Hỏa Ngục (Inferno)
Chương 62
Mặt trời giữa trưa chiếu lên phần nóc khá trang nhã của đoàn tàu Frecciargento cao tốc ở Ý khi nó lao về phía bắc, cắt thành một đường cong yêu kiều qua vùng nông thôn Tuscan. Mặc dù đang rời khỏi Florence với vận tốc một trăm bảy mươi tư dặm mỗi giờ, nhưng đoàn tàu "mũi tên bạc" gần như không hề tạo ra tiếng ồn, những tiếng lanh canh nhè nhẹ lặp đi lặp lại cùng chuyển động lắc lư khe khẽ của nó đem lại cảm giác khá dễ chịu cho hành khách.
Với Robert Langdon, một tiếng đồng hồ vừa qua là khoảng thời gian mờ mịt.
Lúc này, trên đoàn tàu cao tốc Frecciargento, Langdon, Sienna và bác sĩ Ferris ngồi ở một trong những salottini riêng - loại buồng nhỏ hạng nhất có bốn ghế dạ và một bàn gấp. Ferris đã dùng thẻ tín dụng của mình mua toàn bộ buồng, cùng với bánh mỳ kẹp và nước khoáng, những thứ Langdon và Sienna ngấu nghiến hết sạch sau khi đã rửa ráy trong phòng vệ sinh cạnh buồng riêng của họ.
Khi cả ba người ổn định chỗ để thực hiện chuyến đi bằng tàu hỏa dài hai tiếng tới Venice, bác sĩ Ferris lập tức nhìn đăm đăm chiếc mặt nạ người chết của Dante nằm trên mặt bàn ở giữa họ, trong cái túi Ziploc. "Chúng ta cần biết chính xác chiếc mặt nạ này chỉ dẫn chúng ta tới nơi nào ở Venice
“Và phải thật nhanh", Sienna nói thêm, giọng cô đầy khẩn trương. "Có lẽ đó là hy vọng duy nhất của chúng ta nhằm ngăn chặn đại dịch của Zobrist.”
"Khoan đã", Langdon nói, chặn một tay lên chiếc mặt nạ, “Anh đã hứa một khi chúng ta an toàn lên được đoàn tàu này, sẽ cho tôi một số câu trả lời về mấy ngày qua. Cho tới giờ, tất cả những gì tôi biết là WHO đã tuyển mộ tôi tại Cambridge để giúp giải mã bức Vực Địa ngục của Zobrist. Ngoài ra, anh chưa nói gì với tôi cả."
Bác sĩ Ferris trở mình vẻ không thoải mái và lại bắt đẩu gãi những chỗ mẩn ngứa trên mặt và cổ. "Tôi có thể nhận thấy anh đang thất vọng", ông ta nói. "Tôi biết chắc rất khó chịu khi không nhớ được những gì đã xảy ra, nhưng nói theo y khoa..." Ông ta liếc nhìn Sienna để xác nhận và sau đó nói tiếp. "Tôi đề nghị anh đừng tiêu tốn năng lượng cố nhớ lại những tình tiết mà anh không thể nhớ. Với các nạn nhân bị chứng mất trí nhớ, tốt nhất là để những điều đã quên chìm vào quên lãng luôn.”
"Vậy à?" Langdon cảm thấy bực bội. "Chả ra làm sao cả! Tôi cần một vài câu trả lời! Tổ chức của anh đưa tôi tới Ý, nơi tôi bị bắn và đánh mất vài ngày của đời mình! Tôi muốn biết việc đó xảy ra như thế nào!"
"Robert", Sienne dịu dàng nói xen vào, cô" trấn an anh. "Bác sĩ Ferris nói đúng. Hoàn toàn không tốt cho anh khi thông tin dồn dập đến cùng một lúc. Hãy nghĩ đến những tình tiết nhỏ mà anh thật sự nhớ được - người phụ nữ tóc bạc, “tìm và sẽ thấy”, những cái xác quằn quại trong bức Vực Địa ngục - các hình ảnh đan xen trong tâm trí anh thành một chuỗi hồi tưởng lộn xộn không thể kiểm soát nổi khiến cho anh gần như mất hết năng lực. Nếu bác sĩ Ferris kể lại mấy ngày qua, gần như chắc chắn ông ấy sẽ khơi gợi được những ký ức khác và các ảo giác của anh có thể bắt đẩu trở lại. Chứng mất trí nhớ cũ là một trạng thái đáng sợ. Kích thích những ký ức nhầm chỗ có thể cực kỳ nguy hiểm cho tâm thần."
Ý nghĩ đó không hề có trong Langdon.
"Chắc chắn anh cảm thấy mất phương hướng", Ferris nói thêm, "nhưng lúc này anh cần giữ tâm lý ổn định đế tiếp tục hành động. Việc đoán ra được thông điệp của mặt nạ này là điều rất quan trọng."
Sienna gật đầu.
Langdon thầm nhận ra các bác sĩ có vẻ đều thống nhất ý kiến.
Langdon ngồi im lặng, cố gắng chế ngự những cảm giác bất an của mình. Gặp một người hoàn toàn xa lạ và nhận ra thực tế bạn đã biết người đó vài ngày rồi là một cảm giác rất lạ. Lại nữa, Langdon nghĩ có gì đó hơi quen quen trong đôi mắt của anh ta.
"Giáo sư", Ferris nói đầy cảm thông. "Tôi có thể thấy anh không tin tưởng tôi, và điều này hoàn toàn dễ hiểu nếu xét đến tất cả những gì anh đã trải qua. Một trong những hiệu ứng phụ phổ biến của chứng mất trí nhớ là đa nghi nhẹ và ngờ vực."
Có lý đấy, Langdon nghĩ, bởi lẽ tôi thậm chí còn không thể tin vào trí não của mình.
"Nói đến đa nghi", Sienna đùa, rõ ràng cố gắng làm dịu không khí, "anh Robert đã nhìn thấy tình trạng phát ban cùa anh và nghĩ anh bị nhiễm dịch hạch.
Đôi mắt sưng mọng của Ferris mở to, và ông ta cười phá lên. “Chỗ phát ban này á? Tin tôi đi, giáo sư, nếu tôi bị dịch hạch, tôi sẽ không điều trị bằng kháng sinh histamine bày bán tự do đâu." ông ta móc một tuýp thuốc nhỏ trong túi và đưa cho Langdon. Quả nhiên, đó là một tuýp kem chống ngứa chuyên trị các phản ứng dị ứng còn một nửa.
‘Tôi xin lỗi về chuyện đó", Langdon nói, cảm thấy ngớ ngẩn. "Ngày dài quá mà."
"Không sao cả”, Ferris nói.
Langdon xoay ngườỉ về phía cửa sổ, nhìn những gam trầm của vùng thôn quê nước Ý kết hợp trong một bức tranh thái bình. Những vườn nho và trang trại giờ trở nên thưa thớt hơn khi bình nguyên nhường chỗ cho những quả đồi thấp vùng Apennines. Chỉ lát nữa, đoàn tàu sẽ chạy vào con đèo ngoằn ngoèo và sau đó lại xuống thấp, tiến về phía đông, tới biển Adriatic.
Mình đang tới Venice, anh thầm nhủ. Để tìm kiếm một đại dịch.
Cái ngày lạ lùng hôm nay khiến Langdon cảm giác như thể mình đang di chuyển qua một khung cảnh chẳng có gì khác ngoài những hình thù mơ hồ không có chi tiết cụ thể. Như một giấc mơ. Mỉa mai thay, những cơn ác mộng lại thường khiến người ta tỉnh giấc, nhưng Langdon cảm thấy như thể mình vừa choàng tỉnh trong một cơn ác mộng.
"Anh nghĩ gì vậy?", Sienna thì thầm bên cạnh anh.
Langdon ngước lên, mỉm cưòi mỏi mệt. "Anh đang nghĩ anh sẽ tỉnh giấc ở nhà và nhận ra tất cả chuyện này chỉ là một cơn ác mộng."
Sienna nghiêng đầu, vẻ bẽn lẽn. "Anh sẽ không nhớ em nếu anh tỉnh dậy và thấy rằng em không hề có thật à?"
Langdon đành cười. "Có chứ, anh sẽ nhớ em chút chút."
Cô đập nhẹ lên đùi anh. "Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa đi, giáo sư, và làm việc nào."
Langdon miễn cưỡng đưa mắt trở lại khuôn mặt nhăn nhúm của Dante Alighieri trên chiếc bàn trước mặt đang trân trân nhìn mông lung lên trần. Anh nhẹ nhàng nhấc chiếc mặt nạ thạch cao lên và lật ngược nó trên tay mình, chăm chú nhìn phần mặt sau lõm, ngay dòng đầu tiên của thông điệp xoáy trôn ốc:
Ôi, các người bị ám ảnh bởi tri thức vững vàng...
Langdon e rằng lúc này mình không thể hiểu nổi.
Thế nhưng anh vẫn bắt tay vào việc.
***
Hai trăm dặm phía trước đoàn tàu đang lao vùn vụt, con tàu The Mendacium vẫn buông neo trên biển Adriactic. Ở boong dưới, điều phối viên Laurence Knowlton nghe thấy những tiếng gõ khe khẽ lên buồng kính của mình và thò tay bấm một cái nút bên dưới bàn làm việc, biến vách tường mờ đục thành trong suốt. Bên ngoài, một dáng người thấp nhỏ, rám nắng hiện ra.
Thị trưởng.
Trông ông ta rất cau có.
Không nói một lời, ông ta bước vào, khóa trái cửa buồng, và bật công tắc để biến buồng kính trở thành mờ đục như cũ. Người ông ta nổng nặc mùi rượu.
"Đoạn video Zobrist để lại cho chúng ta", Thị trưởng lên tiếng.
"Vâng, thưa ngài?"
"Tôi muốn xem. Ngay bây giờ."
Với Robert Langdon, một tiếng đồng hồ vừa qua là khoảng thời gian mờ mịt.
Lúc này, trên đoàn tàu cao tốc Frecciargento, Langdon, Sienna và bác sĩ Ferris ngồi ở một trong những salottini riêng - loại buồng nhỏ hạng nhất có bốn ghế dạ và một bàn gấp. Ferris đã dùng thẻ tín dụng của mình mua toàn bộ buồng, cùng với bánh mỳ kẹp và nước khoáng, những thứ Langdon và Sienna ngấu nghiến hết sạch sau khi đã rửa ráy trong phòng vệ sinh cạnh buồng riêng của họ.
Khi cả ba người ổn định chỗ để thực hiện chuyến đi bằng tàu hỏa dài hai tiếng tới Venice, bác sĩ Ferris lập tức nhìn đăm đăm chiếc mặt nạ người chết của Dante nằm trên mặt bàn ở giữa họ, trong cái túi Ziploc. "Chúng ta cần biết chính xác chiếc mặt nạ này chỉ dẫn chúng ta tới nơi nào ở Venice
“Và phải thật nhanh", Sienna nói thêm, giọng cô đầy khẩn trương. "Có lẽ đó là hy vọng duy nhất của chúng ta nhằm ngăn chặn đại dịch của Zobrist.”
"Khoan đã", Langdon nói, chặn một tay lên chiếc mặt nạ, “Anh đã hứa một khi chúng ta an toàn lên được đoàn tàu này, sẽ cho tôi một số câu trả lời về mấy ngày qua. Cho tới giờ, tất cả những gì tôi biết là WHO đã tuyển mộ tôi tại Cambridge để giúp giải mã bức Vực Địa ngục của Zobrist. Ngoài ra, anh chưa nói gì với tôi cả."
Bác sĩ Ferris trở mình vẻ không thoải mái và lại bắt đẩu gãi những chỗ mẩn ngứa trên mặt và cổ. "Tôi có thể nhận thấy anh đang thất vọng", ông ta nói. "Tôi biết chắc rất khó chịu khi không nhớ được những gì đã xảy ra, nhưng nói theo y khoa..." Ông ta liếc nhìn Sienna để xác nhận và sau đó nói tiếp. "Tôi đề nghị anh đừng tiêu tốn năng lượng cố nhớ lại những tình tiết mà anh không thể nhớ. Với các nạn nhân bị chứng mất trí nhớ, tốt nhất là để những điều đã quên chìm vào quên lãng luôn.”
"Vậy à?" Langdon cảm thấy bực bội. "Chả ra làm sao cả! Tôi cần một vài câu trả lời! Tổ chức của anh đưa tôi tới Ý, nơi tôi bị bắn và đánh mất vài ngày của đời mình! Tôi muốn biết việc đó xảy ra như thế nào!"
"Robert", Sienne dịu dàng nói xen vào, cô" trấn an anh. "Bác sĩ Ferris nói đúng. Hoàn toàn không tốt cho anh khi thông tin dồn dập đến cùng một lúc. Hãy nghĩ đến những tình tiết nhỏ mà anh thật sự nhớ được - người phụ nữ tóc bạc, “tìm và sẽ thấy”, những cái xác quằn quại trong bức Vực Địa ngục - các hình ảnh đan xen trong tâm trí anh thành một chuỗi hồi tưởng lộn xộn không thể kiểm soát nổi khiến cho anh gần như mất hết năng lực. Nếu bác sĩ Ferris kể lại mấy ngày qua, gần như chắc chắn ông ấy sẽ khơi gợi được những ký ức khác và các ảo giác của anh có thể bắt đẩu trở lại. Chứng mất trí nhớ cũ là một trạng thái đáng sợ. Kích thích những ký ức nhầm chỗ có thể cực kỳ nguy hiểm cho tâm thần."
Ý nghĩ đó không hề có trong Langdon.
"Chắc chắn anh cảm thấy mất phương hướng", Ferris nói thêm, "nhưng lúc này anh cần giữ tâm lý ổn định đế tiếp tục hành động. Việc đoán ra được thông điệp của mặt nạ này là điều rất quan trọng."
Sienna gật đầu.
Langdon thầm nhận ra các bác sĩ có vẻ đều thống nhất ý kiến.
Langdon ngồi im lặng, cố gắng chế ngự những cảm giác bất an của mình. Gặp một người hoàn toàn xa lạ và nhận ra thực tế bạn đã biết người đó vài ngày rồi là một cảm giác rất lạ. Lại nữa, Langdon nghĩ có gì đó hơi quen quen trong đôi mắt của anh ta.
"Giáo sư", Ferris nói đầy cảm thông. "Tôi có thể thấy anh không tin tưởng tôi, và điều này hoàn toàn dễ hiểu nếu xét đến tất cả những gì anh đã trải qua. Một trong những hiệu ứng phụ phổ biến của chứng mất trí nhớ là đa nghi nhẹ và ngờ vực."
Có lý đấy, Langdon nghĩ, bởi lẽ tôi thậm chí còn không thể tin vào trí não của mình.
"Nói đến đa nghi", Sienna đùa, rõ ràng cố gắng làm dịu không khí, "anh Robert đã nhìn thấy tình trạng phát ban cùa anh và nghĩ anh bị nhiễm dịch hạch.
Đôi mắt sưng mọng của Ferris mở to, và ông ta cười phá lên. “Chỗ phát ban này á? Tin tôi đi, giáo sư, nếu tôi bị dịch hạch, tôi sẽ không điều trị bằng kháng sinh histamine bày bán tự do đâu." ông ta móc một tuýp thuốc nhỏ trong túi và đưa cho Langdon. Quả nhiên, đó là một tuýp kem chống ngứa chuyên trị các phản ứng dị ứng còn một nửa.
‘Tôi xin lỗi về chuyện đó", Langdon nói, cảm thấy ngớ ngẩn. "Ngày dài quá mà."
"Không sao cả”, Ferris nói.
Langdon xoay ngườỉ về phía cửa sổ, nhìn những gam trầm của vùng thôn quê nước Ý kết hợp trong một bức tranh thái bình. Những vườn nho và trang trại giờ trở nên thưa thớt hơn khi bình nguyên nhường chỗ cho những quả đồi thấp vùng Apennines. Chỉ lát nữa, đoàn tàu sẽ chạy vào con đèo ngoằn ngoèo và sau đó lại xuống thấp, tiến về phía đông, tới biển Adriatic.
Mình đang tới Venice, anh thầm nhủ. Để tìm kiếm một đại dịch.
Cái ngày lạ lùng hôm nay khiến Langdon cảm giác như thể mình đang di chuyển qua một khung cảnh chẳng có gì khác ngoài những hình thù mơ hồ không có chi tiết cụ thể. Như một giấc mơ. Mỉa mai thay, những cơn ác mộng lại thường khiến người ta tỉnh giấc, nhưng Langdon cảm thấy như thể mình vừa choàng tỉnh trong một cơn ác mộng.
"Anh nghĩ gì vậy?", Sienna thì thầm bên cạnh anh.
Langdon ngước lên, mỉm cưòi mỏi mệt. "Anh đang nghĩ anh sẽ tỉnh giấc ở nhà và nhận ra tất cả chuyện này chỉ là một cơn ác mộng."
Sienna nghiêng đầu, vẻ bẽn lẽn. "Anh sẽ không nhớ em nếu anh tỉnh dậy và thấy rằng em không hề có thật à?"
Langdon đành cười. "Có chứ, anh sẽ nhớ em chút chút."
Cô đập nhẹ lên đùi anh. "Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa đi, giáo sư, và làm việc nào."
Langdon miễn cưỡng đưa mắt trở lại khuôn mặt nhăn nhúm của Dante Alighieri trên chiếc bàn trước mặt đang trân trân nhìn mông lung lên trần. Anh nhẹ nhàng nhấc chiếc mặt nạ thạch cao lên và lật ngược nó trên tay mình, chăm chú nhìn phần mặt sau lõm, ngay dòng đầu tiên của thông điệp xoáy trôn ốc:
Ôi, các người bị ám ảnh bởi tri thức vững vàng...
Langdon e rằng lúc này mình không thể hiểu nổi.
Thế nhưng anh vẫn bắt tay vào việc.
***
Hai trăm dặm phía trước đoàn tàu đang lao vùn vụt, con tàu The Mendacium vẫn buông neo trên biển Adriactic. Ở boong dưới, điều phối viên Laurence Knowlton nghe thấy những tiếng gõ khe khẽ lên buồng kính của mình và thò tay bấm một cái nút bên dưới bàn làm việc, biến vách tường mờ đục thành trong suốt. Bên ngoài, một dáng người thấp nhỏ, rám nắng hiện ra.
Thị trưởng.
Trông ông ta rất cau có.
Không nói một lời, ông ta bước vào, khóa trái cửa buồng, và bật công tắc để biến buồng kính trở thành mờ đục như cũ. Người ông ta nổng nặc mùi rượu.
"Đoạn video Zobrist để lại cho chúng ta", Thị trưởng lên tiếng.
"Vâng, thưa ngài?"
"Tôi muốn xem. Ngay bây giờ."
Tác giả :
Dan Brown