Họa Đến Rồi, Mời Thanh Toán
Chương 3-4: Bản giao hưởng số ba (4)
Type: Thùy Miên
“Như vậy thì Hà Tử Quân là đáng thương nhất rồi.” Nguyễn Lập Đông không thể không xót xa, cảm thán: “Các anh kể lại sự tình cho Hà Tử Quân chưa?”.
“Kể rồi.”
Nghe được chân tướng, Hà Tử Quân đã ngơ ngẩn mấy ngày liền.
Cả Nguyễn Lập Đông và mọi người ở đó hiện giờ đều có một nguyện vọng duy nhất, đó chính là Phùng Phàm phải bị pháp luật trừng trị.
Vậy mà, tin tức từ tổ giám định thần kinh còn chưa có, một lời mời bất ngờ khác đã khiến Cận Hoài Lý nhăn mặt chau mày.
Bố mẹ anh sắp kết hôn, mỗi người đều là lần thứ ba.
***
Nơi gần mặt trời có lẽ ngập tràn băng tuyết.
“Anh không muốn đi.” Dáng vẻ nhăn nhó của Cận Hoài Lý cho người ta cảm giác dường như thứ anh cầm trên tay không phải là thiệp mời mà là một củ khoai nóng rẫy.
“Đó là bố mẹ anh mà, họ kết hôn sao anh lại không đi được chứ? Còn nữa, vì sao cô chú lại đồng thời kết hôn tới lần thứ ba?”
“Em thật sự muốn biết?” Cận Hoài Lý ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng ánh mắt vô tội.
Nguyễn Lập Đông gật đầu. Dĩ nhiên rồi, điều này còn phải hỏi sao?
“Nếu em đi cùng anh, anh sẽ nói cho em biết.”
Nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, Nguyễn Lập Đông cứ cảm thấy kỳ kỳ.
Cận Hoài Lý của bây giờ sao lại khác người lúc cô vừa mới quen thế nhỉ? Cụ thể khác ở điểm nào thì cô lại không thể nói rõ.
“Thôi được rồi.” Cô bĩu môi, làm ra vẻ đồng ý một cách khiên cưỡng, thật ra tận đáy lòng Nguyễn Lập Đông chấp nhận là vì cô luôn bị người đàn ông này thu hút. Mà bắt đầu từ chuyện ngoài ý muốn lần trước, sức hấp dẫn này càng lúc càng trở nên rõ rệt.
Ra nước ngoài du lịch không thuận lợi như họ nghĩ. Vì nguyên nhân thời tiết, họ bị lỡ mất một ngày tại nơi chuyển chuyến bay. Kết quả, khi họ tới được Tanzania thì chậm một ngày so với hôn lễ rồi.
Nguyễn Lập Đông gặp được em trai của Cận Hoài Lý ở sân bay. Một chàng trai cao hơn cô cả một cái đầu, để mái tóc dài vừa phải màu vàng, giống như một thanh niên không đứng đắn. Nguyễn Lập Đông hỏi tên cậu ta, cậu ta đỏ mặt một lúc lâu mới giới thiệu mình tên là Cận Hoài Thế.
Cảm thấy cậu em này rất thú vị, Nguyễn Lập Đông huých khẽ vào người Cận Hoài Lý, “Em tưởng anh đã rất bẽn lẽn rồi, hóa ra em trai anh cũng vậy à. Nhưng mà cái tên của cậu ấy còn buồn cười hơn anh đấy – ‘Dọn chuyện xấu’*?”
* Trong tiếng Trung “Cận Hoài Thế” và “Dọn chuyện xấu” phát âm gần giống nhau.
“Nó vừa ra đời thì bố mẹ anh ly hôn, quả đúng là ‘dọn chuyện xấu’.”
“Anh, anh học được thói bới móc nỗi đau của người khác từ khi nào vậy? Trước đây anh đâu có như thế.” Cận Hoài Thế cúi đầu lái xe nhỏ giọng kháng nghị. Một mảng đỏ hồng kéo dài tới tận hai bên tóc mai lập tức khiến Nguyễn Lập Đông nhớ tới lần đầu gặp Cận Hoài Lý.
“Thì ra bẽn lẽn là gen di truyền của gia đình anh à?”
Cận Hoài Lý chịu không nổi việc bị bóc mẽ, cúi thấp đầu, “Chẳng phải em muốn biết chuyện của bố mẹ anh sao? Để Hoài Thế nói cho em nghe”.
Chủ đề này quả nhiên đã thu hút được hứng thú của Nguyễn Lập Đông. Cô không trêu đùa nữa mà chăm chú lắng nghe Cận Hoài Thế kể về câu chuyện của bố mẹ họ.
Bố mẹ của Cận Hoài Lý vì tính cách không hợp nhau nên đã ly hôn, chuyện này vốn chẳng có gì ly kỳ, nhưng sau khi ly hôn, hai người họ lại cưới thêm rất nhiều lần, hơn nữa lần nào cũng trùng thời gian, trùng địa điểm.
“Cận Hoài Lý, sao em thấy bố mẹ anh giống như đang hờn dỗi vậy?” Câu chuyện của Cận Hoài Thế khiến Nguyễn Lập Đông mơ màng một lúc, cuối cùng cô đưa ra kết luận thế này, “Họ đúng là hờn dỗi nhau, lẽ nào họ vẫn còn yêu nhau?”.
“Đừng nói bừa.” Cận Hoài Lý bịt miệng cô lại. Lúc này, ô tô đã chạy vào một thôn nhỏ ở Tanzania. Ngoài cửa sổ, một người đàn ông da vàng đang vẫy tay với người trong xe.
“Đây là bố mới của chúng ta.” Cận Hoài Thế vừa tắt máy vừa khẽ nói.
“Bố mới” là bác sỹ Vương, tới Tanzania làm tình nguyện viên y tế, đeo một cặp kính, trông có vẻ rất bác học, nho nhã, chào hỏi họ xong bèn đi ngay.
“Sao ông ta lại bỏ đi?” Vì thương Cận Hoài Lý, Nguyễn Lập Đông đã lập tức coi bác sỹ Vương này là một ông bố dượng bạo lực, lạnh nhạt với con riêng của vợ.
“Không phải đâu.” Đọc hiểu những cảm xúc trong ánh mắt cô, Cận Hoài Thế vội xua tay, “Đây là phong tục của người bản địa: Giấu cô dâu. Trong một ngày chú rể có thể tới tối đa ba gia đình. Xem ra hôm nay chú Vương lại thất bại trở về rồi”.
Còn kiểu phong tục này nữa, phải tìm cô dâu trong thời gian hạn định, nếu không tìm được thì khỏi cưới? Bị tập tục quái đản này dọa cho hết hồn, Nguyễn Lập Đông liên tục lắc đầu.
“Cận Hoài Lý, anh bảo có thể hợp lại cho bố mẹ anh không?”
Suy nghĩ đột ngột xuất hiện khiến cô run lên.
“Chưa biết chừng có thể làm vậy thật đấy!” Cô giữ chặt Cận Hoài Lý, nhưng cánh tay bỗng khựng lại, không dám bừa bãi nữa khi nhìn thấy nét mặt khó định nghĩa của anh.
Đó là biểu cảm khi che giấu một nỗi đau sâu kín ư? Hay là vẻ không cam tâm? Mang theo nghi vấn này, Nguyễn Lập Đông trải qua đêm đầu tiên ở Tanzania, đón chào bình minh ngày thứ hai.
Cùng ngày đó, cô gặp được bố của Cận Hoài Lý – Cận Hà Tịch.
Cận Hà Tịch ngồi xuống bên bàn, uống trà gặm bánh mỳ, hỏi Cận Hoài Thế: “Bác sỹ Vương vẫn chưa tìm được sao?”.
“Chưa ạ.”
“Chẹp chẹp, mắt nhìn của Tưởng Khâm cũng chẳng ra sao, gã lần này còn chẳng bằng người lần trước. Cháu là bạn gái của Hoài Lý phải không? Ngồi đi, bữa sáng đó.” Đối với Nguyễn Lập Đông, Cận Hà Tịch rất hòa nhã. Ông tiện tay đẩy một chồng bánh mì đen qua, rồi đặt hộp mứt trước mặt cô.
Nguyễn Lập Đông giơ tay ra đón lấy, còn chưa kịp nói cảm ơn, không ngờ một câu nói sắc nhọn hơn của Cận Hà Tịch theo đó buông xuống.
“Hắn ta ngốc thì thôi đi, đáng ghét ở chỗ Tưởng Khâm và cô dâu của bố lại trốn ở cùng một nhà mà! Bố lại không thể vào.”
“Vì sao không thể vào ạ?” Hỏi xong, Nguyễn Lập Đông liền hối hận, vì câu hỏi của cô hơi ngốc, ngốc tới độ mấy người trong phòng đều nhìn cô.
Cận Hà Tịch hoàn hồn lại trước, quẹt khóe miệng, “Mẹ của bọn chúng thích véo tai người khác. Chú chỉ cần thắng là bà ấy lại véo tai chú, vừa đau lại vừa phiền”.
“Chú Cận, có phải chú vẫn còn yêu mẹ của Cận Hoài Lý không?” Trực giác khiến cô vô thức hỏi câu này.
Ai ngờ Cận Hà Tịch nghe xong đứng bật dậy khỏi ghế như ma, há hốc miệng, định giải thích gì đó, cuối cùng lại từ bỏ, sải bước đi ra ngoài.
Cùng đi còn có Cận Hoài Thế.
“Em nói gì sai rồi sao? Nhưng biểu hiện của chú rõ ràng vẫn còn quan tâm tới cô mà.” Hai người yêu nhau lẽ nào không nên ở bên nhau? Cho dù có chuyện gì khó khăn cũng có thể giải quyết mà.
Cô nhìn Cận Hoài Lý, hy vọng nhận được sự ủng hộ từ anh, dù là một câu trả lời cũng được.
Tiếc là anh chỉ đi qua, nhẹ nhàng nắm tay cô lên. “Chuyện này em đừng can dự.”
Nói vậy là sao? Nguyễn Lập Đông bỗng nhiên rất thất vọng về Cận Hoài Lý, cô cảm thấy anh là một người đàn ông không có trách nhiệm.
“Em nhìn nhầm anh rồi.” Nói rồi, cô chạy ra ngoài.
Phía xa, bãi cát vàng lãng mạn, dưới những căn nhà đất xếp thành hàng, mấy người phụ nữ da đen đang ngồi hóng gió. Nguyễn Lập Đông chạy mãi chạy mãi rồi dừng lại. Cô có chút hối hận, không nên lỗ mãng chạy ra ngoài như vậy, dù sao thì cô cũng không quen thuộc vùng đất này.
Đang lưỡng lự không biết có nên quay trở về không thì một người phụ nữ từ xa đi tới đã thu hút sự chú ý của cô. Người ấy mặc một chiếc áo dài màu trắng, quan trọng hơn là bà có một gương mặt khá giống Cận Hoài Lý.
“Cô có phải Tưởng Khâm, mẹ của Cận Hoài Lý không ạ?” – Nguyễn Lập Đông lên tiếng hỏi.
“Cô là ai?” Người phụ nữ quay đầu, vẻ mặt đề phòng.
“Cháu là…” Nguyễn Lập Đông băn khoăn không biết nên giới thiệu mình như thế nào. Cô có nên giới thiệu mình là bạn gái của Cận Hoài Lý không?
“Ai da, không cần biết cô là ai, đi theo tôi.” Nói rồi, Tưởng Khâm kéo Nguyễn Lập Đông cùng chui vào một nhà dân gần đó.
Ban đầu còn chưa hiểu bà đang làm gì, nhưng dần dần Nguyễn Lập Đông cũng ngẫm ra. Cô đang tham gia vào trò giấu cô dâu ở đây rồi.
Cùng Tưởng Khâm ngồi sụp trong một cái chum tròn quay, nín thở một lúc lâu, cuối cùng Nguyễn Lập Đông cũng nhịn không nổi, lên tiếng: “Cô à, cô thật sự không còn yêu chú nữa sao?”.
***
“Một người đàn ông đã ngoại tình, sao tôi còn phải yêu ông ta?”
Ngoại tình?
“Đúng vậy. Chuyện đàn ông ngoại tình thì có gì kỳ lạ đâu.” Tưởng Khâm cuộn chân lại, “Lúc đó tôi vẫn còn mang thai. Ông ta ra nước ngoài tham gia một buổi tọa đàm nghiên cứu, sau khi trở về nhà thì bắt đầu nhận nhiều điện thoại hơn. Về sau tôi phát hiện ra ông ta và một người đàn bà khác giở trò mờ ám”.
“Lúc mang thai đã...” Nguyễn Lập Đông nổi giận đùng đùng, kêu to.
“Nhỏ tiếng thôi.” Tưởng Khâm trừng mắt, làm Nguyễn Lập Đông sợ hãi lập tức nín thở ngay tức khắc.
“Mang thai có là gì? Vì chuyện này tôi còn từng tự sát.” Nói tới đây, Tưởng Khâm bỗng nhiên “ui da” một tiếng, “Cô xem, tại cô cả, cô kêu một tiếng đã kéo chồng tôi tới rồi đấy!”.
Ngoài chum, bác sỹ Vương cười tít mắt nhìn cô dâu tương lai của mình rồi đưa tay ra.
Trong tiếng ai oán của Tưởng Khâm, Nguyễn Lập Đông vừa hoàn hồn trở lại cũng từ từ ngậm chặt miệng.
Cô lơ đãng trở về nơi ở, bên ngoài cũng truyền tới tin mừng của Cận Hà Tịch. Hai cô dâu mới lần lượt được tìm thấy, hôn lễ cũng được định vào tối hôm đó.
Khi nhận được tin này, Cận Hoài Lý cũng có mặt. Anh nhìn Nguyễn Lập Đông, “Em còn giận không?”,
Nộ khí không hề thuyên giảm như trong dự liệu, Nguyễn Lập Đông cúi đầu, lẳng lặng quay về phòng.
“Anh à, em thấy chị Lập Đông và mẹ một trước một sau bước ra. Có lẽ mẹ đã nói hết với chị ấy rồi chăng, chị Lập Đông có phản ứng gì?”
Không có phản ứng gì. Cận Hoài Lý lắc đầu.
“Lập Đông quả nhiên không phải là một người bình thường.” Cận Hoài Thế bất chợt cảm thán, “Anh, anh bảo chị ấy liệu có phát hiện ra bí mật đó không?”.
Anh lại lắc đầu lần nữa, anh cũng không biết.
Nguyễn Lập Đông ở trên gác hoàn toàn không biết người dưới nhà đang bàn tán về mình. Cô nằm trên giường, đầu óc hỗn loạn toàn là chuyện về bố mẹ của Cận Hoài Lý. Đám cưới riêng của hai người họ đều tổ chức vào tối nay, nhưng Nguyễn Lập Đông cứ cảm thấy giữa đôi vợ chồng này dường như còn có một sự vương vấn nào đó.
Cô lại nhớ tới Cận Hoài Lý, cảm thấy người đàn ông ấy quả thật thiếu chút trách nhiệm.
“Phiền phức quá.” Hình tượng người đàn ông tốt trong lòng bỗng nhiên xuất hiện vết rạn nứt, điều này thật sự khiến cô khó chấp nhận.
Xa xa, tiếng nhạc dần vang, chắc là hôn lễ đã bắt đầu.
Cô chẳng có tâm trạng nào tham gia hôn lễ, chỉ còn cách trùm chăn lên, không nghe âm thanh phiền lòng ấy nữa.
Không biết là buồn thật hay vì điều gì khác, Nguyễn Lập Đông ngủ thiếp đi mất.
Trong mơ, dường như cô nhìn thấy cánh cửa phòng được mở ra một lần. Cận Hoài Lý bước vào, thở dài một lúc rồi quay người đi ra.
Cánh cửa thật sự đóng “cạch” một tiếng khiến cô choàng tỉnh. Cô mở mắt ra, phát hiện ngoài cửa sổ, trời đã tối đen.
“Sao mình ngủ lâu quá vậy?” Nguyễn Lập Đông day thái dương rồi bước xuống giường.
Tiếng nhạc đã dứt, chắc hẳn hôn lễ đã kết thúc. Cô phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, bên đường, một người đang tản bộ hút thuốc thu hút sự chú ý của cô.
Một người đáng lẽ phải động phòng, sao lại ở đây?
Cận Hà Tịch nhìn về căn nhà gần đó, không kìm được lòng, lại lần sờ thêm một điếu thuốc nữa.
“Chẳng phải hôm nay chú cũng động phòng ư? Sao lại nhìn người ta động phòng vậy?” Nguyễn Lập Đông từ trong bóng tối bước ra.
Cận Hà Tịch chợt nín thở, dập tắt điếu thuốc vừa châm.
Liên quan gì đến nó? Không có lớn nhỏ! Lườm Nguyễn Lập Đông một cái, Cận Hà Tịch đứng dậy định bỏ đi.
“Chú ngoại tình khi cô ấy đang mang thai, vợ chú vì chú mà tự sát, loại người như chú sao xứng làm chồng người ta. Không động phòng cũng được, bớt hại người.” Bị kích động với vẻ cà lơ phất phơ của ông, Nguyễn Lập Đông không kìm nén được, nói hết những lời tận đáy lòng ra.
“Những lời này là bà ấy nói với cháu phải không?” Cận Hà Tịch hừ một tiếng, “Cháu thì biết cái gì?”.
Mình không biết cái gì ư? Người đàn ông từng ngoại tình đối mặt với những câu hỏi chất vấn luôn thích nói câu này, làm như mọi người trên thế giới đều không thể hiểu được nỗi khổ trong lòng mình vậy. Ba của Cận Hoài Lý cũng vậy, chồng của Nguyễn Viên – anh rể cũ của cô cũng nói thế luôn.
Đây chính là đàn ông! Nguyễn Lập Đông bỗng dưng cảm thấy mất niềm tin vào cuộc sống này.
Nguyễn Lập Đông chỉ xin nghỉ phép năm ngày, trừ đi thời gian đi lại thì tối mai cô sẽ phải về nước.
Một ngày trước khi đi, dưới yêu cầu mạnh mẽ của Tưởng Khâm, cô cùng cả đoàn tới Thung lũng Tách giãn lớn tại Đông Phi.
Thảo nguyên bao la, bát ngát, một quang cảnh rộng lớn mà Nguyễn Lập Đông chưa bao giờ được nhìn thấy. Ở nơi xa tít tắp gần đường chân trời, cô thậm chí còn nhìn thấy những con linh dương đang lao đi vun vút. Tâm trạng của cô lại rất u sầu.
Đã mấy ngày rồi cô không nói chuyện với Cận Hoài Lý.
Cô không ngờ là Cận Hà Tịch cũng đi theo, sau khi xuống xe còn gọi riêng cô qua một bên.
“Gọi cháu qua làm gì?” Nguyễn Lập Đông chậm chạp đi tới, có chút hờ hững với vị trưởng bối này.
“Đã mấy ngày rồi cháu không nói chuyện với Hoài Lý, có phải vì quan hệ giữa chú và mẹ nó không?”
“Chuyện này có liên quan gì đến chú sao?”
“Sao lại không liên quan? Con trai chú khó khăn lắm mới có một cô bạn gái, không thể bị phá hỏng vì chú được!”
Phá hỏng?
Điều này Nguyễn Lập Đông thật sự chưa từng nghĩ tới. Cô cũng hiểu Cận Hoài Lý phần nào, bố anh là một người như vậy, sao còn mong được anh tác hợp họ chứ?
Nhưng mà…
“Cháu đã quan sát chú nhiều ngày, chú vẫn chưa động phòng sao?”
“Cái con bé này! Để ý chuyện này làm gì?” Dường như cơn giận đã trào lên, Cận Hà Tịch giậm chân bình bịch, cuối cùng xua tay, “Thôi bỏ đi, không thể để cháu cảm thấy con trai chú có một người cha không đáng tin cậy được, chú nói thật với cháu vậy”.
Nói gì cơ?
Nguyễn Lập Đông bỗng có dự cảm rằng, những chuyện Cận Hà Tịch nói sau đây có lẽ có liên quan đến lý do Cận Hoài Lý ngập ngừng.
“Có phải Tưởng Khâm từng kể cho cháu nghe chuyện chú ‘ngoại tình’ không? Bà ấy gặp ai là lại kể cho người ấy. Còn nhớ năm đó, đồng nghiệp của chú quả thực từng tỏ lòng mến mộ với chú, chú cũng từng hoang mang một thời gian, nhưng cũng chỉ đơn thuần là hoang mang mà thôi. Vào lúc chú còn đang do dự bất định thì sự tình đã bị Tưởng Khâm phát hiện. Khi đó bà ấy đang mang thai nhưng vẫn rất bình tĩnh nói chuyện với chú một lần.
Chú cũng đã nghĩ thông suốt và đoạn tuyệt quan hệ với người ấy, nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc ở đó. Cận Hoài Thế vừa chào đời, chẳng hiểu sao bà ấy lại đề nghị ly hôn. Bà ấy nói nếu chú không đồng ý thì bà ấy sẽ chết.
Đây không phải là hành vi của một người bình thường. Chú tưởng bà ấy chỉ giận dỗi thôi, nên cũng không để tâm, ai ngờ bà ấy tự sát thật. Người thì đã cứu được, nhưng bà ấy cũng mắc một trở ngại tâm lý, loại bệnh này khiến bà ấy phóng đại chuyện chú ‘ngoại tình’ lên gấp nhiều lần, chỉ có thể dịu bớt khi làm những việc tổn thương bản thân mình.”
“Thế nên vì không muốn để cô ấy tiếp tục tự tổn thương chính mình nên chú mới đồng ý ly hôn?”
“Đúng vậy. Cháu đừng tỏ ra không tin có được không?” Cận Hà Tịch lườm cô, nghĩ bụng, bạn gái của con trai ông quả thực không biết trên dưới.
“Vậy sao cô ấy tái hôn chú cũng tái hôn, nghe nói còn là lần thứ ba rồi?”
“Không đấu với bà ấy, làm sao chú gặp được bà ấy đây? Vả lại, chú chỉ kết hôn giả thôi. Được rồi, những gì cần nói chú nói hết cả rồi. Hai thằng nhóc kia, còn định nghe trộm bao lâu nữa, ra đây cho bố.”
Hai người đứng gần đó đã nghe được mệnh lệnh của bố, Cận Hoài Lý gãi đầu bước tới trước một bước, gần với Nguyễn Lập Đông.
“Sao anh không nói với em những chuyện này?” Nhớ lại những cơn giận vô lý vô cớ mấy ngày qua của mình, Nguyễn Lập Đông nắm vạt áo, tự tìm cho mình một đường lùi.
“Chính chú không cho phép anh em nó nói ra. Hai đứa nhóc chết tiệt kia, có phải đang ép bố tự nói ra không?” Nhớ lại biểu hiện cố tình sầu não mấy ngày qua của Cận Hoài Lý, Cận Hà Tịch chợt phát hiện ra điều gì đó.
“Bố, anh nói sau này nếu con tìm được đối tượng, cũng phải giống anh, không thể giấu bạn gái chuyện gia đình, nhưng cũng không được nuốt lời hứa với bố.”
“Hai thằng này!”
Cận Hà Tịch đuổi đánh Cận Hoài Thế. Nguyễn Lập Đông nghiêng đầu nhìn Cận Hoài Lý, chợt xót xa phần nào cho người sinh ra trong một gia đình kỳ lạ như anh.
“Xin lỗi, em trách nhầm anh rồi.”
“Ngoài hai anh em anh, mẹ còn sinh thêm hai đứa con nữa. Bố rất khổ.”
Anh nắm tay cô, cất giọng buồn thương.
“Ừm.”
“Bố anh muốn bọn anh giúp ông giữ bí mật này, thế nên anh không thể nói với em.”
“Vâng.”
“Nhưng nếu như em vì chuyện này mà tức giận, bố anh cũng không định nói với em thì anh sẽ nuốt lời hứa, nói sự thật cho em biết.”
“Cận Hoài Lý, có ai từng nói với anh là trong những tình huống kiểu này, tốt nhất là anh nên im lặng và ôm em thật chặt không?”
Cô giơ tay ra, ôm anh thật chặt.
Trước nay cô luôn nghĩ mình không khao khát sống cùng ai trọn cuộc đời. Nhưng trong khoảnh khắc này, trái tim đập loạn nhịp của cô bỗng bắt đầu nghĩ nếu ngày ấy thật sự đến, thế giới này sẽ thế nào nhỉ.
***
Vui vẻ ra nước ngoài rồi lại vui vẻ trở về, khi ấy trên những con đường ở Thuật Phong đã rụng đầy lá vàng rơi.
Nguyễn Lập Đông ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên mũi ngưa ngứa, thế rồi cô lập tức hắt xì.
“Cảm cúm à? Có cần mua ít thuốc không?”
Nguyễn Lập Đông day day mũi, cảm thấy hơi buồn cười, “Anh nghĩ nhà em nghèo tới nỗi ngay cả thuốc cảm cũng không chuẩn bị sao?”.
Cận Hoài Lý bị từ chối ngồi lẩm bẩm rồi cởi áo khoác ngoài, khoác lên người cô.
Đối với con người này, sẽ chẳng thể nào kỳ vọng mấy màn kịch “tổng giám đốc bá đạo” xuất hiện ở anh rồi. Nguyễn Lập Đông mím môi nghĩ vậy.
Chiếc xe đi thẳng tới nhà Nguyễn Lập Đông, Cận Hoài Lý đang chuẩn bị trả tiền xe thì khựng lại vì mấy tiếng gõ lên cánh cửa.
“Xem ra trong thời gian chúng ta đi chơi, Tiêu Nghiên đã nịnh nọt chị em không ít.” Nguyễn Lập Đông đắc chí chỉ ra ngoài cửa sổ. Cô cảm thấy mọi việc đang phát triển đúng như những gì cô nói với Cận Hoài Lý trước khi họ đi, rằng Tiêu Nghiên và chị gái cô có cơ hội.
Nhưng Cận Hoài Lý lại cảm thấy nụ cười trên gương mặt Tiêu Nghiên nhuốm đôi chút đau khổ, tại lớp kính ư? Anh lấy tờ tiền trăm tệ trong tay lau lên cửa sổ.
Sự tình đúng như anh dự liệu, Tiêu Nghiên quả thực không được vui.
“Chồng cũ của Viên Viên quay về rồi.” Sau khi tiễn Nguyễn Lập Đông ra về, nét mặt Tiêu Nghiên hoàn toàn sụp đổ, “Cận à, tôi hết hy vọng rồi. Tay Kim Xán đó rất mạnh, hơn nữa họ còn có với nhau một cậu con trai”.
“Có mạnh hơn nữa nhưng nếu không chu đáo với Nguyễn Viên như cậu, chẳng phải vẫn công toi sao?” Vỗ vai người bạn tốt, Cận Hoài Lý phải vận dụng hết công suất của đại não mới nghĩ ra được vài từ an ủi người ta, tiếc rằng nói nhảm xưa nay vẫn là điểm yếu của anh.
Tiêu Nghiên cười cười, vẻ mặt trông vẫn chẳng khá khẩm hơn là bao.
Cận Hoài Lý hết cách, vò đầu: “Nếu không thì tôi đi dạo với cậu vậy”.
Tiêu Nghiên gật đầu.
Hai người đàn ông và một chiếc va li kéo cọt kẹt lăn qua đám lá rụng dưới chân, giẫm tán loạn khiến mặt đất được phen hốt hoảng.
Tối đó, vì ở bên Tiêu Nghiên mà khi Cận Hoài Lý về tới nhà, đêm đã khuya rồi.
Đèn đường gần ngôi nhà số 77 đường Trung Sơn Đông không nhiều, chỉ khoảng bốn, năm cột. Mấy ngày anh ra nước ngoài, khi quay lại bỗng phát hiện có tới ba cột đã hỏng. Hai cột còn lại yếu ớt đứng phía xa, ánh sáng hắt xuống khoảng cách năm mét phía trước bậc thềm thấp nhất của ngôi nhà, bao trùm một khoảng sáng nhờ nhờ.
Một người thiếu sự sợ hãi với bóng tối như anh cứ thế đi thẳng tới trước cánh cửa nan sắt, đẩy ra. Cùng với tiếng kim loại ma sát vào nhau, cánh cửa lớn bên cạnh anh cũng từ từ khép lại.
Cửa nhà vẫn giống như lúc đi. Anh đẩy cửa ra, phát hiện trong nhà không có ánh đèn, anh tưởng Trần Vị Nam đã ngủ rồi.
Vừa cất bước, anh bỗng cảm thấy có điểm bất thường, anh nhớ là không để thứ gì ở chỗ đặt chân này mà?
“Piggy?” Anh gọi một tiếng.
Tiếng “tít, tít” như trong dự liệu không đáp lại anh.
Anh nhíu mày, bật ngọn đèn trên tường lên, rồi ngay lập tức sững người vì cảnh tượng trước mắt.
Căn nhà cứ như vừa trải qua một trận cướp bóc vậy.
“Như vậy thì Hà Tử Quân là đáng thương nhất rồi.” Nguyễn Lập Đông không thể không xót xa, cảm thán: “Các anh kể lại sự tình cho Hà Tử Quân chưa?”.
“Kể rồi.”
Nghe được chân tướng, Hà Tử Quân đã ngơ ngẩn mấy ngày liền.
Cả Nguyễn Lập Đông và mọi người ở đó hiện giờ đều có một nguyện vọng duy nhất, đó chính là Phùng Phàm phải bị pháp luật trừng trị.
Vậy mà, tin tức từ tổ giám định thần kinh còn chưa có, một lời mời bất ngờ khác đã khiến Cận Hoài Lý nhăn mặt chau mày.
Bố mẹ anh sắp kết hôn, mỗi người đều là lần thứ ba.
***
Nơi gần mặt trời có lẽ ngập tràn băng tuyết.
“Anh không muốn đi.” Dáng vẻ nhăn nhó của Cận Hoài Lý cho người ta cảm giác dường như thứ anh cầm trên tay không phải là thiệp mời mà là một củ khoai nóng rẫy.
“Đó là bố mẹ anh mà, họ kết hôn sao anh lại không đi được chứ? Còn nữa, vì sao cô chú lại đồng thời kết hôn tới lần thứ ba?”
“Em thật sự muốn biết?” Cận Hoài Lý ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng ánh mắt vô tội.
Nguyễn Lập Đông gật đầu. Dĩ nhiên rồi, điều này còn phải hỏi sao?
“Nếu em đi cùng anh, anh sẽ nói cho em biết.”
Nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, Nguyễn Lập Đông cứ cảm thấy kỳ kỳ.
Cận Hoài Lý của bây giờ sao lại khác người lúc cô vừa mới quen thế nhỉ? Cụ thể khác ở điểm nào thì cô lại không thể nói rõ.
“Thôi được rồi.” Cô bĩu môi, làm ra vẻ đồng ý một cách khiên cưỡng, thật ra tận đáy lòng Nguyễn Lập Đông chấp nhận là vì cô luôn bị người đàn ông này thu hút. Mà bắt đầu từ chuyện ngoài ý muốn lần trước, sức hấp dẫn này càng lúc càng trở nên rõ rệt.
Ra nước ngoài du lịch không thuận lợi như họ nghĩ. Vì nguyên nhân thời tiết, họ bị lỡ mất một ngày tại nơi chuyển chuyến bay. Kết quả, khi họ tới được Tanzania thì chậm một ngày so với hôn lễ rồi.
Nguyễn Lập Đông gặp được em trai của Cận Hoài Lý ở sân bay. Một chàng trai cao hơn cô cả một cái đầu, để mái tóc dài vừa phải màu vàng, giống như một thanh niên không đứng đắn. Nguyễn Lập Đông hỏi tên cậu ta, cậu ta đỏ mặt một lúc lâu mới giới thiệu mình tên là Cận Hoài Thế.
Cảm thấy cậu em này rất thú vị, Nguyễn Lập Đông huých khẽ vào người Cận Hoài Lý, “Em tưởng anh đã rất bẽn lẽn rồi, hóa ra em trai anh cũng vậy à. Nhưng mà cái tên của cậu ấy còn buồn cười hơn anh đấy – ‘Dọn chuyện xấu’*?”
* Trong tiếng Trung “Cận Hoài Thế” và “Dọn chuyện xấu” phát âm gần giống nhau.
“Nó vừa ra đời thì bố mẹ anh ly hôn, quả đúng là ‘dọn chuyện xấu’.”
“Anh, anh học được thói bới móc nỗi đau của người khác từ khi nào vậy? Trước đây anh đâu có như thế.” Cận Hoài Thế cúi đầu lái xe nhỏ giọng kháng nghị. Một mảng đỏ hồng kéo dài tới tận hai bên tóc mai lập tức khiến Nguyễn Lập Đông nhớ tới lần đầu gặp Cận Hoài Lý.
“Thì ra bẽn lẽn là gen di truyền của gia đình anh à?”
Cận Hoài Lý chịu không nổi việc bị bóc mẽ, cúi thấp đầu, “Chẳng phải em muốn biết chuyện của bố mẹ anh sao? Để Hoài Thế nói cho em nghe”.
Chủ đề này quả nhiên đã thu hút được hứng thú của Nguyễn Lập Đông. Cô không trêu đùa nữa mà chăm chú lắng nghe Cận Hoài Thế kể về câu chuyện của bố mẹ họ.
Bố mẹ của Cận Hoài Lý vì tính cách không hợp nhau nên đã ly hôn, chuyện này vốn chẳng có gì ly kỳ, nhưng sau khi ly hôn, hai người họ lại cưới thêm rất nhiều lần, hơn nữa lần nào cũng trùng thời gian, trùng địa điểm.
“Cận Hoài Lý, sao em thấy bố mẹ anh giống như đang hờn dỗi vậy?” Câu chuyện của Cận Hoài Thế khiến Nguyễn Lập Đông mơ màng một lúc, cuối cùng cô đưa ra kết luận thế này, “Họ đúng là hờn dỗi nhau, lẽ nào họ vẫn còn yêu nhau?”.
“Đừng nói bừa.” Cận Hoài Lý bịt miệng cô lại. Lúc này, ô tô đã chạy vào một thôn nhỏ ở Tanzania. Ngoài cửa sổ, một người đàn ông da vàng đang vẫy tay với người trong xe.
“Đây là bố mới của chúng ta.” Cận Hoài Thế vừa tắt máy vừa khẽ nói.
“Bố mới” là bác sỹ Vương, tới Tanzania làm tình nguyện viên y tế, đeo một cặp kính, trông có vẻ rất bác học, nho nhã, chào hỏi họ xong bèn đi ngay.
“Sao ông ta lại bỏ đi?” Vì thương Cận Hoài Lý, Nguyễn Lập Đông đã lập tức coi bác sỹ Vương này là một ông bố dượng bạo lực, lạnh nhạt với con riêng của vợ.
“Không phải đâu.” Đọc hiểu những cảm xúc trong ánh mắt cô, Cận Hoài Thế vội xua tay, “Đây là phong tục của người bản địa: Giấu cô dâu. Trong một ngày chú rể có thể tới tối đa ba gia đình. Xem ra hôm nay chú Vương lại thất bại trở về rồi”.
Còn kiểu phong tục này nữa, phải tìm cô dâu trong thời gian hạn định, nếu không tìm được thì khỏi cưới? Bị tập tục quái đản này dọa cho hết hồn, Nguyễn Lập Đông liên tục lắc đầu.
“Cận Hoài Lý, anh bảo có thể hợp lại cho bố mẹ anh không?”
Suy nghĩ đột ngột xuất hiện khiến cô run lên.
“Chưa biết chừng có thể làm vậy thật đấy!” Cô giữ chặt Cận Hoài Lý, nhưng cánh tay bỗng khựng lại, không dám bừa bãi nữa khi nhìn thấy nét mặt khó định nghĩa của anh.
Đó là biểu cảm khi che giấu một nỗi đau sâu kín ư? Hay là vẻ không cam tâm? Mang theo nghi vấn này, Nguyễn Lập Đông trải qua đêm đầu tiên ở Tanzania, đón chào bình minh ngày thứ hai.
Cùng ngày đó, cô gặp được bố của Cận Hoài Lý – Cận Hà Tịch.
Cận Hà Tịch ngồi xuống bên bàn, uống trà gặm bánh mỳ, hỏi Cận Hoài Thế: “Bác sỹ Vương vẫn chưa tìm được sao?”.
“Chưa ạ.”
“Chẹp chẹp, mắt nhìn của Tưởng Khâm cũng chẳng ra sao, gã lần này còn chẳng bằng người lần trước. Cháu là bạn gái của Hoài Lý phải không? Ngồi đi, bữa sáng đó.” Đối với Nguyễn Lập Đông, Cận Hà Tịch rất hòa nhã. Ông tiện tay đẩy một chồng bánh mì đen qua, rồi đặt hộp mứt trước mặt cô.
Nguyễn Lập Đông giơ tay ra đón lấy, còn chưa kịp nói cảm ơn, không ngờ một câu nói sắc nhọn hơn của Cận Hà Tịch theo đó buông xuống.
“Hắn ta ngốc thì thôi đi, đáng ghét ở chỗ Tưởng Khâm và cô dâu của bố lại trốn ở cùng một nhà mà! Bố lại không thể vào.”
“Vì sao không thể vào ạ?” Hỏi xong, Nguyễn Lập Đông liền hối hận, vì câu hỏi của cô hơi ngốc, ngốc tới độ mấy người trong phòng đều nhìn cô.
Cận Hà Tịch hoàn hồn lại trước, quẹt khóe miệng, “Mẹ của bọn chúng thích véo tai người khác. Chú chỉ cần thắng là bà ấy lại véo tai chú, vừa đau lại vừa phiền”.
“Chú Cận, có phải chú vẫn còn yêu mẹ của Cận Hoài Lý không?” Trực giác khiến cô vô thức hỏi câu này.
Ai ngờ Cận Hà Tịch nghe xong đứng bật dậy khỏi ghế như ma, há hốc miệng, định giải thích gì đó, cuối cùng lại từ bỏ, sải bước đi ra ngoài.
Cùng đi còn có Cận Hoài Thế.
“Em nói gì sai rồi sao? Nhưng biểu hiện của chú rõ ràng vẫn còn quan tâm tới cô mà.” Hai người yêu nhau lẽ nào không nên ở bên nhau? Cho dù có chuyện gì khó khăn cũng có thể giải quyết mà.
Cô nhìn Cận Hoài Lý, hy vọng nhận được sự ủng hộ từ anh, dù là một câu trả lời cũng được.
Tiếc là anh chỉ đi qua, nhẹ nhàng nắm tay cô lên. “Chuyện này em đừng can dự.”
Nói vậy là sao? Nguyễn Lập Đông bỗng nhiên rất thất vọng về Cận Hoài Lý, cô cảm thấy anh là một người đàn ông không có trách nhiệm.
“Em nhìn nhầm anh rồi.” Nói rồi, cô chạy ra ngoài.
Phía xa, bãi cát vàng lãng mạn, dưới những căn nhà đất xếp thành hàng, mấy người phụ nữ da đen đang ngồi hóng gió. Nguyễn Lập Đông chạy mãi chạy mãi rồi dừng lại. Cô có chút hối hận, không nên lỗ mãng chạy ra ngoài như vậy, dù sao thì cô cũng không quen thuộc vùng đất này.
Đang lưỡng lự không biết có nên quay trở về không thì một người phụ nữ từ xa đi tới đã thu hút sự chú ý của cô. Người ấy mặc một chiếc áo dài màu trắng, quan trọng hơn là bà có một gương mặt khá giống Cận Hoài Lý.
“Cô có phải Tưởng Khâm, mẹ của Cận Hoài Lý không ạ?” – Nguyễn Lập Đông lên tiếng hỏi.
“Cô là ai?” Người phụ nữ quay đầu, vẻ mặt đề phòng.
“Cháu là…” Nguyễn Lập Đông băn khoăn không biết nên giới thiệu mình như thế nào. Cô có nên giới thiệu mình là bạn gái của Cận Hoài Lý không?
“Ai da, không cần biết cô là ai, đi theo tôi.” Nói rồi, Tưởng Khâm kéo Nguyễn Lập Đông cùng chui vào một nhà dân gần đó.
Ban đầu còn chưa hiểu bà đang làm gì, nhưng dần dần Nguyễn Lập Đông cũng ngẫm ra. Cô đang tham gia vào trò giấu cô dâu ở đây rồi.
Cùng Tưởng Khâm ngồi sụp trong một cái chum tròn quay, nín thở một lúc lâu, cuối cùng Nguyễn Lập Đông cũng nhịn không nổi, lên tiếng: “Cô à, cô thật sự không còn yêu chú nữa sao?”.
***
“Một người đàn ông đã ngoại tình, sao tôi còn phải yêu ông ta?”
Ngoại tình?
“Đúng vậy. Chuyện đàn ông ngoại tình thì có gì kỳ lạ đâu.” Tưởng Khâm cuộn chân lại, “Lúc đó tôi vẫn còn mang thai. Ông ta ra nước ngoài tham gia một buổi tọa đàm nghiên cứu, sau khi trở về nhà thì bắt đầu nhận nhiều điện thoại hơn. Về sau tôi phát hiện ra ông ta và một người đàn bà khác giở trò mờ ám”.
“Lúc mang thai đã...” Nguyễn Lập Đông nổi giận đùng đùng, kêu to.
“Nhỏ tiếng thôi.” Tưởng Khâm trừng mắt, làm Nguyễn Lập Đông sợ hãi lập tức nín thở ngay tức khắc.
“Mang thai có là gì? Vì chuyện này tôi còn từng tự sát.” Nói tới đây, Tưởng Khâm bỗng nhiên “ui da” một tiếng, “Cô xem, tại cô cả, cô kêu một tiếng đã kéo chồng tôi tới rồi đấy!”.
Ngoài chum, bác sỹ Vương cười tít mắt nhìn cô dâu tương lai của mình rồi đưa tay ra.
Trong tiếng ai oán của Tưởng Khâm, Nguyễn Lập Đông vừa hoàn hồn trở lại cũng từ từ ngậm chặt miệng.
Cô lơ đãng trở về nơi ở, bên ngoài cũng truyền tới tin mừng của Cận Hà Tịch. Hai cô dâu mới lần lượt được tìm thấy, hôn lễ cũng được định vào tối hôm đó.
Khi nhận được tin này, Cận Hoài Lý cũng có mặt. Anh nhìn Nguyễn Lập Đông, “Em còn giận không?”,
Nộ khí không hề thuyên giảm như trong dự liệu, Nguyễn Lập Đông cúi đầu, lẳng lặng quay về phòng.
“Anh à, em thấy chị Lập Đông và mẹ một trước một sau bước ra. Có lẽ mẹ đã nói hết với chị ấy rồi chăng, chị Lập Đông có phản ứng gì?”
Không có phản ứng gì. Cận Hoài Lý lắc đầu.
“Lập Đông quả nhiên không phải là một người bình thường.” Cận Hoài Thế bất chợt cảm thán, “Anh, anh bảo chị ấy liệu có phát hiện ra bí mật đó không?”.
Anh lại lắc đầu lần nữa, anh cũng không biết.
Nguyễn Lập Đông ở trên gác hoàn toàn không biết người dưới nhà đang bàn tán về mình. Cô nằm trên giường, đầu óc hỗn loạn toàn là chuyện về bố mẹ của Cận Hoài Lý. Đám cưới riêng của hai người họ đều tổ chức vào tối nay, nhưng Nguyễn Lập Đông cứ cảm thấy giữa đôi vợ chồng này dường như còn có một sự vương vấn nào đó.
Cô lại nhớ tới Cận Hoài Lý, cảm thấy người đàn ông ấy quả thật thiếu chút trách nhiệm.
“Phiền phức quá.” Hình tượng người đàn ông tốt trong lòng bỗng nhiên xuất hiện vết rạn nứt, điều này thật sự khiến cô khó chấp nhận.
Xa xa, tiếng nhạc dần vang, chắc là hôn lễ đã bắt đầu.
Cô chẳng có tâm trạng nào tham gia hôn lễ, chỉ còn cách trùm chăn lên, không nghe âm thanh phiền lòng ấy nữa.
Không biết là buồn thật hay vì điều gì khác, Nguyễn Lập Đông ngủ thiếp đi mất.
Trong mơ, dường như cô nhìn thấy cánh cửa phòng được mở ra một lần. Cận Hoài Lý bước vào, thở dài một lúc rồi quay người đi ra.
Cánh cửa thật sự đóng “cạch” một tiếng khiến cô choàng tỉnh. Cô mở mắt ra, phát hiện ngoài cửa sổ, trời đã tối đen.
“Sao mình ngủ lâu quá vậy?” Nguyễn Lập Đông day thái dương rồi bước xuống giường.
Tiếng nhạc đã dứt, chắc hẳn hôn lễ đã kết thúc. Cô phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, bên đường, một người đang tản bộ hút thuốc thu hút sự chú ý của cô.
Một người đáng lẽ phải động phòng, sao lại ở đây?
Cận Hà Tịch nhìn về căn nhà gần đó, không kìm được lòng, lại lần sờ thêm một điếu thuốc nữa.
“Chẳng phải hôm nay chú cũng động phòng ư? Sao lại nhìn người ta động phòng vậy?” Nguyễn Lập Đông từ trong bóng tối bước ra.
Cận Hà Tịch chợt nín thở, dập tắt điếu thuốc vừa châm.
Liên quan gì đến nó? Không có lớn nhỏ! Lườm Nguyễn Lập Đông một cái, Cận Hà Tịch đứng dậy định bỏ đi.
“Chú ngoại tình khi cô ấy đang mang thai, vợ chú vì chú mà tự sát, loại người như chú sao xứng làm chồng người ta. Không động phòng cũng được, bớt hại người.” Bị kích động với vẻ cà lơ phất phơ của ông, Nguyễn Lập Đông không kìm nén được, nói hết những lời tận đáy lòng ra.
“Những lời này là bà ấy nói với cháu phải không?” Cận Hà Tịch hừ một tiếng, “Cháu thì biết cái gì?”.
Mình không biết cái gì ư? Người đàn ông từng ngoại tình đối mặt với những câu hỏi chất vấn luôn thích nói câu này, làm như mọi người trên thế giới đều không thể hiểu được nỗi khổ trong lòng mình vậy. Ba của Cận Hoài Lý cũng vậy, chồng của Nguyễn Viên – anh rể cũ của cô cũng nói thế luôn.
Đây chính là đàn ông! Nguyễn Lập Đông bỗng dưng cảm thấy mất niềm tin vào cuộc sống này.
Nguyễn Lập Đông chỉ xin nghỉ phép năm ngày, trừ đi thời gian đi lại thì tối mai cô sẽ phải về nước.
Một ngày trước khi đi, dưới yêu cầu mạnh mẽ của Tưởng Khâm, cô cùng cả đoàn tới Thung lũng Tách giãn lớn tại Đông Phi.
Thảo nguyên bao la, bát ngát, một quang cảnh rộng lớn mà Nguyễn Lập Đông chưa bao giờ được nhìn thấy. Ở nơi xa tít tắp gần đường chân trời, cô thậm chí còn nhìn thấy những con linh dương đang lao đi vun vút. Tâm trạng của cô lại rất u sầu.
Đã mấy ngày rồi cô không nói chuyện với Cận Hoài Lý.
Cô không ngờ là Cận Hà Tịch cũng đi theo, sau khi xuống xe còn gọi riêng cô qua một bên.
“Gọi cháu qua làm gì?” Nguyễn Lập Đông chậm chạp đi tới, có chút hờ hững với vị trưởng bối này.
“Đã mấy ngày rồi cháu không nói chuyện với Hoài Lý, có phải vì quan hệ giữa chú và mẹ nó không?”
“Chuyện này có liên quan gì đến chú sao?”
“Sao lại không liên quan? Con trai chú khó khăn lắm mới có một cô bạn gái, không thể bị phá hỏng vì chú được!”
Phá hỏng?
Điều này Nguyễn Lập Đông thật sự chưa từng nghĩ tới. Cô cũng hiểu Cận Hoài Lý phần nào, bố anh là một người như vậy, sao còn mong được anh tác hợp họ chứ?
Nhưng mà…
“Cháu đã quan sát chú nhiều ngày, chú vẫn chưa động phòng sao?”
“Cái con bé này! Để ý chuyện này làm gì?” Dường như cơn giận đã trào lên, Cận Hà Tịch giậm chân bình bịch, cuối cùng xua tay, “Thôi bỏ đi, không thể để cháu cảm thấy con trai chú có một người cha không đáng tin cậy được, chú nói thật với cháu vậy”.
Nói gì cơ?
Nguyễn Lập Đông bỗng có dự cảm rằng, những chuyện Cận Hà Tịch nói sau đây có lẽ có liên quan đến lý do Cận Hoài Lý ngập ngừng.
“Có phải Tưởng Khâm từng kể cho cháu nghe chuyện chú ‘ngoại tình’ không? Bà ấy gặp ai là lại kể cho người ấy. Còn nhớ năm đó, đồng nghiệp của chú quả thực từng tỏ lòng mến mộ với chú, chú cũng từng hoang mang một thời gian, nhưng cũng chỉ đơn thuần là hoang mang mà thôi. Vào lúc chú còn đang do dự bất định thì sự tình đã bị Tưởng Khâm phát hiện. Khi đó bà ấy đang mang thai nhưng vẫn rất bình tĩnh nói chuyện với chú một lần.
Chú cũng đã nghĩ thông suốt và đoạn tuyệt quan hệ với người ấy, nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc ở đó. Cận Hoài Thế vừa chào đời, chẳng hiểu sao bà ấy lại đề nghị ly hôn. Bà ấy nói nếu chú không đồng ý thì bà ấy sẽ chết.
Đây không phải là hành vi của một người bình thường. Chú tưởng bà ấy chỉ giận dỗi thôi, nên cũng không để tâm, ai ngờ bà ấy tự sát thật. Người thì đã cứu được, nhưng bà ấy cũng mắc một trở ngại tâm lý, loại bệnh này khiến bà ấy phóng đại chuyện chú ‘ngoại tình’ lên gấp nhiều lần, chỉ có thể dịu bớt khi làm những việc tổn thương bản thân mình.”
“Thế nên vì không muốn để cô ấy tiếp tục tự tổn thương chính mình nên chú mới đồng ý ly hôn?”
“Đúng vậy. Cháu đừng tỏ ra không tin có được không?” Cận Hà Tịch lườm cô, nghĩ bụng, bạn gái của con trai ông quả thực không biết trên dưới.
“Vậy sao cô ấy tái hôn chú cũng tái hôn, nghe nói còn là lần thứ ba rồi?”
“Không đấu với bà ấy, làm sao chú gặp được bà ấy đây? Vả lại, chú chỉ kết hôn giả thôi. Được rồi, những gì cần nói chú nói hết cả rồi. Hai thằng nhóc kia, còn định nghe trộm bao lâu nữa, ra đây cho bố.”
Hai người đứng gần đó đã nghe được mệnh lệnh của bố, Cận Hoài Lý gãi đầu bước tới trước một bước, gần với Nguyễn Lập Đông.
“Sao anh không nói với em những chuyện này?” Nhớ lại những cơn giận vô lý vô cớ mấy ngày qua của mình, Nguyễn Lập Đông nắm vạt áo, tự tìm cho mình một đường lùi.
“Chính chú không cho phép anh em nó nói ra. Hai đứa nhóc chết tiệt kia, có phải đang ép bố tự nói ra không?” Nhớ lại biểu hiện cố tình sầu não mấy ngày qua của Cận Hoài Lý, Cận Hà Tịch chợt phát hiện ra điều gì đó.
“Bố, anh nói sau này nếu con tìm được đối tượng, cũng phải giống anh, không thể giấu bạn gái chuyện gia đình, nhưng cũng không được nuốt lời hứa với bố.”
“Hai thằng này!”
Cận Hà Tịch đuổi đánh Cận Hoài Thế. Nguyễn Lập Đông nghiêng đầu nhìn Cận Hoài Lý, chợt xót xa phần nào cho người sinh ra trong một gia đình kỳ lạ như anh.
“Xin lỗi, em trách nhầm anh rồi.”
“Ngoài hai anh em anh, mẹ còn sinh thêm hai đứa con nữa. Bố rất khổ.”
Anh nắm tay cô, cất giọng buồn thương.
“Ừm.”
“Bố anh muốn bọn anh giúp ông giữ bí mật này, thế nên anh không thể nói với em.”
“Vâng.”
“Nhưng nếu như em vì chuyện này mà tức giận, bố anh cũng không định nói với em thì anh sẽ nuốt lời hứa, nói sự thật cho em biết.”
“Cận Hoài Lý, có ai từng nói với anh là trong những tình huống kiểu này, tốt nhất là anh nên im lặng và ôm em thật chặt không?”
Cô giơ tay ra, ôm anh thật chặt.
Trước nay cô luôn nghĩ mình không khao khát sống cùng ai trọn cuộc đời. Nhưng trong khoảnh khắc này, trái tim đập loạn nhịp của cô bỗng bắt đầu nghĩ nếu ngày ấy thật sự đến, thế giới này sẽ thế nào nhỉ.
***
Vui vẻ ra nước ngoài rồi lại vui vẻ trở về, khi ấy trên những con đường ở Thuật Phong đã rụng đầy lá vàng rơi.
Nguyễn Lập Đông ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên mũi ngưa ngứa, thế rồi cô lập tức hắt xì.
“Cảm cúm à? Có cần mua ít thuốc không?”
Nguyễn Lập Đông day day mũi, cảm thấy hơi buồn cười, “Anh nghĩ nhà em nghèo tới nỗi ngay cả thuốc cảm cũng không chuẩn bị sao?”.
Cận Hoài Lý bị từ chối ngồi lẩm bẩm rồi cởi áo khoác ngoài, khoác lên người cô.
Đối với con người này, sẽ chẳng thể nào kỳ vọng mấy màn kịch “tổng giám đốc bá đạo” xuất hiện ở anh rồi. Nguyễn Lập Đông mím môi nghĩ vậy.
Chiếc xe đi thẳng tới nhà Nguyễn Lập Đông, Cận Hoài Lý đang chuẩn bị trả tiền xe thì khựng lại vì mấy tiếng gõ lên cánh cửa.
“Xem ra trong thời gian chúng ta đi chơi, Tiêu Nghiên đã nịnh nọt chị em không ít.” Nguyễn Lập Đông đắc chí chỉ ra ngoài cửa sổ. Cô cảm thấy mọi việc đang phát triển đúng như những gì cô nói với Cận Hoài Lý trước khi họ đi, rằng Tiêu Nghiên và chị gái cô có cơ hội.
Nhưng Cận Hoài Lý lại cảm thấy nụ cười trên gương mặt Tiêu Nghiên nhuốm đôi chút đau khổ, tại lớp kính ư? Anh lấy tờ tiền trăm tệ trong tay lau lên cửa sổ.
Sự tình đúng như anh dự liệu, Tiêu Nghiên quả thực không được vui.
“Chồng cũ của Viên Viên quay về rồi.” Sau khi tiễn Nguyễn Lập Đông ra về, nét mặt Tiêu Nghiên hoàn toàn sụp đổ, “Cận à, tôi hết hy vọng rồi. Tay Kim Xán đó rất mạnh, hơn nữa họ còn có với nhau một cậu con trai”.
“Có mạnh hơn nữa nhưng nếu không chu đáo với Nguyễn Viên như cậu, chẳng phải vẫn công toi sao?” Vỗ vai người bạn tốt, Cận Hoài Lý phải vận dụng hết công suất của đại não mới nghĩ ra được vài từ an ủi người ta, tiếc rằng nói nhảm xưa nay vẫn là điểm yếu của anh.
Tiêu Nghiên cười cười, vẻ mặt trông vẫn chẳng khá khẩm hơn là bao.
Cận Hoài Lý hết cách, vò đầu: “Nếu không thì tôi đi dạo với cậu vậy”.
Tiêu Nghiên gật đầu.
Hai người đàn ông và một chiếc va li kéo cọt kẹt lăn qua đám lá rụng dưới chân, giẫm tán loạn khiến mặt đất được phen hốt hoảng.
Tối đó, vì ở bên Tiêu Nghiên mà khi Cận Hoài Lý về tới nhà, đêm đã khuya rồi.
Đèn đường gần ngôi nhà số 77 đường Trung Sơn Đông không nhiều, chỉ khoảng bốn, năm cột. Mấy ngày anh ra nước ngoài, khi quay lại bỗng phát hiện có tới ba cột đã hỏng. Hai cột còn lại yếu ớt đứng phía xa, ánh sáng hắt xuống khoảng cách năm mét phía trước bậc thềm thấp nhất của ngôi nhà, bao trùm một khoảng sáng nhờ nhờ.
Một người thiếu sự sợ hãi với bóng tối như anh cứ thế đi thẳng tới trước cánh cửa nan sắt, đẩy ra. Cùng với tiếng kim loại ma sát vào nhau, cánh cửa lớn bên cạnh anh cũng từ từ khép lại.
Cửa nhà vẫn giống như lúc đi. Anh đẩy cửa ra, phát hiện trong nhà không có ánh đèn, anh tưởng Trần Vị Nam đã ngủ rồi.
Vừa cất bước, anh bỗng cảm thấy có điểm bất thường, anh nhớ là không để thứ gì ở chỗ đặt chân này mà?
“Piggy?” Anh gọi một tiếng.
Tiếng “tít, tít” như trong dự liệu không đáp lại anh.
Anh nhíu mày, bật ngọn đèn trên tường lên, rồi ngay lập tức sững người vì cảnh tượng trước mắt.
Căn nhà cứ như vừa trải qua một trận cướp bóc vậy.
Tác giả :
Ngô Đồng Tư Ngữ