Họa Mi
Chương 10
Âm thanh.
Có âm thanh.
Âm thanh trầm thấp, tiếng bước chân, rồi sau đó là tiếng đóng cửa.
Họa Mi từ từ tỉnh lại.
Giường mạncột giường khắc hoa, đệm chăn, gối trúc đều xa lạ. Nàng có chút mờ mịt, chậm rãi chống đỡ thân mình ngồi dậy, không biết đang ở nơi nào.
Một nam nhân mặc hắc y đi đến bên giường, cúi đầu nhìn nàng. Hình ảnh trên giường là khuôn mặt xinh đẹp, trắng nõn phấn nộn như ngọc của nàng.
“Tỉnh chưa?” Thanh âm khan khan không giấu được lo lắng.
Nàng ngẩng đầu lên, trong mắt đầy nghi hoặc.
“Phong gia?”
“Ngươi té xỉu trong cửa hàng tại Thương Thủy phố, bọn họ buộc lòng phải đưa ngươi về đây trước.” Hắn rót một ly trà nhét vào tay nàng. ” Mau uống chén trà này trước.”
Gốm sứ chứa trà ấm nóng, nàng cầm trên tay, trong lòng bàn tay là ấm, nhưng trong lòng là lạnh. Nàng nhớ đến mọi chuyện nghe được trước khi ngất.
Hạ Hầu gia đã sớm không có.
Hiện tại chỉ còn lại xác trống rỗng.
Bị Cổ gia tiếp quản .
Trừ bỏ khối chiêu bài ra.
Thông đồng với địch phản quốc.
Nghiêm hình tra tấn. . . . . . Nghiêm hình tra tấn. . . . . . Nghiêm hình tra tấn. . . . . .
Đã chết. . . . . .
Một giọt nước mắt chảy xuống gò má, từng giọt rơi vào nước trà.
“Đã chết.”
Nàng thì thào tự nói, vẻ mặt đờ đẫn, không có phát hiện nam nhân cạnh giường bởi vì hai chữ này, thân hình đột nhiên cứng đờ.
“Ta tưởng là sẽ không đau. Nhưng mà đau quá, đau đớn quá.” Lại một giọt lệ mới rơi xuống.
Nàng ngẩng đầu như mê sảng thì thầm .
“Đau quá.” Nàng thì thào nói xong. “Ta cho rằng ta không thương hắn , nhưng mà, vì sao biết hắn đã chết, ta lại đau như vậy.”
Khuôn mặt sau chiếc nón phủ khăn đen như là đang gánh chịu nổi thống khổ cùng cực, vì mỗi câu nói của nàng mà vặn vẹo. Hắn nắm chặt hai nắm đấm, buộc chính mình mở miệng.
“Ai đã chết?”
“Chồng trước của ta.” Nàng cười một tiếng, nước mắt lại rơi xuống. “Ta cũng không phải quả phụ, ta là bị hưu.”
Tầm mắt của nàng không biết dừng ở nơi đâu, chỉ nhìn về phía trước, hoảng hốt, đau xót.
“Từng, ta cho là đời này kiếp này sẽ cùng hắn ân ái dài lâu. Nhưng, tình cảm tám năm so ra không bằng một ngườitiểu thiếp. Hắn nói nàng có thai, lấy lý do không con hưu ta.” Nàng cười nói, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. “Ta rời đi Phượng thành, sau khi xuống thuyền mới phát hiện chính mình mang thai. Thực châm chọc, đúng không?”
Mấy tháng vừa qua, đây là lần đầu tiên nàng nói đến chuyện này.
Tin tức Hạ Hầu Dần đã chết hiến cho tất cả sự kiên cường của nàng đột nhiên vỡ nát.
“Ta cho là ta có thể quên hắn, sẽ cùng hài tử sống một cuộc sống mới.” Nàng vỗ về hài tử trong bụng, không thể nào tưởng tượng được, thông minh như Hạ Hầu Dần mà lại có ngày này.
Suy sụp?
Đã chết?
Tại sao lại như vậy?
Nàng nhớ tới Phượng Thành, nhớ tới tòa dinh thự rộng lớn. Tuy rằng đã rời đi, nhưng đã sống một thời gian dài đếntám năm, nơi đó chính là nhà của nàng.
“Hắn đã chết, vậy những người khác đâu? Bọn họ ra sao rồi? Đi nơi nào? Yến Nhi đâu? Quản sự đâu? Đổng Khiết đâu?” Nàng thất thần thì thầm, hàng lệ lại giàn dụa chảy ra.
Nam nhân khó khắn mở miệng, thanh âm so với lúc trước càng khàn hơn.
“Hắn hưu ngươi, ngươi không hận hắn sao?”
“Hận hắn?” Nàng mờ mịt lặp lại.
Nếu là hận hắn, vì sao nàng không quên được hắn? Nếu là hận hắn, vì sao chỉ cần nhớ đến, nàng lại khó chịu? Nếu là hận hắn, vì sao nghe được tin hắn chết, lòng của nàng lại có thể đau như vậy?
Nếu, là. . . . . .
Lòng của nàng chẳng những đau, mà còn hỗn loạn.
“Ta không hiểu được. . . . . .” Nàng nghẹn ngào, cho tới hôm nay mới hiểu được, nàng đối với Hạ Hầu Dần, kỳ thật không chỉ có hận, mà còn có tưởng niệm càng sâu, càng nặng, càng giày vò.
Nam nhân đứng cạnh giướng run rẩy, hô hấp nặng nề. Hắn vươn tay, khát khao có thể lau khô từng giọt lệ của nàng, có thể ôm nàng trong lòng, khiến nàng không còn đau lòng.
Bàn tay to run rẩy chưa kịp chạm vào vai nàng thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập, phịch một tiếng, cửa bị mở ra .
Một thân ảnh nho nhỏ mang đôi giày hồng thêu hoa vội vã chạy vào. Đôi mắt cô bé chứa lệ, vội vàng tìm tìm, thẳng đến nhìn thấy Họa Mi trên giường, nước mắt mới lăn xuống.
“Bá mẫu!” Tiểu cô nương khóc kêu, chạy như bay đến bên giường, tay nhỏ bé mập mạp bám chặt lấy quần áo Họa Mi, như là sợ lỏng tay nàng sẽ biến mất không thấy.
Họa Mi khiếp sợ, sắc mặt trắng bệch như tuyết.
Hai tay nàng run run, vén tóc tiểu cô nương đang nức nở, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt lưng tròng.
“Yến Nhi?” Nàng khó có thể tin, tay vẫn run run. “Yến Nhi, ngươi sao lại ở chỗ này?” Đây là mộng sao? Là nàng đang nằm mơ sao?
Hạ Hầu Yến khóc thút thít, lại bám lấy váy Họa. “Bá mẫu, Yến nhi nhớ người, nhớ người lắm!”
Nàng ôm tiểu cô nương, tâm loạn mờ mịt.
” Phụ thân ngươi đâu?”
“Phụ thân còn tại Nam Dương.” Hạ Hầu yến chôn mình trong váy nàng, khóc nói. “Bá mẫu, cháu rất muốn gặp người, nhưng bá bá nói Yến Nhi phải ngoan ngoãn chờ, bằng không sẽ dọa đến bá mẫu. Nhưng mà cháu nghe được có người nói người té xỉu, cháu lo lắng quá, lo lắng quá. . . . . .” Nàng ngẩng đầu lên, rốt cục khóc lớn. “Yến nhi nhịn không được! Yến nhi không ngoan, nhưng mà Yến nhi rất nhớ người!”
Đôi tay ôm tiểu cô nương bỗng dưng cứng lại.
Sau một lúc lâu sau, nàng mới chậm rãi mở miệng, dùng thanh vô cùng âm bình tĩnh hỏi: “Bá bá muốn cháu ngoan ngoãn chờ?”
“Ân.” Tiểu cô nương gật đầu.
Lúc đầu Họa Mi không nhúc nhích, qua một hồi lâu sau, nàng mới chậm rãi, từ từ ngẩng đầu lên, hai mắt ướt đẫm lệ nhìn thẳng vào nam nhân đứng một bên, trầm mặc không nói.
Thời tiết mặc dù nóng, nàng lại cảm thấy toàn thân lạnh như băng.
Nàng nhìn chằm chằm vào hắn, toàn thân mặc hắc y, mặc dù gấy yếu nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy nam tính khí lực. Nam nhân trước mắt thân hình không hề khòm xuống, khôi phục cao ngất như xưa, mà nàng lúc nãy vì đắm chìm trongđau xót mà không nhận thấy được!
Mọi chuyện được vạch trần.
Hắn lừa nàng.
Ông trời, sao nàng lại mù quáng đến mức này?
Bên trong rơi vào yên lặng, chỉ nghe được tiếng nức nở của Yến Nhi. Cô bé khóc trong chốc lát, rồi cảm giác được không khí có chút không bình thường, mới ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn hai người.
“Bá mẫu?” Nàng kêu to, kéo kéo Họa Mi váy.”Bá mẫu, người làm sao vậy?” Vì sao bá mẫu sắc mặt lại tái nhợt như vậy? Là nàng dọa bá mẫu sao?
Ngoài cửa lại lần nữa truyền đến tiếng bước chân, lão nhân tuổi hơn năm muoi, đầu bạc râu bạc trắng, vẻ mặt lo lắng, ở cửa nhìn xung quanh, chính là Hạ Hầu gia quản sự.
Nhìn thấy tình hình trong phòng, quản sự trong lòng kêu hỏng bét rồi, lập tức biết sự tình trở nên gây go, bởi vì sự xuất hiện của Hạ Hầu Yến xuất hiện, mà bị vạch trần.
“Tiểu thư!” Hắn kiên trì tiến vào, ôm lấy Hạ Hầu Yến, đầu tóc bạc trắng từ đầu đến cuối đều gục xuống, không dám liếc nhìn Họa Mi một cái.
“A, không cần bắt ta, ta muốn ở trong này, ta muốn ở bên cạnh bá mẫu. . . . . . A. . . . . .” Tiểu cô nương giãy dụa nhưng vẫn bị lão quản gia ôm lấy, vội vàng dẫn ra ngoài.
Tiềng ồn ào dần dần đi xa, hai người lại thủy chung nhìn nhau.
Đối mặt ánh mắt lên án của Họa Mi, Hạ Hầu Dần sắc mặt xanh mét, trong lòng hiện lên trăm ngàn cái ý niệm. Hắn mấy lần mở miệng muốn giải thích, nhưng biết nàng sẽ không còn tin tưởng hắn .
Yến Nhi xông vào làm hỏng tất cả dự tính của hắn.
Không biết qua bao lâu, Họa Mi ngồi sững trên giường nãy giờ, mới thong thả vươn tay, tay nhỏ bé trắng noãn khẽ run, chặt chẽ nắm lấy gối trúc. Tiếp theo nháy mắt, nàng không chút nghĩ ngợi, dùng hết khí lực nắm gối trúc ném về Hạ Hầu Dần.
“Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy? !” Nàng khó tin chất vấn, tức giận thở hào hển.
Hạ Hầu Dần đứng ở chỗ cũ, không tránh cũng không trốn. Nàng ném gối trúc đánh trúng giữa ngực hắn rồi rơi xuống trên mặt đất.
“Họa Mi, ngươi nghe ta giải thích.” Hắn khàn giọng nói.
Nàng nghe không nổi bất cứ chuyện gì nữa.
“Không có gì thích hợp để giải thích !”
Đúng rồi, vân theo long, phong theo hổ. Cho nên hắn sửa họ thành Phong.
Nàng nên sớm nghĩ ra! Nàng nên sớm nghĩ ra! Nàng nên sớm nghĩ đến !
Họa Mi xốc lên chăn đệm bước xuống giường, đứng dậy đi ra ngoài. Nàng một lòng nghĩ muốn rời đi, đi ra khỏi căn phòng này, đi ra khỏi tòa dinh thự này. . . . . . Đi đến nơi nào khác cũng tốt cả! Nàng rốt cuộc không thể chịu đựng được việc ở cùng một mái nhà với nam nhân này.
Chính là, lòng nàng quyết tâm nhưng sức lại không đủ.
Mới đi vài bước, nàng liền cảm thấy một trận suy yếu, hai chân nhũn ra, cơ hồ đứng không nổi.
Hạ Hầu Dần vội vàng tiến lên, vươn hai tay khớp xương vặn vẹo vội vã muốn đỡ lấy nàng, chỉ sợ nàng ngã sẽ làm bị thương chính mình.
“Không nên đụng ta!”
Nàng không thấy cảm kích, dùng hết sức lực,oán hận đẩy tay hắn ra, nhất thời không trụ vững được, thậm chí ngay cả chiếc nón phủ vải đen cũng bị nàng làm rơi ra.
Khuôn mặt tuấn lãng ngày xưa đã sớm bị hủy hoại. Trên mắt phải của hắn là một tấm màn che mắt, trên mặt còn có vài vết sẹo dữ tợn.
Ở sâu trong nội tâm, nơi không ai nhìn thấu được dường như bị kim châm chích, đau đớn quá..
Cơn đau làm cho Họa Mi càng buồn bực, nàng căm giận hắn nhưng cũng tức giận chính mình. Phẫn nộ làm cho nàng không thể suy xét, thậm chí là nói không hề suy nghĩ.
“Ngươi diễn trò thật là hoàn hảo.” Nàng cắn cánh môi, nhìn thẳng vào gương mặt quen thuộc nhưng cũng xa lạ. “Ta hỏi ngươi, trêu đùa ta như vậy, chơi tốt lắm sao?”
“Ngươi bình tĩnh một chút, không nên làm động đến thai khí.”
“Cho dù ta chết, cũng không liên quan đến ngươi!” Nàng thét lên giận dữ. “Hạ Hầu Dần, Hổ gia, hay Phong gia, mặc kệ ngươi là người nào, ta đời này cũng không muốn lại nhìn đến ngươi!”
Nàng nói quả quyết, làm cho Hạ Hầu Dần vốn rất bình tĩnh trở nên hoảng hốt. Cả đời này, bất cứ thứ gì hắn cũng từ bỏ được, ngoại trừ nàng…
Hắn chặt chẽ ôm lấy nàng, không cho nàng rời đi, lo sợ nàng thật muốn đi, càng sợ sẽ vĩnh viễn không thấy được nàng. Hắn thà rơi vào luyện ngục cũng chịu đựng được nỗi thống khổ như vậy!
“Hài tử trong bụng nàng cũng là hài tử của ta.” Hắn thô ráp nói, ánh mắt bốc cháy, không gại dùng bất cứ lí do gì để giữ lại nàng.
Nàng giãy dụa không thoát được vòng ôm cứng như sắt của hắn.
“Của ta, của ta, không phải của ngươi.” Nàng không ngừng giãy dụa, ngực không thể hô hấp. “Hài tử của ta không có cha, cha hắn đã chết!”
Hạ Hầu Dần nhìn chăm chú vào nàng, trong mắt hiện lên đầy vẻ đau đớn.
“Họa Mi, ” hắn thì thầm.”Ta là bất đắc dĩ .”
“Bất đắc dĩ?” Nàng cười lạnh. “Ngươi tính gạt ta bao lâu?”
Hắn trả lời cực nhanh.
“Cho đến khi nào nàng chịu tha thứ cho ta.”
Nàng nhìn hắn, một chữ cũng không nói.
Khoảng thời gian ngắn ngủi này đối với Hạ Hầu Dần mà nói, giống như dài đến vĩnh hằng. Hắn chờ đợi, quan sát, kỳ vọng, thấp thỏm , khát vọng, mãi cho đến khi nàng lại lần nữa mở miệng.
“Vĩnh viễn sánh cùng thiên địa. . . . . .” Họa Mi nhìn thẳng hắn, thong thả mà rõ ràng tuyên bố: “Không, có, khả năng!” Nói xong, nàng dùng sức giãy, quay đầu bước đi, thẳng tắp rời khỏi gian phòng.
Phòng ngủ to như vậy chỉ còn lại Hạ Hầu Dần.
Hắn đứng ở tại chỗ, cổ họng thít chặt, nhìn hai tay vặn vẹo của chính mình lưu không được nàng.
Vĩnh viễn sánh cùng thiên địa.
Không có khả năng.
Hắn nhắm lại mắt, đau đớn không thôi, mỗi một từ nàng nói đều giống như đinh nhọn đóng thật sâu vào lòng hắn.
Trời đang hoàng hôn, Họa Mi đi ra Phong gia.
Quản gia sớm bị tốt cỗ kiệu chờ trước cửa, nàng lại kiên trì cự tuyệt, tự mình đi bộ rời đi, không chịu bất cứ chuyện gì Hạ Hầu Dần an bài.
Nàng đi qua mấy cái phố, rất lâu sau mới trở lại nhà mình. Oanh Nhi đang ở làm cơm chiều, không nghe thấy nàng vào cửa, nàng đi vào trong phòng, xoay người muốn đóng cửa thì nhìn thấy Hạ Hầu Dần đang đứng ở phố đối diện, đôi mắt đen không đáy lẳng lặng nhìn nàng.
Nàng cự tuyệt hắn an bài, hắn lại một đường đi theo nàng trở về, không chịu để nàng đơn độc.
Nếu đã thương tổn nàng nặng nề như vậy, hiện nay ân cần thì có ích gì?
Đôi mắt Họa Mi lạnh như băng, nàng nghiêm mặt, đóng sầm cửa thật mạnh trước mắt nam nhân mặc hắc y kia.
Hoàng hôn dần dần đậm, rồi sau đó trăng treo trên ngọn cây.
Trong phòng, ánh nến lung linh.
Họa Mi ngồi trong ánh nến, tâm tư rối loạn. Có rất nhiều hình ảnh như đèn kéo quân quanh co, từng chút từng chút hiện lên trước mắt.
Những người đó, những chuyện trước kia, nàng vốn tưởng chính mình đã quên. . . . . . Nàng tưởng mình đã quên hết tất cả!
Thế nhưng, chính là quên không được.
Thọ yến, vòng cổ trân châu, Đổng Khiết, đại tuyết, hưu thư.
Thanh âm của hắn.
Liễu thị Họa Mi gả nhập Hạ Hầu gia nhiều năm, chưa từng có con, nay lấy hưu thư này làm chứng, từ nay về sau đoạn tuyệt danh phận phu thê, ngày sau nam hôn nữ gả đều không liên quan. Người lập thư, Hạ Hầu Dần.
Đoạn tuyệt danh phận phu thê.
Rõ ràng là hắn chính miệng nói qua .
Ngày sau nam hôn nữ gả đều không liên quan.
Như vậy, mọi chuyện được an bài, chuyện bọn họ ở Xích Dương thành gặp nhau, hắn đối với nàng tương trợ là vì cái gì?
Là trêu đùa sao?
Hắn mất nhiều công phu như vậy là vì trêu đùa nàng?
Thanh âm khan khan liên tục quanh quẩn bên tai.
Họa Mi. Hắn nói. Ta là bất đắc dĩ.
Nàng ngồi dưới ánh nến, gắt gao nhắm lại hai mắt, móng tay đâm vào lòng bàn tay mềm mại.
Họa Mi.
Nàng vì sao không quên được lời hắn nói?
Ta là bất đắc dĩ.
Tay nàng nắm thật chặt.
Nàng buồn bực, phẫn nộ, nhưng cũng biết rõ mọi chuyện hỗn loạn đều có duyên cớ. Nhưng nàng đoán không ra chân tướng, càng không thể tha thứ hắn lại đối đãi nàng như vậy.
Ta là bất đắc dĩ.
Lòng của nàng càng rối loạn.
Rèm cửa bị xốc lên, Oanh Nhi đi đến. Nàng lo lắng nhìn vẻ mặt của chủ tử, im lặng trong chốc lát rồi mới rụt rè mở miệng.
“Phu nhân, ” Oanh Nhi khẽ gọi. “Bên ngoài có vị lão gia nói muốn gặp ngài.”
“Ai ta cũng không muốn gặp.”
“Nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . . Nhưng là kia lão gia quỳ gối trước cửa, nói ngài nếu không thấy hắn, hắn sẽ không đứng lên.” Oanh Nhi khó xử nói, hai tay nắm chặt váy.
Họa Mi nhìn ánh nến, trong lòng mơ hồ đoán ra người đến là ai.
Lúc sau, nàng thở dài một hơi. “Quên đi, cho hắn tiến vào.”
“Dạ.”
Oanh Nhi nghiêng người, lập tức chạy đi. Một lát sau dẫn đến một lão nhân tóc hoa râm, mặt đầy nước mắt.
Mới đi vào nhà, nhìn thấy Họa Mi, thân mình quản sự nhất ải, ngay lập tức quỳ xuống.
“Phu nhân.” Hắn khóc kêu to.
“Ta đã không phải là phu nhân.” Họa Mi thản nhiên nói. “Oanh Nhi, đỡ lão nhân gia đứng lên.”
Lão nhân mặc dù đứng lên, nước mắt vẫn chảy.
“Phu nhân ──”
Nàng đưa tay ngăn lại, không cho đối phương nói thêm gì nữa. “Quản sự, nếu ngài lần này đến là muốn mở lời vì hắn nói chuyện, ngài hiện tại là có thể đi rồi.” Nàng nói trước.
Quản sự lại lắc đầu.
“Phu nhân, ta lần này đến, không phải vì Hổ gia nói chuyện, chính là. . . . . .” Những giọt lệ già nua chảy xuống, lại kiên trì muốn nói. “Chỉ là có chút sự tình, lúc ấy không thể cùng phu nhân thẳng thắn, cho nên tổn thương tình cảm của ngài, trong lòng ta thật sự bất an.”
Họa Mi không có đáp lời, yên lặng nhìn ánh nến.
Quản sự xoa xoa lệ, thận trọng nói: “Phu nhân, ngài hãy nghe ta nói. Hổ gia cùng Nhị phu nhân chưa từng cùng một chỗ.”
Nàng rồi đột nhiên đứng dậy, giống bị đâm vào chỗ đau đớn, yếu ớt nhất, sắc mặt trở nên tái nhợt hơn tuyết. “Ta không muốn nghe chuyện này!”
“Phu nhân, ngài không thể không nghe.” Quản sự lại kiên trì nói tiếp.”Bởi vì hết thảy đều là vì bảo toàn ngài.”
“Bảo toàn ta?”
Quản sự gật đầu.
“Lúc trước, Cổ Hân thèm nhỏ dãi không chỉ là Hạ Hầu gia mà còn có phu nhân ngài.” Hắn hít sâu một hơi, biết lúc này không nói, chỉ sợ sẽ không cơ hội. “Hổ gia biết Cổ Hân quyền thế quá lớn, cửa ải này khó qua, cho nên mới cùng Nhị phu nhân diễn kịch, kích động ngài rời đi Phượng thành.”
Họa Mi cứng người tại chỗ cũ, không nhúc nhích.
“Ngài rời đi Phượng thành không đến mấy ngày, Cổ Hân liền phái người áp giải Hổ gia, thịch thu Hạ Hầu gia, Nhị phu nhân cũng bị bắt đến Cổ gia.” Quản sự nhìn nàng, một câu một câu nói, cố ý đem toàn bộ chân tướng nói cho nàng. “Hổ gia bị giam trong ngục, nhận hết nghiêm hình tra tấn. Hổ gia sớm biết Cổ gia một khi ra tay sẽ không chừa cho hắn con đường sống, cho nên giấu dược trong miệng. Hắn chống đỡ hơn mười ngày, chờ cho tất cả mọi người có thời gian trốn xa mới nuốt dược giả chết.”
“Ngục tốt đem Hổ gia chôn ở bãi tha ma, ta đợi cho đến nửa đêm, mới dám đến mộ phần đem Hổ gia đào ra.”
Quản sự miêu tả tình hình khiến lòng nàng sợ hãi và đau đớn, nàng không muốn biết hắn phải chịu tra tấn, nhưng vẫn lắng nghe những lời này.
” Tay chân Hổ gia bị chặt đứt từng khúc, vỡ nát hết, trên người nơi nơi da tróc thịt bong, có chỗ còn thối rữa sinh mủ. Ta cõng Hổ gia ngồi trên thuyền đã sớm an bài, suốt đêm rời đi Phượng thành, máu trên người hắn thấm vào quần áo, hài miệt của ta, toàn bộ toàn ướt đẫm . . . . . .” Hắn nghẹn ngào nói.
“Lúc Cổ Hân bắt đầu lộ ra ác ý, Hổ gia đã bắt đầu sắp đặt đường dây, đem phần lớn tài sản của Hạ Hầu gia chuyển dời đến các thành phía nam. Hắn sớm lấy lại quyền lực của ngài, không cho ngài xem sổ sách ghi chép là vì để che giấu ngài.”
“Hổ gia hôn mê hơn nửa tháng, vừa mới tỉnh dậy là đến xem ngài.”
“Nhưng mà ngài đặt chân ở Xích Dương thành. Nơi này khí hậu nóng bức, không hề thích hợp dưỡng thương, nhưng Hổ gia cũng không chịu rời đi, kiên quyết ở tại chỗ này, sợ ngài một người có thể xảy ra sơ xuất.”
Dưới ánh nến, nét mặt Họa Mi không chút thay đổi đứng, nhưng một giọt lệ lại lặng lẽ trào ra.
“Thời gian này, Hổ gia mặc dù không hiện thân nhưng vẫn luôn quan tâm ngài, ngày ngày đều hỏi chuyện ngài. Hắn vừa mới có thể rời đi giường bệnh, liền kiên trì dù thế nào cũng phải xuất môn, cho dù chỉ có thể từ xa lén nhìn thấy ngài, ngay cả nói cũng không thể nói một câu, hắn cũng cam tâm tình nguyện.”
Quản sự xoa xoa lệ, biểu tình bi ai.
“Phu nhân, ta cũng không phải nói chuyện vì Hổ gia, chính là, ta nghĩ ngài hẳn là phải biết những chuyện này.” Hắn nhìn chăm chú vào Họa Mi, nước mắt trên mặt cũng mặc kệ không lau. ” Hai trăm hai mươi mấy mạng người trong Hạ Hầu phủ đều là do Hổ gia dùng nửa cái mạng cùng hơn phân nửa tài sản đổi lấy. Nếu hắn không làm như vậy, không bảo toàn được mọi người, cũng không giữ được phu nhân, càng không bảo đảm hài tử trong bụng ngài.”
Lão nhân khóc, nói xong cổ họng đều khàn khàn, lại vẫn không thể không nói.
“Phu nhân, Hổ gia là bất đắc dĩ.” Hắn nói.
Dưới ánh nến, Họa Mi nắm chặt hai tay, cắn chặt cánh môi.
Giọt nến lặng lẽ ngã nhào, như nước mắt nàng.
Họa Mi.
Nàng nhớ rõ Hạ Hầu Dần thì thầm.
Ta là bất đắc dĩ.
Giường mạn*( màn che),
Có âm thanh.
Âm thanh trầm thấp, tiếng bước chân, rồi sau đó là tiếng đóng cửa.
Họa Mi từ từ tỉnh lại.
Giường mạncột giường khắc hoa, đệm chăn, gối trúc đều xa lạ. Nàng có chút mờ mịt, chậm rãi chống đỡ thân mình ngồi dậy, không biết đang ở nơi nào.
Một nam nhân mặc hắc y đi đến bên giường, cúi đầu nhìn nàng. Hình ảnh trên giường là khuôn mặt xinh đẹp, trắng nõn phấn nộn như ngọc của nàng.
“Tỉnh chưa?” Thanh âm khan khan không giấu được lo lắng.
Nàng ngẩng đầu lên, trong mắt đầy nghi hoặc.
“Phong gia?”
“Ngươi té xỉu trong cửa hàng tại Thương Thủy phố, bọn họ buộc lòng phải đưa ngươi về đây trước.” Hắn rót một ly trà nhét vào tay nàng. ” Mau uống chén trà này trước.”
Gốm sứ chứa trà ấm nóng, nàng cầm trên tay, trong lòng bàn tay là ấm, nhưng trong lòng là lạnh. Nàng nhớ đến mọi chuyện nghe được trước khi ngất.
Hạ Hầu gia đã sớm không có.
Hiện tại chỉ còn lại xác trống rỗng.
Bị Cổ gia tiếp quản .
Trừ bỏ khối chiêu bài ra.
Thông đồng với địch phản quốc.
Nghiêm hình tra tấn. . . . . . Nghiêm hình tra tấn. . . . . . Nghiêm hình tra tấn. . . . . .
Đã chết. . . . . .
Một giọt nước mắt chảy xuống gò má, từng giọt rơi vào nước trà.
“Đã chết.”
Nàng thì thào tự nói, vẻ mặt đờ đẫn, không có phát hiện nam nhân cạnh giường bởi vì hai chữ này, thân hình đột nhiên cứng đờ.
“Ta tưởng là sẽ không đau. Nhưng mà đau quá, đau đớn quá.” Lại một giọt lệ mới rơi xuống.
Nàng ngẩng đầu như mê sảng thì thầm .
“Đau quá.” Nàng thì thào nói xong. “Ta cho rằng ta không thương hắn , nhưng mà, vì sao biết hắn đã chết, ta lại đau như vậy.”
Khuôn mặt sau chiếc nón phủ khăn đen như là đang gánh chịu nổi thống khổ cùng cực, vì mỗi câu nói của nàng mà vặn vẹo. Hắn nắm chặt hai nắm đấm, buộc chính mình mở miệng.
“Ai đã chết?”
“Chồng trước của ta.” Nàng cười một tiếng, nước mắt lại rơi xuống. “Ta cũng không phải quả phụ, ta là bị hưu.”
Tầm mắt của nàng không biết dừng ở nơi đâu, chỉ nhìn về phía trước, hoảng hốt, đau xót.
“Từng, ta cho là đời này kiếp này sẽ cùng hắn ân ái dài lâu. Nhưng, tình cảm tám năm so ra không bằng một ngườitiểu thiếp. Hắn nói nàng có thai, lấy lý do không con hưu ta.” Nàng cười nói, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. “Ta rời đi Phượng thành, sau khi xuống thuyền mới phát hiện chính mình mang thai. Thực châm chọc, đúng không?”
Mấy tháng vừa qua, đây là lần đầu tiên nàng nói đến chuyện này.
Tin tức Hạ Hầu Dần đã chết hiến cho tất cả sự kiên cường của nàng đột nhiên vỡ nát.
“Ta cho là ta có thể quên hắn, sẽ cùng hài tử sống một cuộc sống mới.” Nàng vỗ về hài tử trong bụng, không thể nào tưởng tượng được, thông minh như Hạ Hầu Dần mà lại có ngày này.
Suy sụp?
Đã chết?
Tại sao lại như vậy?
Nàng nhớ tới Phượng Thành, nhớ tới tòa dinh thự rộng lớn. Tuy rằng đã rời đi, nhưng đã sống một thời gian dài đếntám năm, nơi đó chính là nhà của nàng.
“Hắn đã chết, vậy những người khác đâu? Bọn họ ra sao rồi? Đi nơi nào? Yến Nhi đâu? Quản sự đâu? Đổng Khiết đâu?” Nàng thất thần thì thầm, hàng lệ lại giàn dụa chảy ra.
Nam nhân khó khắn mở miệng, thanh âm so với lúc trước càng khàn hơn.
“Hắn hưu ngươi, ngươi không hận hắn sao?”
“Hận hắn?” Nàng mờ mịt lặp lại.
Nếu là hận hắn, vì sao nàng không quên được hắn? Nếu là hận hắn, vì sao chỉ cần nhớ đến, nàng lại khó chịu? Nếu là hận hắn, vì sao nghe được tin hắn chết, lòng của nàng lại có thể đau như vậy?
Nếu, là. . . . . .
Lòng của nàng chẳng những đau, mà còn hỗn loạn.
“Ta không hiểu được. . . . . .” Nàng nghẹn ngào, cho tới hôm nay mới hiểu được, nàng đối với Hạ Hầu Dần, kỳ thật không chỉ có hận, mà còn có tưởng niệm càng sâu, càng nặng, càng giày vò.
Nam nhân đứng cạnh giướng run rẩy, hô hấp nặng nề. Hắn vươn tay, khát khao có thể lau khô từng giọt lệ của nàng, có thể ôm nàng trong lòng, khiến nàng không còn đau lòng.
Bàn tay to run rẩy chưa kịp chạm vào vai nàng thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập, phịch một tiếng, cửa bị mở ra .
Một thân ảnh nho nhỏ mang đôi giày hồng thêu hoa vội vã chạy vào. Đôi mắt cô bé chứa lệ, vội vàng tìm tìm, thẳng đến nhìn thấy Họa Mi trên giường, nước mắt mới lăn xuống.
“Bá mẫu!” Tiểu cô nương khóc kêu, chạy như bay đến bên giường, tay nhỏ bé mập mạp bám chặt lấy quần áo Họa Mi, như là sợ lỏng tay nàng sẽ biến mất không thấy.
Họa Mi khiếp sợ, sắc mặt trắng bệch như tuyết.
Hai tay nàng run run, vén tóc tiểu cô nương đang nức nở, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt lưng tròng.
“Yến Nhi?” Nàng khó có thể tin, tay vẫn run run. “Yến Nhi, ngươi sao lại ở chỗ này?” Đây là mộng sao? Là nàng đang nằm mơ sao?
Hạ Hầu Yến khóc thút thít, lại bám lấy váy Họa. “Bá mẫu, Yến nhi nhớ người, nhớ người lắm!”
Nàng ôm tiểu cô nương, tâm loạn mờ mịt.
” Phụ thân ngươi đâu?”
“Phụ thân còn tại Nam Dương.” Hạ Hầu yến chôn mình trong váy nàng, khóc nói. “Bá mẫu, cháu rất muốn gặp người, nhưng bá bá nói Yến Nhi phải ngoan ngoãn chờ, bằng không sẽ dọa đến bá mẫu. Nhưng mà cháu nghe được có người nói người té xỉu, cháu lo lắng quá, lo lắng quá. . . . . .” Nàng ngẩng đầu lên, rốt cục khóc lớn. “Yến nhi nhịn không được! Yến nhi không ngoan, nhưng mà Yến nhi rất nhớ người!”
Đôi tay ôm tiểu cô nương bỗng dưng cứng lại.
Sau một lúc lâu sau, nàng mới chậm rãi mở miệng, dùng thanh vô cùng âm bình tĩnh hỏi: “Bá bá muốn cháu ngoan ngoãn chờ?”
“Ân.” Tiểu cô nương gật đầu.
Lúc đầu Họa Mi không nhúc nhích, qua một hồi lâu sau, nàng mới chậm rãi, từ từ ngẩng đầu lên, hai mắt ướt đẫm lệ nhìn thẳng vào nam nhân đứng một bên, trầm mặc không nói.
Thời tiết mặc dù nóng, nàng lại cảm thấy toàn thân lạnh như băng.
Nàng nhìn chằm chằm vào hắn, toàn thân mặc hắc y, mặc dù gấy yếu nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy nam tính khí lực. Nam nhân trước mắt thân hình không hề khòm xuống, khôi phục cao ngất như xưa, mà nàng lúc nãy vì đắm chìm trongđau xót mà không nhận thấy được!
Mọi chuyện được vạch trần.
Hắn lừa nàng.
Ông trời, sao nàng lại mù quáng đến mức này?
Bên trong rơi vào yên lặng, chỉ nghe được tiếng nức nở của Yến Nhi. Cô bé khóc trong chốc lát, rồi cảm giác được không khí có chút không bình thường, mới ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn hai người.
“Bá mẫu?” Nàng kêu to, kéo kéo Họa Mi váy.”Bá mẫu, người làm sao vậy?” Vì sao bá mẫu sắc mặt lại tái nhợt như vậy? Là nàng dọa bá mẫu sao?
Ngoài cửa lại lần nữa truyền đến tiếng bước chân, lão nhân tuổi hơn năm muoi, đầu bạc râu bạc trắng, vẻ mặt lo lắng, ở cửa nhìn xung quanh, chính là Hạ Hầu gia quản sự.
Nhìn thấy tình hình trong phòng, quản sự trong lòng kêu hỏng bét rồi, lập tức biết sự tình trở nên gây go, bởi vì sự xuất hiện của Hạ Hầu Yến xuất hiện, mà bị vạch trần.
“Tiểu thư!” Hắn kiên trì tiến vào, ôm lấy Hạ Hầu Yến, đầu tóc bạc trắng từ đầu đến cuối đều gục xuống, không dám liếc nhìn Họa Mi một cái.
“A, không cần bắt ta, ta muốn ở trong này, ta muốn ở bên cạnh bá mẫu. . . . . . A. . . . . .” Tiểu cô nương giãy dụa nhưng vẫn bị lão quản gia ôm lấy, vội vàng dẫn ra ngoài.
Tiềng ồn ào dần dần đi xa, hai người lại thủy chung nhìn nhau.
Đối mặt ánh mắt lên án của Họa Mi, Hạ Hầu Dần sắc mặt xanh mét, trong lòng hiện lên trăm ngàn cái ý niệm. Hắn mấy lần mở miệng muốn giải thích, nhưng biết nàng sẽ không còn tin tưởng hắn .
Yến Nhi xông vào làm hỏng tất cả dự tính của hắn.
Không biết qua bao lâu, Họa Mi ngồi sững trên giường nãy giờ, mới thong thả vươn tay, tay nhỏ bé trắng noãn khẽ run, chặt chẽ nắm lấy gối trúc. Tiếp theo nháy mắt, nàng không chút nghĩ ngợi, dùng hết khí lực nắm gối trúc ném về Hạ Hầu Dần.
“Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy? !” Nàng khó tin chất vấn, tức giận thở hào hển.
Hạ Hầu Dần đứng ở chỗ cũ, không tránh cũng không trốn. Nàng ném gối trúc đánh trúng giữa ngực hắn rồi rơi xuống trên mặt đất.
“Họa Mi, ngươi nghe ta giải thích.” Hắn khàn giọng nói.
Nàng nghe không nổi bất cứ chuyện gì nữa.
“Không có gì thích hợp để giải thích !”
Đúng rồi, vân theo long, phong theo hổ. Cho nên hắn sửa họ thành Phong.
Nàng nên sớm nghĩ ra! Nàng nên sớm nghĩ ra! Nàng nên sớm nghĩ đến !
Họa Mi xốc lên chăn đệm bước xuống giường, đứng dậy đi ra ngoài. Nàng một lòng nghĩ muốn rời đi, đi ra khỏi căn phòng này, đi ra khỏi tòa dinh thự này. . . . . . Đi đến nơi nào khác cũng tốt cả! Nàng rốt cuộc không thể chịu đựng được việc ở cùng một mái nhà với nam nhân này.
Chính là, lòng nàng quyết tâm nhưng sức lại không đủ.
Mới đi vài bước, nàng liền cảm thấy một trận suy yếu, hai chân nhũn ra, cơ hồ đứng không nổi.
Hạ Hầu Dần vội vàng tiến lên, vươn hai tay khớp xương vặn vẹo vội vã muốn đỡ lấy nàng, chỉ sợ nàng ngã sẽ làm bị thương chính mình.
“Không nên đụng ta!”
Nàng không thấy cảm kích, dùng hết sức lực,oán hận đẩy tay hắn ra, nhất thời không trụ vững được, thậm chí ngay cả chiếc nón phủ vải đen cũng bị nàng làm rơi ra.
Khuôn mặt tuấn lãng ngày xưa đã sớm bị hủy hoại. Trên mắt phải của hắn là một tấm màn che mắt, trên mặt còn có vài vết sẹo dữ tợn.
Ở sâu trong nội tâm, nơi không ai nhìn thấu được dường như bị kim châm chích, đau đớn quá..
Cơn đau làm cho Họa Mi càng buồn bực, nàng căm giận hắn nhưng cũng tức giận chính mình. Phẫn nộ làm cho nàng không thể suy xét, thậm chí là nói không hề suy nghĩ.
“Ngươi diễn trò thật là hoàn hảo.” Nàng cắn cánh môi, nhìn thẳng vào gương mặt quen thuộc nhưng cũng xa lạ. “Ta hỏi ngươi, trêu đùa ta như vậy, chơi tốt lắm sao?”
“Ngươi bình tĩnh một chút, không nên làm động đến thai khí.”
“Cho dù ta chết, cũng không liên quan đến ngươi!” Nàng thét lên giận dữ. “Hạ Hầu Dần, Hổ gia, hay Phong gia, mặc kệ ngươi là người nào, ta đời này cũng không muốn lại nhìn đến ngươi!”
Nàng nói quả quyết, làm cho Hạ Hầu Dần vốn rất bình tĩnh trở nên hoảng hốt. Cả đời này, bất cứ thứ gì hắn cũng từ bỏ được, ngoại trừ nàng…
Hắn chặt chẽ ôm lấy nàng, không cho nàng rời đi, lo sợ nàng thật muốn đi, càng sợ sẽ vĩnh viễn không thấy được nàng. Hắn thà rơi vào luyện ngục cũng chịu đựng được nỗi thống khổ như vậy!
“Hài tử trong bụng nàng cũng là hài tử của ta.” Hắn thô ráp nói, ánh mắt bốc cháy, không gại dùng bất cứ lí do gì để giữ lại nàng.
Nàng giãy dụa không thoát được vòng ôm cứng như sắt của hắn.
“Của ta, của ta, không phải của ngươi.” Nàng không ngừng giãy dụa, ngực không thể hô hấp. “Hài tử của ta không có cha, cha hắn đã chết!”
Hạ Hầu Dần nhìn chăm chú vào nàng, trong mắt hiện lên đầy vẻ đau đớn.
“Họa Mi, ” hắn thì thầm.”Ta là bất đắc dĩ .”
“Bất đắc dĩ?” Nàng cười lạnh. “Ngươi tính gạt ta bao lâu?”
Hắn trả lời cực nhanh.
“Cho đến khi nào nàng chịu tha thứ cho ta.”
Nàng nhìn hắn, một chữ cũng không nói.
Khoảng thời gian ngắn ngủi này đối với Hạ Hầu Dần mà nói, giống như dài đến vĩnh hằng. Hắn chờ đợi, quan sát, kỳ vọng, thấp thỏm , khát vọng, mãi cho đến khi nàng lại lần nữa mở miệng.
“Vĩnh viễn sánh cùng thiên địa. . . . . .” Họa Mi nhìn thẳng hắn, thong thả mà rõ ràng tuyên bố: “Không, có, khả năng!” Nói xong, nàng dùng sức giãy, quay đầu bước đi, thẳng tắp rời khỏi gian phòng.
Phòng ngủ to như vậy chỉ còn lại Hạ Hầu Dần.
Hắn đứng ở tại chỗ, cổ họng thít chặt, nhìn hai tay vặn vẹo của chính mình lưu không được nàng.
Vĩnh viễn sánh cùng thiên địa.
Không có khả năng.
Hắn nhắm lại mắt, đau đớn không thôi, mỗi một từ nàng nói đều giống như đinh nhọn đóng thật sâu vào lòng hắn.
Trời đang hoàng hôn, Họa Mi đi ra Phong gia.
Quản gia sớm bị tốt cỗ kiệu chờ trước cửa, nàng lại kiên trì cự tuyệt, tự mình đi bộ rời đi, không chịu bất cứ chuyện gì Hạ Hầu Dần an bài.
Nàng đi qua mấy cái phố, rất lâu sau mới trở lại nhà mình. Oanh Nhi đang ở làm cơm chiều, không nghe thấy nàng vào cửa, nàng đi vào trong phòng, xoay người muốn đóng cửa thì nhìn thấy Hạ Hầu Dần đang đứng ở phố đối diện, đôi mắt đen không đáy lẳng lặng nhìn nàng.
Nàng cự tuyệt hắn an bài, hắn lại một đường đi theo nàng trở về, không chịu để nàng đơn độc.
Nếu đã thương tổn nàng nặng nề như vậy, hiện nay ân cần thì có ích gì?
Đôi mắt Họa Mi lạnh như băng, nàng nghiêm mặt, đóng sầm cửa thật mạnh trước mắt nam nhân mặc hắc y kia.
Hoàng hôn dần dần đậm, rồi sau đó trăng treo trên ngọn cây.
Trong phòng, ánh nến lung linh.
Họa Mi ngồi trong ánh nến, tâm tư rối loạn. Có rất nhiều hình ảnh như đèn kéo quân quanh co, từng chút từng chút hiện lên trước mắt.
Những người đó, những chuyện trước kia, nàng vốn tưởng chính mình đã quên. . . . . . Nàng tưởng mình đã quên hết tất cả!
Thế nhưng, chính là quên không được.
Thọ yến, vòng cổ trân châu, Đổng Khiết, đại tuyết, hưu thư.
Thanh âm của hắn.
Liễu thị Họa Mi gả nhập Hạ Hầu gia nhiều năm, chưa từng có con, nay lấy hưu thư này làm chứng, từ nay về sau đoạn tuyệt danh phận phu thê, ngày sau nam hôn nữ gả đều không liên quan. Người lập thư, Hạ Hầu Dần.
Đoạn tuyệt danh phận phu thê.
Rõ ràng là hắn chính miệng nói qua .
Ngày sau nam hôn nữ gả đều không liên quan.
Như vậy, mọi chuyện được an bài, chuyện bọn họ ở Xích Dương thành gặp nhau, hắn đối với nàng tương trợ là vì cái gì?
Là trêu đùa sao?
Hắn mất nhiều công phu như vậy là vì trêu đùa nàng?
Thanh âm khan khan liên tục quanh quẩn bên tai.
Họa Mi. Hắn nói. Ta là bất đắc dĩ.
Nàng ngồi dưới ánh nến, gắt gao nhắm lại hai mắt, móng tay đâm vào lòng bàn tay mềm mại.
Họa Mi.
Nàng vì sao không quên được lời hắn nói?
Ta là bất đắc dĩ.
Tay nàng nắm thật chặt.
Nàng buồn bực, phẫn nộ, nhưng cũng biết rõ mọi chuyện hỗn loạn đều có duyên cớ. Nhưng nàng đoán không ra chân tướng, càng không thể tha thứ hắn lại đối đãi nàng như vậy.
Ta là bất đắc dĩ.
Lòng của nàng càng rối loạn.
Rèm cửa bị xốc lên, Oanh Nhi đi đến. Nàng lo lắng nhìn vẻ mặt của chủ tử, im lặng trong chốc lát rồi mới rụt rè mở miệng.
“Phu nhân, ” Oanh Nhi khẽ gọi. “Bên ngoài có vị lão gia nói muốn gặp ngài.”
“Ai ta cũng không muốn gặp.”
“Nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . . Nhưng là kia lão gia quỳ gối trước cửa, nói ngài nếu không thấy hắn, hắn sẽ không đứng lên.” Oanh Nhi khó xử nói, hai tay nắm chặt váy.
Họa Mi nhìn ánh nến, trong lòng mơ hồ đoán ra người đến là ai.
Lúc sau, nàng thở dài một hơi. “Quên đi, cho hắn tiến vào.”
“Dạ.”
Oanh Nhi nghiêng người, lập tức chạy đi. Một lát sau dẫn đến một lão nhân tóc hoa râm, mặt đầy nước mắt.
Mới đi vào nhà, nhìn thấy Họa Mi, thân mình quản sự nhất ải, ngay lập tức quỳ xuống.
“Phu nhân.” Hắn khóc kêu to.
“Ta đã không phải là phu nhân.” Họa Mi thản nhiên nói. “Oanh Nhi, đỡ lão nhân gia đứng lên.”
Lão nhân mặc dù đứng lên, nước mắt vẫn chảy.
“Phu nhân ──”
Nàng đưa tay ngăn lại, không cho đối phương nói thêm gì nữa. “Quản sự, nếu ngài lần này đến là muốn mở lời vì hắn nói chuyện, ngài hiện tại là có thể đi rồi.” Nàng nói trước.
Quản sự lại lắc đầu.
“Phu nhân, ta lần này đến, không phải vì Hổ gia nói chuyện, chính là. . . . . .” Những giọt lệ già nua chảy xuống, lại kiên trì muốn nói. “Chỉ là có chút sự tình, lúc ấy không thể cùng phu nhân thẳng thắn, cho nên tổn thương tình cảm của ngài, trong lòng ta thật sự bất an.”
Họa Mi không có đáp lời, yên lặng nhìn ánh nến.
Quản sự xoa xoa lệ, thận trọng nói: “Phu nhân, ngài hãy nghe ta nói. Hổ gia cùng Nhị phu nhân chưa từng cùng một chỗ.”
Nàng rồi đột nhiên đứng dậy, giống bị đâm vào chỗ đau đớn, yếu ớt nhất, sắc mặt trở nên tái nhợt hơn tuyết. “Ta không muốn nghe chuyện này!”
“Phu nhân, ngài không thể không nghe.” Quản sự lại kiên trì nói tiếp.”Bởi vì hết thảy đều là vì bảo toàn ngài.”
“Bảo toàn ta?”
Quản sự gật đầu.
“Lúc trước, Cổ Hân thèm nhỏ dãi không chỉ là Hạ Hầu gia mà còn có phu nhân ngài.” Hắn hít sâu một hơi, biết lúc này không nói, chỉ sợ sẽ không cơ hội. “Hổ gia biết Cổ Hân quyền thế quá lớn, cửa ải này khó qua, cho nên mới cùng Nhị phu nhân diễn kịch, kích động ngài rời đi Phượng thành.”
Họa Mi cứng người tại chỗ cũ, không nhúc nhích.
“Ngài rời đi Phượng thành không đến mấy ngày, Cổ Hân liền phái người áp giải Hổ gia, thịch thu Hạ Hầu gia, Nhị phu nhân cũng bị bắt đến Cổ gia.” Quản sự nhìn nàng, một câu một câu nói, cố ý đem toàn bộ chân tướng nói cho nàng. “Hổ gia bị giam trong ngục, nhận hết nghiêm hình tra tấn. Hổ gia sớm biết Cổ gia một khi ra tay sẽ không chừa cho hắn con đường sống, cho nên giấu dược trong miệng. Hắn chống đỡ hơn mười ngày, chờ cho tất cả mọi người có thời gian trốn xa mới nuốt dược giả chết.”
“Ngục tốt đem Hổ gia chôn ở bãi tha ma, ta đợi cho đến nửa đêm, mới dám đến mộ phần đem Hổ gia đào ra.”
Quản sự miêu tả tình hình khiến lòng nàng sợ hãi và đau đớn, nàng không muốn biết hắn phải chịu tra tấn, nhưng vẫn lắng nghe những lời này.
” Tay chân Hổ gia bị chặt đứt từng khúc, vỡ nát hết, trên người nơi nơi da tróc thịt bong, có chỗ còn thối rữa sinh mủ. Ta cõng Hổ gia ngồi trên thuyền đã sớm an bài, suốt đêm rời đi Phượng thành, máu trên người hắn thấm vào quần áo, hài miệt của ta, toàn bộ toàn ướt đẫm . . . . . .” Hắn nghẹn ngào nói.
“Lúc Cổ Hân bắt đầu lộ ra ác ý, Hổ gia đã bắt đầu sắp đặt đường dây, đem phần lớn tài sản của Hạ Hầu gia chuyển dời đến các thành phía nam. Hắn sớm lấy lại quyền lực của ngài, không cho ngài xem sổ sách ghi chép là vì để che giấu ngài.”
“Hổ gia hôn mê hơn nửa tháng, vừa mới tỉnh dậy là đến xem ngài.”
“Nhưng mà ngài đặt chân ở Xích Dương thành. Nơi này khí hậu nóng bức, không hề thích hợp dưỡng thương, nhưng Hổ gia cũng không chịu rời đi, kiên quyết ở tại chỗ này, sợ ngài một người có thể xảy ra sơ xuất.”
Dưới ánh nến, nét mặt Họa Mi không chút thay đổi đứng, nhưng một giọt lệ lại lặng lẽ trào ra.
“Thời gian này, Hổ gia mặc dù không hiện thân nhưng vẫn luôn quan tâm ngài, ngày ngày đều hỏi chuyện ngài. Hắn vừa mới có thể rời đi giường bệnh, liền kiên trì dù thế nào cũng phải xuất môn, cho dù chỉ có thể từ xa lén nhìn thấy ngài, ngay cả nói cũng không thể nói một câu, hắn cũng cam tâm tình nguyện.”
Quản sự xoa xoa lệ, biểu tình bi ai.
“Phu nhân, ta cũng không phải nói chuyện vì Hổ gia, chính là, ta nghĩ ngài hẳn là phải biết những chuyện này.” Hắn nhìn chăm chú vào Họa Mi, nước mắt trên mặt cũng mặc kệ không lau. ” Hai trăm hai mươi mấy mạng người trong Hạ Hầu phủ đều là do Hổ gia dùng nửa cái mạng cùng hơn phân nửa tài sản đổi lấy. Nếu hắn không làm như vậy, không bảo toàn được mọi người, cũng không giữ được phu nhân, càng không bảo đảm hài tử trong bụng ngài.”
Lão nhân khóc, nói xong cổ họng đều khàn khàn, lại vẫn không thể không nói.
“Phu nhân, Hổ gia là bất đắc dĩ.” Hắn nói.
Dưới ánh nến, Họa Mi nắm chặt hai tay, cắn chặt cánh môi.
Giọt nến lặng lẽ ngã nhào, như nước mắt nàng.
Họa Mi.
Nàng nhớ rõ Hạ Hầu Dần thì thầm.
Ta là bất đắc dĩ.
Giường mạn*( màn che),
Tác giả :
Điển Tâm