Họa Đến Rồi, Mời Thanh Toán
Chương 3-3: Bản giao hưởng số ba (3)
Bỗng nhiên, tầm mắt của anh rơi xuống bệ xi măng ngay gần đó. Ở đó có một chiếc kẹp tóc thủy tinh đang phát sáng lấp lánh.
Anh nhận ra nó thuộc về Nguyễn Lập Đông.
Anh rảo bước chạy tới, cùng hướng rơi của chiếc kẹp tóc còn vương một sợi tóc.
Cô bị cưỡng chế đưa đi, trước khi đi còn xảy ra giằng co, từ sợi tóc này có thể nhìn ra điểm ấy.
“Cô ấy đang ở đâu?”
Người quản lý không hiểu chuyện vẫn còn muốn cứng cổ ngụy biện. Cận Hoài Lý đã sớm dự liệu được, anh rút di động ra, huơ huơ trước mặt người quản lý: “Nếu cô còn không nói, tôi sẽ liên lạc với cảnh sát. Sợi tóc trên chiếc kẹp này có thể chứng minh bạn tôi từng tới chỗ cô. Bây giờ cô có thừa nhận cũng đã muộn rồi, tôi muốn kiểm tra camera của các người!”.
Khi Vạn Phong tới, người quản lý bị dồn vào đường cùng đã nói ra tất cả: Một nhóm khách quen có một số vụ làm ăn đen tối. Vì quá trình giao dịch bị Nguyễn Lập Đông nhìn thấy nên đã bắt cô đi.
Vụ làm ăn đen tối đó là gì? Cận Hoài Lý không rõ.
Nguyễn Lập Đông hiện đang ở đâu, có an toàn hay không, anh cũng không nói chắc được.
Cuộc đời dường như chưa bao giờ bất lực đến thế.
Anh cúi đầu ngồi trên băng ghế dài trong Cục cảnh sát, tinh thần gần như suy sụp.
Vạn Phong lấy lời khai xong đi ra, ngồi xuống bên cạnh anh: “Tình hình vẫn khá lạc quan, đối phương chỉ là đám thanh niên hư hỏng bán thuốc lắc, không hiểu sao lại bắt Nguyễn Lập Đông. Các tổ viên của chúng tôi đã tận dụng hết lực lượng tổ chức để tìm cô ấy rồi. Giáo sư Cận, anh cũng đừng quá…”.
“Tôi có thể nói chuyện với người ở quán karaoke không?” Nguyễn Lập Đông vì theo đuổi chân tướng mới mất tích. Những việc dư thừa anh không làm được, chí ít cũng không thể phụ sự tin tưởng của cô đối với mình.
Vạn Phong ngẩn ra, gật đầu đồng ý.
Đã một năm trôi qua, những người phục vụ ở Ca Thành khi đó đa phần không còn nữa. Cũng may có một nhân viên nữ vì được thăng chức nên ở lại. Mà câu chuyện xảy ra khi đó, cô ấy vẫn còn lưu giữ những ấn tượng mơ hồ.
“Có một người trông có vẻ hòa nhã đưa Tiểu Tống tới bệnh viện. Bạn của anh ta lúc đó rất hung hãn, nhưng anh ta chẳng nói chẳng rằng, cứ thế đưa thẳng Tiểu Tống đi.”
Tiểu Tống là người phục vụ khi đó, còn người hòa nhã mà nhân viên nữ chỉ ra từ bức ảnh chính là Phùng Phàm.
Kết quả này đối với Cận Hoài Lý mà nói hoàn toàn không lạc quan.
Lẽ nào thật sự do anh nghĩ nhiều sao? Trong đầu một nửa là vụ án, một nửa là Nguyễn Lập Đông còn chưa rõ sống chết, Cận Hoài Lý cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi.
“Giáo sư Cận, ý của cấp trên là vụ án này đã kết thúc. Anh đừng nghĩ nhiều nữa, yên tâm về nhà đợi tin tức của cô Nguyễn đi.”
“Tôi vẫn cảm thấy có rất nhiều điều chưa giải thích rõ ràng.”
Thật sự hết cách với vị giáo sư đầu gỗ cố chấp này. Vạn Phong thở dài, đưa thứ gì đó tới trước mặt anh: “Đây là ghi chép về sau, anh xem đi”.
Cận Hoài Lý đón lấy cuốn sổ, lật giở, phát hiện bên trong có ghi chép chuyện vì sao Phùng Phàm trở nên thân thiết với Đới Chính Hàm.
“Đới Chính Hàm từng tự kỷ một thời gian?” Phùng Phàm còn ở suốt bên cạnh cùng điều trị với anh ta?
Cận Hoài Lý rùng mình, tiếp tục đọc.
Trên ghi chép nói, có một lần Đới Chính Hàm bị bệnh nặng, cầm dao tự vẫn, chính Phùng Phàm đã ngăn anh ta lại, vết dao đó tới giờ vẫn còn lưu lại trên cánh tay Phùng Phàm.
“Quả thực có vết dao này.” Vạn Phong ngồi bên gật đầu chắc nịch.
Nếu những chuyện viết trên đây là sự thật, nếu đúng như những gì Phùng Phàm nói, anh ta và Đới Chính Hàm từng là bạn rất thân, vậy thì Cận Hoài Lý có thể khẳng định một trăm phần trăm, Phùng Phàm này có vấn đề.
Vì trên đời chẳng có người nào lại đi giết người chỉ vì bạn tốt phạm phải sai lầm như vậy. Tuyệt đối không có.
“Vạn Phong, tôi muốn nhờ anh hai việc.”
“Chuyện gì vậy, giáo sư Cận cứ nói.”
“Tôi muốn điều tra danh tính của vị bác sỹ từng điều trị cho Đới Chính Hàm.” Căn bệnh tự kỷ ám thị này, thông thường nếu không dựa vào điều trị của bác sỹ thì sẽ trở thành chứng bệnh rất khó chữa. Thế nên anh dám khẳng định, Đới Chính Hàm đã từng được điều trị.
“Còn nữa, cậu làm ơn đưa Nguyễn Lập Đông bình an trở về.”
“Được, giáo sư Cận, tôi hứa với anh.”
***
Điều tra một bệnh viện không phải chuyện khó khăn, nhưng muốn điều tra vị bác sỹ tâm lý từng điều trị một bệnh nhân nhất định nào đó thì không dễ như vậy, vì còn liên quan tới vấn đề riêng tư của bệnh nhân.
Phía Vạn Phong mãi vẫn không có kết quả, Nguyễn Lập Đông lại bặt vô âm tín, cuộc sống của Cận Hoài Lý bỗng chốc như rơi xuống vực thẳm.
Nguyễn Lập Đông mất tích tới ngày thứ ba, anh nhìn đống vật chứng Vạn Phong mang tới, chau mày, “Phá án đối với tôi mà nói không phải là chuyện để giải sầu”.
Vạn Phong tưởng rằng mang đại mấy bức ảnh và nhạc phổ của Đới Chính Hàm tới lừa bịp anh là được sao? Bây giờ anh vốn không có tâm trạng phá án. Anh chỉ muốn biết Nguyễn Lập Đông ở đâu, khi nào có thể quay về.
Không trả lời được câu hỏi của anh, Vạn Phong há hốc miệng, quay người đi.
Tâm trạng của Sài Diễm qua mấy ngày đã ổn định hơn rất nhiều. Cô ta thay Cận Hoài Lý nhận đồ, không ngờ lại cầm không vững, một chiếc khung ảnh rơi xuống đất.
“Bộp” một tiếng.
Vạn Phong giật mình chạy lại xem, tưởng là Cận Hoài Lý tức giận, vội tới giúp anh thu dọn.
“Không cần anh giúp, cũng không cần anh dỗ dành tôi, tìm đại mấy thứ tới qua mặt tôi nói là di vật của Đới Chính Hàm.” Cận Hoài Lý nhìn bức ảnh Vạn Phong nhặt lên, nét mặt buồn bã vô cùng.
“Đâu có qua mặt anh. Tất cả đây đều là đồ đạc tìm được ở nhà Đới Chính Hàm đấy.”
Nói vớ vẩn, bức ảnh này rõ ràng là của Vinh Đông. Anh từng nhìn thấy ở nhà Vinh Đông, vì đây là kiểu ảnh không có người, chỉ đơn thuần là một nhóm các bức ảnh chụp sáng tối rất đặc biệt, dưới những lớp sáng tối dày mỏng không đều nhau là bóng hai người. Anh còn nhớ rất rõ.
Thấy anh không tin, Vạn Phong thề độc: “Tôi lừa anh làm gì? Không phải của Đới Chính Hàm, tôi lấy mấy thứ này ở đâu ra chứ”.
Nói vậy, Cận Hoài Lý mới thật sự phát hiện ra bức ảnh trước mắt và bức ảnh trong trí nhớ của mình có vài điểm khác biệt.
Hai bức ảnh đều do Vinh Đông chụp, điểm này thông qua kết nối trực tuyến đã được mẹ của Vinh Đông thừa nhận. Bà ấy nói Vinh Đông thích nhiếp ảnh nhưng lại không thích chụp chân dung, kể cả ảnh chụp chung với bạn bè của anh ta cũng đều là kiểu chụp bóng thế này. Mẹ của Vinh Đông còn nói bức ảnh ở trong nhà thì đã có từ lâu, được chụp bởi Vinh Đông và một người bạn cũ từ khi anh ta còn chưa tới Thuật Phong. Còn về bức ảnh tại nhà Đới Chính Hàm thì bà ấy chưa thấy bao giờ.
Tắt màn hình đi, Cận Hoài Lý nhìn chăm chú bức ảnh một lúc. “Người bạn cũ” mà Vinh Đông quen khi chưa tới Thuật Phong có thể là ai? Ở đâu? Vô duyên vô cớ biến mất ư? Có liên quan tới vụ án này hay không?
Một suy đoán chưa chắc chắn không thể chống đỡ cho việc phá một vụ án, Cận Hoài Lý đang trong lúc cạn kiệt về tinh thần lẫn sức lực cũng chỉ còn cách nghe theo ý kiến của Vạn Phong, tạm thời gác nghi ngờ đối với Phùng Phàm qua một bên.
Tin tức tốt nhất không ngờ lại tới vào một ngày cuối tháng. Sáng sớm, Cận Hoài Lý vẫn còn đang ngủ, dưới nhà bỗng vang lên một loạt tiếng gõ cửa. Anh lật người, nghĩ bụng nếu không phải Sài Diễm thì cũng là Trần Vị Nam giở trò.
Không ngoài dự đoán, chẳng bao lâu sau dưới nhà đã yên ắng hẳn.
Thấy chưa, quả nhiên là họ.
Anh nhắm mắt lại, bỗng nhiên cảm thấy cánh cửa phòng được nhẹ nhàng mở ra.
Ai vậy? Anh mở mắt, thấy có người đứng ngẩn bên giường.
Nguyễn Lập Đông … trở về rồi!
“Em đã đi đâu?”
“Vạn Phong nói anh vì em mà chẳng còn tâm trạng ứng phó với vụ án, phải không?”
“Có bị thương không?”
“Vụ án của Phùng Phàm đã điều tra rõ ràng chưa?”
“Vạn Phong cứu em ra sao?”
“Em định tập kích bất ngờ một phen, không ngờ anh còn chẳng có thói quen ngủ nude.”
… Cuối cùng, Cận Hoài Lý cũng im lặng. Anh kéo kín chiếc chăn trên người, mặt bỗng đỏ bừng.
“Vậy nên, em đã thoát được tầm kiểm soát của bọn chúng như thế và chạy về. Cũng may em xinh đẹp, nếu không trên người chẳng có bất kỳ giấy tờ tùy thân nào, sẽ không có ai chấp nhận cho em quá giang.”
Nguyễn Lập Đông ôm chặt chiếc gối trong lòng. Cô nói nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng nghĩ cũng biết mấy ngày bị bắt đi, cô sống chẳng thoải mái chút nào, “Anh thì sao? Còn chưa nói với em chuyện Phùng Phàm đã điều tra rõ ràng hay chưa?”.
Cận Hoài Lý lắc đầu: “Phùng Phàm nói Đới Chính Hàm từng bị tự kỷ ám thị. Anh muốn điều tra từ bác sỹ tâm lý, tạm thời chưa có kết quả. Hơn nữa còn tìm được hai bức ảnh chụp bóng từ nhà của Vinh Đông và Đới Chính Hàm, một bức là hình Vinh Đông và một ‘người bạn cũ’ của anh ta, thân phận của người này bọn anh cũng chưa tìm ra”.
Dù sao thì cũng chỉ là bóng người chứ không phải ảnh chân dung, muốn phân biệt được diện mạo của “người bạn cũ” này gần như là không thể.
“Hình dáng của chiếc cửa chớp này đặc biệt quá nhỉ?” Nguyễn Lập Đông cầm lấy bức ảnh, thuận miệng nói một câu.
Cửa chớp? Cận Hoài Lý nhíu mày. Đúng rồi, anh chỉ mải tìm kiếm từ chiếc bóng mà bỏ sót việc chiếc bóng của chiếc cửa chớp bức ảnh vốn đã mang nét đặc biệt.
Anh cầm điện thoại lên, đang chuẩn bị gọi cho Vạn Phong, không ngờ Vạn Phong đã gọi cho mình trước.
“Giáo sư Cận, gần như đã điều tra hầu hết các bác sỹ tâm lý trong thành phố rồi, họ đều chưa từng tiếp nhận bệnh nhân nào tên Đới Chính Hàm.”
Việc này…
“Tạm thời chưa lo việc này vội, anh điều tra giúp tôi những quán cà phê ở Phổ Dương và Thuật Phong, tôi muốn tìm một quán có cửa chớp rộng không đều nhau, khoảng 25-30 cm và 15-20 cm.”
“Tìm cái này làm gì ạ?”
“Tôi tìm được nó thì cũng gần như tìm được ‘người bạn cũ’ của Vinh Đông rồi.”
“Điều này có liên quan gì đến phá án chứ?” Vạn Phong muốn khuyên Cận Hoài Lý đừng tiếp tục bứt rứt vì vụ án này nữa nhưng chung quy vẫn đồng ý. “Đúng rồi, giáo sư Cận, phiền anh giúp tôi truyền đạt thành ý tới cô Nguyễn. Nếu không nhờ cô ấy để lại manh mối, chúng tôi cũng không thể bắt được băng đảng buôn ma túy và buôn người này”.
Cận Hoài Lý “ừm” một tiếng, rồi nhìn về phía Nguyễn Lập Đông đang dương dương tự đắc, ngắt máy.
“Cận Hoài Lý, anh phải học tập em, gặp khó khăn đừng sợ hãi, rồi sẽ có cách giải quyết thôi.”
Đang nói, người đối diện bỗng nhào tới, ôm chặt lấy cô.
Những mơn man bên vành tai cũng thấm đẫm bao dè đặt ngượng ngùng, thiêu đốt gò má cô như phát sốt. Nguyễn Lập Đông cũng quên cả hít thở, một lát sau mới lúng túng lên tiếng: “Anh làm gì vậy? Chẳng phải em vẫn bình yên sao?”.
“Ừ.” Cận Hoài Lý buông tay ra, trong lòng bàn tay chẳng biết đã có thêm hai chiếc khuyên tai bằng pha lê.
“Tặng em à?”
“Ừ.”
“Đẹp quá.” Nguyễn Lập Đông đeo khuyên tai lên, ngắm nghía trước gương.
Cô gái trước gương kia không biết đôi khuyên tai này đã đeo lên thì rất khó tháo ra, bên trong khảm hai công cụ định vị.
Như vậy sau này dù Nguyễn Lập Đông có đi đâu, anh cũng sẽ tìm được cô.
Không biết là ông trời có mắt hay giống như lời người xưa thường nói: Mọi lời dối trá cuối cùng đều bị vạch trần. Đồng nghiệp của Vạn Phong dễ dàng tìm được quán cà phê trong bức ảnh, trùng hợp hơn nữa là nhân viên của quán vẫn còn nhớ một Vinh Đông rất thích cầm máy ảnh chụp thứ này thứ kia trong quán của họ, cũng nhớ “người bạn cũ” ban đầu cùng Vinh Đông tới quán, về sau nhóm nhỏ kết nạp thêm Đới Chính Hàm, về sau nữa họ không còn gặp “người bạn cũ” đó nữa.
Nhìn cảnh người nhân viên xác nhận bức ảnh của “người bạn cũ” đó, Nguyễn Lập Đông chợt bịt chặt miệng, “Thật sự không ngờ, tay Phùng Phàm này vẫn nói dối từ trước tới giờ”.
Phùng Phàm chính là “người bạn cũ” trước kia của Vinh Đông.
“Vinh Đông và anh từng là bạn bè rất thân thiết. Đới Chính Hàm cũng vậy, vì sao anh phải ngụy tạo một chuyện dối trá để hãm hại hai người bạn của mình?” Trong phòng thẩm vấn, Vạn Phong quăng cả một sấp tài liệu ra trước mặt Phùng Phàm.
Đó là tập bệnh án, ghi chép quá trình điều trị tâm lý của một bệnh nhân. Cuối cùng, họ cũng tìm được vị bác sỹ tâm lý đó và nhận được tài liệu, đáng tiếc, điểm sai lệch duy nhất trong đó là người bệnh thực sự không phải Đới Chính Hàm, mà chính là Phùng Phàm.
“Khi Đới Chính Hàm chết, không phải anh ta gặp ma nên sợ hãi lùi về sau mà cả cơ thể đang đổ về phía trước. Có lẽ lúc đó anh ta đang rướn người, muốn bắt lấy một thứ gì đó. Đây không phải là biểu hiện sợ hãi, anh ta không sợ Vinh Đông, tất cả đều do anh bóp méo.” Vạn Phong cảm thấy may mắn vì sự kiên trì của Cận Hoài Lý đã không khiến họ bỏ lỡ chân tướng để lọt lưới một kẻ xấu xa như vậy.
“Đúng vậy, họ là hai người bạn tốt quá đấy. Vinh Đông rơi xuống nước, Đới Chính Hàm sợ nước chẳng phải vẫn không nhảy xuống cứu cậu ta ư? Bạn bè tốt cái quái gì chứ!”
“Vinh Đông cũng là bạn của anh, anh cũng không nhảy xuống cứu.”
“Chính tôi đẩy cậu ta xuống.” Phùng Phàm nở một nụ cười ma quỷ, “Bọn họ nói bài hát của tôi không hay. Tôi muốn viết một cách tử tế, chỉ là tôi viết không hay. Vinh Đông thà giúp Đới Chính Hàm cũng không giúp tôi, tôi chẳng qua chỉ tham khảo cậu ta một đoạn nhạc mà thôi, cậu ta cứ thế giương mắt nhìn tôi bị Đới Chính Hàm chửi mắng.”
Vạn Phong sửng sốt, quan sát Phùng Phàm nói chuyện, thật sự cảm thấy con người này quá đáng sợ.
“Mình không thể lý giải vì sao hắn lại vì hai người vốn là bạn tốt của hắn, cuối cùng trở thành bạn tốt của nhau mà nảy sinh tâm lý đố kỵ, nhưng bây giờ xem ra sự thực chính là như vậy. Đới Chính Hàm và Vinh Đông đã quen nhau, họ trở thành những người bạn thân thiết hơn, thế nên Phùng Phàm phát điên trong lòng, không chỉ muốn hại người, còn muốn vu vạ cho họ việc ăn cắp bài hát. Có điều…” Cận Hoài Lý ngồi ở phòng bên chống cằm. Anh không hiểu.
Đang mải nghĩ thì bỗng có một tiếng cười thê lương từ phòng bên vọng sang, Cận Hoài Lý lập tức ngẩng đầu lên. Bên trong lớp kính màu trà, Vạn Phong bối rối nhìn Phùng Phàm nằm lăn ra đất, không ngừng lăn lông lốc, cười điên rồ.
Phùng Phàm bị điên ư?
Anh không tin.
“Em cũng không tin!” Mấy ngày sau, Nguyễn Lập Đông ở nhà nghỉ dưỡng gặp Vạn Phong đi cùng Cận Hoài Lý tới thăm cô, “Hắn rõ ràng giả điên để trốn tránh chế tài của pháp luật”.
“Tôi cũng nghĩ như vậy. Tên này quá điên rồ, vừa giả điên vừa kể hết mọi chuyện giữa hắn và Đới Chính Hàm, Vinh Đông cho chúng tôi biết. Rõ ràng là khiêu khích các đồng nghiệp tại khoa giám định thần kinh của chúng tôi mà!” Vạn Phong phẫn nộ vung nắm đấm.
“Chuyện giữa hắn và hai người kia rốt cuộc như thế nào?”
“…”
Vạn Phong bỗng nín lặng. Lúc này đây, cho dù hỏi, chẳng phải Nguyễn Lập Đông vẫn nên hỏi chuyện giám định thần kinh ư?
Thở hắt ra một hơi, anh ta bắt đầu kể lại những vướng mắc trong mối quan hệ giữa ba người ấy.
…
Vinh Đông là một người bạn Phùng Phàm quen trong một lần tới Phổ Dương. Khi đó ví tiền của hắn bị rơi mất, cả ngày không ăn không uống, chính Vinh Đông đi ngang qua đã cho hắn mười đồng để có được bữa no ngày hôm đó.
Phùng Phàm từng hỏi Vinh Đông: Không sợ hắn là lừa đảo ư?
Vinh Đông trả lời hắn: Tôi đứng ở bên quan sát cậu rất lâu, mãi vẫn chẳng xin được tiền. Làm gì có tên lừa đảo nào ngốc như vậy chứ?
Phùng Phàm nói, chính vì câu nói này của Vinh Đông, hai người ấy đã trở thành bạn tốt. Thế nên về sau khi tới Thuật Phong, Vinh Đông đã đến nhờ cậy hắn. Còn nguyên nhân hắn và Đới Chính Hàm đã quen nhau từ lâu, quãng thời gian đó hắn bị tự kỷ ám thị, ngày ngày trầm cảm đến mức có ý định tự sát, chính Đới Chính Hàm vẫn luôn ở bên chăm sóc hắn.
Phùng Phàm đã từng có thời gian nghĩ rằng hắn là một kẻ may mắn, mặc dù không có tiền nhưng lại có hai người bạn tốt như vậy. Thế nên khi Vinh Đông mới tới Thuật Phong, Phùng Phàm không suy nghĩ gì đã giới thiệu cho hai người họ quen nhau. Nhưng sự phát triển sau đó thì lại có chút khác với dự liệu của hắn. Những người cùng có tài như Đới Chính Hàm và Vinh Đông có nhiều chủ đề để nói hơn. Họ cùng nhau sáng tác, viết nhạc, chụp ảnh, dần dần, Phùng Phàm cảm thấy giữa họ, mình đã không còn vị trí gì nữa.
Cảm giác bị tảng lờ này khiến hắn buồn bã. Hắn cũng từng thử nói chuyện với Vinh Đông về chuyện này, nhưng lúc đấy, hắn nhận ra, bản thân đã không còn ở trong mối quan hệ giữa họ nữa.
Có lẽ bắt đầu từ khi Đới Chính Hàm và Vinh Đông bàn bạc sáng tác ca khúc, Phùng Phàm đã bắt đầu mong ngóng có chuyện gì đó không hay xảy đến với họ.
Có lần, vài người bạn tụ tập, ở quán bar chơi trò “Nói thật hay mạo hiểm”, Phùng Phàm bắt được một cơ hội.
Hôm ấy, Thuật Phong đổ mưa rất lớn, bầu trời âm u xám xịt…
Hôm đó, mọi người chơi rất vui, đặc biệt là Đới Chính Hàm. Cũng chỉ vài ngày trước, bài hát mà cậu ta và Vinh Đông cùng sáng tác được một nhà sản xuất ngắm trúng, đôi bên đang bàn bạc chuyện hợp tác. Đới Chính Hàm uống quá chén đã ngủ gục bên sô pha, mấy người bạn còn lại bắt đầu chơi trò “Nói thật hay mạo hiểm”.
Hôm đó cũng chẳng hiểu tại sao, Vinh Đông thua liên tiếp bốn lần, mấy lần trước cậu ta đều chọn nói thật, đến lần thứ tư mọi người kiên quyết bắt cậu ta chọn mạo hiểm.
Nhưng phải làm gì mới gọi là mạo hiểm đây? Có người đề nghị để Vinh Đông đi xin số điện thoại của một cô gái trong quán bar. Đề nghị này sau khi được đưa ra đã bị những người khác phản đối, lý do là vì nó quá cũ rồi, thêm nữa Vinh Đông cũng phải kiểu người đó.
Lúc này Phùng Phàm - người vẫn luôn khó chịu vì Đới Chính Hàm và Vinh Đông càng ngày càng thân thiết – lên tiếng: “Vinh Đông, hay là cậu gọi điện cho người bạn online của A Hàm đi, dùng thân phận của A Hàm”.
Người ngồi ở đó không phải ai cũng biết chuyện của Hà Tử Quân. Lúc đó, Phùng Phàm đã giải thích qua, nói đối phương là bạn chat của Đới Chính Hàm, sức khỏe không tốt, có lần suýt tự tử, lần đó A Hàm vừa hay bị mất tiếng không nói được, chính Vinh Đông đã thay cậu ta gọi điện thoại báo cảnh sát, về sau nghe nói cô gái kia đã được cứu sống.
Liên quan đến mấy chuyện lề đường lãng mạn, trí tò mò của đám con trai không thua gì phái nữ. Nghe xong, tất cả mọi người lập tức vỗ tay, đám con trai lại càng hăng máu hơn con gái.
Việc này khiến Vinh Đông khó xử. Cậu ta liếc nhìn Đới Chính Hàm nằm trên sô pha, nói: “Vậy không hay đâu”.
Sự kiêng dè cậu ta dành cho Đới Chính Hàm khiến Phùng Phàm cực kỳ khó chịu. Rõ ràng bọn họ quen nhau sau, rõ ràng hắn đến trước họ kia mà. Cảm giác ghen tức cuộn trào trong lòng nhưng lại không tài nào biểu hiện ra mặt được.
Cố gắng ép ra một nụ cười, hắn vỗ vai Vinh Đông: “Không sao, trò chơi thôi mà. Hơn nữa, giọng của cậu và A Hàm giống nhau như vậy, cho dù sau này A Hàm có nói chuyện với cô gái kia cũng chẳng biết được ai với ai đâu”.
Mọi chuyện sau đó đúng như Phùng Phàm tưởng tượng. Hà Tử Quân rất bất ngờ khi nhận được điện thoại của Vinh Đông, cũng rất vui mừng. Họ nói chuyện một lúc. Vinh Đông rất muốn ngắt máy, nhưng bạn bè cứ viết đi viết lại chỉ lệnh “Giờ cậu là Đới Chính Hàm” lên mặt bàn, cậu ta đành bấm bụng tiếp tục đóng giả.
Đó là lần đầu tiên Vinh Đông nói chuyện điện thoại với Hà Tử Quân, Phùng Phàm cũng không biết cuộc điện thoại này có ý nghĩa gì với hắn. Có thể trong mắt hắn, đây chính là một lần Vinh Đông phản bội Đới Chính Hàm, vì sau này Vinh Đông không hề nói lại chuyện ấy cho Đới Chính Hàm.
Chuyện tiếp theo đó có chút vượt ngoài dự liệu của hắn, nhưng lại khiến hắn rất háo hức đón chờ. Một lần vô tình, hắn phát hiện ra Vinh Đông đang nói chuyện điện thoại, mà đối tượng lại chính là Hà Tử Quân.
Vinh Đông nói, ban đầu Hà Tử Quân gọi điện cho cậu ta, sau đó cậu ta cũng gọi điện cho cô ấy mấy lần. Cậu ta không biết nên giải quyết kiểu quan hệ này như thế nào. Phùng Phàm ngoài miệng nói rằng cô ấy chẳng qua chỉ là bạn online của A Hàm mà thôi, nhưng trong lòng thì rất vui khi nhìn thấy tình huống quái dị này tiếp tục phát triển - Người nói chuyện với Hà Tử Quân trên mạng là Đới Chính Hàm, còn người bạn “tốt nhất” của Đới Chính Hàm - Vinh Đông - lại lấy danh nghĩa “Nửa đời chinh chiến” để liên lạc điện thoại với Hà Tử Quân.
Còn màn kịch nào hay hơn việc giữa họ xuất hiện thêm một con quỷ đây? Phùng Phàm cực kỳ sung sướng.
Chỉ tiếc là màn kịch này kéo dài không lâu. Chỉ một thời gian sau, Vinh Đông muốn kết thúc mối quan hệ này nên đã làm thủ tục khóa sim, hơn nữa còn dùng QQ của Đới Chính Hàm nói với Hà Tử Quân rằng mình bị mất di động.
Không lâu sau, trong đám bạn bè đồn thổi tin tức Đới Chính Hàm có bạn gái, người đó chính là Hà Tử Quân. Dĩ nhiên, tinh nhắn sau khi gửi đi đã được Vinh Đông xóa sạch.
Còn về chuyện sao chép, kể lại chuyện này, Phùng Phàm cảm thấy tự giễu: “Hai người họ có thể hợp tác sáng tác. Tôi chẳng qua chỉ dùng vài giai điệu, Đới Chính Hàm đã mắng tôi té tát. Cậu ta còn định đánh tôi nữa, nhưng cuối cùng lại đánh gã nhân viên quán karaoke đó mà thôi. Anh có biết nực cười nhất là ai không? Là tên ngốc Vinh Đông đó, rõ ràng biết thừa tôi bất mãn nhưng vẫn rời xa Đới Chính Hàm và mọi người, một mình tới bên hồ tìm tôi. Cậu ta nói ‘Không có tài không sao cả!’, cậu ta dám nói tôi không có tài! Tôi bèn đẩy cậu ta xuống. Lúc đó tôi cũng sợ, nhưng khi tôi nhìn thấy kẻ tới kịp nhưng lại không dám xuống nước Đới Chính Hàm kia thì tôi không còn sợ nữa. Bạn tốt của Vinh Đông vì sợ nước mà không cứu cậu ta, haha, tình bạn của họ cũng chỉ có vậy mà thôi”.
Suốt cả một vụ án, điều duy nhất khiến người ta bất ngờ là cái chết của Đới Chính Hàm không hoàn toàn vì Hà Tử Quân. Nếu không có Hà Tử Quân, Phùng Phàm cũng sẽ giết anh ta. Vì Đới Chính Hàm đã đoán ra chính Phùng Phàm đẩy Vinh Đông xuống nước sau khi nghe được mấy lời nói mơ của Phùng Phàm trong lúc ngủ.
Anh nhận ra nó thuộc về Nguyễn Lập Đông.
Anh rảo bước chạy tới, cùng hướng rơi của chiếc kẹp tóc còn vương một sợi tóc.
Cô bị cưỡng chế đưa đi, trước khi đi còn xảy ra giằng co, từ sợi tóc này có thể nhìn ra điểm ấy.
“Cô ấy đang ở đâu?”
Người quản lý không hiểu chuyện vẫn còn muốn cứng cổ ngụy biện. Cận Hoài Lý đã sớm dự liệu được, anh rút di động ra, huơ huơ trước mặt người quản lý: “Nếu cô còn không nói, tôi sẽ liên lạc với cảnh sát. Sợi tóc trên chiếc kẹp này có thể chứng minh bạn tôi từng tới chỗ cô. Bây giờ cô có thừa nhận cũng đã muộn rồi, tôi muốn kiểm tra camera của các người!”.
Khi Vạn Phong tới, người quản lý bị dồn vào đường cùng đã nói ra tất cả: Một nhóm khách quen có một số vụ làm ăn đen tối. Vì quá trình giao dịch bị Nguyễn Lập Đông nhìn thấy nên đã bắt cô đi.
Vụ làm ăn đen tối đó là gì? Cận Hoài Lý không rõ.
Nguyễn Lập Đông hiện đang ở đâu, có an toàn hay không, anh cũng không nói chắc được.
Cuộc đời dường như chưa bao giờ bất lực đến thế.
Anh cúi đầu ngồi trên băng ghế dài trong Cục cảnh sát, tinh thần gần như suy sụp.
Vạn Phong lấy lời khai xong đi ra, ngồi xuống bên cạnh anh: “Tình hình vẫn khá lạc quan, đối phương chỉ là đám thanh niên hư hỏng bán thuốc lắc, không hiểu sao lại bắt Nguyễn Lập Đông. Các tổ viên của chúng tôi đã tận dụng hết lực lượng tổ chức để tìm cô ấy rồi. Giáo sư Cận, anh cũng đừng quá…”.
“Tôi có thể nói chuyện với người ở quán karaoke không?” Nguyễn Lập Đông vì theo đuổi chân tướng mới mất tích. Những việc dư thừa anh không làm được, chí ít cũng không thể phụ sự tin tưởng của cô đối với mình.
Vạn Phong ngẩn ra, gật đầu đồng ý.
Đã một năm trôi qua, những người phục vụ ở Ca Thành khi đó đa phần không còn nữa. Cũng may có một nhân viên nữ vì được thăng chức nên ở lại. Mà câu chuyện xảy ra khi đó, cô ấy vẫn còn lưu giữ những ấn tượng mơ hồ.
“Có một người trông có vẻ hòa nhã đưa Tiểu Tống tới bệnh viện. Bạn của anh ta lúc đó rất hung hãn, nhưng anh ta chẳng nói chẳng rằng, cứ thế đưa thẳng Tiểu Tống đi.”
Tiểu Tống là người phục vụ khi đó, còn người hòa nhã mà nhân viên nữ chỉ ra từ bức ảnh chính là Phùng Phàm.
Kết quả này đối với Cận Hoài Lý mà nói hoàn toàn không lạc quan.
Lẽ nào thật sự do anh nghĩ nhiều sao? Trong đầu một nửa là vụ án, một nửa là Nguyễn Lập Đông còn chưa rõ sống chết, Cận Hoài Lý cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi.
“Giáo sư Cận, ý của cấp trên là vụ án này đã kết thúc. Anh đừng nghĩ nhiều nữa, yên tâm về nhà đợi tin tức của cô Nguyễn đi.”
“Tôi vẫn cảm thấy có rất nhiều điều chưa giải thích rõ ràng.”
Thật sự hết cách với vị giáo sư đầu gỗ cố chấp này. Vạn Phong thở dài, đưa thứ gì đó tới trước mặt anh: “Đây là ghi chép về sau, anh xem đi”.
Cận Hoài Lý đón lấy cuốn sổ, lật giở, phát hiện bên trong có ghi chép chuyện vì sao Phùng Phàm trở nên thân thiết với Đới Chính Hàm.
“Đới Chính Hàm từng tự kỷ một thời gian?” Phùng Phàm còn ở suốt bên cạnh cùng điều trị với anh ta?
Cận Hoài Lý rùng mình, tiếp tục đọc.
Trên ghi chép nói, có một lần Đới Chính Hàm bị bệnh nặng, cầm dao tự vẫn, chính Phùng Phàm đã ngăn anh ta lại, vết dao đó tới giờ vẫn còn lưu lại trên cánh tay Phùng Phàm.
“Quả thực có vết dao này.” Vạn Phong ngồi bên gật đầu chắc nịch.
Nếu những chuyện viết trên đây là sự thật, nếu đúng như những gì Phùng Phàm nói, anh ta và Đới Chính Hàm từng là bạn rất thân, vậy thì Cận Hoài Lý có thể khẳng định một trăm phần trăm, Phùng Phàm này có vấn đề.
Vì trên đời chẳng có người nào lại đi giết người chỉ vì bạn tốt phạm phải sai lầm như vậy. Tuyệt đối không có.
“Vạn Phong, tôi muốn nhờ anh hai việc.”
“Chuyện gì vậy, giáo sư Cận cứ nói.”
“Tôi muốn điều tra danh tính của vị bác sỹ từng điều trị cho Đới Chính Hàm.” Căn bệnh tự kỷ ám thị này, thông thường nếu không dựa vào điều trị của bác sỹ thì sẽ trở thành chứng bệnh rất khó chữa. Thế nên anh dám khẳng định, Đới Chính Hàm đã từng được điều trị.
“Còn nữa, cậu làm ơn đưa Nguyễn Lập Đông bình an trở về.”
“Được, giáo sư Cận, tôi hứa với anh.”
***
Điều tra một bệnh viện không phải chuyện khó khăn, nhưng muốn điều tra vị bác sỹ tâm lý từng điều trị một bệnh nhân nhất định nào đó thì không dễ như vậy, vì còn liên quan tới vấn đề riêng tư của bệnh nhân.
Phía Vạn Phong mãi vẫn không có kết quả, Nguyễn Lập Đông lại bặt vô âm tín, cuộc sống của Cận Hoài Lý bỗng chốc như rơi xuống vực thẳm.
Nguyễn Lập Đông mất tích tới ngày thứ ba, anh nhìn đống vật chứng Vạn Phong mang tới, chau mày, “Phá án đối với tôi mà nói không phải là chuyện để giải sầu”.
Vạn Phong tưởng rằng mang đại mấy bức ảnh và nhạc phổ của Đới Chính Hàm tới lừa bịp anh là được sao? Bây giờ anh vốn không có tâm trạng phá án. Anh chỉ muốn biết Nguyễn Lập Đông ở đâu, khi nào có thể quay về.
Không trả lời được câu hỏi của anh, Vạn Phong há hốc miệng, quay người đi.
Tâm trạng của Sài Diễm qua mấy ngày đã ổn định hơn rất nhiều. Cô ta thay Cận Hoài Lý nhận đồ, không ngờ lại cầm không vững, một chiếc khung ảnh rơi xuống đất.
“Bộp” một tiếng.
Vạn Phong giật mình chạy lại xem, tưởng là Cận Hoài Lý tức giận, vội tới giúp anh thu dọn.
“Không cần anh giúp, cũng không cần anh dỗ dành tôi, tìm đại mấy thứ tới qua mặt tôi nói là di vật của Đới Chính Hàm.” Cận Hoài Lý nhìn bức ảnh Vạn Phong nhặt lên, nét mặt buồn bã vô cùng.
“Đâu có qua mặt anh. Tất cả đây đều là đồ đạc tìm được ở nhà Đới Chính Hàm đấy.”
Nói vớ vẩn, bức ảnh này rõ ràng là của Vinh Đông. Anh từng nhìn thấy ở nhà Vinh Đông, vì đây là kiểu ảnh không có người, chỉ đơn thuần là một nhóm các bức ảnh chụp sáng tối rất đặc biệt, dưới những lớp sáng tối dày mỏng không đều nhau là bóng hai người. Anh còn nhớ rất rõ.
Thấy anh không tin, Vạn Phong thề độc: “Tôi lừa anh làm gì? Không phải của Đới Chính Hàm, tôi lấy mấy thứ này ở đâu ra chứ”.
Nói vậy, Cận Hoài Lý mới thật sự phát hiện ra bức ảnh trước mắt và bức ảnh trong trí nhớ của mình có vài điểm khác biệt.
Hai bức ảnh đều do Vinh Đông chụp, điểm này thông qua kết nối trực tuyến đã được mẹ của Vinh Đông thừa nhận. Bà ấy nói Vinh Đông thích nhiếp ảnh nhưng lại không thích chụp chân dung, kể cả ảnh chụp chung với bạn bè của anh ta cũng đều là kiểu chụp bóng thế này. Mẹ của Vinh Đông còn nói bức ảnh ở trong nhà thì đã có từ lâu, được chụp bởi Vinh Đông và một người bạn cũ từ khi anh ta còn chưa tới Thuật Phong. Còn về bức ảnh tại nhà Đới Chính Hàm thì bà ấy chưa thấy bao giờ.
Tắt màn hình đi, Cận Hoài Lý nhìn chăm chú bức ảnh một lúc. “Người bạn cũ” mà Vinh Đông quen khi chưa tới Thuật Phong có thể là ai? Ở đâu? Vô duyên vô cớ biến mất ư? Có liên quan tới vụ án này hay không?
Một suy đoán chưa chắc chắn không thể chống đỡ cho việc phá một vụ án, Cận Hoài Lý đang trong lúc cạn kiệt về tinh thần lẫn sức lực cũng chỉ còn cách nghe theo ý kiến của Vạn Phong, tạm thời gác nghi ngờ đối với Phùng Phàm qua một bên.
Tin tức tốt nhất không ngờ lại tới vào một ngày cuối tháng. Sáng sớm, Cận Hoài Lý vẫn còn đang ngủ, dưới nhà bỗng vang lên một loạt tiếng gõ cửa. Anh lật người, nghĩ bụng nếu không phải Sài Diễm thì cũng là Trần Vị Nam giở trò.
Không ngoài dự đoán, chẳng bao lâu sau dưới nhà đã yên ắng hẳn.
Thấy chưa, quả nhiên là họ.
Anh nhắm mắt lại, bỗng nhiên cảm thấy cánh cửa phòng được nhẹ nhàng mở ra.
Ai vậy? Anh mở mắt, thấy có người đứng ngẩn bên giường.
Nguyễn Lập Đông … trở về rồi!
“Em đã đi đâu?”
“Vạn Phong nói anh vì em mà chẳng còn tâm trạng ứng phó với vụ án, phải không?”
“Có bị thương không?”
“Vụ án của Phùng Phàm đã điều tra rõ ràng chưa?”
“Vạn Phong cứu em ra sao?”
“Em định tập kích bất ngờ một phen, không ngờ anh còn chẳng có thói quen ngủ nude.”
… Cuối cùng, Cận Hoài Lý cũng im lặng. Anh kéo kín chiếc chăn trên người, mặt bỗng đỏ bừng.
“Vậy nên, em đã thoát được tầm kiểm soát của bọn chúng như thế và chạy về. Cũng may em xinh đẹp, nếu không trên người chẳng có bất kỳ giấy tờ tùy thân nào, sẽ không có ai chấp nhận cho em quá giang.”
Nguyễn Lập Đông ôm chặt chiếc gối trong lòng. Cô nói nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng nghĩ cũng biết mấy ngày bị bắt đi, cô sống chẳng thoải mái chút nào, “Anh thì sao? Còn chưa nói với em chuyện Phùng Phàm đã điều tra rõ ràng hay chưa?”.
Cận Hoài Lý lắc đầu: “Phùng Phàm nói Đới Chính Hàm từng bị tự kỷ ám thị. Anh muốn điều tra từ bác sỹ tâm lý, tạm thời chưa có kết quả. Hơn nữa còn tìm được hai bức ảnh chụp bóng từ nhà của Vinh Đông và Đới Chính Hàm, một bức là hình Vinh Đông và một ‘người bạn cũ’ của anh ta, thân phận của người này bọn anh cũng chưa tìm ra”.
Dù sao thì cũng chỉ là bóng người chứ không phải ảnh chân dung, muốn phân biệt được diện mạo của “người bạn cũ” này gần như là không thể.
“Hình dáng của chiếc cửa chớp này đặc biệt quá nhỉ?” Nguyễn Lập Đông cầm lấy bức ảnh, thuận miệng nói một câu.
Cửa chớp? Cận Hoài Lý nhíu mày. Đúng rồi, anh chỉ mải tìm kiếm từ chiếc bóng mà bỏ sót việc chiếc bóng của chiếc cửa chớp bức ảnh vốn đã mang nét đặc biệt.
Anh cầm điện thoại lên, đang chuẩn bị gọi cho Vạn Phong, không ngờ Vạn Phong đã gọi cho mình trước.
“Giáo sư Cận, gần như đã điều tra hầu hết các bác sỹ tâm lý trong thành phố rồi, họ đều chưa từng tiếp nhận bệnh nhân nào tên Đới Chính Hàm.”
Việc này…
“Tạm thời chưa lo việc này vội, anh điều tra giúp tôi những quán cà phê ở Phổ Dương và Thuật Phong, tôi muốn tìm một quán có cửa chớp rộng không đều nhau, khoảng 25-30 cm và 15-20 cm.”
“Tìm cái này làm gì ạ?”
“Tôi tìm được nó thì cũng gần như tìm được ‘người bạn cũ’ của Vinh Đông rồi.”
“Điều này có liên quan gì đến phá án chứ?” Vạn Phong muốn khuyên Cận Hoài Lý đừng tiếp tục bứt rứt vì vụ án này nữa nhưng chung quy vẫn đồng ý. “Đúng rồi, giáo sư Cận, phiền anh giúp tôi truyền đạt thành ý tới cô Nguyễn. Nếu không nhờ cô ấy để lại manh mối, chúng tôi cũng không thể bắt được băng đảng buôn ma túy và buôn người này”.
Cận Hoài Lý “ừm” một tiếng, rồi nhìn về phía Nguyễn Lập Đông đang dương dương tự đắc, ngắt máy.
“Cận Hoài Lý, anh phải học tập em, gặp khó khăn đừng sợ hãi, rồi sẽ có cách giải quyết thôi.”
Đang nói, người đối diện bỗng nhào tới, ôm chặt lấy cô.
Những mơn man bên vành tai cũng thấm đẫm bao dè đặt ngượng ngùng, thiêu đốt gò má cô như phát sốt. Nguyễn Lập Đông cũng quên cả hít thở, một lát sau mới lúng túng lên tiếng: “Anh làm gì vậy? Chẳng phải em vẫn bình yên sao?”.
“Ừ.” Cận Hoài Lý buông tay ra, trong lòng bàn tay chẳng biết đã có thêm hai chiếc khuyên tai bằng pha lê.
“Tặng em à?”
“Ừ.”
“Đẹp quá.” Nguyễn Lập Đông đeo khuyên tai lên, ngắm nghía trước gương.
Cô gái trước gương kia không biết đôi khuyên tai này đã đeo lên thì rất khó tháo ra, bên trong khảm hai công cụ định vị.
Như vậy sau này dù Nguyễn Lập Đông có đi đâu, anh cũng sẽ tìm được cô.
Không biết là ông trời có mắt hay giống như lời người xưa thường nói: Mọi lời dối trá cuối cùng đều bị vạch trần. Đồng nghiệp của Vạn Phong dễ dàng tìm được quán cà phê trong bức ảnh, trùng hợp hơn nữa là nhân viên của quán vẫn còn nhớ một Vinh Đông rất thích cầm máy ảnh chụp thứ này thứ kia trong quán của họ, cũng nhớ “người bạn cũ” ban đầu cùng Vinh Đông tới quán, về sau nhóm nhỏ kết nạp thêm Đới Chính Hàm, về sau nữa họ không còn gặp “người bạn cũ” đó nữa.
Nhìn cảnh người nhân viên xác nhận bức ảnh của “người bạn cũ” đó, Nguyễn Lập Đông chợt bịt chặt miệng, “Thật sự không ngờ, tay Phùng Phàm này vẫn nói dối từ trước tới giờ”.
Phùng Phàm chính là “người bạn cũ” trước kia của Vinh Đông.
“Vinh Đông và anh từng là bạn bè rất thân thiết. Đới Chính Hàm cũng vậy, vì sao anh phải ngụy tạo một chuyện dối trá để hãm hại hai người bạn của mình?” Trong phòng thẩm vấn, Vạn Phong quăng cả một sấp tài liệu ra trước mặt Phùng Phàm.
Đó là tập bệnh án, ghi chép quá trình điều trị tâm lý của một bệnh nhân. Cuối cùng, họ cũng tìm được vị bác sỹ tâm lý đó và nhận được tài liệu, đáng tiếc, điểm sai lệch duy nhất trong đó là người bệnh thực sự không phải Đới Chính Hàm, mà chính là Phùng Phàm.
“Khi Đới Chính Hàm chết, không phải anh ta gặp ma nên sợ hãi lùi về sau mà cả cơ thể đang đổ về phía trước. Có lẽ lúc đó anh ta đang rướn người, muốn bắt lấy một thứ gì đó. Đây không phải là biểu hiện sợ hãi, anh ta không sợ Vinh Đông, tất cả đều do anh bóp méo.” Vạn Phong cảm thấy may mắn vì sự kiên trì của Cận Hoài Lý đã không khiến họ bỏ lỡ chân tướng để lọt lưới một kẻ xấu xa như vậy.
“Đúng vậy, họ là hai người bạn tốt quá đấy. Vinh Đông rơi xuống nước, Đới Chính Hàm sợ nước chẳng phải vẫn không nhảy xuống cứu cậu ta ư? Bạn bè tốt cái quái gì chứ!”
“Vinh Đông cũng là bạn của anh, anh cũng không nhảy xuống cứu.”
“Chính tôi đẩy cậu ta xuống.” Phùng Phàm nở một nụ cười ma quỷ, “Bọn họ nói bài hát của tôi không hay. Tôi muốn viết một cách tử tế, chỉ là tôi viết không hay. Vinh Đông thà giúp Đới Chính Hàm cũng không giúp tôi, tôi chẳng qua chỉ tham khảo cậu ta một đoạn nhạc mà thôi, cậu ta cứ thế giương mắt nhìn tôi bị Đới Chính Hàm chửi mắng.”
Vạn Phong sửng sốt, quan sát Phùng Phàm nói chuyện, thật sự cảm thấy con người này quá đáng sợ.
“Mình không thể lý giải vì sao hắn lại vì hai người vốn là bạn tốt của hắn, cuối cùng trở thành bạn tốt của nhau mà nảy sinh tâm lý đố kỵ, nhưng bây giờ xem ra sự thực chính là như vậy. Đới Chính Hàm và Vinh Đông đã quen nhau, họ trở thành những người bạn thân thiết hơn, thế nên Phùng Phàm phát điên trong lòng, không chỉ muốn hại người, còn muốn vu vạ cho họ việc ăn cắp bài hát. Có điều…” Cận Hoài Lý ngồi ở phòng bên chống cằm. Anh không hiểu.
Đang mải nghĩ thì bỗng có một tiếng cười thê lương từ phòng bên vọng sang, Cận Hoài Lý lập tức ngẩng đầu lên. Bên trong lớp kính màu trà, Vạn Phong bối rối nhìn Phùng Phàm nằm lăn ra đất, không ngừng lăn lông lốc, cười điên rồ.
Phùng Phàm bị điên ư?
Anh không tin.
“Em cũng không tin!” Mấy ngày sau, Nguyễn Lập Đông ở nhà nghỉ dưỡng gặp Vạn Phong đi cùng Cận Hoài Lý tới thăm cô, “Hắn rõ ràng giả điên để trốn tránh chế tài của pháp luật”.
“Tôi cũng nghĩ như vậy. Tên này quá điên rồ, vừa giả điên vừa kể hết mọi chuyện giữa hắn và Đới Chính Hàm, Vinh Đông cho chúng tôi biết. Rõ ràng là khiêu khích các đồng nghiệp tại khoa giám định thần kinh của chúng tôi mà!” Vạn Phong phẫn nộ vung nắm đấm.
“Chuyện giữa hắn và hai người kia rốt cuộc như thế nào?”
“…”
Vạn Phong bỗng nín lặng. Lúc này đây, cho dù hỏi, chẳng phải Nguyễn Lập Đông vẫn nên hỏi chuyện giám định thần kinh ư?
Thở hắt ra một hơi, anh ta bắt đầu kể lại những vướng mắc trong mối quan hệ giữa ba người ấy.
…
Vinh Đông là một người bạn Phùng Phàm quen trong một lần tới Phổ Dương. Khi đó ví tiền của hắn bị rơi mất, cả ngày không ăn không uống, chính Vinh Đông đi ngang qua đã cho hắn mười đồng để có được bữa no ngày hôm đó.
Phùng Phàm từng hỏi Vinh Đông: Không sợ hắn là lừa đảo ư?
Vinh Đông trả lời hắn: Tôi đứng ở bên quan sát cậu rất lâu, mãi vẫn chẳng xin được tiền. Làm gì có tên lừa đảo nào ngốc như vậy chứ?
Phùng Phàm nói, chính vì câu nói này của Vinh Đông, hai người ấy đã trở thành bạn tốt. Thế nên về sau khi tới Thuật Phong, Vinh Đông đã đến nhờ cậy hắn. Còn nguyên nhân hắn và Đới Chính Hàm đã quen nhau từ lâu, quãng thời gian đó hắn bị tự kỷ ám thị, ngày ngày trầm cảm đến mức có ý định tự sát, chính Đới Chính Hàm vẫn luôn ở bên chăm sóc hắn.
Phùng Phàm đã từng có thời gian nghĩ rằng hắn là một kẻ may mắn, mặc dù không có tiền nhưng lại có hai người bạn tốt như vậy. Thế nên khi Vinh Đông mới tới Thuật Phong, Phùng Phàm không suy nghĩ gì đã giới thiệu cho hai người họ quen nhau. Nhưng sự phát triển sau đó thì lại có chút khác với dự liệu của hắn. Những người cùng có tài như Đới Chính Hàm và Vinh Đông có nhiều chủ đề để nói hơn. Họ cùng nhau sáng tác, viết nhạc, chụp ảnh, dần dần, Phùng Phàm cảm thấy giữa họ, mình đã không còn vị trí gì nữa.
Cảm giác bị tảng lờ này khiến hắn buồn bã. Hắn cũng từng thử nói chuyện với Vinh Đông về chuyện này, nhưng lúc đấy, hắn nhận ra, bản thân đã không còn ở trong mối quan hệ giữa họ nữa.
Có lẽ bắt đầu từ khi Đới Chính Hàm và Vinh Đông bàn bạc sáng tác ca khúc, Phùng Phàm đã bắt đầu mong ngóng có chuyện gì đó không hay xảy đến với họ.
Có lần, vài người bạn tụ tập, ở quán bar chơi trò “Nói thật hay mạo hiểm”, Phùng Phàm bắt được một cơ hội.
Hôm ấy, Thuật Phong đổ mưa rất lớn, bầu trời âm u xám xịt…
Hôm đó, mọi người chơi rất vui, đặc biệt là Đới Chính Hàm. Cũng chỉ vài ngày trước, bài hát mà cậu ta và Vinh Đông cùng sáng tác được một nhà sản xuất ngắm trúng, đôi bên đang bàn bạc chuyện hợp tác. Đới Chính Hàm uống quá chén đã ngủ gục bên sô pha, mấy người bạn còn lại bắt đầu chơi trò “Nói thật hay mạo hiểm”.
Hôm đó cũng chẳng hiểu tại sao, Vinh Đông thua liên tiếp bốn lần, mấy lần trước cậu ta đều chọn nói thật, đến lần thứ tư mọi người kiên quyết bắt cậu ta chọn mạo hiểm.
Nhưng phải làm gì mới gọi là mạo hiểm đây? Có người đề nghị để Vinh Đông đi xin số điện thoại của một cô gái trong quán bar. Đề nghị này sau khi được đưa ra đã bị những người khác phản đối, lý do là vì nó quá cũ rồi, thêm nữa Vinh Đông cũng phải kiểu người đó.
Lúc này Phùng Phàm - người vẫn luôn khó chịu vì Đới Chính Hàm và Vinh Đông càng ngày càng thân thiết – lên tiếng: “Vinh Đông, hay là cậu gọi điện cho người bạn online của A Hàm đi, dùng thân phận của A Hàm”.
Người ngồi ở đó không phải ai cũng biết chuyện của Hà Tử Quân. Lúc đó, Phùng Phàm đã giải thích qua, nói đối phương là bạn chat của Đới Chính Hàm, sức khỏe không tốt, có lần suýt tự tử, lần đó A Hàm vừa hay bị mất tiếng không nói được, chính Vinh Đông đã thay cậu ta gọi điện thoại báo cảnh sát, về sau nghe nói cô gái kia đã được cứu sống.
Liên quan đến mấy chuyện lề đường lãng mạn, trí tò mò của đám con trai không thua gì phái nữ. Nghe xong, tất cả mọi người lập tức vỗ tay, đám con trai lại càng hăng máu hơn con gái.
Việc này khiến Vinh Đông khó xử. Cậu ta liếc nhìn Đới Chính Hàm nằm trên sô pha, nói: “Vậy không hay đâu”.
Sự kiêng dè cậu ta dành cho Đới Chính Hàm khiến Phùng Phàm cực kỳ khó chịu. Rõ ràng bọn họ quen nhau sau, rõ ràng hắn đến trước họ kia mà. Cảm giác ghen tức cuộn trào trong lòng nhưng lại không tài nào biểu hiện ra mặt được.
Cố gắng ép ra một nụ cười, hắn vỗ vai Vinh Đông: “Không sao, trò chơi thôi mà. Hơn nữa, giọng của cậu và A Hàm giống nhau như vậy, cho dù sau này A Hàm có nói chuyện với cô gái kia cũng chẳng biết được ai với ai đâu”.
Mọi chuyện sau đó đúng như Phùng Phàm tưởng tượng. Hà Tử Quân rất bất ngờ khi nhận được điện thoại của Vinh Đông, cũng rất vui mừng. Họ nói chuyện một lúc. Vinh Đông rất muốn ngắt máy, nhưng bạn bè cứ viết đi viết lại chỉ lệnh “Giờ cậu là Đới Chính Hàm” lên mặt bàn, cậu ta đành bấm bụng tiếp tục đóng giả.
Đó là lần đầu tiên Vinh Đông nói chuyện điện thoại với Hà Tử Quân, Phùng Phàm cũng không biết cuộc điện thoại này có ý nghĩa gì với hắn. Có thể trong mắt hắn, đây chính là một lần Vinh Đông phản bội Đới Chính Hàm, vì sau này Vinh Đông không hề nói lại chuyện ấy cho Đới Chính Hàm.
Chuyện tiếp theo đó có chút vượt ngoài dự liệu của hắn, nhưng lại khiến hắn rất háo hức đón chờ. Một lần vô tình, hắn phát hiện ra Vinh Đông đang nói chuyện điện thoại, mà đối tượng lại chính là Hà Tử Quân.
Vinh Đông nói, ban đầu Hà Tử Quân gọi điện cho cậu ta, sau đó cậu ta cũng gọi điện cho cô ấy mấy lần. Cậu ta không biết nên giải quyết kiểu quan hệ này như thế nào. Phùng Phàm ngoài miệng nói rằng cô ấy chẳng qua chỉ là bạn online của A Hàm mà thôi, nhưng trong lòng thì rất vui khi nhìn thấy tình huống quái dị này tiếp tục phát triển - Người nói chuyện với Hà Tử Quân trên mạng là Đới Chính Hàm, còn người bạn “tốt nhất” của Đới Chính Hàm - Vinh Đông - lại lấy danh nghĩa “Nửa đời chinh chiến” để liên lạc điện thoại với Hà Tử Quân.
Còn màn kịch nào hay hơn việc giữa họ xuất hiện thêm một con quỷ đây? Phùng Phàm cực kỳ sung sướng.
Chỉ tiếc là màn kịch này kéo dài không lâu. Chỉ một thời gian sau, Vinh Đông muốn kết thúc mối quan hệ này nên đã làm thủ tục khóa sim, hơn nữa còn dùng QQ của Đới Chính Hàm nói với Hà Tử Quân rằng mình bị mất di động.
Không lâu sau, trong đám bạn bè đồn thổi tin tức Đới Chính Hàm có bạn gái, người đó chính là Hà Tử Quân. Dĩ nhiên, tinh nhắn sau khi gửi đi đã được Vinh Đông xóa sạch.
Còn về chuyện sao chép, kể lại chuyện này, Phùng Phàm cảm thấy tự giễu: “Hai người họ có thể hợp tác sáng tác. Tôi chẳng qua chỉ dùng vài giai điệu, Đới Chính Hàm đã mắng tôi té tát. Cậu ta còn định đánh tôi nữa, nhưng cuối cùng lại đánh gã nhân viên quán karaoke đó mà thôi. Anh có biết nực cười nhất là ai không? Là tên ngốc Vinh Đông đó, rõ ràng biết thừa tôi bất mãn nhưng vẫn rời xa Đới Chính Hàm và mọi người, một mình tới bên hồ tìm tôi. Cậu ta nói ‘Không có tài không sao cả!’, cậu ta dám nói tôi không có tài! Tôi bèn đẩy cậu ta xuống. Lúc đó tôi cũng sợ, nhưng khi tôi nhìn thấy kẻ tới kịp nhưng lại không dám xuống nước Đới Chính Hàm kia thì tôi không còn sợ nữa. Bạn tốt của Vinh Đông vì sợ nước mà không cứu cậu ta, haha, tình bạn của họ cũng chỉ có vậy mà thôi”.
Suốt cả một vụ án, điều duy nhất khiến người ta bất ngờ là cái chết của Đới Chính Hàm không hoàn toàn vì Hà Tử Quân. Nếu không có Hà Tử Quân, Phùng Phàm cũng sẽ giết anh ta. Vì Đới Chính Hàm đã đoán ra chính Phùng Phàm đẩy Vinh Đông xuống nước sau khi nghe được mấy lời nói mơ của Phùng Phàm trong lúc ngủ.
Tác giả :
Ngô Đồng Tư Ngữ