Họa Phố
Quyển 7 Chương 10: Tịnh thổ (10) : Thân thể biến hóa
Kha Tầm cũng nhận ra được cơ thể của mình càng lúc càng cổ quái, với tay sờ sờ đốt xương cụt của mình “Đuôi còn chưa mọc ra, vẫn còn thuốc chữa, meo!”
“…” Mục Dịch Nhiên đưa tay úp lên mu bàn tay của Kha Tầm, muốn vỗ về an ủi cậu, lại bị Kha Tầm rút tay ra úp ngược lên mu bàn tay của hắn.
Mục Dịch Nhiên “…” Oke fine, vuốt mèo nhất định phải nằm trên.
“Dịch Nhiên meo, có khi nào em sẽ từ từ không còn nghe hiểu được tiếng người nữa không? Sau đó giống một con mèo thật sự mọc ra cái đuôi cùng lông toàn thân, sau đó đối với con mèo cái… hoặc là mèo đực nào đó phát tình?” Kha Tầm sầu não ngồi xổm ở bên cạnh, hai chóp tai trên đầu cũng rầu rầu cụp xuống.
“Có lẽ vậy đi.” Mục Dịch Nhiên không muốn cho đối phương hi vọng quá lớn “Xem ra thời gian của chúng ta rất cấp bách, mà bức tranh này có lẽ không giống với bất cứ bức tranh nào trước đây, phương thức giết người của nó không phải là tước đoạt sinh mệnh… mà là tước đoạt đặc tính của một “con người thuộc về thế giới bên ngoài” trong chúng ta.”
“Meo, này quả thực tàn meo khốc không kém gì giết người!” Kha Tầm phẫn nộ, chóp tai dựng thẳng lên như hai cái máy bay sắp cất cánh “Nhưng đám người chúng ta chỉ có em chọn tai mèo, lại thêm hai người chọn tai thỏ cùng sừng rồng, như vậy những người khác có phải cũng sẽ bị giết chết thuộc tính nhân loại theo những cách khác nhau không?”
“Đúng thế.” Mục Dịch Nhiên đáp ngay không chút do dự, chắc chắn quyết đoán khiến cho Kha Tầm trong lòng nổi lên nghi ngờ.
“Dịch Nhiên,” Kha Tầm nhìn thẳng vào mắt hắn “Có phải anh cũng bị trúng chiêu rồi không meo? Trên người anh cũng xảy ra thay đổi gì đó đúng không meo? Mau nói cho em biết đi! Meo meo meo!”
Mục Dịch Nhiên nghe đối phương “meo” một hồi, khóe môi nhè nhẹ cong lên thành nụ cười, Kha Tầm nhìn mà sửng sốt “Anh… Anh cười cái gì meo?”
“Xin lỗi,” Mục Dịch Nhiên khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh “Thấy có hơi, buồn cười.”
Kha Tầm “…”
Mục Dịch Nhiên hơi cong một chân lên, trả lời một đống câu hỏi liên tiếp của Kha Tầm “Tôi quả thật cũng trúng chiêu, nhưng không xác định là có liên quan tới trái cây đã nuốt vào kia không, tôi cần nhiều manh mối hơn để xác minh việc này.”
“Rốt cuộc cảm thấy chỗ nào không đúng meo?” Kha Tầm vặn hỏi.
Mục Dịch Nhiên vươn tay nhẹ nhàng bóp gáy sau cổ của cậu “Tạm thời khoan nói, để em khỏi phải xù lông.”
Kha Tầm “…”
Lúc này Kha Tầm có muốn cũng không xù lông nổi, vị trí sau cổ là điểm yếu của loài mèo, hiện cậu bị đại lão véo đến tê tái cả người muốn nhúc nhích cũng không thể, đến cả tư tưởng cũng bồng bềnh bay bổng khó mà tụ lại được.
Vệ Đông rời mắt khỏi hai người đối diện, nghiêng người nhỏ giọng nói với Chu Hạo Văn bên cạnh “Rồi, xem như hai người kia thành rồi, cậu nói xem về sau tui nên gọi đại lão là chị dâu hay anh rể đây?”
“Nếu có rảnh hơi suy nghĩ mấy việc này, sao không chịu động não nhiều một chút để mau chóng tìm ra manh mối.” Chu Hạo Văn lãnh đạm nói.
“Đầu óc của dân đì-zai tụi tui chỉ dùng để nghĩ ra ý tưởng cùng với suy nghĩ kết cấu hình ảnh, chứ có phải dùng để tìm easter-eggs (*) trong tranh đâu…” Vệ Đông thở dài, moi cây bút lông đạo cụ trong túi ra, dùng tay gẩy gẩy mấy cái lông trắng như tuyết của ngòi bút “Chỉ cho bút không cho thuốc màu, có khác gì phế mịa cái bút đâu chớ? Tốt xấu gì cũng nên kèm theo hộp mực, ít ra tui cũng có thể triển lãm tài năng vẽ tranh thủy mặc của mình, bét lắm cũng có thể vẽ ra một bức gà con mổ thóc na.”
Vừa nói vừa cầm cây bút trong tay xoay xoay mấy cái, sau đó a lên một tiếng “Như nào cảm giác tay tui trở nên xấu xí vầy nè?”
Chu Hạo Văn không muốn để ý đến người nào, lúc nào rồi mà tên này còn có tâm tư đi quan tâm tay mình xấu hay đẹp.
Vệ Đông lại xem chuyện phát hiện tay mình biến xấu như là việc to lắm, nhảy phắt lên đi tới chỗ Kha Tầm bên kia “Kha Nhi! Mày coi mày coi! Mày nhìn tay tao coi! Có phát hiện gì không?”
Nói xong liền vươn tay đến trước mặt Kha Tầm, lại bị đối phương dùng tay hất ra.
Vệ Đông “…”
Kha Tầm “Khụ… xin lỗi, không biết tại sao nữa meo, giống như theo bản năng tát mày ra ngoài… Rồi rồi, đưa đây tao xem năm ngón ngọc ngà của mày nào.”
Cũng chẳng trách sao Vệ Đông lại mẫn cảm với bàn tay của mình như vậy, dù sao bàn tay với hắn mà nói cũng chẳng khác gì cần câu cơm, bất kể là nắm chuột hay nắm bút, hai tay này mỗi ngày đều là hiện hữu ngay trước mắt hắn, cũng có thể nói là bộ phận cơ thể mà Vệ Đông quen thuộc nhất.
Kha Tầm cầm tay Vệ Đông săm soi một hồi, suy nghĩ nói “Hình như là có hơi thay đổi, cảm giác như… sưng lên?”
“Thấy chưa!” Vệ Đông xoa xoa tay “Dụ dì đây? Chẳng lẽ sau khi vào tranh bị dị ứng với khí hậu sao?”
“Mày sang hỏi Tần ca thử xem.” Kha Tầm nói.
Vệ Đông vội vàng chạy sang Tần Tứ “Tần ca, Tần ca, anh xem giúp tui đi, chuyện gì xảy ra vậy? Sao tự dưng nó lại sưng lên?”
Tần Tứ nắm tay hắn nhìn nhìn lại nắn nắn, sau đó hỏi “Chỉ có tay như vậy thôi sao? Còn chân?”
Vệ Đông vội vã cởi giày tháo vớ, kéo chân mình lên nhìn kỹ một lát, lập tức kinh hãi “Chân cũng sưng lên! Lại dụ dì dây!?”
Tần Tứ lại nắn chân hắn mấy cái, sau đó cau mày “Đây không phải là sưng phù, không có đặc điểm bệnh lý nào, nếu như muốn dùng lời để hình dung thì… giống như là trong khoảng thời gian ngắn cậu đột nhiên phì ra một vòng vậy, nhưng không phải là mập giả, thịt dưới da cảm giác rất dày đặc.”
“Béo…?” Vệ Đông vẻ mặt đực ra “Tại sao tui lại đột nhiên béo? Mịa nó—— người ta bảo uống miếng nước cũng béo ra, còn tui đây là hít miếng khí cũng béo sao?”
“Chẳng lẽ đây là tác dụng do ‘tranh’ gây ra với mày?” Thanh âm của Kha Tầm đột ngột vang lên sau lưng, hù Vệ Đông nhảy dựng.
“Cái đựu mày đứng sau lưng tao hồi nào vậy, sao bước đi hông có tiếng chân hay gì hết vậy, suýt nữa bị mày hù chết rồi!” Vệ Đông bụm ngực.
“…Tao chỉ đi như bình thường thôi meo.” Kha Tầm lắc tay “Hiện tại tao, Dịch Nhiên với Đông Tử trên cơ thể đều có thay đổi, đây nhất định là quy tắc của họa gây ra, Tầm ca, trên người anh có gì thay đổi không meo?”
Tần Tứ tự cảm nhận trạng thái của bản thân một chút, mới lắc đầu “Tạm thời hình như không có.”
“Hạo Văn Nhi, cậu thì sao meo?” Kha Tầm quay đầu hỏi.
Chu Hạo Văn ngồi bên kia ngước mắt nhìn Kha Tầm, một lúc sau mới bình tĩnh đáp một câu “Mắt tôi nhìn không rõ cho lắm, hơn nữa giống như biến thành mù màu, trước mắt mọi thứ đều là trắng đen xám.”
Kha Tầm bước qua ngồi xổm trước mặt hắn, hạ sát mặt lại “Khoảng cách này thấy rõ tôi không?”
Chu Hạo Văn hơi cụp mắt nhìn xuống, sau đó ngước lên “Được, nhưng không rõ lắm.”
Kha Tầm vỗ vai hắn, đứng dậy quay sang hỏi La Duy cùng Lý Nhã Tình “Hai người thì sao meo?”
Lý Nhã Tình hoảng sợ lắc đầu, La Duy nhìn sang bạn gái, tròng kính che lại ánh mắt của cậu ta “Tôi tạm thời cũng không có.”
“Bì ca, còn anh?” Kha Tầm lại hỏi Hoàng Bì.
“…Không có.” Hoàng Bì khàn khàn giọng đáp.
“Càng ngày càng loạn na meo,” Kha Tầm gãi gãi tai mèo trên đầu “Chẳng những phong cách của mỗi thế giới khác nhau, đạo cụ chúng ta đạt được cũng không giống nhau, rồi tới bây giờ thân thể xảy ra biến hóa do ảnh hưởng của quy tắc cũng mỗi người một kiểu, có người biến mèo, có người lại béo phì, có người bị cận thị mù màu, có người tạm chưa biến hóa, có người biến mà không nói ra, méo.”
Nói xong liếc nhìn Mục Dịch Nhiên cái, cực kỳ ngạo mèo.
Mục Dịch Nhiên còn chưa kịp đáp lời, bỗng nghe vách tường sau lưng vang lên tiếng động, mọi người vội vàng nhìn lại, thấy Kỳ Cường đang từ cánh cửa nơi đó bước vào, nhưng sau lưng lại không thấy tổ hai người đi cùng hắn, cũng không thấy Triệu Hải Thúy cùng Trương Lợi Phong đi tìm đồng bạn.
“Hai người kia đâu meo?” Kha Tầm hỏi hắn.
Kỳ Cường vẻ mặt ghê tởm nhìn Kha Tầm, coi bộ là bị một tiếng “meo” làm cho phát lợm rồi, hắn dữ tợn trả lời lại “Liên quan đéo gì đến tao!”
Trước khi cánh cửa nơi vách tường khép lại, Kha Tầm kịp nhìn thoáng qua thế giới đàng sau nó, bầu trời nơi ấy đã tối đen, chỉ có thể loáng thoáng mơ hồ nhìn ra được cảnh núi rừng sum sê cây cối trắng xóa tuyết đọng.
Thế giới kia đang là mùa đông sao?
“Mày ở đó thấy được gì meo?” Kha Tầm tiếp tục hỏi Kỳ Cường.
“Mẹ mày meo meo cái XX nhà mày!” Kỳ Cường nhịn hết nổi chửi ầm vào mặt Kha Tầm, kiếm nắm trong tay cũng chỉa về phía cậu, giống như muốn lao tới đâm xuyên qua yết hầu Kha Tầm.
Kha Tầm “Dịch Nhiên, anh hỏi đi me… khụ.”
Mục Dịch Nhiên đến mở miệng cũng không cần, chỉ liếc nhìn một cái, Kỳ Cường lập tức cảm nhận được khí thế của hắn, đương nhiên Kỳ Cường cũng không phải kẻ ngu, lúc này chỉ có phối hợp với bọn họ mới có thể tìm được biện pháp rời khỏi bức tranh này.
“Khắp nơi đều là tuyết,” Kỳ Cường cất kiếm vào, nét mặt âm trầm nói “Nhìn như là đang trong núi, có rừng cây có sơn động, còn…” Nói tới đây hắn có chút do dự, vẻ mặt cảm giác như hơi thốn thốn “Mẹ nó, còn có con khỉ biết nói tiếng người..”
Mọi người nghe vậy bất giác quay sang nhìn nhau, Tần Tứ hỏi “Con khỉ nói cái gì với anh?”
“Mẹ nó, chẳng nói cái gì cả!” Kỳ Cường tức giận “Hai đứa ngu kia vừa thấy khỉ nói tiếng người liền sợ tới hét toáng lên, sau đó quay đầu chạy mất hút!”
“Đừng nói với tao là mày làm thịt con khỉ luôn nha meo?” Kha Tầm vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn.
Với kiểu người tính cách như Kỳ Cường, hơn nữa trong tay còn cầm vũ khí, rất có thể hắn sẽ làm ra loại chuyện bất kể hậu quả này.
Kỳ Cường không lên tiếng, rõ ràng như ngầm thừa nhận.
“…Không sợ bị phản phệ sao trời…” Vệ Động nghẹn họng trân trối.
“Sau đó thì sao meo?” Kha Tầm hỏi tiếp.
“Sau đó tao dọc theo đường đi trở về.” Kỳ Cường lạnh lùng đáp.
“Có cảm thấy trên người chỗ nào không đúng không?” Tần Tứ hỏi.
“Không có.” Kỳ Cường trừng mắt nhìn Vệ Đông vẫn đang trố mắt nhìn hắn, đi tới góc tường dựa lưng ngồi nghỉ.
“Tao cảm thấy nó giống như có gì đó hông đúng lắm thì phải…” Vệ Đông nhỏ giọng thì thào với Kha Tầm.
“Chỗ nào meo?”
“Tao cũng không biết nói sao nữa…” Vệ Đông dùng bàn tay béo múp chà chà mặt “Cũng có thể là bị vấn đề chúng ta thảo luận mới nãy làm cho nghi thần nghi quỷ cũng nên.”
“Không, tao tin vào kỹ năng chuyên nghiệp của mày,” Kha Tầm nói “Nếu mày cảm giác không đúng, vậy chắc chắn là có vấn đề. Không cần gấp meo, bình tĩnh lại, sau đó quan sát hắn thật kỹ meo.”
“Okemeo, để tao xem sao meo.” Vệ Đông nói.
Kha Tầm “…Mày còn dám bắt chước học tao nói chuyện tao cào nát mặt mày đó, meo!”
Vệ Đông lùi về một góc tiếp tục âm thầm quan sát Kỳ Cường đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Kha Tầm thì đi trở lại ngồi cạnh Mục Dịch Nhiên, đưa mắt liếc xéo “Vẫn không chịu nói cho em biết thân thể anh rốt cuộc xảy ra biến hóa gì đúng không, meo?”
Mấy vị đồng bạn đều là đưa mắt đồng loạt nhìn người nào đó: Mèo này bắt đầu béo gan từ lúc nào vậy? Dùng thái độ như vậy ăn nói với nam thần mà cậu ta vất vả cưa được, tsundere hay gì!?
Mục Dịch Nhiên đang ngồi dựa tường, hơi ngước cằm nhìn đối phương, sau đó đưa tay vỗ vỗ bắp đùi, thản nhiên nói một câu “Lại đây.”
Các đồng bọn đều là vẻ mặt “adu” ngó Kha Tầm “meoww” một tiếng úp cả người nằm lên đùi Mục đại lão, hai mắt híp thành hai cái trăng non, từ lồng ngực rầm rì phát ra tiếng ùng ục ùng ục nghe như cực kỳ thoải mái hài lòng…
Thời gian dần dần đến giữa đêm, toàn bộ gian phòng chìm trong một mảnh xanh đậm tối đen, chỉ có họa tiết hình vì sao cùng ánh trăng trên vách tường nhàn nhạt phát ra ánh huỳnh quang mộng ảo.
__________
Chú thích
(*) Eastern-Eggs : hay trứng màu, trứng phục sinh. Nghĩa gốc của nó là chỉ những “món quà ẩn” để các bé nhỏ săn tìm trong Lễ Phục Sinh, nhưng ngày nay nó cũng dùng để ám chỉ những thứ bí ẩn được cài vào game/movie hay các thứ giải trí này kia.
“…” Mục Dịch Nhiên đưa tay úp lên mu bàn tay của Kha Tầm, muốn vỗ về an ủi cậu, lại bị Kha Tầm rút tay ra úp ngược lên mu bàn tay của hắn.
Mục Dịch Nhiên “…” Oke fine, vuốt mèo nhất định phải nằm trên.
“Dịch Nhiên meo, có khi nào em sẽ từ từ không còn nghe hiểu được tiếng người nữa không? Sau đó giống một con mèo thật sự mọc ra cái đuôi cùng lông toàn thân, sau đó đối với con mèo cái… hoặc là mèo đực nào đó phát tình?” Kha Tầm sầu não ngồi xổm ở bên cạnh, hai chóp tai trên đầu cũng rầu rầu cụp xuống.
“Có lẽ vậy đi.” Mục Dịch Nhiên không muốn cho đối phương hi vọng quá lớn “Xem ra thời gian của chúng ta rất cấp bách, mà bức tranh này có lẽ không giống với bất cứ bức tranh nào trước đây, phương thức giết người của nó không phải là tước đoạt sinh mệnh… mà là tước đoạt đặc tính của một “con người thuộc về thế giới bên ngoài” trong chúng ta.”
“Meo, này quả thực tàn meo khốc không kém gì giết người!” Kha Tầm phẫn nộ, chóp tai dựng thẳng lên như hai cái máy bay sắp cất cánh “Nhưng đám người chúng ta chỉ có em chọn tai mèo, lại thêm hai người chọn tai thỏ cùng sừng rồng, như vậy những người khác có phải cũng sẽ bị giết chết thuộc tính nhân loại theo những cách khác nhau không?”
“Đúng thế.” Mục Dịch Nhiên đáp ngay không chút do dự, chắc chắn quyết đoán khiến cho Kha Tầm trong lòng nổi lên nghi ngờ.
“Dịch Nhiên,” Kha Tầm nhìn thẳng vào mắt hắn “Có phải anh cũng bị trúng chiêu rồi không meo? Trên người anh cũng xảy ra thay đổi gì đó đúng không meo? Mau nói cho em biết đi! Meo meo meo!”
Mục Dịch Nhiên nghe đối phương “meo” một hồi, khóe môi nhè nhẹ cong lên thành nụ cười, Kha Tầm nhìn mà sửng sốt “Anh… Anh cười cái gì meo?”
“Xin lỗi,” Mục Dịch Nhiên khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh “Thấy có hơi, buồn cười.”
Kha Tầm “…”
Mục Dịch Nhiên hơi cong một chân lên, trả lời một đống câu hỏi liên tiếp của Kha Tầm “Tôi quả thật cũng trúng chiêu, nhưng không xác định là có liên quan tới trái cây đã nuốt vào kia không, tôi cần nhiều manh mối hơn để xác minh việc này.”
“Rốt cuộc cảm thấy chỗ nào không đúng meo?” Kha Tầm vặn hỏi.
Mục Dịch Nhiên vươn tay nhẹ nhàng bóp gáy sau cổ của cậu “Tạm thời khoan nói, để em khỏi phải xù lông.”
Kha Tầm “…”
Lúc này Kha Tầm có muốn cũng không xù lông nổi, vị trí sau cổ là điểm yếu của loài mèo, hiện cậu bị đại lão véo đến tê tái cả người muốn nhúc nhích cũng không thể, đến cả tư tưởng cũng bồng bềnh bay bổng khó mà tụ lại được.
Vệ Đông rời mắt khỏi hai người đối diện, nghiêng người nhỏ giọng nói với Chu Hạo Văn bên cạnh “Rồi, xem như hai người kia thành rồi, cậu nói xem về sau tui nên gọi đại lão là chị dâu hay anh rể đây?”
“Nếu có rảnh hơi suy nghĩ mấy việc này, sao không chịu động não nhiều một chút để mau chóng tìm ra manh mối.” Chu Hạo Văn lãnh đạm nói.
“Đầu óc của dân đì-zai tụi tui chỉ dùng để nghĩ ra ý tưởng cùng với suy nghĩ kết cấu hình ảnh, chứ có phải dùng để tìm easter-eggs (*) trong tranh đâu…” Vệ Đông thở dài, moi cây bút lông đạo cụ trong túi ra, dùng tay gẩy gẩy mấy cái lông trắng như tuyết của ngòi bút “Chỉ cho bút không cho thuốc màu, có khác gì phế mịa cái bút đâu chớ? Tốt xấu gì cũng nên kèm theo hộp mực, ít ra tui cũng có thể triển lãm tài năng vẽ tranh thủy mặc của mình, bét lắm cũng có thể vẽ ra một bức gà con mổ thóc na.”
Vừa nói vừa cầm cây bút trong tay xoay xoay mấy cái, sau đó a lên một tiếng “Như nào cảm giác tay tui trở nên xấu xí vầy nè?”
Chu Hạo Văn không muốn để ý đến người nào, lúc nào rồi mà tên này còn có tâm tư đi quan tâm tay mình xấu hay đẹp.
Vệ Đông lại xem chuyện phát hiện tay mình biến xấu như là việc to lắm, nhảy phắt lên đi tới chỗ Kha Tầm bên kia “Kha Nhi! Mày coi mày coi! Mày nhìn tay tao coi! Có phát hiện gì không?”
Nói xong liền vươn tay đến trước mặt Kha Tầm, lại bị đối phương dùng tay hất ra.
Vệ Đông “…”
Kha Tầm “Khụ… xin lỗi, không biết tại sao nữa meo, giống như theo bản năng tát mày ra ngoài… Rồi rồi, đưa đây tao xem năm ngón ngọc ngà của mày nào.”
Cũng chẳng trách sao Vệ Đông lại mẫn cảm với bàn tay của mình như vậy, dù sao bàn tay với hắn mà nói cũng chẳng khác gì cần câu cơm, bất kể là nắm chuột hay nắm bút, hai tay này mỗi ngày đều là hiện hữu ngay trước mắt hắn, cũng có thể nói là bộ phận cơ thể mà Vệ Đông quen thuộc nhất.
Kha Tầm cầm tay Vệ Đông săm soi một hồi, suy nghĩ nói “Hình như là có hơi thay đổi, cảm giác như… sưng lên?”
“Thấy chưa!” Vệ Đông xoa xoa tay “Dụ dì đây? Chẳng lẽ sau khi vào tranh bị dị ứng với khí hậu sao?”
“Mày sang hỏi Tần ca thử xem.” Kha Tầm nói.
Vệ Đông vội vàng chạy sang Tần Tứ “Tần ca, Tần ca, anh xem giúp tui đi, chuyện gì xảy ra vậy? Sao tự dưng nó lại sưng lên?”
Tần Tứ nắm tay hắn nhìn nhìn lại nắn nắn, sau đó hỏi “Chỉ có tay như vậy thôi sao? Còn chân?”
Vệ Đông vội vã cởi giày tháo vớ, kéo chân mình lên nhìn kỹ một lát, lập tức kinh hãi “Chân cũng sưng lên! Lại dụ dì dây!?”
Tần Tứ lại nắn chân hắn mấy cái, sau đó cau mày “Đây không phải là sưng phù, không có đặc điểm bệnh lý nào, nếu như muốn dùng lời để hình dung thì… giống như là trong khoảng thời gian ngắn cậu đột nhiên phì ra một vòng vậy, nhưng không phải là mập giả, thịt dưới da cảm giác rất dày đặc.”
“Béo…?” Vệ Đông vẻ mặt đực ra “Tại sao tui lại đột nhiên béo? Mịa nó—— người ta bảo uống miếng nước cũng béo ra, còn tui đây là hít miếng khí cũng béo sao?”
“Chẳng lẽ đây là tác dụng do ‘tranh’ gây ra với mày?” Thanh âm của Kha Tầm đột ngột vang lên sau lưng, hù Vệ Đông nhảy dựng.
“Cái đựu mày đứng sau lưng tao hồi nào vậy, sao bước đi hông có tiếng chân hay gì hết vậy, suýt nữa bị mày hù chết rồi!” Vệ Đông bụm ngực.
“…Tao chỉ đi như bình thường thôi meo.” Kha Tầm lắc tay “Hiện tại tao, Dịch Nhiên với Đông Tử trên cơ thể đều có thay đổi, đây nhất định là quy tắc của họa gây ra, Tầm ca, trên người anh có gì thay đổi không meo?”
Tần Tứ tự cảm nhận trạng thái của bản thân một chút, mới lắc đầu “Tạm thời hình như không có.”
“Hạo Văn Nhi, cậu thì sao meo?” Kha Tầm quay đầu hỏi.
Chu Hạo Văn ngồi bên kia ngước mắt nhìn Kha Tầm, một lúc sau mới bình tĩnh đáp một câu “Mắt tôi nhìn không rõ cho lắm, hơn nữa giống như biến thành mù màu, trước mắt mọi thứ đều là trắng đen xám.”
Kha Tầm bước qua ngồi xổm trước mặt hắn, hạ sát mặt lại “Khoảng cách này thấy rõ tôi không?”
Chu Hạo Văn hơi cụp mắt nhìn xuống, sau đó ngước lên “Được, nhưng không rõ lắm.”
Kha Tầm vỗ vai hắn, đứng dậy quay sang hỏi La Duy cùng Lý Nhã Tình “Hai người thì sao meo?”
Lý Nhã Tình hoảng sợ lắc đầu, La Duy nhìn sang bạn gái, tròng kính che lại ánh mắt của cậu ta “Tôi tạm thời cũng không có.”
“Bì ca, còn anh?” Kha Tầm lại hỏi Hoàng Bì.
“…Không có.” Hoàng Bì khàn khàn giọng đáp.
“Càng ngày càng loạn na meo,” Kha Tầm gãi gãi tai mèo trên đầu “Chẳng những phong cách của mỗi thế giới khác nhau, đạo cụ chúng ta đạt được cũng không giống nhau, rồi tới bây giờ thân thể xảy ra biến hóa do ảnh hưởng của quy tắc cũng mỗi người một kiểu, có người biến mèo, có người lại béo phì, có người bị cận thị mù màu, có người tạm chưa biến hóa, có người biến mà không nói ra, méo.”
Nói xong liếc nhìn Mục Dịch Nhiên cái, cực kỳ ngạo mèo.
Mục Dịch Nhiên còn chưa kịp đáp lời, bỗng nghe vách tường sau lưng vang lên tiếng động, mọi người vội vàng nhìn lại, thấy Kỳ Cường đang từ cánh cửa nơi đó bước vào, nhưng sau lưng lại không thấy tổ hai người đi cùng hắn, cũng không thấy Triệu Hải Thúy cùng Trương Lợi Phong đi tìm đồng bạn.
“Hai người kia đâu meo?” Kha Tầm hỏi hắn.
Kỳ Cường vẻ mặt ghê tởm nhìn Kha Tầm, coi bộ là bị một tiếng “meo” làm cho phát lợm rồi, hắn dữ tợn trả lời lại “Liên quan đéo gì đến tao!”
Trước khi cánh cửa nơi vách tường khép lại, Kha Tầm kịp nhìn thoáng qua thế giới đàng sau nó, bầu trời nơi ấy đã tối đen, chỉ có thể loáng thoáng mơ hồ nhìn ra được cảnh núi rừng sum sê cây cối trắng xóa tuyết đọng.
Thế giới kia đang là mùa đông sao?
“Mày ở đó thấy được gì meo?” Kha Tầm tiếp tục hỏi Kỳ Cường.
“Mẹ mày meo meo cái XX nhà mày!” Kỳ Cường nhịn hết nổi chửi ầm vào mặt Kha Tầm, kiếm nắm trong tay cũng chỉa về phía cậu, giống như muốn lao tới đâm xuyên qua yết hầu Kha Tầm.
Kha Tầm “Dịch Nhiên, anh hỏi đi me… khụ.”
Mục Dịch Nhiên đến mở miệng cũng không cần, chỉ liếc nhìn một cái, Kỳ Cường lập tức cảm nhận được khí thế của hắn, đương nhiên Kỳ Cường cũng không phải kẻ ngu, lúc này chỉ có phối hợp với bọn họ mới có thể tìm được biện pháp rời khỏi bức tranh này.
“Khắp nơi đều là tuyết,” Kỳ Cường cất kiếm vào, nét mặt âm trầm nói “Nhìn như là đang trong núi, có rừng cây có sơn động, còn…” Nói tới đây hắn có chút do dự, vẻ mặt cảm giác như hơi thốn thốn “Mẹ nó, còn có con khỉ biết nói tiếng người..”
Mọi người nghe vậy bất giác quay sang nhìn nhau, Tần Tứ hỏi “Con khỉ nói cái gì với anh?”
“Mẹ nó, chẳng nói cái gì cả!” Kỳ Cường tức giận “Hai đứa ngu kia vừa thấy khỉ nói tiếng người liền sợ tới hét toáng lên, sau đó quay đầu chạy mất hút!”
“Đừng nói với tao là mày làm thịt con khỉ luôn nha meo?” Kha Tầm vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn.
Với kiểu người tính cách như Kỳ Cường, hơn nữa trong tay còn cầm vũ khí, rất có thể hắn sẽ làm ra loại chuyện bất kể hậu quả này.
Kỳ Cường không lên tiếng, rõ ràng như ngầm thừa nhận.
“…Không sợ bị phản phệ sao trời…” Vệ Động nghẹn họng trân trối.
“Sau đó thì sao meo?” Kha Tầm hỏi tiếp.
“Sau đó tao dọc theo đường đi trở về.” Kỳ Cường lạnh lùng đáp.
“Có cảm thấy trên người chỗ nào không đúng không?” Tần Tứ hỏi.
“Không có.” Kỳ Cường trừng mắt nhìn Vệ Đông vẫn đang trố mắt nhìn hắn, đi tới góc tường dựa lưng ngồi nghỉ.
“Tao cảm thấy nó giống như có gì đó hông đúng lắm thì phải…” Vệ Đông nhỏ giọng thì thào với Kha Tầm.
“Chỗ nào meo?”
“Tao cũng không biết nói sao nữa…” Vệ Đông dùng bàn tay béo múp chà chà mặt “Cũng có thể là bị vấn đề chúng ta thảo luận mới nãy làm cho nghi thần nghi quỷ cũng nên.”
“Không, tao tin vào kỹ năng chuyên nghiệp của mày,” Kha Tầm nói “Nếu mày cảm giác không đúng, vậy chắc chắn là có vấn đề. Không cần gấp meo, bình tĩnh lại, sau đó quan sát hắn thật kỹ meo.”
“Okemeo, để tao xem sao meo.” Vệ Đông nói.
Kha Tầm “…Mày còn dám bắt chước học tao nói chuyện tao cào nát mặt mày đó, meo!”
Vệ Đông lùi về một góc tiếp tục âm thầm quan sát Kỳ Cường đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Kha Tầm thì đi trở lại ngồi cạnh Mục Dịch Nhiên, đưa mắt liếc xéo “Vẫn không chịu nói cho em biết thân thể anh rốt cuộc xảy ra biến hóa gì đúng không, meo?”
Mấy vị đồng bạn đều là đưa mắt đồng loạt nhìn người nào đó: Mèo này bắt đầu béo gan từ lúc nào vậy? Dùng thái độ như vậy ăn nói với nam thần mà cậu ta vất vả cưa được, tsundere hay gì!?
Mục Dịch Nhiên đang ngồi dựa tường, hơi ngước cằm nhìn đối phương, sau đó đưa tay vỗ vỗ bắp đùi, thản nhiên nói một câu “Lại đây.”
Các đồng bọn đều là vẻ mặt “adu” ngó Kha Tầm “meoww” một tiếng úp cả người nằm lên đùi Mục đại lão, hai mắt híp thành hai cái trăng non, từ lồng ngực rầm rì phát ra tiếng ùng ục ùng ục nghe như cực kỳ thoải mái hài lòng…
Thời gian dần dần đến giữa đêm, toàn bộ gian phòng chìm trong một mảnh xanh đậm tối đen, chỉ có họa tiết hình vì sao cùng ánh trăng trên vách tường nhàn nhạt phát ra ánh huỳnh quang mộng ảo.
__________
Chú thích
(*) Eastern-Eggs : hay trứng màu, trứng phục sinh. Nghĩa gốc của nó là chỉ những “món quà ẩn” để các bé nhỏ săn tìm trong Lễ Phục Sinh, nhưng ngày nay nó cũng dùng để ám chỉ những thứ bí ẩn được cài vào game/movie hay các thứ giải trí này kia.
Tác giả :
Tinh Nguyệt