Họa Phố
Quyển 6 Chương 10: Nhân học (10) : Thùy trước trán
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ thấy trên bàn cơm hình vuông đang bày một nồi cháo đậu trắng thơm phức nóng hôi hổi, Kha Tầm đứng ở cạnh bàn, tay cầm một đôi đũa thành thạo xốc xốc một thố rau trộn với các loại đậu hỗn hợp, mùi của các hạt đậu đã được luộc chín hòa quyện cùng mùi chua của giấm, tựa như mùi gió mát rười rượi thổi sau cơn mưa hè, nháy mắt nổ tung trên đầu lưỡi của mọi người.
“Mọi người ăn cơm trước đi.” Kha Tầm ngẩng đầu nói, bắt gặp thấy ánh mắt trong suốt tĩnh lặng của Mục Dịch Nhiên, liền khẽ nở nụ cười với hắn.
Thức ăn ngon cũng là liều thuốc bổ cho tâm tình, có lẽ là vì thức ăn có màu sắc lại có mùi vị, khiến con người ta cảm nhận được độ ấm cùng tươi sống của sinh mệnh, sau một bữa cơm no đủ ấm lòng, trong trận đọ sức giữa với tuyệt vọng, rốt cuộc hi vọng chiếm được thế thượng phong.
“Vậy, bây giờ chúng ta thương lượng một chút về chuyện lấy số đi.” Ngữ khí cứng nhắc của Từ Trinh lúc này cũng mềm mại hơn một chút, ngồi trên ghế căn-tin nhìn mọi người.
Ai nấy nghe xong cũng đều trầm mặc, đây là một đề tài hết sức nhạy cảm. Không ai muốn chết, ai cũng muốn chọn cho mình phòng thí nghiệm với khả năng sống sót cao hơn, chuyện liên quan đến vấn đề sinh tử, chẳng ai muốn nhường nhịn ai cả.
“Tôi cũng báo trước một tiếng,” Từ Trinh nói “Tôi sẽ không đem cơ hội sống sót nhường lại cho bất cứ kẻ nào. Tất nhiên tôi càng hi vọng mọi người đều có thể sống sót, nhưng đừng hòng bắt tôi nhường nhịn cho những người trẻ tuổi hay là yếu ớt, đứng trước mặt sinh tồn thì ai cũng đều ngang hàng, mạng của tôi tuyệt đối không rẻ rúng hơn bất cứ kẻ nào.”
Nói xong, giống như ám chỉ liếc nhìn ba cô gái trẻ tuổi.
Ba người họ không ai lên tiếng, Trương Hàm Duệ lại âm thầm rơi nước mắt, Lý Nhã Tình giống như khóc mệt, lúc này hơi cúi đầu ngẩn ra như người mất hồn, Thái Hiểu Yến cắn môi, một tay níu lấy quần áo, đủ để nhìn ra nội tâm của cô lúc này sợ hãi lại tràn ngập bất an.
“Nếu đã vậy thì, chúng ta công bằng chút đi,” Người lên tiếng là Chu Hạo Văn, hắn vẫn luôn là thế, bất cứ lúc nào cũng lý trí đến gần như vô tình “Rút thăm quyết định thứ tự.”
“Tôi đồng ý.” Từ Trinh chần chừ suy nghĩ một lát mới gật đầu đồng ý “Như vậy là công bằng nhất, rút thăm ra kết quả ngẫu nhiên, tốt hay xấu đều chỉ có thể trách vận may của bản thân mình.”
Những người còn lại không ai dị nghị, Tần Tứ đứng dậy đi qua văn phòng bên cạnh tìm giấy bút, cầm trở về xé thành mấy phần bằng nhau, bên trên viết con số. Bởi vì không thể xác định hôm nay mỗi một khu thực nghiệm sẽ vào bao nhiêu người, cho nên chỉ có thể dựa theo thứ tự tiến hành lấy số làm thăm.
Tần Tứ gấp giấy lại, bỏ vào một cái ống đũa, lắc nhẹ vài cái, cuối cùng đặt lên bàn nói “Rút đi.”
Từ Trinh là người đầu tiên vươn tay bốc ra một tờ giấy, mở ra nhìn, vẻ mặt liền sáng lên “Số 1!”
Nếu là số 1, xác định chắc chắn là sẽ lấy được thẻ số vào khu A, đối với những người bị thực nghiệm khu B tra tấn đến cực kỳ thống khổ tối qua mà nói thì thực nghiệm bên khu A thoải mái hơn khu B rất nhiều.
Cho nên gần như toàn bộ bọn họ đều ky vọng mình có thể đi vào khu thực nghiệm A.
Những người còn lại cũng lần lượt rút thăm, Kha Tầm rút sau Mục Dịch Nhiên, bàn tay thò vào ống đũa dừng lại một lát, dùng ngón tay trộn trộn mấy tờ thăm bên trong, ánh mắt nhìn tờ giấy với con số 7 Mục Dịch Nhiên cầm trên tay, nhướn mắt nói với hắn “Anh có tin không, trực giác của tôi vẫn luôn rất chuẩn.”
Mục Dịch Nhiên cũng nhìn cậu, giọng nói nhẹ nhàng “Rút đi.”
Kha Tầm cảm thấy cả người mình bị cái giọng nói kia tan chảy mất rồi, như có luồng điện tê tê từ gáy sau sinh ra chạy dọc toàn thân truyền đến ngón tay vẫn còn nằm trong ống đũa.
Đầu ngón tay nhúc nhích, kẹp lấy một tờ trong đó, lấy ra mở xem, là số 8.
Cầm tờ giấy bày ra cho Mục Dịch Nhiên xem, khóe môi cong lên thật cao.
Số của hai người là kề sát nhau, tỷ lệ rút được thẻ cùng phòng thí nghiệm rất lớn.
Mọi người bốc thăm xong rồi, mới phát giác Kỳ Cường cùng Hoàng Bì không ai nhúc nhích, Tần Tứ nhìn họ “Sao vậy?”
Kỳ Cường vẻ mặt khó chịu, rút tấm thẻ trong túi ra vỗ lên bàn “Tao lấy rồi.”
Chỉ thấy trên tấm thẻ mở ra cánh cửa đi vào tầng hầm in con số A-195.
Từ Trinh giật mình, hai mắt trừng to nhìn Kỳ Cường cùng Hoàng Bì, tức giận nhưng không dám nói.
Hoàng Bì cũng không rút thăm, rõ ràng hắn cũng giống như Kỳ Cường, thừa dịp mọi người từ chỗ cửa sắt ra ngoài liền lén đi tới máy lấy số rút thẻ trước, bọn họ thừa biết rút trước đương nhiên sẽ lấy được thẻ phòng thí nghiệm A, hoàn toàn không hề nghĩ sẽ chờ mọi người thương lượng rồi mới quyết định.
Việc tới nước này rồi có nói gì nữa cũng vô ích, mọi người đứng dậy đi đến cửa sắt dẫn xuống tầng hầm, dựa theo thứ tự số thăm lần lượt rút thẻ.
Lần này, người lấy thẻ số chữ A là Kỳ Cường, Hoàng Bì, Từ Trinh.
Người lấy thẻ số chữ B là Vệ Đông, Chu Hạo Văn.
Người lấy thẻ số chữ C là Lý Nhã Tình, Thái Hiểu Yến, Mục Dịch Nhiên, Kha Tầm.
Người lấy thẻ số chữ D là Tần Tứ, Trương Hàm Duệ.
Lý Nhã Tình một lần nữa lấy được thẻ khu thực nghiệm C, cô gái gần như suy sụp ngay tại chỗ, khóc rống ngã vật xuống đất.
Trong mắt mọi người thì những người đi vào khu thực nghiệm C ắt hẳn sẽ phải chết, chỉ cần rút phải thẻ C, cũng tương đương như là đã đặt một chân vào suối vàng.
“Vẫn còn thời gian,” Kha Tầm ngồi xổm xuống đất đỡ lấy bả vai Lý Nhã Tình “Khóc không thể giải quyết được vấn đề, chúng ta phải mau chóng tim ra chữ ký, chỉ cần tìm ra được là có thể rời khỏi đây.”
Lý Nhã Tình vừa khóc vừa gật đầu, lồm cồm đứng dậy, đi theo đám người ai nấy cũng tâm trạng nặng nề đi xuống tầng ngầm vào các khu thực nghiệm.
Lần này bọn họ cơ hồ là tỉ mỉ từng milimet thăm dò tìm kiếm tra xét từ trong ra ngoài mỗi một khu thực nghiệm, ngay đến cả một miếng gạch cũng không tha.
Đám người cũ đều tập trung ở khu thực nghiệm D, nơi này ngày hôm qua bọn họ chỉ mới kiểm tra được một nửa, lại vì sắp đến thời gian cấm phải bỏ dở giữa chừng, hôm nay phải tiếp tục.
“Vẫn là vấn đề kia,” Tần Tứ vừa tìm vừa hỏi “Ý nghĩa chính mà bức tranh này muốn biểu đạt là cái gì? Chỉ cần tìm ra được ẩn ý của nó, cũng cận kề tìm được chữ ký.”
“Nếu như tất cả thí nghiệm đều lấy “người” làm chủ thể, dựa vào đó mà suy ra,” Chu Hạo Văn nói “Ẩn ý của bức tranh này có lẽ có liên quan chặt chẽ đến “người”. Còn nhớ bức tường bình phong đặt ở đại sảnh không: Khám phá ý thức của bản chất, khai quật sức mạnh của sinh mệnh, dẫn đường tha hóa trở về với tự nhiên, giúp đỡ kẻ lạc đường khôi phục bản tính”.
“Ý thức, sinh lý, tâm lý, quan niệm.” Mục Dịch Nhiên quy nạp “Bao quát toàn bộ sản phẩm mà cá thể “người” có thể sinh ra, chủ quan, khách quan, vật chất cùng phi vật chất.”
“Vậy theo mọi người thì ký tên có khi nào nằm ở ‘người’ không?” Vệ Đông nói “Giống như bức tranh 《 Thế giới động vật 》lần đó, chữ ký là một con chó, lần này nói không chừng là người.”
“Cả cái viện nghiên cứu này chỉ có những kẻ vào tranh chúng ta,” Chu Hạo Văn nói “Ngoài ra không còn bất cứ kẻ nào khác, mà tôi cũng không cho rằng giữa chừng sẽ có “người trong tranh” gia nhập vào.”
“Tôi đề nghị chúng ta nên nhìn kỹ các tài liệu nghiên cứu này,” Tần Tứ nói “Có lẽ sẽ từ đó tìm ra được ý đồ chân chính của các thực nghiệm kia.”
Kha Tầm nhìn xem xấp ảnh chụp trên tay —— thứ này tối qua cậu nhìn thấy trong phòng thí nghiệm D, cầm nó đưa cho Tần Tứ “Cái này có xem như tài liệu nghiên cứu không?”
Tần Tứ cầm lấy nhìn thoáng qua một cái, vẻ mặt cứng đờ, khụ một tiếng, lại đưa trả cho Kha Tầm “Cái này có thể là… ờm, giải trí trong giờ làm việc.”
“Giống như truyện sếch hồi xưa hoặc là thời hiện đại đang trong giờ làm dùng di động mở mấy trang web đen vậy đó hả?” Kha Tầm bỏ ảnh chụp lại vào ngăn kéo “Cơ mà nhân viên viện nghiên cứu này coi mòi cũng cá tính phết, lại dám mang theo ảnh chụp đi làm, chẳng lẽ truyện sếch không đủ đô với bọn họ sao?”
“Đang nói cái gì á?” Vệ Đông nghe mà chẳng hiểu ra sao, đi tới lục ngăn kéo “Cái gì mà truyện sế—— cái đuỵt!”
Hắn cầm lấy ảnh chụp kinh ngạc nhìn Kha Tầm “Lại có cả thứ này nữa!? Quá to gan rồi! Đù má… Để tao kiểm tra xem ảnh chụp có chỗ nào đáng ngờ không.”
Kha Tầm “Ha ha”.
Vệ Đông lật xem mấy tấm ảnh, ngữ khí trở nên quái dị “Khoan khoan, sao mấy ảnh chụp này toàn là trai nude cùng với trai trai phịch nhau vậy? Chẳng lẽ nhân viên phòng thí nghiệm này toàn bộ đều là gái? Hơn nữa còn là fan-gái?”
“Cũng có thể là gay.” Kha Tầm bổ sung.
Vệ Đông lườm sang “Mày lại nhỡ miệng bại lộ sở thích sưu tập quái đản nào đó rồi kìa.”
“Bớt có xàm nha, tao có hồi nào, không xem thì bỏ lại chỗ cũ đi.” Kha Tầm nói, xoay lưng đi đến cạnh Mục Dịch Nhiên, thấy hắn đang cầm một xấp tài liệu đọc lướt, liền giơ di động chiếu sáng.
“Ngày 13 tháng 4, toàn tổ thảo luận cũng quyết định nhất trí phê duyệt tiến hành phẫu thuật cắt bỏ thùy trước trán đối với vật thí nghiệm số 213.” Kha Tầm đọc nhẩm chữ trên tài liệu, ngẩng đầu hỏi Tần Tứ “Tần bác sĩ, thùy trước trán là bộ phận nào thế?”
Tần Tứ sắc mặt trở nên nghiêm túc “Mỗi bán cầu não của con chia làm bốn thùy, thùy trán là lớn nhất trong số đó, sau khi cắt bỏ nó con người sẽ mất đi rất nhiều chức năng cơ thể, thậm chí kể cả phần lớn tính cách, đó là một loại phẫu thuật cực đoan vô nhân đạo.”
Vệ Đông líu cả lưỡi “Phẫu thuật kiểu gì giống ma quỷ vậy!? Tại sao phải làm loại phẫu thuật này?”
Tần Tứ nói “Ở giữa thế kỷ mười chín, có vài vị học giả y khoa phương tây tin rằng việc phẫu thuật này có thể giải thoát bệnh nhân tâm thần phân liệt khỏi các cảm xúc đau khổ, nhờ vậy mà bình tĩnh cũng nghe lời hơn. Nghe nói những bệnh nhân có khuynh hướng bạo lực hoặc tự sát sau khi tiến hành phẫu thuật này, quả thật đều trở nên im lặng. Người nghĩ ra loại phẫu thuật này là Moniz cũng nhờ thế mà đạt được giải Nobel y học, từ đó về sau từng có một giai đoạn mà phẫu thuật cắt bỏ thùy trước trán được xem như phương pháp chủ yếu trị liệu các loại bệnh tật về tinh thần của nhân loại, thậm chí còn từng cực phổ biến một thời.”
“Này… Thật sự có tác dụng sao?” Vệ Đông hỏi.
Tần Tứ nở nụ cười đầy trào phúng, nói “Để tôi kể lại cho cậu nghe một chút về quá trình phẫu thuật, cậu tự sẽ biết có tác dụng hay không.”
“Quá trình này rất đơn giản, trước hết bác sĩ sẽ tiến hành gây tê cục bộ, để bệnh nhân vẫn duy trì thần trí tỉnh táo ở một mức độ nhất định, bởi vì bác sĩ phải báo cho bệnh nhân biết về các bước thao tác phẫu thuật tiếp theo —— Thậm chí nếu bệnh nhân không có phản ứng, bác sĩ sẽ dùng điện giật kích thích họ tỉnh lại.”
“Tiếp theo, bác sĩ sẽ dùng một mũi dùi nhọn bằng thép dài chừng 18cm đâm vào vị trí dưới da mi mắt trên, ngay giữa xương hốc mắt, sau đó dùng búa nhỏ gõ dần vào đầu kia của mũi dùi, dùi thép sẽ xuyên qua xương cốt cùng xương mũi đi vào đại não.” (*)
“Khi mũi dùi tiến vào vị trí cách thùy trước trán ước chừng 5 cm, bác sĩ sẽ bắt đầu xoay tròn mũi dùi để cắt đứt các chất trắng có tác dụng liên tiếp vỏ thùy trước trán cùng các phần còn lại của não.”
“Nếu như dùng lời của một vị bác sĩ tóm gọn quá trình này, chính là cầm một cái dùi cắm vào đầu sau đó khuấy trộn một hồi. Toàn bộ quá trình không tới mười phút, chỉ mười phút, sau đó người bệnh rất có thể không còn là hắn của trước đó nữa.”
“Cái…đu…đime…” Vệ Đông trợn mắt há mồm mắng chửi “Con mẹ nó làm vậy rồi không sợ dằm nát não người ta sao? Làm như vậy còn dám tự xưng là bác sĩ? Không phải là ma quỷ sao?”
“Tỷ lệ tử vong của những ca phẫu thuật này cao tới 14%, nhưng ở thời điểm ấy có một bộ phận bác sĩ si mê sử dụng nó giống như là mắc bệnh vậy.” Tần Tứ nói.
“Si mê… Có người đi si mê cái loại phẫu thuật biến thái này á?” Vệ Đông giơ tay bịt trán mình lại.
“Lớp vỏ não thùy trước trán là bộ phận cực kỳ quan trọng giúp con người xây dựng và duy trì tính cách của bản thân, cũng như đưa ra các quyết định,” Tần Tứ nói “Cho nên vào thời điểm ấy, có vài chuyên gia y khoa cho rằng đấy chính là đang phẫu thuật cho linh hồn, bọn họ tin rằng thông qua cuộc phẫu thuật này sẽ tái tạo lại một con người mới, một con người được xã hội cùng đại chúng tiếp nhận.”
“Xem ra mấu chốt chính là nằm ở chỗ này, Kha Tầm nói “Nếu các phòng thí nghiệm ABC là nghiên cứu người, vậy thực nghiệm của phòng D chính là đang cải tạo người.”
__________
Chú thích
(*) Thùy trước trán : Một trong 5 thùy não của não bộ con người.
Mọi người xem hình dưới để thấy rõ ha, còn muốn tìm hiểu hay đọc thêm kiến thức thì có thể vào đây (LINK), tớ thấy khá chi tiết và cụ thể. Thực ra hồi trước bên phương tây người ta vì trị bệnh tâm thần mà làm nhiều thứ điên rồ lắm =.= mỗi lần đọc tới là thấy hãi…
(*) Về phẫu thuật mà Tần Tứ kể ra:
Đây vốn là liệu pháp dùi nhọn của Walter Freeman chứ không phải của Moniz ha. Phương pháp là dùng trùy mũi nhọn đâm vào hốc xương mắt đi vào não rồi xoay vòng cái trùy phá nát chất trắng liên kết thùy trước trán với các bộ phận khác.
Bên dưới là hình minh họa (bên phải), bên trái là … Freeman.
Quá trình phẫu thuật đại khái là bệnh nhân vẫn tỉnh, sau đó họ sẽ vạch mi mắt của người bênh lên (ý là bung mở mắt to ra, vạch ra cái phần nằm dưới mi mắt ấy) sau đó cắm cái mũi dùi vô rồi xoay xoay. Xong rút ra, end
Chỉ thấy trên bàn cơm hình vuông đang bày một nồi cháo đậu trắng thơm phức nóng hôi hổi, Kha Tầm đứng ở cạnh bàn, tay cầm một đôi đũa thành thạo xốc xốc một thố rau trộn với các loại đậu hỗn hợp, mùi của các hạt đậu đã được luộc chín hòa quyện cùng mùi chua của giấm, tựa như mùi gió mát rười rượi thổi sau cơn mưa hè, nháy mắt nổ tung trên đầu lưỡi của mọi người.
“Mọi người ăn cơm trước đi.” Kha Tầm ngẩng đầu nói, bắt gặp thấy ánh mắt trong suốt tĩnh lặng của Mục Dịch Nhiên, liền khẽ nở nụ cười với hắn.
Thức ăn ngon cũng là liều thuốc bổ cho tâm tình, có lẽ là vì thức ăn có màu sắc lại có mùi vị, khiến con người ta cảm nhận được độ ấm cùng tươi sống của sinh mệnh, sau một bữa cơm no đủ ấm lòng, trong trận đọ sức giữa với tuyệt vọng, rốt cuộc hi vọng chiếm được thế thượng phong.
“Vậy, bây giờ chúng ta thương lượng một chút về chuyện lấy số đi.” Ngữ khí cứng nhắc của Từ Trinh lúc này cũng mềm mại hơn một chút, ngồi trên ghế căn-tin nhìn mọi người.
Ai nấy nghe xong cũng đều trầm mặc, đây là một đề tài hết sức nhạy cảm. Không ai muốn chết, ai cũng muốn chọn cho mình phòng thí nghiệm với khả năng sống sót cao hơn, chuyện liên quan đến vấn đề sinh tử, chẳng ai muốn nhường nhịn ai cả.
“Tôi cũng báo trước một tiếng,” Từ Trinh nói “Tôi sẽ không đem cơ hội sống sót nhường lại cho bất cứ kẻ nào. Tất nhiên tôi càng hi vọng mọi người đều có thể sống sót, nhưng đừng hòng bắt tôi nhường nhịn cho những người trẻ tuổi hay là yếu ớt, đứng trước mặt sinh tồn thì ai cũng đều ngang hàng, mạng của tôi tuyệt đối không rẻ rúng hơn bất cứ kẻ nào.”
Nói xong, giống như ám chỉ liếc nhìn ba cô gái trẻ tuổi.
Ba người họ không ai lên tiếng, Trương Hàm Duệ lại âm thầm rơi nước mắt, Lý Nhã Tình giống như khóc mệt, lúc này hơi cúi đầu ngẩn ra như người mất hồn, Thái Hiểu Yến cắn môi, một tay níu lấy quần áo, đủ để nhìn ra nội tâm của cô lúc này sợ hãi lại tràn ngập bất an.
“Nếu đã vậy thì, chúng ta công bằng chút đi,” Người lên tiếng là Chu Hạo Văn, hắn vẫn luôn là thế, bất cứ lúc nào cũng lý trí đến gần như vô tình “Rút thăm quyết định thứ tự.”
“Tôi đồng ý.” Từ Trinh chần chừ suy nghĩ một lát mới gật đầu đồng ý “Như vậy là công bằng nhất, rút thăm ra kết quả ngẫu nhiên, tốt hay xấu đều chỉ có thể trách vận may của bản thân mình.”
Những người còn lại không ai dị nghị, Tần Tứ đứng dậy đi qua văn phòng bên cạnh tìm giấy bút, cầm trở về xé thành mấy phần bằng nhau, bên trên viết con số. Bởi vì không thể xác định hôm nay mỗi một khu thực nghiệm sẽ vào bao nhiêu người, cho nên chỉ có thể dựa theo thứ tự tiến hành lấy số làm thăm.
Tần Tứ gấp giấy lại, bỏ vào một cái ống đũa, lắc nhẹ vài cái, cuối cùng đặt lên bàn nói “Rút đi.”
Từ Trinh là người đầu tiên vươn tay bốc ra một tờ giấy, mở ra nhìn, vẻ mặt liền sáng lên “Số 1!”
Nếu là số 1, xác định chắc chắn là sẽ lấy được thẻ số vào khu A, đối với những người bị thực nghiệm khu B tra tấn đến cực kỳ thống khổ tối qua mà nói thì thực nghiệm bên khu A thoải mái hơn khu B rất nhiều.
Cho nên gần như toàn bộ bọn họ đều ky vọng mình có thể đi vào khu thực nghiệm A.
Những người còn lại cũng lần lượt rút thăm, Kha Tầm rút sau Mục Dịch Nhiên, bàn tay thò vào ống đũa dừng lại một lát, dùng ngón tay trộn trộn mấy tờ thăm bên trong, ánh mắt nhìn tờ giấy với con số 7 Mục Dịch Nhiên cầm trên tay, nhướn mắt nói với hắn “Anh có tin không, trực giác của tôi vẫn luôn rất chuẩn.”
Mục Dịch Nhiên cũng nhìn cậu, giọng nói nhẹ nhàng “Rút đi.”
Kha Tầm cảm thấy cả người mình bị cái giọng nói kia tan chảy mất rồi, như có luồng điện tê tê từ gáy sau sinh ra chạy dọc toàn thân truyền đến ngón tay vẫn còn nằm trong ống đũa.
Đầu ngón tay nhúc nhích, kẹp lấy một tờ trong đó, lấy ra mở xem, là số 8.
Cầm tờ giấy bày ra cho Mục Dịch Nhiên xem, khóe môi cong lên thật cao.
Số của hai người là kề sát nhau, tỷ lệ rút được thẻ cùng phòng thí nghiệm rất lớn.
Mọi người bốc thăm xong rồi, mới phát giác Kỳ Cường cùng Hoàng Bì không ai nhúc nhích, Tần Tứ nhìn họ “Sao vậy?”
Kỳ Cường vẻ mặt khó chịu, rút tấm thẻ trong túi ra vỗ lên bàn “Tao lấy rồi.”
Chỉ thấy trên tấm thẻ mở ra cánh cửa đi vào tầng hầm in con số A-195.
Từ Trinh giật mình, hai mắt trừng to nhìn Kỳ Cường cùng Hoàng Bì, tức giận nhưng không dám nói.
Hoàng Bì cũng không rút thăm, rõ ràng hắn cũng giống như Kỳ Cường, thừa dịp mọi người từ chỗ cửa sắt ra ngoài liền lén đi tới máy lấy số rút thẻ trước, bọn họ thừa biết rút trước đương nhiên sẽ lấy được thẻ phòng thí nghiệm A, hoàn toàn không hề nghĩ sẽ chờ mọi người thương lượng rồi mới quyết định.
Việc tới nước này rồi có nói gì nữa cũng vô ích, mọi người đứng dậy đi đến cửa sắt dẫn xuống tầng hầm, dựa theo thứ tự số thăm lần lượt rút thẻ.
Lần này, người lấy thẻ số chữ A là Kỳ Cường, Hoàng Bì, Từ Trinh.
Người lấy thẻ số chữ B là Vệ Đông, Chu Hạo Văn.
Người lấy thẻ số chữ C là Lý Nhã Tình, Thái Hiểu Yến, Mục Dịch Nhiên, Kha Tầm.
Người lấy thẻ số chữ D là Tần Tứ, Trương Hàm Duệ.
Lý Nhã Tình một lần nữa lấy được thẻ khu thực nghiệm C, cô gái gần như suy sụp ngay tại chỗ, khóc rống ngã vật xuống đất.
Trong mắt mọi người thì những người đi vào khu thực nghiệm C ắt hẳn sẽ phải chết, chỉ cần rút phải thẻ C, cũng tương đương như là đã đặt một chân vào suối vàng.
“Vẫn còn thời gian,” Kha Tầm ngồi xổm xuống đất đỡ lấy bả vai Lý Nhã Tình “Khóc không thể giải quyết được vấn đề, chúng ta phải mau chóng tim ra chữ ký, chỉ cần tìm ra được là có thể rời khỏi đây.”
Lý Nhã Tình vừa khóc vừa gật đầu, lồm cồm đứng dậy, đi theo đám người ai nấy cũng tâm trạng nặng nề đi xuống tầng ngầm vào các khu thực nghiệm.
Lần này bọn họ cơ hồ là tỉ mỉ từng milimet thăm dò tìm kiếm tra xét từ trong ra ngoài mỗi một khu thực nghiệm, ngay đến cả một miếng gạch cũng không tha.
Đám người cũ đều tập trung ở khu thực nghiệm D, nơi này ngày hôm qua bọn họ chỉ mới kiểm tra được một nửa, lại vì sắp đến thời gian cấm phải bỏ dở giữa chừng, hôm nay phải tiếp tục.
“Vẫn là vấn đề kia,” Tần Tứ vừa tìm vừa hỏi “Ý nghĩa chính mà bức tranh này muốn biểu đạt là cái gì? Chỉ cần tìm ra được ẩn ý của nó, cũng cận kề tìm được chữ ký.”
“Nếu như tất cả thí nghiệm đều lấy “người” làm chủ thể, dựa vào đó mà suy ra,” Chu Hạo Văn nói “Ẩn ý của bức tranh này có lẽ có liên quan chặt chẽ đến “người”. Còn nhớ bức tường bình phong đặt ở đại sảnh không: Khám phá ý thức của bản chất, khai quật sức mạnh của sinh mệnh, dẫn đường tha hóa trở về với tự nhiên, giúp đỡ kẻ lạc đường khôi phục bản tính”.
“Ý thức, sinh lý, tâm lý, quan niệm.” Mục Dịch Nhiên quy nạp “Bao quát toàn bộ sản phẩm mà cá thể “người” có thể sinh ra, chủ quan, khách quan, vật chất cùng phi vật chất.”
“Vậy theo mọi người thì ký tên có khi nào nằm ở ‘người’ không?” Vệ Đông nói “Giống như bức tranh 《 Thế giới động vật 》lần đó, chữ ký là một con chó, lần này nói không chừng là người.”
“Cả cái viện nghiên cứu này chỉ có những kẻ vào tranh chúng ta,” Chu Hạo Văn nói “Ngoài ra không còn bất cứ kẻ nào khác, mà tôi cũng không cho rằng giữa chừng sẽ có “người trong tranh” gia nhập vào.”
“Tôi đề nghị chúng ta nên nhìn kỹ các tài liệu nghiên cứu này,” Tần Tứ nói “Có lẽ sẽ từ đó tìm ra được ý đồ chân chính của các thực nghiệm kia.”
Kha Tầm nhìn xem xấp ảnh chụp trên tay —— thứ này tối qua cậu nhìn thấy trong phòng thí nghiệm D, cầm nó đưa cho Tần Tứ “Cái này có xem như tài liệu nghiên cứu không?”
Tần Tứ cầm lấy nhìn thoáng qua một cái, vẻ mặt cứng đờ, khụ một tiếng, lại đưa trả cho Kha Tầm “Cái này có thể là… ờm, giải trí trong giờ làm việc.”
“Giống như truyện sếch hồi xưa hoặc là thời hiện đại đang trong giờ làm dùng di động mở mấy trang web đen vậy đó hả?” Kha Tầm bỏ ảnh chụp lại vào ngăn kéo “Cơ mà nhân viên viện nghiên cứu này coi mòi cũng cá tính phết, lại dám mang theo ảnh chụp đi làm, chẳng lẽ truyện sếch không đủ đô với bọn họ sao?”
“Đang nói cái gì á?” Vệ Đông nghe mà chẳng hiểu ra sao, đi tới lục ngăn kéo “Cái gì mà truyện sế—— cái đuỵt!”
Hắn cầm lấy ảnh chụp kinh ngạc nhìn Kha Tầm “Lại có cả thứ này nữa!? Quá to gan rồi! Đù má… Để tao kiểm tra xem ảnh chụp có chỗ nào đáng ngờ không.”
Kha Tầm “Ha ha”.
Vệ Đông lật xem mấy tấm ảnh, ngữ khí trở nên quái dị “Khoan khoan, sao mấy ảnh chụp này toàn là trai nude cùng với trai trai phịch nhau vậy? Chẳng lẽ nhân viên phòng thí nghiệm này toàn bộ đều là gái? Hơn nữa còn là fan-gái?”
“Cũng có thể là gay.” Kha Tầm bổ sung.
Vệ Đông lườm sang “Mày lại nhỡ miệng bại lộ sở thích sưu tập quái đản nào đó rồi kìa.”
“Bớt có xàm nha, tao có hồi nào, không xem thì bỏ lại chỗ cũ đi.” Kha Tầm nói, xoay lưng đi đến cạnh Mục Dịch Nhiên, thấy hắn đang cầm một xấp tài liệu đọc lướt, liền giơ di động chiếu sáng.
“Ngày 13 tháng 4, toàn tổ thảo luận cũng quyết định nhất trí phê duyệt tiến hành phẫu thuật cắt bỏ thùy trước trán đối với vật thí nghiệm số 213.” Kha Tầm đọc nhẩm chữ trên tài liệu, ngẩng đầu hỏi Tần Tứ “Tần bác sĩ, thùy trước trán là bộ phận nào thế?”
Tần Tứ sắc mặt trở nên nghiêm túc “Mỗi bán cầu não của con chia làm bốn thùy, thùy trán là lớn nhất trong số đó, sau khi cắt bỏ nó con người sẽ mất đi rất nhiều chức năng cơ thể, thậm chí kể cả phần lớn tính cách, đó là một loại phẫu thuật cực đoan vô nhân đạo.”
Vệ Đông líu cả lưỡi “Phẫu thuật kiểu gì giống ma quỷ vậy!? Tại sao phải làm loại phẫu thuật này?”
Tần Tứ nói “Ở giữa thế kỷ mười chín, có vài vị học giả y khoa phương tây tin rằng việc phẫu thuật này có thể giải thoát bệnh nhân tâm thần phân liệt khỏi các cảm xúc đau khổ, nhờ vậy mà bình tĩnh cũng nghe lời hơn. Nghe nói những bệnh nhân có khuynh hướng bạo lực hoặc tự sát sau khi tiến hành phẫu thuật này, quả thật đều trở nên im lặng. Người nghĩ ra loại phẫu thuật này là Moniz cũng nhờ thế mà đạt được giải Nobel y học, từ đó về sau từng có một giai đoạn mà phẫu thuật cắt bỏ thùy trước trán được xem như phương pháp chủ yếu trị liệu các loại bệnh tật về tinh thần của nhân loại, thậm chí còn từng cực phổ biến một thời.”
“Này… Thật sự có tác dụng sao?” Vệ Đông hỏi.
Tần Tứ nở nụ cười đầy trào phúng, nói “Để tôi kể lại cho cậu nghe một chút về quá trình phẫu thuật, cậu tự sẽ biết có tác dụng hay không.”
“Quá trình này rất đơn giản, trước hết bác sĩ sẽ tiến hành gây tê cục bộ, để bệnh nhân vẫn duy trì thần trí tỉnh táo ở một mức độ nhất định, bởi vì bác sĩ phải báo cho bệnh nhân biết về các bước thao tác phẫu thuật tiếp theo —— Thậm chí nếu bệnh nhân không có phản ứng, bác sĩ sẽ dùng điện giật kích thích họ tỉnh lại.”
“Tiếp theo, bác sĩ sẽ dùng một mũi dùi nhọn bằng thép dài chừng 18cm đâm vào vị trí dưới da mi mắt trên, ngay giữa xương hốc mắt, sau đó dùng búa nhỏ gõ dần vào đầu kia của mũi dùi, dùi thép sẽ xuyên qua xương cốt cùng xương mũi đi vào đại não.” (*)
“Khi mũi dùi tiến vào vị trí cách thùy trước trán ước chừng 5 cm, bác sĩ sẽ bắt đầu xoay tròn mũi dùi để cắt đứt các chất trắng có tác dụng liên tiếp vỏ thùy trước trán cùng các phần còn lại của não.”
“Nếu như dùng lời của một vị bác sĩ tóm gọn quá trình này, chính là cầm một cái dùi cắm vào đầu sau đó khuấy trộn một hồi. Toàn bộ quá trình không tới mười phút, chỉ mười phút, sau đó người bệnh rất có thể không còn là hắn của trước đó nữa.”
“Cái…đu…đime…” Vệ Đông trợn mắt há mồm mắng chửi “Con mẹ nó làm vậy rồi không sợ dằm nát não người ta sao? Làm như vậy còn dám tự xưng là bác sĩ? Không phải là ma quỷ sao?”
“Tỷ lệ tử vong của những ca phẫu thuật này cao tới 14%, nhưng ở thời điểm ấy có một bộ phận bác sĩ si mê sử dụng nó giống như là mắc bệnh vậy.” Tần Tứ nói.
“Si mê… Có người đi si mê cái loại phẫu thuật biến thái này á?” Vệ Đông giơ tay bịt trán mình lại.
“Lớp vỏ não thùy trước trán là bộ phận cực kỳ quan trọng giúp con người xây dựng và duy trì tính cách của bản thân, cũng như đưa ra các quyết định,” Tần Tứ nói “Cho nên vào thời điểm ấy, có vài chuyên gia y khoa cho rằng đấy chính là đang phẫu thuật cho linh hồn, bọn họ tin rằng thông qua cuộc phẫu thuật này sẽ tái tạo lại một con người mới, một con người được xã hội cùng đại chúng tiếp nhận.”
“Xem ra mấu chốt chính là nằm ở chỗ này, Kha Tầm nói “Nếu các phòng thí nghiệm ABC là nghiên cứu người, vậy thực nghiệm của phòng D chính là đang cải tạo người.”
__________
Chú thích
(*) Thùy trước trán : Một trong 5 thùy não của não bộ con người.
Mọi người xem hình dưới để thấy rõ ha, còn muốn tìm hiểu hay đọc thêm kiến thức thì có thể vào đây (LINK), tớ thấy khá chi tiết và cụ thể. Thực ra hồi trước bên phương tây người ta vì trị bệnh tâm thần mà làm nhiều thứ điên rồ lắm =.= mỗi lần đọc tới là thấy hãi…
(*) Về phẫu thuật mà Tần Tứ kể ra:
Đây vốn là liệu pháp dùi nhọn của Walter Freeman chứ không phải của Moniz ha. Phương pháp là dùng trùy mũi nhọn đâm vào hốc xương mắt đi vào não rồi xoay vòng cái trùy phá nát chất trắng liên kết thùy trước trán với các bộ phận khác.
Bên dưới là hình minh họa (bên phải), bên trái là … Freeman.
Quá trình phẫu thuật đại khái là bệnh nhân vẫn tỉnh, sau đó họ sẽ vạch mi mắt của người bênh lên (ý là bung mở mắt to ra, vạch ra cái phần nằm dưới mi mắt ấy) sau đó cắm cái mũi dùi vô rồi xoay xoay. Xong rút ra, end
Tác giả :
Tinh Nguyệt