Hoa Mận Trái Thì
Chương 5: Đỉnh Tà Huấn
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Ngô Kiến Văn đã ra ngoài đi gặp các vị Phong chủ phái khác từ trước. Chăn đệm đều được y gấp gọn, dưới giường còn đặt một chậu nước dành cho Vũ Anh rửa mặt.
Xem ra vị Tông chủ này rất thương đệ đệ của mình.
Vũ Anh thở dài cựa mình ngồi dậy, bỗng có vật từ trên ngực cậu rơi xuống sàn “cạch” một tiếng. Cậu dụi mắt nhặt nó lên nhìn kỹ. Vật nhỏ là một nửa mảnh ngọc màu hồng đỏ, trên mặt còn lờ mờ nhận ra đường nét của một nửa cánh Phượng đang giương ra và cái đuôi mềm mại. Không sai, đây chính là nửa còn lại của mảnh ngọc Phượng cậu đang giữ.
Mảnh ngọc vốn đã vỡ làm đôi, bây giờ lại được Vũ Anh ghép lại hoàn chỉnh đặt trên bàn. Xem ra, Ngô Kiến Văn vẫn luôn giữ mảnh ngọc này bên người. Bây giờ trả lại cho cậu, vật quy chủ cũ, ý cũng là muốn hàn gắn lại như xưa.
Trong nội tâm Vũ Anh bỗng nhiên xuất hiện gợn sóng nhỏ cảm động.
“Đệ đã dậy rồi sao.”
Ngô Kiến Văn mở cửa bước vào. Mái tóc chỉ túm gọn ở đằng sau khiến hắn càng trở nên ôn nhu, trên đai lưng treo miếng ngọc Rồng màu vàng kim. Mắt y như có như không nhìn hai mảnh ngọc Phượng đang được ghép sơ sài ở trên bàn.
“Mảnh ngọc này sư huynh vẫn luôn giữ?”
Vũ Anh chỉ thuận miệng hỏi vậy, không ngờ lại được Ngô Kiến Văn nghiêm túc trả lời.
“Từ lúc được sư phụ tặng cho miếng ngọc, chẳng phải đệ vẫn luôn quý nó như báu vật sao. Ngọc vỡ rồi, ta tìm nhặt lại giữ hộ đệ. Bây giờ đệ đã quay trở về, trả chủ cũ là chuyện nên làm.”
Từ lúc lảng tránh yêu cầu được tha thứ của Ngô Kiến Văn, Vũ Anh vẫn luôn giữ một thái độ trung lập. Dựa vào suy luận của cậu, thân chủ cũ chắc chắn có tình cảm với người này. Gương vỡ lại lành cũng không có gì khó hiểu. Nhưng mà cậu lại không dám chắc thân chủ cũ muốn tha thứ cho y dễ dàng như vậy, dù sao thì y cũng tổn thương hắn quá nhiều.
Vì thế, Vũ Anh quyết định giữ thái độ lạnh nhạt nhưng không ghét bỏ Ngô Kiến Văn. Sau này nghĩ lại quyết định của bản thân lúc ấy, cậu chỉ muốn tự vả cho mình hai cái. Tất nhiên, đấy lại là chuyện của vài ngày sau.
Hai người sửa soạn xong xuôi thì lập tức xuất phát tới Thành Ma.
Trước cổng thành có một nhóm nhỏ gồm Phong chủ ba phái còn lại và một hai đệ tử đi cùng hỗ trợ đang đứng đợi. Thấy Ngô Kiến Văn đến, các Phong chủ cúi đầu chào kính cẩn. Xem ra lần này y là người chủ trì toàn cục.
Vũ Anh thấy trong số các Phong chủ ấy, có Lam Mặc. Hắn hôm nay mặc một bộ đồ uy vũ hơn, tóc xám khói cũng vấn gọn lên phía trên đầu, thắt lại bằng dải lụa vẽ hình hoa trà. Ánh mắt hắn liếc về phía Vũ Anh và Ngô Kiến Văn đang đứng cạnh nhau, chẳng biết nghĩ gì mà quyết định xoay người bước về phía này.
“Ngô Tông chủ, Đồng Kỳ mới nhập môn chưa lâu, e rằng không đủ sức ở bên cạnh trợ giúp cho ngài.”
Hẳn là nhập môn chưa lâu….
Thôi dù sao thì Vũ Anh cũng đã hiểu ý đồ của hắn. Cậu vốn là Ma tôn đáng lẽ đã phải chết từ năm mươi năm trước, lần này nếu phải đi cùng một nhóm người trong Chính phái, e rằng không sớm thì muộn cũng bị lộ. Cho dù Lam Mặc không lên tiếng, Ngô Kiến Văn nhất định cũng sẽ không để cậu cùng đi vào trong thành.
Vậy là Vũ Anh được phân cho vị trí canh giữ cổng thành, không để dân thường tiến vào bên trong. Tuy nhiên, cả ba người đều ngầm hiểu, không có dân thường nào bén mảng tới đây cả, nhất là khi kết giới đã sắp vỡ. Trừ phi, kẻ đó có ý đồ. Và cũng vừa vặn, Vũ Anh hoàn toàn có thể đối phó được với kẻ này.
“Tông chủ, các vị Phong chủ xin hãy yên tâm, Đồng Kỳ nhất định sẽ làm tròn chức trách của mình, không rời vị trí nửa bước.”
Vũ Anh chắp tay tiễn các vị tiến vào bên trong thành.
Thấy bóng dáng bọn họ đã biến mất hẳn, lúc này cậu mới tập trung gọi con ma hổ lúc trước cùng một con ma điểu ra. Từ sau lần ở rừng mận, đây là lần thứ hai Vũ Anh triệu tập ma thú.
“Thanh Điểu, bí mật bay theo giám sát bọn họ, có biến cố thì quay lại báo cho ta. Còn Xích Hổ, ngươi cùng ta đi kiểm tra vùng ngoại thành.”
Trong không gian Vũ Anh xây dựng nên có chứa hàng trăm con ma thú sẵn sàng đợi lệnh của cậu bất cứ lúc nào, trong đó có cả Tứ Huyết Thú, Thập nhị Ma thú cùng với Thượng Cổ Ma Thú. Mười bảy con ma thú ấy đều có tên riêng, tuy nhiên những ma thú tầm trung và tầm thấp thì không có. Cậu cũng muốn ngồi nghĩ cho từng đứa một cái tên khác nhau nhưng năng lực ngôn ngữ thì có hạn, số lượng cần đặt tên lại quá nhiều. Do vậy, Vũ Anh đành đặt tên chúng theo màu sắc và chủng loại. Không ngờ, những con ma thú ấy lại có vẻ thích thú khi nghe thấy tên mình được đặt.
Thanh Điểu nhận lệnh bay vào trong thành, trong thành dày đặc ma khí nên không quá khó để nó ẩn thân. Vũ Anh yên tâm leo lên lưng Xích Hổ bắt đầu đi một vòng ngoài thành, vừa đi vừa nói vài câu vu vơ với nó cho đỡ chán. Phải nói thật, mặc dù là ma thú nhưng Xích Hổ lại cực kỳ dễ thương. Lông của nó bình thường đều rất mềm mại, lại thích làm nũng với cậu hồi còn đang trên đường đến Hồng Mai. Nếu tính tuổi tương đương với con người, thì có lẽ bây giờ Xích Hổ chỉ kém cậu một hai tuổi thôi.
Đang thong thả trò chuyện với nó, Vũ Anh chợt cảm nhận được phía Đông thành có linh khí va chạm, xem ra là đang giao chiến. Cùng lúc đó, Thanh Điểu kêu lên một tiếng từ Tây thành. Có chuyện đã xảy ra rồi.
So với việc xông tới giao chiến mà khả năng cao sẽ lộ thân phận, Vũ Anh quan tâm tới việc đang xảy ra ở phía Tây thành hơn. Ngoài ra thì còn có một lý do khác, Ngô Kiến Văn phụ trách lập trụ kết giới ở Tây thành.
“Xích Hổ, Tây thành.”
Ma hổ nhận lệnh, gầm một tiếng. Quanh người nó xuất hiện luồng ma khí đậm đặc do Vũ Anh tiếp cho, tăng hết tốc lực nhảy qua tường thành phi về hướng Thanh Điểu đang kêu.
Xích Hổ đưa Vũ Anh tới một phủ đệ phía Tây thành thì dừng lại gầm gừ trong họng. Trên cành cây sát cạnh, Thanh Điểu bị kiếm làm thương nhẹ, giống như chỉ vô tình chém qua, hoàn toàn không để con ma thú này vào trong mắt. Cậu có thể cảm nhận được, Ngô Kiến Văn đang ở trong đó, cùng một người nữa.
“Tông chủ…”
Vũ Anh bước vào trong sân, khẽ gọi một tiếng. Phủ đệ vốn đã bị bỏ hoang từ lâu vì bệnh dịch, khắp nơi dán chằng chịt bùa trừ yêu, bùa xua đuổi tà ma. Trên góc mái vương đầy bụi và mạng nhện đóng thành từng tầng. Tất cả đều im lìm, tĩnh lặng như tờ khiến cậu không khỏi đề cao cảnh giác.
Bước chân cậu tiếng về phía gian nhà chính càng lúc càng nặng nề. Ngô Kiến Văn ở trong đó, cậu chắc chắn. Nhưng khí của y đã yếu đi rất nhiều rồi. Người có thể khiến Tông chủ một phái thành ra như vậy, trên giang hồ cũng không đếm được mười người.
Phập!!!
Vũ Anh theo phản xạ nhanh chóng né được mũi kim ám khí từ phía sau phóng tới, lập tức xoay người đánh một chưởng về phía kẻ đánh lén. Kẻ đó phất tay, chiêu của cậu đã bị hóa giải, đồng thời tay phải hắn rút kiếm chém về phía Xích Hổ. Mắt thấy khó tránh, Xích Hổ vận ma lực gầm đáp trả, tuy vậy vẫn bị thanh kiếm chém cho thương nặng ngang bụng.
Có vẻ như kẻ này rất mạnh, thực lực của hắn có thể đã ngang với Lam Mặc năm xưa, Vũ Anh đành huýt sáo sai khiến yêu ma quỷ quái ở lân cận tới cầm chân hắn. Rồi nhanh chóng tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi này chữa trị sơ qua rồi thu Xích Hổ vào, triệu tập một trong Tứ Huyết Thú.
“Hỏa Điểu!”
Đáp lại lời gọi của chủ nhân, Hỏa Điểu phá không gian bay ra. Thân mình của nó to ngang một gian nhà của phủ đệ, bóng nó bay trên trời che kín một vùng sân. Hỏa Điểu liệng hai vòng trên trời rồi đáp xuống mái nhà.
Kẻ này thấy Huyết Thú xuất trận thì ngừng lại một chốc rồi cười lớn. Hắn toàn thân đều mặc đồ đen, bên ngoài còn trùm thêm áo choàng để che dấu hình dáng cơ thể mình. Trên mặt đeo một chiếc mặt nạ sắt hình thù méo mó. Tiếng cười của hắn cách một lớp mặt nạ sắt nghe lại càng quỷ dị.
“Hỏa Điểu trong Tứ Huyết Thú. Xem ra ta đã may mắn được diện kiến Huyết Vũ Ma Tôn rồi.”
Tiếng nói của hắn như bị bóp méo, nghe không rõ là nam hay nữ. Mà Vũ Anh cũng không có hơi sức để ý chuyện này. Đã gọi Huyết Thú ra tất sẽ đánh động tới nhóm người ở phía Đông thành. Nếu không nhanh giải quyết kẻ này, e rằng bọn họ sẽ mau chóng tới đây hợp sức xử lý cậu. Tới lúc đó thì cuộc sống an nhàn tự do tự tại coi như chấm dứt tại đây.
Vũ Anh nghiến răng phun ra hai chữ.
“Phí lời”
Dưới sự điều khiển của cậu, Hỏa Điểu vỗ cánh bay lên. Thân mình nó ánh đỏ, lông vũ hai cánh và đuôi đen tuyền, khó mà phân biệt với ma khí đang bao quanh nó. Hỏa điểu há mỏ, phun từng quả cầu lửa về phía kẻ địch. Kẻ mặt nạ sắt liên tục phải di chuyển để tránh. Mỗi lần hắn rời chân khỏi mặt đất, nơi ấy ngay lập tức vỡ vụn, lõm xuống, lửa cháy rừng rực. Bản thân hắn, y phục cũng bị cháy xém mấy chỗ, xem ra có phần chật vật.
Vũ Anh cảm thấy cứ kéo dài thì không ổn cho cậu bèn ngửa tay vận khí. Lòng bàn tay cậu tức thì xuất hiện một thanh kiếm đen tuyền được hóa thành từ lông vũ Hỏa Điểu. Cậu nhún chân lao tới kẻ mặt nạ sắt, thanh kiếm trong tay lóe sáng. Trái lại với dự đoán của cậu, kẻ đó đứng yên nhìn cậu lao tới, tay phải lấy từ trong ngực ra một cái đỉnh.
“Đệt”
Giờ khắc nhìn thấy cái đỉnh ấy, Vũ Anh trong lòng nhủ thầm vài câu chửi thề, xoay người thu kiếm.
Quả nhiên cùng lúc cậu lùi lại, một đạo ma khí bắn ra từ chiếc đỉnh nhắm thẳng hướng cậu mà tới. Vũ Anh chật vật giơ kiếm đỡ, sau lưng phải nhờ Hỏa Điểu trợ lực mới có thể đứng vững. Tới khi định thần lại, trước mặt cậu là Tứ Đại Hung Thú Hồn Độn – Cùng Kỳ - Đào Ngột – Thao Thiết đang nhe nanh vuốt ra oai.
Tứ Đại Hung Thú vốn không ở trong túi không gian của cậu. Năm xưa lúc thu phục ma thú, để đề phòng có kẻ dám bén mảng tới Ma giới, Vũ Anh đã để lại vài trăm con ma thú trấn thủ, bốn con Hung Thú này cũng nằm trong số đó. Không ngờ nay chúng lại xuất hiện ở đây phục tùng mệnh lệnh của kẻ khác, hay nói đúng ra thì, chúng bị khống chế bởi chiếc đỉnh trong tay hắn.
“Làm sao ngươi có được Đỉnh Tà Huấn?”
Đỉnh Tà Huấn là bảo vật chính tay Vũ Anh rèn ra với mục đích ban đầu giúp cậu luyện hóa ma khí dễ dàng hơn. Sau khi rèn xong, uy lực của nó lại còn đáng sợ hơn so với cậu tưởng tượng. Nếu như Vũ Anh trong một khoảng thời gian có thể luyện hóa được một khối ma khí lớn, sau đó tích trữ vào trong Kim Đan, đầy thì ngừng lại. Thì Đỉnh Tà Huấn trong khoảng thời gian ấy có thể luyện hóa khối ma khí gấp mười lần cậu và khả năng tích trữ là vô hạn.
Năm đó huyết tẩy mười bốn chính phái lớn nhỏ, Vũ Anh đã sử dụng cái đỉnh này để gọi ra toàn bộ ma thú trong ngọc bội, trong một đêm diệt sạch mục tiêu. Không ngờ những kẻ còn sống sót đều không biết sợ, thấy bảo vật thì lại càng thèm khát. Nói là kéo quân tới diệt trừ Ma Tôn, nhưng thực chất là tới cướp đoạt bảo vật.
Đứng trên đài cao nhìn xuống những cặp mắt hau háu như quỷ đói, lại nhìn sư huynh hạ quyết tâm giương mũi tên nhằm vào cậu, Vũ Anh khi ấy biết không thể giữ lại Đỉnh Tà Huấn gây họa cho nhân gian. Tuy nhiên thời gian hạn hẹp, không thể ngay lập tức hủy nó, cậu đành chém đỉnh thành hai nửa rồi để Song Ngư Ma Thú đem mỗi nửa đi giấu ở một nơi.
Thật không ngờ năm mươi năm sau lại có kẻ tìm được đỉnh. Vậy thì gay rồi, ma khí của cậu đã dần cạn kiệt. Tuy có thể liên tục luyện hóa, nhưng tốc độ luyện lại không bằng tốc độ sử dụng. Cứ đà này, chưa kịp hưởng cuộc sống thái bình đã bị đám Hung Thú kia xé xác tan tành.
Vũ Anh cùng Hỏa Điểu chật vật chống đỡ những đòn tấn công của Hung Thú. Thực lực của Tứ Huyết Thú cùng Tứ Hung Thú có thể nói là ngang cơ nhau. Nhưng hiện tại bên cạnh cậu chỉ có Hỏa Điểu đấu một chọi bốn, bản thân cậu cũng hoàn toàn không đấu lại kẻ mặt nạ sắt kia. Nếu tiếp tục, chỉ e vừa không thể bảo vệ mình, Ngô Kiến Văn ở bên trong gian nhà kia cũng sẽ bị trận chiến liên lụy.
Thôi thì liều một phen.
“Hắc Hoa Xích Long.”
Vũ Anh dốc cho cạn kiệt ma khí của mình, thậm chí còn rạch một đường trên cánh tay, dùng huyết khí hỗ trợ ma khí gọi ra Thượng Cổ Ma Thú. Do cơ thể phải chịu đựng quá giới hạn, khóe miệng cậu trào ra chút máu tươi, cả đầu choáng váng.
Kẻ mặt nạ sắt tái mặt, không ngờ cậu lại liều như vậy, đã gọi Huyết Thú Hỏa Điểu còn dám gọi thêm cả Thượng Cổ Ma Thú ra. Hắn nhìn sắc trời vốn đã xám xịt nay đen sì, sấm chớp vần vũ trên đầu, gió bão tạt ngang khiến hắn loạng choạng.
Tia chớp lóe lên rạch ngang bầu trời. Từ vết rạch, Xích Long hạ phàm mang theo uy áp lớn cho cả một vùng trời. Dám cá là những thành trấn lân cận Thành Ma cũng có thể cảm nhận được thứ áp lực khủng khiếp này. Hắc Hoa Xích Long vảy đỏ sừng đen, nanh vuốt sắc nhọn, đôi cánh trên lưng giang rộng như sắc hoa địa ngục nở rộ. Chân nó quắp một viên ngọc đen tuyền, tương truyền ai có viên ngọc đó có thể thay đổi cả càn khôn.
Bốn con Hung Thú thấy Xích Long thì sợ hãi, tuy nhiên không dám kháng mệnh chủ, buộc phải lao tới tấn công. Mắt Xích Long từ đen chuyển vàng, cứ mỗi lần lóe lên là một đạo tia chớp đánh xuống, chuẩn xác quật ngã Hung Thú.
Kẻ mặt nạ sắt biết tình hình không ổn định chạy trốn. Hắn vừa mới động người đã thấy một thanh kiếm đen tuyền xuyên qua bụng mình, máu tươi thấm xuống tí tách.
“Ở lại cùng chết đi.” Vũ Anh gằn giọng
Đỉnh Tà Huấn trong tay kẻ mặt nạ sắt rơi xuống đất. Hắn bình tĩnh dùng sức giãy ra khỏi đầu kiếm rồi vận linh lực sử dụng dịch chuyển biến mất. Quả nhiên hắn không như Vũ Anh luyện lại kinh mạch từ đầu để sử dụng ma pháp mà chỉ thông qua đỉnh để tạm thời khống chế ma thú thôi. Bởi vì thế, hắn vẫn có thể sử dụng linh lực để dung phép dịch chuyển. Mà Tứ Đại Hung Thú sau khi thoát khỏi sự khống chế của hắn, ngoan ngoãn trở lại phủ phục dưới chân Vũ Anh.
Kẻ mặt nạ sắt đã chạy mất, Vũ Anh cũng thu hồi ma thú lại rồi nhìn xuống cái đỉnh đã bị rơi vỡ mất một nửa. Xem ra cái đỉnh này cũng chỉ có một nửa là của Đỉnh Tà Huấn, nửa còn lại là do được phục chế mà thành, uy lực chắc chắn cũng kém đi bốn năm phần. Ấy vậy mà cũng đủ đánh cho cậu tan tác.
Cậu tặc lưỡi. Ầy, xem ra mình còn phải xa lắm mới tới trình độ của vị thân chủ trước nha…
Cậu nhặt nửa cái đỉnh lên bỏ vào trong mảnh ngọc, thôi thì ít ra cũng thu lại được một nửa Đỉnh Tà Huấn, coi như là có chút thành tựu. Xong xuôi Vũ Anh phủi phủi quần áo, quay người đối mặt với đoàn người mới tới.
“Ha ha, các vị Phong chủ, hôm nay trời đẹp… trời đẹp ha…”
__________________________________
Chuyên mục giải đáp:
Ầy, tác giả đầu tiên phải đính chính mấy cái hệ thống tu luyện trong truyện, tác giả chủ yếu là dựa vào hệ thống tu chân bảy bậc: Luyện Khí – Trúc Cơ – Ngưng Nguyên – Kết Đan – Thành Anh – Phân Thần - Đại Thừa. Còn lại là bịa thêm đó nên có thể có cái không hợp logic
Ví dụ như luyện ma khí. Trong thế giới của Hoa mận trái thì vốn không tồn tại ma khí mà chỉ có linh khí và oán khí. Linh khí thì con người có thể hấp thu vì nó là của thiên nhiên để lại, nhưng oán khí là do động vật, con người tạo ra, nếu hấp thu sẽ ảnh hưởng tới linh tính của người tu. Vũ Anh có thể luyện hóa oán khí thành ma khí là do ảnh hưởng của lời nguyền cậu gặp phải, cụ thể sẽ giải thích sau nhé.
Btw, Thức ăn của ma thú là oán khí, nhưng oán khí khó ăn quá, luyện thành ma khí dễ ăn hơn với cả sức mạnh khi ăn ma khí cũng tăng nhiều hơn so với oán khí. Nên là vì thế các bé mới theo Vũ Anh.
Về cái đỉnh và cách nhận chủ của ma thú. Những ma thú trong ngọc của Vũ Anh đều đã được cậu thuần phục và chỉ nhận cậu làm chủ. Những ma thú khác thì vẫn đang nằm trong thế giới tự do. Còn cái đỉnh có thể nói giống như một Kim Đan khác của Vũ Anh vậy, nhưng nó không có linh tính nên ma thú không nhận nó làm chủ, chỉ nghe theo chủ nhân nắm giữ cái đỉnh thôi.
Vậy nhé, còn gì không hiểu các bạn có thể hỏi thêm, mình sẽ giải đáp tận tình vì thú thực là mình không thể đưa hết các chi tiết vào truyện được:3 Nếu không thấy mình giải đáp thì hãy mặc nhiên cho rằng your question is pointless, oke?:v
Xem ra vị Tông chủ này rất thương đệ đệ của mình.
Vũ Anh thở dài cựa mình ngồi dậy, bỗng có vật từ trên ngực cậu rơi xuống sàn “cạch” một tiếng. Cậu dụi mắt nhặt nó lên nhìn kỹ. Vật nhỏ là một nửa mảnh ngọc màu hồng đỏ, trên mặt còn lờ mờ nhận ra đường nét của một nửa cánh Phượng đang giương ra và cái đuôi mềm mại. Không sai, đây chính là nửa còn lại của mảnh ngọc Phượng cậu đang giữ.
Mảnh ngọc vốn đã vỡ làm đôi, bây giờ lại được Vũ Anh ghép lại hoàn chỉnh đặt trên bàn. Xem ra, Ngô Kiến Văn vẫn luôn giữ mảnh ngọc này bên người. Bây giờ trả lại cho cậu, vật quy chủ cũ, ý cũng là muốn hàn gắn lại như xưa.
Trong nội tâm Vũ Anh bỗng nhiên xuất hiện gợn sóng nhỏ cảm động.
“Đệ đã dậy rồi sao.”
Ngô Kiến Văn mở cửa bước vào. Mái tóc chỉ túm gọn ở đằng sau khiến hắn càng trở nên ôn nhu, trên đai lưng treo miếng ngọc Rồng màu vàng kim. Mắt y như có như không nhìn hai mảnh ngọc Phượng đang được ghép sơ sài ở trên bàn.
“Mảnh ngọc này sư huynh vẫn luôn giữ?”
Vũ Anh chỉ thuận miệng hỏi vậy, không ngờ lại được Ngô Kiến Văn nghiêm túc trả lời.
“Từ lúc được sư phụ tặng cho miếng ngọc, chẳng phải đệ vẫn luôn quý nó như báu vật sao. Ngọc vỡ rồi, ta tìm nhặt lại giữ hộ đệ. Bây giờ đệ đã quay trở về, trả chủ cũ là chuyện nên làm.”
Từ lúc lảng tránh yêu cầu được tha thứ của Ngô Kiến Văn, Vũ Anh vẫn luôn giữ một thái độ trung lập. Dựa vào suy luận của cậu, thân chủ cũ chắc chắn có tình cảm với người này. Gương vỡ lại lành cũng không có gì khó hiểu. Nhưng mà cậu lại không dám chắc thân chủ cũ muốn tha thứ cho y dễ dàng như vậy, dù sao thì y cũng tổn thương hắn quá nhiều.
Vì thế, Vũ Anh quyết định giữ thái độ lạnh nhạt nhưng không ghét bỏ Ngô Kiến Văn. Sau này nghĩ lại quyết định của bản thân lúc ấy, cậu chỉ muốn tự vả cho mình hai cái. Tất nhiên, đấy lại là chuyện của vài ngày sau.
Hai người sửa soạn xong xuôi thì lập tức xuất phát tới Thành Ma.
Trước cổng thành có một nhóm nhỏ gồm Phong chủ ba phái còn lại và một hai đệ tử đi cùng hỗ trợ đang đứng đợi. Thấy Ngô Kiến Văn đến, các Phong chủ cúi đầu chào kính cẩn. Xem ra lần này y là người chủ trì toàn cục.
Vũ Anh thấy trong số các Phong chủ ấy, có Lam Mặc. Hắn hôm nay mặc một bộ đồ uy vũ hơn, tóc xám khói cũng vấn gọn lên phía trên đầu, thắt lại bằng dải lụa vẽ hình hoa trà. Ánh mắt hắn liếc về phía Vũ Anh và Ngô Kiến Văn đang đứng cạnh nhau, chẳng biết nghĩ gì mà quyết định xoay người bước về phía này.
“Ngô Tông chủ, Đồng Kỳ mới nhập môn chưa lâu, e rằng không đủ sức ở bên cạnh trợ giúp cho ngài.”
Hẳn là nhập môn chưa lâu….
Thôi dù sao thì Vũ Anh cũng đã hiểu ý đồ của hắn. Cậu vốn là Ma tôn đáng lẽ đã phải chết từ năm mươi năm trước, lần này nếu phải đi cùng một nhóm người trong Chính phái, e rằng không sớm thì muộn cũng bị lộ. Cho dù Lam Mặc không lên tiếng, Ngô Kiến Văn nhất định cũng sẽ không để cậu cùng đi vào trong thành.
Vậy là Vũ Anh được phân cho vị trí canh giữ cổng thành, không để dân thường tiến vào bên trong. Tuy nhiên, cả ba người đều ngầm hiểu, không có dân thường nào bén mảng tới đây cả, nhất là khi kết giới đã sắp vỡ. Trừ phi, kẻ đó có ý đồ. Và cũng vừa vặn, Vũ Anh hoàn toàn có thể đối phó được với kẻ này.
“Tông chủ, các vị Phong chủ xin hãy yên tâm, Đồng Kỳ nhất định sẽ làm tròn chức trách của mình, không rời vị trí nửa bước.”
Vũ Anh chắp tay tiễn các vị tiến vào bên trong thành.
Thấy bóng dáng bọn họ đã biến mất hẳn, lúc này cậu mới tập trung gọi con ma hổ lúc trước cùng một con ma điểu ra. Từ sau lần ở rừng mận, đây là lần thứ hai Vũ Anh triệu tập ma thú.
“Thanh Điểu, bí mật bay theo giám sát bọn họ, có biến cố thì quay lại báo cho ta. Còn Xích Hổ, ngươi cùng ta đi kiểm tra vùng ngoại thành.”
Trong không gian Vũ Anh xây dựng nên có chứa hàng trăm con ma thú sẵn sàng đợi lệnh của cậu bất cứ lúc nào, trong đó có cả Tứ Huyết Thú, Thập nhị Ma thú cùng với Thượng Cổ Ma Thú. Mười bảy con ma thú ấy đều có tên riêng, tuy nhiên những ma thú tầm trung và tầm thấp thì không có. Cậu cũng muốn ngồi nghĩ cho từng đứa một cái tên khác nhau nhưng năng lực ngôn ngữ thì có hạn, số lượng cần đặt tên lại quá nhiều. Do vậy, Vũ Anh đành đặt tên chúng theo màu sắc và chủng loại. Không ngờ, những con ma thú ấy lại có vẻ thích thú khi nghe thấy tên mình được đặt.
Thanh Điểu nhận lệnh bay vào trong thành, trong thành dày đặc ma khí nên không quá khó để nó ẩn thân. Vũ Anh yên tâm leo lên lưng Xích Hổ bắt đầu đi một vòng ngoài thành, vừa đi vừa nói vài câu vu vơ với nó cho đỡ chán. Phải nói thật, mặc dù là ma thú nhưng Xích Hổ lại cực kỳ dễ thương. Lông của nó bình thường đều rất mềm mại, lại thích làm nũng với cậu hồi còn đang trên đường đến Hồng Mai. Nếu tính tuổi tương đương với con người, thì có lẽ bây giờ Xích Hổ chỉ kém cậu một hai tuổi thôi.
Đang thong thả trò chuyện với nó, Vũ Anh chợt cảm nhận được phía Đông thành có linh khí va chạm, xem ra là đang giao chiến. Cùng lúc đó, Thanh Điểu kêu lên một tiếng từ Tây thành. Có chuyện đã xảy ra rồi.
So với việc xông tới giao chiến mà khả năng cao sẽ lộ thân phận, Vũ Anh quan tâm tới việc đang xảy ra ở phía Tây thành hơn. Ngoài ra thì còn có một lý do khác, Ngô Kiến Văn phụ trách lập trụ kết giới ở Tây thành.
“Xích Hổ, Tây thành.”
Ma hổ nhận lệnh, gầm một tiếng. Quanh người nó xuất hiện luồng ma khí đậm đặc do Vũ Anh tiếp cho, tăng hết tốc lực nhảy qua tường thành phi về hướng Thanh Điểu đang kêu.
Xích Hổ đưa Vũ Anh tới một phủ đệ phía Tây thành thì dừng lại gầm gừ trong họng. Trên cành cây sát cạnh, Thanh Điểu bị kiếm làm thương nhẹ, giống như chỉ vô tình chém qua, hoàn toàn không để con ma thú này vào trong mắt. Cậu có thể cảm nhận được, Ngô Kiến Văn đang ở trong đó, cùng một người nữa.
“Tông chủ…”
Vũ Anh bước vào trong sân, khẽ gọi một tiếng. Phủ đệ vốn đã bị bỏ hoang từ lâu vì bệnh dịch, khắp nơi dán chằng chịt bùa trừ yêu, bùa xua đuổi tà ma. Trên góc mái vương đầy bụi và mạng nhện đóng thành từng tầng. Tất cả đều im lìm, tĩnh lặng như tờ khiến cậu không khỏi đề cao cảnh giác.
Bước chân cậu tiếng về phía gian nhà chính càng lúc càng nặng nề. Ngô Kiến Văn ở trong đó, cậu chắc chắn. Nhưng khí của y đã yếu đi rất nhiều rồi. Người có thể khiến Tông chủ một phái thành ra như vậy, trên giang hồ cũng không đếm được mười người.
Phập!!!
Vũ Anh theo phản xạ nhanh chóng né được mũi kim ám khí từ phía sau phóng tới, lập tức xoay người đánh một chưởng về phía kẻ đánh lén. Kẻ đó phất tay, chiêu của cậu đã bị hóa giải, đồng thời tay phải hắn rút kiếm chém về phía Xích Hổ. Mắt thấy khó tránh, Xích Hổ vận ma lực gầm đáp trả, tuy vậy vẫn bị thanh kiếm chém cho thương nặng ngang bụng.
Có vẻ như kẻ này rất mạnh, thực lực của hắn có thể đã ngang với Lam Mặc năm xưa, Vũ Anh đành huýt sáo sai khiến yêu ma quỷ quái ở lân cận tới cầm chân hắn. Rồi nhanh chóng tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi này chữa trị sơ qua rồi thu Xích Hổ vào, triệu tập một trong Tứ Huyết Thú.
“Hỏa Điểu!”
Đáp lại lời gọi của chủ nhân, Hỏa Điểu phá không gian bay ra. Thân mình của nó to ngang một gian nhà của phủ đệ, bóng nó bay trên trời che kín một vùng sân. Hỏa Điểu liệng hai vòng trên trời rồi đáp xuống mái nhà.
Kẻ này thấy Huyết Thú xuất trận thì ngừng lại một chốc rồi cười lớn. Hắn toàn thân đều mặc đồ đen, bên ngoài còn trùm thêm áo choàng để che dấu hình dáng cơ thể mình. Trên mặt đeo một chiếc mặt nạ sắt hình thù méo mó. Tiếng cười của hắn cách một lớp mặt nạ sắt nghe lại càng quỷ dị.
“Hỏa Điểu trong Tứ Huyết Thú. Xem ra ta đã may mắn được diện kiến Huyết Vũ Ma Tôn rồi.”
Tiếng nói của hắn như bị bóp méo, nghe không rõ là nam hay nữ. Mà Vũ Anh cũng không có hơi sức để ý chuyện này. Đã gọi Huyết Thú ra tất sẽ đánh động tới nhóm người ở phía Đông thành. Nếu không nhanh giải quyết kẻ này, e rằng bọn họ sẽ mau chóng tới đây hợp sức xử lý cậu. Tới lúc đó thì cuộc sống an nhàn tự do tự tại coi như chấm dứt tại đây.
Vũ Anh nghiến răng phun ra hai chữ.
“Phí lời”
Dưới sự điều khiển của cậu, Hỏa Điểu vỗ cánh bay lên. Thân mình nó ánh đỏ, lông vũ hai cánh và đuôi đen tuyền, khó mà phân biệt với ma khí đang bao quanh nó. Hỏa điểu há mỏ, phun từng quả cầu lửa về phía kẻ địch. Kẻ mặt nạ sắt liên tục phải di chuyển để tránh. Mỗi lần hắn rời chân khỏi mặt đất, nơi ấy ngay lập tức vỡ vụn, lõm xuống, lửa cháy rừng rực. Bản thân hắn, y phục cũng bị cháy xém mấy chỗ, xem ra có phần chật vật.
Vũ Anh cảm thấy cứ kéo dài thì không ổn cho cậu bèn ngửa tay vận khí. Lòng bàn tay cậu tức thì xuất hiện một thanh kiếm đen tuyền được hóa thành từ lông vũ Hỏa Điểu. Cậu nhún chân lao tới kẻ mặt nạ sắt, thanh kiếm trong tay lóe sáng. Trái lại với dự đoán của cậu, kẻ đó đứng yên nhìn cậu lao tới, tay phải lấy từ trong ngực ra một cái đỉnh.
“Đệt”
Giờ khắc nhìn thấy cái đỉnh ấy, Vũ Anh trong lòng nhủ thầm vài câu chửi thề, xoay người thu kiếm.
Quả nhiên cùng lúc cậu lùi lại, một đạo ma khí bắn ra từ chiếc đỉnh nhắm thẳng hướng cậu mà tới. Vũ Anh chật vật giơ kiếm đỡ, sau lưng phải nhờ Hỏa Điểu trợ lực mới có thể đứng vững. Tới khi định thần lại, trước mặt cậu là Tứ Đại Hung Thú Hồn Độn – Cùng Kỳ - Đào Ngột – Thao Thiết đang nhe nanh vuốt ra oai.
Tứ Đại Hung Thú vốn không ở trong túi không gian của cậu. Năm xưa lúc thu phục ma thú, để đề phòng có kẻ dám bén mảng tới Ma giới, Vũ Anh đã để lại vài trăm con ma thú trấn thủ, bốn con Hung Thú này cũng nằm trong số đó. Không ngờ nay chúng lại xuất hiện ở đây phục tùng mệnh lệnh của kẻ khác, hay nói đúng ra thì, chúng bị khống chế bởi chiếc đỉnh trong tay hắn.
“Làm sao ngươi có được Đỉnh Tà Huấn?”
Đỉnh Tà Huấn là bảo vật chính tay Vũ Anh rèn ra với mục đích ban đầu giúp cậu luyện hóa ma khí dễ dàng hơn. Sau khi rèn xong, uy lực của nó lại còn đáng sợ hơn so với cậu tưởng tượng. Nếu như Vũ Anh trong một khoảng thời gian có thể luyện hóa được một khối ma khí lớn, sau đó tích trữ vào trong Kim Đan, đầy thì ngừng lại. Thì Đỉnh Tà Huấn trong khoảng thời gian ấy có thể luyện hóa khối ma khí gấp mười lần cậu và khả năng tích trữ là vô hạn.
Năm đó huyết tẩy mười bốn chính phái lớn nhỏ, Vũ Anh đã sử dụng cái đỉnh này để gọi ra toàn bộ ma thú trong ngọc bội, trong một đêm diệt sạch mục tiêu. Không ngờ những kẻ còn sống sót đều không biết sợ, thấy bảo vật thì lại càng thèm khát. Nói là kéo quân tới diệt trừ Ma Tôn, nhưng thực chất là tới cướp đoạt bảo vật.
Đứng trên đài cao nhìn xuống những cặp mắt hau háu như quỷ đói, lại nhìn sư huynh hạ quyết tâm giương mũi tên nhằm vào cậu, Vũ Anh khi ấy biết không thể giữ lại Đỉnh Tà Huấn gây họa cho nhân gian. Tuy nhiên thời gian hạn hẹp, không thể ngay lập tức hủy nó, cậu đành chém đỉnh thành hai nửa rồi để Song Ngư Ma Thú đem mỗi nửa đi giấu ở một nơi.
Thật không ngờ năm mươi năm sau lại có kẻ tìm được đỉnh. Vậy thì gay rồi, ma khí của cậu đã dần cạn kiệt. Tuy có thể liên tục luyện hóa, nhưng tốc độ luyện lại không bằng tốc độ sử dụng. Cứ đà này, chưa kịp hưởng cuộc sống thái bình đã bị đám Hung Thú kia xé xác tan tành.
Vũ Anh cùng Hỏa Điểu chật vật chống đỡ những đòn tấn công của Hung Thú. Thực lực của Tứ Huyết Thú cùng Tứ Hung Thú có thể nói là ngang cơ nhau. Nhưng hiện tại bên cạnh cậu chỉ có Hỏa Điểu đấu một chọi bốn, bản thân cậu cũng hoàn toàn không đấu lại kẻ mặt nạ sắt kia. Nếu tiếp tục, chỉ e vừa không thể bảo vệ mình, Ngô Kiến Văn ở bên trong gian nhà kia cũng sẽ bị trận chiến liên lụy.
Thôi thì liều một phen.
“Hắc Hoa Xích Long.”
Vũ Anh dốc cho cạn kiệt ma khí của mình, thậm chí còn rạch một đường trên cánh tay, dùng huyết khí hỗ trợ ma khí gọi ra Thượng Cổ Ma Thú. Do cơ thể phải chịu đựng quá giới hạn, khóe miệng cậu trào ra chút máu tươi, cả đầu choáng váng.
Kẻ mặt nạ sắt tái mặt, không ngờ cậu lại liều như vậy, đã gọi Huyết Thú Hỏa Điểu còn dám gọi thêm cả Thượng Cổ Ma Thú ra. Hắn nhìn sắc trời vốn đã xám xịt nay đen sì, sấm chớp vần vũ trên đầu, gió bão tạt ngang khiến hắn loạng choạng.
Tia chớp lóe lên rạch ngang bầu trời. Từ vết rạch, Xích Long hạ phàm mang theo uy áp lớn cho cả một vùng trời. Dám cá là những thành trấn lân cận Thành Ma cũng có thể cảm nhận được thứ áp lực khủng khiếp này. Hắc Hoa Xích Long vảy đỏ sừng đen, nanh vuốt sắc nhọn, đôi cánh trên lưng giang rộng như sắc hoa địa ngục nở rộ. Chân nó quắp một viên ngọc đen tuyền, tương truyền ai có viên ngọc đó có thể thay đổi cả càn khôn.
Bốn con Hung Thú thấy Xích Long thì sợ hãi, tuy nhiên không dám kháng mệnh chủ, buộc phải lao tới tấn công. Mắt Xích Long từ đen chuyển vàng, cứ mỗi lần lóe lên là một đạo tia chớp đánh xuống, chuẩn xác quật ngã Hung Thú.
Kẻ mặt nạ sắt biết tình hình không ổn định chạy trốn. Hắn vừa mới động người đã thấy một thanh kiếm đen tuyền xuyên qua bụng mình, máu tươi thấm xuống tí tách.
“Ở lại cùng chết đi.” Vũ Anh gằn giọng
Đỉnh Tà Huấn trong tay kẻ mặt nạ sắt rơi xuống đất. Hắn bình tĩnh dùng sức giãy ra khỏi đầu kiếm rồi vận linh lực sử dụng dịch chuyển biến mất. Quả nhiên hắn không như Vũ Anh luyện lại kinh mạch từ đầu để sử dụng ma pháp mà chỉ thông qua đỉnh để tạm thời khống chế ma thú thôi. Bởi vì thế, hắn vẫn có thể sử dụng linh lực để dung phép dịch chuyển. Mà Tứ Đại Hung Thú sau khi thoát khỏi sự khống chế của hắn, ngoan ngoãn trở lại phủ phục dưới chân Vũ Anh.
Kẻ mặt nạ sắt đã chạy mất, Vũ Anh cũng thu hồi ma thú lại rồi nhìn xuống cái đỉnh đã bị rơi vỡ mất một nửa. Xem ra cái đỉnh này cũng chỉ có một nửa là của Đỉnh Tà Huấn, nửa còn lại là do được phục chế mà thành, uy lực chắc chắn cũng kém đi bốn năm phần. Ấy vậy mà cũng đủ đánh cho cậu tan tác.
Cậu tặc lưỡi. Ầy, xem ra mình còn phải xa lắm mới tới trình độ của vị thân chủ trước nha…
Cậu nhặt nửa cái đỉnh lên bỏ vào trong mảnh ngọc, thôi thì ít ra cũng thu lại được một nửa Đỉnh Tà Huấn, coi như là có chút thành tựu. Xong xuôi Vũ Anh phủi phủi quần áo, quay người đối mặt với đoàn người mới tới.
“Ha ha, các vị Phong chủ, hôm nay trời đẹp… trời đẹp ha…”
__________________________________
Chuyên mục giải đáp:
Ầy, tác giả đầu tiên phải đính chính mấy cái hệ thống tu luyện trong truyện, tác giả chủ yếu là dựa vào hệ thống tu chân bảy bậc: Luyện Khí – Trúc Cơ – Ngưng Nguyên – Kết Đan – Thành Anh – Phân Thần - Đại Thừa. Còn lại là bịa thêm đó nên có thể có cái không hợp logic
Ví dụ như luyện ma khí. Trong thế giới của Hoa mận trái thì vốn không tồn tại ma khí mà chỉ có linh khí và oán khí. Linh khí thì con người có thể hấp thu vì nó là của thiên nhiên để lại, nhưng oán khí là do động vật, con người tạo ra, nếu hấp thu sẽ ảnh hưởng tới linh tính của người tu. Vũ Anh có thể luyện hóa oán khí thành ma khí là do ảnh hưởng của lời nguyền cậu gặp phải, cụ thể sẽ giải thích sau nhé.
Btw, Thức ăn của ma thú là oán khí, nhưng oán khí khó ăn quá, luyện thành ma khí dễ ăn hơn với cả sức mạnh khi ăn ma khí cũng tăng nhiều hơn so với oán khí. Nên là vì thế các bé mới theo Vũ Anh.
Về cái đỉnh và cách nhận chủ của ma thú. Những ma thú trong ngọc của Vũ Anh đều đã được cậu thuần phục và chỉ nhận cậu làm chủ. Những ma thú khác thì vẫn đang nằm trong thế giới tự do. Còn cái đỉnh có thể nói giống như một Kim Đan khác của Vũ Anh vậy, nhưng nó không có linh tính nên ma thú không nhận nó làm chủ, chỉ nghe theo chủ nhân nắm giữ cái đỉnh thôi.
Vậy nhé, còn gì không hiểu các bạn có thể hỏi thêm, mình sẽ giải đáp tận tình vì thú thực là mình không thể đưa hết các chi tiết vào truyện được:3 Nếu không thấy mình giải đáp thì hãy mặc nhiên cho rằng your question is pointless, oke?:v
Tác giả :
Lăn Một Vòng