Hoa Hoa Du Long
Chương 38: Phiên ngoại 1
Giữa bầu không khí náo nhiệt vui vẻ như vậy, Lộ Thương lại thấy lòng mình dần dần lạnh giá, trên mặt ý cười cũng dần tắt đi.
“ Khách quý đến…”
Dưới lầu vang lên thanh âm đón tiếp, tiếp theo trên cầu thang có tiếng, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn xem rút cuộc là đại tiên nhân nào hạ giá.
Người quả thực không ít, tầm mười người, đi trước dàn hàng cho một bạch nhân đi lên lầu.
“A…”
Bị Tào Tín cuồng kéo tay áo, Lộ Thương không khỏi hờn giận, đánh gãy suy nghĩ nãy giờ của hắn mà quay ra…
Quay đầu đến, ánh mắt hắn rơi vào bạch nhân y kia.
Chỉ trong nháy mắt, lại như ngàn năm đã qua.
Bạch nhân y gương mặt, lông mày đều nhẹ nhàng thanh thoát như nước suối mùa thu, da trắng như ngọc, lạnh như vậy lại chỉ mặc một manh áo mỏng…không biết làm từ chất liệu gì, chỉ thấy tà áo phiêu động trong gió, làm y nhìn như tiên nhân giáng trần.
Y tựa hồ không biết tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm mình, chỉ có ánh mắt nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt Lộ Thương, chính là si ngốc giật mình đứng lặng ở bên ghế.
Cẩm y nhân bên người bỗng quỳ rạp xuống hô lớn
“ Bệ hạ cung thỉnh Lộ Hầu gia quay về kinh.”
Tĩnh vươn hay tay.
“ Thương, trở về được không? Trẫm rất nhớ em”
Thanh âm của y ôn nhu đến độ Lộ Thương chưa từng nghe qua, lại như thôi miên hắn trong mộng ảo xinh đẹp này.
Mọi người đều giật mình nhìn Lộ Thương…tất cả đều đã biết Lộ Hầu gia vì hành thích vua mà bị xử tử.
Ai ngờ vị Đồng Hoàng Hầu này vẫn còn trong nhân thế, hơn nữa lại chính là thiên ưng Lộ Thương mà không ít người quen biết.
Mà một chuyện còn khó tin nhưng có thật hơn, là Tĩnh Tông Hoàng đế…người đẹp đến giật mình vừa xưng trẫm ở đây,gọi ngươi yêu trở về, đến nỗi tất cả mọi người đều không phản ứng được, thì ra là một đôi tình nhân đồng tính.
Lộ Thương sớm không nghĩ được gì nữa, tựa hồ quên luôn cả nói chuyện thế nào.
Tào Tín lại chọc chọc vào tay hắn, ý bảo hắn nhìn ngoài cửa xem.
Nguyên bản ngã tư trống trơn không một bóng người, bây giờ không biết từ lúc nào mà thị vệ trong cung đã quỳ rạp người ở đó, xem cách ăn mặc, đều là ăn mặc thường dân đang đồng loạt cúi người hô to
“ Cung nghênh Lộ hầu gia hồi cung.”
Âm lượng xé cả một khoảng trời, vang vọng cả thành Hàng Châu.
Lộ Thương nhất thời trên mặt giật giật đến co rút…tất thảy mọi người từ cao đến thấp đều biết chuyện của mình và Tĩnh rồi, chính mình chỉ sợ tại quê hương không sống yên ổn được,tất yếu lại bám thắt lưng hoàng đế làm một cái nam sủng danh hào đầy sỉ nhục đi qua quãng đời còn lại.
“ Tiểu Thương, lại đây đi! Ta tới đón em về! Trở về đi!”
Tĩnh hai tay vươn dài,chờ Lộ Thương đi đến, vẻ mặt y ôn nhu cười, xinh đẹp không thể tả nổi.
“ Thật sự là nể mặt ta quá…”
Lộ Thương bỗng nhiên nở nụ cười.
Ngay sau đó, làm một động tác mà không ai ngờ tới.
Hắn đưa tay lên đỉnh đầu, giải khai mái tóc dài … nhất thời mái tóc đến thắt lưng đổ xuống như thác đổ… rơi xuống đầy người hắn…Đại Đồng nam tử lớn lên thường để tóc dài, nam nhân có tóc dài như vậy cũng không có gì ngạc nhiên.
Mọi người vẫn đang sững sờ không hiểu rõ, hắn lại đột nhiên rút dao bên hông, động tác nhanh như sét đánh không kịp bưng tai, cắt mái tóc dài, nắm chặt vào trong tay,
Nhất thời tất cả lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người trộm đem ánh mắt liếc về phía Tĩnh, đoán không ra sự tình sẽ phát triển thế nào.
Chỉ thấy Tĩnh sắc mặt trở nên trắng bệch, nét dịu dàng ôn nhu trong mắt biến mất, chỉ thấy một vẻ lạnh thấu xương gắt gao nhìn Lộ Thương, trừng mắt trước vẻ mặt bình tĩnh của Lộ Thương.
Lộ Thương cất bước về phía trước, cách Tĩnh khoảng chừng mười bước chân thì dừng lại.
Nhẹ buông tay, sợi tóc thật dài đen nhánh phất phơ trong gió rơi xuống, bay đến chân Tĩnh.
“ Cho ngươi! Từ nay chúng ta không ai nợ ai.”
Cái miệng hắn cư nhiên lộ ra nét cười, chậm rãi lui về sau, đứng chắn trước các huynh đệ.
Bọn Tào Tín thật đã muốn ngây người, cứng họn nhìn một màn, không biết phải nói cái gì.
“ Trở về đi! Bệ Hạ!”
Lộ Thương lại mở miệng.
“ Ngươi cũng thấy đấy, ta đã cắt tóc thề… cả đời này không bao giờ quay về Đồng An nữa. Bất quá xin ngươi yên tâm, tuyệt đối cũng sẽ không bao giờ có người khác! Cho nên…”
“ Xin ngươi buông tha cho ta đi.”
Nói ra những lời này, hắn giống như hoàn thành tâm nguyện, từ sâu trong tâm khảm thở dài một hơi.
Tĩnh cắn cắn môi, cơ mặt run rẩy không thể khống chế được.
Y chằm chằm nhìn những sợi tóc đen trên mặt đất như có thần, nhìn đến mức giống như đem mặt đất đào thành một cái động mới cam tâm.
“ Buông tha đại ca của nhà ta đi…”
Phía sau, Cát Thanh muốn đứng ra, bị Lộ Thương một phen cản lại.
“ Nhanh chóng quên ta đi… Thiên hạ rộng lớn, nam nhân giống như ta rất nhiều… Chẳng lẽ bệ hạ không để ý đến bộ dáng và địa vị của mình hay sao? Cần gì phải cưỡng bức một người tâm đã chết như ta?”
Lộ Thương cắt tóc, nhưng lại giống như tiễn đi tất cả vướng bận trong lòng, cả người cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, cách nói chuyện với Tĩnh cũng trở nên phi thường ôn hòa.
“ Không cần! Ta không cần!”
Tĩnh trừng mắt nhìn Lộ Thương, ngay sau đó hét lên điên cuồng, làm cho tất cả mọi người giật mình.
“ Nói cho ta biết, làm thế nào mới khiến em hồi tâm chuyển ý? Cái gì cũng có thể, nói cho ta biết.”
Y bước từng bước về phía Lộ Thương, từng bước một, dần dần càng ngày càng gần Lộ Thương.
Lộ Thương cố nén xúc động lui về sau, lại nhịn không được mà dần dần lùi đến cửa sổ.
Chưa từng nhìn thấy biểu tình như vậy trên mặt y, nhưng hắn cũng rõ sự mềm lòng sẽ một lần nữa đẩy hắn xuống vực sâu không lối thoát,giãy dụa trong cái địa ngục yêu thương ấy không được, trọn đời không thể siêu sinh.
Không ai có thể cứu mình ngoài chính mình…
Chỉ có dựa vào quyết tâm của mình mà thôi.
Tâm một lần nữa đứng lên, hắn cường ngạnh ngẩng đầu nhìn lên
“ Thật xin lỗi, cả đời này ta tuyệt đối không quay về!”
Tĩnh nhất thời giống như nghe thấy án tử hình, không ai dám nhìn thẳng gương mặt đó, sợ bị cỗ oán khí đó làm cho tan nát thần hồn.
Ngay sau đó, đến phiên Tĩnh làm một chuyện tuyệt đối ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Y vọt tới trước mặt Lộ Thương, mọi người vẫn nghĩ y hẳn là quá độ phẫn nộ có thể rút kiếm giết chết người thẳng thừng cự tuyệt y, nhưng y lại :“ Bùm” một tiếng, quỳ xuống trên mặt đất, nhìn chằm chằm Lộ Thương đang khiếp sợ mà lên tiếng.
“ Trở về đi! Ta xin em…”
Tất cả mọi người bị dọa cho ngây ngô, Lộ Thương cũng ngây người~~
Cảm giác Tĩnh tiến đến ôm lấy hai chân mình, hắn quên cả né tránh, giống như hóa đá đứng yên đó.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“ Cút, tất cả cút hết ra ngoài cho ta.”
Tĩnh bỗng nhiên rít lên, tất cả mọi người như nghe thấy Diêm Vương phán lệnh, bừng tỉnh đại mông, vội vàng chạy thoát thân ra ngoài, trên mặt vẫn còn biểu tình không tin được, thẳng đến lúc chạy được đến hai dặm ra ngoài rồi mới nhìn ra biểu tình của mình quỷ dị đến cỡ nào.
“ Trở về….trở về… xin em trở về…”
Tĩnh giống như đứt đoạn hết suy nghĩ, liều mạng ôm lấy Lộ Thương hô lên.
Cho đến lúc cảm nhận được đùi có chút ướt át, Lộ Thương mới tỉnh ra, nước mắt ư?
Tĩnh…
Khóc…
Trong nháy mắt, Lộ Thương nghĩ mình đang nằm mơ, tiếp theo lại nghĩ hẳn là mình bị giết, trước khi chết sinh ra ảo giác…hắn không khỏi nghi ngờ, cho tay lên miệng, cắn một miếng thật mạnh…
Sự thật vẫn cứ trần trụi là sự thật.
Tĩnh vẫn gắt gao ôm chặt lấy chân Lộ Thương không chịu buông, thậm chí bắt đầu như đứa trẻ nhỏ, thanh âm nức nở: “ Ô…trở về, Thương…trở về…”
Hai người chúng ta ở đây, nhất định là có một người điên.
Ngó ngoài trời màn đêm mênh mông mờ mịt nghĩ…thế giới này hỏng mất…
Tĩnh cư nhiên lại ôm mình mà rơi nước mắt…cái người trước kia đem mình ngược mê đủ kiểu có phải Tĩnh không? Cái con người kiêu ngạo không ai bì nổi mà đúng là y có đủ điều kiện để kiêu ngạo không ai bì nổi kia, Tĩnh? Cái con người luôn một thân áo trắng đứng cười tà, Tĩnh?
Không được…
Ta không được….
Ngay sau đó hắn giống như một cây non ngã gục xuống, ngã xuống nam nhân đang giống như đứa nhỏ bù lu bù loa khóc trong ngực hắn kia…
Nguyên lai ta không có cách nào né tránh được bàn tay y…đáng thương là chính mình thế nào lại nghĩ có cách quay đầu, thề đến như thế rồi vẫn không có cách nào thoát khỏi y…chính mình thật sự là khờ dại đến đáng thương.
Suy nghĩ cuối cùng trong óc nhanh chóng chìm vào bóng đêm, kéo theo cả quyết tâm của Lộ Thương, làm cho hắn mềm nhũn rúc vào ngục Tĩnh, hôn mê bất tỉnh.
Tĩnh ôm Lộ Thương hiên ngang bước ra khỏi Thiên Hương lầu, bước lên xe ngựa xa hoa tráng lệ,cao giọng nói:
“ Chạy suôt đêm cho trẫm, ngay lập tức quay về Đồng An”
Lại nhìn thấy đám Tào Tín một bên ngơ ngác không hiểu chuyện gì, Tĩnh hơi nhích một bên lông mi :“ Còn thất thần gì nữa? Còn không mau lên ngựa, cùng nhau quay về Đồng An.”
Đoàn xe chậm rãi hướng về Đồng An suốt đêm đi, mọi người vẫn không thể tin nổi chuyện gì trước mắt, hiển nhiên là không hiểu được chủ tử của bọn họ rút cuộc dùng chiêu gì để cướp tình nhân về, không biết chiêu thức ác độc đến đâu làm người ta bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Chậm rãi mở hai mắt, soi thẳng vào mắt hắn là hai mắt xinh đẹp như ánh trăng trong sáng dịu dàng…Lộ Thương bỗng như nhìn thấy lúc này Tĩnh thật khác…
Ánh trăng từ từ rơi xuống, kéo rơi tấm màn mỏng của y,kéo xuống cả kiêu ngạo và tự tôn của y, đem tất cả tình cảm của mình phơi bày dưới ánh trăng dịu hiền…
Lộ Thương biết:
Từ nay về sau
Hai người thật sự ở chung một chỗ.
“ Khách quý đến…”
Dưới lầu vang lên thanh âm đón tiếp, tiếp theo trên cầu thang có tiếng, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn xem rút cuộc là đại tiên nhân nào hạ giá.
Người quả thực không ít, tầm mười người, đi trước dàn hàng cho một bạch nhân đi lên lầu.
“A…”
Bị Tào Tín cuồng kéo tay áo, Lộ Thương không khỏi hờn giận, đánh gãy suy nghĩ nãy giờ của hắn mà quay ra…
Quay đầu đến, ánh mắt hắn rơi vào bạch nhân y kia.
Chỉ trong nháy mắt, lại như ngàn năm đã qua.
Bạch nhân y gương mặt, lông mày đều nhẹ nhàng thanh thoát như nước suối mùa thu, da trắng như ngọc, lạnh như vậy lại chỉ mặc một manh áo mỏng…không biết làm từ chất liệu gì, chỉ thấy tà áo phiêu động trong gió, làm y nhìn như tiên nhân giáng trần.
Y tựa hồ không biết tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm mình, chỉ có ánh mắt nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt Lộ Thương, chính là si ngốc giật mình đứng lặng ở bên ghế.
Cẩm y nhân bên người bỗng quỳ rạp xuống hô lớn
“ Bệ hạ cung thỉnh Lộ Hầu gia quay về kinh.”
Tĩnh vươn hay tay.
“ Thương, trở về được không? Trẫm rất nhớ em”
Thanh âm của y ôn nhu đến độ Lộ Thương chưa từng nghe qua, lại như thôi miên hắn trong mộng ảo xinh đẹp này.
Mọi người đều giật mình nhìn Lộ Thương…tất cả đều đã biết Lộ Hầu gia vì hành thích vua mà bị xử tử.
Ai ngờ vị Đồng Hoàng Hầu này vẫn còn trong nhân thế, hơn nữa lại chính là thiên ưng Lộ Thương mà không ít người quen biết.
Mà một chuyện còn khó tin nhưng có thật hơn, là Tĩnh Tông Hoàng đế…người đẹp đến giật mình vừa xưng trẫm ở đây,gọi ngươi yêu trở về, đến nỗi tất cả mọi người đều không phản ứng được, thì ra là một đôi tình nhân đồng tính.
Lộ Thương sớm không nghĩ được gì nữa, tựa hồ quên luôn cả nói chuyện thế nào.
Tào Tín lại chọc chọc vào tay hắn, ý bảo hắn nhìn ngoài cửa xem.
Nguyên bản ngã tư trống trơn không một bóng người, bây giờ không biết từ lúc nào mà thị vệ trong cung đã quỳ rạp người ở đó, xem cách ăn mặc, đều là ăn mặc thường dân đang đồng loạt cúi người hô to
“ Cung nghênh Lộ hầu gia hồi cung.”
Âm lượng xé cả một khoảng trời, vang vọng cả thành Hàng Châu.
Lộ Thương nhất thời trên mặt giật giật đến co rút…tất thảy mọi người từ cao đến thấp đều biết chuyện của mình và Tĩnh rồi, chính mình chỉ sợ tại quê hương không sống yên ổn được,tất yếu lại bám thắt lưng hoàng đế làm một cái nam sủng danh hào đầy sỉ nhục đi qua quãng đời còn lại.
“ Tiểu Thương, lại đây đi! Ta tới đón em về! Trở về đi!”
Tĩnh hai tay vươn dài,chờ Lộ Thương đi đến, vẻ mặt y ôn nhu cười, xinh đẹp không thể tả nổi.
“ Thật sự là nể mặt ta quá…”
Lộ Thương bỗng nhiên nở nụ cười.
Ngay sau đó, làm một động tác mà không ai ngờ tới.
Hắn đưa tay lên đỉnh đầu, giải khai mái tóc dài … nhất thời mái tóc đến thắt lưng đổ xuống như thác đổ… rơi xuống đầy người hắn…Đại Đồng nam tử lớn lên thường để tóc dài, nam nhân có tóc dài như vậy cũng không có gì ngạc nhiên.
Mọi người vẫn đang sững sờ không hiểu rõ, hắn lại đột nhiên rút dao bên hông, động tác nhanh như sét đánh không kịp bưng tai, cắt mái tóc dài, nắm chặt vào trong tay,
Nhất thời tất cả lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người trộm đem ánh mắt liếc về phía Tĩnh, đoán không ra sự tình sẽ phát triển thế nào.
Chỉ thấy Tĩnh sắc mặt trở nên trắng bệch, nét dịu dàng ôn nhu trong mắt biến mất, chỉ thấy một vẻ lạnh thấu xương gắt gao nhìn Lộ Thương, trừng mắt trước vẻ mặt bình tĩnh của Lộ Thương.
Lộ Thương cất bước về phía trước, cách Tĩnh khoảng chừng mười bước chân thì dừng lại.
Nhẹ buông tay, sợi tóc thật dài đen nhánh phất phơ trong gió rơi xuống, bay đến chân Tĩnh.
“ Cho ngươi! Từ nay chúng ta không ai nợ ai.”
Cái miệng hắn cư nhiên lộ ra nét cười, chậm rãi lui về sau, đứng chắn trước các huynh đệ.
Bọn Tào Tín thật đã muốn ngây người, cứng họn nhìn một màn, không biết phải nói cái gì.
“ Trở về đi! Bệ Hạ!”
Lộ Thương lại mở miệng.
“ Ngươi cũng thấy đấy, ta đã cắt tóc thề… cả đời này không bao giờ quay về Đồng An nữa. Bất quá xin ngươi yên tâm, tuyệt đối cũng sẽ không bao giờ có người khác! Cho nên…”
“ Xin ngươi buông tha cho ta đi.”
Nói ra những lời này, hắn giống như hoàn thành tâm nguyện, từ sâu trong tâm khảm thở dài một hơi.
Tĩnh cắn cắn môi, cơ mặt run rẩy không thể khống chế được.
Y chằm chằm nhìn những sợi tóc đen trên mặt đất như có thần, nhìn đến mức giống như đem mặt đất đào thành một cái động mới cam tâm.
“ Buông tha đại ca của nhà ta đi…”
Phía sau, Cát Thanh muốn đứng ra, bị Lộ Thương một phen cản lại.
“ Nhanh chóng quên ta đi… Thiên hạ rộng lớn, nam nhân giống như ta rất nhiều… Chẳng lẽ bệ hạ không để ý đến bộ dáng và địa vị của mình hay sao? Cần gì phải cưỡng bức một người tâm đã chết như ta?”
Lộ Thương cắt tóc, nhưng lại giống như tiễn đi tất cả vướng bận trong lòng, cả người cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, cách nói chuyện với Tĩnh cũng trở nên phi thường ôn hòa.
“ Không cần! Ta không cần!”
Tĩnh trừng mắt nhìn Lộ Thương, ngay sau đó hét lên điên cuồng, làm cho tất cả mọi người giật mình.
“ Nói cho ta biết, làm thế nào mới khiến em hồi tâm chuyển ý? Cái gì cũng có thể, nói cho ta biết.”
Y bước từng bước về phía Lộ Thương, từng bước một, dần dần càng ngày càng gần Lộ Thương.
Lộ Thương cố nén xúc động lui về sau, lại nhịn không được mà dần dần lùi đến cửa sổ.
Chưa từng nhìn thấy biểu tình như vậy trên mặt y, nhưng hắn cũng rõ sự mềm lòng sẽ một lần nữa đẩy hắn xuống vực sâu không lối thoát,giãy dụa trong cái địa ngục yêu thương ấy không được, trọn đời không thể siêu sinh.
Không ai có thể cứu mình ngoài chính mình…
Chỉ có dựa vào quyết tâm của mình mà thôi.
Tâm một lần nữa đứng lên, hắn cường ngạnh ngẩng đầu nhìn lên
“ Thật xin lỗi, cả đời này ta tuyệt đối không quay về!”
Tĩnh nhất thời giống như nghe thấy án tử hình, không ai dám nhìn thẳng gương mặt đó, sợ bị cỗ oán khí đó làm cho tan nát thần hồn.
Ngay sau đó, đến phiên Tĩnh làm một chuyện tuyệt đối ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Y vọt tới trước mặt Lộ Thương, mọi người vẫn nghĩ y hẳn là quá độ phẫn nộ có thể rút kiếm giết chết người thẳng thừng cự tuyệt y, nhưng y lại :“ Bùm” một tiếng, quỳ xuống trên mặt đất, nhìn chằm chằm Lộ Thương đang khiếp sợ mà lên tiếng.
“ Trở về đi! Ta xin em…”
Tất cả mọi người bị dọa cho ngây ngô, Lộ Thương cũng ngây người~~
Cảm giác Tĩnh tiến đến ôm lấy hai chân mình, hắn quên cả né tránh, giống như hóa đá đứng yên đó.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“ Cút, tất cả cút hết ra ngoài cho ta.”
Tĩnh bỗng nhiên rít lên, tất cả mọi người như nghe thấy Diêm Vương phán lệnh, bừng tỉnh đại mông, vội vàng chạy thoát thân ra ngoài, trên mặt vẫn còn biểu tình không tin được, thẳng đến lúc chạy được đến hai dặm ra ngoài rồi mới nhìn ra biểu tình của mình quỷ dị đến cỡ nào.
“ Trở về….trở về… xin em trở về…”
Tĩnh giống như đứt đoạn hết suy nghĩ, liều mạng ôm lấy Lộ Thương hô lên.
Cho đến lúc cảm nhận được đùi có chút ướt át, Lộ Thương mới tỉnh ra, nước mắt ư?
Tĩnh…
Khóc…
Trong nháy mắt, Lộ Thương nghĩ mình đang nằm mơ, tiếp theo lại nghĩ hẳn là mình bị giết, trước khi chết sinh ra ảo giác…hắn không khỏi nghi ngờ, cho tay lên miệng, cắn một miếng thật mạnh…
Sự thật vẫn cứ trần trụi là sự thật.
Tĩnh vẫn gắt gao ôm chặt lấy chân Lộ Thương không chịu buông, thậm chí bắt đầu như đứa trẻ nhỏ, thanh âm nức nở: “ Ô…trở về, Thương…trở về…”
Hai người chúng ta ở đây, nhất định là có một người điên.
Ngó ngoài trời màn đêm mênh mông mờ mịt nghĩ…thế giới này hỏng mất…
Tĩnh cư nhiên lại ôm mình mà rơi nước mắt…cái người trước kia đem mình ngược mê đủ kiểu có phải Tĩnh không? Cái con người kiêu ngạo không ai bì nổi mà đúng là y có đủ điều kiện để kiêu ngạo không ai bì nổi kia, Tĩnh? Cái con người luôn một thân áo trắng đứng cười tà, Tĩnh?
Không được…
Ta không được….
Ngay sau đó hắn giống như một cây non ngã gục xuống, ngã xuống nam nhân đang giống như đứa nhỏ bù lu bù loa khóc trong ngực hắn kia…
Nguyên lai ta không có cách nào né tránh được bàn tay y…đáng thương là chính mình thế nào lại nghĩ có cách quay đầu, thề đến như thế rồi vẫn không có cách nào thoát khỏi y…chính mình thật sự là khờ dại đến đáng thương.
Suy nghĩ cuối cùng trong óc nhanh chóng chìm vào bóng đêm, kéo theo cả quyết tâm của Lộ Thương, làm cho hắn mềm nhũn rúc vào ngục Tĩnh, hôn mê bất tỉnh.
Tĩnh ôm Lộ Thương hiên ngang bước ra khỏi Thiên Hương lầu, bước lên xe ngựa xa hoa tráng lệ,cao giọng nói:
“ Chạy suôt đêm cho trẫm, ngay lập tức quay về Đồng An”
Lại nhìn thấy đám Tào Tín một bên ngơ ngác không hiểu chuyện gì, Tĩnh hơi nhích một bên lông mi :“ Còn thất thần gì nữa? Còn không mau lên ngựa, cùng nhau quay về Đồng An.”
Đoàn xe chậm rãi hướng về Đồng An suốt đêm đi, mọi người vẫn không thể tin nổi chuyện gì trước mắt, hiển nhiên là không hiểu được chủ tử của bọn họ rút cuộc dùng chiêu gì để cướp tình nhân về, không biết chiêu thức ác độc đến đâu làm người ta bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Chậm rãi mở hai mắt, soi thẳng vào mắt hắn là hai mắt xinh đẹp như ánh trăng trong sáng dịu dàng…Lộ Thương bỗng như nhìn thấy lúc này Tĩnh thật khác…
Ánh trăng từ từ rơi xuống, kéo rơi tấm màn mỏng của y,kéo xuống cả kiêu ngạo và tự tôn của y, đem tất cả tình cảm của mình phơi bày dưới ánh trăng dịu hiền…
Lộ Thương biết:
Từ nay về sau
Hai người thật sự ở chung một chỗ.
Tác giả :
Tinh Bảo Nhi