Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!
Chương 121: Vũ Văn Thiển độc ác
Thủy Liên Y thật sự không thể cùng hắn thông ngôn!
"Ngươi rốt cuộc muốn mang ta đi đâu?"
"Thủy Thủy! Ta dẫn ngươi đi thành Nam ngắm hoa!"
Ngắm hoa? Thủy Liên Y cũng không có nhã hứng kia a! Nghiêng đầu nhìn nhìn Ân Thần Tinh, hắn rõ ràng không phải tự bế, vì sao trước mặt người khác lại giả dạng tự bế đâu? Cuối cùng nàng không nhịn được nói.
"Ân Thần Tinh!"
"Gọi ta Thần Tinh!"
"Được! Thần Tinh! Vì sao trước mặt người khác thì ngươi một kiểu, sau lưng người ta lại kiểu khác vậy?"
Ân Thần Tinh nhìn nàng, "Ta vẫn đều như vậy!"
"Vì sao hoàng đế ca ca của ngươi nói ngươi không thích nói chuyện cùng người, cũng không nói chuyện hôn nhân! Cử hành một hồi đại hội hoa khôi như vậy cũng chỉ bởi vì muốn ngươi cười, tại sao vậy chứ?" Chẳng lẽ hoàng đế Ân Xích quốc này đối với đệ đệ mình có tình cảm cấm kỵ? A! Oh My God!
"Bởi vì không thích chạm mặt với người, cho nên lười nói nhiều!"
Tiểu tử này, thật là phúc hắc! Thủy Liên Y phát hiện, nam nhân cổ đại chẳng những tâm nhãn nhiều, sớm thành thục, hơn nữa đều là phúc hắc!
"Thủy Thủy! Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta liền biết, ngươi là người ta đợi cả đời này!"
"Chậm đã!" Thủy Liên Y hỗn độn! "Ngươi trăm ngàn lần đừng mê luyến tỷ! Tỷ chính là truyền thuyết......!"Xong rồi! Gương mặt này là mặt gây tai họa, thân thể này cũng là thân thể câu người! Nàng xuyên qua đến vương triều mất quyền lực, dường như tất cả nam nhân gặp qua nàng đều đối với nàng có ý đồ!
"Tỷ? Thủy Thủy! Ngươi bao nhiêu tuổi! Nói về tuổi, Thần Tinh cũng là ca ca của Thủy Thủy! Ừ! Thủy Thủy muội muội!"
Phốc...... Lúc này nếu Thủy Liên Y uống miếng nước thì đã có thể phun hết lên người hắn! Tiểu tử này thật sự là da mặt dày như tường thành, thật không biết hai chữ hổ thẹn viết như thế nào? Hắn là ca ca? Tiểu tử thối, linh hồn của nàng chính là 1 phụ nữ hai mươi tư tuổi a!
"Gì kia! Thần Tinh a! Ngươi tốt hơn hết vẫn nên gọi ta Thủy Thủy! Hai người chúng ta không cần xưng hô rối rắm!"
"Thủy Thủy muội...... "
"Thần Tinh a! Chúng ta đi đâu ngắm hoa a?" Thủy Liên Y vừa nghe hắn gọi nàng muội, trên da nàng đều nổi một tầng da gà rồi!
"Thành Nam có một biển hoa màu trắng! Thần Tinh cảm thấy Thủy Thủy sẽ thích!" Trong tròng mắt Ân Thần Tinh có một tia vui mừng.
Thấy hắn rốt cục không chấp nhất xưng hô nữa, Thủy Liên Y thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đến thành Nam mà Ân Thần Tinh nói, hai người xuống xe ngựa.
Oa..... Thủy Liên Y kinh hô! Biển hoa màu trắng mênh mông vô bờ, làn gió ấm áp mang theo mùi hoa ngọt ngào lướt nhẹ qua mặt.
"Đây là hoa gì?" Thủy Liên Y thật sự sợ ngây người!
"Bạch Ngọc Lan!"Ân Thần Tinh nhìn bộ dạng hưng phấn của nàng, trên mặt của hắn cũng lộ ra ý cười." Bạch Ngọc Lan, hoa trắng như ngọc, mùi hoa giống như lan, thấm vào ruột gan."
Thủy Liên Y chạy đến trong biển hoa, hương thơm kia làm nàng cảm nhận được một cảm giác vui sướng khó nói lên lời. Đóa hoa trắng noãn này, thoạt nhìn thuần khiết, tươi mát động lòng người như vậy.
Cây Bạch Ngọc Lan cao như cây lúa, vị trí nở hoa tương đối cao, đón gió lay động, thần thái sáng láng, giống như Thiên Nữ Tán Hoa, thật đúng là cảnh hiếm có khắp thế gian!
Thủy Liên Y nhắm mắt hưởng thụ cảm giác đứng trong biển hoa này! Nguyên lai đóa hoa có sức quyến rũ lớn như vậy, làm cho lo lắng trong lòng nàng nháy mắt tan biến và tràn đầy ánh mặt trời cùng hi vọng!
Nữ tử trước mắt mang theo khăn che mặt màu trắng, toàn thân đều tràn đầy ánh sáng ấm áp như ánh mặt trời, một đôi mắt lộ ra phát ra ánh sáng ngọc sáng ngời! Cho dù là không nhìn mặt của nàng, sức sống nàng phát tán ra cũng đủ để hấp dẫn bất luận kẻ nào.
"Thần Vương!" Thị vệ một bên đi tới.
"Hư......!" Ân Thần Tinh đem ngón trỏ đặt ở trên môi, phất phất tay làm cho thị vệ rời đi. Không nháy mắt nhìn nữ tử áo trắng nhảy múa trong biển hoa!
Xuất trần bất phàm như thế, thanh lệ thoát tục như thế, nữ tử trước mắt tựa như tiên tử xuống trần, xinh đẹp không gì sánh được!
Thủy Liên Y ở trong bụi hoa thật sau cảm thụ hương thơm xông vào mũi, cảm thụ loại yên tĩnh an tường hồn nhiên hiếm có này.
"A......!" Đột nhiên, một cái roi da quét ngang lại đây, một mảnh Bạch Ngọc Lan bị phá hủy, đóa hoa điêu linh, tan nát rơi ở trên đất! Đuôi nhọn của roi da quét qua cánh tay Thủy Liên Y, ống tay áo lập tức rách toang, một đạo vết máu cũng xuất hiện!
Thủy Liên Y che cánh tay đau đến chảy nước mắt, quay đầu, nhìn đến một thiếu nữ mặc áo mỏng màu vàng nhạt đứng ở cách đó không xa, cầm trong tay một roi da thô dài!
Thiếu nữ chưa quá hai mươi tuổi, dáng người xinh xắn lanh lợi, khuôn mặt thanh lệ, đơn thuần. Chỉ là hơi thở nuông chiều ương ngạnh trên mặt vô cùng nồng đậm.
Ân Thần Tinh vốn đang thưởng thức bức tranh tiên tử bồng bềnh cùng biển hoa Bạch Ngọc Lan lại bị chuyện xảy ra làm tiêu thất hứng trí!
"Thủy Thủy!" Nhìn đến cánh tay Thủy Liên Y bị quất chảy máu, hắn chạy đến bên người Thủy Liên Y nắm lên cánh tay của nàng, "Có đau hay không?"
Thủy Liên Y lắc lắc đầu! Thiếu nữ kia tựa hồ cũng không phải dễ chọc! Nàng cũng không muốn chọc vào nàng!
"Chúng ta trở về đi!" Nàng xoay người muốn rời khỏi.
Ân Thần Tinh xoay người nhìn về phía người thiếu nữ kia, lông mày nhăn xuống.
"Thần ca ca!" Sau khi thiếu nữ nhìn đến Ân Thần Tinh, liền chạy tới.
Thủy Liên Y đột nhiên tỉnh ngộ! Nguyên lai chính mình lại bị nữ nhân ghen tuông đánh người! Nhẹ nhàng rút ra cánh tay bị Ân Thần Tinh bắt lấy!
Ở thời đại này muốn công bằng là điều không thể! Đối người có tiền mà nói, đừng nói đánh người, cho dù giết người thì lưng cũng không đeo tội danh gì! Bị người đánh, tuy rằng không cam lòng, nhưng là nàng sẽ không gây chuyện, trước khi nhìn thấy Sở Mị Dạ, tuyệt đối sẽ không khiến cho bất luận kẻ nào tìm được sai sót của mình mà lấy cớ uy hiếp!
"Vũ Văn Thiển!" Ánh mắt Ân Thần Tinh đột nhiên trở nên sắc bén.
"Thần ca ca! Nữ nhân này là ai? Không phải là hoa khôi mà hoàng thượng nói đi?" Vẻ mặt thiếu nữ đố kị.
Lại là một nữ nhân bị nam nhân che mắt! Thủy Liên Y cảm thấy không cần thiết chấp nhặt cùng thiếu nữ này! Xoay người muốn rời đi.
"Thủy Thủy!" Ân Thần Tinh đuổi theo Thủy Liên Y túm lấy cánh tay nàng.
"Thần ca ca!" Vũ Văn Thiển tức giận, một roi lại vung qua.
"Đủ!" Ân Thần Tinh nghe được tiếng gió, quay người lại bắt được roi da lực đạo mười phần! Biểu tình trên mặt vô cùng khó coi!
Thủy Liên Y kỳ thật cũng nghe được tiếng roi vung đến, nàng cũng biết Ân Thần Tinh sẽ không để cho nàng bị đánh, vì thế ngay cả đầu cũng không quay lại.
Ân Thần Tinh nhìn đến Thủy Liên Y đi xa, quay đầu nhìn thoáng qua Vũ Văn Thiển. "Vũ Văn Thiển, ngươi nhớ kỹ cho bổn vương! Thủy Thủy...... " Lại đuổi theo Thủy Liên Y.
"Thần ca ca!" Vũ Văn Thiển đứng ở nơi đó tức giận đến vù vù thở gấp. "Nữ nhân thối! Ngươi nhớ kỹ cho bản quận chúa! Thần ca ca là của ta! Bốp......!" Lại vung roi quật hoa Ngọc Lan chung quanh tàn lụi.
"Quận chúa......!" Một tiểu nha hoàn chạy tới, “Nên hồi phủ rồi!"
"Hồi phủ cái gì?"Vũ Văn Thiển quất roi lên cánh tay tiểu nha hoàn, tiểu nha hoàn đau đến méo miệng, nhưng không dám kêu.
"Quận chúa! Hoàng hậu đến phủ, nghe nói là muốn tứ hôn cho quận chúa!"
"Tỷ tỷ?" Con mắtVũ Văn Thiển giật giật, “Hồi phủ!" Xoay người chạy đến ngựa của mình, lên ngựa rất nhanh rời đi.
Sau khi tiểu nha hoàn nhìn đến Vũ Văn Thiển rời đi vẻ mặt mới thống khổ, nàng che máu tươi tràn ra trên tay. Nhịn đau chạy về theo.
"Ngươi rốt cuộc muốn mang ta đi đâu?"
"Thủy Thủy! Ta dẫn ngươi đi thành Nam ngắm hoa!"
Ngắm hoa? Thủy Liên Y cũng không có nhã hứng kia a! Nghiêng đầu nhìn nhìn Ân Thần Tinh, hắn rõ ràng không phải tự bế, vì sao trước mặt người khác lại giả dạng tự bế đâu? Cuối cùng nàng không nhịn được nói.
"Ân Thần Tinh!"
"Gọi ta Thần Tinh!"
"Được! Thần Tinh! Vì sao trước mặt người khác thì ngươi một kiểu, sau lưng người ta lại kiểu khác vậy?"
Ân Thần Tinh nhìn nàng, "Ta vẫn đều như vậy!"
"Vì sao hoàng đế ca ca của ngươi nói ngươi không thích nói chuyện cùng người, cũng không nói chuyện hôn nhân! Cử hành một hồi đại hội hoa khôi như vậy cũng chỉ bởi vì muốn ngươi cười, tại sao vậy chứ?" Chẳng lẽ hoàng đế Ân Xích quốc này đối với đệ đệ mình có tình cảm cấm kỵ? A! Oh My God!
"Bởi vì không thích chạm mặt với người, cho nên lười nói nhiều!"
Tiểu tử này, thật là phúc hắc! Thủy Liên Y phát hiện, nam nhân cổ đại chẳng những tâm nhãn nhiều, sớm thành thục, hơn nữa đều là phúc hắc!
"Thủy Thủy! Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta liền biết, ngươi là người ta đợi cả đời này!"
"Chậm đã!" Thủy Liên Y hỗn độn! "Ngươi trăm ngàn lần đừng mê luyến tỷ! Tỷ chính là truyền thuyết......!"Xong rồi! Gương mặt này là mặt gây tai họa, thân thể này cũng là thân thể câu người! Nàng xuyên qua đến vương triều mất quyền lực, dường như tất cả nam nhân gặp qua nàng đều đối với nàng có ý đồ!
"Tỷ? Thủy Thủy! Ngươi bao nhiêu tuổi! Nói về tuổi, Thần Tinh cũng là ca ca của Thủy Thủy! Ừ! Thủy Thủy muội muội!"
Phốc...... Lúc này nếu Thủy Liên Y uống miếng nước thì đã có thể phun hết lên người hắn! Tiểu tử này thật sự là da mặt dày như tường thành, thật không biết hai chữ hổ thẹn viết như thế nào? Hắn là ca ca? Tiểu tử thối, linh hồn của nàng chính là 1 phụ nữ hai mươi tư tuổi a!
"Gì kia! Thần Tinh a! Ngươi tốt hơn hết vẫn nên gọi ta Thủy Thủy! Hai người chúng ta không cần xưng hô rối rắm!"
"Thủy Thủy muội...... "
"Thần Tinh a! Chúng ta đi đâu ngắm hoa a?" Thủy Liên Y vừa nghe hắn gọi nàng muội, trên da nàng đều nổi một tầng da gà rồi!
"Thành Nam có một biển hoa màu trắng! Thần Tinh cảm thấy Thủy Thủy sẽ thích!" Trong tròng mắt Ân Thần Tinh có một tia vui mừng.
Thấy hắn rốt cục không chấp nhất xưng hô nữa, Thủy Liên Y thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đến thành Nam mà Ân Thần Tinh nói, hai người xuống xe ngựa.
Oa..... Thủy Liên Y kinh hô! Biển hoa màu trắng mênh mông vô bờ, làn gió ấm áp mang theo mùi hoa ngọt ngào lướt nhẹ qua mặt.
"Đây là hoa gì?" Thủy Liên Y thật sự sợ ngây người!
"Bạch Ngọc Lan!"Ân Thần Tinh nhìn bộ dạng hưng phấn của nàng, trên mặt của hắn cũng lộ ra ý cười." Bạch Ngọc Lan, hoa trắng như ngọc, mùi hoa giống như lan, thấm vào ruột gan."
Thủy Liên Y chạy đến trong biển hoa, hương thơm kia làm nàng cảm nhận được một cảm giác vui sướng khó nói lên lời. Đóa hoa trắng noãn này, thoạt nhìn thuần khiết, tươi mát động lòng người như vậy.
Cây Bạch Ngọc Lan cao như cây lúa, vị trí nở hoa tương đối cao, đón gió lay động, thần thái sáng láng, giống như Thiên Nữ Tán Hoa, thật đúng là cảnh hiếm có khắp thế gian!
Thủy Liên Y nhắm mắt hưởng thụ cảm giác đứng trong biển hoa này! Nguyên lai đóa hoa có sức quyến rũ lớn như vậy, làm cho lo lắng trong lòng nàng nháy mắt tan biến và tràn đầy ánh mặt trời cùng hi vọng!
Nữ tử trước mắt mang theo khăn che mặt màu trắng, toàn thân đều tràn đầy ánh sáng ấm áp như ánh mặt trời, một đôi mắt lộ ra phát ra ánh sáng ngọc sáng ngời! Cho dù là không nhìn mặt của nàng, sức sống nàng phát tán ra cũng đủ để hấp dẫn bất luận kẻ nào.
"Thần Vương!" Thị vệ một bên đi tới.
"Hư......!" Ân Thần Tinh đem ngón trỏ đặt ở trên môi, phất phất tay làm cho thị vệ rời đi. Không nháy mắt nhìn nữ tử áo trắng nhảy múa trong biển hoa!
Xuất trần bất phàm như thế, thanh lệ thoát tục như thế, nữ tử trước mắt tựa như tiên tử xuống trần, xinh đẹp không gì sánh được!
Thủy Liên Y ở trong bụi hoa thật sau cảm thụ hương thơm xông vào mũi, cảm thụ loại yên tĩnh an tường hồn nhiên hiếm có này.
"A......!" Đột nhiên, một cái roi da quét ngang lại đây, một mảnh Bạch Ngọc Lan bị phá hủy, đóa hoa điêu linh, tan nát rơi ở trên đất! Đuôi nhọn của roi da quét qua cánh tay Thủy Liên Y, ống tay áo lập tức rách toang, một đạo vết máu cũng xuất hiện!
Thủy Liên Y che cánh tay đau đến chảy nước mắt, quay đầu, nhìn đến một thiếu nữ mặc áo mỏng màu vàng nhạt đứng ở cách đó không xa, cầm trong tay một roi da thô dài!
Thiếu nữ chưa quá hai mươi tuổi, dáng người xinh xắn lanh lợi, khuôn mặt thanh lệ, đơn thuần. Chỉ là hơi thở nuông chiều ương ngạnh trên mặt vô cùng nồng đậm.
Ân Thần Tinh vốn đang thưởng thức bức tranh tiên tử bồng bềnh cùng biển hoa Bạch Ngọc Lan lại bị chuyện xảy ra làm tiêu thất hứng trí!
"Thủy Thủy!" Nhìn đến cánh tay Thủy Liên Y bị quất chảy máu, hắn chạy đến bên người Thủy Liên Y nắm lên cánh tay của nàng, "Có đau hay không?"
Thủy Liên Y lắc lắc đầu! Thiếu nữ kia tựa hồ cũng không phải dễ chọc! Nàng cũng không muốn chọc vào nàng!
"Chúng ta trở về đi!" Nàng xoay người muốn rời khỏi.
Ân Thần Tinh xoay người nhìn về phía người thiếu nữ kia, lông mày nhăn xuống.
"Thần ca ca!" Sau khi thiếu nữ nhìn đến Ân Thần Tinh, liền chạy tới.
Thủy Liên Y đột nhiên tỉnh ngộ! Nguyên lai chính mình lại bị nữ nhân ghen tuông đánh người! Nhẹ nhàng rút ra cánh tay bị Ân Thần Tinh bắt lấy!
Ở thời đại này muốn công bằng là điều không thể! Đối người có tiền mà nói, đừng nói đánh người, cho dù giết người thì lưng cũng không đeo tội danh gì! Bị người đánh, tuy rằng không cam lòng, nhưng là nàng sẽ không gây chuyện, trước khi nhìn thấy Sở Mị Dạ, tuyệt đối sẽ không khiến cho bất luận kẻ nào tìm được sai sót của mình mà lấy cớ uy hiếp!
"Vũ Văn Thiển!" Ánh mắt Ân Thần Tinh đột nhiên trở nên sắc bén.
"Thần ca ca! Nữ nhân này là ai? Không phải là hoa khôi mà hoàng thượng nói đi?" Vẻ mặt thiếu nữ đố kị.
Lại là một nữ nhân bị nam nhân che mắt! Thủy Liên Y cảm thấy không cần thiết chấp nhặt cùng thiếu nữ này! Xoay người muốn rời đi.
"Thủy Thủy!" Ân Thần Tinh đuổi theo Thủy Liên Y túm lấy cánh tay nàng.
"Thần ca ca!" Vũ Văn Thiển tức giận, một roi lại vung qua.
"Đủ!" Ân Thần Tinh nghe được tiếng gió, quay người lại bắt được roi da lực đạo mười phần! Biểu tình trên mặt vô cùng khó coi!
Thủy Liên Y kỳ thật cũng nghe được tiếng roi vung đến, nàng cũng biết Ân Thần Tinh sẽ không để cho nàng bị đánh, vì thế ngay cả đầu cũng không quay lại.
Ân Thần Tinh nhìn đến Thủy Liên Y đi xa, quay đầu nhìn thoáng qua Vũ Văn Thiển. "Vũ Văn Thiển, ngươi nhớ kỹ cho bổn vương! Thủy Thủy...... " Lại đuổi theo Thủy Liên Y.
"Thần ca ca!" Vũ Văn Thiển đứng ở nơi đó tức giận đến vù vù thở gấp. "Nữ nhân thối! Ngươi nhớ kỹ cho bản quận chúa! Thần ca ca là của ta! Bốp......!" Lại vung roi quật hoa Ngọc Lan chung quanh tàn lụi.
"Quận chúa......!" Một tiểu nha hoàn chạy tới, “Nên hồi phủ rồi!"
"Hồi phủ cái gì?"Vũ Văn Thiển quất roi lên cánh tay tiểu nha hoàn, tiểu nha hoàn đau đến méo miệng, nhưng không dám kêu.
"Quận chúa! Hoàng hậu đến phủ, nghe nói là muốn tứ hôn cho quận chúa!"
"Tỷ tỷ?" Con mắtVũ Văn Thiển giật giật, “Hồi phủ!" Xoay người chạy đến ngựa của mình, lên ngựa rất nhanh rời đi.
Sau khi tiểu nha hoàn nhìn đến Vũ Văn Thiển rời đi vẻ mặt mới thống khổ, nàng che máu tươi tràn ra trên tay. Nhịn đau chạy về theo.
Tác giả :
Dạ Vũ Khuynh Thành