Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!
Chương 190: Làm cái gì cũng được
Khi Sơ Dương mang theo thần y Công Tử Cận xuất hiện ở trước mặt Ân Thần Tinh, Ân Thần Tinh rốt cuộc biết lời Sơ Dương nói có ý gì rồi!
Thần y Công Tử Cận này không phải là Ngao Cẩn Phong nửa năm trước cùng Thủy Liên Y vào Duyệt Tường lâu sao? Nay lại tiến vào Duyệt Tường lâu. Hắn thế nào lại là Cận Thần y?
Ngao Cẩn Phong nhìn về phía Ân Thần Tinh, hắn chính là Thần Vương, nửa năm trước là hắn mang Tiểu Y đi!
"Thần y, bổn vương muốn cầu ngươi chữa bệnh cho hoàng thượng! Chỉ cần ngươi chữa bệnh cho hoàng thượng, điều kiện tùy ngươi!" Ân Thần Tinh nói xong lời này có vẻ hơi lo lắng.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Ngao Cẩn Phong lộ ra tươi cười, “vậy hi vọng Thần Vương sẽ giữ đúng lời hứa!"
"Hiện tại mời theo bổn vương tiến cung!" Ân Thần Tinh đứng lên.
"Được!" Ngao Cẩn Phong áo trắng thắng tuyết, luôn có bộ dáng hư ảo, làm cho người ta tưởng rằng hắn thật sự là tiên nhân.
Khi bọn hắn đều rời khỏi Thần Vương Phủ, Thủy Liên Y vụng trộm chạy ra!
Sơ Dương cùng ba con sói không biết đã đi đâu, lúc này đúng là cơ hội tốt nhất để nàng chuồn êm ra ngoài tìm tên Tiểu Dạ kia. Nàng muốn nhờ hắn mang nàng đi gặp người lần trước gặp không thành kia.
Cửa trước có thị vệ canh gác nha!
Nàng đứng ở phía sau viện, phát hiện cửa sau cũng có người trông giữ!
Ánh mắt không khỏi liếc cái lỗ chó ở góc tường! Tình tiết này rất cẩu huyết rồi! Chẳng lẽ nàng cũng phải chui lỗ chó sao?
Ngồi xổm trước lỗ chó nhìn hồi lâu, nàng cũng không còn dũng khí chui ra. Vạn nhất vừa lộ ra cái đầu liền bị người nhìn thấy thì sao? Vạn nhất bị người ta nhận ra nàng là Thần Vương Phi? Như thế sẽ rất mất mặt a?
"Tiểu Y!"
"Ách?" Thủy Liên Y vừa quay đầu lại, hoảng sợ. Nhìn thấy nam nhân mặc cẩm bào màu đen đứng phía sau, vẻ mặt nàng ngạc nhiên, "Làm sao ngươi vào được?"
Sở Mị Dạ chỉ chỉ tường cao, “muốn theo ta ra ngoài hay không?"
"Ừ! Ta đang chuẩn bị đi tìm ngươi nha! Ngươi đã tự đưa tới cửa rồi! Mau, thừa dịp Tiểu Thần không có ở nhà, ngươi dẫn ta đi tìm người ngươi muốn dẫn ta đi đi!"
Sở Mị Dạ đi đến trước mặt nàng, một tay ôm hông của nàng, một tay vòng qua chân của nàng.
"Ngươi muốn làm gì..... A.....!" Thủy Liên Y bị hắn ôm lấy một cái, hai tay không khỏi ôm chặt cổ hắn.
"Ôm chặt!" Sở Mị Dạ ôm nàng ‘ sưu ’ nhảy lên tường, sau đó nhảy đến trên lưng ngựa của mình.
Thẳng đến khi ngồi ở trên tuấn mã, Thủy Liên Y mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Không nghĩ tới, công phu của các ngươi đều tốt như vậy! Nếu như bị Kim Dung trông thấy, phỏng chừng Thần Điêu hay là xạ điêu gì đó đều có thể an bài nhân vật cho các ngươi đấy!"
"Kim Dung?" Sở Mị Dạ tò mò, “Tiểu Y, ta thật sự rất tò mò về nàng!"
"Tò mò cái gì? Tò mò những điều ta biết nhiều hơn so với các ngươi? Đó là tất nhiên! Bởi vì ta thông hiểu cổ kim a!"
"Không phải!" Sở Mị Dạ dừng lại một chút."Tò mò tính cách của ngươi, làm cho không người nào có thể không thương!"
"Ách.....!" Thủy Liên Y đột nhiên đỏ mặt, hắn vừa mới nói cái gì? Không thể không thương? Chẳng lẽ hắn đối với nàng có ý nghĩ không thuần khiết?
Hai người một đường không nói gì, Sở Mị Dạ cầm lệnh bài thông hành cưỡi ngựa ra khỏi Xích Thành, hướng ngoài thành đi.
"Ngươi muốn đưa ta đi gặp ai?" Thủy Liên Y nghiêng người ngồi ở trên lưng ngựa, ngẩng đầu hỏi hắn.
Sở Mị Dạ cúi đầu nhìn nàng, nàng đột nhiên vừa ngẩng đầu, làm cho môi của hắn nháy mắt lướt qua cánh môi nàng.
Nhiệt độ không khí dường như nháy mắt lên cao, Thủy Liên Y ngượng ngùng che kín miệng mình.
"Tiểu Y!" Một khi đã nếm hương vị ngọt ngào của nàng, hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha.
Một tay Sở Mị Dạ cầm lấy dây cương, tay kia thì ôm lấy hông của nàng, không cho nàng trốn tránh trực tiếp ngậm chặt môi đỏ của nàng.
"A!" Thủy Liên Y muốn tránh nhưng không thoát, ở trên lưng ngựa trừ phi là nàng không muốn sống, cho nên nàng cũng không dám lộn xộn.
Nụ hôn của hắn bá đạo rất nhiều lại ôn nhu như nước, đầu tiên là hôn đến khi nàng thiếu chút nữa hít thở không thông, ngay sau đó dùng răng nanh cắn cắn cánh môi oánh nhuận của nàng, giữa lúc nàng thở gấp thì thăm dò vào đầu lưỡi cùng nàng dây dưa.
Cảm giác này thật quen thuộc, Thủy Liên Y đột nhiên nhớ lại cảnh triền miên trong rừng cây kia. Toàn thân nháy mắt giống như hỏa thiêu, làm cho nàng hồng từ đỉnh đầu tới bàn chân.
"Không..... A!" Bàn tay to của Sở Mị Dạ từ trên eo nhỏ của nàng mò lên đẫy đà của nàng, thừa dịp tuấn mã xóc nảy, sau đó không biết là cố ý hay là vô ý nhéo nàng một cái.
"Tiểu Y! Nàng vẫn nhớ rõ cảm giác này!" Hắn lôi dây cương làm cho ngựa tiến vào trong rừng cây, đến bên cạnh một cái ao ôm Thủy Liên Y xuống ngựa."Truy Tinh, ngươi trước đi xa một chút!"
Tuấn mã màu đen thập phần hiểu tiếng người, lẹt xẹt lẹt xẹt rời đi.
"Ngươi..... Ngươi muốn làm gì? A!" Thủy Liên Y bị Sở Mị Dạ nhẹ nhàng ép đến trên bùn lầy mềm mại bên cạnh cái ao.
"Ta liền muốn hôn nàng!" Sở Mị Dạ thở hổn hển cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng, liếm láp.
"Ta..... Ta và ngươi không quen!" Thủy Liên Y vươn tay nhỏ bé muốn đẩy hắn ra, lại phát giác chính mình lúc này biến thành nữ tử mềm yếu nũng nịu, toàn thân xuất không ra khí lực.
"Tiểu Y! Van nàng!" Sở Mị Dạ mặt ngoài lãnh khốc cùng nghiêm túc, lúc này lại giống như đứa bé cầu nàng.
"Buông! Ta đã lập gia đình!" Thủy Liên Y giãy dụa.
Vừa nghe nàng nói đã lập gia đình, trong lòng Sở Mị Dạ đè nén muốn chết.
Cưỡng chế bắt lấy hai tay của nàng, đem nâng đến trên đỉnh đầu nàng. Dùng một bàn tay của hắn gắt gao ngăn chặn.
Tay kia thì cố định trụ khuôn mặt nhỏ nhắn đang không ngừng né tránh của nàng, bá đạo hôn cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch của nàng.
Hắn há mồm mút cánh môi run run của nàng, đầu lưỡi nóng cháy theo sau, lưu nhập trong miệng quấy nước bọt ngọt ngào của nàng, cùng cái lưỡi của nàng quấn giao.
Sở Mị Dạ vừa hôn, hôn tới toàn bộ lý trí của nàng, hôn đến nàng cái gì cũng quên hết.
Tay hắn chậm rãi cởi bỏ quần áo của nàng, nhẹ nhàng cởi ra. Bàn tay to phóng tới trên đầu của nàng, cầm trâm cài tóc của nàng, làm cho sợi tóc đen nhánh của nàng rủ xuống ở trên bờ vai tuyết trắng.
Ưm..... Thủy Liên Y ngượng ngùng không dám mở hai mắt ra.
Nhìn hai gò má nàng bị lây đỏ ửng mê người, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng sau khi buông tóc dài càng thêm tuyệt sắc quyến rũ, nhìn hai tròng mắt long lanh của nàng nửa mở nửa khép. Yết hầu Sở Mị Dạ không ngừng chuyển động.
Bộ dáng thở gấp tuyệt mỹ của nàng, làm cho bụng dưới của hắn một trận nóng rực.
Cúi đầu, đôi môi ở trên gáy tuyết trắng của nàng dao động qua lại, mút.
Từng đợt cảm giác tê dại từ chỗ bộ vị bị hắn đụng chạm bắt đầu khuyếch đại.
Thủy Liên Y xụi lơ ở dưới thân hắn, chỉ có thể không ngừng rên rỉ thở dốc. Nàng chịu không nổi, nam nhân này quá cường hãn, công lực quyến rũ quá sâu, nàng lại động tình với hắn.
Bàn tay to của Sở Mị Dạ nhẹ nhàng kéo áo ngực của Thủy Liên Y xuống, đem tay đặt ở trên đẫy đà của nàng.
Cảm giác da thịt trắng mịn non mềm dưới bàn tay, làm cho tâm trí của hắn nháy mắt bị lạc.
Ngọn lửa dục vọng đã muốn đốt hết toàn thân hắn, phân thân trướng đau đang thúc giục hắn, hắn đã đợi không kịp.
"Tiểu Y!" Hắn nhẹ nhàng đem nụ hôn khắc ở trên đỉnh đẫy đà của nàng.
"Ưm a!" Thủy Liên Y thở gấp, cảm giác tê dại quen thuộc đánh úp lại, làm cho bụng nàng co rút đau đớn một chút.
Nghe Thủy Liên Y thở khẽ cùng rên rỉ, tay Sở Mị Dạ run run vô pháp khống chế, bàn tay to không thể khắc chế từng chút dời xuống bụng của nàng, đến chỗ thần bí của nàng....
"A!" Nàng kinh hô hay tay giãy dụa, lại giãy không ra bàn tay to hữu lực kiềm chế của hắn.
"Không cần! Buông!" Thủy Liên Y rên rỉ. Mặc dù là cự tuyệt, nhưng trong thanh âm tràn đầy hương vị mê tình, truyền vào trong lỗ tai Sở Mị Dạ lại có một cỗ ma lực trí mạng.
Môi của hắn đi vào trên môi cánh hoa của nàng, nhẹ nhàng lướt qua, nhưng không có hôn xuống.
Thủy Liên Y cho là hắn muốn hôn mình, tựa hồ có chút đáp lại nâng cằm lên, lại phát hiện môi của hắn nháy mắt liền rời đi.
Trong lòng đột nhiên có một cỗ cảm giác mất mát nồng đậm, Thủy Liên Y có chút tức giận hé mở cái miệng nhỏ nhắn.
Gặp nàng dụ người như thế, trong đầu Sở Mị Dạ "ong" một tiếng, lập tức cúi xuống hôn nàng, cùng cái lưỡi của nàng cọ sát lẫn nhau.
Khi đầu lưỡi nóng cháy của hắn xông vào trong miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của nàng thô lỗ lật quấy, từng tiếng rên rỉ của Thủy Liên Y truyền đến.
Lúc này tất cả đều không trọng yếu, bên cạnh cái ao yên tĩnh, có thể nghe được thanh âm xào xạc của lá cây chung quanh, có thể nghe được tiếng ve kêu giữa trưa mùa hè, còn có thể nghe được tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc mập mờ của nam nữ.
Ở trên cát mịn yên tĩnh, thân thể ôn nhu trắng nõn tinh tế cùng thân thể màu đồng cổ rắn chắc dung hợp, cấu tạo thành một bức họa tuyệt đẹp.
"Không cần!" Thủy Liên Y hét lên một tiếng, hắn thế nhưng cởi cái chắn cuối cùng của hai người ra. Lúc này, áo nàng cởi hết, cùng thân thể rắn chắc cũng cởi hết quần áo chạm nhau. Làm cho hô hấp của nàng trở nên dồn dập.
"Tiểu Y! Đêm hôm đó nàng rõ ràng cũng đã tiếp nhận ta rồi! Cho dù nàng quên ta, nhưng thân thể của nàng không có quên, nàng là của ta, mà ta cũng là của nàng!"
Sở Mị Dạ ở bên tai nàng thấp giọng lẩm bẩm, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua
viền tai của nàng.
Cảm giác tê tê ngứa ngứa này làm cho Thủy Liên Y quay đầu tránh né.
Sở Mị Dạ đột nhiên buông bàn tay to đang kiềm chế hai tay nàng ra, "Tiểu Y, ôm ta!"
Thủy Liên Y nghe được lời của hắn, lại nhìn đôi mắt tràn đầy tình yêu kia. Nàng ngoan ngoãn nghe lời đem hai tay bỏ vào trên cổ của hắn, ở phía sau cổ hắn tương giao.
"Đêm hôm đó không phải là mơ sao?" Nàng hồi tưởng lại cảnh cùng hắn hoan ái trong rừng cây, cảm giác chân thực như vậy, làm nàng muốn quên cũng quên không được!
"Nếu nàng nói đến một đêm trong rừng cây kia, ta thề tuyệt đối không phải là mơ! Là hai người chúng ta chân thực tiếp xúc, là ta cùng Tiểu Y sau bao lâu chia cách lần đầu tiên hoan ái!"
Thủy Liên Y đỏ mặt, "Nửa năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao sau khi ta tỉnh lại cái gì cũng không nhớ rõ?"
"Từ từ rồi ta sẽ nói với nàng, chỉ là..... Hiện tại chuyện trọng yếu nhất là giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn!" Trên mặt Sở Mị Dạ có chút co rúm, phân thân của hắn sắp nổ tung.
"Cửa ải khó khăn? Cửa ải khó khăn gì?" Thủy Liên Y khôn khéo nay lại trở nên phi thường ngu dốt.
Sở Mị Dạ cắn môi dùng phân thân của mình đánh lên mềm mại của nàng.
"Ách.....!" Thủy Liên Y kinh hô, “không thể!"
"Không thử làm sao mà biết không thể đây!" Đầu gối Sở Mị Dạ chen vào giữa hai chân của nàng.
"Không cần!"
"Một hồi nàng sẽ nói muốn!" Hắn nhẹ nhàng chui vào.
"Ách! Không được! Ngươi mau đi ra!" Thủy Liên Y đánh bờ vai của hắn, “ban ngày ban mặt hoang giao dã ngoại, không được a! Lát nữa có người tới nhìn thấy thì làm sao bây giờ?"
"Sẽ không có người thấy được, ai nhìn thấy ta giết người đó!" Hắn dùng lực đâm vào, thăm dò vào một nửa.
"Ách..... Ngươi còn biết nói đạo lý hay không!" Nàng rên rỉ.
"Thật chặt! Trời ạ!" Sở Mị Dạ thống khổ rên rỉ.
Tiểu Y của hắn làm sao có thể giống nữ nhân đã sinh cục cưng, thân thể của nàng chặt đến nỗi làm cho hắn cảm thấy trướng đau.
"Ngươi là trứng thối!" Trong mắt Thủy Liên Y hiện lên ánh nước, cái kia sao dùng sức, muốn làm gì a!
"Ừ! Ta là trứng thối tệ nhất. Chỉ cần Tiểu Y tha thứ cho ta, muốn ta làm cái gì cũng được!" Sở Mị Dạ bắt đầu không ngừng lấy lòng.
Muốn hắn làm cái gì cũng được? Thủy Liên Y đột nhiên nín khóc mỉm cười!
Thần y Công Tử Cận này không phải là Ngao Cẩn Phong nửa năm trước cùng Thủy Liên Y vào Duyệt Tường lâu sao? Nay lại tiến vào Duyệt Tường lâu. Hắn thế nào lại là Cận Thần y?
Ngao Cẩn Phong nhìn về phía Ân Thần Tinh, hắn chính là Thần Vương, nửa năm trước là hắn mang Tiểu Y đi!
"Thần y, bổn vương muốn cầu ngươi chữa bệnh cho hoàng thượng! Chỉ cần ngươi chữa bệnh cho hoàng thượng, điều kiện tùy ngươi!" Ân Thần Tinh nói xong lời này có vẻ hơi lo lắng.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Ngao Cẩn Phong lộ ra tươi cười, “vậy hi vọng Thần Vương sẽ giữ đúng lời hứa!"
"Hiện tại mời theo bổn vương tiến cung!" Ân Thần Tinh đứng lên.
"Được!" Ngao Cẩn Phong áo trắng thắng tuyết, luôn có bộ dáng hư ảo, làm cho người ta tưởng rằng hắn thật sự là tiên nhân.
Khi bọn hắn đều rời khỏi Thần Vương Phủ, Thủy Liên Y vụng trộm chạy ra!
Sơ Dương cùng ba con sói không biết đã đi đâu, lúc này đúng là cơ hội tốt nhất để nàng chuồn êm ra ngoài tìm tên Tiểu Dạ kia. Nàng muốn nhờ hắn mang nàng đi gặp người lần trước gặp không thành kia.
Cửa trước có thị vệ canh gác nha!
Nàng đứng ở phía sau viện, phát hiện cửa sau cũng có người trông giữ!
Ánh mắt không khỏi liếc cái lỗ chó ở góc tường! Tình tiết này rất cẩu huyết rồi! Chẳng lẽ nàng cũng phải chui lỗ chó sao?
Ngồi xổm trước lỗ chó nhìn hồi lâu, nàng cũng không còn dũng khí chui ra. Vạn nhất vừa lộ ra cái đầu liền bị người nhìn thấy thì sao? Vạn nhất bị người ta nhận ra nàng là Thần Vương Phi? Như thế sẽ rất mất mặt a?
"Tiểu Y!"
"Ách?" Thủy Liên Y vừa quay đầu lại, hoảng sợ. Nhìn thấy nam nhân mặc cẩm bào màu đen đứng phía sau, vẻ mặt nàng ngạc nhiên, "Làm sao ngươi vào được?"
Sở Mị Dạ chỉ chỉ tường cao, “muốn theo ta ra ngoài hay không?"
"Ừ! Ta đang chuẩn bị đi tìm ngươi nha! Ngươi đã tự đưa tới cửa rồi! Mau, thừa dịp Tiểu Thần không có ở nhà, ngươi dẫn ta đi tìm người ngươi muốn dẫn ta đi đi!"
Sở Mị Dạ đi đến trước mặt nàng, một tay ôm hông của nàng, một tay vòng qua chân của nàng.
"Ngươi muốn làm gì..... A.....!" Thủy Liên Y bị hắn ôm lấy một cái, hai tay không khỏi ôm chặt cổ hắn.
"Ôm chặt!" Sở Mị Dạ ôm nàng ‘ sưu ’ nhảy lên tường, sau đó nhảy đến trên lưng ngựa của mình.
Thẳng đến khi ngồi ở trên tuấn mã, Thủy Liên Y mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Không nghĩ tới, công phu của các ngươi đều tốt như vậy! Nếu như bị Kim Dung trông thấy, phỏng chừng Thần Điêu hay là xạ điêu gì đó đều có thể an bài nhân vật cho các ngươi đấy!"
"Kim Dung?" Sở Mị Dạ tò mò, “Tiểu Y, ta thật sự rất tò mò về nàng!"
"Tò mò cái gì? Tò mò những điều ta biết nhiều hơn so với các ngươi? Đó là tất nhiên! Bởi vì ta thông hiểu cổ kim a!"
"Không phải!" Sở Mị Dạ dừng lại một chút."Tò mò tính cách của ngươi, làm cho không người nào có thể không thương!"
"Ách.....!" Thủy Liên Y đột nhiên đỏ mặt, hắn vừa mới nói cái gì? Không thể không thương? Chẳng lẽ hắn đối với nàng có ý nghĩ không thuần khiết?
Hai người một đường không nói gì, Sở Mị Dạ cầm lệnh bài thông hành cưỡi ngựa ra khỏi Xích Thành, hướng ngoài thành đi.
"Ngươi muốn đưa ta đi gặp ai?" Thủy Liên Y nghiêng người ngồi ở trên lưng ngựa, ngẩng đầu hỏi hắn.
Sở Mị Dạ cúi đầu nhìn nàng, nàng đột nhiên vừa ngẩng đầu, làm cho môi của hắn nháy mắt lướt qua cánh môi nàng.
Nhiệt độ không khí dường như nháy mắt lên cao, Thủy Liên Y ngượng ngùng che kín miệng mình.
"Tiểu Y!" Một khi đã nếm hương vị ngọt ngào của nàng, hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha.
Một tay Sở Mị Dạ cầm lấy dây cương, tay kia thì ôm lấy hông của nàng, không cho nàng trốn tránh trực tiếp ngậm chặt môi đỏ của nàng.
"A!" Thủy Liên Y muốn tránh nhưng không thoát, ở trên lưng ngựa trừ phi là nàng không muốn sống, cho nên nàng cũng không dám lộn xộn.
Nụ hôn của hắn bá đạo rất nhiều lại ôn nhu như nước, đầu tiên là hôn đến khi nàng thiếu chút nữa hít thở không thông, ngay sau đó dùng răng nanh cắn cắn cánh môi oánh nhuận của nàng, giữa lúc nàng thở gấp thì thăm dò vào đầu lưỡi cùng nàng dây dưa.
Cảm giác này thật quen thuộc, Thủy Liên Y đột nhiên nhớ lại cảnh triền miên trong rừng cây kia. Toàn thân nháy mắt giống như hỏa thiêu, làm cho nàng hồng từ đỉnh đầu tới bàn chân.
"Không..... A!" Bàn tay to của Sở Mị Dạ từ trên eo nhỏ của nàng mò lên đẫy đà của nàng, thừa dịp tuấn mã xóc nảy, sau đó không biết là cố ý hay là vô ý nhéo nàng một cái.
"Tiểu Y! Nàng vẫn nhớ rõ cảm giác này!" Hắn lôi dây cương làm cho ngựa tiến vào trong rừng cây, đến bên cạnh một cái ao ôm Thủy Liên Y xuống ngựa."Truy Tinh, ngươi trước đi xa một chút!"
Tuấn mã màu đen thập phần hiểu tiếng người, lẹt xẹt lẹt xẹt rời đi.
"Ngươi..... Ngươi muốn làm gì? A!" Thủy Liên Y bị Sở Mị Dạ nhẹ nhàng ép đến trên bùn lầy mềm mại bên cạnh cái ao.
"Ta liền muốn hôn nàng!" Sở Mị Dạ thở hổn hển cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng, liếm láp.
"Ta..... Ta và ngươi không quen!" Thủy Liên Y vươn tay nhỏ bé muốn đẩy hắn ra, lại phát giác chính mình lúc này biến thành nữ tử mềm yếu nũng nịu, toàn thân xuất không ra khí lực.
"Tiểu Y! Van nàng!" Sở Mị Dạ mặt ngoài lãnh khốc cùng nghiêm túc, lúc này lại giống như đứa bé cầu nàng.
"Buông! Ta đã lập gia đình!" Thủy Liên Y giãy dụa.
Vừa nghe nàng nói đã lập gia đình, trong lòng Sở Mị Dạ đè nén muốn chết.
Cưỡng chế bắt lấy hai tay của nàng, đem nâng đến trên đỉnh đầu nàng. Dùng một bàn tay của hắn gắt gao ngăn chặn.
Tay kia thì cố định trụ khuôn mặt nhỏ nhắn đang không ngừng né tránh của nàng, bá đạo hôn cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch của nàng.
Hắn há mồm mút cánh môi run run của nàng, đầu lưỡi nóng cháy theo sau, lưu nhập trong miệng quấy nước bọt ngọt ngào của nàng, cùng cái lưỡi của nàng quấn giao.
Sở Mị Dạ vừa hôn, hôn tới toàn bộ lý trí của nàng, hôn đến nàng cái gì cũng quên hết.
Tay hắn chậm rãi cởi bỏ quần áo của nàng, nhẹ nhàng cởi ra. Bàn tay to phóng tới trên đầu của nàng, cầm trâm cài tóc của nàng, làm cho sợi tóc đen nhánh của nàng rủ xuống ở trên bờ vai tuyết trắng.
Ưm..... Thủy Liên Y ngượng ngùng không dám mở hai mắt ra.
Nhìn hai gò má nàng bị lây đỏ ửng mê người, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng sau khi buông tóc dài càng thêm tuyệt sắc quyến rũ, nhìn hai tròng mắt long lanh của nàng nửa mở nửa khép. Yết hầu Sở Mị Dạ không ngừng chuyển động.
Bộ dáng thở gấp tuyệt mỹ của nàng, làm cho bụng dưới của hắn một trận nóng rực.
Cúi đầu, đôi môi ở trên gáy tuyết trắng của nàng dao động qua lại, mút.
Từng đợt cảm giác tê dại từ chỗ bộ vị bị hắn đụng chạm bắt đầu khuyếch đại.
Thủy Liên Y xụi lơ ở dưới thân hắn, chỉ có thể không ngừng rên rỉ thở dốc. Nàng chịu không nổi, nam nhân này quá cường hãn, công lực quyến rũ quá sâu, nàng lại động tình với hắn.
Bàn tay to của Sở Mị Dạ nhẹ nhàng kéo áo ngực của Thủy Liên Y xuống, đem tay đặt ở trên đẫy đà của nàng.
Cảm giác da thịt trắng mịn non mềm dưới bàn tay, làm cho tâm trí của hắn nháy mắt bị lạc.
Ngọn lửa dục vọng đã muốn đốt hết toàn thân hắn, phân thân trướng đau đang thúc giục hắn, hắn đã đợi không kịp.
"Tiểu Y!" Hắn nhẹ nhàng đem nụ hôn khắc ở trên đỉnh đẫy đà của nàng.
"Ưm a!" Thủy Liên Y thở gấp, cảm giác tê dại quen thuộc đánh úp lại, làm cho bụng nàng co rút đau đớn một chút.
Nghe Thủy Liên Y thở khẽ cùng rên rỉ, tay Sở Mị Dạ run run vô pháp khống chế, bàn tay to không thể khắc chế từng chút dời xuống bụng của nàng, đến chỗ thần bí của nàng....
"A!" Nàng kinh hô hay tay giãy dụa, lại giãy không ra bàn tay to hữu lực kiềm chế của hắn.
"Không cần! Buông!" Thủy Liên Y rên rỉ. Mặc dù là cự tuyệt, nhưng trong thanh âm tràn đầy hương vị mê tình, truyền vào trong lỗ tai Sở Mị Dạ lại có một cỗ ma lực trí mạng.
Môi của hắn đi vào trên môi cánh hoa của nàng, nhẹ nhàng lướt qua, nhưng không có hôn xuống.
Thủy Liên Y cho là hắn muốn hôn mình, tựa hồ có chút đáp lại nâng cằm lên, lại phát hiện môi của hắn nháy mắt liền rời đi.
Trong lòng đột nhiên có một cỗ cảm giác mất mát nồng đậm, Thủy Liên Y có chút tức giận hé mở cái miệng nhỏ nhắn.
Gặp nàng dụ người như thế, trong đầu Sở Mị Dạ "ong" một tiếng, lập tức cúi xuống hôn nàng, cùng cái lưỡi của nàng cọ sát lẫn nhau.
Khi đầu lưỡi nóng cháy của hắn xông vào trong miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của nàng thô lỗ lật quấy, từng tiếng rên rỉ của Thủy Liên Y truyền đến.
Lúc này tất cả đều không trọng yếu, bên cạnh cái ao yên tĩnh, có thể nghe được thanh âm xào xạc của lá cây chung quanh, có thể nghe được tiếng ve kêu giữa trưa mùa hè, còn có thể nghe được tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc mập mờ của nam nữ.
Ở trên cát mịn yên tĩnh, thân thể ôn nhu trắng nõn tinh tế cùng thân thể màu đồng cổ rắn chắc dung hợp, cấu tạo thành một bức họa tuyệt đẹp.
"Không cần!" Thủy Liên Y hét lên một tiếng, hắn thế nhưng cởi cái chắn cuối cùng của hai người ra. Lúc này, áo nàng cởi hết, cùng thân thể rắn chắc cũng cởi hết quần áo chạm nhau. Làm cho hô hấp của nàng trở nên dồn dập.
"Tiểu Y! Đêm hôm đó nàng rõ ràng cũng đã tiếp nhận ta rồi! Cho dù nàng quên ta, nhưng thân thể của nàng không có quên, nàng là của ta, mà ta cũng là của nàng!"
Sở Mị Dạ ở bên tai nàng thấp giọng lẩm bẩm, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua
viền tai của nàng.
Cảm giác tê tê ngứa ngứa này làm cho Thủy Liên Y quay đầu tránh né.
Sở Mị Dạ đột nhiên buông bàn tay to đang kiềm chế hai tay nàng ra, "Tiểu Y, ôm ta!"
Thủy Liên Y nghe được lời của hắn, lại nhìn đôi mắt tràn đầy tình yêu kia. Nàng ngoan ngoãn nghe lời đem hai tay bỏ vào trên cổ của hắn, ở phía sau cổ hắn tương giao.
"Đêm hôm đó không phải là mơ sao?" Nàng hồi tưởng lại cảnh cùng hắn hoan ái trong rừng cây, cảm giác chân thực như vậy, làm nàng muốn quên cũng quên không được!
"Nếu nàng nói đến một đêm trong rừng cây kia, ta thề tuyệt đối không phải là mơ! Là hai người chúng ta chân thực tiếp xúc, là ta cùng Tiểu Y sau bao lâu chia cách lần đầu tiên hoan ái!"
Thủy Liên Y đỏ mặt, "Nửa năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao sau khi ta tỉnh lại cái gì cũng không nhớ rõ?"
"Từ từ rồi ta sẽ nói với nàng, chỉ là..... Hiện tại chuyện trọng yếu nhất là giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn!" Trên mặt Sở Mị Dạ có chút co rúm, phân thân của hắn sắp nổ tung.
"Cửa ải khó khăn? Cửa ải khó khăn gì?" Thủy Liên Y khôn khéo nay lại trở nên phi thường ngu dốt.
Sở Mị Dạ cắn môi dùng phân thân của mình đánh lên mềm mại của nàng.
"Ách.....!" Thủy Liên Y kinh hô, “không thể!"
"Không thử làm sao mà biết không thể đây!" Đầu gối Sở Mị Dạ chen vào giữa hai chân của nàng.
"Không cần!"
"Một hồi nàng sẽ nói muốn!" Hắn nhẹ nhàng chui vào.
"Ách! Không được! Ngươi mau đi ra!" Thủy Liên Y đánh bờ vai của hắn, “ban ngày ban mặt hoang giao dã ngoại, không được a! Lát nữa có người tới nhìn thấy thì làm sao bây giờ?"
"Sẽ không có người thấy được, ai nhìn thấy ta giết người đó!" Hắn dùng lực đâm vào, thăm dò vào một nửa.
"Ách..... Ngươi còn biết nói đạo lý hay không!" Nàng rên rỉ.
"Thật chặt! Trời ạ!" Sở Mị Dạ thống khổ rên rỉ.
Tiểu Y của hắn làm sao có thể giống nữ nhân đã sinh cục cưng, thân thể của nàng chặt đến nỗi làm cho hắn cảm thấy trướng đau.
"Ngươi là trứng thối!" Trong mắt Thủy Liên Y hiện lên ánh nước, cái kia sao dùng sức, muốn làm gì a!
"Ừ! Ta là trứng thối tệ nhất. Chỉ cần Tiểu Y tha thứ cho ta, muốn ta làm cái gì cũng được!" Sở Mị Dạ bắt đầu không ngừng lấy lòng.
Muốn hắn làm cái gì cũng được? Thủy Liên Y đột nhiên nín khóc mỉm cười!
Tác giả :
Dạ Vũ Khuynh Thành