Hoa Hồng Nhỏ Của Anh
Chương 15
Edit: Bifeng
Hôm nay vì việc công mà Trương Minh đến tìm Lục Cảnh Hành. Thời điểm anh tới đúng lúc Lục Cảnh Hành đang họp, đợi nửa tiếng, Lục Cảnh Hành họp xong mới nói chuyện với anh một lát.
Trước khi đi, Trương Minh trù trừ hỏi: "Cậu gần đây quan hệ với bạn gái còn tốt sao?"
Lục Cảnh Hành giương mắt nhìn Trương Minh, Trương Minh không phải là người hay nghe ngóng chuyện riêng tư của người khác. Cho nên ánh mắt của anh nhìn Trương Minh mang theo chút nghi hoặc.
Trương Minh giải thích: "Là có một chuyện, tớ cũng không biết có nên nói cho cậu hay không, nếu cậu với bạn gái cậu vẫn tốt, vậy tớ cũng không nói nữa."
Hai tay Lục Cảnh Hành đặt lên bàn, mười ngón tay đan nhau. "Cậu nói đi."
Trương Minh nhìn ánh mắt Lục Cảnh Hành, cũng chỉ đành phải nói tiếp, "Viên Mộng sắp ly hôn rồi, cậu biết chuyện này không?"
Lục Cảnh Hành có chút kinh ngạc, "Ly hôn? Tại sao?"
“Cậu cũng ngạc nhiên đúng không? Kể từ khi biết cô ấy đã kết hôn, tớ còn tưởng rằng cô ấy rất hạnh phúc đấy, cả con cũng sinh ra rồi. Nhưng hai ngày trước cô ấy gọi điện thoại cho tớ, nói nhờtớ giúp liên hệ anh họ tớ, anh họ tớ cậu cũng biết, anh ấy là người của Cục cảnh sát."
"Ly hôn sao không tìm luật sư?"
"Là thế này, tình huống có chút phức tạp, cậu nghe tớ nói. Lúc trước chồng cô ấy ngoại tình, người đàn bà kia còn thường thường khiêu khích, Viên Mộng vốn nghĩ đến đứa nhỏ nên cố chịu nhịn coi như cho qua, nói không chừng qua hai năm chồng cô ấy đối với người phụ nữ kia cũng phai nhạt. Nhưng gần đây người đàn bà kia xúi giục muốn chồng cô ấy phải ly dị. Viên Mộng liền mang đứa nhỏ trở về nhà, gọi điện cho chồng trước nói nếu như ly hôn đứa nhỏ phải thuộc về cô ấy. Không nghĩ tới chồng cô ấy vậy mà thừa dịp mẹ của Viên Mộng mang đứa nhỏ đi tản bộ ở khu dân cư mà đem con ôm đi. Hiện tại Viên Mộng không tìm được chồng cô ấy, cũng không tìm thấy đứa nhỏ."
" Cho nên muốn tìm cảnh sát? "
“Lúc trước cô ấy đã từng báo cảnh sát, nhưng cảnh sát không giải quyết, việc nhà người ta mà, cô ấy bối rối cho nên mới nhớ tới anh họ tớ. Nhưng tớ nói với anh họ, anh ấy cũng không muốn tranh vào vũng nước đục lần này, rất nhiều người phụ nữ đối mặt với việc nhà thì lập trường đều không kiên định, hôm nay báo cảnh sát bắt chồng nói không chừng ngày mai sẽ hối hận, anh họ tớ cũng là sợ loại chuyện này khiến anh ấy bị kéo xuống...."
Lúc Lục Cảnh Hành tìm được chỗ ở của Viên Mộng, Viên Mộng tương đối kinh ngạc.
Lục Cảnh Hành đi vào nhà. Đây là một tòa nhà có chút cũ, bên trong rất sạch sẽ, nhưng là trong hành lang vẫn còn có chút mùi nấm mốc. Gian phòng lấy ánh sáng không được tốt, phòng ở kiểu cũ không có ban công, cửa sổ đều bị dây thường xuân che mất, ánh sáng không được tốt.
Năm đó Viên Mộng không chỉ là nữ sinh xinh đẹp nhất lớp, hơn nữa còn là nữ sinh có thành tích tốt nhất, cô tự tin lại thích cười, học tập chăm chỉ lại nhu thuận, nhưng bây giờ ở chỗ như thế. Không phải nói chỗ này tệ, mà là trong suy nghĩ của anh con gái không nên ở chỗ như vậy, Lục Cảnh Hành có chút khó có thể tiếp nhận. Trong lòng có chút thất vọng khó hiểu, cùng chua xót.
Viên Mộng rót cho Lục Cảnh Hành một chén trà đặt ở trên bàn.
— —
Ngày hôm sau Lục Cảnh Hành cùng Viên Mộng đến nhà bố mẹ chồng cô, mẹ chồng Viên Mộng cách cửa chống trộm nhìn phía sau Viên Mộng thấy Lục Cảnh Hành một thân giày Tây, nói với Viên Mộng: "Đây là luật sưcô tìm sao, cô tìm luật sư tới đây cũng vô dụng, Bối Bối thật sự không ở chỗ chúng tôi."
Viên Mộng cầu xin mẹ chồng nói cho mình chồng của cô đang ở đâu, mẹ chồng cô chỉ nói không biết, cuối cùng "Bành " một tiếng đem cửa đóng lại. Lục Cảnh Hành đỡ Viên Mộng đi ra ngoài, Viên Mộng đi lên hành lang lầu một chân liền mềm nhũn, cô ngồi xổm xuống khóc, “Tớ không tìm được Bối Bối, anh ta đem Bối Bối giấu chỗ nào rồi? Tớ phải đi đâu tìm Bối Bối? "
Lục Cảnh Hành ôm Viên Mộng, Viên Mộng gục vào trong lòng Lục Cảnh Hành khóc.
Lục Cảnh Hành vỗ nhẹ lưng của cô, "Van xin bọn họ vô dụng thôi, nếu cậu muốn gặp lại đứa nhỏ, sẽ phải khởi tố ly hôn, để cho toà án đem con phán cho cậu.”
— —
Bàng Tử tổ chức tụ họp một đám bạn học trung học, tất cả đều là một đám bạn hữu thân thiết.
Bàng Tử lột một con tôm, bàn tay dính đầy mỡ. Anh đem tôm nhét vào miệng, bắt đầu oán trách với Trương Minh, "Gọi điện thoại cho Lục Cảnh Hành đi, cậu ấy chưa tới. "
Bị chuốc mấy ly rượu, Trương Minh đã sắp say. Anh ta bình thường nói năng thận trọng, nhưng chỉ cần vừa say liền nới lỏng.
Anh nói chuyện đã có chút nói ngọng rồi, "Không trách cậu ta được... Cậu ấy.... gần đây bận rộn thương hương tiếc ngọc đấy mà."
Bàng Tử nhớ tới bộ dáng đáng yêu của Kiều Gia Thuần, trong lòng nhất thời chua xót, "Cậu ấy thật đúng là rất cưng chiều cô bạn gái nhỏ của cậu ấy, sao chưa từng thấy cậu ấy mang đi gặp mặt?"
“Không phải là cô ấy."Trương Minh nói.
Bàng Tử nhất thời cảm thấy một trận thích thú, chẳng lẽ là chia tay rồi? Anh vội hỏi: "Lục ca đổi bạn gái rồi sao?"
" Bạn học Viên Mộng của chúng ta, cậu nhớ không? "
" Nhớ rõ, cô ấy trước kia ngồi phía trước tớ, rất xinh đẹp, chăm chỉ, lại ngoan ngoãn."
" Tớ cho cậu biết a, cô ấy là mối tình đầu của Lục Cảnh Hành! "
" Nói dối! Hồi trung học tớ là bạn cùng bàn của Lục ca, căn bản không thấy họ nói yêu đương gì."
"Đó không phải là do thi đại học sao? Người ta tâm tư sâu kín."
"Học đại học cũng không thấy hai người nói chuyện nữa, trường đại học của hai người bọn họ cùng một thành phố, còn cách rất gần."
" Hồi đó cậu ta cái gì cũng không có, không dám theo đuổi, sợ con gái nhà người ta theo cậu ta chịu khổ."
"Vậy còn hiện tại?"
"Lúc trước có liên hệ với Viên Mộng rồi, chẳng qua người ta đã kết hôn, còn có đứa nhỏ, nhưng gần đây tớ nghe nói cô ấy chuẩn bị ly hôn rồi..."
"A, Lục ca đây là vội vàng đi an ủi người ta đây."
"Người ta là chân ái, cậu không hiểu đâu, nếu không sao nhớ thương nhiều năm như vậy."
Hôm sau Bàng Tử đi tìm Lục Cảnh Hành.
Thư ký biết Bàng Tử, biết Bàng Tử là bạn của Lục Cảnh Hành, nên đưa anh ta vào phòng làm việc của Lục Cảnh Hành.
Bàng Tử đi đến cửa phòng làm việc của Lục Cảnh Hành, thấy cửa phòng làm việc khép hờ, không nghĩ nhiều liền đẩy cửa ra.
Chỉ thấy một nữ nhân từ phía sau lưng ghế của Lục Cảnh Hành ôm cổ anh, tay Lục Cảnh Hành khoác lên cánh tay nữ nhân, anh quay đầu hôn lên môi nữ nhân kia một cái.
Hai người kia nghe động tĩnh ở cửa đều xoay đầu lại.
Kiều Gia Thuần trông thấy Bàng Tử, vội che mặt mình, lại từ giữa kẽ tay nhìn lén Bàng Tử, một bộ bịt tay trộm chuông, bộ dạng ngượng ngùng.
Bàng Tử nghĩ thầm tại sao lại có thể có nữ hài tử đáng yêu như vậy, đáng tiếc lại bị kẻ bại hoại như Lục Cảnh Hành làm tổn thương.
Trên mặt Lục Cảnh Hành ngược lại là rất bình tĩnh.
Kiều Gia Thuần ngồi vào trên ghế sa lon ăn bánh bích quy.
Bàng Tử đi qua chào hỏi cùng Lục Cảnh Hành.
Lục Cảnh Hành nói: "Hạng mục kia của công ty của các cậu, thật sự không được, công ty không phải chỉ có mình tớ quyết định."
Bàng Tử cười: "Xem cậu nói kìa, Lục ca, tớ không thể tìm đến bạn học bồi đắp tình cảm sao?"
Hai người nóichuyện một lát thì thư ký đến nhắc Lục Cảnh Hành đã đến giờ đến phòng họp mở một cuộc họp ngắn.
Lục Cảnh Hành đi ra ngoài, Bàng Tử cùng Kiều Gia Thuần chào hỏi: "Mỹ nữ, em còn nhớ rõ anh không?"
Kiều Gia Thuần suy nghĩ một chút, chợt nói: "A, anh là cái kia.... "
"Chị họ em mang em đến họp lớp của lớp bọn anh lần đó. " Bàng Tử lên tiếng nhắc nhở.
Kiều Gia Thuần gật gật đầu, cười hì hì lấy cho anh tớ bánh bích quy, "Anh ăn không? Ăn rất ngon."
Bàng Tử cầm một khối bánh bích quy, dạng bánh quy bơ, bỏ vào trong miệng, mùi vị nồng đậm, vừa thơm mát vừa giòn, mùi vị ngọt ngào của mật ong quanh quẩn tại đầu lưỡi.
Bàng Tử rất biết nói lời nói khôi hài, chọc cho Kiều Gia Thuần cười khanh khách.
Lục Cảnh Hành trở lại nhìn thấy, nói với Bàng Tử: "Cậu giống như rất rãnh rỗi."
Lão Béo vội nói: "A, tớ nhớ ra rồi, công ty của tớ còn có việc."
Chân của Bàng Tử giống như bôi mỡ chuồn đi, Lục Cảnh Hành liếc mắt nhìn khoảng không của hộp bánh bích quy, hỏi Kiều Gia Thuần: "Bánh bích quy đâu?"
Kiều Gia Thuần nói: "Ăn hết rồi."
Lục Cảnh Hành mất hứng, "Không phải nói đặc biệt làm cho anh ăn sao? anh mới ăn một miếng liền cho người khác ăn hết."
"Cho anh ăn cho anh ăn. " Kiều Gia Thuần nói xong, liền kiễng mũi chân hôn Lục Cảnh Hành. Lục Cảnh Hành đỡ lấy bờ vai của cô giúp cô giữ vững thăng bằng. Cái lưỡi của Kiều Gia Thuần dò vào giữa hàm răng Lục Cảnh Hành, anh bắt được cô, nếm được hương vị trong miệng của cô, đúng là giống hương vị ngọt ngào của bánh bích quy.
— —
Lục Cảnh Hành đi đến nhà Viên Mộng đón cô, hôm nay là ngày bọn họ hẹn gặp mặt với luật sư, luật sư là Lục Cảnh Hành tìm, đối phương tương đối có danh tiếng, rất giỏi.
Viên Mộng lên xe Lục Cảnh Hành. Xe rời đi, theo trong bóng tối hành lang có một người đàn ông bước ra, người đàn ông kia nhìn theo hướng xe rời đi, sau đó lấy di động ra bắt đầu gửi tin nhắn.
Rất nhanh, Kiều Gia Thuần nhận được một cái tin nhắn ẩn danh: Cô có muồn biết người đàn ông của cô có người phụ nữ khác hay không, nếu muốn biết, mời cô hai rưỡi chiều nay đến số 78 đường Lâm Giang Tây ở cửa tòa nhà Sự Vụ Sở luật sư, cô sẽ thấy bọn họ.
Lúc Kiều Gia Thuần nhận được tin nhắn này tương đối nghi hoặc, cô đem tin nhắn gửi cho Quan San, cô hỏi Quan San: "San San, có phải có người đùa dai hay không?"
Quan San cảm thấy thà tin là có còn hơn không, cô theo Kiều Gia Thuần đến chỗ đó, hai người ở quán cà phê đối diện văn phòng luật sư nhìn qua của sổ thủy tinh quan sát tình hình bên đối diện.
Đến trưa, có vài chiếc xe đến Sự Vụ Sở luật sư, nhưng cũng không có xe của Lục Cảnh Hành, càng không nhìn thấy Lục Cảnh Hành từ chiếc xe nào đi xuống.
Kiều Gia Thuần hơi giận: " Là ai nhàm chán như vậy, trò đùa thật quái đản!"
Quan San đang muốn nói cái gì thì mẹ Quan gọi điện thoại đến.
Mẹ Quan nói gì đó ở bên kia, Quan San nói: "Được, con biết rồi, buổi tối hôm nay con sẽ về nhà"
Kiều Gia Thuần hỏi Quan San làm sao vậy, Quan San nói mẹ Quan đã biết chuyện tình ba Quan mua xe cho người đàn bà kia, giận đến gần chết.
Quan San cũng tức giận, cô nói: "Tớ cũng chưa từng được ngồi xe Porsche, ba tớ lại có thể cho người đàn bà kia mua, lão đầu hai năm qua càng ngày càng điên cuồng."
"Cô ta rất đẹp sao? "Kiều Gia Thuần có chút tò mò.
Quan San nói: "Bộ dạng rất thanh thuần, chẳng qua tính cách cũng không dễ bắt nạt một chút nào, chủ yếu là lớn lên giống mối tình đầu của ba tớ. Ba tớ lúc trẻ nghèo rớt mồng tơi, cậu cũng biết ông ấy dựa vào đồ cưới của mẹ tớ làm ăn buôn bán mới phát tài. Mối tình đầu của ông ngại ông nghèo, gả cho người khác. Cậu không biết, rất nhiều người đàn ông đều có mối tình đầu, ở trong mắt bọn họ, mối tình đầu chính là tốt đẹp nhất chính là thuần khiết nhất, mối tình đầu chính là tằng kinh thương hải nan vi thủy, những người phụ nữ về sau đều không thể so sánh với với mối tình đầu. Đây chính là trường hợp mối tình đầu của đàn ông. Nhưng đổi lại là nữ lại không giống vậy, phụ nữ chỉ cần gặp được người ngưỡng mộ trong lòng, thì sẽ không còn nhớ rõ người tiền nhiệm, ngay cả mối tình đầu của tớ dài ngắn ra sao tớ cũng không nhớ rõ..."
Kiều Gia Thuần nghe lời nói của Quan San, tay nâng má như có điều suy nghĩ.
Hôm nay vì việc công mà Trương Minh đến tìm Lục Cảnh Hành. Thời điểm anh tới đúng lúc Lục Cảnh Hành đang họp, đợi nửa tiếng, Lục Cảnh Hành họp xong mới nói chuyện với anh một lát.
Trước khi đi, Trương Minh trù trừ hỏi: "Cậu gần đây quan hệ với bạn gái còn tốt sao?"
Lục Cảnh Hành giương mắt nhìn Trương Minh, Trương Minh không phải là người hay nghe ngóng chuyện riêng tư của người khác. Cho nên ánh mắt của anh nhìn Trương Minh mang theo chút nghi hoặc.
Trương Minh giải thích: "Là có một chuyện, tớ cũng không biết có nên nói cho cậu hay không, nếu cậu với bạn gái cậu vẫn tốt, vậy tớ cũng không nói nữa."
Hai tay Lục Cảnh Hành đặt lên bàn, mười ngón tay đan nhau. "Cậu nói đi."
Trương Minh nhìn ánh mắt Lục Cảnh Hành, cũng chỉ đành phải nói tiếp, "Viên Mộng sắp ly hôn rồi, cậu biết chuyện này không?"
Lục Cảnh Hành có chút kinh ngạc, "Ly hôn? Tại sao?"
“Cậu cũng ngạc nhiên đúng không? Kể từ khi biết cô ấy đã kết hôn, tớ còn tưởng rằng cô ấy rất hạnh phúc đấy, cả con cũng sinh ra rồi. Nhưng hai ngày trước cô ấy gọi điện thoại cho tớ, nói nhờtớ giúp liên hệ anh họ tớ, anh họ tớ cậu cũng biết, anh ấy là người của Cục cảnh sát."
"Ly hôn sao không tìm luật sư?"
"Là thế này, tình huống có chút phức tạp, cậu nghe tớ nói. Lúc trước chồng cô ấy ngoại tình, người đàn bà kia còn thường thường khiêu khích, Viên Mộng vốn nghĩ đến đứa nhỏ nên cố chịu nhịn coi như cho qua, nói không chừng qua hai năm chồng cô ấy đối với người phụ nữ kia cũng phai nhạt. Nhưng gần đây người đàn bà kia xúi giục muốn chồng cô ấy phải ly dị. Viên Mộng liền mang đứa nhỏ trở về nhà, gọi điện cho chồng trước nói nếu như ly hôn đứa nhỏ phải thuộc về cô ấy. Không nghĩ tới chồng cô ấy vậy mà thừa dịp mẹ của Viên Mộng mang đứa nhỏ đi tản bộ ở khu dân cư mà đem con ôm đi. Hiện tại Viên Mộng không tìm được chồng cô ấy, cũng không tìm thấy đứa nhỏ."
" Cho nên muốn tìm cảnh sát? "
“Lúc trước cô ấy đã từng báo cảnh sát, nhưng cảnh sát không giải quyết, việc nhà người ta mà, cô ấy bối rối cho nên mới nhớ tới anh họ tớ. Nhưng tớ nói với anh họ, anh ấy cũng không muốn tranh vào vũng nước đục lần này, rất nhiều người phụ nữ đối mặt với việc nhà thì lập trường đều không kiên định, hôm nay báo cảnh sát bắt chồng nói không chừng ngày mai sẽ hối hận, anh họ tớ cũng là sợ loại chuyện này khiến anh ấy bị kéo xuống...."
Lúc Lục Cảnh Hành tìm được chỗ ở của Viên Mộng, Viên Mộng tương đối kinh ngạc.
Lục Cảnh Hành đi vào nhà. Đây là một tòa nhà có chút cũ, bên trong rất sạch sẽ, nhưng là trong hành lang vẫn còn có chút mùi nấm mốc. Gian phòng lấy ánh sáng không được tốt, phòng ở kiểu cũ không có ban công, cửa sổ đều bị dây thường xuân che mất, ánh sáng không được tốt.
Năm đó Viên Mộng không chỉ là nữ sinh xinh đẹp nhất lớp, hơn nữa còn là nữ sinh có thành tích tốt nhất, cô tự tin lại thích cười, học tập chăm chỉ lại nhu thuận, nhưng bây giờ ở chỗ như thế. Không phải nói chỗ này tệ, mà là trong suy nghĩ của anh con gái không nên ở chỗ như vậy, Lục Cảnh Hành có chút khó có thể tiếp nhận. Trong lòng có chút thất vọng khó hiểu, cùng chua xót.
Viên Mộng rót cho Lục Cảnh Hành một chén trà đặt ở trên bàn.
— —
Ngày hôm sau Lục Cảnh Hành cùng Viên Mộng đến nhà bố mẹ chồng cô, mẹ chồng Viên Mộng cách cửa chống trộm nhìn phía sau Viên Mộng thấy Lục Cảnh Hành một thân giày Tây, nói với Viên Mộng: "Đây là luật sưcô tìm sao, cô tìm luật sư tới đây cũng vô dụng, Bối Bối thật sự không ở chỗ chúng tôi."
Viên Mộng cầu xin mẹ chồng nói cho mình chồng của cô đang ở đâu, mẹ chồng cô chỉ nói không biết, cuối cùng "Bành " một tiếng đem cửa đóng lại. Lục Cảnh Hành đỡ Viên Mộng đi ra ngoài, Viên Mộng đi lên hành lang lầu một chân liền mềm nhũn, cô ngồi xổm xuống khóc, “Tớ không tìm được Bối Bối, anh ta đem Bối Bối giấu chỗ nào rồi? Tớ phải đi đâu tìm Bối Bối? "
Lục Cảnh Hành ôm Viên Mộng, Viên Mộng gục vào trong lòng Lục Cảnh Hành khóc.
Lục Cảnh Hành vỗ nhẹ lưng của cô, "Van xin bọn họ vô dụng thôi, nếu cậu muốn gặp lại đứa nhỏ, sẽ phải khởi tố ly hôn, để cho toà án đem con phán cho cậu.”
— —
Bàng Tử tổ chức tụ họp một đám bạn học trung học, tất cả đều là một đám bạn hữu thân thiết.
Bàng Tử lột một con tôm, bàn tay dính đầy mỡ. Anh đem tôm nhét vào miệng, bắt đầu oán trách với Trương Minh, "Gọi điện thoại cho Lục Cảnh Hành đi, cậu ấy chưa tới. "
Bị chuốc mấy ly rượu, Trương Minh đã sắp say. Anh ta bình thường nói năng thận trọng, nhưng chỉ cần vừa say liền nới lỏng.
Anh nói chuyện đã có chút nói ngọng rồi, "Không trách cậu ta được... Cậu ấy.... gần đây bận rộn thương hương tiếc ngọc đấy mà."
Bàng Tử nhớ tới bộ dáng đáng yêu của Kiều Gia Thuần, trong lòng nhất thời chua xót, "Cậu ấy thật đúng là rất cưng chiều cô bạn gái nhỏ của cậu ấy, sao chưa từng thấy cậu ấy mang đi gặp mặt?"
“Không phải là cô ấy."Trương Minh nói.
Bàng Tử nhất thời cảm thấy một trận thích thú, chẳng lẽ là chia tay rồi? Anh vội hỏi: "Lục ca đổi bạn gái rồi sao?"
" Bạn học Viên Mộng của chúng ta, cậu nhớ không? "
" Nhớ rõ, cô ấy trước kia ngồi phía trước tớ, rất xinh đẹp, chăm chỉ, lại ngoan ngoãn."
" Tớ cho cậu biết a, cô ấy là mối tình đầu của Lục Cảnh Hành! "
" Nói dối! Hồi trung học tớ là bạn cùng bàn của Lục ca, căn bản không thấy họ nói yêu đương gì."
"Đó không phải là do thi đại học sao? Người ta tâm tư sâu kín."
"Học đại học cũng không thấy hai người nói chuyện nữa, trường đại học của hai người bọn họ cùng một thành phố, còn cách rất gần."
" Hồi đó cậu ta cái gì cũng không có, không dám theo đuổi, sợ con gái nhà người ta theo cậu ta chịu khổ."
"Vậy còn hiện tại?"
"Lúc trước có liên hệ với Viên Mộng rồi, chẳng qua người ta đã kết hôn, còn có đứa nhỏ, nhưng gần đây tớ nghe nói cô ấy chuẩn bị ly hôn rồi..."
"A, Lục ca đây là vội vàng đi an ủi người ta đây."
"Người ta là chân ái, cậu không hiểu đâu, nếu không sao nhớ thương nhiều năm như vậy."
Hôm sau Bàng Tử đi tìm Lục Cảnh Hành.
Thư ký biết Bàng Tử, biết Bàng Tử là bạn của Lục Cảnh Hành, nên đưa anh ta vào phòng làm việc của Lục Cảnh Hành.
Bàng Tử đi đến cửa phòng làm việc của Lục Cảnh Hành, thấy cửa phòng làm việc khép hờ, không nghĩ nhiều liền đẩy cửa ra.
Chỉ thấy một nữ nhân từ phía sau lưng ghế của Lục Cảnh Hành ôm cổ anh, tay Lục Cảnh Hành khoác lên cánh tay nữ nhân, anh quay đầu hôn lên môi nữ nhân kia một cái.
Hai người kia nghe động tĩnh ở cửa đều xoay đầu lại.
Kiều Gia Thuần trông thấy Bàng Tử, vội che mặt mình, lại từ giữa kẽ tay nhìn lén Bàng Tử, một bộ bịt tay trộm chuông, bộ dạng ngượng ngùng.
Bàng Tử nghĩ thầm tại sao lại có thể có nữ hài tử đáng yêu như vậy, đáng tiếc lại bị kẻ bại hoại như Lục Cảnh Hành làm tổn thương.
Trên mặt Lục Cảnh Hành ngược lại là rất bình tĩnh.
Kiều Gia Thuần ngồi vào trên ghế sa lon ăn bánh bích quy.
Bàng Tử đi qua chào hỏi cùng Lục Cảnh Hành.
Lục Cảnh Hành nói: "Hạng mục kia của công ty của các cậu, thật sự không được, công ty không phải chỉ có mình tớ quyết định."
Bàng Tử cười: "Xem cậu nói kìa, Lục ca, tớ không thể tìm đến bạn học bồi đắp tình cảm sao?"
Hai người nóichuyện một lát thì thư ký đến nhắc Lục Cảnh Hành đã đến giờ đến phòng họp mở một cuộc họp ngắn.
Lục Cảnh Hành đi ra ngoài, Bàng Tử cùng Kiều Gia Thuần chào hỏi: "Mỹ nữ, em còn nhớ rõ anh không?"
Kiều Gia Thuần suy nghĩ một chút, chợt nói: "A, anh là cái kia.... "
"Chị họ em mang em đến họp lớp của lớp bọn anh lần đó. " Bàng Tử lên tiếng nhắc nhở.
Kiều Gia Thuần gật gật đầu, cười hì hì lấy cho anh tớ bánh bích quy, "Anh ăn không? Ăn rất ngon."
Bàng Tử cầm một khối bánh bích quy, dạng bánh quy bơ, bỏ vào trong miệng, mùi vị nồng đậm, vừa thơm mát vừa giòn, mùi vị ngọt ngào của mật ong quanh quẩn tại đầu lưỡi.
Bàng Tử rất biết nói lời nói khôi hài, chọc cho Kiều Gia Thuần cười khanh khách.
Lục Cảnh Hành trở lại nhìn thấy, nói với Bàng Tử: "Cậu giống như rất rãnh rỗi."
Lão Béo vội nói: "A, tớ nhớ ra rồi, công ty của tớ còn có việc."
Chân của Bàng Tử giống như bôi mỡ chuồn đi, Lục Cảnh Hành liếc mắt nhìn khoảng không của hộp bánh bích quy, hỏi Kiều Gia Thuần: "Bánh bích quy đâu?"
Kiều Gia Thuần nói: "Ăn hết rồi."
Lục Cảnh Hành mất hứng, "Không phải nói đặc biệt làm cho anh ăn sao? anh mới ăn một miếng liền cho người khác ăn hết."
"Cho anh ăn cho anh ăn. " Kiều Gia Thuần nói xong, liền kiễng mũi chân hôn Lục Cảnh Hành. Lục Cảnh Hành đỡ lấy bờ vai của cô giúp cô giữ vững thăng bằng. Cái lưỡi của Kiều Gia Thuần dò vào giữa hàm răng Lục Cảnh Hành, anh bắt được cô, nếm được hương vị trong miệng của cô, đúng là giống hương vị ngọt ngào của bánh bích quy.
— —
Lục Cảnh Hành đi đến nhà Viên Mộng đón cô, hôm nay là ngày bọn họ hẹn gặp mặt với luật sư, luật sư là Lục Cảnh Hành tìm, đối phương tương đối có danh tiếng, rất giỏi.
Viên Mộng lên xe Lục Cảnh Hành. Xe rời đi, theo trong bóng tối hành lang có một người đàn ông bước ra, người đàn ông kia nhìn theo hướng xe rời đi, sau đó lấy di động ra bắt đầu gửi tin nhắn.
Rất nhanh, Kiều Gia Thuần nhận được một cái tin nhắn ẩn danh: Cô có muồn biết người đàn ông của cô có người phụ nữ khác hay không, nếu muốn biết, mời cô hai rưỡi chiều nay đến số 78 đường Lâm Giang Tây ở cửa tòa nhà Sự Vụ Sở luật sư, cô sẽ thấy bọn họ.
Lúc Kiều Gia Thuần nhận được tin nhắn này tương đối nghi hoặc, cô đem tin nhắn gửi cho Quan San, cô hỏi Quan San: "San San, có phải có người đùa dai hay không?"
Quan San cảm thấy thà tin là có còn hơn không, cô theo Kiều Gia Thuần đến chỗ đó, hai người ở quán cà phê đối diện văn phòng luật sư nhìn qua của sổ thủy tinh quan sát tình hình bên đối diện.
Đến trưa, có vài chiếc xe đến Sự Vụ Sở luật sư, nhưng cũng không có xe của Lục Cảnh Hành, càng không nhìn thấy Lục Cảnh Hành từ chiếc xe nào đi xuống.
Kiều Gia Thuần hơi giận: " Là ai nhàm chán như vậy, trò đùa thật quái đản!"
Quan San đang muốn nói cái gì thì mẹ Quan gọi điện thoại đến.
Mẹ Quan nói gì đó ở bên kia, Quan San nói: "Được, con biết rồi, buổi tối hôm nay con sẽ về nhà"
Kiều Gia Thuần hỏi Quan San làm sao vậy, Quan San nói mẹ Quan đã biết chuyện tình ba Quan mua xe cho người đàn bà kia, giận đến gần chết.
Quan San cũng tức giận, cô nói: "Tớ cũng chưa từng được ngồi xe Porsche, ba tớ lại có thể cho người đàn bà kia mua, lão đầu hai năm qua càng ngày càng điên cuồng."
"Cô ta rất đẹp sao? "Kiều Gia Thuần có chút tò mò.
Quan San nói: "Bộ dạng rất thanh thuần, chẳng qua tính cách cũng không dễ bắt nạt một chút nào, chủ yếu là lớn lên giống mối tình đầu của ba tớ. Ba tớ lúc trẻ nghèo rớt mồng tơi, cậu cũng biết ông ấy dựa vào đồ cưới của mẹ tớ làm ăn buôn bán mới phát tài. Mối tình đầu của ông ngại ông nghèo, gả cho người khác. Cậu không biết, rất nhiều người đàn ông đều có mối tình đầu, ở trong mắt bọn họ, mối tình đầu chính là tốt đẹp nhất chính là thuần khiết nhất, mối tình đầu chính là tằng kinh thương hải nan vi thủy, những người phụ nữ về sau đều không thể so sánh với với mối tình đầu. Đây chính là trường hợp mối tình đầu của đàn ông. Nhưng đổi lại là nữ lại không giống vậy, phụ nữ chỉ cần gặp được người ngưỡng mộ trong lòng, thì sẽ không còn nhớ rõ người tiền nhiệm, ngay cả mối tình đầu của tớ dài ngắn ra sao tớ cũng không nhớ rõ..."
Kiều Gia Thuần nghe lời nói của Quan San, tay nâng má như có điều suy nghĩ.
Tác giả :
Song Du