Hoa Hồng Dại
Chương 81: Du lịch cổ trấn
Editor: Dì Annie
Trên thực tế hai ngày cuối tuần rất ngắn ngủi, hơn nữa thời tiết còn nóng bức nên hai người không lên kế hoạch gì, chỉ chuẩn bị ở lại cổ trấn ngoại ô vùng sông nước thư giãn hai ngày.
Tần Mặc đã sớm đặt homestay, một phòng tình nhân trong căn nhà nhỏ ven sông, mở cửa ra là có thể thấy một khoảng không gian đẹp nhất ở cổ trấn.
"Đẹp quá!"
Diệp Mân mở cửa gỗ, bước ra ban công gỗ mộc cổ kính, nhìn con sông nhỏ bên ngoài, tâm tình sảng khoái cảm thán.
Nước sông xanh biếc, thỉnh thoảng có thuyền Ô Bồng* nhỏ chở khách qua sông, một cảnh quan điển hình vùng sông nước.
*thuyền Ô Bồng là thuyền gỗ cổ theo phong cách Tương Tây cũ
Tần Mặc bước ra ngoài, khóe miệng lơ đễnh giật giật: "Cũng bình thường." Ánh mắt anh rơi trên hai gò má ửng hồng của cô, trong lòng khẽ rung động, cười nói, "Anh thấy em còn đẹp hơn cảnh."
Tướng mạo cô sạch sẽ tú lệ, rất hợp với trấn nhỏ yên bình cổ kính này, vì thế trông càng xinh đẹp hơn.
Diệp Mân không để ý đến lời khen của anh, tiếp tục thưởng thức cảnh sắc.
Thật ra cũng không phải phong cảnh hiếm lạ gì, chỉ là cô đến từng tuổi này, trừ nửa năm đi trao đổi ở Mỹ kia, rất ít có cơ hội đi du lịch đây đó, chỉ có duy nhất một lần đi thủ đô là lần gặp Thẩm Quân Hòa năm trước.
Trong khi đó hộ chiếu của Tần Mặc đã sử dụng hết một cuốn.
Phong cảnh trấn nhỏ này đương nhiên không có gì đặc biệt với anh.
Thế mới nói, duyên phận đúng là điều kỳ diệu.
Cô cố gắng đi lên, chưa kịp lên đến đỉnh núi thì người vốn trên đỉnh núi đã rơi xuống vị trí giống cô, sau đó cùng cô sóng vai, từng bước từng bước tiếp tục đi lên phía trước.
Vì thế cô từ một người biến thành hai người.
Khi còn bé, cô luôn cảm giác mình thông minh hơn người, chỉ cần cố gắng, thế giới này sẽ là của cô.
Nhưng lớn lên cô dần dần phát hiện, thế giới lớn như vậy, sức lực một người thì nhỏ bé, cũng may cuối cùng cô cũng gặp được những người cùng chung chí hướng, khiến ước mơ của cô từng chút được thực hiện.
Cảm giác được người đàn ông bên cạnh dựa vào lan can, cô quay đầu nhìn vào con ngươi hổ phách của anh.
Tần Mặc đưa tay xoa nhẹ đầu cô, cười nói: "Đợi sau này có tiền có thời gian, mùa đông chúng ta đi Thụy Sĩ trượt tuyết, mùa xuân đi Amsterdam ngắm biển hoa, mùa hè đến Maldives lặn biển, mùa thu đến Kyoto ngắm lá đỏ."
Diệp Mân nói: "Đoán chừng phải đến sáu mươi tuổi mới có nhiều thời gian như vậy."
Tần Mặc cười: "Sao lại thế? Đợi khi chúng ta có tám trợ lí, ngồi máy bay riêng đi công tác, muốn đi chỗ nào mà không được?"
Diệp Mân cũng cười: "Anh đúng là nghĩ xa thật đó, bây giờ chúng ta còn thuê chung cư cho thành phần trí thức mà anh đã nghĩ đến máy bay riêng."
"Nói thì nghe như vẽ bánh lớn* nhỉ." Tần Mặc thở dài, "Lúc trước công ty ba anh có máy bay riêng, nếu sớm biết lão nhân gia sẽ phá sản anh đã dẫn em đi chơi mấy chuyến rồi."
*画大饼 (vẽ bánh lớn) là nói chuyện lý tưởng viễn vông để an ủi bản thân hoặc người khác, cũng có thể hiểu là hứa hẹn những điều không thực tế
Diệp Mân cười: "Không sao, rồi sẽ có bánh mì và sẽ có tất cả*, sẽ có tám trợ lí, cũng sẽ có máy bay riêng."
*"Rồi sẽ có bánh mì và sẽ có tất cả" là câu nói của nhân vật Vasili trong bộ phim 'Lenin trong tháng Mười' dựa trên sự kiện lịch sử cuộc khủng hoảng lương thực năm 1918 của chính quyền Xô viết. Mọi người thường trích dẫn câu này để nói rằng: Vấn đề sẽ được giải quyết, bạn cứ yên tâm!
Tần Mặc nhíu mày: "Xem ra em rất có lòng tin với anh."
Diệp Mân nói: "Là em có lòng tin với bản thân mình."
"Cũng đúng."
Anh đứng thẳng người, cười ôm cô từ phía sau.
"Anh không thấy nóng hả?"
"Không phải có gió à?"
Mặc dù vẫn hơi nóng nhưng Diệp Mân không tránh, để mặc anh ôm mình. Hai người ngắm nhìn cảnh sắc yên bình, nhất thời đều không nói gì.
Qua hồi lâu, Tần Mặc mới thấp giọng nói: "Đợi em đi công tác về, cùng anh sang nhà ba mẹ ăn bữa cơm đi." Không đợi Diệp Mân trả lời, anh lại nói, "Em cũng đã gặp bọn họ rồi, tuyệt đối không phải ông già bà già hung dữ gì đâu, em không cần sợ. Hơn nữa, con dâu xấu cuối cùng cũng phải gặp mẹ chồng mà."
Diệp Mân lắc đầu bật cười, cô không hề lo lắng chuyện ra mắt ba mẹ này, dù gì cũng đã gặp qua, ra mắt hỏi ý của ba mẹ thế nào, cô cũng đã rất rõ ràng.
Cô nghĩ ngợi, nói: "Tần Mặc, bây giờ chúng ta còn trẻ, chuyện tương lai tạm thời đừng nghĩ nhiều như vậy được không? Bây giờ quan trọng nhất vẫn là phát triển công ty."
Tần Mặc cười: "Có phải học bá ai cũng giống em không? Đi học thì một lòng học tập, làm việc thì hết lòng vì công việc. Đối với em, có phải công việc quan trọng hơn bạn trai nhiều không?"
Diệp Mân quay đầu, nghiêm mặt nhìn anh.
Tần Mặc giơ tay lên nói: "Được rồi, coi như tự anh rước nhục."
Diệp Mân suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Vậy em hỏi anh, giữa em và sự nghiệp con chip anh đã tâm huyết nhiều năm, bên nào quan trọng hơn? Chỉ được chọn một, anh có thể bỏ ai?" Thấy anh há mồm định trả lời, cô nhanh chóng bổ sung một câu, "Suy nghĩ cho kỹ, anh đừng trả lời đại."
Tần Mặc nghiêm túc suy nghĩ một lúc, đầu tiên nhíu mày, sau đó lại cười tươi sáng láng: "Nói đùa chắc, sao lại muốn hai bên chọn một? Đương nhiên anh không bỏ bên nào hết."
Diệp Mân gật đầu, cười nói: "Ừ, thì em cũng vậy."
Ban đầu Tần Mặc còn chưa hiểu, qua cả buổi, mới nhận ra ý tứ của cô. Anh cười hôn lên hai gò má cô, nói: "Em muốn nói là anh quan trọng với em thì cứ nói trực tiếp đi, đi đường vòng ngoằn ngoèo thế làm gì?"
Diệp Mân xùy một tiếng.
Tần Mặc nói: "Anh hiểu ý của em, em cảm thấy trước mắt chuyện quan trọng nhất là công ty, còn những chuyện khác cứ thuận theo tự nhiên là được."
Diệp Mân cười: "Anh cũng rất hiểu chuyện đó."
Tần Mặc trêu: "Thật ra anh cũng cảm thấy vậy, anh là một thiếu niên đẹp trai như thế, kết hôn sớm đúng là thua thiệt lớn."
Diệp Mân cười lạnh nói: "Không sai, bây giờ em mới ra trường nên tầm nhìn còn hạn hẹp, phải gặp được nhiều người, đến khi tìm được người thích hợp nhất thì hãy tiến tới."
Tần Mặc há mồm cắn lên tai phải cô.
"Anh là chó hả?" Diệp Mân đau đến hít một hơi.
Tần Mặc hung ác nói: "Anh với em không thích hợp chỗ nào? Có tin em vừa về anh liền đem em đến cục dân chính lĩnh chứng không?"
Nói thì nói như vậy, nhưng mà lời của Diệp Mân đúng là nhắc nhở anh.
Lúc trước còn ở trường, phần lớn cô chỉ tiếp xúc với những trạch nam kỹ thuật lôi thôi lếch thếch, ở phòng thí nghiệm thì chỉ có hai tên ngốc Lâm Khải Phong và Giang Lâm, cô chọn anh chẳng có gì là lạ.
Nhưng sau này thì sao?
Cô nhất định sẽ gặp càng nhiều Trương Văn Hiên, Lý Văn Hiên, có phải cô sẽ dần dần cảm thấy anh cũng chỉ bình thường thôi không, không đủ trưởng thành lại còn có tiền sử xấu.
Vừa nghĩ thế, trong lòng anh bỗng sinh ra một luồng cảm giác nguy cơ.
Đương nhiên Diệp Mân không biết anh đang suy nghĩ lung tung vớ vẩn gì, xoa xoa tai bị đau, tức giận nói: "Sớm muộn gì em cũng bẻ răng anh."
Tần Mặc cười khẽ, hỏi: "Nếu sau này em thật sự gặp được người đàn ông tốt hơn anh thì có vứt bỏ anh không?"
Diệp Mân thăm dò anh: "Anh suy nghĩ nhiều rồi, không nói sau này, lúc trước em cũng gặp được không ít người đàn ông tốt. Tiêu chuẩn của anh cũng không phải cao lắm."
Tần Mặc hừ một tiếng: "Vậy mà em còn lựa chọn anh?"
Diệp Mân rầu rĩ thở dài: "Kẻ trí nghĩ ngàn điều tất sẽ có điều bỏ sót, cô gái thông minh như em, nhất định cũng sẽ có lúc mắt mù."
Tần Mặc cười to, ôm cô kéo về sau.
"Anh làm gì vậy? Chúng ta nên ra ngoài đi dạo chứ?"
"Trời nắng to như thế có gì mà dạo, đứng ở ban công nhìn qua là thấy mà."
Nói là đến cổ trấn du lịch hai ngày, Tần Mặc lấy cớ ngoài trời nóng bức, chi bằng nghỉ ngơi trong phòng, lôi kéo Diệp Mân làm ổ trong phòng cả hai ngày, ngoại trừ đi tham quan mấy chỗ gần đó chụp vài kiểu ảnh thì không đi đâu hết.
Đương nhiên, không thể nào nghỉ ngơi trọn vẹn.
Dù sao cũng là tình nhân yêu đương cuồng nhiệt, tay chân vừa chạm nhau đã có thể châm lửa.
Chiều tối ngày mốt về lại khách sạn, Diệp Mân mệt mỏi đau lưng, đừng nói là tiễn anh ra sân bay, ngay cả tiễn ra cửa cũng không có sức.
Tần Mặc thu dọn xong hành lý, thấy người nằm trên giường không nhúc nhích, cười hỏi: "Không tiễn anh thật hả?"
Diệp Mân nói: "Tạm biệt không tiễn."
Tần Mặc đi đến bên giường, cúi người hôn cô một chút, sà vào bên cạnh cô, nói: "Anh không muốn về, hay là chờ xong việc bên này rồi chúng ta cùng về được không?"
Diệp Mân quay đầu, buồn cười nói: "Tần tổng, anh nên về đi, để hai người kia quản lí công ty em không yên tâm lắm."
Tần Mặc: "Dù sao cũng có thể làm việc từ xa mà."
Diệp Mân: "Em nhớ gần đây công ty có tuyển người mới đúng không? Anh không tự mình phỏng vấn sao được."
Tần Mặc đột nhiên ngồi dậy, nói: "Đúng vậy."
Diệp Mân nghĩ thầm anh cũng rất có trách nhiệm đấy, không hổ là Tần tổng.
Lại nghe anh nói: "Anh phải làm việc thật tốt mới có thể kiếm đủ bản lĩnh cưới em qua cửa."
Diệp Mân đánh anh, cười nói: "Anh đủ rồi nha!"
Tần Mặc cười, nói: "Em nói xem, sau này công việc nhiều, chẳng phải chúng ta sẽ thường xuyên đi công tác cách xa nhau sao?"
Diệp Mân nói: "Yên tâm đi, mỗi ngày đều gặp mặt, không tới một hai năm đoán chừng anh sẽ ước gì được đi công tác."
"Đó là em thì có!"
"Em cũng sẽ vậy, chuyện thường của con người mà."
Tần Mặc thở dài: "Quên đi, vậy thì vẫn nên thường xuyên duy trì khoảng cách một chút, như thế em mới có cảm giác mới mẻ với anh."
Diệp Mân ngồi dậy, cười nói: "Em đưa anh xuống lầu."
Tần Mặc ra vẻ thụ sủng nhược kinh: "Em quan tâm thế này anh thật sự không muốn đi chút nào."
Diệp Mân nói: "Vậy em đưa anh ra cửa thôi."
"... Không phải chứ, anh chỉ khách sáo một chút thôi mà."
"Nhưng mà em không khách sáo với anh." Diệp Mân vỗ vỗ anh, "Đi thôi, đừng để lỡ chuyến bay, bây giờ còn chưa có phi cơ riêng đâu, còn phải xếp hàng kiểm tra an ninh đấy."
Tần Mặc kéo hành lí, nói: "Được rồi, dù sao em cũng thấy anh rất phiền."
"Anh cũng biết tự nhận thức đấy, coi như có tiến bộ."
Tần Mặc: "..." Quên đi, không thèm so đo với cô gái khẩu thị tâm phi này, anh suy nghĩ, nói, "Em ở đây một mình nhớ chú ý an toàn."
Diệp Mân nói: "Khách sạn 4 sao thì có vấn đề gì được."
Tần Mặc: "Tan việc thì về khách sạn ngay, đừng đi lang thang bên ngoài một mình."
Diệp Mân nói: "Yên tâm đi, em biết tự mình chú ý an toàn."
Tần Mặc: "Mỗi ngày nhắn tin báo bình an."
Diệp Mân đẩy anh ra cửa: "Được rồi được rồi, sao mà anh dông dài quá cơ, còn lề mề nữa là trễ chuyến bay thật đấy."
Tần Mặc cười xoa nhẹ mặt cô, lại cúi đầu mổ vào môi cô, cười nói: "Đợi em về anh làm vài món ngon mới học cho em tẩy trần."
Diệp Mân gật đầu: "Được."
Lề mà lề mà mấy phút rốt cuộc cũng tiễn được người.
Thì ra cảm giác yêu đương cuồng nhiệt là như thế.
Diệp Mân trở lại phòng, vô lực ngã xuống giường.
Cô ở đây một mình cả tuần không có cảm giác gì, bây giờ người này tới lại đi, ngược lại khiến cô bỗng có chút tịch mịch.
Cô nghĩ ngợi, cầm điện thoại lên ở khung chat Wechat của hai người, soạn một tin gửi đi: Chú ý an toàn, em nhớ anh.
Đầu kia rất nhanh đã gửi tới sticker nụ hôn nóng bỏng.
Diệp Mân bật cười.
Đặt điện thoại xuống, dưới thân truyền đến cảm giác đau buốt.
Đúng là không nên yêu xa, nếu không vừa gặp nhau củi khô bốc lửa, quả thật mình không chịu nổi.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Tranh thủ ngày mồng một tháng năm sẽ hoàn chính văn nha – tranh thủ một chút.
Trên thực tế hai ngày cuối tuần rất ngắn ngủi, hơn nữa thời tiết còn nóng bức nên hai người không lên kế hoạch gì, chỉ chuẩn bị ở lại cổ trấn ngoại ô vùng sông nước thư giãn hai ngày.
Tần Mặc đã sớm đặt homestay, một phòng tình nhân trong căn nhà nhỏ ven sông, mở cửa ra là có thể thấy một khoảng không gian đẹp nhất ở cổ trấn.
"Đẹp quá!"
Diệp Mân mở cửa gỗ, bước ra ban công gỗ mộc cổ kính, nhìn con sông nhỏ bên ngoài, tâm tình sảng khoái cảm thán.
Nước sông xanh biếc, thỉnh thoảng có thuyền Ô Bồng* nhỏ chở khách qua sông, một cảnh quan điển hình vùng sông nước.
*thuyền Ô Bồng là thuyền gỗ cổ theo phong cách Tương Tây cũ
Tần Mặc bước ra ngoài, khóe miệng lơ đễnh giật giật: "Cũng bình thường." Ánh mắt anh rơi trên hai gò má ửng hồng của cô, trong lòng khẽ rung động, cười nói, "Anh thấy em còn đẹp hơn cảnh."
Tướng mạo cô sạch sẽ tú lệ, rất hợp với trấn nhỏ yên bình cổ kính này, vì thế trông càng xinh đẹp hơn.
Diệp Mân không để ý đến lời khen của anh, tiếp tục thưởng thức cảnh sắc.
Thật ra cũng không phải phong cảnh hiếm lạ gì, chỉ là cô đến từng tuổi này, trừ nửa năm đi trao đổi ở Mỹ kia, rất ít có cơ hội đi du lịch đây đó, chỉ có duy nhất một lần đi thủ đô là lần gặp Thẩm Quân Hòa năm trước.
Trong khi đó hộ chiếu của Tần Mặc đã sử dụng hết một cuốn.
Phong cảnh trấn nhỏ này đương nhiên không có gì đặc biệt với anh.
Thế mới nói, duyên phận đúng là điều kỳ diệu.
Cô cố gắng đi lên, chưa kịp lên đến đỉnh núi thì người vốn trên đỉnh núi đã rơi xuống vị trí giống cô, sau đó cùng cô sóng vai, từng bước từng bước tiếp tục đi lên phía trước.
Vì thế cô từ một người biến thành hai người.
Khi còn bé, cô luôn cảm giác mình thông minh hơn người, chỉ cần cố gắng, thế giới này sẽ là của cô.
Nhưng lớn lên cô dần dần phát hiện, thế giới lớn như vậy, sức lực một người thì nhỏ bé, cũng may cuối cùng cô cũng gặp được những người cùng chung chí hướng, khiến ước mơ của cô từng chút được thực hiện.
Cảm giác được người đàn ông bên cạnh dựa vào lan can, cô quay đầu nhìn vào con ngươi hổ phách của anh.
Tần Mặc đưa tay xoa nhẹ đầu cô, cười nói: "Đợi sau này có tiền có thời gian, mùa đông chúng ta đi Thụy Sĩ trượt tuyết, mùa xuân đi Amsterdam ngắm biển hoa, mùa hè đến Maldives lặn biển, mùa thu đến Kyoto ngắm lá đỏ."
Diệp Mân nói: "Đoán chừng phải đến sáu mươi tuổi mới có nhiều thời gian như vậy."
Tần Mặc cười: "Sao lại thế? Đợi khi chúng ta có tám trợ lí, ngồi máy bay riêng đi công tác, muốn đi chỗ nào mà không được?"
Diệp Mân cũng cười: "Anh đúng là nghĩ xa thật đó, bây giờ chúng ta còn thuê chung cư cho thành phần trí thức mà anh đã nghĩ đến máy bay riêng."
"Nói thì nghe như vẽ bánh lớn* nhỉ." Tần Mặc thở dài, "Lúc trước công ty ba anh có máy bay riêng, nếu sớm biết lão nhân gia sẽ phá sản anh đã dẫn em đi chơi mấy chuyến rồi."
*画大饼 (vẽ bánh lớn) là nói chuyện lý tưởng viễn vông để an ủi bản thân hoặc người khác, cũng có thể hiểu là hứa hẹn những điều không thực tế
Diệp Mân cười: "Không sao, rồi sẽ có bánh mì và sẽ có tất cả*, sẽ có tám trợ lí, cũng sẽ có máy bay riêng."
*"Rồi sẽ có bánh mì và sẽ có tất cả" là câu nói của nhân vật Vasili trong bộ phim 'Lenin trong tháng Mười' dựa trên sự kiện lịch sử cuộc khủng hoảng lương thực năm 1918 của chính quyền Xô viết. Mọi người thường trích dẫn câu này để nói rằng: Vấn đề sẽ được giải quyết, bạn cứ yên tâm!
Tần Mặc nhíu mày: "Xem ra em rất có lòng tin với anh."
Diệp Mân nói: "Là em có lòng tin với bản thân mình."
"Cũng đúng."
Anh đứng thẳng người, cười ôm cô từ phía sau.
"Anh không thấy nóng hả?"
"Không phải có gió à?"
Mặc dù vẫn hơi nóng nhưng Diệp Mân không tránh, để mặc anh ôm mình. Hai người ngắm nhìn cảnh sắc yên bình, nhất thời đều không nói gì.
Qua hồi lâu, Tần Mặc mới thấp giọng nói: "Đợi em đi công tác về, cùng anh sang nhà ba mẹ ăn bữa cơm đi." Không đợi Diệp Mân trả lời, anh lại nói, "Em cũng đã gặp bọn họ rồi, tuyệt đối không phải ông già bà già hung dữ gì đâu, em không cần sợ. Hơn nữa, con dâu xấu cuối cùng cũng phải gặp mẹ chồng mà."
Diệp Mân lắc đầu bật cười, cô không hề lo lắng chuyện ra mắt ba mẹ này, dù gì cũng đã gặp qua, ra mắt hỏi ý của ba mẹ thế nào, cô cũng đã rất rõ ràng.
Cô nghĩ ngợi, nói: "Tần Mặc, bây giờ chúng ta còn trẻ, chuyện tương lai tạm thời đừng nghĩ nhiều như vậy được không? Bây giờ quan trọng nhất vẫn là phát triển công ty."
Tần Mặc cười: "Có phải học bá ai cũng giống em không? Đi học thì một lòng học tập, làm việc thì hết lòng vì công việc. Đối với em, có phải công việc quan trọng hơn bạn trai nhiều không?"
Diệp Mân quay đầu, nghiêm mặt nhìn anh.
Tần Mặc giơ tay lên nói: "Được rồi, coi như tự anh rước nhục."
Diệp Mân suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Vậy em hỏi anh, giữa em và sự nghiệp con chip anh đã tâm huyết nhiều năm, bên nào quan trọng hơn? Chỉ được chọn một, anh có thể bỏ ai?" Thấy anh há mồm định trả lời, cô nhanh chóng bổ sung một câu, "Suy nghĩ cho kỹ, anh đừng trả lời đại."
Tần Mặc nghiêm túc suy nghĩ một lúc, đầu tiên nhíu mày, sau đó lại cười tươi sáng láng: "Nói đùa chắc, sao lại muốn hai bên chọn một? Đương nhiên anh không bỏ bên nào hết."
Diệp Mân gật đầu, cười nói: "Ừ, thì em cũng vậy."
Ban đầu Tần Mặc còn chưa hiểu, qua cả buổi, mới nhận ra ý tứ của cô. Anh cười hôn lên hai gò má cô, nói: "Em muốn nói là anh quan trọng với em thì cứ nói trực tiếp đi, đi đường vòng ngoằn ngoèo thế làm gì?"
Diệp Mân xùy một tiếng.
Tần Mặc nói: "Anh hiểu ý của em, em cảm thấy trước mắt chuyện quan trọng nhất là công ty, còn những chuyện khác cứ thuận theo tự nhiên là được."
Diệp Mân cười: "Anh cũng rất hiểu chuyện đó."
Tần Mặc trêu: "Thật ra anh cũng cảm thấy vậy, anh là một thiếu niên đẹp trai như thế, kết hôn sớm đúng là thua thiệt lớn."
Diệp Mân cười lạnh nói: "Không sai, bây giờ em mới ra trường nên tầm nhìn còn hạn hẹp, phải gặp được nhiều người, đến khi tìm được người thích hợp nhất thì hãy tiến tới."
Tần Mặc há mồm cắn lên tai phải cô.
"Anh là chó hả?" Diệp Mân đau đến hít một hơi.
Tần Mặc hung ác nói: "Anh với em không thích hợp chỗ nào? Có tin em vừa về anh liền đem em đến cục dân chính lĩnh chứng không?"
Nói thì nói như vậy, nhưng mà lời của Diệp Mân đúng là nhắc nhở anh.
Lúc trước còn ở trường, phần lớn cô chỉ tiếp xúc với những trạch nam kỹ thuật lôi thôi lếch thếch, ở phòng thí nghiệm thì chỉ có hai tên ngốc Lâm Khải Phong và Giang Lâm, cô chọn anh chẳng có gì là lạ.
Nhưng sau này thì sao?
Cô nhất định sẽ gặp càng nhiều Trương Văn Hiên, Lý Văn Hiên, có phải cô sẽ dần dần cảm thấy anh cũng chỉ bình thường thôi không, không đủ trưởng thành lại còn có tiền sử xấu.
Vừa nghĩ thế, trong lòng anh bỗng sinh ra một luồng cảm giác nguy cơ.
Đương nhiên Diệp Mân không biết anh đang suy nghĩ lung tung vớ vẩn gì, xoa xoa tai bị đau, tức giận nói: "Sớm muộn gì em cũng bẻ răng anh."
Tần Mặc cười khẽ, hỏi: "Nếu sau này em thật sự gặp được người đàn ông tốt hơn anh thì có vứt bỏ anh không?"
Diệp Mân thăm dò anh: "Anh suy nghĩ nhiều rồi, không nói sau này, lúc trước em cũng gặp được không ít người đàn ông tốt. Tiêu chuẩn của anh cũng không phải cao lắm."
Tần Mặc hừ một tiếng: "Vậy mà em còn lựa chọn anh?"
Diệp Mân rầu rĩ thở dài: "Kẻ trí nghĩ ngàn điều tất sẽ có điều bỏ sót, cô gái thông minh như em, nhất định cũng sẽ có lúc mắt mù."
Tần Mặc cười to, ôm cô kéo về sau.
"Anh làm gì vậy? Chúng ta nên ra ngoài đi dạo chứ?"
"Trời nắng to như thế có gì mà dạo, đứng ở ban công nhìn qua là thấy mà."
Nói là đến cổ trấn du lịch hai ngày, Tần Mặc lấy cớ ngoài trời nóng bức, chi bằng nghỉ ngơi trong phòng, lôi kéo Diệp Mân làm ổ trong phòng cả hai ngày, ngoại trừ đi tham quan mấy chỗ gần đó chụp vài kiểu ảnh thì không đi đâu hết.
Đương nhiên, không thể nào nghỉ ngơi trọn vẹn.
Dù sao cũng là tình nhân yêu đương cuồng nhiệt, tay chân vừa chạm nhau đã có thể châm lửa.
Chiều tối ngày mốt về lại khách sạn, Diệp Mân mệt mỏi đau lưng, đừng nói là tiễn anh ra sân bay, ngay cả tiễn ra cửa cũng không có sức.
Tần Mặc thu dọn xong hành lý, thấy người nằm trên giường không nhúc nhích, cười hỏi: "Không tiễn anh thật hả?"
Diệp Mân nói: "Tạm biệt không tiễn."
Tần Mặc đi đến bên giường, cúi người hôn cô một chút, sà vào bên cạnh cô, nói: "Anh không muốn về, hay là chờ xong việc bên này rồi chúng ta cùng về được không?"
Diệp Mân quay đầu, buồn cười nói: "Tần tổng, anh nên về đi, để hai người kia quản lí công ty em không yên tâm lắm."
Tần Mặc: "Dù sao cũng có thể làm việc từ xa mà."
Diệp Mân: "Em nhớ gần đây công ty có tuyển người mới đúng không? Anh không tự mình phỏng vấn sao được."
Tần Mặc đột nhiên ngồi dậy, nói: "Đúng vậy."
Diệp Mân nghĩ thầm anh cũng rất có trách nhiệm đấy, không hổ là Tần tổng.
Lại nghe anh nói: "Anh phải làm việc thật tốt mới có thể kiếm đủ bản lĩnh cưới em qua cửa."
Diệp Mân đánh anh, cười nói: "Anh đủ rồi nha!"
Tần Mặc cười, nói: "Em nói xem, sau này công việc nhiều, chẳng phải chúng ta sẽ thường xuyên đi công tác cách xa nhau sao?"
Diệp Mân nói: "Yên tâm đi, mỗi ngày đều gặp mặt, không tới một hai năm đoán chừng anh sẽ ước gì được đi công tác."
"Đó là em thì có!"
"Em cũng sẽ vậy, chuyện thường của con người mà."
Tần Mặc thở dài: "Quên đi, vậy thì vẫn nên thường xuyên duy trì khoảng cách một chút, như thế em mới có cảm giác mới mẻ với anh."
Diệp Mân ngồi dậy, cười nói: "Em đưa anh xuống lầu."
Tần Mặc ra vẻ thụ sủng nhược kinh: "Em quan tâm thế này anh thật sự không muốn đi chút nào."
Diệp Mân nói: "Vậy em đưa anh ra cửa thôi."
"... Không phải chứ, anh chỉ khách sáo một chút thôi mà."
"Nhưng mà em không khách sáo với anh." Diệp Mân vỗ vỗ anh, "Đi thôi, đừng để lỡ chuyến bay, bây giờ còn chưa có phi cơ riêng đâu, còn phải xếp hàng kiểm tra an ninh đấy."
Tần Mặc kéo hành lí, nói: "Được rồi, dù sao em cũng thấy anh rất phiền."
"Anh cũng biết tự nhận thức đấy, coi như có tiến bộ."
Tần Mặc: "..." Quên đi, không thèm so đo với cô gái khẩu thị tâm phi này, anh suy nghĩ, nói, "Em ở đây một mình nhớ chú ý an toàn."
Diệp Mân nói: "Khách sạn 4 sao thì có vấn đề gì được."
Tần Mặc: "Tan việc thì về khách sạn ngay, đừng đi lang thang bên ngoài một mình."
Diệp Mân nói: "Yên tâm đi, em biết tự mình chú ý an toàn."
Tần Mặc: "Mỗi ngày nhắn tin báo bình an."
Diệp Mân đẩy anh ra cửa: "Được rồi được rồi, sao mà anh dông dài quá cơ, còn lề mề nữa là trễ chuyến bay thật đấy."
Tần Mặc cười xoa nhẹ mặt cô, lại cúi đầu mổ vào môi cô, cười nói: "Đợi em về anh làm vài món ngon mới học cho em tẩy trần."
Diệp Mân gật đầu: "Được."
Lề mà lề mà mấy phút rốt cuộc cũng tiễn được người.
Thì ra cảm giác yêu đương cuồng nhiệt là như thế.
Diệp Mân trở lại phòng, vô lực ngã xuống giường.
Cô ở đây một mình cả tuần không có cảm giác gì, bây giờ người này tới lại đi, ngược lại khiến cô bỗng có chút tịch mịch.
Cô nghĩ ngợi, cầm điện thoại lên ở khung chat Wechat của hai người, soạn một tin gửi đi: Chú ý an toàn, em nhớ anh.
Đầu kia rất nhanh đã gửi tới sticker nụ hôn nóng bỏng.
Diệp Mân bật cười.
Đặt điện thoại xuống, dưới thân truyền đến cảm giác đau buốt.
Đúng là không nên yêu xa, nếu không vừa gặp nhau củi khô bốc lửa, quả thật mình không chịu nổi.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Tranh thủ ngày mồng một tháng năm sẽ hoàn chính văn nha – tranh thủ một chút.
Tác giả :
Úy Không