Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!
Chương 129: Tiếp tục ôn tồn
Nhìn đến vẻ mặt sát khí của Sở Mị Dạ, Thủy Liên Y ôm lấy hông của hắn, gắt gao dựa sát vào trong ngực hắn.
Người nam nhân này có thể yêu nàng như thế, lòng nàng cảm thấy thật ấm áp!
"Tiểu Dạ! Chàng tin tưởng ta không có hại chết Thái Hậu sao? Chàng tin tưởng ta sao?"
Sở Mị Dạ xoa tóc của nàng, khuôn mặt vô vàn sủng nịnh!
"Tiểu Y! Ta từng nói qua, chỉ cần nàng yêu ta, mặc kệ chuyện gì phát sinh, ta vĩnh viễn đều đứng về phía nàng, vĩnh viễn tin tưởng nàng! Bảo hộ nàng! Không nghi ngờ nàng! Ta...... Vĩnh viễn yêu nàng, chỉ cần nàng vẫn yêu ta...... "
"Tiểu Dạ!"
Nàng khóc, khóc vì vui, vì cảm động! Hắn hỏi cũng không hỏi chuyện đã xảy ra liền một lòng tín nhiệm nàng."Tiểu Dạ! Ta yêu chàng! Ta yêu chàng!"
Sở Mị Dạ nâng lên người của nàng, ngậm chặt miệng nhỏ của nàng. Lời lẽ dây dưa, làm cho độ ấm trong phòng lại lên cao.
Bàn tay to của hắn lướt qua lưng ngọc trơn nhẵn của nàng, vòng eo mảnh khảnh, tuyết đồn ngạo nghễ ưỡn lên......
"Tiểu Y! Vì sao ta lại yêu nàng như vậy! Vì sao vừa gặp phải nàng khiến cho ta không biết làm sao! Ta nên làm như thế nào mới có thể bảo vệ người mình yêu! Không cho nàng bị thương tổn! Tiểu Y! Ta yêu nàng! Thật yêu nàng!"
Môi Sở Mị Dạ hôn theo môi của nàng, cổ của nàng, xương quai xanh của nàng, nơi đẫy đà của nàng một đường xuống phía dưới!
"Không thể......!" Mặt Thủy Liên Y đỏ bừng.
"Tiểu Y! Để cho ta yêu nàng!" Môi lưỡi của hắn liếm khiến nàng ngứa.
"Nơi đó không được!"
Tay nhỏ bé của Thủy Liên Y nắm chặt tóc của hắn.
"Tiểu Y! Ta yêu nàng!" Hắn thở hổn hển, không biết mình nên biểu đạt tình yêu của hắn với nàng như thế nào.
"A!" Thủy Liên Y hút không khí.
Hắn thế nhưng hôn cái kia của nàng! Này...... Làm sao có thể!
"Tiểu Y!"Hạ thân của Sở Mị Dạ sớm đã chuẩn bị xong!
Vận sức chờ phát động, nhẹ nhàng chạm đến chân của nàng.
Trời ạ! Hắn lại tới!
Thủy Liên Y ngượng ngùng không biết nên đem mặt trốn vào đâu.
"Có thể sao?" Trên miệng hắn hỏi, nhưng đã hành động theo ý mình.
Không đợi Thủy Liên Y ra tiếng, hắn đã muốn áp lên người nàng.
"Không cần!" Nàng lắc đầu, hắn vừa mới đòi hỏi đã khiến nàng mệt chết rồi!
"Có thể sao?" Hắn lại hỏi, phía dưới đã muốn thẳng tiến.
"Không!" Nàng thở gấp lấy, nơi nào đó của nàng còn ê ẩm đau quá.
"Có thể sao?" Hắn đi vào một ít.
"K......! A!" Thủy Liên Y hít sâu một hơi, nàng ngay cả ‘ không ’ cũng chưa nói ra, hắn liền hoàn toàn đến đây.
"Tiểu Y! Có thể sao?" Thân thể hắn đã muốn vận động trong cơ thể nàng.
"Chàng thật hư!" Trứng thối này, rõ ràng làm cũng đã làm, lại còn làm bộ trưng cầu ý kiến của nàng.
"Nàng thật tốt!" Sở Mị Dạ hôn nàng, hạ thân ra sức ra ra vào vào.
Hắn thật sâu nhợt nhạt đùa nàng vài cái, rõ ràng cảm giác hô hấp của nàng dồn dập một chút.
Hắn bắt đầu dùng bàn tay khẽ vuốt sống lưng bóng loáng không tỳ vết của nàng, cao thấp luật động, giống như lông vũ mềm mại khẽ vuốt thân thể nàng.
Thủy Liên Y nhịn không được phát ra thanh âm run run, tay nhỏ bé nguyên bản vịn ở bả vai hắn, giờ phút này ngược lại rất nhanh vòng lên cổ hắn, thân thể nhịn không được khẽ run run ở trong lòng hắn.
# đã che chắn #
# đã che chắn #.
"Tiểu Dạ! Không cần! Thật là khó chịu!" Thủy Liên Y rên rỉ.
"Tiểu Y! Để cho ta yêu nàng! Đừng tránh ta!" Sở Mị Dạ hôn lên môi nàng.
Thủy Liên Y thử thả lỏng thân mình, muốn giảm bớt mỏi mệt hắn vừa mới ôn tồn mang đến.
Hắn mút gặm môi cánh hoa của nàng, nàng cũng mút lại hắn.
Hắn đem lưỡi thăm dò vào nàng, thậm chí mút lưỡi phấn thẹn thùng của nàng, nàng cũng đồng dạng đáp lại, mút vào đầu lưỡi của hắn.
Trong phòng ngủ truyền ra tiếng rên rỉ thở gấp đứt quãng của Thủy Liên Y, cùng tiếng thở gấp hừ nhẹ của Sở Mị Dạ.
Nữ nhân kiều mỵ cùng nam nhân dương cương hoàn mỹ hợp lại với nhau! Gắn bó tương giao, gắn bó vĩnh viễn!
Một phòng cảnh sắc kiều diễm hóa thành nồng đậm ngọt ngào, bách luyện cương hóa vi nhiễu chỉ nhu, cường ngạnh cùng nhu nhược kết hợp làm cho hai người trên giường tình ý kéo dài.
Từ khi Sở Mị Dạ vào phòng ngủ, một ngày một đêm cũng chưa thấy ra ngoài.
…………………………………….
Trời vừa sáng, Thủy Liên Y bị tiếng bụng kêu cô lỗ cô lỗ tỉnh lại.
Khi nàng mở hai mắt ra, trong nháy mắt, thấy được tuấn nhan của nam nhân khi ngủ tháo xuống vẻ mặt lãnh khốc ngày thường, thoạt nhìn ngây thơ thuần chân như thế.
Vươn tay nhẹ nhàng lướt nhẹ qua gương mặt của hắn, ba tháng không thấy, hắn gầy đi, cũng tiều tụy đi nhiều!
Miệng nhỏ tiến đến gần, nhẹ nhàng hôn môi của hắn.
Bờ môi của hắn thực mềm mại, nam nhân cổ đại không hút thuốc, trên người của hắn không có mùi thuốc lá, ngược lại có mùi thơm ngát thản nhiên!
Nàng thích ngửi hương vị trên người hắn, nàng thích dán lên lồng ngực của hắn nghe nhịp tim hắn, nàng càng thích lúc mở hai mắt liền nhìn đến hắn ở trước mặt mình.
"Tiểu Dạ! Ta yêu chàng!" Nàng ôm hông của hắn, đem mặt hoàn toàn dán trên lồng ngực của hắn. Nàng yêu cái cảm giác này, nàng thương hắn, nàng muốn vĩnh viễn vĩnh viễn cùng hắn ở cùng một chỗ.
Ừm..... Sở Mị Dạ khẽ giật giật lông mi, Thủy Liên Y phát hiện bộ dáng hắn thật suất, thậm chí còn có lông mi thật dài, nam nhân lãnh khốc khi ngủ lại thuần chân như 1 đứa bé.
Một đêm này không riêng Thủy Liên Y mệt mỏi đến không thích nhúc nhích, Sở Mị Dạ một đêm vài lần vận động cũng tiêu hao sức lực khá lớn. Sau khi ngủ liền mơ thấy mộng đẹp, ngủ đến rất ngon!
Thủy Liên Y cười khẽ, khẽ hôn lồng ngực trần của hắn, xấu xa mút điểm đỏ ở trước ngực hắn!
"Ưm!" Sở Mị Dạ nhẹ nhàng xoa mắt, đôi mắt tối đen thâm thúy chậm rãi mở."Tiểu Y! Nàng đã tỉnh!" Thanh âm của hắn có chút khàn khàn khi vừa tỉnh ngủ, nghe qua lại cảm thấy thật mị hoặc.
"Tiểu Dạ! Chàng ngủ thật ngon nha!" Tay nhỏ bé của Thủy Liên Y đùa ở trước ngực hắn, sờ nhẹ điểm đỏ của hắn.
"Tiểu Y!” Sở Mị Dạ ôm eo nhỏ của nàng, bàn tay to vừa dùng lực liền đem nàng ôm đến trước ngực.
Đẫy đà của nàng dán tại trên lồng ngực rắn chắc của hắn, trắng mịn giống như gấm làm cho hai người bọn họ nhịn không được rên rỉ.
Thủy Liên Y cảm thấy trên đùi mình lại bị cái gì thô sáp đụng chạm rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên!
"Tiểu Dạ! Chàng...... Nghỉ ngơi một chút được chứ! Nam nhân làm chuyện này nhiều...... Đối thân thể không tốt!" Nàng lắp bắp nói, không thể túng dục quá độ a!
Sở Mị Dạ ôm hông của nàng nhẹ nhàng lắc lắc, “Tiểu Y! Ta rất nhớ nàng! Muốn nàng cũng muốn chưa đủ!"
Thủy Liên Y dùng ngón tay nhẹ nhàng búng mũi hắn, "Chàng thật đáng yêu!" Đại nam nhân hai mươi tư tuổi, thoạt nhìn lạnh như băng, không nghĩ tới lại làm nũng giống như đứa trẻ!
"Lại đến!" Thân mình Sở Mị Dạ trượt xuống, dúi đầu vào trước ngực của nàng.
Đẫy đà của nàng bị hắn mút vào, cắn cắn!
"Không cần!" Thủy Liên Y cười duyên đẩy hắn. "Ta mệt mỏi quá! Thật sự mệt mỏi quá! Tiểu Dạ! Ta thật đói! Chàng không đói bụng sao?"
Ánh mắt Sở Mị Dạ thâm thúy chăm chú nhìn nàng "Tiểu Y đói bụng? Đều tại ta! Làm bảo bối của ta đói rồi!"
Trời ạ! Hắn như thế nào buồn nôn như vậy! Thủy Liên Y sắp không giữ nổi bình tĩnh!
"Tiểu Y! Chúng ta ăn cái gì đó trước! Sau đó! Lại tiếp tục......!" Bàn tay Sở Mị Dạ nhẹ nhàng vỗ vỗ cái mông của nàng, sau đó xoay người rời giường mặc quần áo.
Thủy Liên Y muốn hôn mê rồi! Ăn cái gì trước, sau đó lại tiếp tục? Không phải cả ngày hôm nay hai người còn muốn tiếp tục lưu lại trên giường chứ! Hai người sẽ không phải còn muốn tiếp tục "này nọ í é í é" "này nọ í é í é" a!
"Tiểu Dạ! Ta muốn đi dạo Uyên thành!" Lại "này nọ í é í é" nữa, nàng liền thật sự không dậy nổi! Mệt đến chết mất.
Sở Mị Dạ ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hôn một cái thật mạnh.
"Tất cả nghe theo nàng! Bởi vì ta yêu nàng!"
...... Thủy Liên Y nghe lời ngon ngọt của hắn đến nghiện rồi!
Người nam nhân này có thể yêu nàng như thế, lòng nàng cảm thấy thật ấm áp!
"Tiểu Dạ! Chàng tin tưởng ta không có hại chết Thái Hậu sao? Chàng tin tưởng ta sao?"
Sở Mị Dạ xoa tóc của nàng, khuôn mặt vô vàn sủng nịnh!
"Tiểu Y! Ta từng nói qua, chỉ cần nàng yêu ta, mặc kệ chuyện gì phát sinh, ta vĩnh viễn đều đứng về phía nàng, vĩnh viễn tin tưởng nàng! Bảo hộ nàng! Không nghi ngờ nàng! Ta...... Vĩnh viễn yêu nàng, chỉ cần nàng vẫn yêu ta...... "
"Tiểu Dạ!"
Nàng khóc, khóc vì vui, vì cảm động! Hắn hỏi cũng không hỏi chuyện đã xảy ra liền một lòng tín nhiệm nàng."Tiểu Dạ! Ta yêu chàng! Ta yêu chàng!"
Sở Mị Dạ nâng lên người của nàng, ngậm chặt miệng nhỏ của nàng. Lời lẽ dây dưa, làm cho độ ấm trong phòng lại lên cao.
Bàn tay to của hắn lướt qua lưng ngọc trơn nhẵn của nàng, vòng eo mảnh khảnh, tuyết đồn ngạo nghễ ưỡn lên......
"Tiểu Y! Vì sao ta lại yêu nàng như vậy! Vì sao vừa gặp phải nàng khiến cho ta không biết làm sao! Ta nên làm như thế nào mới có thể bảo vệ người mình yêu! Không cho nàng bị thương tổn! Tiểu Y! Ta yêu nàng! Thật yêu nàng!"
Môi Sở Mị Dạ hôn theo môi của nàng, cổ của nàng, xương quai xanh của nàng, nơi đẫy đà của nàng một đường xuống phía dưới!
"Không thể......!" Mặt Thủy Liên Y đỏ bừng.
"Tiểu Y! Để cho ta yêu nàng!" Môi lưỡi của hắn liếm khiến nàng ngứa.
"Nơi đó không được!"
Tay nhỏ bé của Thủy Liên Y nắm chặt tóc của hắn.
"Tiểu Y! Ta yêu nàng!" Hắn thở hổn hển, không biết mình nên biểu đạt tình yêu của hắn với nàng như thế nào.
"A!" Thủy Liên Y hút không khí.
Hắn thế nhưng hôn cái kia của nàng! Này...... Làm sao có thể!
"Tiểu Y!"Hạ thân của Sở Mị Dạ sớm đã chuẩn bị xong!
Vận sức chờ phát động, nhẹ nhàng chạm đến chân của nàng.
Trời ạ! Hắn lại tới!
Thủy Liên Y ngượng ngùng không biết nên đem mặt trốn vào đâu.
"Có thể sao?" Trên miệng hắn hỏi, nhưng đã hành động theo ý mình.
Không đợi Thủy Liên Y ra tiếng, hắn đã muốn áp lên người nàng.
"Không cần!" Nàng lắc đầu, hắn vừa mới đòi hỏi đã khiến nàng mệt chết rồi!
"Có thể sao?" Hắn lại hỏi, phía dưới đã muốn thẳng tiến.
"Không!" Nàng thở gấp lấy, nơi nào đó của nàng còn ê ẩm đau quá.
"Có thể sao?" Hắn đi vào một ít.
"K......! A!" Thủy Liên Y hít sâu một hơi, nàng ngay cả ‘ không ’ cũng chưa nói ra, hắn liền hoàn toàn đến đây.
"Tiểu Y! Có thể sao?" Thân thể hắn đã muốn vận động trong cơ thể nàng.
"Chàng thật hư!" Trứng thối này, rõ ràng làm cũng đã làm, lại còn làm bộ trưng cầu ý kiến của nàng.
"Nàng thật tốt!" Sở Mị Dạ hôn nàng, hạ thân ra sức ra ra vào vào.
Hắn thật sâu nhợt nhạt đùa nàng vài cái, rõ ràng cảm giác hô hấp của nàng dồn dập một chút.
Hắn bắt đầu dùng bàn tay khẽ vuốt sống lưng bóng loáng không tỳ vết của nàng, cao thấp luật động, giống như lông vũ mềm mại khẽ vuốt thân thể nàng.
Thủy Liên Y nhịn không được phát ra thanh âm run run, tay nhỏ bé nguyên bản vịn ở bả vai hắn, giờ phút này ngược lại rất nhanh vòng lên cổ hắn, thân thể nhịn không được khẽ run run ở trong lòng hắn.
# đã che chắn #
# đã che chắn #.
"Tiểu Dạ! Không cần! Thật là khó chịu!" Thủy Liên Y rên rỉ.
"Tiểu Y! Để cho ta yêu nàng! Đừng tránh ta!" Sở Mị Dạ hôn lên môi nàng.
Thủy Liên Y thử thả lỏng thân mình, muốn giảm bớt mỏi mệt hắn vừa mới ôn tồn mang đến.
Hắn mút gặm môi cánh hoa của nàng, nàng cũng mút lại hắn.
Hắn đem lưỡi thăm dò vào nàng, thậm chí mút lưỡi phấn thẹn thùng của nàng, nàng cũng đồng dạng đáp lại, mút vào đầu lưỡi của hắn.
Trong phòng ngủ truyền ra tiếng rên rỉ thở gấp đứt quãng của Thủy Liên Y, cùng tiếng thở gấp hừ nhẹ của Sở Mị Dạ.
Nữ nhân kiều mỵ cùng nam nhân dương cương hoàn mỹ hợp lại với nhau! Gắn bó tương giao, gắn bó vĩnh viễn!
Một phòng cảnh sắc kiều diễm hóa thành nồng đậm ngọt ngào, bách luyện cương hóa vi nhiễu chỉ nhu, cường ngạnh cùng nhu nhược kết hợp làm cho hai người trên giường tình ý kéo dài.
Từ khi Sở Mị Dạ vào phòng ngủ, một ngày một đêm cũng chưa thấy ra ngoài.
…………………………………….
Trời vừa sáng, Thủy Liên Y bị tiếng bụng kêu cô lỗ cô lỗ tỉnh lại.
Khi nàng mở hai mắt ra, trong nháy mắt, thấy được tuấn nhan của nam nhân khi ngủ tháo xuống vẻ mặt lãnh khốc ngày thường, thoạt nhìn ngây thơ thuần chân như thế.
Vươn tay nhẹ nhàng lướt nhẹ qua gương mặt của hắn, ba tháng không thấy, hắn gầy đi, cũng tiều tụy đi nhiều!
Miệng nhỏ tiến đến gần, nhẹ nhàng hôn môi của hắn.
Bờ môi của hắn thực mềm mại, nam nhân cổ đại không hút thuốc, trên người của hắn không có mùi thuốc lá, ngược lại có mùi thơm ngát thản nhiên!
Nàng thích ngửi hương vị trên người hắn, nàng thích dán lên lồng ngực của hắn nghe nhịp tim hắn, nàng càng thích lúc mở hai mắt liền nhìn đến hắn ở trước mặt mình.
"Tiểu Dạ! Ta yêu chàng!" Nàng ôm hông của hắn, đem mặt hoàn toàn dán trên lồng ngực của hắn. Nàng yêu cái cảm giác này, nàng thương hắn, nàng muốn vĩnh viễn vĩnh viễn cùng hắn ở cùng một chỗ.
Ừm..... Sở Mị Dạ khẽ giật giật lông mi, Thủy Liên Y phát hiện bộ dáng hắn thật suất, thậm chí còn có lông mi thật dài, nam nhân lãnh khốc khi ngủ lại thuần chân như 1 đứa bé.
Một đêm này không riêng Thủy Liên Y mệt mỏi đến không thích nhúc nhích, Sở Mị Dạ một đêm vài lần vận động cũng tiêu hao sức lực khá lớn. Sau khi ngủ liền mơ thấy mộng đẹp, ngủ đến rất ngon!
Thủy Liên Y cười khẽ, khẽ hôn lồng ngực trần của hắn, xấu xa mút điểm đỏ ở trước ngực hắn!
"Ưm!" Sở Mị Dạ nhẹ nhàng xoa mắt, đôi mắt tối đen thâm thúy chậm rãi mở."Tiểu Y! Nàng đã tỉnh!" Thanh âm của hắn có chút khàn khàn khi vừa tỉnh ngủ, nghe qua lại cảm thấy thật mị hoặc.
"Tiểu Dạ! Chàng ngủ thật ngon nha!" Tay nhỏ bé của Thủy Liên Y đùa ở trước ngực hắn, sờ nhẹ điểm đỏ của hắn.
"Tiểu Y!” Sở Mị Dạ ôm eo nhỏ của nàng, bàn tay to vừa dùng lực liền đem nàng ôm đến trước ngực.
Đẫy đà của nàng dán tại trên lồng ngực rắn chắc của hắn, trắng mịn giống như gấm làm cho hai người bọn họ nhịn không được rên rỉ.
Thủy Liên Y cảm thấy trên đùi mình lại bị cái gì thô sáp đụng chạm rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên!
"Tiểu Dạ! Chàng...... Nghỉ ngơi một chút được chứ! Nam nhân làm chuyện này nhiều...... Đối thân thể không tốt!" Nàng lắp bắp nói, không thể túng dục quá độ a!
Sở Mị Dạ ôm hông của nàng nhẹ nhàng lắc lắc, “Tiểu Y! Ta rất nhớ nàng! Muốn nàng cũng muốn chưa đủ!"
Thủy Liên Y dùng ngón tay nhẹ nhàng búng mũi hắn, "Chàng thật đáng yêu!" Đại nam nhân hai mươi tư tuổi, thoạt nhìn lạnh như băng, không nghĩ tới lại làm nũng giống như đứa trẻ!
"Lại đến!" Thân mình Sở Mị Dạ trượt xuống, dúi đầu vào trước ngực của nàng.
Đẫy đà của nàng bị hắn mút vào, cắn cắn!
"Không cần!" Thủy Liên Y cười duyên đẩy hắn. "Ta mệt mỏi quá! Thật sự mệt mỏi quá! Tiểu Dạ! Ta thật đói! Chàng không đói bụng sao?"
Ánh mắt Sở Mị Dạ thâm thúy chăm chú nhìn nàng "Tiểu Y đói bụng? Đều tại ta! Làm bảo bối của ta đói rồi!"
Trời ạ! Hắn như thế nào buồn nôn như vậy! Thủy Liên Y sắp không giữ nổi bình tĩnh!
"Tiểu Y! Chúng ta ăn cái gì đó trước! Sau đó! Lại tiếp tục......!" Bàn tay Sở Mị Dạ nhẹ nhàng vỗ vỗ cái mông của nàng, sau đó xoay người rời giường mặc quần áo.
Thủy Liên Y muốn hôn mê rồi! Ăn cái gì trước, sau đó lại tiếp tục? Không phải cả ngày hôm nay hai người còn muốn tiếp tục lưu lại trên giường chứ! Hai người sẽ không phải còn muốn tiếp tục "này nọ í é í é" "này nọ í é í é" a!
"Tiểu Dạ! Ta muốn đi dạo Uyên thành!" Lại "này nọ í é í é" nữa, nàng liền thật sự không dậy nổi! Mệt đến chết mất.
Sở Mị Dạ ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hôn một cái thật mạnh.
"Tất cả nghe theo nàng! Bởi vì ta yêu nàng!"
...... Thủy Liên Y nghe lời ngon ngọt của hắn đến nghiện rồi!
Tác giả :
Dạ Vũ Khuynh Thành