Hoa Hồng Dại
Chương 86: Kết cục
Editor: Dì Annie
Khoa học kỹ thuật Tương Lai thành lập được ba năm, mấy người Diệp Mân cũng tốt nghiệp được hai năm. Vì điện thoại Đằng Dược trang bị con chip PHX01 nhận được phản hồi tích cực trên thị trường, nên công ty bọn họ cũng coi như có chỗ đứng trong ngành, nguồn tài chính cũng ổn định hơn.
Mặc dù còn cách xa lý tưởng doanh nghiệp kì lân của Tần Mặc, nhưng định giá của công ty cũng đã hơn một tỷ.
Đương nhiên cũng không có tám trợ lí.
Nhưng mỗi người đều có phòng làm việc riêng.
Vẫn sống ở chung cư trong tiểu khu như trước.
Cuối cùng Tần Mặc cũng thành công thoát khỏi Giang Lâm đến ở cùng với Diệp Mân, thỏa niềm mong ước mỗi tối được ôm bạn gái ngủ.
Ngoại trừ hai lần cầu hôn thất bại, theo anh thì công việc và sinh hoạt đều không có gì đáng ngại.
Lần thất bại gần nhất là vì cuộc thi Thị giác máy tính* hàng năm sắp được tổ chức, anh vừa mở miệng đề cập đến chuyện kết hôn liền bị Diệp Mân mắng: Lúc này mà anh còn tâm tư nghĩ đến chuyện này à, đầu óc có bị nước vào không?
*computer vision (thị giác máy tính) là một lĩnh vực trong Artificial Intelligence và Computer Science (Trí tuệ nhân tạo và Khoa học máy tính) nhằm giúp máy tính có được khả năng nhìn và hiểu giống như con người.
Tần Mặc: "..."
Có một cô bạn gái cuồng công việc thì phải làm sao đây? Tiếp tục chờ chứ sao!
Anh không hiểu giữa công việc với kết hôn thì có mâu thuẫn gì?
Bây giờ ba mẹ anh đang mở quán cơm gia đình, có nhiều thời gian rảnh, hôn lễ có thể nhờ bọn họ chuẩn bị giúp, hai người chỉ cần nói yêu cầu cho bọn họ là được, tổ chức hôn lễ một ngày, thêm nửa ngày đi lĩnh chứng thì có mất bao nhiêu thời gian đâu?
Nhưng mà anh không thể nói ra mấy lời này, nói ra chắc chắn lại bị mắng – ba mẹ anh thiếu nợ anh hả?
Hừ, hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi đầu còn làm phiền cha mẹ đúng là hơi ngại thật.
Cuộc thi thị giác máy tính là sự kiện hàng đầu trong ngành. Nếu có thể thể hiện được năng lực thì sẽ rất quan trọng với sự phát triển và danh tiếng của công ty.
Mặc dù anh oán thầm Diệp Mân cuồng công việc, nhưng có đôi khi bản thân mình còn cuồng công việc hơn cô.
Không uổng công mấy tháng nay bận rộn, Khoa học kỹ thuật Tương Lai cuối cùng cũng mang con chip PHX02 lọt vào vòng chung kết.
Có ba mươi nhóm dự thi được vào vòng chung kết, đều là những công ty khoa học kỹ thuật có danh tiếng và nhóm nghiên cứu sinh từ các viện nghiên cứu nổi tiếng, thực lực của công ty bọn họ tương đối yếu hơn một chút.
Năm nay, trận chung kết được tổ chức ở thành phố.
Sáng sớm, bốn người xuất phát từ nhà đến thẳng trung tâm khoa học kỹ thuật, họp mặt cùng các nhóm dự thi khác.
Vì là sự kiện nổi bật hàng năm nên rất đông người đến trung tâm hội nghị.
"Mẹ nó!" Lúc chuẩn bị vào hội trường, Lâm Khải Phong thấp giọng mắng một câu, "Sao lại gặp tên này nữa rồi, đúng là oan gia ngõ hẹp."
Diệp Mân và Tần Mặc quay lại, nhìn thấy Chung Dương và nhóm của anh ta đang bước vào cửa.
Khoa học kỹ thuật Vân Phi nơi Chung Dương làm việc đã đoạt giải hai năm liên tiếp, năm nay có khả năng sẽ giành được vị trí quán quân, thành tích ở các vòng đấu đều rất ấn tượng.
Quả thật Chung Dương là một nhân tài, vừa nhận chức bốn năm đã được thăng chức làm phó tổng giám đốc bộ phận R&D, cũng là đội trưởng của nhóm dự thi lần này.
Đương nhiên anh ta cũng thấy nhóm của Tần Mặc, lúc đầu anh ta hơi bất ngờ, sau đó lại lộ ra nụ cười khinh bỉ.
Tần Mặc nheo mắt bước lên trước.
"Sư huynh, tôi đã nói sẽ quang minh chính đại thắng anh, không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy." Anh cười nói.
Chung Dương nói: "Chỉ dựa vào cậu hả?"
Mặc dù hai lĩnh vực có sự khác biệt, nhưng cũng là cùng ngành. Hai năm nay anh ta biết rõ tình hình của Khoa học kỹ thuật Tương Lai. Tuy là nói như thế nhưng không thể không thừa nhận, Tần Mặc bây giờ đã khác xa con người mà anh ta biết trước đó.
Chỉ là công ty Khoa học kỹ thuật Tương Lai nho nhỏ, sao có thể đánh đồng với ông lớn trong ngành Vân Phi bọn họ?
Anh ta không tin bọn họ có thể thắng nổi anh ta trong cuộc thi này.
Anh ta khinh thường hừ một tiếng, dẫn các thành viên trong nhóm đi vào trước.
Diệp Mân tiến lên vỗ cánh tay Tần Mặc, cười nói: "Anh cứ khoác lác thế đi, không sợ thua thì mất mặt hả?"
Tần Mặc nhún vai, lơ đễnh nói: "Không sao, nói cho sướng miệng trước rồi tính."
Diệp Mân cười: "Đừng quan tâm đến người ta, tranh đấu ba ngày thì có là gì, chúng ta cứ thể hiện thật tốt là được, về phần có được giải hay không thì không cần cưỡng cầu."
Tần Mặc nói: "Không được, ít nhất chúng ta cũng phải được giải ba. Anh không tin học bá như em thật sự không để ý đến thành tích."
Diệp Mân cười: "Được rồi, thật ra em muốn đoạt giải nhất, dù sao thì từ nhỏ đến lớn lúc nào em cũng đứng nhất."
Tần Mặc phóng khoáng nói: "Vậy thì giải nhất."
Nói xong anh vung tay dẫn nhóm mình tiến vào hội trường.
Tranh tài hơn hai ngày, các hạng mục thi đấu bao gồm nhận diện vật thể, phân vùng đối tượng, ước lượng tư thế người, kiểm thử tĩnh và kiểm thử động**. Điểm số ở các hạng mục sẽ được tổng hợp lại để đưa ra thành tích cuối cùng.
**vì chú thích đều là kiến thức chuyên ngành nên hơi dài, mình sẽ để ở cuối chương
Khoa học kỹ thuật Tương Lai có sự chuẩn bị kĩ lưỡng, vừa bắt đầu đã bộc lộ tài năng, đứng đầu mấy hạng mục thi đấu đơn, cũng có một hai hạng mục không được như ý lắm, nhưng tổng điểm vẫn đứng trong top 3, điểm số sít sao với viện nghiên cứu trí tuệ nhân tạo Duệ Chí và công ty Khoa học kỹ thuật Vân Phi.
Sáng ngày thứ ba, các hạng mục thi đấu cuối cùng cũng kết thúc, mọi người đều mệt mỏi rã rời.
Ngay cả người có cường độ làm việc cao như Diệp Mân cũng không chịu nổi.
Vì thế lúc công bố kết quả cuối cùng, mọi người không thể nào tập trung được.
Điểm số từ cao đến thấp được công bố trên màn hình lớn.
Cái tên đầu tiên xuất hiện là viện nghiên cứu trí tuệ nhân tạo Duệ Chí.
Tần Mặc đưa tay vỗ vai Diệp Mân, cười nói: "Haiz, xem ra nguyện vọng đứng đầu của Tiểu Diệp học bá không thành rồi."
Diệp Mân cũng cười.
Ba ngày thi đấu học hỏi được rất nhiều, giải thưởng đối với cô mà nói đã không còn quan trọng.
Robot thông minh trên sân khấu tiếp tục công bố tên tiếp theo.
Tuy nhiên, một điều bát ngờ đã xảy ra, cái tên thứ hai được công bố không phải đứng hạng hai, mà là đồng hạng nhất với số điểm ngang bằng.
Không ai khác, đúng là Khoa học kỹ thuật Tương Lai bọn họ.
Bất ngờ đến quá đột ngột, Tần Mặc ngớ người một lúc, lấy lại tinh thần ôm lấy Diệp Mân bên cạnh, kích động đến mức giọng nói thay đổi: "Chúng ta đứng nhất!"
Diệp Mân cũng không ngờ sẽ tình thế sẽ xoay chuyển thế này, còn chưa kịp hưng phấn đã bị bảy tám người đồng đội xung quanh ôm lấy.
Nhóm người trẻ tuổi thể hiện niềm vui sướng khó tránh khỏi sự xốc nổi.
Có ai ngờ được một công ty mới thành lập lại giành vị trí quán quân trong cuộc thi này đâu.
Đèn flash máy ảnh của truyền thông có mặt ở hội trường chớp liên tục, tiếng tách tách vang lên không ngừng.
Là đội dự thi trẻ tuổi nhất, có ít kinh nghiệm nhất vậy mà lại giành được vị trí quán quân, đương nhiên Khoa học kỹ thuật Tương Lai trở thành tiêu điểm của truyền thông.
Từ lúc Khoa học kỹ thuật Tương Lai nhận được đầu tư của Thẩm Quân Hòa, thật ra đều vì bối cảnh của Tần Mặc mà ở đầu sóng ngọn gió một thời gian dài.
Mặc dù có danh tiếng trong ngành và trước công chúng nhưng loại danh tiếng này không liên quan mấy đến năng lực của công ty, tuy điện thoại Đằng Dược sử dụng con chip của bọn họ nhưng từ đầu đến cuối vẫn còn thiếu một cơ hội để bọn họ chứng minh bản lĩnh - suy cho cùng, chủ tịch công ty Công Nghệ Đằng Dược cũng là Thẩm Quân Hòa.
Tóm lại, năng lực của bọn họ vẫn bị nghi ngờ đủ loại.
Cơ hội lần này đã khiến bọn họ hoàn toàn chứng minh được năng lực của bản thân.
Kết thúc lễ trao giải, nhóm người bị mười mấy nhà truyền thông vây quanh phỏng vấn.
Đương nhiên đại diện phát ngôn với truyền thông vẫn là Tần tổng của bọn họ.
Lúc đầu, phần lớn các câu hỏi đều liên quan đến chuyên môn, nhưng về sau, có phóng viên bắt đầu hỏi về vấn đề cá nhân.
"Bên ngoài có lời đồn, Tần tổng và người đồng sáng lập Diệp tổng là tình nhân, không biết có phải là thật không ạ?"
Diệp Mân ở bên cạnh nghe được vấn đề này lập tức muốn đào cái hố tẩu thoát.
Mặc dù quan hệ của cô và Tần Mặc không phải chuyện bí mật gì, nhưng khi truyền thông đề cập đến, cô vẫn cảm thấy xấu hổ.
Cô vốn định yên lặng, cố gắng dời đi sự chú ý, nhưng lại bị Tần Mặc nhìn ra.
Tên này còn cố ý đứng thẳng người, mắt nhìn thẳng camera, nói: "Không sai, chúng tôi là cộng sự trong công việc, cũng là tình nhân."
Diệp Mân: "..." Không hề!
Phóng viên lại hỏi: "Như mọi người đã biết, rất nhiều cặp đôi, cặp vợ chồng lập nghiệp cùng nhau sẽ nảy sinh vấn đề, thậm chí vì quan hệ có vấn đề mà ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty. Vậy hai người có suy nghĩ đến vấn đề này không ạ?"
Tần Mặc nói: "Đương nhiên là có cân nhắc qua."
Phóng viên: "Vậy nếu phát sinh tình huống đó, hai người có nghĩ qua cách giải quyết không ạ?"
Tần Mặc gật đầu: "Đối với chúng tôi mà nói, sinh hoạt và công việc là hai vấn đề tách biệt. Nhưng đồng thời, công ty cũng như con của chúng tôi, khiến tình cảm của chúng tôi ngày càng bền vững. Vì thế..." Anh dừng một chút, "Tôi rất tin tưởng rằng tôi và cô ấy sẽ bên nhau đến bạc đầu giai lão."
Lần này anh thổ lộ lời yêu đương ngay trước mặt công chúng, Diệp Mân thẹn đến mức mặt đỏ bừng.
Mấy người đồng nghiệp khác thì tươi cười ra mặt.
Phóng viên: "Mặc dù vấn đề này mà đề cập với người trẻ tuổi vừa lập nghiệp thì có thể là hơi sớm, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một chút, hai người có suy nghĩ đến kế hoạch kết hôn sinh con không ạ? Nếu như thế thì làm thế nào để cân bằng cuộc sống gia đình và công việc? Trong tương lai Diệp tổng có cân nhắc sẽ lui về phía sau gia đình không ạ?"
Tần Mặc cười, nhìn hai má đở ửng của Diệp Mân, nhíu mày nói: "Đương nhiên là sẽ không, Diệp tổng là cô gái của công việc, nhiệt huyết và năng lực làm việc của cô ấy khiến nhiều người đàn ông cũng không theo kịp. Bắt cô ấy từ bỏ sự nghiệp lui về với gia đình không chỉ thiệt thòi cho cô ấy mà chắc chắn còn là thiệt thòi của công ty. Nếu quả thật có một ngày nhất định phải có một người lui về chăm sóc gia đình, tôi nghĩ người đó hẳn sẽ là tôi."
Nói xong, trong đầu anh tưởng tượng ra cảnh tượng mình ôm con cho bú, buồn cười nhếch khóe miệng.
Mọi người cười to.
Diệp Mân nhéo lòng bàn tay anh, nhắc nhở anh chú ý hình tượng, sau đó chính mình cũng không nhịn được nở nụ cười.
*
Cuối cùng truyền thông cũng rời đi, đoàn người chuẩn bị đi ăn mừng.
Chung Dương đi tới trước mặt Tần Mặc, vươn tay với với: "Chúc mừng cậu."
Tần Mặc hơi nhíu mày, bắt tay anh ta: "Cảm ơn."
Chung Dương hơi mất tự nhiên cười nói: "Lúc trước tôi cảm thấy chẳng qua cậu chỉ là gối thêu hoa*, chịu thua cậu tôi không cam tâm, nhưng hôm nay rốt cuộc tôi đã biết, cậu lợi hại hơn tôi rất nhiều. Các cô ấy thích cậu cũng là có lý do."
* Tú hoa chẩm đầu – 绣花枕头 – xiù huā zhěn tóu (gối (được bọc vỏ) thêu hoa, hình dung người có vẻ ngoài đẹp nhưng bất tài).
Các cô ấy là ai không cần nói cũng biết.
Đương nhiên cũng bao gồm Triệu Đình và Diệp Mân hiện tại.
Tần Mặc cười, nắm chặt tay Diệp Mân: "Các cô ấy thì không cần, cần mỗi cô này là được. Vì trừ cô này, những người khác hoàn toàn chỉ là cái gối thêu hoa thôi."
Diệp Mân bật cười: "Thật xin lỗi, thật ra em cũng không thích con người của anh."
Chung Dương thở phào một hơi, nhìn hai người tung hứng ăn ý, cũng cười: "Được rồi, sau này có cơ hội lại so tài cao thấp với nhóm các cậu."
Tần Mặc: "Được."
Sau đó anh phất tay, kéo tay Diệp Mân dẫn đồng đội cười cười nói nói rời đi.
Đi được vài bước, lại nghĩ đến điều gì, quay đầu cười với người đàn ông vẫn còn đứng chỗ cũ: "Sư huynh, tôi nghĩ tôi phải nói xin lỗi anh một tiếng, quả thật trước kia tôi rất hư hỏng, là lỗi của tôi. Cũng may tôi gặp được người con gái tốt, anh cũng sẽ gặp được thôi, không cần mãi đuổi theo người không thích hợp với mình không buông được."
Vậy mà anh lại nói xin lỗi người ta, Diệp Mân có chút bất ngờ nhìn anh.
Ôi, Tần thiếu gia nói xin lỗi cũng rất đẹp trai đấy.
Chung Dương hơi sửng sốt, nhìn bóng lưng cao lớn kia dần đi xa.
Một lúc sau, trong lòng buồn bã thở dài.
Đúng là thời gian qua anh ta không buông bỏ được, vì không tìm được chỗ phát tiết, chỉ có thể đem mối tình đổ vỡ kia đổ lỗi cho Tần Mặc. Nhưng trước giờ đối phương không hề bận tâm chuyện này.
Thực tế, người không bận tâm đâu chỉ có Tần Mặc, không phải Triệu Đình cũng thế sao?
Năm ngoái cô ấy kết hôn, gả cho một người đàn ông lớn hơn cô ấy hai mươi tuổi, từ một cô gái thôn quê chuyển mình thành phu nhân nhà giàu ở thành phố.
Có điều cuộc hôn nhân này cũng không kéo dài được lâu, tháng trước anh ta biết được tình nhân của chồng cô ấy đã mang thai, hai người họ đã ly hôn.
Đại khái là anh ta có chút lương tâm nên hẹn cô ấy ăn cơm, hỏi: "Em có hối hận không?"
Không ngờ cô ấy chỉ cười nói: "Sao em lại phải hối hận? Nói thật, có ai mà tình nguyện ở bên một lão già cả đời đâu? Nếu không phải em cố ý thì anh nghĩ cô tiểu tam kia có thể được lợi sao? Chồng cũ vì áy náy nên đã chia cho em một số tài sản lớn. Em có trình độ có năng lực, chỉ cần một ván cầu thôi, cuộc hôn nhân này chính là ván cầu. Bây giờ em có biệt thự, xe xịn, có công ty riêng, chẳng qua chỉ mới tốt nghiệp có một năm mà đã có được cuộc sống hơn mong đợi, chưa bao giờ em vui sướng như lúc này."
Cô ấy thản nhiên đến nỗi khiến người ta muốn khinh bỉ cũng không tìm được lý do.
Vì thế cũng khiến cho hình tượng hoàn mỹ tốt đẹp trong trí nhớ của anh ta hoàn toàn vỡ nát.
Cô ấy có lỗi gì không?
Thật ra cũng không trách được.
Chẳng qua cuộc sống quá khổ cực nên con người ta muốn có một cuộc sống tốt nhất thôi.
Anh ta lại hỏi: "Còn Tần Mặc thì sao? Lúc đó em thích cậu ấy là vì nhà cậu ấy có tiền?"
"Tần Mặc?" Triệu Đình mỉm cười, "Chung thủy với một công tử phong lưu cũng không phải phong cách của em."
Nhìn đi, anh ta vì chuyện này mà bận tâm lâu như vậy, còn cô ấy căn bản không hề bận lòng.
Anh ta vốn định hỏi, rốt cuộc cô ấy có yêu mình thật lòng không?
Nhưng nghĩ lại, hay là quên đi.
Anh ta tin rằng lúc mới biết yêu, cô ấy cũng yêu mình thật lòng thật dạ.
Chỉ là sau khi lớn lên, đối mặt với cái xã hội kỳ quái này, tình yêu ngây ngô thuở thiếu thời kia dần dần đi ngược lại với dục vọng của cô ấy, cũng trở nên không có ý nghĩa nữa.
Tần Mặc nói không sai, không cần phải khiến bản thân mình không vực dậy nổi.
Mặc dù không có gia tài bạc triệu, nhưng anh ta cũng là một thanh niên anh tuấn tài giỏi, lương một năm hai ba trăm vạn.
Có được cuộc sống mà anh ta mong đợi, hẳn sẽ gặp được người thích hợp.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm qua có đề cập đến ưu điểm của Tần cẩu, mọi người nói rằng không đúng, thật ra câu trả lời là – không hút thuốc! – có phải rất hiếm có hay không ha ha ha.
Ngày mai là chương cuối cùng của chính văn rồi –
**
*Nhận diện vật thể (Object Detection) là khả năng của hệ thống máy tính và phần mềm để định vị các đối tượng trong một hình ảnh và xác định từng đối tượng, được sử dụng rộng rãi để phát hiện khuôn mặt, phát hiện xe, đếm số người đi bộ, hệ thống bảo mật và xe không người lái
*Phân vùng ảnh (Semantic segment) là bài toán có thể xác định rõ được vùng ảnh của đối tượng nào đó, khác với object detection chỉ xác định được bounding box (các hình chữ nhật giới hạn như hình) của đối tượng.
Khoa học kỹ thuật Tương Lai thành lập được ba năm, mấy người Diệp Mân cũng tốt nghiệp được hai năm. Vì điện thoại Đằng Dược trang bị con chip PHX01 nhận được phản hồi tích cực trên thị trường, nên công ty bọn họ cũng coi như có chỗ đứng trong ngành, nguồn tài chính cũng ổn định hơn.
Mặc dù còn cách xa lý tưởng doanh nghiệp kì lân của Tần Mặc, nhưng định giá của công ty cũng đã hơn một tỷ.
Đương nhiên cũng không có tám trợ lí.
Nhưng mỗi người đều có phòng làm việc riêng.
Vẫn sống ở chung cư trong tiểu khu như trước.
Cuối cùng Tần Mặc cũng thành công thoát khỏi Giang Lâm đến ở cùng với Diệp Mân, thỏa niềm mong ước mỗi tối được ôm bạn gái ngủ.
Ngoại trừ hai lần cầu hôn thất bại, theo anh thì công việc và sinh hoạt đều không có gì đáng ngại.
Lần thất bại gần nhất là vì cuộc thi Thị giác máy tính* hàng năm sắp được tổ chức, anh vừa mở miệng đề cập đến chuyện kết hôn liền bị Diệp Mân mắng: Lúc này mà anh còn tâm tư nghĩ đến chuyện này à, đầu óc có bị nước vào không?
*computer vision (thị giác máy tính) là một lĩnh vực trong Artificial Intelligence và Computer Science (Trí tuệ nhân tạo và Khoa học máy tính) nhằm giúp máy tính có được khả năng nhìn và hiểu giống như con người.
Tần Mặc: "..."
Có một cô bạn gái cuồng công việc thì phải làm sao đây? Tiếp tục chờ chứ sao!
Anh không hiểu giữa công việc với kết hôn thì có mâu thuẫn gì?
Bây giờ ba mẹ anh đang mở quán cơm gia đình, có nhiều thời gian rảnh, hôn lễ có thể nhờ bọn họ chuẩn bị giúp, hai người chỉ cần nói yêu cầu cho bọn họ là được, tổ chức hôn lễ một ngày, thêm nửa ngày đi lĩnh chứng thì có mất bao nhiêu thời gian đâu?
Nhưng mà anh không thể nói ra mấy lời này, nói ra chắc chắn lại bị mắng – ba mẹ anh thiếu nợ anh hả?
Hừ, hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi đầu còn làm phiền cha mẹ đúng là hơi ngại thật.
Cuộc thi thị giác máy tính là sự kiện hàng đầu trong ngành. Nếu có thể thể hiện được năng lực thì sẽ rất quan trọng với sự phát triển và danh tiếng của công ty.
Mặc dù anh oán thầm Diệp Mân cuồng công việc, nhưng có đôi khi bản thân mình còn cuồng công việc hơn cô.
Không uổng công mấy tháng nay bận rộn, Khoa học kỹ thuật Tương Lai cuối cùng cũng mang con chip PHX02 lọt vào vòng chung kết.
Có ba mươi nhóm dự thi được vào vòng chung kết, đều là những công ty khoa học kỹ thuật có danh tiếng và nhóm nghiên cứu sinh từ các viện nghiên cứu nổi tiếng, thực lực của công ty bọn họ tương đối yếu hơn một chút.
Năm nay, trận chung kết được tổ chức ở thành phố.
Sáng sớm, bốn người xuất phát từ nhà đến thẳng trung tâm khoa học kỹ thuật, họp mặt cùng các nhóm dự thi khác.
Vì là sự kiện nổi bật hàng năm nên rất đông người đến trung tâm hội nghị.
"Mẹ nó!" Lúc chuẩn bị vào hội trường, Lâm Khải Phong thấp giọng mắng một câu, "Sao lại gặp tên này nữa rồi, đúng là oan gia ngõ hẹp."
Diệp Mân và Tần Mặc quay lại, nhìn thấy Chung Dương và nhóm của anh ta đang bước vào cửa.
Khoa học kỹ thuật Vân Phi nơi Chung Dương làm việc đã đoạt giải hai năm liên tiếp, năm nay có khả năng sẽ giành được vị trí quán quân, thành tích ở các vòng đấu đều rất ấn tượng.
Quả thật Chung Dương là một nhân tài, vừa nhận chức bốn năm đã được thăng chức làm phó tổng giám đốc bộ phận R&D, cũng là đội trưởng của nhóm dự thi lần này.
Đương nhiên anh ta cũng thấy nhóm của Tần Mặc, lúc đầu anh ta hơi bất ngờ, sau đó lại lộ ra nụ cười khinh bỉ.
Tần Mặc nheo mắt bước lên trước.
"Sư huynh, tôi đã nói sẽ quang minh chính đại thắng anh, không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy." Anh cười nói.
Chung Dương nói: "Chỉ dựa vào cậu hả?"
Mặc dù hai lĩnh vực có sự khác biệt, nhưng cũng là cùng ngành. Hai năm nay anh ta biết rõ tình hình của Khoa học kỹ thuật Tương Lai. Tuy là nói như thế nhưng không thể không thừa nhận, Tần Mặc bây giờ đã khác xa con người mà anh ta biết trước đó.
Chỉ là công ty Khoa học kỹ thuật Tương Lai nho nhỏ, sao có thể đánh đồng với ông lớn trong ngành Vân Phi bọn họ?
Anh ta không tin bọn họ có thể thắng nổi anh ta trong cuộc thi này.
Anh ta khinh thường hừ một tiếng, dẫn các thành viên trong nhóm đi vào trước.
Diệp Mân tiến lên vỗ cánh tay Tần Mặc, cười nói: "Anh cứ khoác lác thế đi, không sợ thua thì mất mặt hả?"
Tần Mặc nhún vai, lơ đễnh nói: "Không sao, nói cho sướng miệng trước rồi tính."
Diệp Mân cười: "Đừng quan tâm đến người ta, tranh đấu ba ngày thì có là gì, chúng ta cứ thể hiện thật tốt là được, về phần có được giải hay không thì không cần cưỡng cầu."
Tần Mặc nói: "Không được, ít nhất chúng ta cũng phải được giải ba. Anh không tin học bá như em thật sự không để ý đến thành tích."
Diệp Mân cười: "Được rồi, thật ra em muốn đoạt giải nhất, dù sao thì từ nhỏ đến lớn lúc nào em cũng đứng nhất."
Tần Mặc phóng khoáng nói: "Vậy thì giải nhất."
Nói xong anh vung tay dẫn nhóm mình tiến vào hội trường.
Tranh tài hơn hai ngày, các hạng mục thi đấu bao gồm nhận diện vật thể, phân vùng đối tượng, ước lượng tư thế người, kiểm thử tĩnh và kiểm thử động**. Điểm số ở các hạng mục sẽ được tổng hợp lại để đưa ra thành tích cuối cùng.
**vì chú thích đều là kiến thức chuyên ngành nên hơi dài, mình sẽ để ở cuối chương
Khoa học kỹ thuật Tương Lai có sự chuẩn bị kĩ lưỡng, vừa bắt đầu đã bộc lộ tài năng, đứng đầu mấy hạng mục thi đấu đơn, cũng có một hai hạng mục không được như ý lắm, nhưng tổng điểm vẫn đứng trong top 3, điểm số sít sao với viện nghiên cứu trí tuệ nhân tạo Duệ Chí và công ty Khoa học kỹ thuật Vân Phi.
Sáng ngày thứ ba, các hạng mục thi đấu cuối cùng cũng kết thúc, mọi người đều mệt mỏi rã rời.
Ngay cả người có cường độ làm việc cao như Diệp Mân cũng không chịu nổi.
Vì thế lúc công bố kết quả cuối cùng, mọi người không thể nào tập trung được.
Điểm số từ cao đến thấp được công bố trên màn hình lớn.
Cái tên đầu tiên xuất hiện là viện nghiên cứu trí tuệ nhân tạo Duệ Chí.
Tần Mặc đưa tay vỗ vai Diệp Mân, cười nói: "Haiz, xem ra nguyện vọng đứng đầu của Tiểu Diệp học bá không thành rồi."
Diệp Mân cũng cười.
Ba ngày thi đấu học hỏi được rất nhiều, giải thưởng đối với cô mà nói đã không còn quan trọng.
Robot thông minh trên sân khấu tiếp tục công bố tên tiếp theo.
Tuy nhiên, một điều bát ngờ đã xảy ra, cái tên thứ hai được công bố không phải đứng hạng hai, mà là đồng hạng nhất với số điểm ngang bằng.
Không ai khác, đúng là Khoa học kỹ thuật Tương Lai bọn họ.
Bất ngờ đến quá đột ngột, Tần Mặc ngớ người một lúc, lấy lại tinh thần ôm lấy Diệp Mân bên cạnh, kích động đến mức giọng nói thay đổi: "Chúng ta đứng nhất!"
Diệp Mân cũng không ngờ sẽ tình thế sẽ xoay chuyển thế này, còn chưa kịp hưng phấn đã bị bảy tám người đồng đội xung quanh ôm lấy.
Nhóm người trẻ tuổi thể hiện niềm vui sướng khó tránh khỏi sự xốc nổi.
Có ai ngờ được một công ty mới thành lập lại giành vị trí quán quân trong cuộc thi này đâu.
Đèn flash máy ảnh của truyền thông có mặt ở hội trường chớp liên tục, tiếng tách tách vang lên không ngừng.
Là đội dự thi trẻ tuổi nhất, có ít kinh nghiệm nhất vậy mà lại giành được vị trí quán quân, đương nhiên Khoa học kỹ thuật Tương Lai trở thành tiêu điểm của truyền thông.
Từ lúc Khoa học kỹ thuật Tương Lai nhận được đầu tư của Thẩm Quân Hòa, thật ra đều vì bối cảnh của Tần Mặc mà ở đầu sóng ngọn gió một thời gian dài.
Mặc dù có danh tiếng trong ngành và trước công chúng nhưng loại danh tiếng này không liên quan mấy đến năng lực của công ty, tuy điện thoại Đằng Dược sử dụng con chip của bọn họ nhưng từ đầu đến cuối vẫn còn thiếu một cơ hội để bọn họ chứng minh bản lĩnh - suy cho cùng, chủ tịch công ty Công Nghệ Đằng Dược cũng là Thẩm Quân Hòa.
Tóm lại, năng lực của bọn họ vẫn bị nghi ngờ đủ loại.
Cơ hội lần này đã khiến bọn họ hoàn toàn chứng minh được năng lực của bản thân.
Kết thúc lễ trao giải, nhóm người bị mười mấy nhà truyền thông vây quanh phỏng vấn.
Đương nhiên đại diện phát ngôn với truyền thông vẫn là Tần tổng của bọn họ.
Lúc đầu, phần lớn các câu hỏi đều liên quan đến chuyên môn, nhưng về sau, có phóng viên bắt đầu hỏi về vấn đề cá nhân.
"Bên ngoài có lời đồn, Tần tổng và người đồng sáng lập Diệp tổng là tình nhân, không biết có phải là thật không ạ?"
Diệp Mân ở bên cạnh nghe được vấn đề này lập tức muốn đào cái hố tẩu thoát.
Mặc dù quan hệ của cô và Tần Mặc không phải chuyện bí mật gì, nhưng khi truyền thông đề cập đến, cô vẫn cảm thấy xấu hổ.
Cô vốn định yên lặng, cố gắng dời đi sự chú ý, nhưng lại bị Tần Mặc nhìn ra.
Tên này còn cố ý đứng thẳng người, mắt nhìn thẳng camera, nói: "Không sai, chúng tôi là cộng sự trong công việc, cũng là tình nhân."
Diệp Mân: "..." Không hề!
Phóng viên lại hỏi: "Như mọi người đã biết, rất nhiều cặp đôi, cặp vợ chồng lập nghiệp cùng nhau sẽ nảy sinh vấn đề, thậm chí vì quan hệ có vấn đề mà ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty. Vậy hai người có suy nghĩ đến vấn đề này không ạ?"
Tần Mặc nói: "Đương nhiên là có cân nhắc qua."
Phóng viên: "Vậy nếu phát sinh tình huống đó, hai người có nghĩ qua cách giải quyết không ạ?"
Tần Mặc gật đầu: "Đối với chúng tôi mà nói, sinh hoạt và công việc là hai vấn đề tách biệt. Nhưng đồng thời, công ty cũng như con của chúng tôi, khiến tình cảm của chúng tôi ngày càng bền vững. Vì thế..." Anh dừng một chút, "Tôi rất tin tưởng rằng tôi và cô ấy sẽ bên nhau đến bạc đầu giai lão."
Lần này anh thổ lộ lời yêu đương ngay trước mặt công chúng, Diệp Mân thẹn đến mức mặt đỏ bừng.
Mấy người đồng nghiệp khác thì tươi cười ra mặt.
Phóng viên: "Mặc dù vấn đề này mà đề cập với người trẻ tuổi vừa lập nghiệp thì có thể là hơi sớm, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một chút, hai người có suy nghĩ đến kế hoạch kết hôn sinh con không ạ? Nếu như thế thì làm thế nào để cân bằng cuộc sống gia đình và công việc? Trong tương lai Diệp tổng có cân nhắc sẽ lui về phía sau gia đình không ạ?"
Tần Mặc cười, nhìn hai má đở ửng của Diệp Mân, nhíu mày nói: "Đương nhiên là sẽ không, Diệp tổng là cô gái của công việc, nhiệt huyết và năng lực làm việc của cô ấy khiến nhiều người đàn ông cũng không theo kịp. Bắt cô ấy từ bỏ sự nghiệp lui về với gia đình không chỉ thiệt thòi cho cô ấy mà chắc chắn còn là thiệt thòi của công ty. Nếu quả thật có một ngày nhất định phải có một người lui về chăm sóc gia đình, tôi nghĩ người đó hẳn sẽ là tôi."
Nói xong, trong đầu anh tưởng tượng ra cảnh tượng mình ôm con cho bú, buồn cười nhếch khóe miệng.
Mọi người cười to.
Diệp Mân nhéo lòng bàn tay anh, nhắc nhở anh chú ý hình tượng, sau đó chính mình cũng không nhịn được nở nụ cười.
*
Cuối cùng truyền thông cũng rời đi, đoàn người chuẩn bị đi ăn mừng.
Chung Dương đi tới trước mặt Tần Mặc, vươn tay với với: "Chúc mừng cậu."
Tần Mặc hơi nhíu mày, bắt tay anh ta: "Cảm ơn."
Chung Dương hơi mất tự nhiên cười nói: "Lúc trước tôi cảm thấy chẳng qua cậu chỉ là gối thêu hoa*, chịu thua cậu tôi không cam tâm, nhưng hôm nay rốt cuộc tôi đã biết, cậu lợi hại hơn tôi rất nhiều. Các cô ấy thích cậu cũng là có lý do."
* Tú hoa chẩm đầu – 绣花枕头 – xiù huā zhěn tóu (gối (được bọc vỏ) thêu hoa, hình dung người có vẻ ngoài đẹp nhưng bất tài).
Các cô ấy là ai không cần nói cũng biết.
Đương nhiên cũng bao gồm Triệu Đình và Diệp Mân hiện tại.
Tần Mặc cười, nắm chặt tay Diệp Mân: "Các cô ấy thì không cần, cần mỗi cô này là được. Vì trừ cô này, những người khác hoàn toàn chỉ là cái gối thêu hoa thôi."
Diệp Mân bật cười: "Thật xin lỗi, thật ra em cũng không thích con người của anh."
Chung Dương thở phào một hơi, nhìn hai người tung hứng ăn ý, cũng cười: "Được rồi, sau này có cơ hội lại so tài cao thấp với nhóm các cậu."
Tần Mặc: "Được."
Sau đó anh phất tay, kéo tay Diệp Mân dẫn đồng đội cười cười nói nói rời đi.
Đi được vài bước, lại nghĩ đến điều gì, quay đầu cười với người đàn ông vẫn còn đứng chỗ cũ: "Sư huynh, tôi nghĩ tôi phải nói xin lỗi anh một tiếng, quả thật trước kia tôi rất hư hỏng, là lỗi của tôi. Cũng may tôi gặp được người con gái tốt, anh cũng sẽ gặp được thôi, không cần mãi đuổi theo người không thích hợp với mình không buông được."
Vậy mà anh lại nói xin lỗi người ta, Diệp Mân có chút bất ngờ nhìn anh.
Ôi, Tần thiếu gia nói xin lỗi cũng rất đẹp trai đấy.
Chung Dương hơi sửng sốt, nhìn bóng lưng cao lớn kia dần đi xa.
Một lúc sau, trong lòng buồn bã thở dài.
Đúng là thời gian qua anh ta không buông bỏ được, vì không tìm được chỗ phát tiết, chỉ có thể đem mối tình đổ vỡ kia đổ lỗi cho Tần Mặc. Nhưng trước giờ đối phương không hề bận tâm chuyện này.
Thực tế, người không bận tâm đâu chỉ có Tần Mặc, không phải Triệu Đình cũng thế sao?
Năm ngoái cô ấy kết hôn, gả cho một người đàn ông lớn hơn cô ấy hai mươi tuổi, từ một cô gái thôn quê chuyển mình thành phu nhân nhà giàu ở thành phố.
Có điều cuộc hôn nhân này cũng không kéo dài được lâu, tháng trước anh ta biết được tình nhân của chồng cô ấy đã mang thai, hai người họ đã ly hôn.
Đại khái là anh ta có chút lương tâm nên hẹn cô ấy ăn cơm, hỏi: "Em có hối hận không?"
Không ngờ cô ấy chỉ cười nói: "Sao em lại phải hối hận? Nói thật, có ai mà tình nguyện ở bên một lão già cả đời đâu? Nếu không phải em cố ý thì anh nghĩ cô tiểu tam kia có thể được lợi sao? Chồng cũ vì áy náy nên đã chia cho em một số tài sản lớn. Em có trình độ có năng lực, chỉ cần một ván cầu thôi, cuộc hôn nhân này chính là ván cầu. Bây giờ em có biệt thự, xe xịn, có công ty riêng, chẳng qua chỉ mới tốt nghiệp có một năm mà đã có được cuộc sống hơn mong đợi, chưa bao giờ em vui sướng như lúc này."
Cô ấy thản nhiên đến nỗi khiến người ta muốn khinh bỉ cũng không tìm được lý do.
Vì thế cũng khiến cho hình tượng hoàn mỹ tốt đẹp trong trí nhớ của anh ta hoàn toàn vỡ nát.
Cô ấy có lỗi gì không?
Thật ra cũng không trách được.
Chẳng qua cuộc sống quá khổ cực nên con người ta muốn có một cuộc sống tốt nhất thôi.
Anh ta lại hỏi: "Còn Tần Mặc thì sao? Lúc đó em thích cậu ấy là vì nhà cậu ấy có tiền?"
"Tần Mặc?" Triệu Đình mỉm cười, "Chung thủy với một công tử phong lưu cũng không phải phong cách của em."
Nhìn đi, anh ta vì chuyện này mà bận tâm lâu như vậy, còn cô ấy căn bản không hề bận lòng.
Anh ta vốn định hỏi, rốt cuộc cô ấy có yêu mình thật lòng không?
Nhưng nghĩ lại, hay là quên đi.
Anh ta tin rằng lúc mới biết yêu, cô ấy cũng yêu mình thật lòng thật dạ.
Chỉ là sau khi lớn lên, đối mặt với cái xã hội kỳ quái này, tình yêu ngây ngô thuở thiếu thời kia dần dần đi ngược lại với dục vọng của cô ấy, cũng trở nên không có ý nghĩa nữa.
Tần Mặc nói không sai, không cần phải khiến bản thân mình không vực dậy nổi.
Mặc dù không có gia tài bạc triệu, nhưng anh ta cũng là một thanh niên anh tuấn tài giỏi, lương một năm hai ba trăm vạn.
Có được cuộc sống mà anh ta mong đợi, hẳn sẽ gặp được người thích hợp.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm qua có đề cập đến ưu điểm của Tần cẩu, mọi người nói rằng không đúng, thật ra câu trả lời là – không hút thuốc! – có phải rất hiếm có hay không ha ha ha.
Ngày mai là chương cuối cùng của chính văn rồi –
**
*Nhận diện vật thể (Object Detection) là khả năng của hệ thống máy tính và phần mềm để định vị các đối tượng trong một hình ảnh và xác định từng đối tượng, được sử dụng rộng rãi để phát hiện khuôn mặt, phát hiện xe, đếm số người đi bộ, hệ thống bảo mật và xe không người lái
*Phân vùng ảnh (Semantic segment) là bài toán có thể xác định rõ được vùng ảnh của đối tượng nào đó, khác với object detection chỉ xác định được bounding box (các hình chữ nhật giới hạn như hình) của đối tượng.
Tác giả :
Úy Không