Hoa Máu
Chương 12
Hôm nay cả Trà gia đèn đuốc sáng trưng, ở sân sau của biệt thư, hồ bơi hình chữ nhật rất lớn, góc cạnh ở bốn đỉnh, xung quanh đều tùy ý để hai ba chiếc ghế dựa, còn kèm theo một cây dù che bảy màu thật cao,bên trên khoảng lớn bể bơi được một tấm màng chắn bao bọc, để ánh nắng nóng rực làm cháy da chủ nhân, hai bên cạnh bể bơi những bóng đèn tròn được khéo léo gắn vào, ngăn cách giữa mép nước với nó là một tấm nhựa vô cùng khéo léo, làm nước hồ bơi trở nên trong xanh hơn, sắc nước óng ánh, vô cùng sạch sẽ, độ sâu cỡ chừng hai mét, ở dưới đáy bể khắc một chữ Trà thật lớn. Trên bãi cỏ mềm mại xanh tươi, vài cây liễu rủ mượt mà xõa tóc, trên cành cây, trên phiến lá được gắn những chùm đèn nhỏ xíu, tỏ ra ánh sáng đầy màu sắc, xanh đỏ tím vàng, làm khu vườn tràn ngập màu sắc, một khu đất được tráng bằng xi măng nhô cao hơn so với bãi cỏ, có độ lớn bằng một căn phòng, bàn tiệc được trải khăn ăn màu đỏ tươi, lò nướng than hun lên hồng rực, trên là vỉ nướng, bên cạnh là những miếng thịt sống tươi ngon được tẩm ướp cẩn thận, rượu vang đỏ được chuẩn bị trên bàn, ly thủy tinh trong suốt sạch sẽ, dĩa ăn bằng sứ trắng tinh, khăn ăn được gấp gọn gàng, nhìn đơn giản nhưng vô cùng sang trọng, cô vừa lòng khoanh tay đi qua lại. Đôi môi được đánh dày một lớp son đỏ thuần vô cùng xinh đẹp, làm đôi môi trở nên đầy đặn, mê người.
-“ Tiểu thư, bạn của em đến rồi, ôi cha, chị không ngờ em lại có những người bạn suất như thế đấy, làm bọn nữ hầu trong nhà đều tư xuân hết rồi” Thúy Nhi vui vẻ, thân thiết nói, đôi mắt ngưỡng mộ nhìn tiểu thư xinh đẹp như yêu ma đứng trước mặt, cô cứ tưởng bạn của Trà Hồng Yên là nữ, ực không ngờ toàn là nam nhân, mà vô cùng tuấn mĩ, đẹp trai, ngay cả Triệu Tử Phong cũng tới, lòng tuy vô cùng ngờ vực nhưng trong đầu liền nghĩ rằng, chắc chắn sự thay đổi của tiểu thư đã khiến Triệu công tử cũng phải đổ, Thúy Nhi chắc chắn rằng đám nam nhân ngoài kia là người đến theo đuổi tiểu thư, nhìn cách lấy lòng lão gia và phu nhân như thế, liền biết a. Một tiếng bác trai, hai tiếng bác gái, mắt cười muốn loang ra.
-“ Vậy sao, chị giúp em ở đây coi chừng, không chừng có người muốn động tay động chân” Nhìn chiếc váy người hầu đang ló ra sau gốc cây to, trong lòng cô cười lạnh, Nhan Tú Anh ả tưởng ả nhỏ lắm sao, còn núp sau đó.
-“A” Nhìn theo tầm mắt của Trà Hồng Yên liền phát hiện ra Nhan Tú Anh đang trốn ở một góc, Thúy Nhi liền tức giận muốn đi qua, nhưng bị Trà Hồng Yên cản lại, nhỏ giọng nói gì đó bên tai, Thúy Nhi hai mắt lóe lên tia sáng, liền cười cười thúc giục cô mau vào phòng khách, còn mình thủ hộ ở đây.
--
-“Aiza mấy đứa không cần khách khí như thế này, đến chơi là vui rồi, quà cáp làm gì” Cha Trà ngoài miệng nói như thế, nhưng đôi tay vô cùng thích ý sờ đông sờ tây trên mấy bảo vật được đem tới, ô ô bàn cờ tướng được làm bằng ngọc phỉ thúy, lão già họ Triệu kia chắc chắn ghen tị đến chết, lại nhìn cái tẩu bằng ngọc quý màu trắng tinh, trời ơi ông thích chết mất, ngọc màu trắng này vô cùng quý hiếm chưa chắc có tiền đã mua được, lại sờ lên vòng cổ trân châu màu đen thật to, ô ô ô thật mát lạnh, với cái to vuốt ve cái bình rượu được ngâm một củ nhân sâm đỏ tươi, chết mất lộc vô nhà. Nhìn vẻ mặt một kiểu lời nói lại một kiểu của ông xã, Thẩm Nhược Nhược đầu đầy hắc tuyến, thích muốn chết còn ra vẻ, bà thì bình tĩnh một chút, nhìn vòng trang sức bằng vàng do Triệu Tử Phong đem tới mặt vòng cổ là một viên kim cương đỏ rực hình giọt nước – dưới ánh sáng phản quang ánh sáng tuyệt đẹp, lấp lánh chói mắt, bà gật đầu hài lòng,cái này rõ ràng là trong cuộc đấu giá tháng trước bà xem trên báo, cái này là của nữ hoàng Anh ngày trước hay đeo, lại nhìn đôi giày được nạm thật nhiều đá quý, kiểu dáng vô cùng xinh, vô cùng mới lạ, hai bên còn được thêu chỉ mang sắc màu cổ điển dân tộc, lại nhìn An Nhĩ Kỳ trước mắt – bà liền bất ngờ, đây không phải là…lòng hơi dậy sóng, hoàng tộc phức tạp, tuy đứa nhỏ này vô cùng xuất sắc, tuấn mĩ khó tả nhưng vẫn là xin lỗi nó đi, bà vốn coi nhiều phim cung đình liền sinh ra ý bài xích với nó, An Nhĩ Kỳ mà biết được chắc chắn sẽ khóc rống, bà ưng nhất vẫn là chiếc váy dạ hội của Hồng Lân, họa tiết phượng hoàng vô cùng sắc sảo, chỉ may hoàng kim lấp lánh, cắt may tinh tế, hừ ưng luôn con rể ưng cả đồ con rể mang tới, Hoàng Ân đứa nhỏ này tặng bà một chiếc giỏ sách vô cùng đắt tiền, ân kiểu dáng này bà vô cùng thích, số lượng lại có 5 chiếc trên thế giới, đắc ý muốn chết, Bạch Chính Lăng ngu ngốc thì tặng một cây trâm rất hợp với chiếc váy dạ hội của bà, ân rất có tâm. Nhìn cha mẹ như mấy đứa trẻ được mừng sinh nhật, loay hoay mân mê đồ vật của mình, Trà Hồng Yên liền buồn cười, mấy tên này cũng quá rảnh rỗi đi
-“ Các anh đến rồi sao” Tiếng nói non mềm như đậu hũ vang lên, mang chút nũng nịu trẻ con, làm cả người bọn hắn như đang ở trên đám mây bông gòn mềm mại, ngẩn người theo dõi bước chân cô, 5 nam nhân hồn phách đều bị cô câu đi. Trà Hồng Yên hôm nay mặt một chiếc váy bó màu đen, chất liệu ánh lên như satin, lấp lánh dưới ánh đèn, đường cong lung linh mềm mại của cô được chiếc váy cắt may tinh tế ôm sát, hai chân thon dài trắng nõn, ở tà áo xẻ một đường thật dài, lộ ra đùi phải săn chắc quyến rũ, mái tóc được cột cao trên đầu, lộ ra gương mặt hơi tròn, tóc mái tùy ý để rơi hai bên sườn mặt, được uốn cong lộ ra ý vị mị hoặc, đây là chiếc váy cúp ngực, khe rãnh mê người khiến người khác suy nghĩ mênh mang lộ ra, xương quai xanh khéo léo, cái cổ trắng nõn nà, nhìn vòng cổ kim cương đen được cô đeo trên người, Triệu Tử Phong vô cùng vui sướng, nó thật sự rất phù hợp với cô, đôi mắt cô được đánh chút nhũ màu cà phê, mắt mèo hơi xếch, lông mi dài run động, đôi môi đỏ rực làm bọn hắn muốn cắn mút cho thỏa thích, giày cao gót bảy phân màu đỏ nện trên sàn gạch, tạo ra tiếng động thanh thúy, như gõ gõ vào lòng bọn hắn, vòng eo thon gọn lắc lư theo từng bước đi, bọn hắn không tự chủ nuốt nước miếng một cái, từ bao giờ Trà Hồng Yên lại trở thành yêu tinh câu hồn người như vậy chư. Cô liếc nhìn cái hậu cung của mình vô cùng vừa lòng, Triệu Tử Phong hôm nay mặc một bộ y phục màu đen, vô cùng quy củ nhưng vẫn ra sự mị hoặc đến tận xương, trên cổ đeo một sợi dây chuyền bạch kim lấp lánh, quần tây cùng màu ôm lấy đôi chân thon dài hữu lực, áo sơ mi ở trong màu trắng tùy ý cởi ra hai nút, mái tóc hơi dài được vuốt keo, ân không tệ, nhìn đôi mắt phượng đang say mê nhìn mình, cái hầu kết hơi động đậy, cô cười một tiếng, lại nhìn về phía Hoàng Ân, hôm nay hắn mặc âu phục màu trắng, cmn thiên sứ rồi, nhìn gương mặt trắng nõn hơi ửng đỏ nhìn cô, mái tóc màu nâu lay động, đôi mắt to tròn như tiểu cún con làm cô muốn trêu chọc,bộ dạng ngoan hiền đáng yêu như thế thật muốn bắt nạt, An Nhĩ Kỳ là đồ yêu tính đơn giản mặc một chiếc sơ mi màu trắng bạc, quần jean màu xanh đậm nghiên về đen ôm sát láy hai chân hắn, mẹ nó muốn phanh ngực ra khoe sao, nhìn lồng ngực tinh tráng mịn màng đó, cô thật muốn dùng răng gặm, đôi mắt yêu mị liếc nhìn cô, mái tóc bạch kim tự nhiên tùy ý hơi rối một chút, kim cương đen bên tai lóe lóe lên, hừ rõ ràng là một con hồ ly tinh đẹp chết người. A gấu thúi a, nhìn thân thể cường tráng trước mắt, Trà Hồng Yên vô cùng hài lòng, tên này chỉ mặc áo thun màu trắng đơn giản, cánh tay đầy cơ bắp, săn chắc lộ ra ngoài, quần jean màu đen hơi rộng một chút, dáng vẻ nghiêm túc như quân nhân làm cô cười chết, trên cổ tay ngâm đen của hắn đeo một chiếc đồng hồ vàng vô cùng nam tính, gương mặt góc cạnh, tuấn tú đầy mạnh mẽ, này cái ánh mắt gấu thúi nhìn đi đâu vậy, cmn nhìn xuống ngực cô sao, hừ háo sắc. Lại liếc mắt qua Hồng Lân, một bộ dáng như trích tiên cao cao tại thương, gọng kính màu đen che khuất đôi mắt không cảm xúc của hắn, Hồng Lân mặc một chiếc quần tây màu trắng, áo khoát ngoài là màu xanh nước biển đậm, chất liệu bằng dạ, áo sơ mi bên trong là màu trắng, vẫn động tác đẩy đẩy kính mê người đó, có cần quyến rũ vậy không, rõ ràng y như con mọt sách, cả ngày như ông cụ non, lại lộ ra ý vị của đàn ông trưởng thành. Aiza em gái, em thấy chưa, mấy người đàn ông này là của chị, đôi mắt của cô cười nhạo quét về phía bóng dáng đang núp sau cánh cửa, vẻ mặt Nhan Tú Anh mang đầy sự khao khát, đôi mắt ghen tị lướt qua Trà Hồng Yên, cô ta muốn những nam nhân này là của cô ta, Trà Hồng Yên mày đợi đó tao sẽ cướp từng thứ một của mày. Buồn cười nhìn bộ dạng không ngừng cố gắng của Nhan Tú Anh đang chăm chú nhìn mấy nam nhân như hoa như nguyệt của cô, lòng liền có chút thỏa mãn, nhìn không được mà ăn không được, em gái chị muốn em không ngừng, không ngừng tơ tưởng, để rồi một ngày chị sẽ để cho những nam nhân này , từng chút một kết thúc sinh mệnh thấp hèn của em.
-“ Yên Yên hôm nay em rất đẹp” An Nhĩ Kỳ càng nhìn càng thích, trái tim nóng nảy đập mạnh, hầu kết di động trên cổ, đôi mắt yêu mị tán thưởng nhìn cô
-“ Vậy sao…vậy anh nói xem so với mấy người bạn gái trước của anh, em thế nào hả” Ghé vào tai hắn, giọng nói yêu mị nho nhỏ vang lên, hơi thở mong manh làm cần cổ hắn nhột nhạt, cả người tê dại, cảm thấy cánh môi của cô đã đụng tới vành tai hắn, An Nhĩ Kỳ có chút mê muội
-“ Bọn họ so với em…chẳng là gì cả” Ôm lấy vòng em nhỏ nhắn của cô, hắn mỉm cười nói, hơi thở nam tính từ miệng hắn truyền vào chóp mũi cô, mùi hương giống như mùi rượu ngọt ngọt làm cô có chút si mê. Chết tiệt hồ ly tinh, anh dám mê hoặc em
-“ Mấy đứa ở nhà chơi đi, cha mẹ ra ngoài hưởng bữa tối riêng mình” Nhìn hành động mờ ám của hai người, Thẩm Nhược Nhược mặc kệ, đang cố gắng kéo áo của lão gia đang tức giận muốn bùng cháy bên cạnh, trừng mắt nhắc ông cấm manh động, sau đó kéo ông ra ngoài
--
-“Rất khá” Hồng Lân không keo kiệt, nhàn nhạt nhìn cảnh vật được bố trí ở đây.
-“ Là em sắp xếp đó, anh thấy sao hả” Cô vòng tay qua cổ Hồng Lân, đôi môi nho nhỏ đỏ tươi chu chu lên như dụ dỗ hắn, Hồng Lân thuận thế ôm ngang eo cô, kéo cô vào lòng, bàn tay to lớn mơn trớn trên lưng cô, làm bọn đàn ông ở đây vô cùng bất mãn, cmn Hồng Lân cũng có ngày sắc thế này, em gái à, em đâu rồi, mau ra đây làm trò hề giúp vui đi, hôm nay cô thật muốn chọc tức ả ta, nên đương nhiên phải chịu thiệt một chút
-“ Được rồi, buông em ra, mau đến nướng thịt đi” Cô cười mị đẩy Hồng Lân ra, Hồng Lân vẫn nhàn nhạt không nói gì, nhưng trong lòng vô cùng bất mãn, nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, rời đi liền để lại chỗ trống không thể lấp đầy.
-“ Để tôi giúp cậu” Hoàng Ân bước đến chỗ lò nướng, sợ cô bị thương liền tự tay chu toàn, đám nam nhân kia khẩu vị ăn cảm thấy như được cô ướp cho dâng lên, cũng tới đây phụ một tay, Nhan Tú Anh tức giận cắn răng, tại sao những nam nhân đó lại yêu thích cô đến thế cơ chứ, thậm chí một lúc cô làm động tác thân mật với cả một trong hai người, bọn họ đều không cảm thấy cô thật lẳng lơ, hừ rõ ràng là một đứa con gái dâm đãng, Nhan Tú Anh mắng trong lòng, liếc mắt không thấy Thúy Nhi cùng Vân quản gia cản trở, trong đầu liền tính toán.
-“Mau nếm thử” Đôi môi đỏ của cô thổi thổi miếng thịt đưa lên miệng Hoàng Ân, khiến hắn thụ sủng nhược kinh há miệng ra, được cô uy một miếng, vẻ mặt đều là hạnh phúc như tiên.
-“ Yên Yên anh cũng muốn” Bạch Chính Lăng nhéo nhéo eo cô, bộ mặt gấu thúi vô cùng ủy khuất, cô cũng liền cho hắn một miếng, thỏa mãn cõi lòng hư vô của hắn, Triệu Tử Phong định lên tiến đã bị cô yêu mị cười một cái khiến người run rẩy, chóp mũi truyền đến hương vị thơm ngon của thịt nướng, trước miệng đã có một miếng thịt, hắn không khách khí ngậm lấy, nhai một cách tao nhã
-“Yên Yên” An Nhĩ Kỳ lắc lắc cánh tay cô, đừng bỏ quên anh nhan, sau đó đắc ý dào dạt nhai nhai thịt do cô uy tới, Hồng Lân vẫn im lặng, nhưng trong lòng vô cùng chờ mong, cô trừng mắt nhìn cái tòa băng sơn trước mắt, lại nhìn em gái ở phía kia đang cắn cắn môi, cúi đầu dùng chân nghiến xuống đất, đáy mắt liền cười nhạo, sau đó cũng đút cho Hồng Lân một miếng. Cứ vòng vòng một hồi, đều là cô uy cho bọn hắn ăn, thật giống như đang phát đồ ăn cho lũ cún con, cô một miếng cũng chưa có vào bụng, nhưng trong lòng nhìn bộ dáng muốn phát khùng của Nhan Tú Anh liền cảm thấy vừa lòng.
-“ Yên Yên, em cũng ăn một chút đi” Triệu Tử Phong gắp một miếng thịt đưa vào miệng Trà Hồng Yên thấy cô ngoan ngoãn để hắn uy, hắn liền vui vẻ, làm cho cô vài ba miếng, đến khi cô trừng mắt bảo đã đủ mới dừng lại, Triệu Tử Phong nhìn khóe miệng của cô vẫn còn dính ít vụn thịt liền đói khát hôn lên môi cô, cái lưỡi như con rắn nhỏ miết lên môi cô, cuốn lấy thức ăn trên môi cô nuốt vào bụng, Nhan Tú Anh là tức chết, tại sao tại sao cô ta lại không chút liêm sỉ quyến rũ thật nhiều đàn ông như thế chứ, vừa nhìn Triệu Tử Phong trái tim Nhan Tú Anh đã loạn nhịp, cô ả từng thấy Triệu Tử Phong xuất hiện trên mặt báo, thân phận vô cùng cao quý, gia đình lại giàu có. Cô ta nghĩ gì đó sau đó đi xuống bếp. Nhìn bóng dáng đã khuất của Nhan Tú Anh, cô đã thấy được ánh mắt tính kế của ả, trò vui bắt đầu đi.Cô nhìn gương mặt tuấn mĩ của Triệu Tử Phong liền chán ghét ngắt mạnh một cái bên má hắn, hừ hoa đào kiếp trước của ngươi đó, sau đó liền ngồi xuống ghế.
-“Mau ngồi xuống đi, không mỏi chân sao” Nhìn em gái đang đi đến bên này, cầm trên tay một khay rượu đỏ, liền buồn cười, cô ta không thấy rượu đã được ướp sẵn trong thùng lạnh đặt bên cạnh bàn bọn họ sao, nhìn dáng vẻ uyển chuyển như liễu rũ của cô ta đến gần, khuôn mặt thon gầy đáng thương cúi xuống, bờ vai hơi run run. Liền nói với bọn hắn.
-“Chị…chị…em…em đem rượu đến cho chị” Nhan Tú Anh giọng nói nhu mềm vang lên, thu hút 5 nam nhân đang đứng bên cạnh cô, Nhan Tú Anh cố ý để lộ ra thật nhiều vết thương bầm tím do bị té ngã trên người cô ta ra, mong nhận lấy được ánh mắt thương hại của bọn họ, cơ thể run rẩy, đầu hơi cúi, như sợ Trà Hồng Yên sẽ đánh mắng mình, nhìn tình cảnh bây giờ, Trà Hồng Yên như một nữ vương cao ngạo, ngưng mắt nhìn nô lệ yếu hèn trước mắt mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười
-“ Nhan Tú Anh…cô bị mù sao, rượu để ở thùng ướp lạnh ngay sát dưới chân tôi đây” Cô cười ra tiếng, dùng giày cao gót đá nhẹ vài cái vào thùng nhựa giữ nhiệt bên cạnh
-“ Em…em không biết, là có người nói em đem vào cho chị, em…em xin lỗi” Nhan Tú Anh tính toán một lát, sau đó liền ngước gương mặt đầy nước mắt của mình lên, đôi mắt to tròn trong suốt ướt át, đáng thương quét qua mấy nam nhân bên cạnh, Hồng Lân hai mày hơi nhíu lại chán ghét nhìn qua chỗ khác, An Nhĩ Kỳ trong mắt làm gì có ai khác, vẫn nhìn chằm chằm vào Trà Hồng Yên, sắc tâm đều bị cô câu đi, Triệu Tử Phong thấy có người nhìn mình chằm chằm, đôi mắt yêu dã lành lạnh đảo qua khuôn mặt Nhan Tú Anh, Hoàng Ân không để ý tiếp tục nhai thịt một cách bình thản, vừa ăn vừa ngắm cô, Bạch Chính Lăng…khụ…mặt đỏ ửng, nhìn cô lại nghĩ đến buổi sáng ở vườn trường hôm nay. Căn bản không một ai để ý đến cô ta, Nhan Tú Anh căm hận, nhưng sau đó thấy Triệu Tử Phong nhìn mình, lòng liền vui sướng, đắc ý trong lòng
-“ Chị…chị để em rót rượu cho” Cô ta chưa để Trà Hồng Yên đồng ý liền tiến lên, đem chai rượu đi đến chỗ của Triệu Tử Phong rót đầy, Triệu Tử Phong nhếch mày, vô cùng không hài lòng, người hầu nhà này cũng quá vô lễ đi, không đợi cô đồng ý đã xông đến.
-“ Chị em rót cho chị” Thấy Trà Hồng Yên cầm ly rượu lên ngắm nghía, trong mắt Nhan Tú Anh lóe lên tia xấu xa, khi gần đến chỗ Trà Hồng Yên, chân liền loạng choạng, ngã nhào vào người cô, chai rượu trên tay tưới đầy vào người cô, Trà Hồng Yên trong lòng vui sướng, thật đúng là quá ngu ngốc, nhìn mấy nam nhân hốt hoảng kêu lên, Triểu Tử Phong không khách khí đem Nhan Tú Anh ném qua một bên, thấy rượu đổ ướt cả người cô, càng làm áo dính sát vào người cô, lộ ra thân thể lồi lõ mê người, trên ngực cô còn lóng lánh vài giọt rượu, theo đó mà chảy khuất vào khe rãnh đầy tràn đầy của cô, mấy tên nam nhân ở đây nhìn đến ngây người, là do mình quá yêu Yên Yên hay Yên Yên quá xinh đẹp ngay cả rượu đổ trên người cũng đủ mê chết bọn họ, ngay cả đù cùng chân trắng nõn của cô cũng dính vào giọt rượu, cô xoăn xoăn mái tóc mái, chán ghét nhìn bọn hắn.
-“ người ta bị ướt rồi” Cô nũng nịu nói, Hoàng Ân liền bừng tỉnh, mau chóng dùng khăn tay từ túi áo mình ra, lau lau quần áo của cô, bàn tay hơi run khi dừng trên xương quai xanh của cô, cô mỉm cười nhìn bộ dáng lúng túng của hắn
-“Hoàng Ân mau lau cho tôi” Cô ra lệnh, đáy mắt quét về Nhan Tú Anh bị quăng một cái thật mạnh, ngã nhào ra đất, choáng váng đên mức nằm ở một bên.
-“ Chết tiệt, cô không có mắt sao, nếu như chai rượu vỡ ra văng vào người Yên Yên của chúng tôi bi thương thì thế nào” An Nhĩ Kỳ thấy chai rượu đã tan nát dưới đất, lời vừa dứt, thấy ở đùi của cô bị chảy máu, một mảnh vỡ văng ra liền miễn cưỡng cắt vào đùi của cô, liền hốt hoảng, vô cùng đau lòng
-“Khốn kiếp, Yên Yên em bị thương rồi” Nhìn đùi phải trắng nõn lộ ra trong không khí của cô bị cắt một mảnh nhỏ, Bạch Chính Lăng xót xa trừng mắt đến kẻ phạm tội
-“ Rốt cuộc cô có phải người hầu hay không, vô cùng vô lễ, lại còn làm bị thương chủ nhân” Triệu Tử Phong ngồi xổm xuống nắm lấy tóc của Nhan Tú Anh kéo đầu cô ta dậy, cảm nhận sự bạo lực của Triệu Tử Phong, Nhan Tú Anh vô cùng tức giận
-“Chị ơi….em không cố ý, em là bị trượt chân” Muốn nhìn bộ dáng chật vật của Trà Hồng Yên, nhưng thấy cô yêu mị bị rượu dính vào người, càng trở nên xinh đẹp quyến rũ, nam nhân bên cạnh cô lo lắng, xót xa như thế, Nhan Tú Anh thật không cam tâm, trong cổ họng nhả ra từng từ khó nhọc, nhìn gương mặt tuấn tú, lạnh lẽo của Triệu Tử Phong, khí thế vương giả như thế, làm cô ả càng say mê. Bộ dáng đáng thương nhìn Trà Hồng Yên cầu cứu
-“ Gấu thúi, em đau muốn chết a, anh mua lau máu cho em” Trà Hồng Yên coi như không nghe thấy lời cô ả, giọng có chút nức nở nói với Bạch Chính Lăng, hài lòng nhìn động tác thô lỗ như muốn giết người của Triệu Tử Phong đang nắm lấy tóc của Nhan Tú Anh, đôi mắt lạnh lùng bức người như thế, quả thật làm cho cô không dám tin kiếp trước bọn họ yêu nhau đến chết đi sống lại. Mấy nam nhân ở đây nghe thấy thế liền sốt ruột, Bạch Chính Lăng đau lòng đem khăn tay trong túi quần ra, dịu dàng chấm chấm vết máu cho cô, cả người quỳ xuống, vô cùng thành kính hôn lên vết thương trên đùi cô, sau đó thổi thổi cho cô không đau. CMN đóng kịch kiểu này Trà Hồng Yên muốn buồn nôn cả chính mình, vết thương này có là gì so với kiếp trước, kiếp trước sau lưng cô đầy vết đạn, vết dao, sẹo như có khắp người cô, làm cho người ta rợn người
-“ Hồng Lân sẽ không để lại sẹo chứ” Nhìn Hồng Lân đang đi tới cũng ngồi xuống xem xét vết thương của cô, hai đầu lông mày có thể kẹp chết cả một con ruồi.
-“ Ừ, không sao, để anh vào bên trong kêu người đem đồ ra băng cho em” Hồng Lân không muốn trên đùi của người ngọc để lại sẹo
-“Không muốn anh liếm liếm nó đi” Cô bướng bỉnh nói, hừ ủy khuất đóng kịch một chút, lại tùy ý bắt nạt tên này, Hồng Lân trong lòng có chút buồn bực, cô rõ ràng là đang chơi đùa với hắn, nhưng cũng rất muốn chạm vào da thịt của cô, nhìn đùi ngọc bóng loáng da dẻ phát ra mùi thơm mê người, Hồng Lân không nhịn được, đưa đôi môi hôn lên vết thương của cô, đầu lưỡi nóng ấm rê nhẹ ở vết thương, đem máu cuốn sạch vào bụng, mùi tanh của máu vốn làm hắn chán ghét, thế nhưng bây giờ cứ như mật ngọt. Trà Hồng Yên nhìn Nhan Tú Anh sững sờ, hai tay siết chặt vào nhau, em gái em xem ngay cả trích tiên cao ngạo như thế cũng phải quỳ gối dưới chân chị, làm chuyện hèn mọn như thế này, em xem trích tiên của chị bộ dáng say mê như thế nào khi được tiếp xúc với da thịt của chị.
-“ Chị…em xin lỗi, em không cố ý, chị ơi, em dù sao cũng là em gái của chị mà, xin chị đừng đối xử với em như vậy” Nhan Tú Anh nức nở, đau lòng muốn chết, cảm nhận bàn tay của Triệu Tử Phong buông lỏng tóc cô ả ra, ả vô cùng đắc ý, ha ha xem phản ứng này đi.
-“ Em gái? Tôi chỉ có một người anh trai thôi, không phải có kĩ nữ leo lên giường ba tôi, hèn mọn sinh ra một đứa con gái liền kêu tôi là chị đâu” Cô chán ghét xòe ra lòng bàn tay mình, giọng nói lạnh lùng, Hồng Lân vừa nghe vào trong tai liền dừng lại động tác, đứng dậy nhìn Nhan Tú Anh, đôi mắt có chút rét lạnh, Bạch Chính Lăng sững ra một chút, ánh mắt chán ghét lướt qua Nhan Tú Anh, Hoàng Ân đang đỏ ửng cả mặt lau rượu trước khuôn ngực mềm mại của cô, liền liếc mắt ra, gương mặt lại trở về nghiêm túc.
-“ A ra đây là đứa con hoang mà em nhắc đến, bộ dáng này quả vô cùng lừa người đi” Triệu Tử Phong cười lạnh, bàn tay bóp mặt của ả, bắt ả ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy nước chảy ra.
Không khí đột nhiên trầm lại, làm Nhan Tú Anh sợ hãi, cảm thấy da đầu của mình lần nữa bị kéo ra vô cùng đau, đôi tay của Triệu Tử Phong càng dùng sức, Nhan Tú Anh nhìn gương mặt như ác ma này trước mặt, trái tim vẫn như cũ đập bình bịch, quên mất cả khóc. Triệu Tử Phong thấy ánh mắt cô ả si mê nhìn mình, trong lòng dâng lên cỗ hương vị ghê tởm, Nhan Tú Anh lúc này mặt mày đầy nước mắt, khuôn mặt trái xoan trắng bệch vô cùng đáng thương, lông mi dài thật cong như con bướm nhỏ đang run rẩy trong mưa, đôi môi bị chính mình cắn đến rách da, cô nhớ rõ cái bộ dáng này ở kiếp trước không phải Triệu Tử Phong vô cùng si mê hay sao, nhìn gương mặt đã đen một nửa của hắn, cô lắc đầu cười cười, thời thế giờ đã khác a
-“ Xin anh đừng nói như vậy, em….em vốn không có sự lựa chọn cho mình” Nghe thấy lời nói tàn nhẫn lạnh lùng của anh, nhìn đôi mắt yêu nghiệt cao ngạo khinh thường mình, Nhan Tú Anh đau lòng muốn chết, làm bộ quật cường kêu lên.
-“ A…không có sự lựa chọn, nên cô mới một chút tự trọng không có, lết đến đây bắt người ta chịu trách nhiệm” Hồng Lân lạnh lùng nói, nhìn gương mặt giả tạo của cô ả, hắn liền vô cùng chán ghét
-“ Em…chị ơi em đau” giọng nói trong trẻo như nước suối vang lên, mang âm mũi nũng nịu, làm da gà của cô nổi lên
-“ Cô vừa rồi mới làm đổ rượu lên người tôi, lại làm bị thương tôi,có một người hầu như cô trong nhà, quả thật rất ăn hại đi, đừng có gọi một tiếng chị thân thiết như thế, không phải tôi đã nói cô chỉ là người hầu thôi sao” Lạnh nhạt đứng dậy, quơ tay ra ý để Triệu Tử Phong buông cô ta ra, hắn liền dùng sức thả lỏng cái con người uyển chuyển làm cô ta té nhào xuống đất.
-“ Cậu ra tay hơi mạnh đấy, dù sao cũng là con gái” Gấu thúi không sợ chết nói, tên ngốc này rất ngây thơ, lại chính trực, chuyên làm việc thiện cứu người, Trà Hồng Yên liếc hắn một cái, đám nam nhân vui vẻ thấy Bạch Chính Lăng tự đẩy mình vào chỗ chết
-“ Bạch Chính Lăng, vậy anh mau tới đỡ cô ta dậy đi” Cô nghiến răng nói, giọng trào phúng, a đi đỡ thiệt sao, cô tức đến run người, được, được lắm, anh dám làm phản sao.
-“ A…cảm ơn” Nhan Tú Anh trong lòng đắc ý, thấy gương mặt nam tính oai hùng của Bạch Chính Lăng cũng liền mê đắm, thân thể cao ngất, rắn chắc khỏe mạnh, bờ vai to lớn, liếc nhìn Trà Hồng Yên đang cười lạnh, Nhan Tú Anh thầm nguyền rủa.
-“ Bạch Chính Lăng, xem ra tôi đã quá coi trọng anh rồi” Trà Hồng Yên vuốt vuốt mép ly thủy tinh, đôi mắt nhìn không ra vui giận, khóe môi câu một nụ cười yêu dã, tử khí từ cơ thể cô phát ra, làm đám nam nhân sau lưng sợ hãi
-“ Yên Yên, em làm sao vậy” Gấu thúi một mực không biết mình làm sai ở điểm nào, liền xung xoe chạy đến trước mặt cô, thấy cô cũng không nhìn mình, trong lòng nóng vội
-“ Anh tránh qua một bên đi” Cô với tay lấy chai rượu trong thùng, sau đó tự mình bật nắp, lạnh lùng không thèm nhìn Bạch Chính Lăng, đối với hắn giống như nhìn người xa lạ, làm gấu thúi hoảng, nhìn mấy nam nhân ở đây cầu cứu, đều bị bọn họ cho một cái ánh mắt khinh thường, nhất là Triệu Tử Phong cùng An Nhĩ Kỳ, có chút tức muốn giết gấu thúi.
-“ Chị…chị định làm gì?” Thấy cô từng bước đến gần, Nhan Tú Anh sợ đến hoa dung thất sắc
-“ Dạy dỗ cô a, không lẽ cô xúc phạm đến tôi, cô lại được yên à” Cô lạnh lùng nói, giọng nói âm trì địa ngục vang lên, khiến Nhan Tú Anh thu lại đắc ý, cõi lòng thật sự sợ, đôi mắt của cô tối đen lại, sâu không thấy đáy, nụ cười nhếch lên một bên vô cùng khủng bố
-“ A…anh Bạch cứu em” Gì? Anh Bạch, Trà Hồng Yên trào phúng cười một tiếng, chai rượu từ trên rót xuống đầu cô ta, nhìn bộ dáng cô ta giãy dụa chật vật dưới chân mình, cô rất vui sướng. Cơ thể Nhan Tú Anh run run, sợ đến mức không dám đứng lên, sau khi chai rượu đã bị dốc cạn, Nhan Tú Anh cả người đầy rượu, bộ dạng như ăn mày, tóc vừa bị Triệu Tử Phong nắm qua rối loạn một đoàn, quần áo trên người thì thô ráp, dính rượu trông càng dơ bẩn, khuôn mặt tái nhợt lấm lem, nhìn đi vô cùng đáng thương, cô bắt lấy căm cô ta, thì thào nói
-“Một đứa người hầu, lại dám xúc phạm đến thân thể chủ nhân, Nhan Tú Anh, cô khiến cha mẹ tôi đau lòng, nay lại muốn tôi bị thương sao” Cô cười lớn một tiếng, bàn tay vung lên, tiếng da thịt đánh vào nhau thật thanh thúy, a cũng cái tình cảnh này, cô quỳ gối dưới chân Nhan Tú Anh cầu xin cô ta tha mạng cho cha mẹ cô, thế nhưng cô ta đổi lại là quyền đấm cước đá lên người cô, ánh mắt lóe lên phẫn hận, tay càng dùng lực mỗi cái tát đều như làm cho Nhan Tú Anh choáng váng cả đầu óc. Bạch Chính Lăng muốn lên tiếng, tấm lòng ngây ngô vô cùng nghĩa hiệp, nhưng lại thấy Triệu Tử Phong cùng Hồng Lân trừng mình muốn chết, liền câm miệng, Hoàng Ân có chút không quen, vẫn là thấy Nhan Tú Anh có chút đáng thương, bình thường hắn sinh trưởng ở nơi yên bình, nên có chút không quen, vẫn là chịu không nổi mở miệng, mà lời này vào tai Trà Hồng Yên, làm cho cô vô cùng tức giận, a, đã nói nam nhân có lời nào là thật đâu
-“ Yên Yên cậu tha cho cô ta đi, cậu đánh cô ta miệng đầy máu rồi, dù sao, cũng là em gái cậu” Nhan Tú Anh đắc ý trong lòng, ha ha Trà Hồng Yên cô xem, hai nam nhân của cô đã đứng về phía thôi rồi, nhưng gương mặt vẫn lộ ra yếu đuối
-“A…vậy sao, Trần Hoàng Ân, Bạch Chính Lăng, xem ra ngày hôm nay tôi đã biết được ai là người trung thành với tôi, hai người làm cho tôi vô cùng thất vọng, thế cho nên…kể từ bây giờ, Trần Hoàng Ân và Bạch Chính Lăng các người, không là gì của tôi cả” Cô không cần đám thú cưng ngu ngốc, cô muốn một đám thú cưng biết nghe lời, trong mắt luôn coi cô là lẽ phải, cô nhẹ nhàng nói, dù lòng có chút đau, nhưng cảm giác này mau chóng bị cô dập tắt, nếu như không nhổ cỏ từ bây giờ, sợ rằng, có ngày bọn họ sẽ cắn ngược về phía cô, hai người nam nhân này cô vô cùng hi vọng, thế nhưng xem ra cô đã lầm.
-“Nhan Tú Anh, cô vô cùng đắc ý đi, thế nhưng mà từ khi cô bước chân vào nhà họ Trà tôi, đã định cô sẽ nếm rất nhiều đau khổ rồi” Trà Hồng Yên cười nhẹ nói, gót giày vô tình dậm vào chân cô ta, nụ cười từ môi cô toát ra thật diễm lệ, thật ác độc, cô ta hét lên vô cùng chói tai, giãy dụa cầu cứu nhìn đám nam nhân
-“Yên Yên, sao cậu lại nói thế, tớ không…” Hoàng Ân bị cô nói đến sợ hãi, nhìn nét mặt lạnh lùng của cô, ánh mắt giá buốt của cô nhìn về phía họ, hắn cảm thấy đây không phải lời nói chơi, trong một phút giây khi hắn vừa thoát ra lời nói đó xong, liền thấy trong đôi mắt cô một tia thất vọng, cõi lòng đau đớn, đây chính là việc Hoàng Ân vô cùng hối hận, bắt đầu chuỗi ngày đau khổ của anh, Bạch Chính Lăng bị đả kích hai lần, liền ngây ra, cõi lòng bị siết chặt đến đau đớn, thậm chí không thở nổi.
-“ Biết không, tôi hi vọng vào các người rất nhiều, nhưng đúng như cái câu nói, phải thử ăn một trái táo vào mới biết nó có độc hay không, nhìn bề ngoài đều rực rỡ động lòng người như thế, tôi không muốn sau này có người cắn ngược lại tôi, thế nên hai người liền OUT đi, người vô dụng như các người tôi không cần” Trà Hồng Yên cười nhạt liếc qua hai người.
-“ Trà Hồng Yên, rốt cuôc cậu coi tôi là cái gì, muốn chơi đùa liền chơi đùa, sau đó liền vứt bỏ, Trà Hồng Yên cậu thật độc ác” Hoàng Ân lòng đau như nghẹt thở, nghe lời nói của cô, vào tai cậu giống như sấm sét vang vọng, cậu tệ như vậy sao,nhưng cậu đối xử với cô bằng tất cả tình cảm chân thành của mình, cô lại dẫm đạp nó dưới chân, cậu tức giận nói, nhưng giọng nói có chút nghẹn ngào, đôi mắt có chút đỏ, biết là như thế nhưng trái tim tôi vẫn yêu em tha thiết.
-“ Hồng Yên anh sai rồi, từ nay về sau sẽ không bênh người ngoài nữa,em luôn đúng luôn đúng” Bạch Chính Lăng sợ hãi, nhìn nụ cười càng ngày càng lạnh trên môi cô, ánh mắt cô nhìn hắn không còn độ ấm như trước nữa, hắn sợ cô sẽ không kêu hắn hai chứ “gấu thúi” nữa, sợ cô sẽ không còn làm nũng với hắn, hắn bắt lấy tay cô, lại ôm cô vào lòng, khẩn thiết nói.
-“ A vậy rốt cuộc tôi đã biết cậu nghĩ tôi như thế nào rồi đó Trần Hoàng Ân, đúng tôi vô cùng độc ác, vô cùng tàn nhẫn, cho nên tốt nhất các người mau tránh xa tôi ra đi, nếu một ngày tôi không vui lại uống máu ăn thịt các người thì như thế nào” Trà Hồng Yên khùng khục cười, đáy mắt cao ngạo lướt qua Hoàng Ân đứng đó, lại đẩy Bạch Chính Lăng ra, nhìn hắn lảo đảo té ngã xuống đất, gương mặt đau khổ, lòng cô là một mảng hoang tàn, hôm nay cô vừa chơi đùa em gái, vừa muốn thử bọn hắn, cô hi vọng bọn hắn đừng làm cô thất vọng, thế nhưng mà….xem ra…cô đánh giá quá cao bọn họ rồi.
-“ Chị Thúy Nhi” Nhìn chị Thúy Nhi tức muốn run người đứng đó, cô mềm nhẹ nói
-“Tiểu thư” Thúy Nhi trừng mắt nhìn Nhan Tú Anh phá hỏng bữa tối của Trà Hồng Yên
-“ Chị đem cô ta xuống thay đồ đi, rồi cấp một chút thức ăn, hôm nay cô ta phối hợp rất tốt” Cô xoa xoa vết thương trên đùi, lạnh nhạt liếc qua Nhan Tú Anh, lại bồi thêm một câu
-“Nhan Tú Anh hôm nay cô cùng tôi diễn một vở rất tốt, để tôi hoàn thành bài kiểm tra hôm nay” Trần Hoàng Ân cùng Bạch Chính Lăng ai oán liếc nhìn Nhan Tú Anh, Trà Hồng Yên mày thật quá đáng, ba nam nhân còn lại giơ ngón tay cái lên, tức chết người không đền mạng đi.
-“Không…không có…ưm” Chưa kịp minh oan cho mình Nhan Tú Anh đã bị Thúy Nhi lôi đi, Thúy Nhi nghiến răng nghiến lợi, chị sẽ chiêu đãi thật tốt cô ả.
-“ Tôi mệt mỏi rồi, các người về nhà hết đi” Trà Hồng Yên vuốt vuốt sợi tóc mềm, hôm nay quậy một trận thật đã.
-“Yên Yên, tôi sai rồi, cậu đừng giận tôi” Hoàng Ân tỉnh táo lại, vỗ vỗ cái đầu ngu ngốc của mình, chết tiệt, cậu làm Trà Hồng Yên giận thật rồi. Trong lòng càng hận Nhan Tú Anh
-“ Không dám, Trần công tử, nên trở về đi” Cô lạnh nhạt nói, xoay người bỏ đi, liền bị Bạch Chính Lăng ôm lấy từ đằng sau, ôm rất chặt, ba tên nam nhân cảm thấy rất tội nghiệp cho bọn họ, Hồng Lân hừ lạnh một cái, ngu ngốc, không thấy Nhan Tú Anh rất xảo huyệt sao, rõ ràng là giả vờ té, trên sàn một chút chướng ngại cũng không có, một vũng nước cũng không tồn tại, cái hành động như diễn kịch đó, chỉ có mắt mù như hai tên kia mới không thấy.
-“ Yên Yên, anh sai rồi, em đánh anh, mắng anh cũng được, xin em đừng như thế với anh” Bạch Chính Lăng sợ hãi, giọng nói có chút gấp gáp, bất lực ôm lấy cô
-“ Bạch công tử, Trà Hồng Yên tôi không dám nặng nhẹ với ngài đâu” Cô lạnh lùng nói, đáy mắt như mặt nước hồ sâu không thấy đáy, lòng cũng trống rỗng, dùng sức gỡ cái tay kia ra, nhưng hắn vẫn cố chấp không buông, Trà Hồng Yên ánh mắt lóe lên tử khí, gấu thúi, tạm biệt, xoay người một cái, Trà Hồng Yên từ trên cao đá thật mạnh vào lồng ngực Bạch Chính Lăng khiến hắn té ngã xuống đất, từ dưới nhìn lên cô, Bạch Chính Lăng ôm lồng ngực đau đớn của mình, thấy ánh mắt của cô như gửi lời giã từ hắn, sợ hãi muốn bắt lấy cô, nhưng cô đã rời đi mất, trước khi đi giọng nói thanh nhã của cô còn truyền lại, theo gió mà phiêu tán, có chút đau thương.
-“Tiểu bạch kiểm, gấu thúi, tạm biệt” Trần Hoàng Ân sụp đổ, hôm nay phạm vào sai lầm này, cậu vô cùng hối hận, bộ dáng quyết tuyệt của cô, cái nhìn lạnh lẽo của cô, làm trái tim hắn đau như xé da, Bạch Chính Lăng bàn tay đưa ra phía trước không biết bắt lấy cái gì.
-“ Đáng đời, hai người các ngươi quá ngu ngốc, rõ ràng con nhỏ kia vô cùng giả tạo, cố ý đổ rượu lên người Yên Yên, hai người con bênh vực nó” An Nhĩ Kỳ bộ dáng ngạo nghễ hừ lạnh nói, làm ảnh hưởng đến bọn hắn
-“ …” Hồng Lân nghĩ rằng, Bạch Chính Lăng vốn lớn lên trong gia đình quân nhân, cái đầu vẫn còn ngây thơ, chưa hiểu thấu được sự đời, ba cái việc đấm đá, bắn giết hắn có thể làm được, nhưng dù sao vẫn là con gấu nhỏ được yêu thương trong gia đình, đầu óc cũng liền đơn giản, tên Hoàng Ân này cũng thế, có một người mẹ như vậy, bảo sao…Chỉ cầu phúc cho hai tên đó thôi.
-“ Hừ, một lũ ngu” Triệu Tử Phong tức giận, rời đi
-“ Yên Yên anh không cố ý mà” Bạch Chính Lăng hai mắt đỏ ửng, giọt nước mắt thật lớn từ gò má nam tính chảy xuống, ô ô gấu thúi bị Trà Hồng Yên giận rồi, làm sao đây, cô chán ghét hắn rồi, Trần Hoàng Ân hồn xiêu phách lạc, loạng choạng ngồi trên xe trở về nhà, đêm đó ba má Trần sợ hãi nhìn con trai như u hồn, không ngừng nốc rượu, tóc tai xơ xác, bộ dạng chật vật, mắt đỏ ửng vô cùng ủy khuất, khi chịu không nổi gục xuống trong miệng còn kêu:
-“ Yên Yên, Yên Yên tôi sai rồi, tôi thật sự rất yêu cậu, đừng bỏ rơi tôi”. Nhà họ Trần một đêm loạn.
Nhan Tú Anh cũng không khá hơn, cô bị nhốt vào phòng tối, cả người ướt rượu, nhìn không gian không có chút bóng tối, trong lòng không ngừng gào thét mắng chết Trà Hồng Yên, nghe tiếng mấy con chuột kêu, cô ả sợ đến hét chói tại, đêm nay ả bị bỏ đói, bụng không ngừng đánh trống, lại vật lộn với mấy con vật trong nhà kho.
-“ Tiểu thư, bạn của em đến rồi, ôi cha, chị không ngờ em lại có những người bạn suất như thế đấy, làm bọn nữ hầu trong nhà đều tư xuân hết rồi” Thúy Nhi vui vẻ, thân thiết nói, đôi mắt ngưỡng mộ nhìn tiểu thư xinh đẹp như yêu ma đứng trước mặt, cô cứ tưởng bạn của Trà Hồng Yên là nữ, ực không ngờ toàn là nam nhân, mà vô cùng tuấn mĩ, đẹp trai, ngay cả Triệu Tử Phong cũng tới, lòng tuy vô cùng ngờ vực nhưng trong đầu liền nghĩ rằng, chắc chắn sự thay đổi của tiểu thư đã khiến Triệu công tử cũng phải đổ, Thúy Nhi chắc chắn rằng đám nam nhân ngoài kia là người đến theo đuổi tiểu thư, nhìn cách lấy lòng lão gia và phu nhân như thế, liền biết a. Một tiếng bác trai, hai tiếng bác gái, mắt cười muốn loang ra.
-“ Vậy sao, chị giúp em ở đây coi chừng, không chừng có người muốn động tay động chân” Nhìn chiếc váy người hầu đang ló ra sau gốc cây to, trong lòng cô cười lạnh, Nhan Tú Anh ả tưởng ả nhỏ lắm sao, còn núp sau đó.
-“A” Nhìn theo tầm mắt của Trà Hồng Yên liền phát hiện ra Nhan Tú Anh đang trốn ở một góc, Thúy Nhi liền tức giận muốn đi qua, nhưng bị Trà Hồng Yên cản lại, nhỏ giọng nói gì đó bên tai, Thúy Nhi hai mắt lóe lên tia sáng, liền cười cười thúc giục cô mau vào phòng khách, còn mình thủ hộ ở đây.
--
-“Aiza mấy đứa không cần khách khí như thế này, đến chơi là vui rồi, quà cáp làm gì” Cha Trà ngoài miệng nói như thế, nhưng đôi tay vô cùng thích ý sờ đông sờ tây trên mấy bảo vật được đem tới, ô ô bàn cờ tướng được làm bằng ngọc phỉ thúy, lão già họ Triệu kia chắc chắn ghen tị đến chết, lại nhìn cái tẩu bằng ngọc quý màu trắng tinh, trời ơi ông thích chết mất, ngọc màu trắng này vô cùng quý hiếm chưa chắc có tiền đã mua được, lại sờ lên vòng cổ trân châu màu đen thật to, ô ô ô thật mát lạnh, với cái to vuốt ve cái bình rượu được ngâm một củ nhân sâm đỏ tươi, chết mất lộc vô nhà. Nhìn vẻ mặt một kiểu lời nói lại một kiểu của ông xã, Thẩm Nhược Nhược đầu đầy hắc tuyến, thích muốn chết còn ra vẻ, bà thì bình tĩnh một chút, nhìn vòng trang sức bằng vàng do Triệu Tử Phong đem tới mặt vòng cổ là một viên kim cương đỏ rực hình giọt nước – dưới ánh sáng phản quang ánh sáng tuyệt đẹp, lấp lánh chói mắt, bà gật đầu hài lòng,cái này rõ ràng là trong cuộc đấu giá tháng trước bà xem trên báo, cái này là của nữ hoàng Anh ngày trước hay đeo, lại nhìn đôi giày được nạm thật nhiều đá quý, kiểu dáng vô cùng xinh, vô cùng mới lạ, hai bên còn được thêu chỉ mang sắc màu cổ điển dân tộc, lại nhìn An Nhĩ Kỳ trước mắt – bà liền bất ngờ, đây không phải là…lòng hơi dậy sóng, hoàng tộc phức tạp, tuy đứa nhỏ này vô cùng xuất sắc, tuấn mĩ khó tả nhưng vẫn là xin lỗi nó đi, bà vốn coi nhiều phim cung đình liền sinh ra ý bài xích với nó, An Nhĩ Kỳ mà biết được chắc chắn sẽ khóc rống, bà ưng nhất vẫn là chiếc váy dạ hội của Hồng Lân, họa tiết phượng hoàng vô cùng sắc sảo, chỉ may hoàng kim lấp lánh, cắt may tinh tế, hừ ưng luôn con rể ưng cả đồ con rể mang tới, Hoàng Ân đứa nhỏ này tặng bà một chiếc giỏ sách vô cùng đắt tiền, ân kiểu dáng này bà vô cùng thích, số lượng lại có 5 chiếc trên thế giới, đắc ý muốn chết, Bạch Chính Lăng ngu ngốc thì tặng một cây trâm rất hợp với chiếc váy dạ hội của bà, ân rất có tâm. Nhìn cha mẹ như mấy đứa trẻ được mừng sinh nhật, loay hoay mân mê đồ vật của mình, Trà Hồng Yên liền buồn cười, mấy tên này cũng quá rảnh rỗi đi
-“ Các anh đến rồi sao” Tiếng nói non mềm như đậu hũ vang lên, mang chút nũng nịu trẻ con, làm cả người bọn hắn như đang ở trên đám mây bông gòn mềm mại, ngẩn người theo dõi bước chân cô, 5 nam nhân hồn phách đều bị cô câu đi. Trà Hồng Yên hôm nay mặt một chiếc váy bó màu đen, chất liệu ánh lên như satin, lấp lánh dưới ánh đèn, đường cong lung linh mềm mại của cô được chiếc váy cắt may tinh tế ôm sát, hai chân thon dài trắng nõn, ở tà áo xẻ một đường thật dài, lộ ra đùi phải săn chắc quyến rũ, mái tóc được cột cao trên đầu, lộ ra gương mặt hơi tròn, tóc mái tùy ý để rơi hai bên sườn mặt, được uốn cong lộ ra ý vị mị hoặc, đây là chiếc váy cúp ngực, khe rãnh mê người khiến người khác suy nghĩ mênh mang lộ ra, xương quai xanh khéo léo, cái cổ trắng nõn nà, nhìn vòng cổ kim cương đen được cô đeo trên người, Triệu Tử Phong vô cùng vui sướng, nó thật sự rất phù hợp với cô, đôi mắt cô được đánh chút nhũ màu cà phê, mắt mèo hơi xếch, lông mi dài run động, đôi môi đỏ rực làm bọn hắn muốn cắn mút cho thỏa thích, giày cao gót bảy phân màu đỏ nện trên sàn gạch, tạo ra tiếng động thanh thúy, như gõ gõ vào lòng bọn hắn, vòng eo thon gọn lắc lư theo từng bước đi, bọn hắn không tự chủ nuốt nước miếng một cái, từ bao giờ Trà Hồng Yên lại trở thành yêu tinh câu hồn người như vậy chư. Cô liếc nhìn cái hậu cung của mình vô cùng vừa lòng, Triệu Tử Phong hôm nay mặc một bộ y phục màu đen, vô cùng quy củ nhưng vẫn ra sự mị hoặc đến tận xương, trên cổ đeo một sợi dây chuyền bạch kim lấp lánh, quần tây cùng màu ôm lấy đôi chân thon dài hữu lực, áo sơ mi ở trong màu trắng tùy ý cởi ra hai nút, mái tóc hơi dài được vuốt keo, ân không tệ, nhìn đôi mắt phượng đang say mê nhìn mình, cái hầu kết hơi động đậy, cô cười một tiếng, lại nhìn về phía Hoàng Ân, hôm nay hắn mặc âu phục màu trắng, cmn thiên sứ rồi, nhìn gương mặt trắng nõn hơi ửng đỏ nhìn cô, mái tóc màu nâu lay động, đôi mắt to tròn như tiểu cún con làm cô muốn trêu chọc,bộ dạng ngoan hiền đáng yêu như thế thật muốn bắt nạt, An Nhĩ Kỳ là đồ yêu tính đơn giản mặc một chiếc sơ mi màu trắng bạc, quần jean màu xanh đậm nghiên về đen ôm sát láy hai chân hắn, mẹ nó muốn phanh ngực ra khoe sao, nhìn lồng ngực tinh tráng mịn màng đó, cô thật muốn dùng răng gặm, đôi mắt yêu mị liếc nhìn cô, mái tóc bạch kim tự nhiên tùy ý hơi rối một chút, kim cương đen bên tai lóe lóe lên, hừ rõ ràng là một con hồ ly tinh đẹp chết người. A gấu thúi a, nhìn thân thể cường tráng trước mắt, Trà Hồng Yên vô cùng hài lòng, tên này chỉ mặc áo thun màu trắng đơn giản, cánh tay đầy cơ bắp, săn chắc lộ ra ngoài, quần jean màu đen hơi rộng một chút, dáng vẻ nghiêm túc như quân nhân làm cô cười chết, trên cổ tay ngâm đen của hắn đeo một chiếc đồng hồ vàng vô cùng nam tính, gương mặt góc cạnh, tuấn tú đầy mạnh mẽ, này cái ánh mắt gấu thúi nhìn đi đâu vậy, cmn nhìn xuống ngực cô sao, hừ háo sắc. Lại liếc mắt qua Hồng Lân, một bộ dáng như trích tiên cao cao tại thương, gọng kính màu đen che khuất đôi mắt không cảm xúc của hắn, Hồng Lân mặc một chiếc quần tây màu trắng, áo khoát ngoài là màu xanh nước biển đậm, chất liệu bằng dạ, áo sơ mi bên trong là màu trắng, vẫn động tác đẩy đẩy kính mê người đó, có cần quyến rũ vậy không, rõ ràng y như con mọt sách, cả ngày như ông cụ non, lại lộ ra ý vị của đàn ông trưởng thành. Aiza em gái, em thấy chưa, mấy người đàn ông này là của chị, đôi mắt của cô cười nhạo quét về phía bóng dáng đang núp sau cánh cửa, vẻ mặt Nhan Tú Anh mang đầy sự khao khát, đôi mắt ghen tị lướt qua Trà Hồng Yên, cô ta muốn những nam nhân này là của cô ta, Trà Hồng Yên mày đợi đó tao sẽ cướp từng thứ một của mày. Buồn cười nhìn bộ dạng không ngừng cố gắng của Nhan Tú Anh đang chăm chú nhìn mấy nam nhân như hoa như nguyệt của cô, lòng liền có chút thỏa mãn, nhìn không được mà ăn không được, em gái chị muốn em không ngừng, không ngừng tơ tưởng, để rồi một ngày chị sẽ để cho những nam nhân này , từng chút một kết thúc sinh mệnh thấp hèn của em.
-“ Yên Yên hôm nay em rất đẹp” An Nhĩ Kỳ càng nhìn càng thích, trái tim nóng nảy đập mạnh, hầu kết di động trên cổ, đôi mắt yêu mị tán thưởng nhìn cô
-“ Vậy sao…vậy anh nói xem so với mấy người bạn gái trước của anh, em thế nào hả” Ghé vào tai hắn, giọng nói yêu mị nho nhỏ vang lên, hơi thở mong manh làm cần cổ hắn nhột nhạt, cả người tê dại, cảm thấy cánh môi của cô đã đụng tới vành tai hắn, An Nhĩ Kỳ có chút mê muội
-“ Bọn họ so với em…chẳng là gì cả” Ôm lấy vòng em nhỏ nhắn của cô, hắn mỉm cười nói, hơi thở nam tính từ miệng hắn truyền vào chóp mũi cô, mùi hương giống như mùi rượu ngọt ngọt làm cô có chút si mê. Chết tiệt hồ ly tinh, anh dám mê hoặc em
-“ Mấy đứa ở nhà chơi đi, cha mẹ ra ngoài hưởng bữa tối riêng mình” Nhìn hành động mờ ám của hai người, Thẩm Nhược Nhược mặc kệ, đang cố gắng kéo áo của lão gia đang tức giận muốn bùng cháy bên cạnh, trừng mắt nhắc ông cấm manh động, sau đó kéo ông ra ngoài
--
-“Rất khá” Hồng Lân không keo kiệt, nhàn nhạt nhìn cảnh vật được bố trí ở đây.
-“ Là em sắp xếp đó, anh thấy sao hả” Cô vòng tay qua cổ Hồng Lân, đôi môi nho nhỏ đỏ tươi chu chu lên như dụ dỗ hắn, Hồng Lân thuận thế ôm ngang eo cô, kéo cô vào lòng, bàn tay to lớn mơn trớn trên lưng cô, làm bọn đàn ông ở đây vô cùng bất mãn, cmn Hồng Lân cũng có ngày sắc thế này, em gái à, em đâu rồi, mau ra đây làm trò hề giúp vui đi, hôm nay cô thật muốn chọc tức ả ta, nên đương nhiên phải chịu thiệt một chút
-“ Được rồi, buông em ra, mau đến nướng thịt đi” Cô cười mị đẩy Hồng Lân ra, Hồng Lân vẫn nhàn nhạt không nói gì, nhưng trong lòng vô cùng bất mãn, nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, rời đi liền để lại chỗ trống không thể lấp đầy.
-“ Để tôi giúp cậu” Hoàng Ân bước đến chỗ lò nướng, sợ cô bị thương liền tự tay chu toàn, đám nam nhân kia khẩu vị ăn cảm thấy như được cô ướp cho dâng lên, cũng tới đây phụ một tay, Nhan Tú Anh tức giận cắn răng, tại sao những nam nhân đó lại yêu thích cô đến thế cơ chứ, thậm chí một lúc cô làm động tác thân mật với cả một trong hai người, bọn họ đều không cảm thấy cô thật lẳng lơ, hừ rõ ràng là một đứa con gái dâm đãng, Nhan Tú Anh mắng trong lòng, liếc mắt không thấy Thúy Nhi cùng Vân quản gia cản trở, trong đầu liền tính toán.
-“Mau nếm thử” Đôi môi đỏ của cô thổi thổi miếng thịt đưa lên miệng Hoàng Ân, khiến hắn thụ sủng nhược kinh há miệng ra, được cô uy một miếng, vẻ mặt đều là hạnh phúc như tiên.
-“ Yên Yên anh cũng muốn” Bạch Chính Lăng nhéo nhéo eo cô, bộ mặt gấu thúi vô cùng ủy khuất, cô cũng liền cho hắn một miếng, thỏa mãn cõi lòng hư vô của hắn, Triệu Tử Phong định lên tiến đã bị cô yêu mị cười một cái khiến người run rẩy, chóp mũi truyền đến hương vị thơm ngon của thịt nướng, trước miệng đã có một miếng thịt, hắn không khách khí ngậm lấy, nhai một cách tao nhã
-“Yên Yên” An Nhĩ Kỳ lắc lắc cánh tay cô, đừng bỏ quên anh nhan, sau đó đắc ý dào dạt nhai nhai thịt do cô uy tới, Hồng Lân vẫn im lặng, nhưng trong lòng vô cùng chờ mong, cô trừng mắt nhìn cái tòa băng sơn trước mắt, lại nhìn em gái ở phía kia đang cắn cắn môi, cúi đầu dùng chân nghiến xuống đất, đáy mắt liền cười nhạo, sau đó cũng đút cho Hồng Lân một miếng. Cứ vòng vòng một hồi, đều là cô uy cho bọn hắn ăn, thật giống như đang phát đồ ăn cho lũ cún con, cô một miếng cũng chưa có vào bụng, nhưng trong lòng nhìn bộ dáng muốn phát khùng của Nhan Tú Anh liền cảm thấy vừa lòng.
-“ Yên Yên, em cũng ăn một chút đi” Triệu Tử Phong gắp một miếng thịt đưa vào miệng Trà Hồng Yên thấy cô ngoan ngoãn để hắn uy, hắn liền vui vẻ, làm cho cô vài ba miếng, đến khi cô trừng mắt bảo đã đủ mới dừng lại, Triệu Tử Phong nhìn khóe miệng của cô vẫn còn dính ít vụn thịt liền đói khát hôn lên môi cô, cái lưỡi như con rắn nhỏ miết lên môi cô, cuốn lấy thức ăn trên môi cô nuốt vào bụng, Nhan Tú Anh là tức chết, tại sao tại sao cô ta lại không chút liêm sỉ quyến rũ thật nhiều đàn ông như thế chứ, vừa nhìn Triệu Tử Phong trái tim Nhan Tú Anh đã loạn nhịp, cô ả từng thấy Triệu Tử Phong xuất hiện trên mặt báo, thân phận vô cùng cao quý, gia đình lại giàu có. Cô ta nghĩ gì đó sau đó đi xuống bếp. Nhìn bóng dáng đã khuất của Nhan Tú Anh, cô đã thấy được ánh mắt tính kế của ả, trò vui bắt đầu đi.Cô nhìn gương mặt tuấn mĩ của Triệu Tử Phong liền chán ghét ngắt mạnh một cái bên má hắn, hừ hoa đào kiếp trước của ngươi đó, sau đó liền ngồi xuống ghế.
-“Mau ngồi xuống đi, không mỏi chân sao” Nhìn em gái đang đi đến bên này, cầm trên tay một khay rượu đỏ, liền buồn cười, cô ta không thấy rượu đã được ướp sẵn trong thùng lạnh đặt bên cạnh bàn bọn họ sao, nhìn dáng vẻ uyển chuyển như liễu rũ của cô ta đến gần, khuôn mặt thon gầy đáng thương cúi xuống, bờ vai hơi run run. Liền nói với bọn hắn.
-“Chị…chị…em…em đem rượu đến cho chị” Nhan Tú Anh giọng nói nhu mềm vang lên, thu hút 5 nam nhân đang đứng bên cạnh cô, Nhan Tú Anh cố ý để lộ ra thật nhiều vết thương bầm tím do bị té ngã trên người cô ta ra, mong nhận lấy được ánh mắt thương hại của bọn họ, cơ thể run rẩy, đầu hơi cúi, như sợ Trà Hồng Yên sẽ đánh mắng mình, nhìn tình cảnh bây giờ, Trà Hồng Yên như một nữ vương cao ngạo, ngưng mắt nhìn nô lệ yếu hèn trước mắt mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười
-“ Nhan Tú Anh…cô bị mù sao, rượu để ở thùng ướp lạnh ngay sát dưới chân tôi đây” Cô cười ra tiếng, dùng giày cao gót đá nhẹ vài cái vào thùng nhựa giữ nhiệt bên cạnh
-“ Em…em không biết, là có người nói em đem vào cho chị, em…em xin lỗi” Nhan Tú Anh tính toán một lát, sau đó liền ngước gương mặt đầy nước mắt của mình lên, đôi mắt to tròn trong suốt ướt át, đáng thương quét qua mấy nam nhân bên cạnh, Hồng Lân hai mày hơi nhíu lại chán ghét nhìn qua chỗ khác, An Nhĩ Kỳ trong mắt làm gì có ai khác, vẫn nhìn chằm chằm vào Trà Hồng Yên, sắc tâm đều bị cô câu đi, Triệu Tử Phong thấy có người nhìn mình chằm chằm, đôi mắt yêu dã lành lạnh đảo qua khuôn mặt Nhan Tú Anh, Hoàng Ân không để ý tiếp tục nhai thịt một cách bình thản, vừa ăn vừa ngắm cô, Bạch Chính Lăng…khụ…mặt đỏ ửng, nhìn cô lại nghĩ đến buổi sáng ở vườn trường hôm nay. Căn bản không một ai để ý đến cô ta, Nhan Tú Anh căm hận, nhưng sau đó thấy Triệu Tử Phong nhìn mình, lòng liền vui sướng, đắc ý trong lòng
-“ Chị…chị để em rót rượu cho” Cô ta chưa để Trà Hồng Yên đồng ý liền tiến lên, đem chai rượu đi đến chỗ của Triệu Tử Phong rót đầy, Triệu Tử Phong nhếch mày, vô cùng không hài lòng, người hầu nhà này cũng quá vô lễ đi, không đợi cô đồng ý đã xông đến.
-“ Chị em rót cho chị” Thấy Trà Hồng Yên cầm ly rượu lên ngắm nghía, trong mắt Nhan Tú Anh lóe lên tia xấu xa, khi gần đến chỗ Trà Hồng Yên, chân liền loạng choạng, ngã nhào vào người cô, chai rượu trên tay tưới đầy vào người cô, Trà Hồng Yên trong lòng vui sướng, thật đúng là quá ngu ngốc, nhìn mấy nam nhân hốt hoảng kêu lên, Triểu Tử Phong không khách khí đem Nhan Tú Anh ném qua một bên, thấy rượu đổ ướt cả người cô, càng làm áo dính sát vào người cô, lộ ra thân thể lồi lõ mê người, trên ngực cô còn lóng lánh vài giọt rượu, theo đó mà chảy khuất vào khe rãnh đầy tràn đầy của cô, mấy tên nam nhân ở đây nhìn đến ngây người, là do mình quá yêu Yên Yên hay Yên Yên quá xinh đẹp ngay cả rượu đổ trên người cũng đủ mê chết bọn họ, ngay cả đù cùng chân trắng nõn của cô cũng dính vào giọt rượu, cô xoăn xoăn mái tóc mái, chán ghét nhìn bọn hắn.
-“ người ta bị ướt rồi” Cô nũng nịu nói, Hoàng Ân liền bừng tỉnh, mau chóng dùng khăn tay từ túi áo mình ra, lau lau quần áo của cô, bàn tay hơi run khi dừng trên xương quai xanh của cô, cô mỉm cười nhìn bộ dáng lúng túng của hắn
-“Hoàng Ân mau lau cho tôi” Cô ra lệnh, đáy mắt quét về Nhan Tú Anh bị quăng một cái thật mạnh, ngã nhào ra đất, choáng váng đên mức nằm ở một bên.
-“ Chết tiệt, cô không có mắt sao, nếu như chai rượu vỡ ra văng vào người Yên Yên của chúng tôi bi thương thì thế nào” An Nhĩ Kỳ thấy chai rượu đã tan nát dưới đất, lời vừa dứt, thấy ở đùi của cô bị chảy máu, một mảnh vỡ văng ra liền miễn cưỡng cắt vào đùi của cô, liền hốt hoảng, vô cùng đau lòng
-“Khốn kiếp, Yên Yên em bị thương rồi” Nhìn đùi phải trắng nõn lộ ra trong không khí của cô bị cắt một mảnh nhỏ, Bạch Chính Lăng xót xa trừng mắt đến kẻ phạm tội
-“ Rốt cuộc cô có phải người hầu hay không, vô cùng vô lễ, lại còn làm bị thương chủ nhân” Triệu Tử Phong ngồi xổm xuống nắm lấy tóc của Nhan Tú Anh kéo đầu cô ta dậy, cảm nhận sự bạo lực của Triệu Tử Phong, Nhan Tú Anh vô cùng tức giận
-“Chị ơi….em không cố ý, em là bị trượt chân” Muốn nhìn bộ dáng chật vật của Trà Hồng Yên, nhưng thấy cô yêu mị bị rượu dính vào người, càng trở nên xinh đẹp quyến rũ, nam nhân bên cạnh cô lo lắng, xót xa như thế, Nhan Tú Anh thật không cam tâm, trong cổ họng nhả ra từng từ khó nhọc, nhìn gương mặt tuấn tú, lạnh lẽo của Triệu Tử Phong, khí thế vương giả như thế, làm cô ả càng say mê. Bộ dáng đáng thương nhìn Trà Hồng Yên cầu cứu
-“ Gấu thúi, em đau muốn chết a, anh mua lau máu cho em” Trà Hồng Yên coi như không nghe thấy lời cô ả, giọng có chút nức nở nói với Bạch Chính Lăng, hài lòng nhìn động tác thô lỗ như muốn giết người của Triệu Tử Phong đang nắm lấy tóc của Nhan Tú Anh, đôi mắt lạnh lùng bức người như thế, quả thật làm cho cô không dám tin kiếp trước bọn họ yêu nhau đến chết đi sống lại. Mấy nam nhân ở đây nghe thấy thế liền sốt ruột, Bạch Chính Lăng đau lòng đem khăn tay trong túi quần ra, dịu dàng chấm chấm vết máu cho cô, cả người quỳ xuống, vô cùng thành kính hôn lên vết thương trên đùi cô, sau đó thổi thổi cho cô không đau. CMN đóng kịch kiểu này Trà Hồng Yên muốn buồn nôn cả chính mình, vết thương này có là gì so với kiếp trước, kiếp trước sau lưng cô đầy vết đạn, vết dao, sẹo như có khắp người cô, làm cho người ta rợn người
-“ Hồng Lân sẽ không để lại sẹo chứ” Nhìn Hồng Lân đang đi tới cũng ngồi xuống xem xét vết thương của cô, hai đầu lông mày có thể kẹp chết cả một con ruồi.
-“ Ừ, không sao, để anh vào bên trong kêu người đem đồ ra băng cho em” Hồng Lân không muốn trên đùi của người ngọc để lại sẹo
-“Không muốn anh liếm liếm nó đi” Cô bướng bỉnh nói, hừ ủy khuất đóng kịch một chút, lại tùy ý bắt nạt tên này, Hồng Lân trong lòng có chút buồn bực, cô rõ ràng là đang chơi đùa với hắn, nhưng cũng rất muốn chạm vào da thịt của cô, nhìn đùi ngọc bóng loáng da dẻ phát ra mùi thơm mê người, Hồng Lân không nhịn được, đưa đôi môi hôn lên vết thương của cô, đầu lưỡi nóng ấm rê nhẹ ở vết thương, đem máu cuốn sạch vào bụng, mùi tanh của máu vốn làm hắn chán ghét, thế nhưng bây giờ cứ như mật ngọt. Trà Hồng Yên nhìn Nhan Tú Anh sững sờ, hai tay siết chặt vào nhau, em gái em xem ngay cả trích tiên cao ngạo như thế cũng phải quỳ gối dưới chân chị, làm chuyện hèn mọn như thế này, em xem trích tiên của chị bộ dáng say mê như thế nào khi được tiếp xúc với da thịt của chị.
-“ Chị…em xin lỗi, em không cố ý, chị ơi, em dù sao cũng là em gái của chị mà, xin chị đừng đối xử với em như vậy” Nhan Tú Anh nức nở, đau lòng muốn chết, cảm nhận bàn tay của Triệu Tử Phong buông lỏng tóc cô ả ra, ả vô cùng đắc ý, ha ha xem phản ứng này đi.
-“ Em gái? Tôi chỉ có một người anh trai thôi, không phải có kĩ nữ leo lên giường ba tôi, hèn mọn sinh ra một đứa con gái liền kêu tôi là chị đâu” Cô chán ghét xòe ra lòng bàn tay mình, giọng nói lạnh lùng, Hồng Lân vừa nghe vào trong tai liền dừng lại động tác, đứng dậy nhìn Nhan Tú Anh, đôi mắt có chút rét lạnh, Bạch Chính Lăng sững ra một chút, ánh mắt chán ghét lướt qua Nhan Tú Anh, Hoàng Ân đang đỏ ửng cả mặt lau rượu trước khuôn ngực mềm mại của cô, liền liếc mắt ra, gương mặt lại trở về nghiêm túc.
-“ A ra đây là đứa con hoang mà em nhắc đến, bộ dáng này quả vô cùng lừa người đi” Triệu Tử Phong cười lạnh, bàn tay bóp mặt của ả, bắt ả ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy nước chảy ra.
Không khí đột nhiên trầm lại, làm Nhan Tú Anh sợ hãi, cảm thấy da đầu của mình lần nữa bị kéo ra vô cùng đau, đôi tay của Triệu Tử Phong càng dùng sức, Nhan Tú Anh nhìn gương mặt như ác ma này trước mặt, trái tim vẫn như cũ đập bình bịch, quên mất cả khóc. Triệu Tử Phong thấy ánh mắt cô ả si mê nhìn mình, trong lòng dâng lên cỗ hương vị ghê tởm, Nhan Tú Anh lúc này mặt mày đầy nước mắt, khuôn mặt trái xoan trắng bệch vô cùng đáng thương, lông mi dài thật cong như con bướm nhỏ đang run rẩy trong mưa, đôi môi bị chính mình cắn đến rách da, cô nhớ rõ cái bộ dáng này ở kiếp trước không phải Triệu Tử Phong vô cùng si mê hay sao, nhìn gương mặt đã đen một nửa của hắn, cô lắc đầu cười cười, thời thế giờ đã khác a
-“ Xin anh đừng nói như vậy, em….em vốn không có sự lựa chọn cho mình” Nghe thấy lời nói tàn nhẫn lạnh lùng của anh, nhìn đôi mắt yêu nghiệt cao ngạo khinh thường mình, Nhan Tú Anh đau lòng muốn chết, làm bộ quật cường kêu lên.
-“ A…không có sự lựa chọn, nên cô mới một chút tự trọng không có, lết đến đây bắt người ta chịu trách nhiệm” Hồng Lân lạnh lùng nói, nhìn gương mặt giả tạo của cô ả, hắn liền vô cùng chán ghét
-“ Em…chị ơi em đau” giọng nói trong trẻo như nước suối vang lên, mang âm mũi nũng nịu, làm da gà của cô nổi lên
-“ Cô vừa rồi mới làm đổ rượu lên người tôi, lại làm bị thương tôi,có một người hầu như cô trong nhà, quả thật rất ăn hại đi, đừng có gọi một tiếng chị thân thiết như thế, không phải tôi đã nói cô chỉ là người hầu thôi sao” Lạnh nhạt đứng dậy, quơ tay ra ý để Triệu Tử Phong buông cô ta ra, hắn liền dùng sức thả lỏng cái con người uyển chuyển làm cô ta té nhào xuống đất.
-“ Cậu ra tay hơi mạnh đấy, dù sao cũng là con gái” Gấu thúi không sợ chết nói, tên ngốc này rất ngây thơ, lại chính trực, chuyên làm việc thiện cứu người, Trà Hồng Yên liếc hắn một cái, đám nam nhân vui vẻ thấy Bạch Chính Lăng tự đẩy mình vào chỗ chết
-“ Bạch Chính Lăng, vậy anh mau tới đỡ cô ta dậy đi” Cô nghiến răng nói, giọng trào phúng, a đi đỡ thiệt sao, cô tức đến run người, được, được lắm, anh dám làm phản sao.
-“ A…cảm ơn” Nhan Tú Anh trong lòng đắc ý, thấy gương mặt nam tính oai hùng của Bạch Chính Lăng cũng liền mê đắm, thân thể cao ngất, rắn chắc khỏe mạnh, bờ vai to lớn, liếc nhìn Trà Hồng Yên đang cười lạnh, Nhan Tú Anh thầm nguyền rủa.
-“ Bạch Chính Lăng, xem ra tôi đã quá coi trọng anh rồi” Trà Hồng Yên vuốt vuốt mép ly thủy tinh, đôi mắt nhìn không ra vui giận, khóe môi câu một nụ cười yêu dã, tử khí từ cơ thể cô phát ra, làm đám nam nhân sau lưng sợ hãi
-“ Yên Yên, em làm sao vậy” Gấu thúi một mực không biết mình làm sai ở điểm nào, liền xung xoe chạy đến trước mặt cô, thấy cô cũng không nhìn mình, trong lòng nóng vội
-“ Anh tránh qua một bên đi” Cô với tay lấy chai rượu trong thùng, sau đó tự mình bật nắp, lạnh lùng không thèm nhìn Bạch Chính Lăng, đối với hắn giống như nhìn người xa lạ, làm gấu thúi hoảng, nhìn mấy nam nhân ở đây cầu cứu, đều bị bọn họ cho một cái ánh mắt khinh thường, nhất là Triệu Tử Phong cùng An Nhĩ Kỳ, có chút tức muốn giết gấu thúi.
-“ Chị…chị định làm gì?” Thấy cô từng bước đến gần, Nhan Tú Anh sợ đến hoa dung thất sắc
-“ Dạy dỗ cô a, không lẽ cô xúc phạm đến tôi, cô lại được yên à” Cô lạnh lùng nói, giọng nói âm trì địa ngục vang lên, khiến Nhan Tú Anh thu lại đắc ý, cõi lòng thật sự sợ, đôi mắt của cô tối đen lại, sâu không thấy đáy, nụ cười nhếch lên một bên vô cùng khủng bố
-“ A…anh Bạch cứu em” Gì? Anh Bạch, Trà Hồng Yên trào phúng cười một tiếng, chai rượu từ trên rót xuống đầu cô ta, nhìn bộ dáng cô ta giãy dụa chật vật dưới chân mình, cô rất vui sướng. Cơ thể Nhan Tú Anh run run, sợ đến mức không dám đứng lên, sau khi chai rượu đã bị dốc cạn, Nhan Tú Anh cả người đầy rượu, bộ dạng như ăn mày, tóc vừa bị Triệu Tử Phong nắm qua rối loạn một đoàn, quần áo trên người thì thô ráp, dính rượu trông càng dơ bẩn, khuôn mặt tái nhợt lấm lem, nhìn đi vô cùng đáng thương, cô bắt lấy căm cô ta, thì thào nói
-“Một đứa người hầu, lại dám xúc phạm đến thân thể chủ nhân, Nhan Tú Anh, cô khiến cha mẹ tôi đau lòng, nay lại muốn tôi bị thương sao” Cô cười lớn một tiếng, bàn tay vung lên, tiếng da thịt đánh vào nhau thật thanh thúy, a cũng cái tình cảnh này, cô quỳ gối dưới chân Nhan Tú Anh cầu xin cô ta tha mạng cho cha mẹ cô, thế nhưng cô ta đổi lại là quyền đấm cước đá lên người cô, ánh mắt lóe lên phẫn hận, tay càng dùng lực mỗi cái tát đều như làm cho Nhan Tú Anh choáng váng cả đầu óc. Bạch Chính Lăng muốn lên tiếng, tấm lòng ngây ngô vô cùng nghĩa hiệp, nhưng lại thấy Triệu Tử Phong cùng Hồng Lân trừng mình muốn chết, liền câm miệng, Hoàng Ân có chút không quen, vẫn là thấy Nhan Tú Anh có chút đáng thương, bình thường hắn sinh trưởng ở nơi yên bình, nên có chút không quen, vẫn là chịu không nổi mở miệng, mà lời này vào tai Trà Hồng Yên, làm cho cô vô cùng tức giận, a, đã nói nam nhân có lời nào là thật đâu
-“ Yên Yên cậu tha cho cô ta đi, cậu đánh cô ta miệng đầy máu rồi, dù sao, cũng là em gái cậu” Nhan Tú Anh đắc ý trong lòng, ha ha Trà Hồng Yên cô xem, hai nam nhân của cô đã đứng về phía thôi rồi, nhưng gương mặt vẫn lộ ra yếu đuối
-“A…vậy sao, Trần Hoàng Ân, Bạch Chính Lăng, xem ra ngày hôm nay tôi đã biết được ai là người trung thành với tôi, hai người làm cho tôi vô cùng thất vọng, thế cho nên…kể từ bây giờ, Trần Hoàng Ân và Bạch Chính Lăng các người, không là gì của tôi cả” Cô không cần đám thú cưng ngu ngốc, cô muốn một đám thú cưng biết nghe lời, trong mắt luôn coi cô là lẽ phải, cô nhẹ nhàng nói, dù lòng có chút đau, nhưng cảm giác này mau chóng bị cô dập tắt, nếu như không nhổ cỏ từ bây giờ, sợ rằng, có ngày bọn họ sẽ cắn ngược về phía cô, hai người nam nhân này cô vô cùng hi vọng, thế nhưng xem ra cô đã lầm.
-“Nhan Tú Anh, cô vô cùng đắc ý đi, thế nhưng mà từ khi cô bước chân vào nhà họ Trà tôi, đã định cô sẽ nếm rất nhiều đau khổ rồi” Trà Hồng Yên cười nhẹ nói, gót giày vô tình dậm vào chân cô ta, nụ cười từ môi cô toát ra thật diễm lệ, thật ác độc, cô ta hét lên vô cùng chói tai, giãy dụa cầu cứu nhìn đám nam nhân
-“Yên Yên, sao cậu lại nói thế, tớ không…” Hoàng Ân bị cô nói đến sợ hãi, nhìn nét mặt lạnh lùng của cô, ánh mắt giá buốt của cô nhìn về phía họ, hắn cảm thấy đây không phải lời nói chơi, trong một phút giây khi hắn vừa thoát ra lời nói đó xong, liền thấy trong đôi mắt cô một tia thất vọng, cõi lòng đau đớn, đây chính là việc Hoàng Ân vô cùng hối hận, bắt đầu chuỗi ngày đau khổ của anh, Bạch Chính Lăng bị đả kích hai lần, liền ngây ra, cõi lòng bị siết chặt đến đau đớn, thậm chí không thở nổi.
-“ Biết không, tôi hi vọng vào các người rất nhiều, nhưng đúng như cái câu nói, phải thử ăn một trái táo vào mới biết nó có độc hay không, nhìn bề ngoài đều rực rỡ động lòng người như thế, tôi không muốn sau này có người cắn ngược lại tôi, thế nên hai người liền OUT đi, người vô dụng như các người tôi không cần” Trà Hồng Yên cười nhạt liếc qua hai người.
-“ Trà Hồng Yên, rốt cuôc cậu coi tôi là cái gì, muốn chơi đùa liền chơi đùa, sau đó liền vứt bỏ, Trà Hồng Yên cậu thật độc ác” Hoàng Ân lòng đau như nghẹt thở, nghe lời nói của cô, vào tai cậu giống như sấm sét vang vọng, cậu tệ như vậy sao,nhưng cậu đối xử với cô bằng tất cả tình cảm chân thành của mình, cô lại dẫm đạp nó dưới chân, cậu tức giận nói, nhưng giọng nói có chút nghẹn ngào, đôi mắt có chút đỏ, biết là như thế nhưng trái tim tôi vẫn yêu em tha thiết.
-“ Hồng Yên anh sai rồi, từ nay về sau sẽ không bênh người ngoài nữa,em luôn đúng luôn đúng” Bạch Chính Lăng sợ hãi, nhìn nụ cười càng ngày càng lạnh trên môi cô, ánh mắt cô nhìn hắn không còn độ ấm như trước nữa, hắn sợ cô sẽ không kêu hắn hai chứ “gấu thúi” nữa, sợ cô sẽ không còn làm nũng với hắn, hắn bắt lấy tay cô, lại ôm cô vào lòng, khẩn thiết nói.
-“ A vậy rốt cuộc tôi đã biết cậu nghĩ tôi như thế nào rồi đó Trần Hoàng Ân, đúng tôi vô cùng độc ác, vô cùng tàn nhẫn, cho nên tốt nhất các người mau tránh xa tôi ra đi, nếu một ngày tôi không vui lại uống máu ăn thịt các người thì như thế nào” Trà Hồng Yên khùng khục cười, đáy mắt cao ngạo lướt qua Hoàng Ân đứng đó, lại đẩy Bạch Chính Lăng ra, nhìn hắn lảo đảo té ngã xuống đất, gương mặt đau khổ, lòng cô là một mảng hoang tàn, hôm nay cô vừa chơi đùa em gái, vừa muốn thử bọn hắn, cô hi vọng bọn hắn đừng làm cô thất vọng, thế nhưng mà….xem ra…cô đánh giá quá cao bọn họ rồi.
-“ Chị Thúy Nhi” Nhìn chị Thúy Nhi tức muốn run người đứng đó, cô mềm nhẹ nói
-“Tiểu thư” Thúy Nhi trừng mắt nhìn Nhan Tú Anh phá hỏng bữa tối của Trà Hồng Yên
-“ Chị đem cô ta xuống thay đồ đi, rồi cấp một chút thức ăn, hôm nay cô ta phối hợp rất tốt” Cô xoa xoa vết thương trên đùi, lạnh nhạt liếc qua Nhan Tú Anh, lại bồi thêm một câu
-“Nhan Tú Anh hôm nay cô cùng tôi diễn một vở rất tốt, để tôi hoàn thành bài kiểm tra hôm nay” Trần Hoàng Ân cùng Bạch Chính Lăng ai oán liếc nhìn Nhan Tú Anh, Trà Hồng Yên mày thật quá đáng, ba nam nhân còn lại giơ ngón tay cái lên, tức chết người không đền mạng đi.
-“Không…không có…ưm” Chưa kịp minh oan cho mình Nhan Tú Anh đã bị Thúy Nhi lôi đi, Thúy Nhi nghiến răng nghiến lợi, chị sẽ chiêu đãi thật tốt cô ả.
-“ Tôi mệt mỏi rồi, các người về nhà hết đi” Trà Hồng Yên vuốt vuốt sợi tóc mềm, hôm nay quậy một trận thật đã.
-“Yên Yên, tôi sai rồi, cậu đừng giận tôi” Hoàng Ân tỉnh táo lại, vỗ vỗ cái đầu ngu ngốc của mình, chết tiệt, cậu làm Trà Hồng Yên giận thật rồi. Trong lòng càng hận Nhan Tú Anh
-“ Không dám, Trần công tử, nên trở về đi” Cô lạnh nhạt nói, xoay người bỏ đi, liền bị Bạch Chính Lăng ôm lấy từ đằng sau, ôm rất chặt, ba tên nam nhân cảm thấy rất tội nghiệp cho bọn họ, Hồng Lân hừ lạnh một cái, ngu ngốc, không thấy Nhan Tú Anh rất xảo huyệt sao, rõ ràng là giả vờ té, trên sàn một chút chướng ngại cũng không có, một vũng nước cũng không tồn tại, cái hành động như diễn kịch đó, chỉ có mắt mù như hai tên kia mới không thấy.
-“ Yên Yên, anh sai rồi, em đánh anh, mắng anh cũng được, xin em đừng như thế với anh” Bạch Chính Lăng sợ hãi, giọng nói có chút gấp gáp, bất lực ôm lấy cô
-“ Bạch công tử, Trà Hồng Yên tôi không dám nặng nhẹ với ngài đâu” Cô lạnh lùng nói, đáy mắt như mặt nước hồ sâu không thấy đáy, lòng cũng trống rỗng, dùng sức gỡ cái tay kia ra, nhưng hắn vẫn cố chấp không buông, Trà Hồng Yên ánh mắt lóe lên tử khí, gấu thúi, tạm biệt, xoay người một cái, Trà Hồng Yên từ trên cao đá thật mạnh vào lồng ngực Bạch Chính Lăng khiến hắn té ngã xuống đất, từ dưới nhìn lên cô, Bạch Chính Lăng ôm lồng ngực đau đớn của mình, thấy ánh mắt của cô như gửi lời giã từ hắn, sợ hãi muốn bắt lấy cô, nhưng cô đã rời đi mất, trước khi đi giọng nói thanh nhã của cô còn truyền lại, theo gió mà phiêu tán, có chút đau thương.
-“Tiểu bạch kiểm, gấu thúi, tạm biệt” Trần Hoàng Ân sụp đổ, hôm nay phạm vào sai lầm này, cậu vô cùng hối hận, bộ dáng quyết tuyệt của cô, cái nhìn lạnh lẽo của cô, làm trái tim hắn đau như xé da, Bạch Chính Lăng bàn tay đưa ra phía trước không biết bắt lấy cái gì.
-“ Đáng đời, hai người các ngươi quá ngu ngốc, rõ ràng con nhỏ kia vô cùng giả tạo, cố ý đổ rượu lên người Yên Yên, hai người con bênh vực nó” An Nhĩ Kỳ bộ dáng ngạo nghễ hừ lạnh nói, làm ảnh hưởng đến bọn hắn
-“ …” Hồng Lân nghĩ rằng, Bạch Chính Lăng vốn lớn lên trong gia đình quân nhân, cái đầu vẫn còn ngây thơ, chưa hiểu thấu được sự đời, ba cái việc đấm đá, bắn giết hắn có thể làm được, nhưng dù sao vẫn là con gấu nhỏ được yêu thương trong gia đình, đầu óc cũng liền đơn giản, tên Hoàng Ân này cũng thế, có một người mẹ như vậy, bảo sao…Chỉ cầu phúc cho hai tên đó thôi.
-“ Hừ, một lũ ngu” Triệu Tử Phong tức giận, rời đi
-“ Yên Yên anh không cố ý mà” Bạch Chính Lăng hai mắt đỏ ửng, giọt nước mắt thật lớn từ gò má nam tính chảy xuống, ô ô gấu thúi bị Trà Hồng Yên giận rồi, làm sao đây, cô chán ghét hắn rồi, Trần Hoàng Ân hồn xiêu phách lạc, loạng choạng ngồi trên xe trở về nhà, đêm đó ba má Trần sợ hãi nhìn con trai như u hồn, không ngừng nốc rượu, tóc tai xơ xác, bộ dạng chật vật, mắt đỏ ửng vô cùng ủy khuất, khi chịu không nổi gục xuống trong miệng còn kêu:
-“ Yên Yên, Yên Yên tôi sai rồi, tôi thật sự rất yêu cậu, đừng bỏ rơi tôi”. Nhà họ Trần một đêm loạn.
Nhan Tú Anh cũng không khá hơn, cô bị nhốt vào phòng tối, cả người ướt rượu, nhìn không gian không có chút bóng tối, trong lòng không ngừng gào thét mắng chết Trà Hồng Yên, nghe tiếng mấy con chuột kêu, cô ả sợ đến hét chói tại, đêm nay ả bị bỏ đói, bụng không ngừng đánh trống, lại vật lộn với mấy con vật trong nhà kho.
Tác giả :
Kathy