Hoa Máu
Chương 19: Bệnh viện quốc tế
Dọc theo dãy hành lang được lót gạch men trắng trong suốt vô cùng sạch sẽ, người đi lại bận rộn không tả xiết, tại phòng bệnh VIP, xuất hiện tình cảnh vô cùng bắt mắt, Trà Thiên Phúc trừng mắt, hai tay giang ra như gà mẹ bảo vệ gà con, quyết tuyệt ngăn cản bước chân của mấy tên nam nhân đang có ý định đi vào trong, hai mắt anh đã đục ngầu vì mệt mỏi, cả đêm không ngủ, hôm nay cũng không đến trường, điện thoại cũng vứt ở nhà, vừa lo cho em gái, lại bất đắc dĩ không gọi được cho vợ của mình, sợ em ấy lo lắng nên tâm trạng cũng vô cùng tăm tối hơn, không phúc hậu đem mọi tội lỗi đổ lên đầu của bốn tên nam nhân đang hai mắt đã mất kiên nhẫn, vừa nóng vội cũng vừa bất đắc dĩ, thật sự cả bốn người vô cùng muốn đem Trà Thiên Phúc ném sang một bên, nhưng căn bản là không dám, bởi vì đây là anh trai của Trà Hồng Yên, bọn họ sao lại không biết người yêu của bọn họ vô cùng “ cưng chiều” anh trai mình, đến mức đôi lúc họ cũng thật sự ghen tị vì điều đó.
-“ Hội trưởng, anh mau cho bọn em qua, bọn em vô cùng sốt ruột” Đôi mắt màu tím của An Nhĩ Kỳ lộ ra ý cầu xin, bộ dạng này nếu bị người ta thấy sẽ vô cùng doạ người đi, một con người cao ngạo như hắn tuy có lúc tuỳ ý, nhưng thật sự chưa bao giờ hắn hạ mình với bất kì ai, trừ Trà Hồng Yên.
-“ Các cậu mau đi về đi, em gái tôi không vừa ý chút nào với các cậu, nhìn thấy các cậu con bé đang yếu sẽ không vui vẻ gì?” Trà Thiên Phúc lạnh lùng nói
-“ Không được, hôm nay tụi em quyết vào bằng được” Bạch Chính Lăng thân hình cao lớn, cơ bắp đã giựt giựt, tính tình vô cùng không tốt, hắn như một quả núi lửa đang chuẩn bị bùng nổ
-“ Nếu anh không tránh ra đừng trách tụi em” Hồng Lân vô cùng không kiên nhẫn, giọng nói càng lạnh đi, đáy mắt giấu sau tròng kính đã gợn sóng, mồ hôi trên trán li ti
-“ ...” Triệu Tử Phong tay đút vào túi quần nhìn chằm chằm vào Trà Thiên Phúc, đôi mắt đỏ ngầu lên như một con dã thú chuẩn bị cắn mồi.
Không khí vô cùng căng thẳng bên ngoài, nhưng bên trong phòng bệnh...lại vô cùng thoải mái
-“ Thật là phiền” Trà Hồng Yên nhai miếng táo trong miệng đã được ướp lạnh, đầu tựa hồ vẫn còn đau nhức, bàn tay thon dài trắng nõn đa nhay nhay hai mi tâm cô từ đằng sau, Hoàng Ân vô cùng vui vẻ ngồi phía sau lưng cô mát xa đầu cho cô, Nhạc Ly Ly thì ngủ như heo bên ghế salon, mệt mỏi lo lắng một đêm nên cô ngủ say như chết, sợ rằng trời sập cũng chẳng đủ để đánh thức cô dậy.
-“ Không ngờ cậu vẫn có cái tài này” Trà Hồng Yên nheo nheo mắt thoải mái, hừ lạnh coi thường tiếng ầm ĩ bên ngoài
-“ Cậu thích là được, nếu cậu muốn lúc nào tớ cũng sẽ giúp cậu mát xa” Tròng mắt màu trà đầy ôn nhu, gương mặt trắng nõn thanh tú đầy thư sinh vô cùng hạnh phúc, thế nhưng lời nói lại đáng ghét, hừ được của rồi còn khoe mẽ, rõ ràng đang ăn đậu hũ sung sướng muốn lên tiên, còn ta đây. Trà Hồng Yên đảo mắt coi thường.
Hưởng thụ không khí trong lành trong phòng bệnh, như bà hoàng nhắm mắt dưỡng thần, một loạt tiếng bước chân vang lên làm cô khẽ hé mắt, gì đây...anh hai thật sự bị ném ra ngoài, nhưng bên ngoài làm gì có tiếng động đả thương nhau.
-“ Yên Yên, em vẫn khoẻ chứ” Gấu thúi đôi mắt lo lắng nhìn gương mặt tái nhợt của cô, vài sợi tóc rủ trước trán vô cùng nhếch nhác nhưng làm hắn trở nên vô cùng phong tình nam tính, làn da màu đồng dưới ánh nắng buổi sáng từ khung cửa thuỷ tinh ánh lên màu sắc vô cùng đẹp mắt, da thịt rắn chắc, thật sự làm cô muốn cắn một miếng.
-“ Em không sao chứ?” Triệu Tử Phong lo lắng vọt đến trước giường của cô, thấy tình cảnh thân mật giữa cô vào tên tiểu bạch kiểm đáng ghét chiếm được nhiều lợi nhất kể từ ngày cô giận bọn hắn, đáy mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gương mặt thư sinh của tiểu bạch kiểm, Hoàng Ân cũng không sợ hãi, đáy mắt trong trẻo nghiêm túc chống lại cái nhìn sắc lẹm như dao của Triệu Tử Phong.
-“ Yên Yên, em làm tôi sợ muốn chết” Nuốt xuống cảm giác chua lè đang dâng lên đến tận ngực, làm như không thấy bàn tay đang để ở mi tâm của cô, An Nhĩ Kỳ lộ ra nụ cười vô cùng khó coi, đáy mắt đều là bất đắc dĩ
Chỉ có Hồng Lân vẫn im lìm không nói, đôi mắt tham lam đem gương mặt của cô khắc sâu vào đáy mắt của mình, nỗi nhớ cắn nuốt hắn đến điên cuồng, ông trời dường như trêu hắn, Hồng Lân sinh ra có sức tự chủ kinh người, trong chuyện khác có thể đó là điểm mạnh của hắn, thế nhưng đứng trước Trà Hồng Yên đó là nhược điểm chết người, bởi vì Trà Hồng Yên vô cùng không thích người khác đi lệch ý mình, sự bá đạo và tàn nhẫn khi được rèn luyện trong tổ chức của cô đã ngấm thật sâu vào máu của cô. Ngay cả Thác Lan – tiểu đội trưởng của cô cũng phải chịu thua cô và bất đắc dĩ nhường cô trong mọi chuyện.
-“ Dường như các người vô cùng nghe không hiểu tiếng nói của tôi” Trà Hồng Yên thản nhiên nói, đôi mắt tìm kiếm nhìn ra cửa, không phải là anh hai bị họ giết người diệt khẩu quăng xác ở đâu rồi chứ. Thật là, mà cũng chẳng trách được bốn người bọn hắn chỉ một mình gấu thúi cũng đủ đem anh hai ném xó rồi.
-“ Em không cần lo, anh hai của em đi tìm chị dâu rồi” Triệu Tử Phong lạnh giọng nói, sự kiên nhẫn của hắn dành cho cô đã không còn, nếu như cô không để hắn ôn nhu yêu cô, vậy thì cứ bá đạo mà chiếm lấy cô vậy
-“ Gì?” CMN chứ anh hai ham sắc bỏ em gái, mà khoan đã, Triệu Tử Phong dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với cô. Con chó nhỏ của cô bắt đầu biết phản kháng.
-“ Trà Hồng Yên, tôi chịu đủ em rồi, lần này dù em có đe doạ như thế nào, có chết một tất cũng không xa em, em muốn chuyển trường, được, tôi đi theo em, tôi không tin với thế lực nhà họ Triệu không bám theo được dấu vết của em” Triệu Tử Phong bá đạo nói, nhưng đôi mắt vẫn ôn nhu nhìn ngắm gương mặt của cô.
-“ Phải đó, chúng tôi không chịu đựng được việc phải ở cách xa em như thế, tôi không tin với thế lực Bạch gia việc theo chân em là khó” Bạch Chính Lăng tính tình cũng biến đổi không ít, cả mấy ngày nay bị cô giày vò, việc không được chạm vào cô, nói chuyện với cô như thuốc độc ngấm sâu vào người hắn, làm hắn đau nhức, cái đau âm ỉ kéo dài vô cùng khó chịu,
-“ Tôi cũng chịu không nổi rồi Trà Hồng Yên, dù có trả cái giá đắt thế nào, tôi cũng quyết không buông em ra đâu” An Nhĩ Kỳ khôi phục bộ dáng tự ti, khí chất hoàng tộc thoát ra từ trong xương cốt của mình, đôi mắt màu tím sáng lên như tìm được hi vọng, nụ cười mê người vô cùng chói mắt.
Mắt phải của cô giựt giựt, cmn ngày khởi nghĩa sao, dám làm phản. Đúng như vậy, sao cô có thể quên mất hiện giờ cô là Trà Hồng Yên chứ không phải là một sát thủ của tổ chức ngầm, việc che dấu thông tin sẽ khó hơn rất nhiều, lại nghĩ đến bối cảnh của bốn con cua trước mắt này =.= cmn lời mình đe doạ như lời của con nít ranh ba tuổi, có thể lúc đầu bọn hắn vì tôn trọng cô nên mới nghe lời, nhưng cái giới hạn chịu đựng vô cùng ngắn, cô thật sự chọt vào điểm tử của họ. CMN cô thầm chửi mình lại cư xử như một đứa con nít. Nhạc Ly Ly xem ra mắng cô là đồ con nít chính xác nhỉ. Đúng là điên mất thôi.
-“ Cút” Cô giơ tay ném đĩa trái cây về phía An Nhĩ Kỳ, nhưng thật không may, cái đĩa lại chệch hướng va thẳng vào đầu của Hồng Lân, cái đĩa vỡ ra thành trăm mảnh, rơi xuống chân hắn. Máu từ vết thương trên đầu chảy xuống gò má hắn, màu máu đỏ chói dưới ánh sáng càng trở nên quỷ mị, trên gương mặt trắng nõn, tuyệt luân như thiên sứ không thuộc về trần gian của Hồng Lân, vết máu như loại ấn kí ma quỷ đầy mê hoặc đày hắn xuống trần gian, một thiên sứ bị đoạ, hắn bị đoạ bởi dấu ấn mà Trà Hồng Yên khảm sâu vào lòng hắn. Hồng Lân dường như không cảm thấy đau đớn, gương mặt vẫn lạnh nhạt đứng ở đó, tròng mắt như hồ nước bình yên ngắm nhìn cô, từ đâu tới cuối đều lấy sự im lặng tôn trọng cô, bàn tay cô rơi giữa không trung dường như trở nên bất động, sự tức giận, hay còn gọi là sự nhục nhã về chính mình dường như bị vết máu nóng của Hồng Lân nhấn chìm, cô không ngờ việc làm bị thương động vật nhỏ của mình là vô cùng không dễ chịu, nhìn hắn cam chịu không nói tiếng nào đứng ở đó, từ đầu tới cuối, hắn chỉ biết làm theo lời cô, không phải cô muốn như thế sao, ở Hồng Lân, Trà Hồng Yên muốn chinh phục hắn, không phải muốn nhìn hắn cam chịu mà cô muốn khơi gọi dục cảm bên trong hắn, muốn hắn trở nên nóng giận vì cô, điên lên vì cô, nhưng không phải thái độ cam chịu im lặng như vậy. Cả hai đều đi ngược lại ý của nhau, Hồng Lân sợ cô tức giận nên chiều ý cô, còn cô muốn hắn phản kháng lại nhưng hắn laị không.
-“ Còn đứng đó làm gì, mau đi tìm y tá đi” Trà Hồng Yên nhắm mắt lại đè cảm giác khó chịu xuống, lần nữa mở mắt ra, đôi mắt đầy vô cảm
Đúng cái lúc mọi người như nghẹt thở, một nhân vật không muốn mời đến lại tự động bước vào, Hắc Đình Khương nãy giờ đứng ngoài cửa, nhìn một màn này vô cùng kinh ngạc, xem ra việc đám người Triệu Tử Phong ngay cả tên thiên sứ kia cũng đã quỳ xuống dưới gót chân của Trà Hồng Yên.
-“ Xem ra chuyện này vô cùng thú vị nhỉ, lâu rồi không gặp, Hồng Lân tiểu tử” Tiếng nói nam tính trầm thấp vang lên, khiến đám người Triệu Tử Phong hơi động, Hồng Lân quay lưng về đằng sau, nhìn người luôn nhìn mình như kẻ thù, mày khẽ nheo một cái, nhưng sau đó làm một cái động tác vô cùng đáng hận, quay lưng lại với Hắc Đình Khương tiếp tục im lặng trực tiếp đem hắn xem thành không khí, bộ dạng vô cảm đó của Hồng Lân làm cho Hắc Đình Khương vô cùng tức giận, lại nhìn đến nữ nhân đang ngồi trên giường, hắn hơi ngây ra một lát. Khuôn mặt hơi tròn tái nhợt, ngũ quan tuyệt mĩ vô cùng được ông trời ưu ái, người đẹp Hắc Đình Khương đã thấy qua không ít, nhưng người có khí chất như Trà Hồng Yên thì tựa như một viên bảo thạch hiếm có, đôi mắt trong suốt lạnh lùng không sợ hãi nhìn thẳng vào hắn, khí thế bức người toả ra hơi lạnh đầy sát khí, khoé miệng mân lên một nụ cười hư ảo vô tình cũng hữu tình, người bên ngoài còn đáng giá hơn cả khi nhìn trong hình, nhưng xem ra hắn gặp rất nhiều trở ngại đây, nhưng hứng thú vô cùng.
Thấy Hắc Đình Khương nhìn chằm chằm mình như một miếng mồi ngon, Trà Hồng Yên thật sự không mấy vui vẻ, lại nhìn đến người đàn ông tuyệt mĩ trước mắt, cô than thầm một tiêng, kiếp này cô có thật nhiều hoa đào, còn cao hơn cả anh hai, đúng là một bộ dạng hắc đạo nguy hiểm, gương mặt góc cạnh đầy nam tính, đôi mắt như cả một trời hắc ám bao trùm, thâm trầm đầy ý vị, khoé môi mỏng nhếch lên một nụ cười thú vị, mày kiếm mũi cao, bên dưới cái cổ thon dài một hình xăm hình long vô cùng tinh tế uốn lượn sống động như ôm lấy cổ hắn.
-“ Mày làm gì ở đây” Nhìn thấy Hắc Đình Khương tầm mắt dán vào người yêu hắn, Triệu Tử Phong một bước chắn trước cô, đem thân thể của mình che khuất tầm mắt của Hắc Đình Khương, đôi mắt lạnh lùng, giọng nói tràn đầy nguy hiểm.
-“ Tao làm gì ở đây cần thông báo với mày sao, Triệu Tử Phong” Hắc Đình Khương cười khích một cái, bước chân chậm rãi đến gần Triệu Tử Phong, hai đôi mắt giao nhau bắn toé lên vị căm ghét.
Trà Hồng Yên cảm thấy ngày tháng sau này của mình chắc chắn sẽ ồn ào không chịu nổi.
-“ Hội trưởng, anh mau cho bọn em qua, bọn em vô cùng sốt ruột” Đôi mắt màu tím của An Nhĩ Kỳ lộ ra ý cầu xin, bộ dạng này nếu bị người ta thấy sẽ vô cùng doạ người đi, một con người cao ngạo như hắn tuy có lúc tuỳ ý, nhưng thật sự chưa bao giờ hắn hạ mình với bất kì ai, trừ Trà Hồng Yên.
-“ Các cậu mau đi về đi, em gái tôi không vừa ý chút nào với các cậu, nhìn thấy các cậu con bé đang yếu sẽ không vui vẻ gì?” Trà Thiên Phúc lạnh lùng nói
-“ Không được, hôm nay tụi em quyết vào bằng được” Bạch Chính Lăng thân hình cao lớn, cơ bắp đã giựt giựt, tính tình vô cùng không tốt, hắn như một quả núi lửa đang chuẩn bị bùng nổ
-“ Nếu anh không tránh ra đừng trách tụi em” Hồng Lân vô cùng không kiên nhẫn, giọng nói càng lạnh đi, đáy mắt giấu sau tròng kính đã gợn sóng, mồ hôi trên trán li ti
-“ ...” Triệu Tử Phong tay đút vào túi quần nhìn chằm chằm vào Trà Thiên Phúc, đôi mắt đỏ ngầu lên như một con dã thú chuẩn bị cắn mồi.
Không khí vô cùng căng thẳng bên ngoài, nhưng bên trong phòng bệnh...lại vô cùng thoải mái
-“ Thật là phiền” Trà Hồng Yên nhai miếng táo trong miệng đã được ướp lạnh, đầu tựa hồ vẫn còn đau nhức, bàn tay thon dài trắng nõn đa nhay nhay hai mi tâm cô từ đằng sau, Hoàng Ân vô cùng vui vẻ ngồi phía sau lưng cô mát xa đầu cho cô, Nhạc Ly Ly thì ngủ như heo bên ghế salon, mệt mỏi lo lắng một đêm nên cô ngủ say như chết, sợ rằng trời sập cũng chẳng đủ để đánh thức cô dậy.
-“ Không ngờ cậu vẫn có cái tài này” Trà Hồng Yên nheo nheo mắt thoải mái, hừ lạnh coi thường tiếng ầm ĩ bên ngoài
-“ Cậu thích là được, nếu cậu muốn lúc nào tớ cũng sẽ giúp cậu mát xa” Tròng mắt màu trà đầy ôn nhu, gương mặt trắng nõn thanh tú đầy thư sinh vô cùng hạnh phúc, thế nhưng lời nói lại đáng ghét, hừ được của rồi còn khoe mẽ, rõ ràng đang ăn đậu hũ sung sướng muốn lên tiên, còn ta đây. Trà Hồng Yên đảo mắt coi thường.
Hưởng thụ không khí trong lành trong phòng bệnh, như bà hoàng nhắm mắt dưỡng thần, một loạt tiếng bước chân vang lên làm cô khẽ hé mắt, gì đây...anh hai thật sự bị ném ra ngoài, nhưng bên ngoài làm gì có tiếng động đả thương nhau.
-“ Yên Yên, em vẫn khoẻ chứ” Gấu thúi đôi mắt lo lắng nhìn gương mặt tái nhợt của cô, vài sợi tóc rủ trước trán vô cùng nhếch nhác nhưng làm hắn trở nên vô cùng phong tình nam tính, làn da màu đồng dưới ánh nắng buổi sáng từ khung cửa thuỷ tinh ánh lên màu sắc vô cùng đẹp mắt, da thịt rắn chắc, thật sự làm cô muốn cắn một miếng.
-“ Em không sao chứ?” Triệu Tử Phong lo lắng vọt đến trước giường của cô, thấy tình cảnh thân mật giữa cô vào tên tiểu bạch kiểm đáng ghét chiếm được nhiều lợi nhất kể từ ngày cô giận bọn hắn, đáy mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gương mặt thư sinh của tiểu bạch kiểm, Hoàng Ân cũng không sợ hãi, đáy mắt trong trẻo nghiêm túc chống lại cái nhìn sắc lẹm như dao của Triệu Tử Phong.
-“ Yên Yên, em làm tôi sợ muốn chết” Nuốt xuống cảm giác chua lè đang dâng lên đến tận ngực, làm như không thấy bàn tay đang để ở mi tâm của cô, An Nhĩ Kỳ lộ ra nụ cười vô cùng khó coi, đáy mắt đều là bất đắc dĩ
Chỉ có Hồng Lân vẫn im lìm không nói, đôi mắt tham lam đem gương mặt của cô khắc sâu vào đáy mắt của mình, nỗi nhớ cắn nuốt hắn đến điên cuồng, ông trời dường như trêu hắn, Hồng Lân sinh ra có sức tự chủ kinh người, trong chuyện khác có thể đó là điểm mạnh của hắn, thế nhưng đứng trước Trà Hồng Yên đó là nhược điểm chết người, bởi vì Trà Hồng Yên vô cùng không thích người khác đi lệch ý mình, sự bá đạo và tàn nhẫn khi được rèn luyện trong tổ chức của cô đã ngấm thật sâu vào máu của cô. Ngay cả Thác Lan – tiểu đội trưởng của cô cũng phải chịu thua cô và bất đắc dĩ nhường cô trong mọi chuyện.
-“ Dường như các người vô cùng nghe không hiểu tiếng nói của tôi” Trà Hồng Yên thản nhiên nói, đôi mắt tìm kiếm nhìn ra cửa, không phải là anh hai bị họ giết người diệt khẩu quăng xác ở đâu rồi chứ. Thật là, mà cũng chẳng trách được bốn người bọn hắn chỉ một mình gấu thúi cũng đủ đem anh hai ném xó rồi.
-“ Em không cần lo, anh hai của em đi tìm chị dâu rồi” Triệu Tử Phong lạnh giọng nói, sự kiên nhẫn của hắn dành cho cô đã không còn, nếu như cô không để hắn ôn nhu yêu cô, vậy thì cứ bá đạo mà chiếm lấy cô vậy
-“ Gì?” CMN chứ anh hai ham sắc bỏ em gái, mà khoan đã, Triệu Tử Phong dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với cô. Con chó nhỏ của cô bắt đầu biết phản kháng.
-“ Trà Hồng Yên, tôi chịu đủ em rồi, lần này dù em có đe doạ như thế nào, có chết một tất cũng không xa em, em muốn chuyển trường, được, tôi đi theo em, tôi không tin với thế lực nhà họ Triệu không bám theo được dấu vết của em” Triệu Tử Phong bá đạo nói, nhưng đôi mắt vẫn ôn nhu nhìn ngắm gương mặt của cô.
-“ Phải đó, chúng tôi không chịu đựng được việc phải ở cách xa em như thế, tôi không tin với thế lực Bạch gia việc theo chân em là khó” Bạch Chính Lăng tính tình cũng biến đổi không ít, cả mấy ngày nay bị cô giày vò, việc không được chạm vào cô, nói chuyện với cô như thuốc độc ngấm sâu vào người hắn, làm hắn đau nhức, cái đau âm ỉ kéo dài vô cùng khó chịu,
-“ Tôi cũng chịu không nổi rồi Trà Hồng Yên, dù có trả cái giá đắt thế nào, tôi cũng quyết không buông em ra đâu” An Nhĩ Kỳ khôi phục bộ dáng tự ti, khí chất hoàng tộc thoát ra từ trong xương cốt của mình, đôi mắt màu tím sáng lên như tìm được hi vọng, nụ cười mê người vô cùng chói mắt.
Mắt phải của cô giựt giựt, cmn ngày khởi nghĩa sao, dám làm phản. Đúng như vậy, sao cô có thể quên mất hiện giờ cô là Trà Hồng Yên chứ không phải là một sát thủ của tổ chức ngầm, việc che dấu thông tin sẽ khó hơn rất nhiều, lại nghĩ đến bối cảnh của bốn con cua trước mắt này =.= cmn lời mình đe doạ như lời của con nít ranh ba tuổi, có thể lúc đầu bọn hắn vì tôn trọng cô nên mới nghe lời, nhưng cái giới hạn chịu đựng vô cùng ngắn, cô thật sự chọt vào điểm tử của họ. CMN cô thầm chửi mình lại cư xử như một đứa con nít. Nhạc Ly Ly xem ra mắng cô là đồ con nít chính xác nhỉ. Đúng là điên mất thôi.
-“ Cút” Cô giơ tay ném đĩa trái cây về phía An Nhĩ Kỳ, nhưng thật không may, cái đĩa lại chệch hướng va thẳng vào đầu của Hồng Lân, cái đĩa vỡ ra thành trăm mảnh, rơi xuống chân hắn. Máu từ vết thương trên đầu chảy xuống gò má hắn, màu máu đỏ chói dưới ánh sáng càng trở nên quỷ mị, trên gương mặt trắng nõn, tuyệt luân như thiên sứ không thuộc về trần gian của Hồng Lân, vết máu như loại ấn kí ma quỷ đầy mê hoặc đày hắn xuống trần gian, một thiên sứ bị đoạ, hắn bị đoạ bởi dấu ấn mà Trà Hồng Yên khảm sâu vào lòng hắn. Hồng Lân dường như không cảm thấy đau đớn, gương mặt vẫn lạnh nhạt đứng ở đó, tròng mắt như hồ nước bình yên ngắm nhìn cô, từ đâu tới cuối đều lấy sự im lặng tôn trọng cô, bàn tay cô rơi giữa không trung dường như trở nên bất động, sự tức giận, hay còn gọi là sự nhục nhã về chính mình dường như bị vết máu nóng của Hồng Lân nhấn chìm, cô không ngờ việc làm bị thương động vật nhỏ của mình là vô cùng không dễ chịu, nhìn hắn cam chịu không nói tiếng nào đứng ở đó, từ đầu tới cuối, hắn chỉ biết làm theo lời cô, không phải cô muốn như thế sao, ở Hồng Lân, Trà Hồng Yên muốn chinh phục hắn, không phải muốn nhìn hắn cam chịu mà cô muốn khơi gọi dục cảm bên trong hắn, muốn hắn trở nên nóng giận vì cô, điên lên vì cô, nhưng không phải thái độ cam chịu im lặng như vậy. Cả hai đều đi ngược lại ý của nhau, Hồng Lân sợ cô tức giận nên chiều ý cô, còn cô muốn hắn phản kháng lại nhưng hắn laị không.
-“ Còn đứng đó làm gì, mau đi tìm y tá đi” Trà Hồng Yên nhắm mắt lại đè cảm giác khó chịu xuống, lần nữa mở mắt ra, đôi mắt đầy vô cảm
Đúng cái lúc mọi người như nghẹt thở, một nhân vật không muốn mời đến lại tự động bước vào, Hắc Đình Khương nãy giờ đứng ngoài cửa, nhìn một màn này vô cùng kinh ngạc, xem ra việc đám người Triệu Tử Phong ngay cả tên thiên sứ kia cũng đã quỳ xuống dưới gót chân của Trà Hồng Yên.
-“ Xem ra chuyện này vô cùng thú vị nhỉ, lâu rồi không gặp, Hồng Lân tiểu tử” Tiếng nói nam tính trầm thấp vang lên, khiến đám người Triệu Tử Phong hơi động, Hồng Lân quay lưng về đằng sau, nhìn người luôn nhìn mình như kẻ thù, mày khẽ nheo một cái, nhưng sau đó làm một cái động tác vô cùng đáng hận, quay lưng lại với Hắc Đình Khương tiếp tục im lặng trực tiếp đem hắn xem thành không khí, bộ dạng vô cảm đó của Hồng Lân làm cho Hắc Đình Khương vô cùng tức giận, lại nhìn đến nữ nhân đang ngồi trên giường, hắn hơi ngây ra một lát. Khuôn mặt hơi tròn tái nhợt, ngũ quan tuyệt mĩ vô cùng được ông trời ưu ái, người đẹp Hắc Đình Khương đã thấy qua không ít, nhưng người có khí chất như Trà Hồng Yên thì tựa như một viên bảo thạch hiếm có, đôi mắt trong suốt lạnh lùng không sợ hãi nhìn thẳng vào hắn, khí thế bức người toả ra hơi lạnh đầy sát khí, khoé miệng mân lên một nụ cười hư ảo vô tình cũng hữu tình, người bên ngoài còn đáng giá hơn cả khi nhìn trong hình, nhưng xem ra hắn gặp rất nhiều trở ngại đây, nhưng hứng thú vô cùng.
Thấy Hắc Đình Khương nhìn chằm chằm mình như một miếng mồi ngon, Trà Hồng Yên thật sự không mấy vui vẻ, lại nhìn đến người đàn ông tuyệt mĩ trước mắt, cô than thầm một tiêng, kiếp này cô có thật nhiều hoa đào, còn cao hơn cả anh hai, đúng là một bộ dạng hắc đạo nguy hiểm, gương mặt góc cạnh đầy nam tính, đôi mắt như cả một trời hắc ám bao trùm, thâm trầm đầy ý vị, khoé môi mỏng nhếch lên một nụ cười thú vị, mày kiếm mũi cao, bên dưới cái cổ thon dài một hình xăm hình long vô cùng tinh tế uốn lượn sống động như ôm lấy cổ hắn.
-“ Mày làm gì ở đây” Nhìn thấy Hắc Đình Khương tầm mắt dán vào người yêu hắn, Triệu Tử Phong một bước chắn trước cô, đem thân thể của mình che khuất tầm mắt của Hắc Đình Khương, đôi mắt lạnh lùng, giọng nói tràn đầy nguy hiểm.
-“ Tao làm gì ở đây cần thông báo với mày sao, Triệu Tử Phong” Hắc Đình Khương cười khích một cái, bước chân chậm rãi đến gần Triệu Tử Phong, hai đôi mắt giao nhau bắn toé lên vị căm ghét.
Trà Hồng Yên cảm thấy ngày tháng sau này của mình chắc chắn sẽ ồn ào không chịu nổi.
Tác giả :
Kathy