tầm lắc đầu, vết thương trên người có đau đớn cỡ nào cũng không đọ bằng cơn shock khi biết mình mọc đuôi…
Mục Dịch Nhiên lái đề tài “Vệ Đông bảo em phát hiện thế giới ẩn?”
Kha Tầm lúc này mới để ý thấy mình đã được mang về căn phòng tròn, trong phòng lúc này ngoại trừ Triệu Hải Thúy ra cơ hồ đều có mặt đầy đủ, nhóm ba người mới kia hiển nhiên là do Mục Dịch Nhiên cùng Chu Hạo Văn tìm trở về, sau đó trên đường quay lại phát hiện mình lạnh đến sắp đóng băng nên cũng sẵn tiện vác về luôn.
Kha Tầm kể lại cho mọi người nghe về quá trình mình phát hiện ra thế giới ẩn, sau đó hỏi Mục Dịch Nhiên về Triệu Hải Thúy.
Mục Dịch Nhiên đưa mắt nhìn ba người mới vẻ mặt vẫn còn kinh hồn tán đảm, thản nhiên đáp “Ba người bọn họ đêm qua lạc đường trong núi, tới tối phát hiện trên đỉnh núi có ánh lửa, lần theo ánh sáng tìm ra được một hang núi, trong hang có một lão giả ăn mặc theo kiểu cổ đại, đang ở cạnh đống lửa sưởi ấm.”
Bốn người bọn họ khi ấy lạnh đến chịu không nổi, vừa thấy đống lửa cũng không còn tâm trạng đâu mà bận tâm đến lão giả mặc quần áo cổ đại kia, đều vây quanh mượn lửa sưởi ấm.
Lại nào ngờ, ước chừng đến khoảng mười hai giờ đêm, Triệu Hải Thúy đột nhiên không nói tiếng nào đứng phắt dậy, liếc mắt nhìn lão giả một cái, sau đó nhảy vào đống lửa.
Nhưng dù là mèo hay là người cũng làm sao chạy trốn nhanh hơn hổ, cú vồ thứ hai lập tức bổ tới, cơ hồ không để cho Kha Tầm có chút thời gian nào né tránh.
Kha Tầm thật sự không ngờ sẽ có một ngày mình sẽ phải vật lộn sinh tử với một con hổ ở trong tranh, ngay khi cái mồm to dữ tợn tanh hôi của nó gần ngay trước mặt, Kha Tầm thực sự cảm giác được nỗi sợ hãi khi đối mặt với tử vong.
Cậu theo bản năng đưa tay chặn lại cổ họng của con hổ, trong đầu chỉ còn sót lại duy nhất một ý nghĩ bản năng, không thể để nó cắn vào cổ họng, bởi vì đó là phương thức săn bắt thường thấy nhất ở loài thú dữ.
Kha Tầm một tay chẹn ngang cổ họng của hổ dữ, một bàn tay nắm lại đấm thật mạnh vào mắt mũi của nó, cậu không biết điểm yếu của loài hổ ở đâu, chỉ dựa vào suy đoán của bản thân ra sức đấm vào hai nơi ấy.
Có lẽ bởi vì đang ở giữa giai đoạn biến hình từ người sang mèo, Kha Tầm vẫn còn giữ lại sức mạnh của con người, lại có được sự nhanh nhẹn linh hoạt của loài mèo, nên tốc độ vung nắm đấm của cậu nhanh tới kinh người, hổ dữ lúc ban đầu không thể tránh được, ánh mắt của nó bị đấm một cú mạnh khiến nó đau đến nổi lệch cả qua một bên.
Kha Tầm ngay lập tức nắm lấy thời cơ này thoát khỏi móng vuốt của nó, nhưng mà trên người vẫn bị móng vuốt nhọn bén cào đến tróc da bong thịt, máu chảy đầm đìa.
Nhưng Kha Tầm lúc này cũng mặc kệ đau đớn, lộn nhào một cái phóng người nhảy lên cây, hổ bị đánh nổi máu hung ác, nó gầm lên một tiếng điên cuồng, cả người bật dậy nhảy lên muốn bò lên cây bắt Kha Tầm.
Kha Tầm thấy vậy lâm thời thay đổi hướng đi, hai tay bấu lên nhánh cây, kéo cả cơ thể vọt một phát đu đưa về phía trước, cú vồ hổ dữ lập tức bổ nhào vào không trung, cơ thể của nó cũng tùy theo lao vọt ra ngoài thẳng hướng về phía con sông, sau đó “bùm” một cái rớt xuống nước.
Kha Tầm leo lên thân cây ngồi thở phì phò, một phen đấu tranh vật lộn tìm được đường sống trong chỗ chết làm cho cậu lúc này đầu óc trống rỗng, toàn thân mướt mồ hôi lạnh, tới chừng mười mấy hút đồng hồ sau đó vẫn còn đắm chìm trong sợ hãi không thể bình tĩnh lại.
Thần trí rốt cuộc dần dần trở lại bình thường, Kha Tầm cất tiếng “meo” một tiếng, thanh âm khẽ run “Từ giờ trở đi ông đây cũng xem như một con mèo từng đánh hổ…”
Hổ dữ nhào vào trong sông sau đó chẳng thấy động tĩnh gì nữa, Kha Tầm đứng ở trên cây đợi một lát, chốn sơn lâm tĩnh mịch bình thường, cũng chẳng thấy có đầu mối gì xuất hiện.
Kha Tầm nhảy từ trên cây xuống, quyết định thử chạy vào sâu hơn tìm thử một lát, xem có thế giới che giấu nào không, cậu cực kỳ lo cho Mục Dịch Nhiên, chỉ muốn ngay lập tức tìm ra thế giới của Hải Lực Bố.
Dẫu cho lúc nãy vật lộn với hổ dữ khiến cậu cả người thoát lực, nhưng Kha Tầm vẫn cắn răng tiếp tục chạy, nhanh chóng băng xuyên qua sơn lâm.
Sắc trời dần dần tối đi, vô số chim muôn thú vật đều vội vội vàng vàng trở về tổ.
Kha Tầm trong lúc vô ý ngẩng đầu, thấy được rất nhiều con khỉ bật nhảy giữa các nhánh cây, chợt nhớ đến lúc nãy khỉ từng nói với mình.
“Dì Meo Meo” có một bé mèo con, tên là Meo Meo.
Nhưng tại sao từ lúc vào thế giới này đến giờ, cậu chưa từng thấy qua bé mèo con meo meo kia?
Kha Tầm trong lòng chợt giật mình, vừa chạy vừa hô to “Meo Meo”, đang chạy thấy quạ đen bay trên trời lập tức kêu nói “Lúc nãy ta xử A Ùm báo thù cho mi, bây giờ mi phải giúp ta tìm xem Meo Meo ở đâu, meo!”
Kha Tầm còn nhớ, ở trong phim hoạt hình, con hổ kia từng ức hiếp con quạ này.
“Quạ! Quạ! Đang tìm, đang tìm!” Qụa đen đọc lời thoại của nó, cũng nhanh chóng bay lên cao.
“Quạ! Ở bên kia, bên kia!” Tiếng kêu của quạ đen vang vọng.
Kha Tầm theo hướng quạ đen chỉ nhanh chóng chạy qua, quả nhiên thấy được ở phía xa xa bên kia có một con mèo hoa nho nhỏ đang ngồi xổm, lập tức vội kêu to “Meo—— khụ, bé con…”
…Tự dưng có con trai, quả thực là một cảm giác khó tả na meo…
Mèo con bên kia quay đầu nhìn Kha Tầm một cái, cũng không chờ cậu đến gần đã đứng phắt dậy nhấc chân chạy vào trong rừng.
Kha Tầm nâng chân bứt tốc chạy theo sau, ngay lúc sắp sửa đuổi kịp thì mèo con kia bỗng chốc bay lên trời, hóa thành một mảnh ánh sáng rực, khi ánh sáng tắt dần, trong không trung bỗng xuất hiện một cái cừa tròn, cánh cửa kia hình dáng giống hệt như sáu cánh nằm trên vách tường căn phòng tròn!
“Thế giới ẩn meo! Kha Tầm hô to một tiếng “Con trai ngoan!”
Nói xong, dứt khoát đẩy cửa bước vào.
Từ cửa bước ra, đập vào mắt là một gian phòng gạch ngói kiểu cũ, cạnh cửa sổ là một cái đi-văng làm bằng gạch, bên trong bày các loại vật dụng kiểu cũ, khắp nơi gọn gàng sạch sẽ.
Mà khiến người ta chú ý nhất là, trên cái đi-văng cạnh cửa sổ, có một chú mèo nhỏ với bộ lông đen trắng, đang vùi mình trong cái ổ mèo hình cá chép, ngủ ngáy khò khò.
Kha Tầm đầu tiên là ngẩn ra: Sao ở đâu cũng thấy mèo hết vậy?
Tiếp đó lại giật mình —— đây là thế giới《 Mèo kêu meo meo 》!
Cậu có ấn tượng rất sâu với cái ổ mèo hình cá chép kia, hồi bé trong nhà cũng từng nuôi mèo, lúc ấy cậu còn nhõng nhẽo nằng nặc đòi mẹ phải mua cho mình cái ổ mèo y hệt như vậy.
Đây là thế giới tương ứng với Chu Hạo Văn, Kha Tầm cũng không ở lại lâu lắm, lập tức lùi người ra ngoài, sau đó dọc theo đường đi trở về căn phòng tròn.
Cậu phải lập tức tìm Chu Hạo Văn để cậu ấy đi vào thế giới của 《 Mèo kêu meo meo 》, chẳng những có thể giúp cậu ấy không bị biến chuột, hơn nữa nói không chừng có thể theo thế giới này mở ra càng nhiều thế giới ẩn.
Lúc Kha Tầm trở lại phòng tròn, thấy chỉ có Vệ Đông cùng Lý Nhã Tình, Lý Nhã Tình vốn vẫn ở lại căn phòng này, còn Vệ Đông là vừa trở về từ thế giới Thần Bút Mã Lương.
“Cái đm mày làm sao mà bị thương nặng vậy?” Vệ Đông thấy Kha Tầm cả người máu me, sợ hãi nhào tới hỏi.
“Không sao, không cần lo cho tao,” Kha Tầm xua tay “Mày sao rồi meo?”
Vệ Đông thấy đối phương tinh thần vẫn còn rất tỉnh táo, lúc này mới bình tĩnh trở lại, vung bút trong tay nói “Tao biết nội dung nha, có khác gì xài cheat đâu! Vừa vào đó tao lập tức chạy thẳng tới chỗ huyện lệnh, không thèm nói nhiều vẽ cho hắn một cái biển trên tường, trên biển vẽ một cái núi vàng, để cho huyện lệnh cùng thuộc hạ của hắn dong thuyền ra khơi chết chìm trên biển. Tao cũng biết tại sao người tao lại sưng lên rồi, bởi vì phong cách của phim hoạt hình kia chính là tròn tròn béo béo, mày có nhớ không?”
Kha Tầm nghĩ nghĩ “Bảo tao nhớ lại cụ thể nhân vật bộ dạng thế nào tao nghĩ không ra meo, nhưng có cái tao nhớ rõ, phim đó hình ảnh màu sắc đúng là mờ mờ ám ám, bởi vì phim cũ quá rồi, nên cả âm sắc lẫn hiệu ứng hình ảnh đều rất lởm, hơn nữa na meo, hoàn toàn không giống phong cách mấy phim hoạt hình như “Lộc Linh” rồi “Hươu chín màu” vân vân, tao nhớ Lộc Linh hình như là phong cách thủy mặc, “Hươu chín màu” thì lại là kiểu tranh như bích họa Đôn Hoàng, còn “Ông hổ học võ” với “Mèo kêu meo meo” đều là thật sự đúng với kiểu hoạt “hình”, Thần Bút Mã Lương thì theo kiểu tượng đất hay là rối gỗ meo.”
Vệ Đông gật đầu “Đúng rồi, là rối gỗ meo.”
Kha Tầm “…Tao cào mày bây giờ meo!”
Vệ Đông “Tại mày chứ tại ai, meo riết tao cũng méo theo!”
Kha Tầm “Xạo đi mày, mày xử huyện lệnh xong rồi sao nữa meo? Có phát hiện đầu mối gì hoặc là mở được cửa thế giới ẩn không?”
Vệ Đông “Cửa thế giới ẩn? Không có nha, tao đi vòng vòng xung quanh tìm hết rồi mà không tìm được gì nên mới trở lại nè. Chẳng lẽ mày tìm ra được thế giới ẩn sao?”
Đầu óc Kha Tầm vận hành trong nháy mắt, đột nhiên vỗ tay một cái “Đông Tử meo! Mày có nhớ không, trong Thần Bút Mã Lương có một tình tiết, hình như là Mã Lương bị huyện lệnh nhốt vào tù meo, sau Mã Lương vẽ một cái cửa trên vách tường nhà tù rồi chạy ra ngoài meo?”
Vệ Đông lập tức hưng phấn vỗ tay một cái theo “Đúng thế! Tao có thần bút trong tay, chỉ cần ở trên tường vẽ ra một cái cửa là được, vậy sẽ thành cửa đi vào thế giới ẩn rồi! Để tao chạy trở về thế giới Mã Lương thử xem sao!”
“Nhớ đó, phải vẽ cửa hình tròn.” Kha Tầm nhắc nhở “Vẽ xong dù có mở ra được thế giới ẩn hay không mày cũng phải lập tức trở lại đây, đề phòng nguy hiểm nhớ không meo.”
“Nhớ!”
Kha Tầm cũng không tiếp tục ở lại trong phòng, ngay sau khi Vệ Đông đi vào thế giới Mã Lương, cậu cũng lập tức chạy đến thế giới núi rừng có tuyết mà Mục Dịch Nhiên đã vào.
Kha Tầm men theo ký hiệu Mục Dịch Nhiên lưu lại trên đường, gian nan bước đi trong rừng núi đọng tuyết, có lẽ vì mèo là loại động vật sợ lạnh, cho nên Kha Tầm ăn mặc đơn bạc đi giữa núi non đọng tuyết dày đến gối này cơ hồ lạnh đến muốn đông cứng cả người.
Kha Tầm muốn chạy đi, hoạt động cơ thể để máu huyết lưu thông, nhưng mà chạy một lát lâu vẫn không cách nào ngăn cả rét buốt thấm vào người.
Cơ thể cùng tay chân càng ngày càng cứng ngắc, mệt mỏi đến không ngăn được cơn ngáp dài, Kha Tầm hết lần này đến lần khác tự nhủ với bản thân không thể ngủ, ở nơi này một khi ngủ rồi chỉ sợ không thể tỉnh lại được nữa, nhưng mi mắt lại không thể kháng cự càng ngày càng nặng nề.
Cuối cùng, cả người cậu lạnh ngắt ngã đụi xuống tuyết, hai mắt nhắm lại.
Lạnh quá đi…
Trong đầu như còn sót lại một chút tiềm thức, nhưng nó bị cái lạnh rét buốt đến đau đớn vô cùng, nên mới không ngừng lải nhải rên rỉ ở những phút giây cuối cùng của sinh mệnh này.
Lạnh quá đi… Lạnh muốn chết… Ỏ.. Ấm… Hơi ấm rồi nè… Thoải mái quá… Òm… Cảm giác thật thoải mái… Phải mà được ấm hơn xíu nữa.. Ôm chặt… Ôm chặt chút nha… Ấm áp quá đi…
“Meo…” Ý thức dần dần sống lại, hai mắt từ từ mở ra.
Trên đỉnh đầu là gương mặt của người mà mình yêu, lúc này đang hơi hơi cúi xuống nhìn mình đang nằm trong lòng, dẫu cho biểu tình trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng đến nỗi chỉ có thể đứng xa mà nhìn chứ không cách nào với tới, nhưng sâu trong đáy mắt hình dáng tuyệt đẹp hoàn mỹ ấy lại tràn đầy quan tâm lo lắng.
Kha Tầm vươn hai tay ra ôm người nọ thật chặt, dùng đầu cùng mặt dụi dụi dụi đến cật lực, đuôi mèo sau lưng lắc qua lắc lại như đang làm nũng.
—— đuôi mèo!?
Kha Tầm cả người lông lốc lăn ra khỏi lòng Mục Dịch Nhiên, vẻ mặt kinh hoảng vươn tay sờ sờ sau mông —— cái đù má! Thật sự là mọc đuôi!
—— mình mọc đuôi!!
—— đù má nóóó!!!!
Chỉ là hôn mê một tí trong thế giới không tương ứng với mình thôi mà mọc hẳn nguyên một cái đuôi!!
Kha Tầm quả thật khóc không ra nước mắt, hai cái tay mèo cụp cụp nhìn Mục Dịch Nhiên.
“Đừng đi vào thế giới khác nữa.” Mục Dịch Nhiên vươn tay nhẹ nhàng xoa tóc cậu “Vết thương trên người thấy thế nào? Mới nãy Tần bác sĩ vừa giúp em xử lý tạm.”
Kha Tầm lắc đầu, vết thương trên người có đau đớn cỡ nào cũng không đọ bằng cơn shock khi biết mình mọc đuôi…
Mục Dịch Nhiên lái đề tài “Vệ Đông bảo em phát hiện thế giới ẩn?”
Kha Tầm lúc này mới để ý thấy mình đã được mang về căn phòng tròn, trong phòng lúc này ngoại trừ Triệu Hải Thúy ra cơ hồ đều có mặt đầy đủ, nhóm ba người mới kia hiển nhiên là do Mục Dịch Nhiên cùng Chu Hạo Văn tìm trở về, sau đó trên đường quay lại phát hiện mình lạnh đến sắp đóng băng nên cũng sẵn tiện vác về luôn.
Kha Tầm kể lại cho mọi người nghe về quá trình mình phát hiện ra thế giới ẩn, sau đó hỏi Mục Dịch Nhiên về Triệu Hải Thúy.
Mục Dịch Nhiên đưa mắt nhìn ba người mới vẻ mặt vẫn còn kinh hồn tán đảm, thản nhiên đáp “Ba người bọn họ đêm qua lạc đường trong núi, tới tối phát hiện trên đỉnh núi có ánh lửa, lần theo ánh sáng tìm ra được một hang núi, trong hang có một lão giả ăn mặc theo kiểu cổ đại, đang ở cạnh đống lửa sưởi ấm.”
Bốn người bọn họ khi ấy lạnh đến chịu không nổi, vừa thấy đống lửa cũng không còn tâm trạng đâu mà bận tâm đến lão giả mặc quần áo cổ đại kia, đều vây quanh mượn lửa sưởi ấm.
Lại nào ngờ, ước chừng đến khoảng mười hai giờ đêm, Triệu Hải Thúy đột nhiên không nói tiếng nào đứng phắt dậy, liếc mắt nhìn lão giả một cái, sau đó nhảy vào đống lửa.
Tác giả :
Tinh Nguyệt