Hoa Nhỏ
Chương 7
Sáng sớm hôm sau, Mộc Sách lại vụng trộm đưa Tô Mặc ra khỏi Tô phủ. Lúc cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ, dụi mắt rồi ngáp một cái, anh nói với cô: Hôm nay anh muốn dẫn cô đi gặp một người. Người này chính là đồ đệ mà năm đó anh đã đích thân truyền dạy võ công và binh pháp. Hai người bọn họ đã rất nhiều năm rồi chưa gặp.
Nghe anh nói vậy, Tô Mặc vất vả lắm mới trấn định được tinh thần một chút, cùng anh ngồi trong một căn phòng liên kế bên trong một tửu lâu xa hoa uống trà. Nhưng khi có người đến mở cánh cửa phòng đi vào, cô lại cảm thấy, thật ra, căn bản là cô còn chưa tỉnh ngủ hẳn.
Đây mà là đồ đệ của anh sao?
Vị nhân huynh này… Kỳ thật nếu không phải là đại đạo gian dương, thì cũng là chưởng môn nhân của ma giáo rồi?
Mộc Sách ngồi bên cạnh Tô Mặc cứng ngắc người, khẽ đảo mắt, trừng trừng mà nhìn người trước mắt. Đó là một đại hán khôi ngô bàng nhiên, mắt to mày rậm, vẻ mặt đao sẹo, toàn thân nở đầy cơ bắp rắn chắc, tràn ngập hơi thở giang hồ lỗ mang, chừng hơn ba mươi tuổi. Sau khi đi vào, hắn khép lại cánh cửa rồi cả người run lên không ngừng, thẳng đến quỳ xuống trước mặt Mộc Sách, hai tay gắt gao ôm chặt lấy đùi Mộc Sách.
“Sư phụ!” Tiếng gọi đau đớn bi thương tận trời, rất giống như vừa gặp lại cốt nhục chí thân đã ly tán mười tám năm rồi vậy.
Mộc Sách thản nhiên nói: “Quy củ ta dạy ngươi đâu rồi?”
Thân mình Mạc Ỷ Đông phát run, khúm núm buông đùi anh ra, rồi sau đó nâng mặt lên. Một đôi mắt to tràn ngập tơ máu nhìn thẳng vào Mộc Sách, người tưởng đã chết nay lại vẫn sống sờ sờ trước mặt. Nỗi lòng quá mức kích động, hắn cứng họng hơn nửa ngày vẫn không có cách nào có thể nói đầy đủ được
“Sư phụ… làm sao… ngài, ngài…” Sư phụ không phải đã chết rồi sao?
“Ta không chết, chính nàng đã cứu mạng ta.” Mộc Sách vươn một ngón tay chỉ qua bên cạnh, giải tỏa nghi ngờ của hắn, đồng thời cũng đem tình cảm nồng nhiệt này đẩy sang phía cô.
“Ân công…” Chỉ trong một khắc, Mặc Ỷ Đông lập tức chuyển thân qua, dùng khí thế kinh người mà quỳ lạy Tô Mặc. Ngũ thể đều cúi dập thật sâu xuống đất.
Tô Mặc bị hắn một lòng bái lạy cũng không khỏi run run rạo rực. Cô vội vàng cúi người muốn nâng hắn dậy.
“Mau đứng lên đi. Cứu anh ấy đâu phải chỉ có mình tôi…” Thế này quả thật đã vượt ra khỏi sức chịu đựng của cô.
“Tốt lắm, tốt lắm, đứng lên ngồi đi.” Thấy hắn liều chết quỳ rạp dưới đất không dám đứng dậy, Mộc Sách liền dùng hai ngón tay câu móc áo hắn lên, động tác lưu loát kéo hắn về ghế ngồi.
Nghe được giọng nói đã xa vắng từ rất nhiều năm rồi, nước mắt nóng rát thoáng chốc lại dâng lên trong hốc mắt Mặc Ỷ Đông, khiến hắn như không còn thấy rõ gì nữa.
Hắn nghẹn giọng, gọi: “Sư phụ…”
Nhớ lại tính tình độ đệ nhà mình cũng rất dễ cảm động quá mức, lại vẫn hay thương xuân tiếc thu như vậy, Mộc Sách đẩy bầu rượu mạnh đã được chuẩn bị từ trước, nhượng bộ nói:
“Nói chuyện trước tốt hơn, đừng quá đáng như vậy, nói khóc là khóc sao.” Cũng may anh đã có chuẩn bị trước rồi.
Kế tiếp, Tô Mặc nhìn gã đại hán ngồi đối diện, vừa lặng lẽ khóc vừa nốc cạn bầu rượu mạnh. Vẻ mặt kia, bộ dáng kia, đã bi phẫn vô cùng lại hùng tráng vạn phần. Cô không khỏi lấy khửu tay huých huých Mộc Sách bên cạnh.
“Hắn chính là đồ đệ xuất thân giang hồ đó sao?” Nước mắt cứ rầm rập chảy xuống, rượu mạnh như vậy mà nốc một cái liền đổ hết vào bụng. Rất có tính cách!
“Ừm.”
“Đồ đệ gì mà lớn hơn anh cả chục tuổi thế?” Vì sao mà hết cháu rồi lại đến đồ đệ, tất cả đều lớn tuổi hơn anh rất nhiều như vậy nhỉ?
Mộc Sách cằn nhằn nói: “Từ nhỏ tôi đã sinh ra ở phủ đại tướng quân. Hai tuổi buộc ngựa, ba tuổi lên dây cung, bốn tuổi cưỡi ngựa, năm tuổi luyện đao, sáu tuổi tập kiếm, mười hai tuổi đã thu nhận đồ đệ…”
Cô đau đầu vỗ trán. Trong khoảng thời gian ngắn đã quên mất từ nhỏ anh đã khác hẳn người thường rồi.
“Được rồi được rồi…” Anh có cần phải anh tài ngút trời như vậy không?
Sau khi uống liên tục bốn bầu rượu mạnh, Mạc Ỷ Đông trông có vẻ đã bình tĩnh hơn. Hắn trước tay cầm chén rượu, sau ánh mắt, chớp cũng không thèm chớp, nhìn chằm chằm vào Mộc Sách, cũng không khóc nữa.
“Khóc xong rồi à?” Mộc Sách đưa cho hắn một chiếc khăn sạch sẽ.
“Sư phụ, lão nhân gia ngài…”
Anh nhẹ giọng sửa lại: “Ngươi còn già hơn cả ta đó.”
“Sư phụ, hôm nay ngài có thể hồi kinh, có phải Bệ hạ đã ban thưởng cho ngài vô tội?” Hắn nghĩ thế nào cũng không hiểu. Rõ ràng đã nghe người ta nói sư phụ nhà mình trên đường chịu tội lưu đày đã bị ốm mà chết. Sao bây giờ lại êm đẹp ngồi ở nơi này?
“Thân ta vẫn còn mang tội.” Mộc Sách chậm rãi nói, “Trên đường chịu tội lưu đày, ta bị ném bỏ bên đường chờ chết, còn được truyền lời rằng, trong cung sớm đã muốn hại chết ta rồi. Nhưng đến nay, Bệ hạ vẫn không dám công bố thiên hạ mà thôi.” Đường đường là vua của một nước, làm sao có thể thừa nhận, cũng chỉ vì trong lòng nhất thời không vui mà trăm phương ngàn kế muốn bắt người vô tội như anh phải chết?
Mặc Ỷ Đông lửa giận ngập đầu, lập tức hừng hực thiêu đốt. Hắn run run bóp chặt bầu rượu, mang theo ngọn lửa đang cháy bừng bừng khắp người, không chút nghĩ ngợi liền đứng lên.
“Ngồi xuống đi.” Mộc Sách vươn một tay ra, thoải mái mà kéo hắn về, ép ngồi vào lại chỗ cũ.
Hắn tức giận đến mức hai mắt đỏ rần, “Nhưng mà…”
“Chẳng lẽ ngươi dám vào cung chém chết vị lão gia kia?” Mộc Sách không đồng ý nhíu mày, rắn chắn đè mạnh thân mình đang muốn rục rịch của hắn. Rồi sau đó, dùng đại chưởng từng chút từng chút vỗ xuống đầu vai hắn, tựa như vỗ về con mèo hoa lớn đang tức giận.
Tô Mặc biết, ngoài miệng anh không thừa nhận, nhưng thực chất, đôi mắt vui vẻ của Mộc Sách đã cho thấy, anh thật sự rất trọng thể diện. Lo Lắng đồ đệ nhà mình sẽ lỗ mãng gây chuyện. Vì sao người này ôn nhu lại cứ quanh co lòng vòng như vậy?
“Không giới thiệu một chút sao?” Cô nghiêng đầu hỏi.
Ngón cái của anh hướng lên, “Mạc Ỷ Đông, tướng quân Uy Vũ đương triều.”
“…” Vì sao vãn bối của anh không phải là kẻ đại phú đại quý thì cũng là người cầm quyền làm quan?
“Sư phụ, đồ nhi không muốn làm tướng quân gì nữa…” Mạc Ỷ Đông nghe vậy, vẻ mặt như khóc tang, vì năm đó ngu muội mà cảm thấy hối hận không thôi.
“Năm đó vi sư không phải đã ngăn cản ngươi rồi à.” Không chịu nghe khuyên bảo thì thôi, còn oán ai nữa.
Tô Mặc tò mò lôi kéo ống tay áo anh, “Nô nhân ơi nô nhân, chuyện gì đó, không ngại thì nói nghe một chút đi.”
Mạc Ỷ Đông lại vội vàng cướp lời, hỏi: “Sư phụ, vị ân công này với ngài là…” Nô nhân là sao đây?
“Ta là nô nhân trong nhà của nàng.” Mộc Sách vừa bóc vỏ đậu phộng giúp cô, vừa nói.
Ngay lập tức, vị tướng quân kia liền gắt gao trừng đôi mắt to như mắt đồng kiềm mà nhìn cô. Khiến trái tim cô lại kinh hoàng như phi ngựa vài cái.
Mộc Sách cất giọng bình thản nói: “Hay nói cách khác, nàng chẳng những là ân nhân cứu mạng ta, mà còn là bà chủ của ta nữa. Bởi vậy đối với nàng, ngươi ngươi biết được bao nhiêu tôn trọng thì tôn trọng bấy nhiêu, biết nên phụng dưỡng thế nào thì phụng dưỡng như vậy. Nếu có nửa phần đắn đo không ổn, ngươi cứ chuẩn bị cả đời làm không xong tướng quân của ngươi đi.”
“Bà chủ đại nhân!” Lấy mệnh lệnh của sư phụ làm chủ, Mạc Ỷ Đông vừa đứng dậy là lập tức quỳ xuống chính xác trước mặt cô.
Lại làm cho hắn quỳ nữa rồi kìa, tuổi thọ của cô đã thiếu hụt thêm ba năm…
Tô Mặc một tay vỗ về lồng ngực, “Nô nhân.”
“Ửm?”
“Xưng hô này quá long trọng, cứ bình thường là được rồi. Ta không câu nệ lễ nghĩa đâu.” Cô chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé, mà đối phương chẳng những là một hán tử tâm huyết mà còn là một vị đại tướng quân. Cô chịu không nổi, thật sự chịu không nổi đâu.
“Nương tử ơi nương tử, vậy ta kêu hắn sửa lại.” Anh đẩy một đĩa đậu phộng đã được bóc sạch vỏ qua trước mặt cô, còn thuận tay thay cô rót một chén trà đậm uống an thần.
Nương tử?
Biểu tình của Mạc Ỷ Đông giống như vừa bị thiên lôi giáng cho năm quả sấm sét vậy, nhìn dáng vẻ vô cùng thân thiết của hai người bọn họ, nhất thời không thể hiểu được. Hắn lắp bắp chỉ vào cô, hỏi.
“Sư, sư nương?” Không thể nào?
Mộc Sách vô cùng sung sướng nói: “Ái đồ, nhiều năm không gặp, ngươi trở nên thông minh lanh lợi hơn rồi.”
“Đồ nhi không dám…” Lập tức một trận rét lạnh khiến Mạc Ỷ Động run lên từng hồi. Thật sự không quen nhìn thấy bộ dáng anh đột nhiên trở nên từ ái như vậy.
“Khụ.” Tô Mặc nhẹ ngứa cổ họng, thật cố gắng không để lỗ tai đỏ ửng lên, “Nói chuyện chính đi, vì sao ngươi không muốn làm tướng quân nữa?”
Hắn hấp hấp cái mũi, lại nốc cạn sạch một bầu rượu mạnh thật to.
“Sư nương, ngài có điều chưa biết…” Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của hắn, chính là năm đó đã lập sai chí hướng, lại không cẩn thận đã bái một sư phụ vạn năng.
Nhớ lại năm đó, khi hắn còn tuổi trẻ thanh xuân, hào hoa phong nhã. Nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một gã giang hồ không danh không tiếng, cả ngày chỉ biết chém chém giết giết cùng kẻ thù. Nhưng thật ra cuộc sống cũng rất vui thích, rất tự tại. Dù vậy, vẫn không làm cho hắn quên được tâm nguyện của mình, chính là trở thành một đại tướng quân danh chấn thiên hạ.
Bởi thế, năm đó Mộc Sách bỏ nhà trốn đi, xuất hiện trước mặt hắn, dùng một thân công phu gia truyền đánh bại hầu hết các cao thủ võ lâm, rồi lại lưu loát đàm luận binh pháp và đạo trị quốc với các võ lâm cùng thế hệ. Trong lòng hắn, đã cứ vậy mà lầm đường lạc lối đi theo Mộc Sách rồi.
Sau khi đòi sống đòi chết đuổi theo Mộc Sách bái sư được, mấy năm sau đó, Mộc Sách liền bắt đầu nắm tay, từng bút từng nét dạy hắn đọc sách viết chữ. Kế tiếp dạy hắn cầm binh thư, ngày tiếp nối đêm dạy hắn binh đạo chiến pháp. Cuối cùng, thậm chí còn không giữ lại chút nào, đem toàn bộ công phu tất cả truyền thụ cho hắn, để hắn có được nền tảng vững chắc tiến lên đạt thành ý nguyện.
Ngay khi hắn cho rằng bản thân đã học nghệ thành công rồi, chuẩn bị lên Vân Kinh tham gia cuộc thi Võ trạng nguyên, bước những bước đầu tiên vươn đến giấc mộng tướng quân của hắn thì, Mộc Sách lại ngăn cản hắn.
Hắn còn nhớ rõ, năm đó Mộc Sách đã nói với hắn như thế này…
Ngươi không phải là người thích hợp làm quan đâu.
Nhưng năm đó, trong đầu hắn chỉ một lòng muốn làm tướng quân, căn bản là không nghe lọt tai lời khuyên của Mộc Sách. Cãi sống cãi chết muốn đi thi Võ trạng nguyên, sau đó lại ký vào quân khế, tiến vào quân đội.
Vài năm trôi qua, hắn đạt thành ý nguyện, được thăng tiến làm tướng quân. Có thể cuộc sống trong quân buồn tẻ hết mức, vốn đã khiến cho một kẻ trời sinh trong giới giang hồ tính tình hiếu động như hắn cảm thấy rất khó chịu. Hắn vĩnh viễn cũng khó mà thích ứng với chế độ quan liêu. Cũng đã khiến cho hắn tựa như làm thân vợ bé vậy, toàn thân đều khó chịu. Còn làm cho hắn suốt ngày không thể không cẩn thận cùng người ta chu toàn đấu pháp. Hơn nữa, nhiều năm còn bị phái ra trú đóng tại biên thùy canh phòng ngoại quốc. Thời gian đó ngày ngày phải ăn bão cát, không có việc gì để làm, đã khiến cho hắn buồn khổ đến độ có ý muốn đào binh…
Nếu sớm biết có một ngày như thế, năm đó cho dù hắn tự chặt hai chân cũng không đi thi làm Võ trạng nguyên, cái thứ đồ bỏ đó đâu.
Nhưng chỉ có trời mới biết, hắn còn phải ở lại Tái ngoại trải qua những ngày tháng như vậy bao nhiêu lâu nữa. Mà cuộc đời làm lính này… cuối cùng thì đến khi nào mới kết thúc đây?
Tô Mặc đặt chén trà trong tay xuống, âm thầm thở dài. Trước mắt, đã uống cạn hai bình trà rồi, nhưng Uy Vũ tướng quân ngồi đối diện với cô vẫn chưa kể hết được nỗi khổ chất chứa trong lòng. Cô nghe mà trong lòng cũng cảm thấy chua xót thay cho hắn.
Cô dùng tay thúc Mộc Sách, muốn anh nghĩ cách giúp đồ nhi nhà mình.
“Đừng có ở đó mà thất thần nữa, còn không mau nghĩ cách cứu ái đồ của anh thoát khỏi bể khổ này đi?”
“Ta đây là hoàn thành tâm nguyện của hắn.” Ăn cho bằng hết những đau khổ này đi!
Sợ Mộc Sách máu lạnh sẽ không chịu động đậy, Mạc Ỷ Động vội cầm lấy tay Tô Mặc, khẩn thiết thỉnh cầu cô.
“Sư nương, xin ngài hãy nói vài lời với sư phụ, giúp giúp đồ nhi đi…”
Ánh mắt Mộc Sách lạnh lẽo đến mức rùng mình: “Tay làm gì đó, ngươi cũng to gan quá ha?”
Tham gia quân ngũ nhiều năm, Mạc Ỷ Động cũng nhiều năm rồi không tiếp xúc với văn nhân. Sau khi nhận được lời cảnh cáo của Mộc Sách, đầu tiên là ngẩn người, cúi đầu nhìn xem bàn tay mềm mại trong tay mình. Cũng quả thật cảm nhận được cảm xúc trắng nõn trắng nà, hắn vội vàng rút tay về, kích động thất thố nhìn sắc mặt đang biến đổi của Mộc Sách.
Hắn đỏ mặt giải thích, “Sư phụ, ta, ta không… Đồ nhi không dám…”
“Ửm?” Nhìn kìa, đồ nhi nhà mình ngây thơ quá, thẹn thùng quá đi, trông thật giống một đóa hoa nhỏ nha… Chỉ có điều, lại được đóng khung trong một thân hình đại thúc.
“Đừng chọc hắn nữa.” Tô Mặc nhìn mà ngứa mắt quá bèn ngăn anh lại, “Rõ ràng anh cũng rất lo lắng cho hắn mà, bằng không, anh cũng đâu cần phải cố ý tìm hắn đến đây.” Có ai lại đùa cợt đồ đệ của mình như anh không?
“Sư phụ…” Nước mắt đang dâng lên trong hốc mắt của Mạc Ỷ Đông lại nhanh chóng rơi xuống.
Mộc Sách nhìn hắn, khe khẽ thở dài. Ngay sau đó, ánh mắt cũng trở nên mềm mại ôn hòa hơn rất nhiều.
“Thật sự không muốn làm tướng quân nữa sao?” Hắn có thể từ bỏ giấc mộng của mình sao?
Hắn dùng lực gật đầu thật mạnh, “Đồ nhi một lòng muốn trở lại giang hồ. Nếu sư phụ cho phép, sau này đồ nhi nguyện được phụng dưỡng bên cạnh sư phụ!”
“Cho dù tất cả tâm huyết những năm gần đây sẽ hóa thành hư ảo?” Làm được tướng quân không phải dễ dàng nha, càng chưa nói đến hắn đã phải vất vả bao nhiêu lâu như vậy.
Nhưng Mạc Ỷ Đông vẫn rất quyết tâm, “Chỉ cần có thể rời khỏi quan trường mù mịt chướng khí kia, không cần phải chu toàn so chiêu cùng đám tiểu nhân nham hiểu kia nữa thì bất luận là đại giới gì, đồ nhi đều nguyện làm!”
“Cho dù sau này ngươi phải phụng dưỡng sư tổ của ngươi?” Anh lại ném cho đồ nhi nhà mình thêm một vấn đề nan giải nữa.
Cứ nhớ đến dung mạo vô cùng yêu diễm của Mai tướng là Mạc Ỷ Đông lại lập tức rùng cả mình. Cơn rét lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu hắn.
“Ơ… Ông ấy có thể từ quan sao?” Không phải nghe nói, Bệ hạ dù có đánh chết cũng không muốn để cho lương thần duy nhất trong triều dám thẳng thắn can gián này từ quan hay sao?
“Có ta nhúng tay vào, đương nhiên có thể.” Mộc Sách đã dự liệu trước liền nói, “Thế nào?”
“… Đồ nhi xin nghe theo tất cả an bài của sư phụ.” Tuy rằng hắn ngay từ đầu đã không muốn cùng ngồi chung một bàn với Mai tướng, nhưng vì tự do… Nam tử hán đại trượng phu, bất cứ giá nào thì là bất cứ giá nào đi.
Nếu hắn đã không hối hận, cũng không tính quay đầu, vậy thì những chuyện kế tiếp cũng sẽ làm tốt thôi. Đã sớm chuẩn bị được kế hay, Mộc Sách dùng ngón tay vỗ vỗ cằm dưới, hỏi.
“Nếu ta nghe ngóng được không sai thì những năm gần đây, ngươi cùng Cửu vương gia …có chút nhàn khích hả?”
Mạc Ỷ Đông giật mình, bỗng dưng âm trầm cười. Trong mắt bắn ra những tia hàn băng mãnh liệt và sắc bén như đao.
“Đâu phải chỉ là nhàn khích mà thôi?” Hắn không mang binh vọt vào phủ Cửu vương gia, không đạp sập bảng hiệu, cũng không trực tiếp nhân lúc đêm khuya mà lẻn vào diệt trừ toàn phủ Cửu vương gia, đã là khách khí lắm rồi.
Năm đó, cha con Mộc Thị phản quốc. Án tử vừa ban ra, Cửu vương gia đã ở trong triều đình chủ trương bắt tội người liên đới, muốn Bệ hạ giết cả Mộc Sách vô tội để làm gương cho kẻ khác. Lúc ấy, ở biên quan xa xôi, hắn vừa nghe được tin tức liền gấp đến độ thiếu chút nữa đã kháng chỉ, trực tiếp gấp rút hồi kinh để nghĩ cách cứu viện gia sư rồi.
Sư phụ đối với hắn có ơn tái tạo. Thiếu niên kia tuổi còn nhỏ nhưng thông minh, thân thủ lại cao cường. Làm sao có thể bị nhốt trong nhà tù tăm tối nhận hết tra tấn nhục hình như vậy chứ?
Trong ba năm đó, hắn không ngừng dâng sớ trình tấu muốn được hồi kinh thăm hỏi gia sư, nhưng nhiều lần đều bị bác bỏ một cách vô tình. Mà nguyên nhân khiến tấu sớ của hắn bị loại, chính là do Cửu Vương gia đã ở trước điện chủ trương: Mộc Sách giỏi nhất là thu phục lòng người. Tuyệt đối không thể cho hắn một chút cơ hội nào để tổ chức vây cánh.
Bởi vậy, trong mắt Hoàng đế, hắn có khả năng sẽ trở thành vây cánh, lập tức bị buộc cho một tội danh, cưỡng chế giáng xuống một phẩm, binh lực cũng bị cắt giảm mất bốn phần.
Nhưng tên Cửu Vương gia trước nay đã quá thuận lợi suông sẻ lại không biết thu tay, vẫn chèn ép hắn bốn bề như trước. Cửu Vương gia âm thầm thông đồng với Bộ Binh, giảm trừ vũ khí và lương thảo của đại quân, mua chuộc Lại Bộ cắt giảm bộ phận quân lương. Toàn tâm toàn ý muốn buộc tên đồ đệ của Mộc Sách phải tạo phản, làm cho Mộc Sách hiện đang bị giam trong tù tối phải gánh vác thêm một tội danh nữa, danh chính ngôn thuận bước lên đoạn đầu đài ngoài ngọ môn, hoàn thành tâm nguyện của Hoàng đế.
Vì Mộc Sách, vì quân viên thuộc hạ phía sau, Mạc Ỷ Đông chỉ có thể thề chết cắn răng, bức ép bản thân phải nhẫn nhịn. Đồng thời còn nói với chính mình, cho dù không thể đi vào khuôn khổ cũng tuyệt đối không thể tạo phản. Hắn không muốn thành toàn cho tâm tư ép sư phụ nhà mình lên đài gia hình của lũ người đó.
Nhưng bọn họ dám ngang nhiên thừa lúc Mộc Sách chịu tội lưu đày mà ném anh xuống vệ đường nằm chờ chết. Thậm chí còn giấu nhẹm tin tức này, không chịu công bố cho người trong thiên hạ.
Đại trượng phu, nếu chuyện này có thể nhẫn, thì chuyện nào mới không thể nhẫn nữa đây.
Mắt thấy cảm xúc của hắn đã dâng lên gần đến tột cùng rồi, Mộc Sách không chút hoang mang, tung ra một lời dụ hoặc làm hắn khó có thể nào cự tuyệt.
“Hiện nay có một cơ hội, chẳng những có thể như ngươi mong muốn, cho ngươi sau này thoát khỏi chức vụ Uy Vũ tướng quân, mà còn có thể cho ngươi có cơ hội thanh trừ thù cũ, vui sướng đem Cửu Vương gia trở thành bao cát mà đánh, ngươi có làm hay không?”
“Ta làm!” Sông núi trùng phùng, cuối cùng trời cũng không phụ lòng hắn. Việc này đã làm hắn buồn tận đáy lòng gần bốn năm nay rồi.
Tô Mặc khó hiểu hỏi: “Đến tột cùng thì anh muốn làm gì vậy?”
“Thì cũng chỉ là thay đồ nhi nhà ta giải hết buồn giận, lại thuận đường giải quyết phiền não của những người liên can thôi.” Con người anh làm việc, coi trọng nhất chính là hiệu suất. Nếu mọi người bên cạnh anh cứ làm phức tạp hóa những phiền toái của họ thì không bằng cứ để anh một hơi giải quyết hết ráo đi. Anh cũng có phải là nhàn hạ gì mà thường xuyên chạy đến Vân kinh này được đâu.
“Nói ra cho chúng ta cùng nghe một chút đi.”
Anh ngoắc ngoắc ngón tay gọi hai người bọn họ lại gần. Không nhanh không chậm kể lại tất cả những việc anh đã làm từ khi vào kinh đến nay, cùng những việc sắp phải tiến hành cho hai người họ nghe. Một lát sau, chỉ thấy bọn họ, một người thì hưng phấn mà nhếch miệng cười hắc hắc không ngừng, còn một người thì lại nhíu mi, tỏ vẻ khó mà tin nổi.
“… Không phải anh đã nói không hề oán hận Bệ hạ sao?” Cô còn nhớ rõ vào hôm tết Trung thu anh đã nói như vậy mà.
Mộc Sách lạnh lùng cười, “Tuy ta từng nói ta không hận không oán, nhưng ta cũng không nói ta sẽ không báo thù.” Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau nha.
“…” Thì ra, còn có loại kỹ xảo nói chuyện như vậy nữa ư.
“Thế nào, có chịu làm không?” Mộc Sách quay đầu nhìn về phía đồ đệ mình, nghiễm nhiên đã vui sướng quá mức rồi.
“Đồ nhi đồng ý!”
Anh xua tay, “Tốt lắm, ngươi chạy nhanh bắt tay vào làm ngay đi. Ta chờ tin tức của ngươi.”
Sau khi Mạc Ỷ Đông dùng bộ pháp mau lẹ rời khỏi, Mộc Sách một tay nâng chén rượu, lặng lẽ nhìn những gợn văn trên mặt nước trong chén rượu, dưới ánh nắng mặt trời trông có vẻ chiếu sáng đến lóa mắt.
Hừ, không cho anh trở lại Vân kinh cũng đành, một khi để anh trở về được rồi, muốn anh không báo thù ư?
Đừng nói đùa.
Năm đó, anh cũng từng hồn nhiên, lương thiện quá, có thể không oán hận. Nhưng tình đời và gặp gỡ luôn thúc giục nhân tâm nhanh chóng già cỗi dần mòn. Nếu không tín nhiệm được gì ở thiên chân, chỉ đành tin rằng, trốn dưới lòng người là mạch nước ngầm và lốc xoáy. Biết bao năm thở dài, trong đêm tối hóa thành một tiếng khóc nghiến răng nín thở. Lại có ai có thể ngờ hiểu, anh đã phải vượt qua một ngàn đêm dài không hề chợp mắt trong nhà tù tăm tối ấy như thế nào đâu?
Những kẻ đã từng hại người của anh, đã an nhàn sống ở kinh thành đủ lâu rồi. Cũng đã đến lúc nên dạy cho bọn chúng biết được… thế nào là lễ thượng vãng lai (có qua có lại).
Dựa theo kế hoạch của Mộc Sách, Mạc Ỷ Đông phụ trách xuất chiêu làm rối quấy rầy hôn sự. Ngày đó, cũng không thèm báo trước cho Tô phủ một tiếng, mới sáng sớm đã kéo theo một đoàn nhân mã đến cửa Tô phủ cầu hôn.
Khi Tô lão gia cùng Tô phu nhân nhìn thấy một đám thân vệ khiêng theo một đống sính lễ, khệ nệ tiến vào đại sảnh thính môn, dấu chấm hỏi treo đầy mặt: ‘Đây là chuyện gì vậy?’. Sau đó, nhờ sự thuyết minh của Mạc Ỷ Đông bọn họ mới hiểu được. Thì ra hôm nay, Uy Vũ tướng quân thay mặt cho nghĩa đệ đến nhà bọn họ cầu hôn.
Nhưng mà… Tô Tam cô nương nhà bọn họ, sớm đã được hứa hôn cho nghĩa tử của quản gia phủ Cửu vương gia rồi mà. Chỉ có một người con gái… làm sao có thể gả cho hai người?
Bị cự tuyệt, Uy Vũ tướng quân giận tím mặt, tung ra một quyền đánh nát chiếc bàn hoa bằng gỗ lê, khiến cho mọi người khắp phòng đều khiếp vía, kêu thét chói tai.
Ánh mắt hắn tàn độc híp lại: “Chỉ là một gã mã phu trong phủ Cửu Vương gia mà cũng có thể làm hiền tế (con rể hiền) của ngài. Vậy mà nghĩa đệ của bản tướng quân lại không xứng để kết duyên tần tấn (tình vợ chồng) hay sao?”
Tô phu nhân muốn há mồm giải thích, “Tướng quân, ngài có điều không…”
“Buồn cười, bản tướng quân nhất định sẽ không để yên việc này đâu…” Hắn nổi giận rống lên một tiếng chấn động rồi xoay người về phía đoàn thân vệ hét lớn, “Chúng ta đi!”
Cũng không biết kêu ai chọc ai, mọi người quay mặt nhìn nhau, đành phải bó tay hết cách, để mặc Uy Vũ tướng quân căm giận phẩy tay áo bỏ đi.
Ra khỏi Tô phủ chưa được bao xa, vừa đi tới sau một khúc rẽ, Mạc Ỷ Đông lập tức giữ chặt lấy Mộc Sách đang giả làm một thuộc hạ của hắn, khó kiềm nổi hưng phấn, túm lấy ống tay áo anh mà hỏi:
“Sư phụ sư phụ, đồ nhi diễn có được không?”
“Rất tốt.” Mộc Sách vỗ vỗ đầu hắn khen ngợi, “Cứ theo đó mà làm tiếp công việc của ngươi đi.”
“Đồ nhi có thể xuống tay với Cửu vương gia ở mức độ nào?” Đã sớm khẩn cấp lắm rồi, Mạc Ỷ Đông xoa xoa hai tay, nóng lòng muốn biết.
Anh thuận miệng đáp: “Cho hắn giữ lại chút hơi là được rồi.”
“Dạ!” Mạc Ỷ Đông vui vẻ gật đầu thật mạnh, lập tức xoay người phóng lên lưng một con ngựa vừa được thuộc hạ đưa đến, dẫn theo một đám người chuẩn bị đi thanh trừ thù cũ.
Sau khi bọn họ đi rồi, một chiếc xe ngựa xa hoa giàu có liền đậu lại trước mặt Mộc Sách. Một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vén góc màn xe.
“Mộc Sách?” Người ngồi bên trong rèm nhẹ nhàng thấp giọng hỏi.
“Chính là tại hạ.” Anh đáp lời, quay đầu nhìn xem xung quanh phát hiện không có ai theo dõi, mới dùng động tác gọn gang bước vào trong toa xe ngựa.
Trong xe, Tô nhị nương mặc y bào hoa lệ đỏ thẫm, không hề lên tiếng, bắt đầu đánh giá Mộc Sách, chàng trai nghe tiếng đã lâu nhưng trước sau vẫn chưa từng gặp mặt. Mộc Sách cũng không hề lên tiếng, đón nhận ánh mắt vừa như tìm tòi nghiên cứu lại vừa như soi mói của nàng…
Trước tình hình hai tướng im lặng không nói, bọn họ nhìn nhau có qua có lại một hồi với ánh mắt như muốn phân định cao thấp. Cuối cùng, Mộc Sách trước sau vẫn không kinh không hoảng, lần đầu tiên mỉm cười với nàng, lúc này mới có thể phá vỡ thế giằng co nãy giờ giữa bọn họ.
Tô Nhị nương vừa mở miệng đã nói thẳng vào trọng điểm: “Ta chỉ có một đứa em gái này thôi. Tuy rằng đầu óc bình thường, bộ dạng cũng không phải thiên tiên, chân còn hơi bị thọt nữa, nhưng nó vẫn là em gái của ta. Trong mắt ta, nó chính là bảo bối đẹp nhất, đáng yêu nhất trên đời này.”
“Ta hoàn toàn đồng ý.”
Tô nhị nương ngẩn người. Những người quen biết khi nghe nàng nói những lời này, đại đa số nếu không phải xem thường thì cũng quay đầu đi tỏ vẻ không đồng ý. Đâu giống như hắn, vừa nghe đã gật đầu cái rụp.
“Đã nhiều năm qua rồi, ta nâng niu nó trên tay chỉ sợ rớt mất, ngậm trong miệng lại chỉ sợ tan, hận không thể đem giấu vào trong ống tay áo hoặc trong hộp khóa, bất cứ ai cũng không thể đụng vào.” Nàng lại tiếp tục nói ra mức độ quý trọng của nàng đối với Tô Mặc, “Tướng công của ta đã từng nói, tấm lòng muốn bảo hộ em gái của ta, hình như hơi cố chấp quá mức rồi.”
… Nàng xác định, chỉ là hình như thôi sao?
Mộc Sách không nói, cúi hạ mi mắt, quyết định. Đối với sự việc này… sẽ không nhiều chuyện mà bày tỏ thêm ý kiến.
“Ngươi có ý kiến gì chăng?” Nàng gây hấn hỏi. Con người nàng chán ghét nhất là có kẻ dám nghi ngờ nàng.
Anh đương nhiên rất thức thời, “Đương nhiên không có, Mộ phu nhân nói rất đúng.”
“Ngươi không hiếu kỳ vì sao ta phải nuôi dưỡng nó trên đỉnh núi Đào hoa sao?” Nàng giơ những ngón tay thon dài lên. Hết năm ngón tay đều đeo đầy nhẫn, không phải vàng thì cũng là bạc hoặc là ngọc mĩ, tất cả đều tỏ rõ tài lực của nàng hùng hậu biết bao nhiêu.
“Cũng từng tò mò. Nhưng sau khi hiểu được, tại hạ thập phần cảm tạ cơ trí của phu nhân.” Anh bắt tay thành quyền, cúi đầu thật sâu vái chào nàng.
Tô nhị nương khen ngợi, biểu hiện lên cả đôi môi đỏ mọng, “Nhìn không ra ngươi lại khéo nói đến vậy.”
“Mộ phu nhân quá khen.”
Đã nhiều năm trôi qua, có thể cùng người khác nói chuyện về em gái của mình, vừa nói đã hiểu, căn bản là không cần người ta phải giải thích nhiều lời, có lẽ cũng chỉ có mình anh mà thôi. Tô Nhị nương vạn phần sầu não, hít một hơi thật sâu.
“Người khác lại không hiểu, bọn họ sẽ không hiểu được đâu…”
Anh trầm ổn đáp lời, “Ta hiểu được.”
Tô nhị nương lấy một tay che ngực, khó lòng ức chế đau buồn, nói hết tất cả, “Ta cứ nuôi dưỡng nó đó, không được sao? Ta cứ thương yêu nó đó, không được sao? Bọn họ đều không cần nó, không cần nó. Còn ta thì muốn, ta để ý, không được sao? Ta cam tâm tình nguyện nuôi dưỡng nó ở một nơi hoa thơm chim hót, không cho bất cứ ai làm tổn thương đến nó, cười nhạo nó. Ta chỉ muốn làm cho nó được vui vui vẻ vẻ, không được sao? Ngươi có biết không… Năm đó, ta thấy hạ nhân cứu nó ra từ trong kho chứa củi bỏ hoang, ta như bị trăm ngàn móng vuốt cào xé tâm can vậy đó…”
Chuyện cũ rõ ràng hiện lên trước mắt. Tô nhị nương khi nhắc lại chuyện xưa, dường như lại nhìn thấy được tiểu cô nương kia ở trong Tô phủ như con chim non cô lẻ, không người thương yêu, không ai vươn tay cứu giúp. Rõ ràng là cùng chung dòng máu gần gũi với nàng, nhưng đứa nhỏ kia tại sao lại phải chịu oan ức thiệt thòi, chịu xếp chung với đám hạ nhân, ngày ngày đều phải làm việc cật lực để đổi lấy mấy bát cơm như vậy…
Nàng khụt khịt mũi, hỏi: “Lòng ta đau lắm, ta đau lòng vì nàng không được sao?”
Sau khi nghe nàng nói xong, Mộc Sách không rõ ràng lắm, trong cái đầu trống trải của anh còn tồn lại cái gì. Anh chỉ biết, trong đầu hiện lên mấy từ đau lòng bén nhọn. Nó cứ thế nhịp nhàng và ăn khớp, tựa như những giọt nước mắt nóng hổi còn xót lại trong trí nhớ, len lỏi vào, bới móc lên những vướng bận mà anh khó lòng dứt bỏ được, buộc anh phải làm một cái gì đó, hoặc là hứa hẹn điều gì đó, mới có thể ngăn chặn được nhiệt tình đang quá mức nóng rực trong lồng ngực.
“Sau này, cứ để ta thay chị đau lòng cho nàng.” Mộc Sách ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định đón nhận ánh mắt nàng.
“Ngươi…”
“Nàng đã cứu ta một mạng. Nàng cho ta một cuộc sống mới. Nàng khiến cho đáy lòng ta cảm thấy vui sướng. Nàng dạy cho ta biết tình yêu tốt đẹp như thế nào. Nàng thắp lên ngọn đèn soi lối, chỉ cho ta biết đường về nhà nên đi như thế nào. Nàng đã cho ta một gia đình.” Anh thong thả tỉ mỉ xác thực mà nói, gằn từng tiếng khiến nàng phải cẩn thận nghe rõ ràng hết thảy, “Ta muốn cho nàng rất nhiều, rất nhiều, tựa như tất cả những gì chị đã làm bấy lâu nay.”
Nhìn đôi mắt với đồng tử chân thật đáng tin cậy kia, nàng vẫn muốn hắn chính miệng cam đoan một lần nữa.
“Ngươi thề đi?”
Anh giơ tay lên, “Nếu trái lời thề, nguyện chịu trời tru.”
Tô nhị nương sau khi có được lời cam đoan của anh cũng không nói nhiều nữa, xoay người mang tới một đống sổ sách lớn giao cho anh.
“Đây là tất cả sổ sách ngươi muốn ghi lại. Ngươi xác định việc này sẽ không ảnh hưởng đến việc làm ăn của gia đình chồng ta sau này chứ?” Sau khi chuyện này bại lộ, nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị phạt tiền, nhưng điều nàng phiền não chính là tương lai kìa.
“Ảnh hưởng, tất nhiên là có. Nhưng sau khi trừ đi tiền thuế cao mà quan phủ sẽ thu, cùng với số tiền hối lộ phải cống nạp hàng năm, ta tin tưởng là đủ để sánh ngang với những tổn thất của quý hiệu buông.”
Nàng nhẹ nhàng thở hắt ra, “Có những lời này của ngươi thì được rồi.”
Sau khi trấn định lại tâm tình, Mộc Sách hôm nay đã sắp xếp hành trình dày kín, lập tức khom người trước nàng, ý muốn cáo từ.
“Như vậy, Mộc mỗ xin được cáo từ trước.”
“Sau này, ta sẽ lên Đào hoa sơn thăm nó.” Sau khi anh đã xuống xe đi về phía trước, Tô nhị nương còn nói với theo.
Anh nghiêng đầu, chân thành đáp nhẹ, “Đến lúc đó, tại hạ nhất định ra đường đón chào.”
“Phải đối tốt với nó đó.” Giọng điệu lưu luyến, giống như nàng đang phải dứt bỏ cái gì quý báu lắm vậy.
“Được.”
“Phải thương nó.” Nàng vẫn còn hơi lo lắng.
“Nhất định.”
“Phải yêu chiều nó.”
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt Mộc Sách vô cùng sáng lạn như ánh ngọc, “Đương nhiên rồi.”
Tiếng bánh xe lăn tròn vang lên. Mộc Sách vẫn đứng yên tại chỗ nhìn theo chiếc xe đi xa dần một lúc lâu. Khi anh xoay người, tính rời khỏi Tô phủ để đến chỗ Hạng Nam xem hắn đã chuẩn bị đến đâu rồi. Nhưng anh lại nghe thấy tiếng kêu nóng vội của Hoa thẩm.
“Mộc Mộc!”
“Có chuyện gì mà chạy gấp như vậy?” Anh vội vàng đón bà mới từ cửa nhỏ sau viện chạy đến.
Hoa thẩm liều chết lôi kéo ống tay áo của anh, “Cậu mau đến đi, Tam cô nương bị hầu cận của đại phu nhân nhốt vào kho chứa củi rồi!”
Anh ngẩn người, kho chứa củi?
Đó không phải là nơi từng gây ra khúc mắc cho cô đó sao?
Đang lúc Mộc Sách còn hoài nghi thì Tô Mặc ở trong phủ cũng cho cho rằng như vậy.
Thật ra, hiện tại đối với Tô Mặc mà nói, kho chứa củi thật sự đã không còn là khúc mắc trong lòng cô nữa.
Tô Mặc đứng ở cửa sổ, xoa xoa gương mặt vừa bị đánh. Đây cũng thật giống cha cô, bình thường chỉ biết dùng chiêu đối với hạ nhân cũ rich này.
Người này nhốt cô ở đây là muốn cô chịu chút giáo huấn… Bọn họ có phải là đã quá coi thường cô rồi không? Bọn họ nghĩ rằng cô vẫn là đứa nhỏ trói gà không chặt năm đó hay sao, không có cách nào khác có thể rời khỏi kho chứa củi nho nhỏ này hay sao?
“Hung khí đầy phòng a…” Cô quay qua quay lại, bắt đầu ở trong kho chứa đầy củi đốt tìm kiếm thanh củi nào thích hợp làm dụng cụ giúp cô phá cửa sổ.
Khi Mộc Sách dùng thân phận người ngoại vọt vào bên trong hậu viện của phủ, Tô Mặc đã phá hỏng được song sắt cửa sổ rồi, đang ngồi trên thành cửa sổ cao cao muốn nhảy xuống.
Mộc Sách bị cô dọa không nhẹ, vội vàng phóng lên trước, đạp chân một chút lập tức nhảy lên khỏi bức tường, vươn một tay nắm lấy thắt lưng cô, ổn thỏa ôm cô vào trong ngực rồi đưa cô bình yên đáp xuống đất.
“Cô nương?” Anh mới buông cô ra, lại phát hiện ánh mắt cô căn bản là không hề nhìn về phía anh.
“Chờ ta một lát.”
Sau khi đẩy Mộc Sách ra, Tô Mặc tự tin đi đến trước mặt đám hạ nhân đang vây xem kín viện. Cô giương đôi mắt lên trừng nhìn vào những ánh mắt xấu xa đang nhìn cô. Trong lòng niệm chú hồi lâu, trước mắt đều là một ruộng đất trồng toàn củ cải. Tiếp theo, cô hít sâu một hơi, chậm rãi đem ánh mắt trong veo như hồ nước dừng lại trên người Phương cô.
“Mới vừa rồi, ngươi đánh ta hai bạt tai, còn muốn nhốt ta vào kho chứa củi.” Cô một tay vỗ về hai gò má, cảm thấy bên trên vẫn còn hơi nong nóng.
“Ta đây là thay mặt phu nhân giáo huấn ngươi!” Phương cô dùng sức hừ hừ, tự cho thân phận mình cao quý hơn, hất hàm nhìn cô.
Cô gật gật đầu, “Ha.”
“Nếu không có kẻ thọt chân như ngươi âm thầm cấu kết với người ngoài thì hôm nay làm sao mà Uy Vũ tướng quân lại đến phủ…”
“Hoa thúc, bắt bà ta lại.” Tô Mặc không để bà nói xong, vươn tay chỉ về phía sau trong nháy mắt, không chút do dự mà ra chỉ thị, “Hoa thẩm, lập tức sai người đi tìm mẹ mìn, đem kẻ hạ nhân dám can đảm vi phạm luật lệ khi dễ chủ nhân, bán đi!”
Chưa từng nghĩ tới cô sẽ nói ra những lời nói thế này, Hoa thẩm giật mình thoáng phút sửng sốt, sau đó vui vẻ lớn tiếng đáp lời cô.
“Ta đi ngay!” Cô cuối cùng đã không còn ngơ ngác bị người ta khi dễ nữa rồi.
“Ngươi dám? Ta chính là hầu cận của phu nhân đó!” Bị Hoa thúc dùng sức bắt giữ, Phương cô vừa sợ vừa giận quay đầu về phía cô hét toáng lên.
Tô Mặc thản nhiên hỏi: “Có liên quan gì đến ta?”
A?
“Nếu ngươi có gì muốn nói, thì cùng bọn họ đi méc đi.” Dù sao cô cũng không phải là người ở đây, quản sao được?
Không để ý đến Phương cô đang cố sức giãy dụa, đang lúc những người khác đang muốn tiến lên giúp Phương cô một tay, Tô Mặc nâng lên tư thế chủ tử, lạnh lùng trừng mắt khiến bọn họ đều lần lượt lui trở về.
Sau khi Hoa thúc đã lôi được người đi rồi, cô chợt xoay người bước đến chỗ Mộc Sách kéo tay anh ra sân. Khi đã đi vào một góc yên tịnh, cô lập tức nhào ngay vào lòng anh, hai tay gắt gao ôm xiết lấy thắt lưng anh không buông.
Mộc Sách am hiểu cúi đầu, nhẹ giọng thì thào bên tai cô.
“Không sao rồi, có ta ở đây rồi, nàng làm được tốt lắm.” Cũng may, lúc này cô cũng không hề phát run gì cả.
Đôi mắt trong sáng của cô lại chứa đựng nỗi bất an, “Nô nhân ơi nô nhân, ta như vậy có bị tính là người xấu hay không?”
“Còn chưa đủ xấu đâu, sau này chúng ta phải luyện tập nhiều hơn.” Mộc Sách nâng khuôn mặt cô lên, đau lòng mơn trớn vết bạt tai trên mặt cô.
“Luyện thế nào?” Cô ngẩn ngơ.
Anh mỉm cười đề nghị: “Hay là như vậy đi. Ta sẽ dạy nàng làm ngược đồ nhập môn như thế nào trước nha.”
Ở một chỗ khác trong thành, Mạc Ỷ Đông đang cưỡi ngựa, dẫn một đám thân vệ tiến đến phủ Cửu vương gia, tự nhiên khi không lại hắt xì một cái.
“Ắt xì!”
Nghe anh nói vậy, Tô Mặc vất vả lắm mới trấn định được tinh thần một chút, cùng anh ngồi trong một căn phòng liên kế bên trong một tửu lâu xa hoa uống trà. Nhưng khi có người đến mở cánh cửa phòng đi vào, cô lại cảm thấy, thật ra, căn bản là cô còn chưa tỉnh ngủ hẳn.
Đây mà là đồ đệ của anh sao?
Vị nhân huynh này… Kỳ thật nếu không phải là đại đạo gian dương, thì cũng là chưởng môn nhân của ma giáo rồi?
Mộc Sách ngồi bên cạnh Tô Mặc cứng ngắc người, khẽ đảo mắt, trừng trừng mà nhìn người trước mắt. Đó là một đại hán khôi ngô bàng nhiên, mắt to mày rậm, vẻ mặt đao sẹo, toàn thân nở đầy cơ bắp rắn chắc, tràn ngập hơi thở giang hồ lỗ mang, chừng hơn ba mươi tuổi. Sau khi đi vào, hắn khép lại cánh cửa rồi cả người run lên không ngừng, thẳng đến quỳ xuống trước mặt Mộc Sách, hai tay gắt gao ôm chặt lấy đùi Mộc Sách.
“Sư phụ!” Tiếng gọi đau đớn bi thương tận trời, rất giống như vừa gặp lại cốt nhục chí thân đã ly tán mười tám năm rồi vậy.
Mộc Sách thản nhiên nói: “Quy củ ta dạy ngươi đâu rồi?”
Thân mình Mạc Ỷ Đông phát run, khúm núm buông đùi anh ra, rồi sau đó nâng mặt lên. Một đôi mắt to tràn ngập tơ máu nhìn thẳng vào Mộc Sách, người tưởng đã chết nay lại vẫn sống sờ sờ trước mặt. Nỗi lòng quá mức kích động, hắn cứng họng hơn nửa ngày vẫn không có cách nào có thể nói đầy đủ được
“Sư phụ… làm sao… ngài, ngài…” Sư phụ không phải đã chết rồi sao?
“Ta không chết, chính nàng đã cứu mạng ta.” Mộc Sách vươn một ngón tay chỉ qua bên cạnh, giải tỏa nghi ngờ của hắn, đồng thời cũng đem tình cảm nồng nhiệt này đẩy sang phía cô.
“Ân công…” Chỉ trong một khắc, Mặc Ỷ Đông lập tức chuyển thân qua, dùng khí thế kinh người mà quỳ lạy Tô Mặc. Ngũ thể đều cúi dập thật sâu xuống đất.
Tô Mặc bị hắn một lòng bái lạy cũng không khỏi run run rạo rực. Cô vội vàng cúi người muốn nâng hắn dậy.
“Mau đứng lên đi. Cứu anh ấy đâu phải chỉ có mình tôi…” Thế này quả thật đã vượt ra khỏi sức chịu đựng của cô.
“Tốt lắm, tốt lắm, đứng lên ngồi đi.” Thấy hắn liều chết quỳ rạp dưới đất không dám đứng dậy, Mộc Sách liền dùng hai ngón tay câu móc áo hắn lên, động tác lưu loát kéo hắn về ghế ngồi.
Nghe được giọng nói đã xa vắng từ rất nhiều năm rồi, nước mắt nóng rát thoáng chốc lại dâng lên trong hốc mắt Mặc Ỷ Đông, khiến hắn như không còn thấy rõ gì nữa.
Hắn nghẹn giọng, gọi: “Sư phụ…”
Nhớ lại tính tình độ đệ nhà mình cũng rất dễ cảm động quá mức, lại vẫn hay thương xuân tiếc thu như vậy, Mộc Sách đẩy bầu rượu mạnh đã được chuẩn bị từ trước, nhượng bộ nói:
“Nói chuyện trước tốt hơn, đừng quá đáng như vậy, nói khóc là khóc sao.” Cũng may anh đã có chuẩn bị trước rồi.
Kế tiếp, Tô Mặc nhìn gã đại hán ngồi đối diện, vừa lặng lẽ khóc vừa nốc cạn bầu rượu mạnh. Vẻ mặt kia, bộ dáng kia, đã bi phẫn vô cùng lại hùng tráng vạn phần. Cô không khỏi lấy khửu tay huých huých Mộc Sách bên cạnh.
“Hắn chính là đồ đệ xuất thân giang hồ đó sao?” Nước mắt cứ rầm rập chảy xuống, rượu mạnh như vậy mà nốc một cái liền đổ hết vào bụng. Rất có tính cách!
“Ừm.”
“Đồ đệ gì mà lớn hơn anh cả chục tuổi thế?” Vì sao mà hết cháu rồi lại đến đồ đệ, tất cả đều lớn tuổi hơn anh rất nhiều như vậy nhỉ?
Mộc Sách cằn nhằn nói: “Từ nhỏ tôi đã sinh ra ở phủ đại tướng quân. Hai tuổi buộc ngựa, ba tuổi lên dây cung, bốn tuổi cưỡi ngựa, năm tuổi luyện đao, sáu tuổi tập kiếm, mười hai tuổi đã thu nhận đồ đệ…”
Cô đau đầu vỗ trán. Trong khoảng thời gian ngắn đã quên mất từ nhỏ anh đã khác hẳn người thường rồi.
“Được rồi được rồi…” Anh có cần phải anh tài ngút trời như vậy không?
Sau khi uống liên tục bốn bầu rượu mạnh, Mạc Ỷ Đông trông có vẻ đã bình tĩnh hơn. Hắn trước tay cầm chén rượu, sau ánh mắt, chớp cũng không thèm chớp, nhìn chằm chằm vào Mộc Sách, cũng không khóc nữa.
“Khóc xong rồi à?” Mộc Sách đưa cho hắn một chiếc khăn sạch sẽ.
“Sư phụ, lão nhân gia ngài…”
Anh nhẹ giọng sửa lại: “Ngươi còn già hơn cả ta đó.”
“Sư phụ, hôm nay ngài có thể hồi kinh, có phải Bệ hạ đã ban thưởng cho ngài vô tội?” Hắn nghĩ thế nào cũng không hiểu. Rõ ràng đã nghe người ta nói sư phụ nhà mình trên đường chịu tội lưu đày đã bị ốm mà chết. Sao bây giờ lại êm đẹp ngồi ở nơi này?
“Thân ta vẫn còn mang tội.” Mộc Sách chậm rãi nói, “Trên đường chịu tội lưu đày, ta bị ném bỏ bên đường chờ chết, còn được truyền lời rằng, trong cung sớm đã muốn hại chết ta rồi. Nhưng đến nay, Bệ hạ vẫn không dám công bố thiên hạ mà thôi.” Đường đường là vua của một nước, làm sao có thể thừa nhận, cũng chỉ vì trong lòng nhất thời không vui mà trăm phương ngàn kế muốn bắt người vô tội như anh phải chết?
Mặc Ỷ Đông lửa giận ngập đầu, lập tức hừng hực thiêu đốt. Hắn run run bóp chặt bầu rượu, mang theo ngọn lửa đang cháy bừng bừng khắp người, không chút nghĩ ngợi liền đứng lên.
“Ngồi xuống đi.” Mộc Sách vươn một tay ra, thoải mái mà kéo hắn về, ép ngồi vào lại chỗ cũ.
Hắn tức giận đến mức hai mắt đỏ rần, “Nhưng mà…”
“Chẳng lẽ ngươi dám vào cung chém chết vị lão gia kia?” Mộc Sách không đồng ý nhíu mày, rắn chắn đè mạnh thân mình đang muốn rục rịch của hắn. Rồi sau đó, dùng đại chưởng từng chút từng chút vỗ xuống đầu vai hắn, tựa như vỗ về con mèo hoa lớn đang tức giận.
Tô Mặc biết, ngoài miệng anh không thừa nhận, nhưng thực chất, đôi mắt vui vẻ của Mộc Sách đã cho thấy, anh thật sự rất trọng thể diện. Lo Lắng đồ đệ nhà mình sẽ lỗ mãng gây chuyện. Vì sao người này ôn nhu lại cứ quanh co lòng vòng như vậy?
“Không giới thiệu một chút sao?” Cô nghiêng đầu hỏi.
Ngón cái của anh hướng lên, “Mạc Ỷ Đông, tướng quân Uy Vũ đương triều.”
“…” Vì sao vãn bối của anh không phải là kẻ đại phú đại quý thì cũng là người cầm quyền làm quan?
“Sư phụ, đồ nhi không muốn làm tướng quân gì nữa…” Mạc Ỷ Đông nghe vậy, vẻ mặt như khóc tang, vì năm đó ngu muội mà cảm thấy hối hận không thôi.
“Năm đó vi sư không phải đã ngăn cản ngươi rồi à.” Không chịu nghe khuyên bảo thì thôi, còn oán ai nữa.
Tô Mặc tò mò lôi kéo ống tay áo anh, “Nô nhân ơi nô nhân, chuyện gì đó, không ngại thì nói nghe một chút đi.”
Mạc Ỷ Đông lại vội vàng cướp lời, hỏi: “Sư phụ, vị ân công này với ngài là…” Nô nhân là sao đây?
“Ta là nô nhân trong nhà của nàng.” Mộc Sách vừa bóc vỏ đậu phộng giúp cô, vừa nói.
Ngay lập tức, vị tướng quân kia liền gắt gao trừng đôi mắt to như mắt đồng kiềm mà nhìn cô. Khiến trái tim cô lại kinh hoàng như phi ngựa vài cái.
Mộc Sách cất giọng bình thản nói: “Hay nói cách khác, nàng chẳng những là ân nhân cứu mạng ta, mà còn là bà chủ của ta nữa. Bởi vậy đối với nàng, ngươi ngươi biết được bao nhiêu tôn trọng thì tôn trọng bấy nhiêu, biết nên phụng dưỡng thế nào thì phụng dưỡng như vậy. Nếu có nửa phần đắn đo không ổn, ngươi cứ chuẩn bị cả đời làm không xong tướng quân của ngươi đi.”
“Bà chủ đại nhân!” Lấy mệnh lệnh của sư phụ làm chủ, Mạc Ỷ Đông vừa đứng dậy là lập tức quỳ xuống chính xác trước mặt cô.
Lại làm cho hắn quỳ nữa rồi kìa, tuổi thọ của cô đã thiếu hụt thêm ba năm…
Tô Mặc một tay vỗ về lồng ngực, “Nô nhân.”
“Ửm?”
“Xưng hô này quá long trọng, cứ bình thường là được rồi. Ta không câu nệ lễ nghĩa đâu.” Cô chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé, mà đối phương chẳng những là một hán tử tâm huyết mà còn là một vị đại tướng quân. Cô chịu không nổi, thật sự chịu không nổi đâu.
“Nương tử ơi nương tử, vậy ta kêu hắn sửa lại.” Anh đẩy một đĩa đậu phộng đã được bóc sạch vỏ qua trước mặt cô, còn thuận tay thay cô rót một chén trà đậm uống an thần.
Nương tử?
Biểu tình của Mạc Ỷ Đông giống như vừa bị thiên lôi giáng cho năm quả sấm sét vậy, nhìn dáng vẻ vô cùng thân thiết của hai người bọn họ, nhất thời không thể hiểu được. Hắn lắp bắp chỉ vào cô, hỏi.
“Sư, sư nương?” Không thể nào?
Mộc Sách vô cùng sung sướng nói: “Ái đồ, nhiều năm không gặp, ngươi trở nên thông minh lanh lợi hơn rồi.”
“Đồ nhi không dám…” Lập tức một trận rét lạnh khiến Mạc Ỷ Động run lên từng hồi. Thật sự không quen nhìn thấy bộ dáng anh đột nhiên trở nên từ ái như vậy.
“Khụ.” Tô Mặc nhẹ ngứa cổ họng, thật cố gắng không để lỗ tai đỏ ửng lên, “Nói chuyện chính đi, vì sao ngươi không muốn làm tướng quân nữa?”
Hắn hấp hấp cái mũi, lại nốc cạn sạch một bầu rượu mạnh thật to.
“Sư nương, ngài có điều chưa biết…” Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của hắn, chính là năm đó đã lập sai chí hướng, lại không cẩn thận đã bái một sư phụ vạn năng.
Nhớ lại năm đó, khi hắn còn tuổi trẻ thanh xuân, hào hoa phong nhã. Nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một gã giang hồ không danh không tiếng, cả ngày chỉ biết chém chém giết giết cùng kẻ thù. Nhưng thật ra cuộc sống cũng rất vui thích, rất tự tại. Dù vậy, vẫn không làm cho hắn quên được tâm nguyện của mình, chính là trở thành một đại tướng quân danh chấn thiên hạ.
Bởi thế, năm đó Mộc Sách bỏ nhà trốn đi, xuất hiện trước mặt hắn, dùng một thân công phu gia truyền đánh bại hầu hết các cao thủ võ lâm, rồi lại lưu loát đàm luận binh pháp và đạo trị quốc với các võ lâm cùng thế hệ. Trong lòng hắn, đã cứ vậy mà lầm đường lạc lối đi theo Mộc Sách rồi.
Sau khi đòi sống đòi chết đuổi theo Mộc Sách bái sư được, mấy năm sau đó, Mộc Sách liền bắt đầu nắm tay, từng bút từng nét dạy hắn đọc sách viết chữ. Kế tiếp dạy hắn cầm binh thư, ngày tiếp nối đêm dạy hắn binh đạo chiến pháp. Cuối cùng, thậm chí còn không giữ lại chút nào, đem toàn bộ công phu tất cả truyền thụ cho hắn, để hắn có được nền tảng vững chắc tiến lên đạt thành ý nguyện.
Ngay khi hắn cho rằng bản thân đã học nghệ thành công rồi, chuẩn bị lên Vân Kinh tham gia cuộc thi Võ trạng nguyên, bước những bước đầu tiên vươn đến giấc mộng tướng quân của hắn thì, Mộc Sách lại ngăn cản hắn.
Hắn còn nhớ rõ, năm đó Mộc Sách đã nói với hắn như thế này…
Ngươi không phải là người thích hợp làm quan đâu.
Nhưng năm đó, trong đầu hắn chỉ một lòng muốn làm tướng quân, căn bản là không nghe lọt tai lời khuyên của Mộc Sách. Cãi sống cãi chết muốn đi thi Võ trạng nguyên, sau đó lại ký vào quân khế, tiến vào quân đội.
Vài năm trôi qua, hắn đạt thành ý nguyện, được thăng tiến làm tướng quân. Có thể cuộc sống trong quân buồn tẻ hết mức, vốn đã khiến cho một kẻ trời sinh trong giới giang hồ tính tình hiếu động như hắn cảm thấy rất khó chịu. Hắn vĩnh viễn cũng khó mà thích ứng với chế độ quan liêu. Cũng đã khiến cho hắn tựa như làm thân vợ bé vậy, toàn thân đều khó chịu. Còn làm cho hắn suốt ngày không thể không cẩn thận cùng người ta chu toàn đấu pháp. Hơn nữa, nhiều năm còn bị phái ra trú đóng tại biên thùy canh phòng ngoại quốc. Thời gian đó ngày ngày phải ăn bão cát, không có việc gì để làm, đã khiến cho hắn buồn khổ đến độ có ý muốn đào binh…
Nếu sớm biết có một ngày như thế, năm đó cho dù hắn tự chặt hai chân cũng không đi thi làm Võ trạng nguyên, cái thứ đồ bỏ đó đâu.
Nhưng chỉ có trời mới biết, hắn còn phải ở lại Tái ngoại trải qua những ngày tháng như vậy bao nhiêu lâu nữa. Mà cuộc đời làm lính này… cuối cùng thì đến khi nào mới kết thúc đây?
Tô Mặc đặt chén trà trong tay xuống, âm thầm thở dài. Trước mắt, đã uống cạn hai bình trà rồi, nhưng Uy Vũ tướng quân ngồi đối diện với cô vẫn chưa kể hết được nỗi khổ chất chứa trong lòng. Cô nghe mà trong lòng cũng cảm thấy chua xót thay cho hắn.
Cô dùng tay thúc Mộc Sách, muốn anh nghĩ cách giúp đồ nhi nhà mình.
“Đừng có ở đó mà thất thần nữa, còn không mau nghĩ cách cứu ái đồ của anh thoát khỏi bể khổ này đi?”
“Ta đây là hoàn thành tâm nguyện của hắn.” Ăn cho bằng hết những đau khổ này đi!
Sợ Mộc Sách máu lạnh sẽ không chịu động đậy, Mạc Ỷ Động vội cầm lấy tay Tô Mặc, khẩn thiết thỉnh cầu cô.
“Sư nương, xin ngài hãy nói vài lời với sư phụ, giúp giúp đồ nhi đi…”
Ánh mắt Mộc Sách lạnh lẽo đến mức rùng mình: “Tay làm gì đó, ngươi cũng to gan quá ha?”
Tham gia quân ngũ nhiều năm, Mạc Ỷ Động cũng nhiều năm rồi không tiếp xúc với văn nhân. Sau khi nhận được lời cảnh cáo của Mộc Sách, đầu tiên là ngẩn người, cúi đầu nhìn xem bàn tay mềm mại trong tay mình. Cũng quả thật cảm nhận được cảm xúc trắng nõn trắng nà, hắn vội vàng rút tay về, kích động thất thố nhìn sắc mặt đang biến đổi của Mộc Sách.
Hắn đỏ mặt giải thích, “Sư phụ, ta, ta không… Đồ nhi không dám…”
“Ửm?” Nhìn kìa, đồ nhi nhà mình ngây thơ quá, thẹn thùng quá đi, trông thật giống một đóa hoa nhỏ nha… Chỉ có điều, lại được đóng khung trong một thân hình đại thúc.
“Đừng chọc hắn nữa.” Tô Mặc nhìn mà ngứa mắt quá bèn ngăn anh lại, “Rõ ràng anh cũng rất lo lắng cho hắn mà, bằng không, anh cũng đâu cần phải cố ý tìm hắn đến đây.” Có ai lại đùa cợt đồ đệ của mình như anh không?
“Sư phụ…” Nước mắt đang dâng lên trong hốc mắt của Mạc Ỷ Đông lại nhanh chóng rơi xuống.
Mộc Sách nhìn hắn, khe khẽ thở dài. Ngay sau đó, ánh mắt cũng trở nên mềm mại ôn hòa hơn rất nhiều.
“Thật sự không muốn làm tướng quân nữa sao?” Hắn có thể từ bỏ giấc mộng của mình sao?
Hắn dùng lực gật đầu thật mạnh, “Đồ nhi một lòng muốn trở lại giang hồ. Nếu sư phụ cho phép, sau này đồ nhi nguyện được phụng dưỡng bên cạnh sư phụ!”
“Cho dù tất cả tâm huyết những năm gần đây sẽ hóa thành hư ảo?” Làm được tướng quân không phải dễ dàng nha, càng chưa nói đến hắn đã phải vất vả bao nhiêu lâu như vậy.
Nhưng Mạc Ỷ Đông vẫn rất quyết tâm, “Chỉ cần có thể rời khỏi quan trường mù mịt chướng khí kia, không cần phải chu toàn so chiêu cùng đám tiểu nhân nham hiểu kia nữa thì bất luận là đại giới gì, đồ nhi đều nguyện làm!”
“Cho dù sau này ngươi phải phụng dưỡng sư tổ của ngươi?” Anh lại ném cho đồ nhi nhà mình thêm một vấn đề nan giải nữa.
Cứ nhớ đến dung mạo vô cùng yêu diễm của Mai tướng là Mạc Ỷ Đông lại lập tức rùng cả mình. Cơn rét lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu hắn.
“Ơ… Ông ấy có thể từ quan sao?” Không phải nghe nói, Bệ hạ dù có đánh chết cũng không muốn để cho lương thần duy nhất trong triều dám thẳng thắn can gián này từ quan hay sao?
“Có ta nhúng tay vào, đương nhiên có thể.” Mộc Sách đã dự liệu trước liền nói, “Thế nào?”
“… Đồ nhi xin nghe theo tất cả an bài của sư phụ.” Tuy rằng hắn ngay từ đầu đã không muốn cùng ngồi chung một bàn với Mai tướng, nhưng vì tự do… Nam tử hán đại trượng phu, bất cứ giá nào thì là bất cứ giá nào đi.
Nếu hắn đã không hối hận, cũng không tính quay đầu, vậy thì những chuyện kế tiếp cũng sẽ làm tốt thôi. Đã sớm chuẩn bị được kế hay, Mộc Sách dùng ngón tay vỗ vỗ cằm dưới, hỏi.
“Nếu ta nghe ngóng được không sai thì những năm gần đây, ngươi cùng Cửu vương gia …có chút nhàn khích hả?”
Mạc Ỷ Đông giật mình, bỗng dưng âm trầm cười. Trong mắt bắn ra những tia hàn băng mãnh liệt và sắc bén như đao.
“Đâu phải chỉ là nhàn khích mà thôi?” Hắn không mang binh vọt vào phủ Cửu vương gia, không đạp sập bảng hiệu, cũng không trực tiếp nhân lúc đêm khuya mà lẻn vào diệt trừ toàn phủ Cửu vương gia, đã là khách khí lắm rồi.
Năm đó, cha con Mộc Thị phản quốc. Án tử vừa ban ra, Cửu vương gia đã ở trong triều đình chủ trương bắt tội người liên đới, muốn Bệ hạ giết cả Mộc Sách vô tội để làm gương cho kẻ khác. Lúc ấy, ở biên quan xa xôi, hắn vừa nghe được tin tức liền gấp đến độ thiếu chút nữa đã kháng chỉ, trực tiếp gấp rút hồi kinh để nghĩ cách cứu viện gia sư rồi.
Sư phụ đối với hắn có ơn tái tạo. Thiếu niên kia tuổi còn nhỏ nhưng thông minh, thân thủ lại cao cường. Làm sao có thể bị nhốt trong nhà tù tăm tối nhận hết tra tấn nhục hình như vậy chứ?
Trong ba năm đó, hắn không ngừng dâng sớ trình tấu muốn được hồi kinh thăm hỏi gia sư, nhưng nhiều lần đều bị bác bỏ một cách vô tình. Mà nguyên nhân khiến tấu sớ của hắn bị loại, chính là do Cửu Vương gia đã ở trước điện chủ trương: Mộc Sách giỏi nhất là thu phục lòng người. Tuyệt đối không thể cho hắn một chút cơ hội nào để tổ chức vây cánh.
Bởi vậy, trong mắt Hoàng đế, hắn có khả năng sẽ trở thành vây cánh, lập tức bị buộc cho một tội danh, cưỡng chế giáng xuống một phẩm, binh lực cũng bị cắt giảm mất bốn phần.
Nhưng tên Cửu Vương gia trước nay đã quá thuận lợi suông sẻ lại không biết thu tay, vẫn chèn ép hắn bốn bề như trước. Cửu Vương gia âm thầm thông đồng với Bộ Binh, giảm trừ vũ khí và lương thảo của đại quân, mua chuộc Lại Bộ cắt giảm bộ phận quân lương. Toàn tâm toàn ý muốn buộc tên đồ đệ của Mộc Sách phải tạo phản, làm cho Mộc Sách hiện đang bị giam trong tù tối phải gánh vác thêm một tội danh nữa, danh chính ngôn thuận bước lên đoạn đầu đài ngoài ngọ môn, hoàn thành tâm nguyện của Hoàng đế.
Vì Mộc Sách, vì quân viên thuộc hạ phía sau, Mạc Ỷ Đông chỉ có thể thề chết cắn răng, bức ép bản thân phải nhẫn nhịn. Đồng thời còn nói với chính mình, cho dù không thể đi vào khuôn khổ cũng tuyệt đối không thể tạo phản. Hắn không muốn thành toàn cho tâm tư ép sư phụ nhà mình lên đài gia hình của lũ người đó.
Nhưng bọn họ dám ngang nhiên thừa lúc Mộc Sách chịu tội lưu đày mà ném anh xuống vệ đường nằm chờ chết. Thậm chí còn giấu nhẹm tin tức này, không chịu công bố cho người trong thiên hạ.
Đại trượng phu, nếu chuyện này có thể nhẫn, thì chuyện nào mới không thể nhẫn nữa đây.
Mắt thấy cảm xúc của hắn đã dâng lên gần đến tột cùng rồi, Mộc Sách không chút hoang mang, tung ra một lời dụ hoặc làm hắn khó có thể nào cự tuyệt.
“Hiện nay có một cơ hội, chẳng những có thể như ngươi mong muốn, cho ngươi sau này thoát khỏi chức vụ Uy Vũ tướng quân, mà còn có thể cho ngươi có cơ hội thanh trừ thù cũ, vui sướng đem Cửu Vương gia trở thành bao cát mà đánh, ngươi có làm hay không?”
“Ta làm!” Sông núi trùng phùng, cuối cùng trời cũng không phụ lòng hắn. Việc này đã làm hắn buồn tận đáy lòng gần bốn năm nay rồi.
Tô Mặc khó hiểu hỏi: “Đến tột cùng thì anh muốn làm gì vậy?”
“Thì cũng chỉ là thay đồ nhi nhà ta giải hết buồn giận, lại thuận đường giải quyết phiền não của những người liên can thôi.” Con người anh làm việc, coi trọng nhất chính là hiệu suất. Nếu mọi người bên cạnh anh cứ làm phức tạp hóa những phiền toái của họ thì không bằng cứ để anh một hơi giải quyết hết ráo đi. Anh cũng có phải là nhàn hạ gì mà thường xuyên chạy đến Vân kinh này được đâu.
“Nói ra cho chúng ta cùng nghe một chút đi.”
Anh ngoắc ngoắc ngón tay gọi hai người bọn họ lại gần. Không nhanh không chậm kể lại tất cả những việc anh đã làm từ khi vào kinh đến nay, cùng những việc sắp phải tiến hành cho hai người họ nghe. Một lát sau, chỉ thấy bọn họ, một người thì hưng phấn mà nhếch miệng cười hắc hắc không ngừng, còn một người thì lại nhíu mi, tỏ vẻ khó mà tin nổi.
“… Không phải anh đã nói không hề oán hận Bệ hạ sao?” Cô còn nhớ rõ vào hôm tết Trung thu anh đã nói như vậy mà.
Mộc Sách lạnh lùng cười, “Tuy ta từng nói ta không hận không oán, nhưng ta cũng không nói ta sẽ không báo thù.” Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau nha.
“…” Thì ra, còn có loại kỹ xảo nói chuyện như vậy nữa ư.
“Thế nào, có chịu làm không?” Mộc Sách quay đầu nhìn về phía đồ đệ mình, nghiễm nhiên đã vui sướng quá mức rồi.
“Đồ nhi đồng ý!”
Anh xua tay, “Tốt lắm, ngươi chạy nhanh bắt tay vào làm ngay đi. Ta chờ tin tức của ngươi.”
Sau khi Mạc Ỷ Đông dùng bộ pháp mau lẹ rời khỏi, Mộc Sách một tay nâng chén rượu, lặng lẽ nhìn những gợn văn trên mặt nước trong chén rượu, dưới ánh nắng mặt trời trông có vẻ chiếu sáng đến lóa mắt.
Hừ, không cho anh trở lại Vân kinh cũng đành, một khi để anh trở về được rồi, muốn anh không báo thù ư?
Đừng nói đùa.
Năm đó, anh cũng từng hồn nhiên, lương thiện quá, có thể không oán hận. Nhưng tình đời và gặp gỡ luôn thúc giục nhân tâm nhanh chóng già cỗi dần mòn. Nếu không tín nhiệm được gì ở thiên chân, chỉ đành tin rằng, trốn dưới lòng người là mạch nước ngầm và lốc xoáy. Biết bao năm thở dài, trong đêm tối hóa thành một tiếng khóc nghiến răng nín thở. Lại có ai có thể ngờ hiểu, anh đã phải vượt qua một ngàn đêm dài không hề chợp mắt trong nhà tù tăm tối ấy như thế nào đâu?
Những kẻ đã từng hại người của anh, đã an nhàn sống ở kinh thành đủ lâu rồi. Cũng đã đến lúc nên dạy cho bọn chúng biết được… thế nào là lễ thượng vãng lai (có qua có lại).
Dựa theo kế hoạch của Mộc Sách, Mạc Ỷ Đông phụ trách xuất chiêu làm rối quấy rầy hôn sự. Ngày đó, cũng không thèm báo trước cho Tô phủ một tiếng, mới sáng sớm đã kéo theo một đoàn nhân mã đến cửa Tô phủ cầu hôn.
Khi Tô lão gia cùng Tô phu nhân nhìn thấy một đám thân vệ khiêng theo một đống sính lễ, khệ nệ tiến vào đại sảnh thính môn, dấu chấm hỏi treo đầy mặt: ‘Đây là chuyện gì vậy?’. Sau đó, nhờ sự thuyết minh của Mạc Ỷ Đông bọn họ mới hiểu được. Thì ra hôm nay, Uy Vũ tướng quân thay mặt cho nghĩa đệ đến nhà bọn họ cầu hôn.
Nhưng mà… Tô Tam cô nương nhà bọn họ, sớm đã được hứa hôn cho nghĩa tử của quản gia phủ Cửu vương gia rồi mà. Chỉ có một người con gái… làm sao có thể gả cho hai người?
Bị cự tuyệt, Uy Vũ tướng quân giận tím mặt, tung ra một quyền đánh nát chiếc bàn hoa bằng gỗ lê, khiến cho mọi người khắp phòng đều khiếp vía, kêu thét chói tai.
Ánh mắt hắn tàn độc híp lại: “Chỉ là một gã mã phu trong phủ Cửu Vương gia mà cũng có thể làm hiền tế (con rể hiền) của ngài. Vậy mà nghĩa đệ của bản tướng quân lại không xứng để kết duyên tần tấn (tình vợ chồng) hay sao?”
Tô phu nhân muốn há mồm giải thích, “Tướng quân, ngài có điều không…”
“Buồn cười, bản tướng quân nhất định sẽ không để yên việc này đâu…” Hắn nổi giận rống lên một tiếng chấn động rồi xoay người về phía đoàn thân vệ hét lớn, “Chúng ta đi!”
Cũng không biết kêu ai chọc ai, mọi người quay mặt nhìn nhau, đành phải bó tay hết cách, để mặc Uy Vũ tướng quân căm giận phẩy tay áo bỏ đi.
Ra khỏi Tô phủ chưa được bao xa, vừa đi tới sau một khúc rẽ, Mạc Ỷ Đông lập tức giữ chặt lấy Mộc Sách đang giả làm một thuộc hạ của hắn, khó kiềm nổi hưng phấn, túm lấy ống tay áo anh mà hỏi:
“Sư phụ sư phụ, đồ nhi diễn có được không?”
“Rất tốt.” Mộc Sách vỗ vỗ đầu hắn khen ngợi, “Cứ theo đó mà làm tiếp công việc của ngươi đi.”
“Đồ nhi có thể xuống tay với Cửu vương gia ở mức độ nào?” Đã sớm khẩn cấp lắm rồi, Mạc Ỷ Đông xoa xoa hai tay, nóng lòng muốn biết.
Anh thuận miệng đáp: “Cho hắn giữ lại chút hơi là được rồi.”
“Dạ!” Mạc Ỷ Đông vui vẻ gật đầu thật mạnh, lập tức xoay người phóng lên lưng một con ngựa vừa được thuộc hạ đưa đến, dẫn theo một đám người chuẩn bị đi thanh trừ thù cũ.
Sau khi bọn họ đi rồi, một chiếc xe ngựa xa hoa giàu có liền đậu lại trước mặt Mộc Sách. Một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vén góc màn xe.
“Mộc Sách?” Người ngồi bên trong rèm nhẹ nhàng thấp giọng hỏi.
“Chính là tại hạ.” Anh đáp lời, quay đầu nhìn xem xung quanh phát hiện không có ai theo dõi, mới dùng động tác gọn gang bước vào trong toa xe ngựa.
Trong xe, Tô nhị nương mặc y bào hoa lệ đỏ thẫm, không hề lên tiếng, bắt đầu đánh giá Mộc Sách, chàng trai nghe tiếng đã lâu nhưng trước sau vẫn chưa từng gặp mặt. Mộc Sách cũng không hề lên tiếng, đón nhận ánh mắt vừa như tìm tòi nghiên cứu lại vừa như soi mói của nàng…
Trước tình hình hai tướng im lặng không nói, bọn họ nhìn nhau có qua có lại một hồi với ánh mắt như muốn phân định cao thấp. Cuối cùng, Mộc Sách trước sau vẫn không kinh không hoảng, lần đầu tiên mỉm cười với nàng, lúc này mới có thể phá vỡ thế giằng co nãy giờ giữa bọn họ.
Tô Nhị nương vừa mở miệng đã nói thẳng vào trọng điểm: “Ta chỉ có một đứa em gái này thôi. Tuy rằng đầu óc bình thường, bộ dạng cũng không phải thiên tiên, chân còn hơi bị thọt nữa, nhưng nó vẫn là em gái của ta. Trong mắt ta, nó chính là bảo bối đẹp nhất, đáng yêu nhất trên đời này.”
“Ta hoàn toàn đồng ý.”
Tô nhị nương ngẩn người. Những người quen biết khi nghe nàng nói những lời này, đại đa số nếu không phải xem thường thì cũng quay đầu đi tỏ vẻ không đồng ý. Đâu giống như hắn, vừa nghe đã gật đầu cái rụp.
“Đã nhiều năm qua rồi, ta nâng niu nó trên tay chỉ sợ rớt mất, ngậm trong miệng lại chỉ sợ tan, hận không thể đem giấu vào trong ống tay áo hoặc trong hộp khóa, bất cứ ai cũng không thể đụng vào.” Nàng lại tiếp tục nói ra mức độ quý trọng của nàng đối với Tô Mặc, “Tướng công của ta đã từng nói, tấm lòng muốn bảo hộ em gái của ta, hình như hơi cố chấp quá mức rồi.”
… Nàng xác định, chỉ là hình như thôi sao?
Mộc Sách không nói, cúi hạ mi mắt, quyết định. Đối với sự việc này… sẽ không nhiều chuyện mà bày tỏ thêm ý kiến.
“Ngươi có ý kiến gì chăng?” Nàng gây hấn hỏi. Con người nàng chán ghét nhất là có kẻ dám nghi ngờ nàng.
Anh đương nhiên rất thức thời, “Đương nhiên không có, Mộ phu nhân nói rất đúng.”
“Ngươi không hiếu kỳ vì sao ta phải nuôi dưỡng nó trên đỉnh núi Đào hoa sao?” Nàng giơ những ngón tay thon dài lên. Hết năm ngón tay đều đeo đầy nhẫn, không phải vàng thì cũng là bạc hoặc là ngọc mĩ, tất cả đều tỏ rõ tài lực của nàng hùng hậu biết bao nhiêu.
“Cũng từng tò mò. Nhưng sau khi hiểu được, tại hạ thập phần cảm tạ cơ trí của phu nhân.” Anh bắt tay thành quyền, cúi đầu thật sâu vái chào nàng.
Tô nhị nương khen ngợi, biểu hiện lên cả đôi môi đỏ mọng, “Nhìn không ra ngươi lại khéo nói đến vậy.”
“Mộ phu nhân quá khen.”
Đã nhiều năm trôi qua, có thể cùng người khác nói chuyện về em gái của mình, vừa nói đã hiểu, căn bản là không cần người ta phải giải thích nhiều lời, có lẽ cũng chỉ có mình anh mà thôi. Tô Nhị nương vạn phần sầu não, hít một hơi thật sâu.
“Người khác lại không hiểu, bọn họ sẽ không hiểu được đâu…”
Anh trầm ổn đáp lời, “Ta hiểu được.”
Tô nhị nương lấy một tay che ngực, khó lòng ức chế đau buồn, nói hết tất cả, “Ta cứ nuôi dưỡng nó đó, không được sao? Ta cứ thương yêu nó đó, không được sao? Bọn họ đều không cần nó, không cần nó. Còn ta thì muốn, ta để ý, không được sao? Ta cam tâm tình nguyện nuôi dưỡng nó ở một nơi hoa thơm chim hót, không cho bất cứ ai làm tổn thương đến nó, cười nhạo nó. Ta chỉ muốn làm cho nó được vui vui vẻ vẻ, không được sao? Ngươi có biết không… Năm đó, ta thấy hạ nhân cứu nó ra từ trong kho chứa củi bỏ hoang, ta như bị trăm ngàn móng vuốt cào xé tâm can vậy đó…”
Chuyện cũ rõ ràng hiện lên trước mắt. Tô nhị nương khi nhắc lại chuyện xưa, dường như lại nhìn thấy được tiểu cô nương kia ở trong Tô phủ như con chim non cô lẻ, không người thương yêu, không ai vươn tay cứu giúp. Rõ ràng là cùng chung dòng máu gần gũi với nàng, nhưng đứa nhỏ kia tại sao lại phải chịu oan ức thiệt thòi, chịu xếp chung với đám hạ nhân, ngày ngày đều phải làm việc cật lực để đổi lấy mấy bát cơm như vậy…
Nàng khụt khịt mũi, hỏi: “Lòng ta đau lắm, ta đau lòng vì nàng không được sao?”
Sau khi nghe nàng nói xong, Mộc Sách không rõ ràng lắm, trong cái đầu trống trải của anh còn tồn lại cái gì. Anh chỉ biết, trong đầu hiện lên mấy từ đau lòng bén nhọn. Nó cứ thế nhịp nhàng và ăn khớp, tựa như những giọt nước mắt nóng hổi còn xót lại trong trí nhớ, len lỏi vào, bới móc lên những vướng bận mà anh khó lòng dứt bỏ được, buộc anh phải làm một cái gì đó, hoặc là hứa hẹn điều gì đó, mới có thể ngăn chặn được nhiệt tình đang quá mức nóng rực trong lồng ngực.
“Sau này, cứ để ta thay chị đau lòng cho nàng.” Mộc Sách ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định đón nhận ánh mắt nàng.
“Ngươi…”
“Nàng đã cứu ta một mạng. Nàng cho ta một cuộc sống mới. Nàng khiến cho đáy lòng ta cảm thấy vui sướng. Nàng dạy cho ta biết tình yêu tốt đẹp như thế nào. Nàng thắp lên ngọn đèn soi lối, chỉ cho ta biết đường về nhà nên đi như thế nào. Nàng đã cho ta một gia đình.” Anh thong thả tỉ mỉ xác thực mà nói, gằn từng tiếng khiến nàng phải cẩn thận nghe rõ ràng hết thảy, “Ta muốn cho nàng rất nhiều, rất nhiều, tựa như tất cả những gì chị đã làm bấy lâu nay.”
Nhìn đôi mắt với đồng tử chân thật đáng tin cậy kia, nàng vẫn muốn hắn chính miệng cam đoan một lần nữa.
“Ngươi thề đi?”
Anh giơ tay lên, “Nếu trái lời thề, nguyện chịu trời tru.”
Tô nhị nương sau khi có được lời cam đoan của anh cũng không nói nhiều nữa, xoay người mang tới một đống sổ sách lớn giao cho anh.
“Đây là tất cả sổ sách ngươi muốn ghi lại. Ngươi xác định việc này sẽ không ảnh hưởng đến việc làm ăn của gia đình chồng ta sau này chứ?” Sau khi chuyện này bại lộ, nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị phạt tiền, nhưng điều nàng phiền não chính là tương lai kìa.
“Ảnh hưởng, tất nhiên là có. Nhưng sau khi trừ đi tiền thuế cao mà quan phủ sẽ thu, cùng với số tiền hối lộ phải cống nạp hàng năm, ta tin tưởng là đủ để sánh ngang với những tổn thất của quý hiệu buông.”
Nàng nhẹ nhàng thở hắt ra, “Có những lời này của ngươi thì được rồi.”
Sau khi trấn định lại tâm tình, Mộc Sách hôm nay đã sắp xếp hành trình dày kín, lập tức khom người trước nàng, ý muốn cáo từ.
“Như vậy, Mộc mỗ xin được cáo từ trước.”
“Sau này, ta sẽ lên Đào hoa sơn thăm nó.” Sau khi anh đã xuống xe đi về phía trước, Tô nhị nương còn nói với theo.
Anh nghiêng đầu, chân thành đáp nhẹ, “Đến lúc đó, tại hạ nhất định ra đường đón chào.”
“Phải đối tốt với nó đó.” Giọng điệu lưu luyến, giống như nàng đang phải dứt bỏ cái gì quý báu lắm vậy.
“Được.”
“Phải thương nó.” Nàng vẫn còn hơi lo lắng.
“Nhất định.”
“Phải yêu chiều nó.”
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt Mộc Sách vô cùng sáng lạn như ánh ngọc, “Đương nhiên rồi.”
Tiếng bánh xe lăn tròn vang lên. Mộc Sách vẫn đứng yên tại chỗ nhìn theo chiếc xe đi xa dần một lúc lâu. Khi anh xoay người, tính rời khỏi Tô phủ để đến chỗ Hạng Nam xem hắn đã chuẩn bị đến đâu rồi. Nhưng anh lại nghe thấy tiếng kêu nóng vội của Hoa thẩm.
“Mộc Mộc!”
“Có chuyện gì mà chạy gấp như vậy?” Anh vội vàng đón bà mới từ cửa nhỏ sau viện chạy đến.
Hoa thẩm liều chết lôi kéo ống tay áo của anh, “Cậu mau đến đi, Tam cô nương bị hầu cận của đại phu nhân nhốt vào kho chứa củi rồi!”
Anh ngẩn người, kho chứa củi?
Đó không phải là nơi từng gây ra khúc mắc cho cô đó sao?
Đang lúc Mộc Sách còn hoài nghi thì Tô Mặc ở trong phủ cũng cho cho rằng như vậy.
Thật ra, hiện tại đối với Tô Mặc mà nói, kho chứa củi thật sự đã không còn là khúc mắc trong lòng cô nữa.
Tô Mặc đứng ở cửa sổ, xoa xoa gương mặt vừa bị đánh. Đây cũng thật giống cha cô, bình thường chỉ biết dùng chiêu đối với hạ nhân cũ rich này.
Người này nhốt cô ở đây là muốn cô chịu chút giáo huấn… Bọn họ có phải là đã quá coi thường cô rồi không? Bọn họ nghĩ rằng cô vẫn là đứa nhỏ trói gà không chặt năm đó hay sao, không có cách nào khác có thể rời khỏi kho chứa củi nho nhỏ này hay sao?
“Hung khí đầy phòng a…” Cô quay qua quay lại, bắt đầu ở trong kho chứa đầy củi đốt tìm kiếm thanh củi nào thích hợp làm dụng cụ giúp cô phá cửa sổ.
Khi Mộc Sách dùng thân phận người ngoại vọt vào bên trong hậu viện của phủ, Tô Mặc đã phá hỏng được song sắt cửa sổ rồi, đang ngồi trên thành cửa sổ cao cao muốn nhảy xuống.
Mộc Sách bị cô dọa không nhẹ, vội vàng phóng lên trước, đạp chân một chút lập tức nhảy lên khỏi bức tường, vươn một tay nắm lấy thắt lưng cô, ổn thỏa ôm cô vào trong ngực rồi đưa cô bình yên đáp xuống đất.
“Cô nương?” Anh mới buông cô ra, lại phát hiện ánh mắt cô căn bản là không hề nhìn về phía anh.
“Chờ ta một lát.”
Sau khi đẩy Mộc Sách ra, Tô Mặc tự tin đi đến trước mặt đám hạ nhân đang vây xem kín viện. Cô giương đôi mắt lên trừng nhìn vào những ánh mắt xấu xa đang nhìn cô. Trong lòng niệm chú hồi lâu, trước mắt đều là một ruộng đất trồng toàn củ cải. Tiếp theo, cô hít sâu một hơi, chậm rãi đem ánh mắt trong veo như hồ nước dừng lại trên người Phương cô.
“Mới vừa rồi, ngươi đánh ta hai bạt tai, còn muốn nhốt ta vào kho chứa củi.” Cô một tay vỗ về hai gò má, cảm thấy bên trên vẫn còn hơi nong nóng.
“Ta đây là thay mặt phu nhân giáo huấn ngươi!” Phương cô dùng sức hừ hừ, tự cho thân phận mình cao quý hơn, hất hàm nhìn cô.
Cô gật gật đầu, “Ha.”
“Nếu không có kẻ thọt chân như ngươi âm thầm cấu kết với người ngoài thì hôm nay làm sao mà Uy Vũ tướng quân lại đến phủ…”
“Hoa thúc, bắt bà ta lại.” Tô Mặc không để bà nói xong, vươn tay chỉ về phía sau trong nháy mắt, không chút do dự mà ra chỉ thị, “Hoa thẩm, lập tức sai người đi tìm mẹ mìn, đem kẻ hạ nhân dám can đảm vi phạm luật lệ khi dễ chủ nhân, bán đi!”
Chưa từng nghĩ tới cô sẽ nói ra những lời nói thế này, Hoa thẩm giật mình thoáng phút sửng sốt, sau đó vui vẻ lớn tiếng đáp lời cô.
“Ta đi ngay!” Cô cuối cùng đã không còn ngơ ngác bị người ta khi dễ nữa rồi.
“Ngươi dám? Ta chính là hầu cận của phu nhân đó!” Bị Hoa thúc dùng sức bắt giữ, Phương cô vừa sợ vừa giận quay đầu về phía cô hét toáng lên.
Tô Mặc thản nhiên hỏi: “Có liên quan gì đến ta?”
A?
“Nếu ngươi có gì muốn nói, thì cùng bọn họ đi méc đi.” Dù sao cô cũng không phải là người ở đây, quản sao được?
Không để ý đến Phương cô đang cố sức giãy dụa, đang lúc những người khác đang muốn tiến lên giúp Phương cô một tay, Tô Mặc nâng lên tư thế chủ tử, lạnh lùng trừng mắt khiến bọn họ đều lần lượt lui trở về.
Sau khi Hoa thúc đã lôi được người đi rồi, cô chợt xoay người bước đến chỗ Mộc Sách kéo tay anh ra sân. Khi đã đi vào một góc yên tịnh, cô lập tức nhào ngay vào lòng anh, hai tay gắt gao ôm xiết lấy thắt lưng anh không buông.
Mộc Sách am hiểu cúi đầu, nhẹ giọng thì thào bên tai cô.
“Không sao rồi, có ta ở đây rồi, nàng làm được tốt lắm.” Cũng may, lúc này cô cũng không hề phát run gì cả.
Đôi mắt trong sáng của cô lại chứa đựng nỗi bất an, “Nô nhân ơi nô nhân, ta như vậy có bị tính là người xấu hay không?”
“Còn chưa đủ xấu đâu, sau này chúng ta phải luyện tập nhiều hơn.” Mộc Sách nâng khuôn mặt cô lên, đau lòng mơn trớn vết bạt tai trên mặt cô.
“Luyện thế nào?” Cô ngẩn ngơ.
Anh mỉm cười đề nghị: “Hay là như vậy đi. Ta sẽ dạy nàng làm ngược đồ nhập môn như thế nào trước nha.”
Ở một chỗ khác trong thành, Mạc Ỷ Đông đang cưỡi ngựa, dẫn một đám thân vệ tiến đến phủ Cửu vương gia, tự nhiên khi không lại hắt xì một cái.
“Ắt xì!”
Tác giả :
Lục Ngấn