Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!
Chương 127: Thả ra nhiệt tình
Xiêm áo cởi hết, Thủy Liên Y nhẹ nhàng tiến vào trong thùng nước nóng.
Bôn ba hơn mười ngày khiến nàng cảm thấy rất mệt mỏi, nằm trong nước, nàng cảm thấy cả người đều được thả lỏng! Cái loại thư giãn từ trong ra ngoài này làm cho tâm tình nàng cực kỳ tốt!
Tiểu Kinh nhẹ nhàng đổ nước thêm cho nàng, xoa bóp bả vai cho nàng, Thủy Liên Y nhắm mắt lại thể nghiệm cảm giác an bình và thoải mái khi thả lỏng! Tựa như dê đi lạc rốt cuộc trở lại trong chuồng nhốt dê, trái tim mê mang thật lâu của nàng, rốt cuộc tìm được một cái cảng có thể dựa vào.
Thủy Liên Y dần dần ngủ thiếp đi! Tiểu Kinh nghe được tiếng hít thở đều đều của nàng, không khỏi đổi bớt nước lạnh cho nàng, thêm vào chút nước nóng!
Tiếng mở cửa truyền đến, ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập.
Tiểu Kinh chạy đến bên ngoài bình phong, thấy Sở Mị Dạ mặc áo gấm màu đen, hắn thở dốc rất nặng, tựa hồ mới chạy như điên tới đây. Trên mặt lạnh lùng tràn đầy không dám tin.
"Vương gia! Tiểu thư đang ngủ!"
"Sụyt....!"trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Sở Mị Dạ có vui mừng và vội vàng, lại còn kích động. "Ngươi đi ra ngoài trước!"
"Dạ!" Tiểu Kinh che miệng cười trộm, sau khi rời khỏi liền đóng chặt cửa phòng. Vương gia và tiểu thư gặp lại nhất định là kích tình bốn phía!
Chân Sở Mị Dạ tựa hồ hơi phát run, nhìn về phía bình phong mông lung kia, phía sau có một bóng người mơ hồ.
Tiểu Y! Trời ạ! Lúc này gương mặt luôn luôn lãnh khốc của hắn không còn bình tĩnh, trong mắt có ánh lệ, trời mới biết lúc hắn từ miệng Trình Ngự Thiên và Tiểu Kinh biết được Thủy Liên Y bị Ngọc Linh Nhi hại chết thì điên cuồng cỡ nào. Hắn hận không thể mang binh giết đến Mặc thành khiến cho Ngọc Linh Nhi chôn theo, càng hận hơn không thể tự tử đi theo nàng.
Nhờ có Trình Ngự Thiên ngăn trở hắn, bằng không hắn không thể gặp lại Tiểu Y của hắn rồi!
Nhẹ nhàng đi tới sau tấm bình phong, thấy tiểu nữ nhân khiến hắn ngày nhớ đêm mong đang ở trong nước, môi hắn run rẩy hai cái.
Đi tới trước mặt nàng, ngồi xổm người xuống, duỗi tay vào trong nước, nước đã hơi lạnh lẽo!
"Tiểu Y!" ngón tay thon dài của hắn khẽ vuốt gương mặt của nàng, đầu ngón tay run rẩy. Trên mặt hắn tràn đầy cưng chiều và nhớ nhung, cho đến lúc này, hắn còn không dám tin đây là thật!
"Ừ!" Trong giấc mộng, Thủy Liên Y khẽ hừ một tiếng.
"Tiểu Y!" Sở Mị Dạ đứng ở cạnh thùng gỗ, hơi thở mạnh mẽ, đưa tay nâng cằm của nàng lên.
Thủy Liên Y cảm thấy có khí nóng thổi tới, cằm của mình bị nâng lên, sau đó một nụ hôn nóng bỏng phủ lên môi của nàng.
Ừ.... Có cảm giác hít thở không thông mãnh liệt, nàng đưa đôi tay ra muốn đẩy thứ trên môi mềm của mình ra, lại bị một cái tay bắt lấy tay nhỏ bé của nàng.
"Tiểu Y!" Sở Mị Dạ nếm được ngọt ngào của nàng, tròng mắt thâm thúy như nước biển, như sao trên trời!
Môi của hắn dán chặt môi nàng, trằn trọc mút vào, dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn môi của nàng.
"Ừ!" Nụ hôn quen thuộc khiến Thủy Liên Y tỉnh dậy, khi nàng mở hai mắt ra, liền thấy được đôi tròng mắt đen thâm thúy của hắn.
"Tiểu Dạ!" Nước mắt từ hốc mắt tràn ra, nàng đưa cánh tay mảnh khảnh trắng như tuyết ra ôm cổ Sở Mị Dạ! "Tiểu Dạ! Tiểu Dạ!...!" Dúi đầu vào lồng ngực Sở Mị Dạ, nước mắt của nàng chảy ướt y phục của hắn.
Lòng Sở Mị Dạ đau nhói, duỗi tay vào trong nước ôm lấy Thủy Liên Y, dùng cái mền bọc lại nàng, lau khô nước cho nàng.
"Tiểu Y! Đừng khóc! Van cầu nàng đừng khóc!" Hắn khẽ hôn cái trán của nàng, gương mặt của nàng, môi của nàng.
"Ta không phải nằm mơ! Tiểu Dạ! Nói cho ta biết! Ta thật sự gặp được chàng rồi! Đây không phải là ảo giác?" Thủy Liên Y ôm lấy hắn không chịu buông tay. Nhớ nhung hơn ba tháng, lúc này tất cả uất ức và không cam lòng đều phát tiết ra ngoài!
"Tiểu Y! Đây không phải là mộng! Không phải là ảo giác! Ta đang ở bên cạnh nàng!" Sở Mị Dạ ôm lấy nàng đi về phía giường lớn, đặt nàng lên trên giường, dùng chăn bông bao lại.
Thủy Liên Y nhìn tuấn nhan trước mắt, nhớ lại đứa bé vô duyên tới nhân thế! Tâm đau nhói như bị xé nứt, khóc đến thương tâm muốn chết.
"Tiểu Dạ! Con của chúng ta không còn! Cục cưng bị Ngọc Linh Nhi giết chết! Tiểu Dạ!" đôi tay Thủy Liên Y đánh vào lồng ngực Sở Mị Dạ, nàng đã nhẫn nhịn khổ sở và đau đớn ở trong lòng suốt ba tháng! Trong chớp nhoáng khi nhìn thấy Sở Mị Dạ, liền chịu không nổi nữa!
Con?! Trong mắt Sở Mị Dạ lóe lên đau đớn, bắp thịt trên mặt co quắp, tim của hắn cũng rất đau!
"Tiểu Y! Thật xin lỗi! Đều tại ta! Đều tại ta!" Hắn ôm thật chặt tiểu nữ nhân đang thương tâm khóc rống này! Hắn khiến nàng chịu khổ!
"Tiểu Dạ!" Khóc đến nghẹn ngào! Thủy Liên Y ngẩng đầu lên thấy trên mặt Sở Mị Dạ cũng tràn đầy đau đớn. "Thật xin lỗi!"
"Tiểu Y!! Nên nói thật xin lỗi phải là ta!" Hắn nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên mặt nàng, đôi môi từ từ tìm đến môi nàng.
Thủy Liên Y cảm nhận được đôi môi mềm mại của hắn, tựa hồ cảm thấy hắn cũng đang chảy nước mắt, mằn mặn! Hắn đang khóc sao?!
Ba tháng này hắn cũng không sống tốt, tại sao nàng còn tăng thêm gánh nặng cho hắn! Hắn nghe được lời của nàng, nhất định là càng thêm khổ sở!
"Tiểu Dạ!" Thủy Liên Y khẽ hé đôi môi đỏ mọng, đưa lưỡi thử dò xét môi hắn.
Sở Mị Dạ hít vào một hơi, sự dịu dàng của nàng khiến hắn lập tức bị thiêu cháy!
Bàn tay to của hắn vịn ót nàng, đầu lưỡi mạnh mẽ thăm dò vào trong miệng nàng dây dưa với lưỡi hồng của nàng
Ừ.... Thủy Liên Y bị hắn ép đến sắp hít thở không thông, giật giật thân thể, vươn tay đẩy lồng ngực hắn ra!
Nàng lộn xộn, khiến cho chăn mền trên người rớt xuống, thân thể mềm mại trắng như tuyết lộ ra ngoài.
"Tiểu Y!" Ánh mắt Sở Mị Dạ càng ngày càng mờ, càng lúc càng thâm thúy. Vừa hôn nàng, vừa kéo xiêm y của mình ra.
Nụ hôn của hắn khiến nàng có chút mơ màng, xúc cảm nóng bỏng đánh úp tới toàn thân của nàng.
Trong thân thể nàng, trong lòng nàng có một loại ham muốn đang không ngừng hô hào, muốn trào ra!
Dục niệm không ngừng lan tràn giữa hai người suốt ba tháng chưa từng có tình dục.
Dưới nụ hôn nóng bỏng của Sở Mị Dạ, thân thể Thủy Liên Y càng ngày càng mềm nhũn, từ từ nằm ở trên giường.
Sở Mị Dạ cởi sạch quần áo, ánh mắt hết sức chân thành nhìn nàng.
"Tiểu Dạ!" Mặt của nàng đỏ lên! Không nghĩ tới hai người gặp mặt lại kích tình như thế!
"Tiểu Y! Ta cho là kiếp này không thể gặp lại nàng! Ta....!" trong mắt Sở Mị Dạ có ánh lệ sáng lóng lánh, giọng hắn có chút nghẹn ngào.
Bộ dáng của hắn khiến nàng rất đau lòng, "Tiểu Dạ!" Thủy Liên Y chủ động hôn hắn, nàng không muốn nhìn thấy hắn khổ sở!
Nàng chủ động, đổi lấy phản công của Sở Mị Dạ, môi lưỡi cùng xâm lấn cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Nụ hôn nóng bỏng kéo dài thật lâu, cho đến hai người thở hồng hộc mới buông lỏng nhau ra.
Sở Mị Dạ thấy hai mắt Thủy Liên Y khép hờ, môi hé mở, tay ôm lấy cổ của hắn thở nhẹ.
Hai gò má đỏ tươi, mái tóc dài đen nhánh còn chưa khô hết, vài sợi tóc dính vào trên gương mặt, khiến nàng thật hấp dẫn quyến rũ.
"Tiểu Dạ!" thanh âm cuả Thủy Liên Y hơi khàn khàn, nũng nịu, nghe được một tiếng ưm như mộng, như ảo của hắn, đầu óc Sở Mị Dạ nổ oanh một tiếng.
Da thịt của nữ tử phía dưới trắng như tuyết, xúc cảm mịn màng, mùi thơm thoang thoảng, còn có đẫy đà khẽ run....
Lúc này nàng đã hoàn toàn đầu độc hắn, bụng dưới nóng rực, thức tỉnh, tất cả đều đang nói cho hắn biết, hiện tại hắn muốn nàng.
"Tiểu Y! Ta.... Muốn nàng!" môi Sở Mị Dạ trợt xuống từng chút, cho đến trước ngực của nàng.
Hít vào một hơi, tay Thủy Liên Y bắt lấy ga giường.
Trong cơ thể nàng xuất hiện một ngọn lửa cháy lan khắp tứ chi.
Bụng cũng nổi lên một dòng khí nóng mãnh liệt.
Khiến toàn thân nàng đều bốc cháy lên.
Nàng biết loại biến hóa này là bởi vì cái gì, khiến nàng vừa ngượng ngùng vừa chờ đợi, gương mặt càng ngày càng đỏ ửng, đỏ đến bên tai.
"Tiểu Dạ....! Ta...." Nàng khó có thể hé răng. "Ừ!" Phát ra kêu nhỏ, ngón tay thon dài của hắn đâm vào.
Hô.... Sở Mị Dạ hít khí, ba tháng không đụng nàng, nàng lại vẫn khít khao như thế! Trời ạ!
"Tiểu Y! Nàng khiến ta sắp điên rồi! Rất, chặt!"
Bôn ba hơn mười ngày khiến nàng cảm thấy rất mệt mỏi, nằm trong nước, nàng cảm thấy cả người đều được thả lỏng! Cái loại thư giãn từ trong ra ngoài này làm cho tâm tình nàng cực kỳ tốt!
Tiểu Kinh nhẹ nhàng đổ nước thêm cho nàng, xoa bóp bả vai cho nàng, Thủy Liên Y nhắm mắt lại thể nghiệm cảm giác an bình và thoải mái khi thả lỏng! Tựa như dê đi lạc rốt cuộc trở lại trong chuồng nhốt dê, trái tim mê mang thật lâu của nàng, rốt cuộc tìm được một cái cảng có thể dựa vào.
Thủy Liên Y dần dần ngủ thiếp đi! Tiểu Kinh nghe được tiếng hít thở đều đều của nàng, không khỏi đổi bớt nước lạnh cho nàng, thêm vào chút nước nóng!
Tiếng mở cửa truyền đến, ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập.
Tiểu Kinh chạy đến bên ngoài bình phong, thấy Sở Mị Dạ mặc áo gấm màu đen, hắn thở dốc rất nặng, tựa hồ mới chạy như điên tới đây. Trên mặt lạnh lùng tràn đầy không dám tin.
"Vương gia! Tiểu thư đang ngủ!"
"Sụyt....!"trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Sở Mị Dạ có vui mừng và vội vàng, lại còn kích động. "Ngươi đi ra ngoài trước!"
"Dạ!" Tiểu Kinh che miệng cười trộm, sau khi rời khỏi liền đóng chặt cửa phòng. Vương gia và tiểu thư gặp lại nhất định là kích tình bốn phía!
Chân Sở Mị Dạ tựa hồ hơi phát run, nhìn về phía bình phong mông lung kia, phía sau có một bóng người mơ hồ.
Tiểu Y! Trời ạ! Lúc này gương mặt luôn luôn lãnh khốc của hắn không còn bình tĩnh, trong mắt có ánh lệ, trời mới biết lúc hắn từ miệng Trình Ngự Thiên và Tiểu Kinh biết được Thủy Liên Y bị Ngọc Linh Nhi hại chết thì điên cuồng cỡ nào. Hắn hận không thể mang binh giết đến Mặc thành khiến cho Ngọc Linh Nhi chôn theo, càng hận hơn không thể tự tử đi theo nàng.
Nhờ có Trình Ngự Thiên ngăn trở hắn, bằng không hắn không thể gặp lại Tiểu Y của hắn rồi!
Nhẹ nhàng đi tới sau tấm bình phong, thấy tiểu nữ nhân khiến hắn ngày nhớ đêm mong đang ở trong nước, môi hắn run rẩy hai cái.
Đi tới trước mặt nàng, ngồi xổm người xuống, duỗi tay vào trong nước, nước đã hơi lạnh lẽo!
"Tiểu Y!" ngón tay thon dài của hắn khẽ vuốt gương mặt của nàng, đầu ngón tay run rẩy. Trên mặt hắn tràn đầy cưng chiều và nhớ nhung, cho đến lúc này, hắn còn không dám tin đây là thật!
"Ừ!" Trong giấc mộng, Thủy Liên Y khẽ hừ một tiếng.
"Tiểu Y!" Sở Mị Dạ đứng ở cạnh thùng gỗ, hơi thở mạnh mẽ, đưa tay nâng cằm của nàng lên.
Thủy Liên Y cảm thấy có khí nóng thổi tới, cằm của mình bị nâng lên, sau đó một nụ hôn nóng bỏng phủ lên môi của nàng.
Ừ.... Có cảm giác hít thở không thông mãnh liệt, nàng đưa đôi tay ra muốn đẩy thứ trên môi mềm của mình ra, lại bị một cái tay bắt lấy tay nhỏ bé của nàng.
"Tiểu Y!" Sở Mị Dạ nếm được ngọt ngào của nàng, tròng mắt thâm thúy như nước biển, như sao trên trời!
Môi của hắn dán chặt môi nàng, trằn trọc mút vào, dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn môi của nàng.
"Ừ!" Nụ hôn quen thuộc khiến Thủy Liên Y tỉnh dậy, khi nàng mở hai mắt ra, liền thấy được đôi tròng mắt đen thâm thúy của hắn.
"Tiểu Dạ!" Nước mắt từ hốc mắt tràn ra, nàng đưa cánh tay mảnh khảnh trắng như tuyết ra ôm cổ Sở Mị Dạ! "Tiểu Dạ! Tiểu Dạ!...!" Dúi đầu vào lồng ngực Sở Mị Dạ, nước mắt của nàng chảy ướt y phục của hắn.
Lòng Sở Mị Dạ đau nhói, duỗi tay vào trong nước ôm lấy Thủy Liên Y, dùng cái mền bọc lại nàng, lau khô nước cho nàng.
"Tiểu Y! Đừng khóc! Van cầu nàng đừng khóc!" Hắn khẽ hôn cái trán của nàng, gương mặt của nàng, môi của nàng.
"Ta không phải nằm mơ! Tiểu Dạ! Nói cho ta biết! Ta thật sự gặp được chàng rồi! Đây không phải là ảo giác?" Thủy Liên Y ôm lấy hắn không chịu buông tay. Nhớ nhung hơn ba tháng, lúc này tất cả uất ức và không cam lòng đều phát tiết ra ngoài!
"Tiểu Y! Đây không phải là mộng! Không phải là ảo giác! Ta đang ở bên cạnh nàng!" Sở Mị Dạ ôm lấy nàng đi về phía giường lớn, đặt nàng lên trên giường, dùng chăn bông bao lại.
Thủy Liên Y nhìn tuấn nhan trước mắt, nhớ lại đứa bé vô duyên tới nhân thế! Tâm đau nhói như bị xé nứt, khóc đến thương tâm muốn chết.
"Tiểu Dạ! Con của chúng ta không còn! Cục cưng bị Ngọc Linh Nhi giết chết! Tiểu Dạ!" đôi tay Thủy Liên Y đánh vào lồng ngực Sở Mị Dạ, nàng đã nhẫn nhịn khổ sở và đau đớn ở trong lòng suốt ba tháng! Trong chớp nhoáng khi nhìn thấy Sở Mị Dạ, liền chịu không nổi nữa!
Con?! Trong mắt Sở Mị Dạ lóe lên đau đớn, bắp thịt trên mặt co quắp, tim của hắn cũng rất đau!
"Tiểu Y! Thật xin lỗi! Đều tại ta! Đều tại ta!" Hắn ôm thật chặt tiểu nữ nhân đang thương tâm khóc rống này! Hắn khiến nàng chịu khổ!
"Tiểu Dạ!" Khóc đến nghẹn ngào! Thủy Liên Y ngẩng đầu lên thấy trên mặt Sở Mị Dạ cũng tràn đầy đau đớn. "Thật xin lỗi!"
"Tiểu Y!! Nên nói thật xin lỗi phải là ta!" Hắn nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên mặt nàng, đôi môi từ từ tìm đến môi nàng.
Thủy Liên Y cảm nhận được đôi môi mềm mại của hắn, tựa hồ cảm thấy hắn cũng đang chảy nước mắt, mằn mặn! Hắn đang khóc sao?!
Ba tháng này hắn cũng không sống tốt, tại sao nàng còn tăng thêm gánh nặng cho hắn! Hắn nghe được lời của nàng, nhất định là càng thêm khổ sở!
"Tiểu Dạ!" Thủy Liên Y khẽ hé đôi môi đỏ mọng, đưa lưỡi thử dò xét môi hắn.
Sở Mị Dạ hít vào một hơi, sự dịu dàng của nàng khiến hắn lập tức bị thiêu cháy!
Bàn tay to của hắn vịn ót nàng, đầu lưỡi mạnh mẽ thăm dò vào trong miệng nàng dây dưa với lưỡi hồng của nàng
Ừ.... Thủy Liên Y bị hắn ép đến sắp hít thở không thông, giật giật thân thể, vươn tay đẩy lồng ngực hắn ra!
Nàng lộn xộn, khiến cho chăn mền trên người rớt xuống, thân thể mềm mại trắng như tuyết lộ ra ngoài.
"Tiểu Y!" Ánh mắt Sở Mị Dạ càng ngày càng mờ, càng lúc càng thâm thúy. Vừa hôn nàng, vừa kéo xiêm y của mình ra.
Nụ hôn của hắn khiến nàng có chút mơ màng, xúc cảm nóng bỏng đánh úp tới toàn thân của nàng.
Trong thân thể nàng, trong lòng nàng có một loại ham muốn đang không ngừng hô hào, muốn trào ra!
Dục niệm không ngừng lan tràn giữa hai người suốt ba tháng chưa từng có tình dục.
Dưới nụ hôn nóng bỏng của Sở Mị Dạ, thân thể Thủy Liên Y càng ngày càng mềm nhũn, từ từ nằm ở trên giường.
Sở Mị Dạ cởi sạch quần áo, ánh mắt hết sức chân thành nhìn nàng.
"Tiểu Dạ!" Mặt của nàng đỏ lên! Không nghĩ tới hai người gặp mặt lại kích tình như thế!
"Tiểu Y! Ta cho là kiếp này không thể gặp lại nàng! Ta....!" trong mắt Sở Mị Dạ có ánh lệ sáng lóng lánh, giọng hắn có chút nghẹn ngào.
Bộ dáng của hắn khiến nàng rất đau lòng, "Tiểu Dạ!" Thủy Liên Y chủ động hôn hắn, nàng không muốn nhìn thấy hắn khổ sở!
Nàng chủ động, đổi lấy phản công của Sở Mị Dạ, môi lưỡi cùng xâm lấn cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Nụ hôn nóng bỏng kéo dài thật lâu, cho đến hai người thở hồng hộc mới buông lỏng nhau ra.
Sở Mị Dạ thấy hai mắt Thủy Liên Y khép hờ, môi hé mở, tay ôm lấy cổ của hắn thở nhẹ.
Hai gò má đỏ tươi, mái tóc dài đen nhánh còn chưa khô hết, vài sợi tóc dính vào trên gương mặt, khiến nàng thật hấp dẫn quyến rũ.
"Tiểu Dạ!" thanh âm cuả Thủy Liên Y hơi khàn khàn, nũng nịu, nghe được một tiếng ưm như mộng, như ảo của hắn, đầu óc Sở Mị Dạ nổ oanh một tiếng.
Da thịt của nữ tử phía dưới trắng như tuyết, xúc cảm mịn màng, mùi thơm thoang thoảng, còn có đẫy đà khẽ run....
Lúc này nàng đã hoàn toàn đầu độc hắn, bụng dưới nóng rực, thức tỉnh, tất cả đều đang nói cho hắn biết, hiện tại hắn muốn nàng.
"Tiểu Y! Ta.... Muốn nàng!" môi Sở Mị Dạ trợt xuống từng chút, cho đến trước ngực của nàng.
Hít vào một hơi, tay Thủy Liên Y bắt lấy ga giường.
Trong cơ thể nàng xuất hiện một ngọn lửa cháy lan khắp tứ chi.
Bụng cũng nổi lên một dòng khí nóng mãnh liệt.
Khiến toàn thân nàng đều bốc cháy lên.
Nàng biết loại biến hóa này là bởi vì cái gì, khiến nàng vừa ngượng ngùng vừa chờ đợi, gương mặt càng ngày càng đỏ ửng, đỏ đến bên tai.
"Tiểu Dạ....! Ta...." Nàng khó có thể hé răng. "Ừ!" Phát ra kêu nhỏ, ngón tay thon dài của hắn đâm vào.
Hô.... Sở Mị Dạ hít khí, ba tháng không đụng nàng, nàng lại vẫn khít khao như thế! Trời ạ!
"Tiểu Y! Nàng khiến ta sắp điên rồi! Rất, chặt!"
Tác giả :
Dạ Vũ Khuynh Thành