Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)
Chương 183
Cung Ứng Huyền vẫn luôn là một người vô cùng thành thật, sự nghiêm túc của hắn thể hiện ở mọi phương diện. Từ sau khi đáp ứng Nhậm Diệc trước tiên tạm thời đừng gặp mặt nhưng vẫn có thể gửi tin nhắn, ngày nào hắn cũng gửi cho anh một tin.
Ngày hôm kia là một chuyện cười liên quan tới lính cứu hỏa, hôm qua là dự báo thời tiết có mưa rào, hôm nay lại đến một bài thơ tình của Kahlil Gibran*.
Nhậm Diệc nhìn bài thơ kia, dở khóc dở cười.
(*Một nhà thơ, nhà văn nổi tiếng của Ả Rập, mọi người có thể lên tìm từ khóa "thơ tình Kahlil Gibran" - một vài bài đã được dịch sang tiếng Việt, đọc thử thơ của ông để cảm nhận cách bày tỏ tình cảm đáng yêu một cách ngô nghê của Cung bé bi:3 Hồi xưa người ta nhắn tin thì có khi không thèm trả lời cơ, bây giờ thì.. =)))))
Mấy ngày nay, anh vẫn đang làm thủ tục nhập học, buổi chiều lại về trường cũ một chuyến. Trường đã bố trí ký túc xá cho anh, chẳng qua anh chỉ đến buổi trưa thôi. Nơi này cách nhà anh mười mấy km, tuy cũng không tính là gần, nhưng anh vẫn muốn về nhà ở.
Lúc này, anh đang trên đường lái xe về trung đội, điện thoại chợt reo lên một hồi. Anh vừa cầm lên nhìn thì lại là Cung Ứng Huyền gửi tới, chắc mẩm mỗi ngày hắn chỉ có thể gửi một cái thôi.
Tay hành động nhanh hơn não, Nhậm Diệc dừng xe ở ven đường.
Thứ Cung Ứng Huyền gửi tới chính là một thư mục, cũng nhắn ở phía dưới: Anh mở ra nhìn thử xem có gì quen mắt không.
Nhậm Diệc ngờ vực mở thư mục ra, sau đó lại càng sinh nghi.
Trong thư mục là mười mấy bức ảnh, đều bị che khuất cả mặt lẫn tóc, chỉ lộ ra đôi mắt.
Thế này là sao?
Nhưng anh đã phản ứng lại rất nhanh, y tá giả mạo đã tới bệnh viện tìm anh kia không phải cũng trùm đầu che mặt, chỉ lộ ra mỗi mắt sao? Anh zoom ảnh lên, nghiêm túc nhìn từng cái một.
Đúng là anh đã từng thấy đôi mắt kia, thậm chí là trừng một cách hung tợn, không dám chắc là trăm phần trăm nhận ra được, nhưng ít nhất cũng có thể loại trừ sự khác biệt quá lớn.
Mắt hai mí, hốc mắt thâm quầng, ánh mắt rất ác liệt, tuổi tác hẳn là trên bốn mươi. Nhậm Diệc suy ngẫm những điều kiện sàng lọc này, cuối cùng chọn ra ba người nhìn khá quen mắt, gửi lại cho Cung Ứng Huyền: "Ba người này khá giống, nhưng anh cũng không dám xác nhận. Nếu trong đây có kẻ tình nghi, kết hợp với miêu tả về vóc dáng và giọng nói của anh thì có thể khoanh vùng không?"
Cung Ứng Huyền đáp: Được.
Nhậm Diệc ngẩn người, còn muốn hỏi tiếp, nhưng rồi lại nhớ bản thân từng chính miệng bảo không quan tâm. Anh còn đang do dự, Cung Ứng Huyền lại gửi thêm một tin nữa.
"Em nhớ anh lắm."
Trái tim Nhậm Diệc như dây đàn được gảy, âm rung uyển chuyển lay động, hồi lâu sau vẫn còn không ngừng run rẩy.
Anh không đáp lại, cũng không biết mình có thể đáp lại thế nào. Bất cứ khi nào anh cảm giác có chút mềm lòng với Cung Ứng Huyền, xương sườn của anh lại âm ỉ đau. Cơn đau này mỗi thời khắc đều đang tự nhắc nhở anh, bọn họ là vì cái gì mới đi tới ngày hôm nay.
- --
Lúc trở lại trung đội, Khúc Dương Ba kéo anh vào văn phòng, hỏi với vẻ hơi sốt ruột: "Cậu biết cảnh sát tới tìm Trần đội không?"
"Sao anh lại biết?" Nhậm Diệc hỏi ngược lại, bất kể là để bảo mật cho việc phá án hay xuất phát từ bảo vệ danh dự cho Trần Hiểu Phi, anh đều sẽ không tùy tiện nói cho ai biết.
"Khưu Ngôn kể cho tôi, cô ấy không nói chi tiết, nhưng tôi biết là có liên quan tới vụ án nhà Cung Ứng Huyền. Năm đó là Trần đội đi cùng lão đội trưởng tới hiện trường mà, bây giờ có vấn đề gì sao?"
"Trương Văn đã đánh cắp một phần báo cáo xuất cảnh của Trần đội năm đó, bây giờ bọn họ muốn hãm hại Trần đội để giải tội cho kẻ chủ mưu sau lưng."
Khúc Dương Ba nổi giận: "Đúng là coi trời bằng vung."
"Anh không cần lo đâu, cây ngay không sợ chết đứng."
"Tôi chưa từng nghĩ một tổ chức tà giáo lại có bản lĩnh lớn đến vậy, gây ra nhiều tội ác như thế." Khúc Dương Ba lắc đầu thở dài, "Cũng chẳng dễ dàng cho cảnh sát phải đối đầu với bọn chúng ở tiền tuyến."
"Đúng vậy... À phải rồi, bây giờ anh với đội trưởng Khưu thường xuyên liên lạc lắm à?" Ý ban đầu của Nhậm Diệc là muốn Khúc Dương Ba lưu ý tiến triển của vụ án một chút, đã buông lời tàn nhẫn rồi thì cũng ngại bị mất mặt, chỉ có thể tìm những đường khác.
Ấy thế mà Khúc Dương Ba lại phản ứng có ý vị khá sâu xa.
Y nhanh chóng nói: "Đâu có, thi thoảng thôi." Vẻ mặt tránh nặng tìm nhẹ kia dường như đang che giấu gì đó, mà lại không muốn để người ta nhận ra đều sản sinh trong nháy mắt, nhưng vẫn bị Nhậm Diệc bắt gặp.
Nhậm Diệc nhướng mày một cái, dí dỏm nói: "Ê, có chuyện gì đấy."
"Có chuyện gì là sao?"
Nhậm Diệc cười mà như không cười, nhìn Khúc Dương Ba: "Ba Ba, nói thật với bố con nào, đang yêu phải không?"
"Phắn đi." Khúc Dương Ba đã khôi phục sự bình tĩnh xưa nay, y đẩy kính mắt một cái: "Cậu có chuyện thì có."
"Lẽ nào đội trưởng Khưu không phải loại hình cậu yêu thích à? Là đại mỹ nhân đó." Nhậm Diệc huých vai mình vào vai Khúc Dương Ba, "Suốt ngày anh hỏi thăm tình hình giữa tôi với Cung Ứng Huyền, còn hóng hớt hơn cả bác gái tổ dân phố nữa. Sao thế, bây giờ lại không cho tôi hỏi thăm anh à?"
Khúc Dương Ba lườm anh một cái: "Có nói là không cho đâu, muốn nghe gì?"
"Tiến triển đến bước nào rồi?" Nhậm Diệc đột nhiên đánh giá Khúc Dương Ba từ trên xuống dưới một phen, "Đúng là anh với đội trưởng Khưu rất xứng đôi." Từ vẻ ngoài, tới học thức, năng lực, rồi gia thế, không một cái nào là không môn đăng hộ đối.
Khúc Dương Ba muốn nhịn cười, nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được mà giương lên: "Vốn tính là xác định xong mới nói cho cậu."
"Thế vẫn chưa theo đuổi được à? Có cần tôi gợi ý gì cho anh không?"
"Gay già bỏ mịa như cậu còn có thể gợi ý cho tôi gì hả." Khúc Dương Ba nói một cách tràn đầy tự tin, "Tôi nhất định sẽ thành công."
"Cũng không phải phụ nữ bình thường đâu đấy." Nhậm Diệc vỗ vỗ vai Khúc Dương Ba, tuy bây giờ lòng anh vẫn tràn đầy tức giận với Khưu Ngôn, nhưng cũng quả thực khâm phục vị nữ trung hào kiệt này. Anh đã trúng đạn ở cự ly gần, Khưu Ngôn cũng thế, nhưng chẳng được mấy ngày đã có thể hùng hổ đi bắt kẻ xấu, "Chúc anh hạnh phúc."
Khúc Dương Ba liếc anh: "Cậu sợ cô ấy à? Tôi chẳng sợ. Vốn cậu có hiểu gì về phụ nữ đâu."
"Cơ mà cái này đúng phết đấy." Nhậm Diệc cười nói, "Ba Ba, cố lên nha."
Khúc Dương Ba cũng mỉm cười: "Cậu cũng tranh đua một chút đi."
"Tôi chẳng biết có tranh được không, cũng đâu có thể kết hôn và có con cùng lúc với anh."
Khúc Dương Ba không nhịn được mà cười lớn.
"Đúng rồi, chủ nhật tôi định đến thăm cha. Đội trưởng Trần với vợ cũng tới, anh có muốn đi cùng không?" Nhậm Diệc sờ sờ đầu, "Lần trước chọc tức ông cụ rồi, bây giờ cũng lạnh nhạt với tôi. Anh dẻo miệng, giúp tôi dỗ dành cái đi."
"Không thành vấn đề."
"Còn nữa, hôm nay anh giúp tôi tìm Khưu Ngôn hỏi thăm chút nhé, bọn họ hẳn là đã điều tra ra y tá giả mạo kia rồi."
Khúc Dương Ba nhíu mày nhìn anh.
"Đúng, tôi vẫn chưa làm hòa với Cung Ứng Huyền đâu, anh hỏi giúp tôi một chút được không?"
"Cậu bảo hai người các cậu... Thôi được rồi."
- ---
Nhậm Diệc bắt đầu chuẩn bị cho việc nhập học, nghĩ đến việc bản thân sắp quay lại trường thì ít nhiều cũng muốn tìm lại sự hưng phấn của tuổi trẻ. Anh mau chóng tiến hành các loại thủ tục, ôn tập kiến thức từ trước, còn tranh thủ mua mấy bộ quần áo thường ngày lẫn quần áo thể thao, nói chung là tìm đủ thứ để lấp kín thời gian của chính mình, càng bận rộn càng tốt. Chỉ như vậy, anh mới có thể tạm thời không nghĩ về Cung Ứng Huyền, chẳng phải vướng vào tình thế tiến thoái lưỡng nan nữa.
Vào một buổi chiều nóng nực rõ ràng có xu hướng sắp vào hè, Nhậm Diệc nhận được cuộc gọi từ Cung Phi Lan.
Từ sau khi Nhạc Tân Cốc gặp chuyện, vốn dĩ anh nên đến thăm Cung Phi Lan. Một cô bé đã chịu đủ sự dằn vặt như thế là vô tội và cũng đáng thương hơn cả. Nhưng chắc khi đó chính anh cũng suy sụp, nên cũng không dám đối mặt với cô bé.
Trong điện thoại, giọng nói của cô bé trở nên già dặn hơn trước đây rất nhiều, không còn vẻ vui tươi líu ra líu ríu như chim nhỏ nữa, mà lại nói một cách trầm tĩnh: "Đội trưởng Nhậm, em sắp qua Mỹ rồi. Cuối tuần có một party tiễn em, anh tới gặp em chút được không?"
"Tối cuối tuần sao?"
"Vâng."
"Cuối tuần này tôi có tí việc, chắc là không tới kịp bữa tối, ghé muộn một chút được không?"
"Không sao đâu ạ, chỉ cần anh tới là tốt rồi." Cung Phi Lan khẽ thở dài, "Không biết lần sau gặp lại là bao giờ nữa."
Nhậm Diệc hơi đau lòng, nói: "Tôi tin sẽ chẳng bao lâu nữa đâu."
"Vâng, vậy cuối tuần mình gặp nhau nhé."
"Ấy..." Nhậm Diệc ngập ngừng, "Anh trai em tới không?"
"Đương nhiên rồi ạ."
"Ừ, thế có muốn quà gì không?"
"Chẳng cần đâu, anh mang người không tới là được."
"Được rồi, vậy khi đó gặp nhé."
Cúp điện thoại, Nhậm Diệc không khỏi thở dài. Đây là vì cảnh ngộ của Cung Phi Lan, đồng thời cũng do sự bối rối khi phải gặp lại Cung Ứng Huyền quá sớm.
- ----
Ngày hôm kia là một chuyện cười liên quan tới lính cứu hỏa, hôm qua là dự báo thời tiết có mưa rào, hôm nay lại đến một bài thơ tình của Kahlil Gibran*.
Nhậm Diệc nhìn bài thơ kia, dở khóc dở cười.
(*Một nhà thơ, nhà văn nổi tiếng của Ả Rập, mọi người có thể lên tìm từ khóa "thơ tình Kahlil Gibran" - một vài bài đã được dịch sang tiếng Việt, đọc thử thơ của ông để cảm nhận cách bày tỏ tình cảm đáng yêu một cách ngô nghê của Cung bé bi:3 Hồi xưa người ta nhắn tin thì có khi không thèm trả lời cơ, bây giờ thì.. =)))))
Mấy ngày nay, anh vẫn đang làm thủ tục nhập học, buổi chiều lại về trường cũ một chuyến. Trường đã bố trí ký túc xá cho anh, chẳng qua anh chỉ đến buổi trưa thôi. Nơi này cách nhà anh mười mấy km, tuy cũng không tính là gần, nhưng anh vẫn muốn về nhà ở.
Lúc này, anh đang trên đường lái xe về trung đội, điện thoại chợt reo lên một hồi. Anh vừa cầm lên nhìn thì lại là Cung Ứng Huyền gửi tới, chắc mẩm mỗi ngày hắn chỉ có thể gửi một cái thôi.
Tay hành động nhanh hơn não, Nhậm Diệc dừng xe ở ven đường.
Thứ Cung Ứng Huyền gửi tới chính là một thư mục, cũng nhắn ở phía dưới: Anh mở ra nhìn thử xem có gì quen mắt không.
Nhậm Diệc ngờ vực mở thư mục ra, sau đó lại càng sinh nghi.
Trong thư mục là mười mấy bức ảnh, đều bị che khuất cả mặt lẫn tóc, chỉ lộ ra đôi mắt.
Thế này là sao?
Nhưng anh đã phản ứng lại rất nhanh, y tá giả mạo đã tới bệnh viện tìm anh kia không phải cũng trùm đầu che mặt, chỉ lộ ra mỗi mắt sao? Anh zoom ảnh lên, nghiêm túc nhìn từng cái một.
Đúng là anh đã từng thấy đôi mắt kia, thậm chí là trừng một cách hung tợn, không dám chắc là trăm phần trăm nhận ra được, nhưng ít nhất cũng có thể loại trừ sự khác biệt quá lớn.
Mắt hai mí, hốc mắt thâm quầng, ánh mắt rất ác liệt, tuổi tác hẳn là trên bốn mươi. Nhậm Diệc suy ngẫm những điều kiện sàng lọc này, cuối cùng chọn ra ba người nhìn khá quen mắt, gửi lại cho Cung Ứng Huyền: "Ba người này khá giống, nhưng anh cũng không dám xác nhận. Nếu trong đây có kẻ tình nghi, kết hợp với miêu tả về vóc dáng và giọng nói của anh thì có thể khoanh vùng không?"
Cung Ứng Huyền đáp: Được.
Nhậm Diệc ngẩn người, còn muốn hỏi tiếp, nhưng rồi lại nhớ bản thân từng chính miệng bảo không quan tâm. Anh còn đang do dự, Cung Ứng Huyền lại gửi thêm một tin nữa.
"Em nhớ anh lắm."
Trái tim Nhậm Diệc như dây đàn được gảy, âm rung uyển chuyển lay động, hồi lâu sau vẫn còn không ngừng run rẩy.
Anh không đáp lại, cũng không biết mình có thể đáp lại thế nào. Bất cứ khi nào anh cảm giác có chút mềm lòng với Cung Ứng Huyền, xương sườn của anh lại âm ỉ đau. Cơn đau này mỗi thời khắc đều đang tự nhắc nhở anh, bọn họ là vì cái gì mới đi tới ngày hôm nay.
- --
Lúc trở lại trung đội, Khúc Dương Ba kéo anh vào văn phòng, hỏi với vẻ hơi sốt ruột: "Cậu biết cảnh sát tới tìm Trần đội không?"
"Sao anh lại biết?" Nhậm Diệc hỏi ngược lại, bất kể là để bảo mật cho việc phá án hay xuất phát từ bảo vệ danh dự cho Trần Hiểu Phi, anh đều sẽ không tùy tiện nói cho ai biết.
"Khưu Ngôn kể cho tôi, cô ấy không nói chi tiết, nhưng tôi biết là có liên quan tới vụ án nhà Cung Ứng Huyền. Năm đó là Trần đội đi cùng lão đội trưởng tới hiện trường mà, bây giờ có vấn đề gì sao?"
"Trương Văn đã đánh cắp một phần báo cáo xuất cảnh của Trần đội năm đó, bây giờ bọn họ muốn hãm hại Trần đội để giải tội cho kẻ chủ mưu sau lưng."
Khúc Dương Ba nổi giận: "Đúng là coi trời bằng vung."
"Anh không cần lo đâu, cây ngay không sợ chết đứng."
"Tôi chưa từng nghĩ một tổ chức tà giáo lại có bản lĩnh lớn đến vậy, gây ra nhiều tội ác như thế." Khúc Dương Ba lắc đầu thở dài, "Cũng chẳng dễ dàng cho cảnh sát phải đối đầu với bọn chúng ở tiền tuyến."
"Đúng vậy... À phải rồi, bây giờ anh với đội trưởng Khưu thường xuyên liên lạc lắm à?" Ý ban đầu của Nhậm Diệc là muốn Khúc Dương Ba lưu ý tiến triển của vụ án một chút, đã buông lời tàn nhẫn rồi thì cũng ngại bị mất mặt, chỉ có thể tìm những đường khác.
Ấy thế mà Khúc Dương Ba lại phản ứng có ý vị khá sâu xa.
Y nhanh chóng nói: "Đâu có, thi thoảng thôi." Vẻ mặt tránh nặng tìm nhẹ kia dường như đang che giấu gì đó, mà lại không muốn để người ta nhận ra đều sản sinh trong nháy mắt, nhưng vẫn bị Nhậm Diệc bắt gặp.
Nhậm Diệc nhướng mày một cái, dí dỏm nói: "Ê, có chuyện gì đấy."
"Có chuyện gì là sao?"
Nhậm Diệc cười mà như không cười, nhìn Khúc Dương Ba: "Ba Ba, nói thật với bố con nào, đang yêu phải không?"
"Phắn đi." Khúc Dương Ba đã khôi phục sự bình tĩnh xưa nay, y đẩy kính mắt một cái: "Cậu có chuyện thì có."
"Lẽ nào đội trưởng Khưu không phải loại hình cậu yêu thích à? Là đại mỹ nhân đó." Nhậm Diệc huých vai mình vào vai Khúc Dương Ba, "Suốt ngày anh hỏi thăm tình hình giữa tôi với Cung Ứng Huyền, còn hóng hớt hơn cả bác gái tổ dân phố nữa. Sao thế, bây giờ lại không cho tôi hỏi thăm anh à?"
Khúc Dương Ba lườm anh một cái: "Có nói là không cho đâu, muốn nghe gì?"
"Tiến triển đến bước nào rồi?" Nhậm Diệc đột nhiên đánh giá Khúc Dương Ba từ trên xuống dưới một phen, "Đúng là anh với đội trưởng Khưu rất xứng đôi." Từ vẻ ngoài, tới học thức, năng lực, rồi gia thế, không một cái nào là không môn đăng hộ đối.
Khúc Dương Ba muốn nhịn cười, nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được mà giương lên: "Vốn tính là xác định xong mới nói cho cậu."
"Thế vẫn chưa theo đuổi được à? Có cần tôi gợi ý gì cho anh không?"
"Gay già bỏ mịa như cậu còn có thể gợi ý cho tôi gì hả." Khúc Dương Ba nói một cách tràn đầy tự tin, "Tôi nhất định sẽ thành công."
"Cũng không phải phụ nữ bình thường đâu đấy." Nhậm Diệc vỗ vỗ vai Khúc Dương Ba, tuy bây giờ lòng anh vẫn tràn đầy tức giận với Khưu Ngôn, nhưng cũng quả thực khâm phục vị nữ trung hào kiệt này. Anh đã trúng đạn ở cự ly gần, Khưu Ngôn cũng thế, nhưng chẳng được mấy ngày đã có thể hùng hổ đi bắt kẻ xấu, "Chúc anh hạnh phúc."
Khúc Dương Ba liếc anh: "Cậu sợ cô ấy à? Tôi chẳng sợ. Vốn cậu có hiểu gì về phụ nữ đâu."
"Cơ mà cái này đúng phết đấy." Nhậm Diệc cười nói, "Ba Ba, cố lên nha."
Khúc Dương Ba cũng mỉm cười: "Cậu cũng tranh đua một chút đi."
"Tôi chẳng biết có tranh được không, cũng đâu có thể kết hôn và có con cùng lúc với anh."
Khúc Dương Ba không nhịn được mà cười lớn.
"Đúng rồi, chủ nhật tôi định đến thăm cha. Đội trưởng Trần với vợ cũng tới, anh có muốn đi cùng không?" Nhậm Diệc sờ sờ đầu, "Lần trước chọc tức ông cụ rồi, bây giờ cũng lạnh nhạt với tôi. Anh dẻo miệng, giúp tôi dỗ dành cái đi."
"Không thành vấn đề."
"Còn nữa, hôm nay anh giúp tôi tìm Khưu Ngôn hỏi thăm chút nhé, bọn họ hẳn là đã điều tra ra y tá giả mạo kia rồi."
Khúc Dương Ba nhíu mày nhìn anh.
"Đúng, tôi vẫn chưa làm hòa với Cung Ứng Huyền đâu, anh hỏi giúp tôi một chút được không?"
"Cậu bảo hai người các cậu... Thôi được rồi."
- ---
Nhậm Diệc bắt đầu chuẩn bị cho việc nhập học, nghĩ đến việc bản thân sắp quay lại trường thì ít nhiều cũng muốn tìm lại sự hưng phấn của tuổi trẻ. Anh mau chóng tiến hành các loại thủ tục, ôn tập kiến thức từ trước, còn tranh thủ mua mấy bộ quần áo thường ngày lẫn quần áo thể thao, nói chung là tìm đủ thứ để lấp kín thời gian của chính mình, càng bận rộn càng tốt. Chỉ như vậy, anh mới có thể tạm thời không nghĩ về Cung Ứng Huyền, chẳng phải vướng vào tình thế tiến thoái lưỡng nan nữa.
Vào một buổi chiều nóng nực rõ ràng có xu hướng sắp vào hè, Nhậm Diệc nhận được cuộc gọi từ Cung Phi Lan.
Từ sau khi Nhạc Tân Cốc gặp chuyện, vốn dĩ anh nên đến thăm Cung Phi Lan. Một cô bé đã chịu đủ sự dằn vặt như thế là vô tội và cũng đáng thương hơn cả. Nhưng chắc khi đó chính anh cũng suy sụp, nên cũng không dám đối mặt với cô bé.
Trong điện thoại, giọng nói của cô bé trở nên già dặn hơn trước đây rất nhiều, không còn vẻ vui tươi líu ra líu ríu như chim nhỏ nữa, mà lại nói một cách trầm tĩnh: "Đội trưởng Nhậm, em sắp qua Mỹ rồi. Cuối tuần có một party tiễn em, anh tới gặp em chút được không?"
"Tối cuối tuần sao?"
"Vâng."
"Cuối tuần này tôi có tí việc, chắc là không tới kịp bữa tối, ghé muộn một chút được không?"
"Không sao đâu ạ, chỉ cần anh tới là tốt rồi." Cung Phi Lan khẽ thở dài, "Không biết lần sau gặp lại là bao giờ nữa."
Nhậm Diệc hơi đau lòng, nói: "Tôi tin sẽ chẳng bao lâu nữa đâu."
"Vâng, vậy cuối tuần mình gặp nhau nhé."
"Ấy..." Nhậm Diệc ngập ngừng, "Anh trai em tới không?"
"Đương nhiên rồi ạ."
"Ừ, thế có muốn quà gì không?"
"Chẳng cần đâu, anh mang người không tới là được."
"Được rồi, vậy khi đó gặp nhé."
Cúp điện thoại, Nhậm Diệc không khỏi thở dài. Đây là vì cảnh ngộ của Cung Phi Lan, đồng thời cũng do sự bối rối khi phải gặp lại Cung Ứng Huyền quá sớm.
- ----
Tác giả :
Thủy Thiên Thừa