Hoa Giải Phẫu Học
Chương 24: Nơi nào có thu nơi đó có dạ
Trước khi Tần Vương xuống núi, không biết hắn vô tình hay cố ý không hẹn mà gặp tôi ở hoa viên.
“Lưu Huỳnh cô nương!”, hắn gọi ta, ngừng một chút rồi nói tiếp, “Ta phát hiện, nàng rất đặc biệt.”
Tôi lấy làm kinh hãi, một cảm giác sợ hãi xông thẳng lên đại não.
Nếu như, nếu như tôi được Hoàng Đế xem trọng thì biết làm thế nào?! Thiên hạ, đều là thiên hạ của hắn, muốn trốn cũng không trốn được, vậy tôi còn đến đây làm gì! Cái tôi muốn, không phải là trở thành ái phi của Hoàng Đế, rơi vào vũng lầy cung đấu đâu!
Tần Vương khẽ cười, nói ra một câu, khiến tôi lập tức đả thông, tôi thực sự đã nghĩ quá lên rồi.
“Thu Viễn quả thật là người hoàn hảo, mắt nhìn người của cô nương thật khá!”
Tôi hầu như không có biểu hiện ra mặt tình cảm của mình với Nhiếp Thu Viễn, vậy mà hắn cũng có thể nhìn thấu, không hổ là Chân Long thiên tử, quả nhiên ánh mắt cực kỳ sắc bén.
Tuy nhiên nghe hắn nói những lời này quả thật làm trong lòng tôi thấy ngọt ngào, tăng thêm mấy phần ấn tượng tốt với hắn.
Vì vậy, tôi như biến thành một bà đồng trao cho hắn một lễ vật, rồi nói với hắn những câu thần thần bí bí, giống như lời tiên tri: “Sau hai tháng nữa, là ngày lành tháng tốt, Lưu Huỳnh trước tiên chúc mừng Tần Vương điện hạ!”
Hắn sững sờ một chút, ngay sau đó liền rõ ý của tôi, nở nụ cười: “Cảm ơn lời chúc lành của nàng, có muốn không….?”
Tần Vương nhìn tôi, ánh mắt mang hàm ý sâu xa: “Có muốn ta ban hôn cho nàng không?”
Lại có chuyện tốt như thế sao! Tôi từ trước đến nay chưa hề nghĩ đến. Tôi ngẫm nghĩ một chút, thở dài, nhưng cuối cùng vẫn từ chối.
“Lưu Huỳnh nghĩ, không chỉ là thể xác mà cần phải có tấm chân tình, vì vậy nên …”
Vẫn là nên tự mình xuất mã hành động đi!
Tần Vương gật đầu cười cười. Hoàng Đế cổ đại thật bình dị và gần gũi. Đến thời đại này vẫn thật là tốt.
Tần Vương đi rồi, thời gian trôi qua cũng bình lặng. Trung tâm hậu cần Bát Tử Sơn ngày càng vững mạnh, phồn vinh phát triển càng ngày càng lớn. Cuối tháng kết sổ, tiền bạc bắt đầu có nhiều hơn.
Thàng ngày sống yên ổn đến rồi, có thể an an bình bình kinh doanh hợp pháp, ai cũng chỉ muốn làm giàu, có ai muốn đi trộm gà bắt chó đâu, nghèo hèn làm sao sống sót nổi? Người sống nhờ hít thở, Phật sống nhờ hương khói, từ trước đến nay cũng chỉ là do quan bức dân phản. Bây giờ, Bát Tử Sơn có hẳn một con đường phát triển cho riêng mình, tự nhiên xã hội cũng yên bình thôi.
Hai tháng trôi qua rất nhanh, truyền đến tin Hoàng Đế muốn thoái vị để an hưởng tuổi gìa, Tần Vương đăng cơ, thông báo tin tức đại xá toàn thiên hạ.
Xem ra mấy quyển sách ghi chép các niên biểu cũng rất đáng tin. Còn những chuyện vô căn cứ, thật ra cũng còn rất nhiều, bởi vì với thế giới này tôi có thể cảm nhận được hoan hỉ và kinh sợ.
Các nhà lịch sử học chỉ ghi chép lại mốc thời điểm diễn ra sự kiện, còn những việc xảy ra sau lưng đó thì không hề không hề ghi chép. Vì vậy, thật ra mà nói thế giới này so với tưởng tượng của chúng ta còn rất nhiều điều thú vị.
Xem đi, hôm nay Bát Tử Sơn đón khách quý tới.
Lúc ấy Lạc Đại Xuân đang nỗ lực giúp tôi ‘nhớ lại’ kiếm pháp của mình. Có người nói kiếm pháp cơ bản của tôi rất tốt, nhưng bây giờ rõ ràng đã bị phế hết, vừa ra tay, đều là chân đấm quyền đá cận chiến Vịnh Xuân Quyền, khiến cho anh ấy chả hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Dưới sự chỉ đạo của anh tôi cầm trường kiếm tận lực khoa tay múa chân, lại nghe thấy bên ngoài vang lên những tiếng xôn xao ầm ĩ.
“Chuyện gì?” Lạc Đại Xuân hỏi.
“Đường chủ, tiểu thư, mau nhanh ra ngoài một chút, đến rồi, đến rồi …”. Người ở bên ngoài mệt bở hơi tai đến mức không thể nói tròn câu được. Hai chúng tôi chỉ còn cách buông kiếm, tự mình ra ngoài xem sao.
Bên ngoài đại sảnh tụ tập một đám người áo quần là lượt, thần sắc nghiêm túc, khí khái bất phàm. Đứng chính giữa đương nhiên là vị thái giám, hộ vệ đứng xung quanh.
Đây là người của hoàng thất, là Hoàng Đế, người mang quà đến rồi!
“Bát Tử Sơn chủ Diệp Thị - Nhị nương Cúc Bách Nhật, thiếu chủ Nhiếp Thu Viễn tiếp chỉ.”
Hình thức là phải có, chúng tôi nhanh chóng chuẩn bị hương án, đối với thánh chỉ của Chân Long Thiên Tử phải được bái theo lễ nghi. Khi dập đầu bái lạy, trong lòng tôi tự nhủ: “Này, lẽ nào đây được gọi là ân xá sao?”
Thánh chỉ là như vậy … ‘Kỳ Hoa’
*Kỳ hoa: tinh hoa, đặc sắc
Vì Bát Tử Sơn mà đích thân Hoàng đế hạ bút, đề tặng một đại kim biển để chúng tôi treo lên. Trong đó hàm ý: Bát tử sơn là do ta ‘bảo kê’, ai dám đến lộn xộn!
Nhìn tấm biển khắc sáu chữ “Bát Tử Sơn Hắc Phong Trại” sáng loáng tôi không biết phải nên nói những lời thế nào. Thân là vua một nước, lại tặng kim biển cho sơn tặc. Hậu thế có “Phụng chỉ điền từ Liễu Tam Biến”, đây là muốn chúng ta phụng chỉ làm gì? Phụng chỉ cướp đoạt?
Tuy nhiên, với tấm biển này chúng tôi coi như chính thức được tẩy trắng, sau này có thể an an ổn ổn mà kiếm sống. Tâm trạng mọi người cực kỳ vui vẻ.
Còn có thánh chỉ thứ hai.
“Ngự đệ Nhiếp Thu Viễn nhậm chức huyện lệnh huyện Y Xuyên, chức vị lục phẩm.”
Trong lòng tôi hơi chấn động, đây mới chính là con đường tôi đã đọc được trong sách sử hay sao?
Huyện Y Xuyên, trực thuộc Hà Nam, khu vực Lạc Dương. Là Lạc Dương nhưng nằm thành Đông, là khu vực rất trọng yếu. Huyện lệnh huyện Y Xuyên, địa bàn tuy không lớn lắm,cấp bậc tuy không cao, nhưng cũng là quan phụ mẫu, cũng mang danh cai quản một vùng, đồng thời cũng mang danh nghĩa - - xử án.
Nhưng … “Ngự đệ” …
Trong đầu của tôi liên tục hiện lên hình ảnh Quốc Vương Nữ Nhi lúc nào cũng quay sang Đường Tăng gọi một tiếng ‘ngự đệ ca ca’ trong phim Tây Du Ký.
Đại khái Đường Thái Tông Lý Thế Dân đều có anh em kết nghĩa khắp tứ phương.
Thật ra còn thánh chỉ thứ ba. Nhưng đây là thánh chỉ mang tính chất bí mật.
Đạo bí chỉ này là dành riêng cho Nhiếp Thu Viễn, Lạc Đại Xuân, Hàn Mị Lan và tôi.
Cho phép ba chúng tôi cùng Nhiếp Thu Viễn đi Y Xuyên, cùng anh ấy làm việc, cùng anh ấy cai quản tốt mọi việc. Trong bí chỉ Lý Thế Dân giải thích, hiện tại hắn mới đăng cơ, tất cả các quan hệ chưa thể nào êm đẹp, vì vậy không ban cho Nhiếp Thu Viễn một chức quan lớn là tương đối an toàn. Giữa những hàng ý tứ, hắn đối với Nhiếp Thu Viễn cực kỳ tin tưởng, cảm thấy đây nhất định sẽ là trụ cột của quốc gia.
Tiếp xúc một quãng thời gian, tôi cảm giác Lý Thế Dân người này có một loại khí thế bức người, ánh mắt cực kỳ sắc bén. Hắn luôn luôn nhìn thấu được những điều mà người khác không thể nhìn thấy. Có thể lần này, hắn đã nhìn ra mối tương quan của bốn người chúng tôi nên nhất quyết cho chúng tôi tụ lại cùng nhau?
Chúng tôi cảm tạ ân điển, Nhiếp Thu Viễn suy nghĩ gì đó rồi khẽ cau mày, sau đó anh ấy đề bút viết cho nghĩa huynh một phong thư nhờ công công gửi trở về.
Chúng tôi sẽ khởi hành ít bữa nữa, sắp bước sang một đoạn đường mới. Con đường này chính là lý tưởng trong thâm tâm của tôi, bởi vì ưu thế của tôi sẽ ngày càng được nâng cao. Vì vậy tôi cực kỳ hưng phấn, có thể nói còn hưng phấn hơn bọn họ gấp nhiều lần.
Tôi chợt nghĩ, hình như tôi cũng nên nói lời tạm biệt với người kia.
“U Dạ công tử, huynh ở đâu? Gặp mặt được không?”, phương thức ‘gọi hồn’ của tôi có chút khác biệt, nhưng tôi cảm giác, hắn có thể nghe thấy.
Anh ấy, là một người rất thú vị, còn đi cùng tôi kiểm nghiệm thi thể, chúng tôi có một loại rất ăn ý khó diễn tả. Bây giờ tôi sắp đi Y Xuyên nên muốn chào anh một tiếng, thật ra, trong lòng tôi có hơi tiếc nuối.
Quả nhiên, canh ba U Dạ công tử lại đánh thức tôi dậy.
“Tìm ta sao?”, người mang mặt nạ đẹp trai dùng phúc ngữ nói chuyện.
“Huynh đợi một chút”, tôi cào cào mái tóc rối bù xù, xoa cặp mắt đang ngái ngủ nói.
Không hiểu tại sao trước mặt anh tôi vô thức trở lại nguyên hình, có thể chính anh cũng cảm thấy tôi kỳ lạ, không giống người bình thường.
Tôi lấy một ấm nước từ giếng nước trong sân mang vào, cái này là tôi cố ý để cho nước được lạnh. Tôi lấy chén Thanh tử trong ấm đổ ra cho anh ấy uống.
Anh ngồi xuống, húp một ngụm, nở nụ cười: “Đây là gì, uống rất ngon!
Là lấy hoa quế và mơ sắc chung với nhau. Tôi cố tình xuống núi vào tiệm thuốc mua mơ và sơn tra, về nấu theo tỉ lệ 1:1, cho thêm chút cam thảo và trần bì, đường phèn, đem nấu lên. Hiện tại đang mùa hoa quế, vì vậy trong nước mơ có thêm vài cánh hoa quế, hương vị chua chua ngọt ngọt, hương thơm phưng phức. Tuy rằng, đây là vùng đất của cây mơ nhưng cách làm nước mơ này thời Thanh mới có, tôi quan sát thời này chưa ai làm.
“Đây là loại thức uống giải nhiệt. Muội, muốn báo đáp huynh, nhưng không biết làm gì, chỉ còn cách làm món này.”
Khóe môi anh đượm ý cười: “ … Trời … hơi lạnh rồi … nhưng mà mùi vị rất ngon, huynh rất thích.”
Tôi chỉ chắm chăm xem nên làm món gì thì thích hợp, quên mất bây giờ đã tháng tám âm lịch, cần gì phải ‘giải nhiệt’.
“Chúng tôi sắp phải đi rồi!”, tôi ngần ngừ một chút, sắp xếp ý tứ, nhưng từ chia tay chưa kịp nói ra đã bị hắn cắt ngang.
“Huynh biết mà!”, U Dạ dửng dưng như không nói, “Đi Y Xuyên đúng không? Huynh cũng đi!”
“Huynh cũng đi?!” Tôi kinh ngạc, rất kinh ngạc nhưng trong lòng thấp thoáng tia vui mừng/
“Nơi nào có Thu, nơi ấy có Dạ”, U Dạ công tử cười cười nói.
Vốn dĩ họ liên quan rất mật thiết. Nhưng mối quan hệ này là gì đây? ‘Dạ’ là một hình thái tồn tại, chân tướng vụ việc là thế nào?
Tất cả mọi việc như một tấm màn bí mật. Nhưng tôi cũng không nôn nóng, tôi tin tưởng, một ngày nào đó tôi cũng sẽ mổ sẽ được đóa hoa ấy, từng cánh qua, nhụy hoa, xé đi tấm màn này, thì một Nhiếp Thu Viễn chân chân thực thực sẽ hiện ra.
Tuy nhiên, ‘Thu’ và ‘Dạ’ hai từ này đại biểu cho hai người bọn họ, dĩ nhiên không thấy nghịch ý mà lại còn dào dạt ý thơ nữa đây.
-x-x-x-x-x-x-x-x-
Tác giả: Quyển thứ nhất đã kết thúc. Hai người Diệp Chân Chân cùng nam thần bước qua hành trình mới. Cuối cùng ‘Thu’ từ đâu mà đến ‘Dạ’ là nhân vật thế nào? Nam thần mà Diệp Chân Chân mê mẩn đến cùng là nhân vật như thế nào? Phía trước có thể có hay không còn một soái ca đang đợi cô? Diệp Chân Chân có thành công ‘trộm’ được trái tim nam thần? Mời đón đọc quyển tiếp theo.
“Lưu Huỳnh cô nương!”, hắn gọi ta, ngừng một chút rồi nói tiếp, “Ta phát hiện, nàng rất đặc biệt.”
Tôi lấy làm kinh hãi, một cảm giác sợ hãi xông thẳng lên đại não.
Nếu như, nếu như tôi được Hoàng Đế xem trọng thì biết làm thế nào?! Thiên hạ, đều là thiên hạ của hắn, muốn trốn cũng không trốn được, vậy tôi còn đến đây làm gì! Cái tôi muốn, không phải là trở thành ái phi của Hoàng Đế, rơi vào vũng lầy cung đấu đâu!
Tần Vương khẽ cười, nói ra một câu, khiến tôi lập tức đả thông, tôi thực sự đã nghĩ quá lên rồi.
“Thu Viễn quả thật là người hoàn hảo, mắt nhìn người của cô nương thật khá!”
Tôi hầu như không có biểu hiện ra mặt tình cảm của mình với Nhiếp Thu Viễn, vậy mà hắn cũng có thể nhìn thấu, không hổ là Chân Long thiên tử, quả nhiên ánh mắt cực kỳ sắc bén.
Tuy nhiên nghe hắn nói những lời này quả thật làm trong lòng tôi thấy ngọt ngào, tăng thêm mấy phần ấn tượng tốt với hắn.
Vì vậy, tôi như biến thành một bà đồng trao cho hắn một lễ vật, rồi nói với hắn những câu thần thần bí bí, giống như lời tiên tri: “Sau hai tháng nữa, là ngày lành tháng tốt, Lưu Huỳnh trước tiên chúc mừng Tần Vương điện hạ!”
Hắn sững sờ một chút, ngay sau đó liền rõ ý của tôi, nở nụ cười: “Cảm ơn lời chúc lành của nàng, có muốn không….?”
Tần Vương nhìn tôi, ánh mắt mang hàm ý sâu xa: “Có muốn ta ban hôn cho nàng không?”
Lại có chuyện tốt như thế sao! Tôi từ trước đến nay chưa hề nghĩ đến. Tôi ngẫm nghĩ một chút, thở dài, nhưng cuối cùng vẫn từ chối.
“Lưu Huỳnh nghĩ, không chỉ là thể xác mà cần phải có tấm chân tình, vì vậy nên …”
Vẫn là nên tự mình xuất mã hành động đi!
Tần Vương gật đầu cười cười. Hoàng Đế cổ đại thật bình dị và gần gũi. Đến thời đại này vẫn thật là tốt.
Tần Vương đi rồi, thời gian trôi qua cũng bình lặng. Trung tâm hậu cần Bát Tử Sơn ngày càng vững mạnh, phồn vinh phát triển càng ngày càng lớn. Cuối tháng kết sổ, tiền bạc bắt đầu có nhiều hơn.
Thàng ngày sống yên ổn đến rồi, có thể an an bình bình kinh doanh hợp pháp, ai cũng chỉ muốn làm giàu, có ai muốn đi trộm gà bắt chó đâu, nghèo hèn làm sao sống sót nổi? Người sống nhờ hít thở, Phật sống nhờ hương khói, từ trước đến nay cũng chỉ là do quan bức dân phản. Bây giờ, Bát Tử Sơn có hẳn một con đường phát triển cho riêng mình, tự nhiên xã hội cũng yên bình thôi.
Hai tháng trôi qua rất nhanh, truyền đến tin Hoàng Đế muốn thoái vị để an hưởng tuổi gìa, Tần Vương đăng cơ, thông báo tin tức đại xá toàn thiên hạ.
Xem ra mấy quyển sách ghi chép các niên biểu cũng rất đáng tin. Còn những chuyện vô căn cứ, thật ra cũng còn rất nhiều, bởi vì với thế giới này tôi có thể cảm nhận được hoan hỉ và kinh sợ.
Các nhà lịch sử học chỉ ghi chép lại mốc thời điểm diễn ra sự kiện, còn những việc xảy ra sau lưng đó thì không hề không hề ghi chép. Vì vậy, thật ra mà nói thế giới này so với tưởng tượng của chúng ta còn rất nhiều điều thú vị.
Xem đi, hôm nay Bát Tử Sơn đón khách quý tới.
Lúc ấy Lạc Đại Xuân đang nỗ lực giúp tôi ‘nhớ lại’ kiếm pháp của mình. Có người nói kiếm pháp cơ bản của tôi rất tốt, nhưng bây giờ rõ ràng đã bị phế hết, vừa ra tay, đều là chân đấm quyền đá cận chiến Vịnh Xuân Quyền, khiến cho anh ấy chả hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Dưới sự chỉ đạo của anh tôi cầm trường kiếm tận lực khoa tay múa chân, lại nghe thấy bên ngoài vang lên những tiếng xôn xao ầm ĩ.
“Chuyện gì?” Lạc Đại Xuân hỏi.
“Đường chủ, tiểu thư, mau nhanh ra ngoài một chút, đến rồi, đến rồi …”. Người ở bên ngoài mệt bở hơi tai đến mức không thể nói tròn câu được. Hai chúng tôi chỉ còn cách buông kiếm, tự mình ra ngoài xem sao.
Bên ngoài đại sảnh tụ tập một đám người áo quần là lượt, thần sắc nghiêm túc, khí khái bất phàm. Đứng chính giữa đương nhiên là vị thái giám, hộ vệ đứng xung quanh.
Đây là người của hoàng thất, là Hoàng Đế, người mang quà đến rồi!
“Bát Tử Sơn chủ Diệp Thị - Nhị nương Cúc Bách Nhật, thiếu chủ Nhiếp Thu Viễn tiếp chỉ.”
Hình thức là phải có, chúng tôi nhanh chóng chuẩn bị hương án, đối với thánh chỉ của Chân Long Thiên Tử phải được bái theo lễ nghi. Khi dập đầu bái lạy, trong lòng tôi tự nhủ: “Này, lẽ nào đây được gọi là ân xá sao?”
Thánh chỉ là như vậy … ‘Kỳ Hoa’
*Kỳ hoa: tinh hoa, đặc sắc
Vì Bát Tử Sơn mà đích thân Hoàng đế hạ bút, đề tặng một đại kim biển để chúng tôi treo lên. Trong đó hàm ý: Bát tử sơn là do ta ‘bảo kê’, ai dám đến lộn xộn!
Nhìn tấm biển khắc sáu chữ “Bát Tử Sơn Hắc Phong Trại” sáng loáng tôi không biết phải nên nói những lời thế nào. Thân là vua một nước, lại tặng kim biển cho sơn tặc. Hậu thế có “Phụng chỉ điền từ Liễu Tam Biến”, đây là muốn chúng ta phụng chỉ làm gì? Phụng chỉ cướp đoạt?
Tuy nhiên, với tấm biển này chúng tôi coi như chính thức được tẩy trắng, sau này có thể an an ổn ổn mà kiếm sống. Tâm trạng mọi người cực kỳ vui vẻ.
Còn có thánh chỉ thứ hai.
“Ngự đệ Nhiếp Thu Viễn nhậm chức huyện lệnh huyện Y Xuyên, chức vị lục phẩm.”
Trong lòng tôi hơi chấn động, đây mới chính là con đường tôi đã đọc được trong sách sử hay sao?
Huyện Y Xuyên, trực thuộc Hà Nam, khu vực Lạc Dương. Là Lạc Dương nhưng nằm thành Đông, là khu vực rất trọng yếu. Huyện lệnh huyện Y Xuyên, địa bàn tuy không lớn lắm,cấp bậc tuy không cao, nhưng cũng là quan phụ mẫu, cũng mang danh cai quản một vùng, đồng thời cũng mang danh nghĩa - - xử án.
Nhưng … “Ngự đệ” …
Trong đầu của tôi liên tục hiện lên hình ảnh Quốc Vương Nữ Nhi lúc nào cũng quay sang Đường Tăng gọi một tiếng ‘ngự đệ ca ca’ trong phim Tây Du Ký.
Đại khái Đường Thái Tông Lý Thế Dân đều có anh em kết nghĩa khắp tứ phương.
Thật ra còn thánh chỉ thứ ba. Nhưng đây là thánh chỉ mang tính chất bí mật.
Đạo bí chỉ này là dành riêng cho Nhiếp Thu Viễn, Lạc Đại Xuân, Hàn Mị Lan và tôi.
Cho phép ba chúng tôi cùng Nhiếp Thu Viễn đi Y Xuyên, cùng anh ấy làm việc, cùng anh ấy cai quản tốt mọi việc. Trong bí chỉ Lý Thế Dân giải thích, hiện tại hắn mới đăng cơ, tất cả các quan hệ chưa thể nào êm đẹp, vì vậy không ban cho Nhiếp Thu Viễn một chức quan lớn là tương đối an toàn. Giữa những hàng ý tứ, hắn đối với Nhiếp Thu Viễn cực kỳ tin tưởng, cảm thấy đây nhất định sẽ là trụ cột của quốc gia.
Tiếp xúc một quãng thời gian, tôi cảm giác Lý Thế Dân người này có một loại khí thế bức người, ánh mắt cực kỳ sắc bén. Hắn luôn luôn nhìn thấu được những điều mà người khác không thể nhìn thấy. Có thể lần này, hắn đã nhìn ra mối tương quan của bốn người chúng tôi nên nhất quyết cho chúng tôi tụ lại cùng nhau?
Chúng tôi cảm tạ ân điển, Nhiếp Thu Viễn suy nghĩ gì đó rồi khẽ cau mày, sau đó anh ấy đề bút viết cho nghĩa huynh một phong thư nhờ công công gửi trở về.
Chúng tôi sẽ khởi hành ít bữa nữa, sắp bước sang một đoạn đường mới. Con đường này chính là lý tưởng trong thâm tâm của tôi, bởi vì ưu thế của tôi sẽ ngày càng được nâng cao. Vì vậy tôi cực kỳ hưng phấn, có thể nói còn hưng phấn hơn bọn họ gấp nhiều lần.
Tôi chợt nghĩ, hình như tôi cũng nên nói lời tạm biệt với người kia.
“U Dạ công tử, huynh ở đâu? Gặp mặt được không?”, phương thức ‘gọi hồn’ của tôi có chút khác biệt, nhưng tôi cảm giác, hắn có thể nghe thấy.
Anh ấy, là một người rất thú vị, còn đi cùng tôi kiểm nghiệm thi thể, chúng tôi có một loại rất ăn ý khó diễn tả. Bây giờ tôi sắp đi Y Xuyên nên muốn chào anh một tiếng, thật ra, trong lòng tôi có hơi tiếc nuối.
Quả nhiên, canh ba U Dạ công tử lại đánh thức tôi dậy.
“Tìm ta sao?”, người mang mặt nạ đẹp trai dùng phúc ngữ nói chuyện.
“Huynh đợi một chút”, tôi cào cào mái tóc rối bù xù, xoa cặp mắt đang ngái ngủ nói.
Không hiểu tại sao trước mặt anh tôi vô thức trở lại nguyên hình, có thể chính anh cũng cảm thấy tôi kỳ lạ, không giống người bình thường.
Tôi lấy một ấm nước từ giếng nước trong sân mang vào, cái này là tôi cố ý để cho nước được lạnh. Tôi lấy chén Thanh tử trong ấm đổ ra cho anh ấy uống.
Anh ngồi xuống, húp một ngụm, nở nụ cười: “Đây là gì, uống rất ngon!
Là lấy hoa quế và mơ sắc chung với nhau. Tôi cố tình xuống núi vào tiệm thuốc mua mơ và sơn tra, về nấu theo tỉ lệ 1:1, cho thêm chút cam thảo và trần bì, đường phèn, đem nấu lên. Hiện tại đang mùa hoa quế, vì vậy trong nước mơ có thêm vài cánh hoa quế, hương vị chua chua ngọt ngọt, hương thơm phưng phức. Tuy rằng, đây là vùng đất của cây mơ nhưng cách làm nước mơ này thời Thanh mới có, tôi quan sát thời này chưa ai làm.
“Đây là loại thức uống giải nhiệt. Muội, muốn báo đáp huynh, nhưng không biết làm gì, chỉ còn cách làm món này.”
Khóe môi anh đượm ý cười: “ … Trời … hơi lạnh rồi … nhưng mà mùi vị rất ngon, huynh rất thích.”
Tôi chỉ chắm chăm xem nên làm món gì thì thích hợp, quên mất bây giờ đã tháng tám âm lịch, cần gì phải ‘giải nhiệt’.
“Chúng tôi sắp phải đi rồi!”, tôi ngần ngừ một chút, sắp xếp ý tứ, nhưng từ chia tay chưa kịp nói ra đã bị hắn cắt ngang.
“Huynh biết mà!”, U Dạ dửng dưng như không nói, “Đi Y Xuyên đúng không? Huynh cũng đi!”
“Huynh cũng đi?!” Tôi kinh ngạc, rất kinh ngạc nhưng trong lòng thấp thoáng tia vui mừng/
“Nơi nào có Thu, nơi ấy có Dạ”, U Dạ công tử cười cười nói.
Vốn dĩ họ liên quan rất mật thiết. Nhưng mối quan hệ này là gì đây? ‘Dạ’ là một hình thái tồn tại, chân tướng vụ việc là thế nào?
Tất cả mọi việc như một tấm màn bí mật. Nhưng tôi cũng không nôn nóng, tôi tin tưởng, một ngày nào đó tôi cũng sẽ mổ sẽ được đóa hoa ấy, từng cánh qua, nhụy hoa, xé đi tấm màn này, thì một Nhiếp Thu Viễn chân chân thực thực sẽ hiện ra.
Tuy nhiên, ‘Thu’ và ‘Dạ’ hai từ này đại biểu cho hai người bọn họ, dĩ nhiên không thấy nghịch ý mà lại còn dào dạt ý thơ nữa đây.
-x-x-x-x-x-x-x-x-
Tác giả: Quyển thứ nhất đã kết thúc. Hai người Diệp Chân Chân cùng nam thần bước qua hành trình mới. Cuối cùng ‘Thu’ từ đâu mà đến ‘Dạ’ là nhân vật thế nào? Nam thần mà Diệp Chân Chân mê mẩn đến cùng là nhân vật như thế nào? Phía trước có thể có hay không còn một soái ca đang đợi cô? Diệp Chân Chân có thành công ‘trộm’ được trái tim nam thần? Mời đón đọc quyển tiếp theo.
Tác giả :
Đường Thâm Thâm