Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!
Chương 139: Huyễn Huyễn
Cửa phòng mở ra, Ngao Cẩn Phong một thân áo trắng đi đến, trong ngực của hắn ôm đứa nhỏ!
"Đưa con cho ta!" Thủy Liên Y đứng lên, một trận chóng mặt kéo đến.
Thân hình Ngao Cẩn Phong phiêu dật, rất nhanh đi tới trước mặt nàng đem nàng ôm lấy.
"Tiểu Y! Hảo hảo nghỉ ngơi!" Trong âm thanh của hắn có quan tâm, nhưng biểu tình vẫn không có một tia dao động!
"Con ta~!" Ánh mắt Thủy Liên Y nhìn chằm chằm đứa bé trong lòng Ngao Cẩn Phong.
Ngao Cẩn Phong nhẹ nhàng đem con đưa cho Thủy Liên Y.
"Tiểu Y! Là nữ nhi! Bộ dáng rất giống muội hồi nhỏ!"
Tiếp nhận cục cưng của mình, trên mặt Thủy Liên Y lộ ra vui sướng!
Nhẹ nhàng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, Thủy Liên Y cúi đầu hôn lên trán đứa bé một cái.
Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Thủy Liên Y lộ ra từ ái, đôi mắt Ngao Cẩn Phong tối sầm xuống.
"Cám ơn!" Thủy Liên Y ngẩng đầu nhìn Ngao Cẩn Phong, "May mắn có ngươi!"
May mắn có ngươi! Ngao Cẩn Phong vì những lời này của nàng mà cảm thấy sung sướng!
Tiểu bảo bảo phấn nộn! Mắt vừa to vừa sáng! Vừa mới sinh ra một ngày cũng đã nhìn ra được dung nhan tuyệt sắc sau này, Thủy Liên Y nhẹ nhàng dỗ bé! Cục cưng thực nghe lời, chậm rãi liền ngủ!
"Sao lại không ngồi?" Thủy Liên Y nhìn Ngao Cẩn Phong vẫn đứng ở trước mặt nàng, hắn cao lớn làm cho nàng có chút áp lực! Vốn tưởng bộ dạng hắn ngọc thụ lâm phong, thân mình cũng có thể gọi là gầy yếu! Nhưng thân hình của hắn cường kiện hơn nàng dự đoán.
Ngao Cẩn Phong nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, một đôi tròng mắt thâm thúy nhìn không đến đáy cứ nhìn nàng chằm chằm!
"Ngươi...... Sao lại nhìn ta như vậy?" Thủy Liên Y che mặt mình, khuôn mặt hắn quá mức bình tĩnh, không thấy gợn sóng, vẻ mặt bình thản hờ hững, làm cho nàng cảm thấy trong lòng bất an không yên.
Đáy mắt trong suốt bình tĩnh của Ngao Cẩn Phong hiện lên một chút ý cười, làm cho Thủy Liên Y hoảng hốt!
"Đây là...... Chỗ nào!" Giọng điệu của nàng có chút lắp bắp! Nơi này chắc chắn không phải ở sơn cốc! Nàng mất tích, Tiểu Kinh cùng Trình Ngự Thiên sẽ sốt ruột? Tiểu Dạ bảo nàng chờ hắn, nàng phải trở về.
"Nơi này là địa phương khác! Cách sơn cốc kia rất xa! Muội đã đáp ứng đi cùng ta!" Ngao Cẩn Phong chăm chú nhìn mặt nàng.
"Ta...... muốn trở về! Bọn họ tìm không thấy ta sẽ sốt ruột!"
"Muội quên chính mình đã đáp ứng ta cái gì rồi sao? Muội là tự nguyện cùng ta rời đi!"
Thủy Liên Y cắn môi, “Nhưng là......!"
"Đứa bé còn chưa có tên! Đặt tên cho nó đi!" Ngao Cẩn Phong đem lời nói nàng chuyển hướng.
Tên? Thủy Liên Y nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cục cưng trên giường, mỹ lệ như thế, tuyệt sắc như thế, sau khi lớn lên sẽ là giai nhân tuyệt mỹ hồng nhan họa thủy!
Nàng tình nguyện cục cưng của mình bộ dạng bình thường một chút, như vậy sẽ hạnh phúc hơn nhiều! Nếu như không có tuyệt mỹ như vậy, sẽ trải qua một cuộc sống bình thường, sẽ không bị cuốn vào những tình huống nguy nan không rõ, càng sẽ không bởi vì sắc đẹp của mình mà mang đến nguy hiểm cho người bên cạnh!
"Tiểu Y!" Ngao Cẩn Phong thấy nàng ngẩn người, nhẹ nhàng gọi nàng.
Thủy Liên Y sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, "Kêu là Huyễn Huyễn đi! Hi vọng tất cả tai nạn cùng bất hạnh, thống khổ cùng sầu bi trong cuộc đời nàng đều là một hồi ảo giác! Nữ nhi của ta phải có cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ! Không cho bất luận kẻ nào khi dễ, hi vọng nàng về sau sẽ tìm được một nam nhân toàn tâm toàn ý yêu nàng, che chở nàng, để nàng cả đời không phải chịu bất cứ tổn thương nào, sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ!"
"Con về sau liền kêu Sở Huyễn Huyễn! Cục cưng! Con nhất định phải hạnh phúc a!" Thủy Liên Y cúi đầu hôn trán của nữ nhi, trong mắt hiện lên ánh nước cùng ý cười hạnh phúc!
Nhìn biểu tình của Thủy Liên Y, Ngao Cẩn Phong có chút ngây người. Tiểu Y như vậy không phải là Tiểu Y mà hắn từng biết! Tiểu Y này kiên nghị, lạc quan, nhìn như nhu nhược nhưng lại phi thường kiên cường!
"Tiểu Y! Muội thay đổi rồi!" Trong giọng nói của hắn có cả không dám tin. Chỉ vài năm không gặp, vì sao Tiểu Y nhu nhược, Tiểu Y đa sầu đa cảm, Tiểu Y nhẫn nhục chịu đựng lại thay đổi?
Thủy Liên Y ngẩng đầu nhìn về phía Ngao Cẩn Phong!
"Ngươi có thể kể cho ta nghe chuyện trước kia của chúng ta sao? Ta đã quên hết! Ta từng ở trong mộng nhìn thấy một nam nhân giống ngươi như đúc, ta gọi hắn là Phong ca ca! Ngươi...... Là nam nhân trong mộng của ta sao?"
Nàng không biết tại sao mình lại có trí nhớ của Thủy Liên Y kia! Nàng cũng không biết vì sao cảm giác của nàng đối với Ngao Cẩn Phong lại khác những người kia. Nếu nàng đoán không nhầm, Ngao Cẩn Phong chính là nam nhân mà Thủy Liên Y kia yêu! Chính là hắn! Thủy Liên Y kia vì hắn mà trong đêm tân hôn làm Sở Mị Dạ bị thương!
Mày kiếm của Ngao Cẩn Phong hơi hơi nhăn lại, đáy mắt bình tĩnh có một tia đau đớn!
Tay hắn nhẹ nhàng đặt ở trên vai Thủy Liên Y, cảm nhận được run run cùng kháng cự của nàng, cơ bắp trên mặt hắn run rẩy một chút!
Thủy Liên Y từ trên mặt nam nhân qua mức bình tĩnh, như ảo như thực không giống nhân loại này thấy được đau thương.
"Tiểu Y..... Muội đều đã quên? Muội không nhớ rõ ta phải không?" Môi Ngao Cẩn Phong giật giật.
Thủy Liên Y lắc đầu, không đành lòng đả kích hắn!
"Thực xin lỗi! Nếu ta nói ta không phải Thủy Liên Y mà ngươi nhận thức! Ngươi có tin hay không?" Thủy Liên Y chăm chú nhìn vào mắt của hắn!
Ngao Cẩn Phong ngồi đối diện với nàng! Phát hiện trong mắt nàng có kiên trì, có kiên định! Ánh mắt như thế quả thật không phải Tiểu Y muội muội mà hắn biết! Tiểu Y muội muội rất thích khóc, thích đuổi theo hắn gọi hắn là Phong ca ca!
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Hắn hoài nghi! Thế gian này làm sao có thể tồn tại hai người giống nhau như đúc như vậy! Tiểu Y không có song bào thai, hai người bất đồng vì cái gì sẽ lớn lên giống nhau đâu!
Xem ra, hắn thật sự tin tưởng nàng không phải Thủy Liên Y mà hắn nhận thức! Nam nhân này thoạt nhìn cũng không phải ngu ngốc! Nếu nói cho hắn biết mình từ hiện đại xuyên qua mà đến, không biết hắn có thể tin tưởng hay không?
"Ta...... Không phải người của triều đại này!" Thủy Liên Y chậm rãi nói ra lai lịch của bản thân, nhìn thấy trên mặt Ngao Cẩn Phong có chút mê man khó hiểu, sau lại dần dần có chút kinh ngạc!
"Xuyên qua?" Ngao Cẩn Phong nhíu mày! Trên khuôn mặt thanh nhã có khó hiểu!
Thủy Liên Y phát hiện Ngao Cẩn Phong sau khi biết được nàng xuyên qua, cũng không có kinh ngạc như nàng dự đoán! Nam nhân này quả thật là người đạm mạc, là hắn không tin? Hay là bản tính của hắn chính là như vậy?
"Ta vốn là tắm rửa ở trong bồn tắm!" Hồi tưởng thời khắc mình rời đi thân thể của chính mình, nhìn thân thể của mình ở trong bệnh viện! "Hình như là bị trúng khí ga!" Nhớ đến hình ảnh mẹ nàng bi thương, tiều tụy trong bệnh viện, Thủy Liên Y cũng thương tâm.
"Trúng độc khí ga?" Trên khuôn mặt đạm mạc của Ngao Cẩn Phong có một tia rung động.
"Khi đi tới thời đại này, ta cho là mình tắm rửa sau đó nằm mơ thôi! Lại không nghĩ tới, từ Tiểu Kinh mới biết được, nơi này là một thời đại khác! Chuyện xuyên qua trở thành sự thật!" Hồi tưởng lại lúc mới tới thời đại này, Thủy Liên Y đem chuyện đã xảy ra kể lại toàn bộ với Ngao Cẩn Phong!
"Tiểu Kinh sao? Nguyên lai nàng còn đi theo ngươi!" Trên mặt Ngao Cẩn Phong có rung động, cẩn thận nhìn Thủy Liên Y. "Ý muội là thân thể này là của Tiểu Y, nhưng linh hồn là của muội?"
Thủy Liên Y gật đầu, không nghĩ tới hắn nghe một chút liền hiểu!
"Ngao Cẩn Phong! Mặc kệ ngươi tin tưởng hay không! Nhưng kỳ thật ta ở hiện đại cũng lớn bằng nàng! Chỉ là khí chất không giống nhau!" Nàng ở trong lòng bổ sung thêm một câu: ngực cũng có chút chênh lệch.
"Đưa con cho ta!" Thủy Liên Y đứng lên, một trận chóng mặt kéo đến.
Thân hình Ngao Cẩn Phong phiêu dật, rất nhanh đi tới trước mặt nàng đem nàng ôm lấy.
"Tiểu Y! Hảo hảo nghỉ ngơi!" Trong âm thanh của hắn có quan tâm, nhưng biểu tình vẫn không có một tia dao động!
"Con ta~!" Ánh mắt Thủy Liên Y nhìn chằm chằm đứa bé trong lòng Ngao Cẩn Phong.
Ngao Cẩn Phong nhẹ nhàng đem con đưa cho Thủy Liên Y.
"Tiểu Y! Là nữ nhi! Bộ dáng rất giống muội hồi nhỏ!"
Tiếp nhận cục cưng của mình, trên mặt Thủy Liên Y lộ ra vui sướng!
Nhẹ nhàng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, Thủy Liên Y cúi đầu hôn lên trán đứa bé một cái.
Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Thủy Liên Y lộ ra từ ái, đôi mắt Ngao Cẩn Phong tối sầm xuống.
"Cám ơn!" Thủy Liên Y ngẩng đầu nhìn Ngao Cẩn Phong, "May mắn có ngươi!"
May mắn có ngươi! Ngao Cẩn Phong vì những lời này của nàng mà cảm thấy sung sướng!
Tiểu bảo bảo phấn nộn! Mắt vừa to vừa sáng! Vừa mới sinh ra một ngày cũng đã nhìn ra được dung nhan tuyệt sắc sau này, Thủy Liên Y nhẹ nhàng dỗ bé! Cục cưng thực nghe lời, chậm rãi liền ngủ!
"Sao lại không ngồi?" Thủy Liên Y nhìn Ngao Cẩn Phong vẫn đứng ở trước mặt nàng, hắn cao lớn làm cho nàng có chút áp lực! Vốn tưởng bộ dạng hắn ngọc thụ lâm phong, thân mình cũng có thể gọi là gầy yếu! Nhưng thân hình của hắn cường kiện hơn nàng dự đoán.
Ngao Cẩn Phong nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, một đôi tròng mắt thâm thúy nhìn không đến đáy cứ nhìn nàng chằm chằm!
"Ngươi...... Sao lại nhìn ta như vậy?" Thủy Liên Y che mặt mình, khuôn mặt hắn quá mức bình tĩnh, không thấy gợn sóng, vẻ mặt bình thản hờ hững, làm cho nàng cảm thấy trong lòng bất an không yên.
Đáy mắt trong suốt bình tĩnh của Ngao Cẩn Phong hiện lên một chút ý cười, làm cho Thủy Liên Y hoảng hốt!
"Đây là...... Chỗ nào!" Giọng điệu của nàng có chút lắp bắp! Nơi này chắc chắn không phải ở sơn cốc! Nàng mất tích, Tiểu Kinh cùng Trình Ngự Thiên sẽ sốt ruột? Tiểu Dạ bảo nàng chờ hắn, nàng phải trở về.
"Nơi này là địa phương khác! Cách sơn cốc kia rất xa! Muội đã đáp ứng đi cùng ta!" Ngao Cẩn Phong chăm chú nhìn mặt nàng.
"Ta...... muốn trở về! Bọn họ tìm không thấy ta sẽ sốt ruột!"
"Muội quên chính mình đã đáp ứng ta cái gì rồi sao? Muội là tự nguyện cùng ta rời đi!"
Thủy Liên Y cắn môi, “Nhưng là......!"
"Đứa bé còn chưa có tên! Đặt tên cho nó đi!" Ngao Cẩn Phong đem lời nói nàng chuyển hướng.
Tên? Thủy Liên Y nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cục cưng trên giường, mỹ lệ như thế, tuyệt sắc như thế, sau khi lớn lên sẽ là giai nhân tuyệt mỹ hồng nhan họa thủy!
Nàng tình nguyện cục cưng của mình bộ dạng bình thường một chút, như vậy sẽ hạnh phúc hơn nhiều! Nếu như không có tuyệt mỹ như vậy, sẽ trải qua một cuộc sống bình thường, sẽ không bị cuốn vào những tình huống nguy nan không rõ, càng sẽ không bởi vì sắc đẹp của mình mà mang đến nguy hiểm cho người bên cạnh!
"Tiểu Y!" Ngao Cẩn Phong thấy nàng ngẩn người, nhẹ nhàng gọi nàng.
Thủy Liên Y sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, "Kêu là Huyễn Huyễn đi! Hi vọng tất cả tai nạn cùng bất hạnh, thống khổ cùng sầu bi trong cuộc đời nàng đều là một hồi ảo giác! Nữ nhi của ta phải có cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ! Không cho bất luận kẻ nào khi dễ, hi vọng nàng về sau sẽ tìm được một nam nhân toàn tâm toàn ý yêu nàng, che chở nàng, để nàng cả đời không phải chịu bất cứ tổn thương nào, sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ!"
"Con về sau liền kêu Sở Huyễn Huyễn! Cục cưng! Con nhất định phải hạnh phúc a!" Thủy Liên Y cúi đầu hôn trán của nữ nhi, trong mắt hiện lên ánh nước cùng ý cười hạnh phúc!
Nhìn biểu tình của Thủy Liên Y, Ngao Cẩn Phong có chút ngây người. Tiểu Y như vậy không phải là Tiểu Y mà hắn từng biết! Tiểu Y này kiên nghị, lạc quan, nhìn như nhu nhược nhưng lại phi thường kiên cường!
"Tiểu Y! Muội thay đổi rồi!" Trong giọng nói của hắn có cả không dám tin. Chỉ vài năm không gặp, vì sao Tiểu Y nhu nhược, Tiểu Y đa sầu đa cảm, Tiểu Y nhẫn nhục chịu đựng lại thay đổi?
Thủy Liên Y ngẩng đầu nhìn về phía Ngao Cẩn Phong!
"Ngươi có thể kể cho ta nghe chuyện trước kia của chúng ta sao? Ta đã quên hết! Ta từng ở trong mộng nhìn thấy một nam nhân giống ngươi như đúc, ta gọi hắn là Phong ca ca! Ngươi...... Là nam nhân trong mộng của ta sao?"
Nàng không biết tại sao mình lại có trí nhớ của Thủy Liên Y kia! Nàng cũng không biết vì sao cảm giác của nàng đối với Ngao Cẩn Phong lại khác những người kia. Nếu nàng đoán không nhầm, Ngao Cẩn Phong chính là nam nhân mà Thủy Liên Y kia yêu! Chính là hắn! Thủy Liên Y kia vì hắn mà trong đêm tân hôn làm Sở Mị Dạ bị thương!
Mày kiếm của Ngao Cẩn Phong hơi hơi nhăn lại, đáy mắt bình tĩnh có một tia đau đớn!
Tay hắn nhẹ nhàng đặt ở trên vai Thủy Liên Y, cảm nhận được run run cùng kháng cự của nàng, cơ bắp trên mặt hắn run rẩy một chút!
Thủy Liên Y từ trên mặt nam nhân qua mức bình tĩnh, như ảo như thực không giống nhân loại này thấy được đau thương.
"Tiểu Y..... Muội đều đã quên? Muội không nhớ rõ ta phải không?" Môi Ngao Cẩn Phong giật giật.
Thủy Liên Y lắc đầu, không đành lòng đả kích hắn!
"Thực xin lỗi! Nếu ta nói ta không phải Thủy Liên Y mà ngươi nhận thức! Ngươi có tin hay không?" Thủy Liên Y chăm chú nhìn vào mắt của hắn!
Ngao Cẩn Phong ngồi đối diện với nàng! Phát hiện trong mắt nàng có kiên trì, có kiên định! Ánh mắt như thế quả thật không phải Tiểu Y muội muội mà hắn biết! Tiểu Y muội muội rất thích khóc, thích đuổi theo hắn gọi hắn là Phong ca ca!
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Hắn hoài nghi! Thế gian này làm sao có thể tồn tại hai người giống nhau như đúc như vậy! Tiểu Y không có song bào thai, hai người bất đồng vì cái gì sẽ lớn lên giống nhau đâu!
Xem ra, hắn thật sự tin tưởng nàng không phải Thủy Liên Y mà hắn nhận thức! Nam nhân này thoạt nhìn cũng không phải ngu ngốc! Nếu nói cho hắn biết mình từ hiện đại xuyên qua mà đến, không biết hắn có thể tin tưởng hay không?
"Ta...... Không phải người của triều đại này!" Thủy Liên Y chậm rãi nói ra lai lịch của bản thân, nhìn thấy trên mặt Ngao Cẩn Phong có chút mê man khó hiểu, sau lại dần dần có chút kinh ngạc!
"Xuyên qua?" Ngao Cẩn Phong nhíu mày! Trên khuôn mặt thanh nhã có khó hiểu!
Thủy Liên Y phát hiện Ngao Cẩn Phong sau khi biết được nàng xuyên qua, cũng không có kinh ngạc như nàng dự đoán! Nam nhân này quả thật là người đạm mạc, là hắn không tin? Hay là bản tính của hắn chính là như vậy?
"Ta vốn là tắm rửa ở trong bồn tắm!" Hồi tưởng thời khắc mình rời đi thân thể của chính mình, nhìn thân thể của mình ở trong bệnh viện! "Hình như là bị trúng khí ga!" Nhớ đến hình ảnh mẹ nàng bi thương, tiều tụy trong bệnh viện, Thủy Liên Y cũng thương tâm.
"Trúng độc khí ga?" Trên khuôn mặt đạm mạc của Ngao Cẩn Phong có một tia rung động.
"Khi đi tới thời đại này, ta cho là mình tắm rửa sau đó nằm mơ thôi! Lại không nghĩ tới, từ Tiểu Kinh mới biết được, nơi này là một thời đại khác! Chuyện xuyên qua trở thành sự thật!" Hồi tưởng lại lúc mới tới thời đại này, Thủy Liên Y đem chuyện đã xảy ra kể lại toàn bộ với Ngao Cẩn Phong!
"Tiểu Kinh sao? Nguyên lai nàng còn đi theo ngươi!" Trên mặt Ngao Cẩn Phong có rung động, cẩn thận nhìn Thủy Liên Y. "Ý muội là thân thể này là của Tiểu Y, nhưng linh hồn là của muội?"
Thủy Liên Y gật đầu, không nghĩ tới hắn nghe một chút liền hiểu!
"Ngao Cẩn Phong! Mặc kệ ngươi tin tưởng hay không! Nhưng kỳ thật ta ở hiện đại cũng lớn bằng nàng! Chỉ là khí chất không giống nhau!" Nàng ở trong lòng bổ sung thêm một câu: ngực cũng có chút chênh lệch.
Tác giả :
Dạ Vũ Khuynh Thành