Hoa Miêu Miêu
Chương 28
“Meo~” Tôi thở dồn dập, vội vàng nôn viên Nội Đơn trong miệng ra, kêu to thảm thiết:”Ngươi lay ta thì ta đã nôn rồi!”
Ngao Vân thấy tôi không bị làm sao, cuối cùng cũng thở hắt ra, anh ta nhìnviên Nội Đơn ở tên mặt đất từ từ nhộm đen nước biển xung quanh, vội vàng vận công thành một cái lồng chụp hình tròn , chụp cả viên Nội Đơn vàotrong đó, sau đó sai binh tôm tướng tép lấy cái bình thủy tinh lại, đặtnó vào đấy, và bịt kín lại. Sau khi làm xong việc đó, anh ta xoay ngườinhìn tôi, đột nhiên véo tai tôi mắng:”Ngươi là đồ ngốc! Cái thứ đấykhông ăn được! Nội Đơn của Ngao Dạ tam thúc tạo ra đã có chất độc rồi,chạm vào là chết ngay!”
“Không chết đâu.” Tôi buông tay, cảm thấy anh ta đang nói chuyện giật gân,”Hơn nữa tôi cũng không muốn ăn cái thứ đó… Ngươi hung dữ như vậy để làm gì…”
“Ngươi… Ngươi không sợ độc tố sao?” Ngao Vân hỏi.
“Sợ.” Tôi ngạc nhiên hỏi,”Nhưng cái đó không có chất độc…”
Ngao Vân nhất thời không nói nên lời, viên Nội Đơn ở trong bình vẫn toát rakhí màu đen, nhanh chóng nhuộm đen cả bình thủy tinh, anh ta vội vànghỏi:”Tại sao ngươi lại làm chuyện ngu ngốc này?”
“Kinh nghiệmchiến đấu bao nhiêu năm của mèo nhà ta mà có.” Tôi đắc ý dạy bảo anh ta:”Chỉ cần ăn trộm đồ của người khác, đối phương nhất định sẽ tức giậntruy đuổi, cho nên cướp đi viên Nội Đơn, con rắn chín đầu kia sẽ truyđuổi ta, ngươi nhân cơ hội đó mà bỏ trốn!”
“Nội Đơn của Yêu Tộccó rất nhiều công năng đặc biệt, ngươi cắn một cái, rất có thể mấ mạngngay lập tức!” Ngao Vân cắn môi,”May mà ngươi là đồ đệ của Bích ThanhThần Quân, không biết anh ta sử dụng chiêu gì, khiến cho ngươi không sợcác chất độc, nếu không đã chết từ lâu rồi!”
Tôi không hiểu anh ta đang tức giận cái gì, đành phải cẩn thận hỏi:”Ngươi không hi vọng ta cứu ngươi sao?”
“Tại sao lại cứu ta? Còn bất chấp mạng sống nữa….” Ngao Vân đột nhiên ngưng nói, do dự nhìn tôi.
Tôi đương nhiên nói:”Bởi vì ta thích ngươi, ngươi là người tốt!”
“Con mèo ngốc…” Ngao Vân không nói nữa, anh ta ngơ ngác nhìn tôi, nhìn rấtlâu, nhìn khiến tôi suýt chút nữa ngủ mất, cuối cùng ngại ngùngnói:”Ngươi đối với ta chân thành như vậy… Ta lại không tử tế với ngươi…Xin lỗi…”
Cái gì là không tử tế? Tôi rất ngạc nhiên, nhưng anh ta nói xin lỗi, có ý là không phải chúng tôi là bạn bè sao? Về điểm này,tôi rất vui, thế là ngờ nghệch cười không nói chỉ nhìn anh ta thôi.
Anh ta để cho tôi nhìn mặt hơi đỏ, vội vàng xoay người bảo thuộc hạ tômđưa Ngao Dạ về nhà lao, dắt đến một con thú biển, đưa tôi quay trở lạiphòng tiệc, trên đường về anh ta không có sờ sờ nắn nắn khắp nơi trênngười tôi nữa, cũng không có hà hơi trêu ghẹo lên cổ và tai tôi,nghiêm túc giống Thần Quân đưa tôi đi dự tiệc, bất đắc dĩ nhìn vào mắttôi nói:”Nếu lần sau ngươi lại đến, ta sẽ đưa ngươi đi ngao du bốnbiển.”
“Được.” Tôi gật đầu, vội vàng đi nhè nhẹ vào đại sảnh, vẫn nhìn thấy ca múa hát ở đấy, chỉ có nhiều Tiên Nhân say rượu, Mạc Lâmcũng đã bỏ đi rồi, Bích Thanh Thần Quân vẫn giữ nguyên tư thế lúc tôi đi không nhúc nhích, như một tượng gỗ.
“Sư phụ?” Tôi cẩn thận đẩyanh ta, anh ta đột nhiên ngã vào tôi, cả người va vào cánh tay tôi, hơithở nhịp nhàng, đã ngủ từ lâu rồi.
Đúng thật là, ngủ giống như em bé, tôi bĩu bĩu môi, nhẹ nhàng đặt đầu anh ta lên đùi của mình, kêu meo meo tự mình cảm thấy âm điệu rất hay, dỗ anh ta ngủ, bản thân tôi cũnglăn ra ngủ… Khi tỉnh dậy, vị trí của tôi và Bích Thanh Thần Quân đã tráo nhau, là tôi ngủ trên đùi anh ta, còn chảy cả nước miếng… Anh ta có vẻ chưa tỉnh rượu , đang ngáp, nhìn thấy tôi tỉnh dậy, xoa đầu tôinói:”Trong thời gian ta say rượu, ngươi có làm loạn không ?”
Tôiđột nhiên nhớ lại lệnh cấm mà anh ta nói trước lúc đi, vội vàng nhìn anh ta bằng ánh mắt trong sáng ngây thơ, liên tục lắc đầu:”Miêu Miêu vẫnnghe lời ngồi ở Long Cung, không có chạy đi đâu cả.”
“Ừ, đứa bé ngoan.” Anh ta hài lòng xoa đầu tôi, lắc lư đứng lên, gọi Cẩm Văn với Tiểu Lâm,”Chúng ta về thôi.”
Cô gái đội lốt vỏ trai vội vàng mang canh giải rượu lên, Bích Thanh ThầnQuân uống mấy ngụm, sau khi tỉnh táo một chút, nắm lấy tay tôi, đi rangoài.
Lúc này Đãi Đồng đã dắt thú Kì Lâm và Thiên Mã ra rồi, khi Bích Thanh Thần Quân lao vào trong nước, mặt nước lại tách ra, lần nàyanh ta không kéo dài thời gian, mà nhanh chóng lao về phía mặt nướcbiển. Tôi để ý thấy từ đằng xa Ngao Vân cưỡi con thú biển của anh ta,trong bụi san hô, cười tít mắt vẫy tay từ biệt tôi, thế là tôi cũng vẫynhẹ mấy cái tỏ ý cáo từ.
Khi về đến Huyền Thanh Cung, Bích Thanh Thần Quân vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, tôi có thể cảm thấy anh ta ravẻ giữ bình tĩnh đứng vững bước vào phòng, nhưng khi vào trong phòng thì anh ta ngã nhào lên giường, tôi thấy dáng vẻ không giống ngày thường,cảm thấy rất lạ lùng, cũng đi theo vào, trèo lên giường, chui vào tronglòng anh ta ngủ cùng, lần này anh ta không cự tuyệt tôi, mà còn thuậnthế ôm tôi vào lòng, ôm rất chặt, cọ cọ vào tai tôi mấy cái giống như em bé, buồn buồn, khiến tôi suýt bật cười.
“Miêu Miêu?” Anh ta kêu nho nhỏ, vẻ mặt hơi đau khổ.
“Có tôi đây.” Tôi vội vàng xoa nhẹ lên đầu anh ta, an ủi.
Anh ta xoay người tôi một cái, giống như ôm chặt cái gối ôm to, nhắm mắt lại, ngủ tiếp không nói gì nữa.
Tôi ngửi miệng anh ta, dường như có một mùi mật hoa thoang thoảng khiến tôi chóng mặt, thế là hiếu kì thè lưỡi ra, liếm một cái, lại cảnh giác nhìn vào mắt anh ta, dường như không bất thình lình mở ra mắng tôi, thế làyên tâm liếm tiếp.
Đây là rượu sao? Dường như rất ngon, tại saolúc đó tôi không nghĩ đến nếm thử một tí? Hối hận vây lấy tôi, tôi vộivàng nhân lúc Bích Thanh Thần Quân ngủ, liếm hết rượu còn sót lại trênmôi anh ta, sau đó hôn lên mắt anh ta, mới hài lòng nhấc cánh tay anh ta làm gối, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
Chúng tôi ngủ đến buổichiều ngày hôm sau, khi Bích Thanh Thần Quân tỉnh dậy vẫn ôm đầu khóchịu, lại nói không đi Long Cung uống rượu nữa, lại nhìn tôi lười biếng ngã vật xuống giường, thế là nghiêm túc bảo:”Không được dùng hình người ngủ trên giường của ta!”
“Biết rồi biết rồi!” Tôi thuận mồm nói, căn bản không suy nghĩ gì, thế là xoay người ngủ tiếp.
Bích Thanh Thần Quân hết cách với tôi, một mình đi ra cửa bảo người chuẩn bị cho anh ta trà giải rượu. Tôi nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của anh ta,uống hay không uống, lại do dự.
Ngao Vân thấy tôi không bị làm sao, cuối cùng cũng thở hắt ra, anh ta nhìnviên Nội Đơn ở tên mặt đất từ từ nhộm đen nước biển xung quanh, vội vàng vận công thành một cái lồng chụp hình tròn , chụp cả viên Nội Đơn vàotrong đó, sau đó sai binh tôm tướng tép lấy cái bình thủy tinh lại, đặtnó vào đấy, và bịt kín lại. Sau khi làm xong việc đó, anh ta xoay ngườinhìn tôi, đột nhiên véo tai tôi mắng:”Ngươi là đồ ngốc! Cái thứ đấykhông ăn được! Nội Đơn của Ngao Dạ tam thúc tạo ra đã có chất độc rồi,chạm vào là chết ngay!”
“Không chết đâu.” Tôi buông tay, cảm thấy anh ta đang nói chuyện giật gân,”Hơn nữa tôi cũng không muốn ăn cái thứ đó… Ngươi hung dữ như vậy để làm gì…”
“Ngươi… Ngươi không sợ độc tố sao?” Ngao Vân hỏi.
“Sợ.” Tôi ngạc nhiên hỏi,”Nhưng cái đó không có chất độc…”
Ngao Vân nhất thời không nói nên lời, viên Nội Đơn ở trong bình vẫn toát rakhí màu đen, nhanh chóng nhuộm đen cả bình thủy tinh, anh ta vội vànghỏi:”Tại sao ngươi lại làm chuyện ngu ngốc này?”
“Kinh nghiệmchiến đấu bao nhiêu năm của mèo nhà ta mà có.” Tôi đắc ý dạy bảo anh ta:”Chỉ cần ăn trộm đồ của người khác, đối phương nhất định sẽ tức giậntruy đuổi, cho nên cướp đi viên Nội Đơn, con rắn chín đầu kia sẽ truyđuổi ta, ngươi nhân cơ hội đó mà bỏ trốn!”
“Nội Đơn của Yêu Tộccó rất nhiều công năng đặc biệt, ngươi cắn một cái, rất có thể mấ mạngngay lập tức!” Ngao Vân cắn môi,”May mà ngươi là đồ đệ của Bích ThanhThần Quân, không biết anh ta sử dụng chiêu gì, khiến cho ngươi không sợcác chất độc, nếu không đã chết từ lâu rồi!”
Tôi không hiểu anh ta đang tức giận cái gì, đành phải cẩn thận hỏi:”Ngươi không hi vọng ta cứu ngươi sao?”
“Tại sao lại cứu ta? Còn bất chấp mạng sống nữa….” Ngao Vân đột nhiên ngưng nói, do dự nhìn tôi.
Tôi đương nhiên nói:”Bởi vì ta thích ngươi, ngươi là người tốt!”
“Con mèo ngốc…” Ngao Vân không nói nữa, anh ta ngơ ngác nhìn tôi, nhìn rấtlâu, nhìn khiến tôi suýt chút nữa ngủ mất, cuối cùng ngại ngùngnói:”Ngươi đối với ta chân thành như vậy… Ta lại không tử tế với ngươi…Xin lỗi…”
Cái gì là không tử tế? Tôi rất ngạc nhiên, nhưng anh ta nói xin lỗi, có ý là không phải chúng tôi là bạn bè sao? Về điểm này,tôi rất vui, thế là ngờ nghệch cười không nói chỉ nhìn anh ta thôi.
Anh ta để cho tôi nhìn mặt hơi đỏ, vội vàng xoay người bảo thuộc hạ tômđưa Ngao Dạ về nhà lao, dắt đến một con thú biển, đưa tôi quay trở lạiphòng tiệc, trên đường về anh ta không có sờ sờ nắn nắn khắp nơi trênngười tôi nữa, cũng không có hà hơi trêu ghẹo lên cổ và tai tôi,nghiêm túc giống Thần Quân đưa tôi đi dự tiệc, bất đắc dĩ nhìn vào mắttôi nói:”Nếu lần sau ngươi lại đến, ta sẽ đưa ngươi đi ngao du bốnbiển.”
“Được.” Tôi gật đầu, vội vàng đi nhè nhẹ vào đại sảnh, vẫn nhìn thấy ca múa hát ở đấy, chỉ có nhiều Tiên Nhân say rượu, Mạc Lâmcũng đã bỏ đi rồi, Bích Thanh Thần Quân vẫn giữ nguyên tư thế lúc tôi đi không nhúc nhích, như một tượng gỗ.
“Sư phụ?” Tôi cẩn thận đẩyanh ta, anh ta đột nhiên ngã vào tôi, cả người va vào cánh tay tôi, hơithở nhịp nhàng, đã ngủ từ lâu rồi.
Đúng thật là, ngủ giống như em bé, tôi bĩu bĩu môi, nhẹ nhàng đặt đầu anh ta lên đùi của mình, kêu meo meo tự mình cảm thấy âm điệu rất hay, dỗ anh ta ngủ, bản thân tôi cũnglăn ra ngủ… Khi tỉnh dậy, vị trí của tôi và Bích Thanh Thần Quân đã tráo nhau, là tôi ngủ trên đùi anh ta, còn chảy cả nước miếng… Anh ta có vẻ chưa tỉnh rượu , đang ngáp, nhìn thấy tôi tỉnh dậy, xoa đầu tôinói:”Trong thời gian ta say rượu, ngươi có làm loạn không ?”
Tôiđột nhiên nhớ lại lệnh cấm mà anh ta nói trước lúc đi, vội vàng nhìn anh ta bằng ánh mắt trong sáng ngây thơ, liên tục lắc đầu:”Miêu Miêu vẫnnghe lời ngồi ở Long Cung, không có chạy đi đâu cả.”
“Ừ, đứa bé ngoan.” Anh ta hài lòng xoa đầu tôi, lắc lư đứng lên, gọi Cẩm Văn với Tiểu Lâm,”Chúng ta về thôi.”
Cô gái đội lốt vỏ trai vội vàng mang canh giải rượu lên, Bích Thanh ThầnQuân uống mấy ngụm, sau khi tỉnh táo một chút, nắm lấy tay tôi, đi rangoài.
Lúc này Đãi Đồng đã dắt thú Kì Lâm và Thiên Mã ra rồi, khi Bích Thanh Thần Quân lao vào trong nước, mặt nước lại tách ra, lần nàyanh ta không kéo dài thời gian, mà nhanh chóng lao về phía mặt nướcbiển. Tôi để ý thấy từ đằng xa Ngao Vân cưỡi con thú biển của anh ta,trong bụi san hô, cười tít mắt vẫy tay từ biệt tôi, thế là tôi cũng vẫynhẹ mấy cái tỏ ý cáo từ.
Khi về đến Huyền Thanh Cung, Bích Thanh Thần Quân vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, tôi có thể cảm thấy anh ta ravẻ giữ bình tĩnh đứng vững bước vào phòng, nhưng khi vào trong phòng thì anh ta ngã nhào lên giường, tôi thấy dáng vẻ không giống ngày thường,cảm thấy rất lạ lùng, cũng đi theo vào, trèo lên giường, chui vào tronglòng anh ta ngủ cùng, lần này anh ta không cự tuyệt tôi, mà còn thuậnthế ôm tôi vào lòng, ôm rất chặt, cọ cọ vào tai tôi mấy cái giống như em bé, buồn buồn, khiến tôi suýt bật cười.
“Miêu Miêu?” Anh ta kêu nho nhỏ, vẻ mặt hơi đau khổ.
“Có tôi đây.” Tôi vội vàng xoa nhẹ lên đầu anh ta, an ủi.
Anh ta xoay người tôi một cái, giống như ôm chặt cái gối ôm to, nhắm mắt lại, ngủ tiếp không nói gì nữa.
Tôi ngửi miệng anh ta, dường như có một mùi mật hoa thoang thoảng khiến tôi chóng mặt, thế là hiếu kì thè lưỡi ra, liếm một cái, lại cảnh giác nhìn vào mắt anh ta, dường như không bất thình lình mở ra mắng tôi, thế làyên tâm liếm tiếp.
Đây là rượu sao? Dường như rất ngon, tại saolúc đó tôi không nghĩ đến nếm thử một tí? Hối hận vây lấy tôi, tôi vộivàng nhân lúc Bích Thanh Thần Quân ngủ, liếm hết rượu còn sót lại trênmôi anh ta, sau đó hôn lên mắt anh ta, mới hài lòng nhấc cánh tay anh ta làm gối, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
Chúng tôi ngủ đến buổichiều ngày hôm sau, khi Bích Thanh Thần Quân tỉnh dậy vẫn ôm đầu khóchịu, lại nói không đi Long Cung uống rượu nữa, lại nhìn tôi lười biếng ngã vật xuống giường, thế là nghiêm túc bảo:”Không được dùng hình người ngủ trên giường của ta!”
“Biết rồi biết rồi!” Tôi thuận mồm nói, căn bản không suy nghĩ gì, thế là xoay người ngủ tiếp.
Bích Thanh Thần Quân hết cách với tôi, một mình đi ra cửa bảo người chuẩn bị cho anh ta trà giải rượu. Tôi nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của anh ta,uống hay không uống, lại do dự.
Tác giả :
Quất Hoa Tán Lý