Họa Đến Rồi, Mời Thanh Toán
Chương 2-5: Nốt nhạc bi thương trên bậc thềm (5)
Type: Alex Pooh
Tiểu khu Tân Uyển, nhà Cảnh Đan Thần.
“Bắt được hung thủ rồi.” Vạn Phong nói, “Chính là bảo vệ Nghiêm Đại Quốc ở tiểu khu của cô, ông ta vì cô nên mới làn vậy”.
Cảnh Đan Thần hơi há miệng, “á” lên một tiếng, “Mặc dù không hiểu sao tự nhiên ông ấy lại mạo danh tôi để giết Trịnh Hoa, nhưng ông ấy thật sự không nên làm vậy, tôi đã định ly hôn với Trịnh Hoa rồi”.
“Cô muốn giết anh ta, trước nay vẫn muốn.”
Lời nói của Cận Hoài Lý khiến Cảnh Đan Thần sững người, ngay sau đó lập tức mỉm cười: “Đã bắt được hung thủ rồi, bây giờ lại chạy tới nói người muốn giết người là tôi? Các anh có ý gì vậy?”.
Phải, có ý gì vậy? Vạn Phong cũng nhìn Cận Hoài Lý.
Cận Hoài Lý nhún vai, “Phủ nhận cũng không sao. Những lời tôi nói sau đây cô cứ nghe tạm bởi vì tôi không có chứng cứ. Trong vụ án này, chứng cứ ngoại phạm của cô trông có vẻ chắc chắn. Trong khoảng thời gian Trịnh Hoa chết, cô có đầy đủ chứng cứ chứng minh mình không phải hung thủ. Nhưng như vậy không có nghĩa rằng cô không biết rõ sự tình.
Hôm đó, ông cụ sống dưới nhà cô lên cơn khó thở. Bệnh của ông ấy là căn bệnh mãn tính, đã rất lâu không phát bệnh rồi vì sao lại phát bệnh vào đúng ngày ấy? Trịnh Hoa sĩ diện, anh ta mắc chứng quáng gà sẽ không dễ dàng đi nói với người ngoài. Làm sao Nghiêm Đại Quốc biết được? Hay là cuộc điện thoại mà cô hẹn Trịnh Hoa về nhà, rồi cả việc di động của Trịnh Hoa không còn chức năng đèn pin. Tất cả những việc này Nghiêm Đại Quốc đều biết. Rồi cả việc cô và Phương Phi gặp mặt, đơn thuần chỉ là trùng hợp thôi sao?”.
“Nếu không anh nghĩ sao?” Cảnh Đan Thần khẽ đảo mắt, nụ cười mỉm trên môi đã tắt lịm từ lâu.
“Cô thường xuyên đứng trước ô cửa sổ trong phòng ngủ, thế nên có một chỗ trên tấm thảm trải sàn đã bị cô giẫm đến cong mép. Vì chỉ có từ vị trí đó mới nhìn được ra cổng chính của tiểu khu, nhìn được chòi bảo vệ. Trong tài liệu nói, bố mẹ cô đã ly dị từ lâu, bố không biết đi đâu về đâu, Nghiêm Đại Quốc ông ấy…”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì, vụ án đã được phá rồi, các anh có thể ngưng tới làm phiền tôi được chưa!” Như một con sư tử cái bị kích động, Cảnh Đan Thần kiên quyết dùng sức đẩy họ ra khỏi cửa.
Sau khi ăn cả một cánh cửa vào mặt, rất lâu sau Vạn Phong mới tỉnh lại, “Giáo sư Cận, anh nói Nghiêm Đaị Quốc là bố của Cảnh Đan Thần, nhưng chúng tôi hoàn toán không xác minh được chuyện này”.
Anh biết mình không thể điều tra ra được, nhưng mọi hướng đi của sự việc đều nói với anh rằng, muốn Nghiêm Đại Quốc bất chấp tất cả giúp đỡ một người, chỉ riêng lòng tốt thôi là chưa đủ.
“Nguyễn Lập Đông đâu?” Khi xuống dưới nhà, Cận Hoài Lý bỗng nhiên phát hiện ra việc thiếu mất một người.
Vừa dứt lời, trên tầng vọng tới một tiếng thở dốc.
“Cận Hoài Lý, Cận Hoài Lý, tôi hỏi được rồi!”
Hỏi được gì rồi?
“Ông cụ nhà đó nói, hôm ông ấy phát bệnh, Nghiêm Đại Quốc đã giữ ông ấy lại nói chuyện rất lâu. Anh nói rất đúng, Nghiêm Đại Quốc đang giúp Cảnh Đan Thần ngụy tạo bằng chứng ngoại phạm, tôi cảm thấy cô ta chắc chắn biết rõ sự tình!”
Nhưng như vậy cũng có thể làm gì? Họ không có chứng cứ.
Vụ án này mặc dù không được coi là viên mãn, nhưng chung quy cũng đã tạm kết thúc.
Buổi chiều mùa hè, Cận Hoài Lý ngồi trong phòng điều trị của Tiêu Nghiên, tâm trạng buồn bã từ đầu chí cuối. Chẳng vì chuyện gì khác, chỉ vì tay Trần Vị Nam đang “sống tạm” ở nhà anh.
“Anh ta làm gì mà khiến cậu sầu não vậy?”
Cận Hoài Lý lắc đầu, vốn có là gì đâu.
Ngoại trừ việc yêu cầu bữa tối hằng ngày phải cho thêm hành, rồi ngoại trừ việc anh ta cứ bất thình lình đứng sau lưng anh cười mà như không cười.
“Vậy mà còn gọi là không làm gì ư?” Tiêu Nghiên lắc đầu không ngừng, “Chẳng phải cậu nói anh ta đã biết chuyện cậu thích Nguyễn Lập Đông rồi ư? Nếu đổi lại tôi là bạn trai của một cô gái, biết bạn gái mình đang bị kẻ khác nhung nhớ, tôi lại chẳng tới đánh cho tên nhóc đó một trận ngay ấy à. Cận, hay là cậu nhầm rồi, Trần Vị Nam và cô Nguyễn vốn không phải quan hệ yêu đương?”.
“Làm sao có thể?” Vẫn còn đang đuổi bắt từng chút ký ức nhỏ nhặt, Cận Hoài Lý càng lúc càng khẳng định, “Họ đang yêu nhau đấy”.
Nếu không vì sao Trần Vị Nam lại quan tâm Nguyễn Lập Đông như thế, Nguyễn Lập Đông ức hiếp anh ta đến vậy, anh ta cũng không lên tiếng.
Chết cười vì cậu bạn cố chấp Cận Hoài Lý, Tiêu Nghiên ôm bụng: “Vậy cậu định làm thế nào? Định theo đuổi Nguyễn Lập Đông à?”.
Cận Hoài Lý lắc đầu, anh không muốn làm kẻ thứ ba, anh thấy cô được hạnh phúc là tốt rồi. Hơn nữa, tâm ý này của anh, Nguyễn Lập Đông hoàn toàn không biết.
Tiêu Nghiên sắp tức chết vì anh tới nơi, nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, bản thân anh có khá hơn Cận là bao chứ? Đối với Nguyễn Viên, anh ấy chẳng phải cũng thận trọng lắm đó thôi, chỉ sợ phá vỡ điều tốt đẹp của hiện tại.
Thở dài một tiếng, Tiêu Nghiên chợt nhớ ra một chuyện.
“Chẳng phải hôm nay cậu phải tới đài phát thanh ư? Mấy giờ rồi còn chưa đi?”
“Thời gian thay đổi, tiết mục tuần này bị hủy rồi.” Nhắc tới chuyện này, Cận Hoài Lý lại thở dài thườn thượt.
Yêu đương quả là phiền phức mà!
Rề rà ở chỗ Tiêu Nghiên một lúc, Cận Hoài Lý mới trở về nhà. Điều khiến anh bất ngờ là Nguyễn Lập Đông cũng ở nhà anh, đang nói chuyện với Trần Vị Nam.
“Giáo sư Cận, đang định nói với anh đây. Tôi phải rời đi mấy ngày. Lãnh đạo của Lập Đông cử cô ấy đi tỉnh để giao lưu, đơn vị giao lưu vừa hay là nơi trước đây cô ấy công tác. Anh cũng biết đấy, trước khi nghỉ việc, quan hệ giữa Lập Đông và mấy đồng nghiệp phía đó không được vui vẻ cho lắm. Tôi không yên tâm nên phải đi cùng xem sao. Chị Viên Viên và Tử Thanh cũng đi cùng chúng tôi. Quấy rầy anh bao hôm, cuối cùng anh cũng được nghỉ ngơi mấy ngày rồi.
“Ồ.” Một cảm giác như bị gạt ra ngoài khiến tâm trạng vốn đã tệ của anh càng tụt dốc thảm hại. Cận Hoài Lý cúi đầu, lẳng lặng đi lên gác. Anh không hề phát hiện ra ánh mắt Trần Vị Nam dõi theo mình từ đầu tới cuối.
Đêm xuống, Cận Hoài Lý nằm trên giường lăn qua lăn lại, cuối cùng không nhịn nổi phải bò dậy.
Anh không chắc chắn giờ này Kim Tử Thanh đã ngủ chưa, chỉ định thử gọi cho nó một cuộc xem sao.
Sau vài tiếng tút tút, điện thoại đã có người bắt máy.
“Chú Cận, có việc gì thế?”
Giọng nói ngái ngủ của Kim Tử Thanh thông qua sóng điện thoại truyền tới tai Cận Hoài Lý. Anh mím môi, giống như đã hạ một quyết tâm rất lớn.
“Muốn làm chiếc kính định vị như Conan có hơi khó, nguyên liệu trong tay chú hiện giờ không đủ, nhưng có thể làm cho con một cái gần giống thế?”
“Chênh lệch bao nhiêu ạ?”
“Hơi chênh lệch về độ chuẩn xác, nhưng nếu dùng để truy tìm những món đồ dùng học tập mà con bị lấy cắp thì quá thừa.”
“Quá tốt rồi ạ!” Bên kia điện thoại vọng tới một tiếng bật nhảy, Kim Tử Thanh hưng phấn thở dốc: “Nói đi, chú Cận, chú muốn hỏi việc gì?”.
“Dì con trước khi tới Thuật Phong từng làm việc ở đâu, quan hệ với các đồng nghiệp thế nào, thân với ai, ghét ai, có từng bị ức hiếp không, ai ức hiếp cô ấy…”
Trước ngày đi công tác, Nguyễn Lập Đông vốn dĩ định nói lời tạm biệt với Cận Hoài Lý, dù sao cũng phải đi những mấy ngày. Nhưng kỳ lạ là khi cô vội tới số nhà 77 đường Trung Sơn Đông để gặp mặt anh thì lại không thấy anh đâu,
“Chắc là đang ngủ chăng?” Trần Vị Nam đẩy cô ra khỏi cửa và nói.
Ồ… Vậy à… Trước khi ra khỏi cửa, Nguyễn Lập Đông lại quay đầu nhìn cánh cửa ngôi nhà số 77 thêm một lần nữa.
Nhưng ai có thể nói cho cô biết, vì sao Cận Hoài Lý không ngủ ở nhà mà lại xuất hiện ở sân bay chứ?
“Cận Hoài Lý, anh…”
“Chú Cận, chú cũng đi công tác ư?” Kim Tử Thanh kiễng chân lên nhìn thẳng Cận Hoài Lý.
“Ừm, đưa sinh viên đi công tác.” Cận Hoài Lý đứng thẳng lưng, nghĩ bụng mình dẫn theo nhiều người yểm trợ như vậy, Nguyễn Lập Đông chắc không nghĩ anh có mục đích khác đâu nhỉ.
Trần Vị Nam nhìn cả một đội ngũ sinh viên rầm rộ sau lưng Cận Hoài Lý, lập tức hiểu ngay vấn đề.
***
Máy bay cùng cất cánh, cùng hạ cánh. Buổi trưa máy bay hạ cánh ở sân bay Liên Cảnh. Ra khỏi cửa kiểm soát, Cận Hoài Lý quay đầu lại, tiếc là đám sinh viên sau lưng quá đông, anh chu môi, hối hận vì thất sách của mình.
“Chú Cận, chú nên đưa ít đi vài sinh viên, ồn ào quá, còn che khuất tầm nhìn nữa. Chú xem, chú còn chẳng nhìn thấy dì của con nữa.” Kim Tử Thanh chẳng biết từ lúc nào đã chạy tới bên cạnh, ngẩng đầu nói với anh, “Chú Cận, đừng nhìn con như vậy, con chẳng nhìn ra gì cả đâu”.
“Việc này…” Giấu giếm kiểu này cũng lộ liễm quá đi mất. Cận Hoài Lý đau đầu nhìn ra sau lưng. Người cho tới bây giờ vẫn không hay biết gì chắc chỉ còn mình đương sự kia thôi. Haizz…
“Chú Cận, con nghe dì nói, lần này dì phải tham gia một chương trình ghi hình nào đó. Nghe nói MC của chương trình này là đối thủ trước kia của dì, con lo dì sẽ bị ức hiếp.”
“Cô ấy ăn nói khá lắm mà.” Nhớ lại “tài ăn nói” của Nguyễn Lập Đông lúc ở quán lẩu, Cận Hoài Lý tự thấy hổ thẹn mình không bằng, nuốt nước bọt thầm nghĩ: Một người như cô ấy sao có thể bị người ta ăn hiếp được?
“Vâng, nhưng kẻ địch còn ăn nói giỏi hơn dì ấy nữa.”
“…”
Một giọng nói bám ngay sau lưng, chẳng mấy chốc đã vượt qua họ.
“Cận Hoài Lý, anh còn đứng ngây ra đó làm gì vậy?”
Làn gió khẽ khàng thổi bay vạt váy của Nguyễn Lập Đông. Cô đưa tay che mặt, nheo mắt quay lại nhìn Cận Hoài Lý, “Nhìn gì vậy? Nhìn đến ngốc rồi đấy”.
“Ờ…” Anh cúi đầu, bối rối xoa tay lên người.
“Không nhìn gì cả.” Dường như cuối cùng cũng sờ thấy thứ mà anh muốn tìm, tay anh dừng lại trên hông, rồi lập tức ngẩng đầu lên, nói thêm câu “không nhìn gì cả” một cách chắc chắn rồi im lặng rảo bước đi về trước, ngày cả tiếng gọi của Nguyễn Lập Đông cũng không thể ngăn cản bước chân của anh.
“Gấp gáp như vậy là định đi đâu?” Nguyễn Lập Đông không hiểu chuyện gì nên cúi đầu, nghiêm mặt trừng mắt nhìn đứa cháu trai, chất vấn: “Ban nãy hai chú cháu nói chuyện gì?”.
“Đang nói về một người phụ nữ rất hung dữ. Ai da, ai da, dì làm gì vậy? Dì xem dì có hung dữ không nào? Dì không hung dữ, không hung dữ! Mẹ ơi, cứu mạng!”
Xung quanh có rất nhiều người đang nhìn về phía người con gái “dữ dằn” này, bao gồm cả Cận Hoài Lý ở đằng xa. Anh đứng bên cạnh chiếc xe du lịch, nhìn cô gái dưới ánh nắng, trong đầu hồi tưởng lại những chuyện Kim Tử Thanh nói với mình trước khi đi: Bố mẹ cô đã gặp chuyện trên đường tới Liên Cảng thăm cô, sau đó cả thi thể cũng không tìm thấy, còn cô sau sự cố đó cũng bị đồng nghiệp hợp lực lại đuổi ra khỏi đài truyền hình.
Mảnh đất dưới chân anh từng là nơi khiến cô đau lòng nhất.
Anh phải làm sao đây? Hay là anh cần làm gì đây? Trong lúc anh đang nghĩ đến đau đầu, Nguyễn Lập Đông đã lên xe, tư duy của anh cũng vì quá căng thẳng mà gián đoạn.
Họ chia tau bên ngoài sân bay.
Khi bước lên chiếc xe khách lớn của trường, Cận Hoài Lý nhìn thấy Trần Vị Nam vỗ vai Nguyễn Lập Đông an ủi, cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Anh đúng là không có dũng khí đó! Nếu không, anh đã có thể lao tới nói với cô rằng: Có anh đây, không ai có thể ức hiếp em cả.
Lớp trưởng ngồi bên cạnh vui vẻ nhoài lên cửa kính, hỏi: “Thầy ơi, chúng ta tới Liên Cảng có chương trình gì không ạ?”.
“Tôi chỉ muốn lặng lẽ nhìn cô ấy thôi.”
Lớp trưởng chẳng hiểu chuyện gì, thầm nghĩ thầy muốn lặng lẽ nhìn ai chứ? Lát sau, cô bé tỉnh ra: Thầy giáo muốn nói thí nghiệm lần này sẽ thành công!
Đây đúng là một tin tức khiến người ta phấn khởi.
Cận Hoài Lý không hề hay biết lời của mình bị sinh viên lý giải như vậy. Anh lúc này đang cúi đầu nhìn di động. Kim Tử Thanh là một đứa bé ngoan, tiếc là tin nhắn mà thằng nhóc gửi đến thì không đáng yêu như vậy.
Chú Cận, dì con sẽ tham gia một chương trình của địch thủ. Chú Trần nói đã giúp dì chuẩn bị xong xuôi rồi, sẽ không để dì con bị ức hiếp đâu. Chú yên tâm đi.
Lời an ủi này… khiến anh tổn thương rồi.
Còn chưa tổn thương hết, tin nhắn thứ hai của Kim Tử Thanh đã được gửi tới.
Chú Trần làm nhà tài trợ cho chương trình, lấy danh nghĩa dì của con.
Làm vậy thật sự có thể trút giận giúp cô sao? Kẻ địch kia liệu có nói cô dựa vào kẻ có tiền không? Đủ mọi nỗi lo bỗng ập xuống đầu. Anh bực bội vò đầu, bỗng nhiên nghĩ ra một cách.
Anh quay người lại, nói với học trò ngồi sau lưng: “Các em, có thể giúp tôi một việc không?”.
Nói là giao lưu bạn xem truyền hình, nhưng khi quay trở lại đài truyền hình Liên Cảng, Nguyễn Lập Đông luôn có cảm giác sắp phải đối mặt với kẻ địch lớn.
Dựa vào sô pha trong nhà khách, cô xem ti vi mà người ngây ra.
“Dì à, tối nay dì phải cố gắng thể hiện thật tốt, không thể để đám người đó xem thường dì. Hơn nữa, bây giờ dì không phải là một MC dựa vào gia đình có tiền nữa.”
Nhưng ngay cả tên người tài trợ cũng lấy danh nghĩa của cô, phải biểu hiện tốt đến mức nào mới có thể khiến người ta hiểu cô không dựa vào gia đình, vào đàn ông đây? Tên Trần Vị Nam đáng chết đó!
Cô u sầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời tối dần từng chút một, cô chỉ còn biết trông chờ vào việc các khán giả truyền hình Liên Cảng chú ý nhiều hơn tới sự thể hiện của mình mà thôi.
Nghĩ như vậy, cô đứng dậy ra mở cửa, người của đài truyền hình tới đón cô rồi.
Cô gật đầu, nói được.
Sau khi nghe một lời chào hỏi rõ ràng thanh thoát, Cận Hoài Lý đang ngồi trong chiếc xe van cũng mỉm cười mãn nguyện. Một thạc sỹ chuyên ngành Điện quang sau lưng anh cũng đắc ý khoe khoang: “Tôi mà muốn ai không nói được thì người đó không thể nào được như ý”.
“Cố gắng giữ bí mật.” Cận Hoài Lý không quên dặn dò.
Các sinh viên lần lượt hưởng ứng. Chuyện này dù ai không muốn giữ bí mật cũng không được, móc nối cả với luận văn tốt nghiệp cơ mà!
Ừm, Cận Hoài Lý hài lòng gật gù.
Cuối cùng chương trình cũng kết thúc sau một tiếng đồng hồ, các sinh viên còn ham chơi lần lượt xin phép chạy xuống xe.
Chiếc xe bớt người trở nên yên ắng hẳn. Cận Hoài Lý dựa vào ghế, nhìn màn hình hiển thị đã trống không, trong lòng hồi tưởng lại hình ảnh Nguyễn Lập Đông ban nãy.
“Cô ấy thật sự rất tuyệt, phải không?” Bên ngoài ô cửa sổ hạ xuống một nửa, một giọng nói theo gió ùa vào. Cận Hoài Lý đột ngột bừng tỉnh, nghiêng đầu, phát hiện ra Trần Vị Nam đang đứng ngoài xe.
“Tôi không phải là bạn trai của Lập Đông. Lần này tôi quay về chỉ xuất phát từ sự lo lắng. Bởi vì có người nói với tôi rằng, có một người đàn ông nhát gan đã thích Lập Đông nhưng cả tỏ tình cũng không dám. Thế là tôi phải quay về xem người đàn ông này có phải ngay cả trách nhiệm cũng không có hay không. Nếu Lập Đông bị ức hiếp, liệu anh ta có thể cho cô ấy sự bảo vệ cơ bản hay không? Tôi đã nhìn thấy đáp án rồi, rất hài lòng.”
Đầu óc Cận Hoài Lý hỗn loạn, một câu nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh: Tôi không phải là bạn trai của Lập Đông.
Ý của anh ta có phải là anh có thể theo đuổi Nguyễn Lập Đông không?
“Đúng rồi, tôi đã nói những chuyện anh làm cho Lập Đông biết rồi. Cô ấy cũng có ý với anh, là đàn ông thì đừng để con gái ngỏ lời trước. Còn ngây ra đó làm gì? Cô ấy sắp ra rồi đấy.”
Ờ ờ.
Cận Hoài Lý cực kì tán đồng câu nói đó của Trần Vị Nam: Là đàn ông thì không thể để con gái tỏ tình trước.
Thế là anh lao như bay xuống xe, chạy về phía cửa chính của đài truyền hình.
Dưới ánh đèn lấp lánh, Nguyễn Lập Đông đang bước xuống thềm. Từ xa cô đã nhìn thấy Cận Hoài Lý, không khỏi có chút hưng phấn.
“Cận Hoài Lý, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
“Em để anh nói trước đã, anh nói xong em hắng nói. Anh thích em, Nguyễn Lập Đông. Anh nói xong rồi, giờ em có thể nói, em muốn nói gì với anh?”
“…”
Nói gì ư? Cô chỉ muốn hỏi anh chuyện micro của Chung Diễm Diễm là thế nào. Trần Vị Nam nói mấy vấn đề Vật lý này nên hỏi Cận Hoài Lý.
Nhưng với tình huống trước mặt, cô nên trả lời thế nào?
***
“Anh nói anh thích cô ấy xong, cô ấy nói gì?”
“Quay đầu bỏ chạy.”
“Đừng để tâm.” Trần Vị Nam vỗ vai Cận Hoài Lý, “Cô ấy chỉ ngượng thôi, hoặc có một chút thẹn quá hóa giận, dù sao thì cô ấy cũng đang muốn tỏ tình với anh mà”.
“Nhưng tôi cứ cảm thấy dáng vẻ của cô ấy không giống như đang chuẩn bị tỏ tình với tôi.”
“…” Trần Vị Nam lẩm bẩm, thầm nghĩ anh chàng Cận Hoài Lý này thì ra EQ cũng đâu có thấp. Đang mải suy nghĩ thì từ phía xa có một tiếng nói vọng lại: “Cận Hoài Lý…”.
Đúng, anh chính là Cận Hoài Lý, nhưng sao anh cảm thấy Nguyễn Lập Đông nhìn thấy anh cứ như gặp phải ma vậy?
Cô từ xa chạy lại, sau lưng còn có một người phụ nữ xa lạ.
“Thôi, nếu đã gặp được anh rồi thì tôi giao chị ấy cho anh vậy…” Nguyễn Lập Đông chỉ ra sau lưng với vẻ bất đắc dĩ.
Đây là tình huống gì? Trần Vị Nam nhướng mày.
“Đây là một phụ nữ câm, con gái của chị ấy mất tích đã ba ngày nay rồi…” Nguyễn Lập Đông bô lô ba la nói một tràng. Trong đầu Cận Hoài Lý thì chỉ lặp lại một câu nói: Anh bị từ chối rồi, anh bị từ chối rồi, anh bị từ chối rồi…
Tinh thần ủ dột tới cực điểm, anh “ồ” một tiếng, “Em nói gì cơ, anh chưa nghe rõ, có thể nói lại một lần nữa không?”.
Lần này tới lượt Nguyễn Lập Đông lắp bắp. Cô không biết nên nói thế nào, vì lời tỏ tình của anh tới quá đột ngột. Cô đã từng nghĩ tới một trăm linh tám cách thức thiết lập quan hệ với Cận Hoài Lý, duy chỉ không bao giờ tưởng tượng được họ có thể trở thành một cặp. Cô thậm chí còn từng nghĩ lần này trở về sẽ đề nghị với Giám đốc, không để mình làm chương trình đó nữa. Cô muốn vạch rõ ranh giới với anh, cô thật sự hơi sợ hãi tình yêu.
Dáng vẻ ngốc nghếch của cô lọt vào mắt một người, càng khiến người ấy sốt ruột không yên.
“Nguyễn Lập Đông, em qua đây, anh em mình nói chuyện vài câu.” Trần Vị Nam kiên quyết kéo Nguyễn Lập Đông đi.
“Hay là chị cứ báo lại tình hình với anh ấy trước đi?” Nguyễn Lập Đông bị lôi đi, còn cố vẫy tay về phía người phụ nữ kia.
Người phụ nữ nhìn Cận Hoài Lý, chỉ thấy đối phương lắc đầu, “Tôi không hiểu thủ ngữ”.
Cuối cùng cũng đi tới một nơi không người, Trần Vị Nam quay người lại, đổi giọng, “Nguyễn Lập Đông, anh cần em tỏ rõ thái độ”.
“Thái độ gì cơ?” Cô xoa xoa cổ tay, ánh mắt né tránh.
“Đừng có giả vờ hồ đồ. Em có thái độ gì với anh ấy. Em có biết thời buổi này đàn ông tốt ngày một hiếm không, khó khăn lắm mới bắt được một người đấy.”
“Em không thích anh ấy!”
“Còn chối? Trước đây đâu phải không có gã đàn ông vắt mũi chưa sạch nào tỏ tình với em. Mà không phải chỉ có một tên. Em đối xử với họ thế nào, có kẻ nào không bị em mắng chửi té tát?”
“Đó là vì…”
“Vì cái gì?” Cốc thật mạnh lên đầu Nguyễn Lập Đông, Trần Vị Nam khó xử thở dài, “Đừng ngốc nữa, Lập Đông. Đó là một người EQ còn thấp hơn em nữa. Một khi anh ấy từ bỏ, em cứ ngồi đó chờ khóc đi!”.
“Tình yêu không liên quan gì đến EQ. EQ của anh rể cũng đâu có thấp, chẳng phải vẫn phản bội chị em đó sao?”
Anh ta biết ngay cô lại lấy chuyện anh rể ra nói…
“Lập Đông, rốt cuộc cần bao lâu nữa em mới không còn sợ sợi dây thừng ấy nữa? Lẽ nào thật sự cần tới cả đời1? Về điểm này, anh chắc Nguyễn Viên còn mạnh mẽ hơn em.”
1Lấy ý từ câu “Một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng”.
Cô đỏ bừng mặt, “Trần Vị Nam, anh cảm thấy em nên chấp nhận ư?”.
“Em có muốn chấp nhận hay không anh không biết, nhưng việc Cận Hoài Lý hiện tại đã biến mất là thật đấy.” Anh ta chỉ về phía xa, nơi Cận Hoài Lý đứng ban nãy giờ đã không một bóng người.
“Cận Hoài Lý, Kim Tử Thanh… Họ đâu rồi?” Nguyễn Lập Đông lập tức hoảng hốt.
Cận Hoài Lý đã đi giúp người phụ nữ câm kia tìm lại đứa con gái mất tích.
Mặc dù không hiểu thủ ngữ nhưng cũng may cô ấy biết viết chữ. Theo manh mối cô ấy đưa ra, Cận Hoài Lý nhanh chóng tìm được cô con gái ở một quán cà phê.
Chào tạm biệt người phụ nữ đang cảm ơn lia lịa, Cận Hoài Lý buồn bã quay trở về.
“Chú Cận, chú vừa giúp được một người mà, sao lại không vui vậy?” Kim Tử Thanh kéo áo anh, “Có phải vì dì con không?”.
Cận Hoài Lý muốn nói là “không phải”, nhưng anh không lên tiếng được, vì sự thực đúng là như vậy.
“Chú Cận, chú đừng tưởng cái miệng của dì con lợi hại, thật ra dì ấy rất tự ti…”
Ồ?
Tìm kiếm khắp nơi cũng không tìm thấy Cận Hoài Lý, Nguyễn Lập Đông đành về khách sạn đợi. Cuối cùng, tới bốn giờ chiều, Cận Hoài Lý mới kéo theo Kim Tử Thanh thong dong trở về.
“Hai người đi đâu vậy?”
“Dì à, nhiệm vụ dì giao cho chú Cận, chú ấy hoàn thành rồi, đã tìm thấy con gái của cô kia rồi. Khi nào dì cho cho chú Cận một câu trả lời đây? Con đã kể hết cho chú Cận nghe chuyện dì vì vụng về mà tự ti, còn cả chuyện dì vì bố mẹ con mà sợ hãi tình yêu nữa. Chú ấy hiểu dì, dì cũng phải mạnh mẽ lên, thích hay không thích cũng phải nói cho chú ấy biết chứ!” Cậu nhóc Kim Tử Thanh lẻo mép nói một tràng khiến hai người đứng đối diện nhau mặt đỏ bừng bừng.
Trừng mắt nhìn Kim Tử Thanh rất lâu, phát hiện không thể tiếp tục giả chết, Nguyễn Lập Đông cúi đầu, “Được rồi, được rồi, em đích thực có…”. Chữ “thiện cảm” còn chưa ra khỏi miệng đã bị ngắt ngang bởi sự xuất hiện bất ngờ của Nguyễn Viên.
“Chị, sao chị lại xuống?”
Chỉ vào người dì của mình, Kim Tử Thanh liên tục lắc đầu, “Chú Cận, dì con quá kỳ cục, nếu chú thật sự yêu dì ấy thì chú không dễ chịu đâu”.
Phát hiện Cận Hoài Lý không trả lời, Kim Tử Thanh lập tức ngẩng đầu lên, “Ấy, sao mặt chú lại đỏ thế kia? Ưm…”.
Kim Tử Thanh lúc lắc cái chân nhỏ, nghĩ bụng: Sao cả chú Cận cũng bắt đầu sử dụng bạo lực rồi?
“Cận Hoài Lý, hai chị em em ra ngoài một chút, đi cùng không?”
Cận Hoài Lý đang bịt miệng Kim Tử Thanh bỗng nhiên nghe thấy câu hỏi. Anh ngẩng đầu lên, phát hiện Nguyễn Lập Đông cũng đang đỏ mặt.
Về sau anh mới biết, cô muốn tới thăm bố mẹ.
“Thế này có gọi là gặp phụ huynh không?”
Một ngày sau, Cận Hoài Lý ngồi trong xe thì thầm hỏi Trần Vị Nam. Nghe được câu này, Trần Vị Nam run tay, liếc xéo anh: “Không phải anh chưa từng yêu đương ư? Sao rành quá vậy?”.
“Chưa từng ăn thịt heo thì cũng từng nhìn thấy heo chạy mà.”
“…”
Chiếc xe đi thẳng tuột rồi dừng hẳn lại tại một giao lộ trên đường cao tốc 216.
“Cảnh sát nói, bố mẹ Lập Đông rơi xuống biển ở đây, đáng tiếc là cả xe lẫn người đều không tìm thấy. Lập Đông ban đầu không tin bố mẹ mình đã ở lại nơi này mãi mãi, nhưng lâu dần cũng chỉ còn cách chấp nhận.” Chỉ về phía mặt biển xa xa, Trần Vị Nam giải thích với Cận Hoài Lý, “Nếu anh có thể tìm được bố mẹ của cô ấy, cho dù chỉ còn là thi thể, Lập Đông cũng sẽ rất vui”.
Cận Hoài Lý đăm chiêu, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Ở phía đó, Nguyễn Lập Đông đã xuống xe. Cô cầm một bó hoa trên tay, nét mặt nặng nề chưa từng thấy bao giờ.
Anh bỗng nhiên không biết có nên xuống xe hay không. Trước nay, anh vốn không giỏi an ủi người khác.
“Nếu cô ấy đã đưa anh tới đây thì anh không cần nói gì cả, không cần làm gì cả đã là an ủi cô ấy rồi.”
Nghĩ thấy lời của Trần Vị Nam cũng có lý, Cận Hoài Lý đẩy cửa xe ra.
Chân còn chưa bước ra ngoài, động tác của anh đột ngột khựng lại.
Ở nơi vừa đủ lọt tầm mắt, có một người đầu quấn khăn dày đang ngẩn ngơ nhìn về phía Lập Đông. Điều khiến người ta sửng sốt là đôi mắt của người đó… chỉ còn lòng trắng!
Tiểu khu Tân Uyển, nhà Cảnh Đan Thần.
“Bắt được hung thủ rồi.” Vạn Phong nói, “Chính là bảo vệ Nghiêm Đại Quốc ở tiểu khu của cô, ông ta vì cô nên mới làn vậy”.
Cảnh Đan Thần hơi há miệng, “á” lên một tiếng, “Mặc dù không hiểu sao tự nhiên ông ấy lại mạo danh tôi để giết Trịnh Hoa, nhưng ông ấy thật sự không nên làm vậy, tôi đã định ly hôn với Trịnh Hoa rồi”.
“Cô muốn giết anh ta, trước nay vẫn muốn.”
Lời nói của Cận Hoài Lý khiến Cảnh Đan Thần sững người, ngay sau đó lập tức mỉm cười: “Đã bắt được hung thủ rồi, bây giờ lại chạy tới nói người muốn giết người là tôi? Các anh có ý gì vậy?”.
Phải, có ý gì vậy? Vạn Phong cũng nhìn Cận Hoài Lý.
Cận Hoài Lý nhún vai, “Phủ nhận cũng không sao. Những lời tôi nói sau đây cô cứ nghe tạm bởi vì tôi không có chứng cứ. Trong vụ án này, chứng cứ ngoại phạm của cô trông có vẻ chắc chắn. Trong khoảng thời gian Trịnh Hoa chết, cô có đầy đủ chứng cứ chứng minh mình không phải hung thủ. Nhưng như vậy không có nghĩa rằng cô không biết rõ sự tình.
Hôm đó, ông cụ sống dưới nhà cô lên cơn khó thở. Bệnh của ông ấy là căn bệnh mãn tính, đã rất lâu không phát bệnh rồi vì sao lại phát bệnh vào đúng ngày ấy? Trịnh Hoa sĩ diện, anh ta mắc chứng quáng gà sẽ không dễ dàng đi nói với người ngoài. Làm sao Nghiêm Đại Quốc biết được? Hay là cuộc điện thoại mà cô hẹn Trịnh Hoa về nhà, rồi cả việc di động của Trịnh Hoa không còn chức năng đèn pin. Tất cả những việc này Nghiêm Đại Quốc đều biết. Rồi cả việc cô và Phương Phi gặp mặt, đơn thuần chỉ là trùng hợp thôi sao?”.
“Nếu không anh nghĩ sao?” Cảnh Đan Thần khẽ đảo mắt, nụ cười mỉm trên môi đã tắt lịm từ lâu.
“Cô thường xuyên đứng trước ô cửa sổ trong phòng ngủ, thế nên có một chỗ trên tấm thảm trải sàn đã bị cô giẫm đến cong mép. Vì chỉ có từ vị trí đó mới nhìn được ra cổng chính của tiểu khu, nhìn được chòi bảo vệ. Trong tài liệu nói, bố mẹ cô đã ly dị từ lâu, bố không biết đi đâu về đâu, Nghiêm Đại Quốc ông ấy…”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì, vụ án đã được phá rồi, các anh có thể ngưng tới làm phiền tôi được chưa!” Như một con sư tử cái bị kích động, Cảnh Đan Thần kiên quyết dùng sức đẩy họ ra khỏi cửa.
Sau khi ăn cả một cánh cửa vào mặt, rất lâu sau Vạn Phong mới tỉnh lại, “Giáo sư Cận, anh nói Nghiêm Đaị Quốc là bố của Cảnh Đan Thần, nhưng chúng tôi hoàn toán không xác minh được chuyện này”.
Anh biết mình không thể điều tra ra được, nhưng mọi hướng đi của sự việc đều nói với anh rằng, muốn Nghiêm Đại Quốc bất chấp tất cả giúp đỡ một người, chỉ riêng lòng tốt thôi là chưa đủ.
“Nguyễn Lập Đông đâu?” Khi xuống dưới nhà, Cận Hoài Lý bỗng nhiên phát hiện ra việc thiếu mất một người.
Vừa dứt lời, trên tầng vọng tới một tiếng thở dốc.
“Cận Hoài Lý, Cận Hoài Lý, tôi hỏi được rồi!”
Hỏi được gì rồi?
“Ông cụ nhà đó nói, hôm ông ấy phát bệnh, Nghiêm Đại Quốc đã giữ ông ấy lại nói chuyện rất lâu. Anh nói rất đúng, Nghiêm Đại Quốc đang giúp Cảnh Đan Thần ngụy tạo bằng chứng ngoại phạm, tôi cảm thấy cô ta chắc chắn biết rõ sự tình!”
Nhưng như vậy cũng có thể làm gì? Họ không có chứng cứ.
Vụ án này mặc dù không được coi là viên mãn, nhưng chung quy cũng đã tạm kết thúc.
Buổi chiều mùa hè, Cận Hoài Lý ngồi trong phòng điều trị của Tiêu Nghiên, tâm trạng buồn bã từ đầu chí cuối. Chẳng vì chuyện gì khác, chỉ vì tay Trần Vị Nam đang “sống tạm” ở nhà anh.
“Anh ta làm gì mà khiến cậu sầu não vậy?”
Cận Hoài Lý lắc đầu, vốn có là gì đâu.
Ngoại trừ việc yêu cầu bữa tối hằng ngày phải cho thêm hành, rồi ngoại trừ việc anh ta cứ bất thình lình đứng sau lưng anh cười mà như không cười.
“Vậy mà còn gọi là không làm gì ư?” Tiêu Nghiên lắc đầu không ngừng, “Chẳng phải cậu nói anh ta đã biết chuyện cậu thích Nguyễn Lập Đông rồi ư? Nếu đổi lại tôi là bạn trai của một cô gái, biết bạn gái mình đang bị kẻ khác nhung nhớ, tôi lại chẳng tới đánh cho tên nhóc đó một trận ngay ấy à. Cận, hay là cậu nhầm rồi, Trần Vị Nam và cô Nguyễn vốn không phải quan hệ yêu đương?”.
“Làm sao có thể?” Vẫn còn đang đuổi bắt từng chút ký ức nhỏ nhặt, Cận Hoài Lý càng lúc càng khẳng định, “Họ đang yêu nhau đấy”.
Nếu không vì sao Trần Vị Nam lại quan tâm Nguyễn Lập Đông như thế, Nguyễn Lập Đông ức hiếp anh ta đến vậy, anh ta cũng không lên tiếng.
Chết cười vì cậu bạn cố chấp Cận Hoài Lý, Tiêu Nghiên ôm bụng: “Vậy cậu định làm thế nào? Định theo đuổi Nguyễn Lập Đông à?”.
Cận Hoài Lý lắc đầu, anh không muốn làm kẻ thứ ba, anh thấy cô được hạnh phúc là tốt rồi. Hơn nữa, tâm ý này của anh, Nguyễn Lập Đông hoàn toàn không biết.
Tiêu Nghiên sắp tức chết vì anh tới nơi, nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, bản thân anh có khá hơn Cận là bao chứ? Đối với Nguyễn Viên, anh ấy chẳng phải cũng thận trọng lắm đó thôi, chỉ sợ phá vỡ điều tốt đẹp của hiện tại.
Thở dài một tiếng, Tiêu Nghiên chợt nhớ ra một chuyện.
“Chẳng phải hôm nay cậu phải tới đài phát thanh ư? Mấy giờ rồi còn chưa đi?”
“Thời gian thay đổi, tiết mục tuần này bị hủy rồi.” Nhắc tới chuyện này, Cận Hoài Lý lại thở dài thườn thượt.
Yêu đương quả là phiền phức mà!
Rề rà ở chỗ Tiêu Nghiên một lúc, Cận Hoài Lý mới trở về nhà. Điều khiến anh bất ngờ là Nguyễn Lập Đông cũng ở nhà anh, đang nói chuyện với Trần Vị Nam.
“Giáo sư Cận, đang định nói với anh đây. Tôi phải rời đi mấy ngày. Lãnh đạo của Lập Đông cử cô ấy đi tỉnh để giao lưu, đơn vị giao lưu vừa hay là nơi trước đây cô ấy công tác. Anh cũng biết đấy, trước khi nghỉ việc, quan hệ giữa Lập Đông và mấy đồng nghiệp phía đó không được vui vẻ cho lắm. Tôi không yên tâm nên phải đi cùng xem sao. Chị Viên Viên và Tử Thanh cũng đi cùng chúng tôi. Quấy rầy anh bao hôm, cuối cùng anh cũng được nghỉ ngơi mấy ngày rồi.
“Ồ.” Một cảm giác như bị gạt ra ngoài khiến tâm trạng vốn đã tệ của anh càng tụt dốc thảm hại. Cận Hoài Lý cúi đầu, lẳng lặng đi lên gác. Anh không hề phát hiện ra ánh mắt Trần Vị Nam dõi theo mình từ đầu tới cuối.
Đêm xuống, Cận Hoài Lý nằm trên giường lăn qua lăn lại, cuối cùng không nhịn nổi phải bò dậy.
Anh không chắc chắn giờ này Kim Tử Thanh đã ngủ chưa, chỉ định thử gọi cho nó một cuộc xem sao.
Sau vài tiếng tút tút, điện thoại đã có người bắt máy.
“Chú Cận, có việc gì thế?”
Giọng nói ngái ngủ của Kim Tử Thanh thông qua sóng điện thoại truyền tới tai Cận Hoài Lý. Anh mím môi, giống như đã hạ một quyết tâm rất lớn.
“Muốn làm chiếc kính định vị như Conan có hơi khó, nguyên liệu trong tay chú hiện giờ không đủ, nhưng có thể làm cho con một cái gần giống thế?”
“Chênh lệch bao nhiêu ạ?”
“Hơi chênh lệch về độ chuẩn xác, nhưng nếu dùng để truy tìm những món đồ dùng học tập mà con bị lấy cắp thì quá thừa.”
“Quá tốt rồi ạ!” Bên kia điện thoại vọng tới một tiếng bật nhảy, Kim Tử Thanh hưng phấn thở dốc: “Nói đi, chú Cận, chú muốn hỏi việc gì?”.
“Dì con trước khi tới Thuật Phong từng làm việc ở đâu, quan hệ với các đồng nghiệp thế nào, thân với ai, ghét ai, có từng bị ức hiếp không, ai ức hiếp cô ấy…”
Trước ngày đi công tác, Nguyễn Lập Đông vốn dĩ định nói lời tạm biệt với Cận Hoài Lý, dù sao cũng phải đi những mấy ngày. Nhưng kỳ lạ là khi cô vội tới số nhà 77 đường Trung Sơn Đông để gặp mặt anh thì lại không thấy anh đâu,
“Chắc là đang ngủ chăng?” Trần Vị Nam đẩy cô ra khỏi cửa và nói.
Ồ… Vậy à… Trước khi ra khỏi cửa, Nguyễn Lập Đông lại quay đầu nhìn cánh cửa ngôi nhà số 77 thêm một lần nữa.
Nhưng ai có thể nói cho cô biết, vì sao Cận Hoài Lý không ngủ ở nhà mà lại xuất hiện ở sân bay chứ?
“Cận Hoài Lý, anh…”
“Chú Cận, chú cũng đi công tác ư?” Kim Tử Thanh kiễng chân lên nhìn thẳng Cận Hoài Lý.
“Ừm, đưa sinh viên đi công tác.” Cận Hoài Lý đứng thẳng lưng, nghĩ bụng mình dẫn theo nhiều người yểm trợ như vậy, Nguyễn Lập Đông chắc không nghĩ anh có mục đích khác đâu nhỉ.
Trần Vị Nam nhìn cả một đội ngũ sinh viên rầm rộ sau lưng Cận Hoài Lý, lập tức hiểu ngay vấn đề.
***
Máy bay cùng cất cánh, cùng hạ cánh. Buổi trưa máy bay hạ cánh ở sân bay Liên Cảnh. Ra khỏi cửa kiểm soát, Cận Hoài Lý quay đầu lại, tiếc là đám sinh viên sau lưng quá đông, anh chu môi, hối hận vì thất sách của mình.
“Chú Cận, chú nên đưa ít đi vài sinh viên, ồn ào quá, còn che khuất tầm nhìn nữa. Chú xem, chú còn chẳng nhìn thấy dì của con nữa.” Kim Tử Thanh chẳng biết từ lúc nào đã chạy tới bên cạnh, ngẩng đầu nói với anh, “Chú Cận, đừng nhìn con như vậy, con chẳng nhìn ra gì cả đâu”.
“Việc này…” Giấu giếm kiểu này cũng lộ liễm quá đi mất. Cận Hoài Lý đau đầu nhìn ra sau lưng. Người cho tới bây giờ vẫn không hay biết gì chắc chỉ còn mình đương sự kia thôi. Haizz…
“Chú Cận, con nghe dì nói, lần này dì phải tham gia một chương trình ghi hình nào đó. Nghe nói MC của chương trình này là đối thủ trước kia của dì, con lo dì sẽ bị ức hiếp.”
“Cô ấy ăn nói khá lắm mà.” Nhớ lại “tài ăn nói” của Nguyễn Lập Đông lúc ở quán lẩu, Cận Hoài Lý tự thấy hổ thẹn mình không bằng, nuốt nước bọt thầm nghĩ: Một người như cô ấy sao có thể bị người ta ăn hiếp được?
“Vâng, nhưng kẻ địch còn ăn nói giỏi hơn dì ấy nữa.”
“…”
Một giọng nói bám ngay sau lưng, chẳng mấy chốc đã vượt qua họ.
“Cận Hoài Lý, anh còn đứng ngây ra đó làm gì vậy?”
Làn gió khẽ khàng thổi bay vạt váy của Nguyễn Lập Đông. Cô đưa tay che mặt, nheo mắt quay lại nhìn Cận Hoài Lý, “Nhìn gì vậy? Nhìn đến ngốc rồi đấy”.
“Ờ…” Anh cúi đầu, bối rối xoa tay lên người.
“Không nhìn gì cả.” Dường như cuối cùng cũng sờ thấy thứ mà anh muốn tìm, tay anh dừng lại trên hông, rồi lập tức ngẩng đầu lên, nói thêm câu “không nhìn gì cả” một cách chắc chắn rồi im lặng rảo bước đi về trước, ngày cả tiếng gọi của Nguyễn Lập Đông cũng không thể ngăn cản bước chân của anh.
“Gấp gáp như vậy là định đi đâu?” Nguyễn Lập Đông không hiểu chuyện gì nên cúi đầu, nghiêm mặt trừng mắt nhìn đứa cháu trai, chất vấn: “Ban nãy hai chú cháu nói chuyện gì?”.
“Đang nói về một người phụ nữ rất hung dữ. Ai da, ai da, dì làm gì vậy? Dì xem dì có hung dữ không nào? Dì không hung dữ, không hung dữ! Mẹ ơi, cứu mạng!”
Xung quanh có rất nhiều người đang nhìn về phía người con gái “dữ dằn” này, bao gồm cả Cận Hoài Lý ở đằng xa. Anh đứng bên cạnh chiếc xe du lịch, nhìn cô gái dưới ánh nắng, trong đầu hồi tưởng lại những chuyện Kim Tử Thanh nói với mình trước khi đi: Bố mẹ cô đã gặp chuyện trên đường tới Liên Cảng thăm cô, sau đó cả thi thể cũng không tìm thấy, còn cô sau sự cố đó cũng bị đồng nghiệp hợp lực lại đuổi ra khỏi đài truyền hình.
Mảnh đất dưới chân anh từng là nơi khiến cô đau lòng nhất.
Anh phải làm sao đây? Hay là anh cần làm gì đây? Trong lúc anh đang nghĩ đến đau đầu, Nguyễn Lập Đông đã lên xe, tư duy của anh cũng vì quá căng thẳng mà gián đoạn.
Họ chia tau bên ngoài sân bay.
Khi bước lên chiếc xe khách lớn của trường, Cận Hoài Lý nhìn thấy Trần Vị Nam vỗ vai Nguyễn Lập Đông an ủi, cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Anh đúng là không có dũng khí đó! Nếu không, anh đã có thể lao tới nói với cô rằng: Có anh đây, không ai có thể ức hiếp em cả.
Lớp trưởng ngồi bên cạnh vui vẻ nhoài lên cửa kính, hỏi: “Thầy ơi, chúng ta tới Liên Cảng có chương trình gì không ạ?”.
“Tôi chỉ muốn lặng lẽ nhìn cô ấy thôi.”
Lớp trưởng chẳng hiểu chuyện gì, thầm nghĩ thầy muốn lặng lẽ nhìn ai chứ? Lát sau, cô bé tỉnh ra: Thầy giáo muốn nói thí nghiệm lần này sẽ thành công!
Đây đúng là một tin tức khiến người ta phấn khởi.
Cận Hoài Lý không hề hay biết lời của mình bị sinh viên lý giải như vậy. Anh lúc này đang cúi đầu nhìn di động. Kim Tử Thanh là một đứa bé ngoan, tiếc là tin nhắn mà thằng nhóc gửi đến thì không đáng yêu như vậy.
Chú Cận, dì con sẽ tham gia một chương trình của địch thủ. Chú Trần nói đã giúp dì chuẩn bị xong xuôi rồi, sẽ không để dì con bị ức hiếp đâu. Chú yên tâm đi.
Lời an ủi này… khiến anh tổn thương rồi.
Còn chưa tổn thương hết, tin nhắn thứ hai của Kim Tử Thanh đã được gửi tới.
Chú Trần làm nhà tài trợ cho chương trình, lấy danh nghĩa dì của con.
Làm vậy thật sự có thể trút giận giúp cô sao? Kẻ địch kia liệu có nói cô dựa vào kẻ có tiền không? Đủ mọi nỗi lo bỗng ập xuống đầu. Anh bực bội vò đầu, bỗng nhiên nghĩ ra một cách.
Anh quay người lại, nói với học trò ngồi sau lưng: “Các em, có thể giúp tôi một việc không?”.
Nói là giao lưu bạn xem truyền hình, nhưng khi quay trở lại đài truyền hình Liên Cảng, Nguyễn Lập Đông luôn có cảm giác sắp phải đối mặt với kẻ địch lớn.
Dựa vào sô pha trong nhà khách, cô xem ti vi mà người ngây ra.
“Dì à, tối nay dì phải cố gắng thể hiện thật tốt, không thể để đám người đó xem thường dì. Hơn nữa, bây giờ dì không phải là một MC dựa vào gia đình có tiền nữa.”
Nhưng ngay cả tên người tài trợ cũng lấy danh nghĩa của cô, phải biểu hiện tốt đến mức nào mới có thể khiến người ta hiểu cô không dựa vào gia đình, vào đàn ông đây? Tên Trần Vị Nam đáng chết đó!
Cô u sầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời tối dần từng chút một, cô chỉ còn biết trông chờ vào việc các khán giả truyền hình Liên Cảng chú ý nhiều hơn tới sự thể hiện của mình mà thôi.
Nghĩ như vậy, cô đứng dậy ra mở cửa, người của đài truyền hình tới đón cô rồi.
Cô gật đầu, nói được.
Sau khi nghe một lời chào hỏi rõ ràng thanh thoát, Cận Hoài Lý đang ngồi trong chiếc xe van cũng mỉm cười mãn nguyện. Một thạc sỹ chuyên ngành Điện quang sau lưng anh cũng đắc ý khoe khoang: “Tôi mà muốn ai không nói được thì người đó không thể nào được như ý”.
“Cố gắng giữ bí mật.” Cận Hoài Lý không quên dặn dò.
Các sinh viên lần lượt hưởng ứng. Chuyện này dù ai không muốn giữ bí mật cũng không được, móc nối cả với luận văn tốt nghiệp cơ mà!
Ừm, Cận Hoài Lý hài lòng gật gù.
Cuối cùng chương trình cũng kết thúc sau một tiếng đồng hồ, các sinh viên còn ham chơi lần lượt xin phép chạy xuống xe.
Chiếc xe bớt người trở nên yên ắng hẳn. Cận Hoài Lý dựa vào ghế, nhìn màn hình hiển thị đã trống không, trong lòng hồi tưởng lại hình ảnh Nguyễn Lập Đông ban nãy.
“Cô ấy thật sự rất tuyệt, phải không?” Bên ngoài ô cửa sổ hạ xuống một nửa, một giọng nói theo gió ùa vào. Cận Hoài Lý đột ngột bừng tỉnh, nghiêng đầu, phát hiện ra Trần Vị Nam đang đứng ngoài xe.
“Tôi không phải là bạn trai của Lập Đông. Lần này tôi quay về chỉ xuất phát từ sự lo lắng. Bởi vì có người nói với tôi rằng, có một người đàn ông nhát gan đã thích Lập Đông nhưng cả tỏ tình cũng không dám. Thế là tôi phải quay về xem người đàn ông này có phải ngay cả trách nhiệm cũng không có hay không. Nếu Lập Đông bị ức hiếp, liệu anh ta có thể cho cô ấy sự bảo vệ cơ bản hay không? Tôi đã nhìn thấy đáp án rồi, rất hài lòng.”
Đầu óc Cận Hoài Lý hỗn loạn, một câu nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh: Tôi không phải là bạn trai của Lập Đông.
Ý của anh ta có phải là anh có thể theo đuổi Nguyễn Lập Đông không?
“Đúng rồi, tôi đã nói những chuyện anh làm cho Lập Đông biết rồi. Cô ấy cũng có ý với anh, là đàn ông thì đừng để con gái ngỏ lời trước. Còn ngây ra đó làm gì? Cô ấy sắp ra rồi đấy.”
Ờ ờ.
Cận Hoài Lý cực kì tán đồng câu nói đó của Trần Vị Nam: Là đàn ông thì không thể để con gái tỏ tình trước.
Thế là anh lao như bay xuống xe, chạy về phía cửa chính của đài truyền hình.
Dưới ánh đèn lấp lánh, Nguyễn Lập Đông đang bước xuống thềm. Từ xa cô đã nhìn thấy Cận Hoài Lý, không khỏi có chút hưng phấn.
“Cận Hoài Lý, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
“Em để anh nói trước đã, anh nói xong em hắng nói. Anh thích em, Nguyễn Lập Đông. Anh nói xong rồi, giờ em có thể nói, em muốn nói gì với anh?”
“…”
Nói gì ư? Cô chỉ muốn hỏi anh chuyện micro của Chung Diễm Diễm là thế nào. Trần Vị Nam nói mấy vấn đề Vật lý này nên hỏi Cận Hoài Lý.
Nhưng với tình huống trước mặt, cô nên trả lời thế nào?
***
“Anh nói anh thích cô ấy xong, cô ấy nói gì?”
“Quay đầu bỏ chạy.”
“Đừng để tâm.” Trần Vị Nam vỗ vai Cận Hoài Lý, “Cô ấy chỉ ngượng thôi, hoặc có một chút thẹn quá hóa giận, dù sao thì cô ấy cũng đang muốn tỏ tình với anh mà”.
“Nhưng tôi cứ cảm thấy dáng vẻ của cô ấy không giống như đang chuẩn bị tỏ tình với tôi.”
“…” Trần Vị Nam lẩm bẩm, thầm nghĩ anh chàng Cận Hoài Lý này thì ra EQ cũng đâu có thấp. Đang mải suy nghĩ thì từ phía xa có một tiếng nói vọng lại: “Cận Hoài Lý…”.
Đúng, anh chính là Cận Hoài Lý, nhưng sao anh cảm thấy Nguyễn Lập Đông nhìn thấy anh cứ như gặp phải ma vậy?
Cô từ xa chạy lại, sau lưng còn có một người phụ nữ xa lạ.
“Thôi, nếu đã gặp được anh rồi thì tôi giao chị ấy cho anh vậy…” Nguyễn Lập Đông chỉ ra sau lưng với vẻ bất đắc dĩ.
Đây là tình huống gì? Trần Vị Nam nhướng mày.
“Đây là một phụ nữ câm, con gái của chị ấy mất tích đã ba ngày nay rồi…” Nguyễn Lập Đông bô lô ba la nói một tràng. Trong đầu Cận Hoài Lý thì chỉ lặp lại một câu nói: Anh bị từ chối rồi, anh bị từ chối rồi, anh bị từ chối rồi…
Tinh thần ủ dột tới cực điểm, anh “ồ” một tiếng, “Em nói gì cơ, anh chưa nghe rõ, có thể nói lại một lần nữa không?”.
Lần này tới lượt Nguyễn Lập Đông lắp bắp. Cô không biết nên nói thế nào, vì lời tỏ tình của anh tới quá đột ngột. Cô đã từng nghĩ tới một trăm linh tám cách thức thiết lập quan hệ với Cận Hoài Lý, duy chỉ không bao giờ tưởng tượng được họ có thể trở thành một cặp. Cô thậm chí còn từng nghĩ lần này trở về sẽ đề nghị với Giám đốc, không để mình làm chương trình đó nữa. Cô muốn vạch rõ ranh giới với anh, cô thật sự hơi sợ hãi tình yêu.
Dáng vẻ ngốc nghếch của cô lọt vào mắt một người, càng khiến người ấy sốt ruột không yên.
“Nguyễn Lập Đông, em qua đây, anh em mình nói chuyện vài câu.” Trần Vị Nam kiên quyết kéo Nguyễn Lập Đông đi.
“Hay là chị cứ báo lại tình hình với anh ấy trước đi?” Nguyễn Lập Đông bị lôi đi, còn cố vẫy tay về phía người phụ nữ kia.
Người phụ nữ nhìn Cận Hoài Lý, chỉ thấy đối phương lắc đầu, “Tôi không hiểu thủ ngữ”.
Cuối cùng cũng đi tới một nơi không người, Trần Vị Nam quay người lại, đổi giọng, “Nguyễn Lập Đông, anh cần em tỏ rõ thái độ”.
“Thái độ gì cơ?” Cô xoa xoa cổ tay, ánh mắt né tránh.
“Đừng có giả vờ hồ đồ. Em có thái độ gì với anh ấy. Em có biết thời buổi này đàn ông tốt ngày một hiếm không, khó khăn lắm mới bắt được một người đấy.”
“Em không thích anh ấy!”
“Còn chối? Trước đây đâu phải không có gã đàn ông vắt mũi chưa sạch nào tỏ tình với em. Mà không phải chỉ có một tên. Em đối xử với họ thế nào, có kẻ nào không bị em mắng chửi té tát?”
“Đó là vì…”
“Vì cái gì?” Cốc thật mạnh lên đầu Nguyễn Lập Đông, Trần Vị Nam khó xử thở dài, “Đừng ngốc nữa, Lập Đông. Đó là một người EQ còn thấp hơn em nữa. Một khi anh ấy từ bỏ, em cứ ngồi đó chờ khóc đi!”.
“Tình yêu không liên quan gì đến EQ. EQ của anh rể cũng đâu có thấp, chẳng phải vẫn phản bội chị em đó sao?”
Anh ta biết ngay cô lại lấy chuyện anh rể ra nói…
“Lập Đông, rốt cuộc cần bao lâu nữa em mới không còn sợ sợi dây thừng ấy nữa? Lẽ nào thật sự cần tới cả đời1? Về điểm này, anh chắc Nguyễn Viên còn mạnh mẽ hơn em.”
1Lấy ý từ câu “Một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng”.
Cô đỏ bừng mặt, “Trần Vị Nam, anh cảm thấy em nên chấp nhận ư?”.
“Em có muốn chấp nhận hay không anh không biết, nhưng việc Cận Hoài Lý hiện tại đã biến mất là thật đấy.” Anh ta chỉ về phía xa, nơi Cận Hoài Lý đứng ban nãy giờ đã không một bóng người.
“Cận Hoài Lý, Kim Tử Thanh… Họ đâu rồi?” Nguyễn Lập Đông lập tức hoảng hốt.
Cận Hoài Lý đã đi giúp người phụ nữ câm kia tìm lại đứa con gái mất tích.
Mặc dù không hiểu thủ ngữ nhưng cũng may cô ấy biết viết chữ. Theo manh mối cô ấy đưa ra, Cận Hoài Lý nhanh chóng tìm được cô con gái ở một quán cà phê.
Chào tạm biệt người phụ nữ đang cảm ơn lia lịa, Cận Hoài Lý buồn bã quay trở về.
“Chú Cận, chú vừa giúp được một người mà, sao lại không vui vậy?” Kim Tử Thanh kéo áo anh, “Có phải vì dì con không?”.
Cận Hoài Lý muốn nói là “không phải”, nhưng anh không lên tiếng được, vì sự thực đúng là như vậy.
“Chú Cận, chú đừng tưởng cái miệng của dì con lợi hại, thật ra dì ấy rất tự ti…”
Ồ?
Tìm kiếm khắp nơi cũng không tìm thấy Cận Hoài Lý, Nguyễn Lập Đông đành về khách sạn đợi. Cuối cùng, tới bốn giờ chiều, Cận Hoài Lý mới kéo theo Kim Tử Thanh thong dong trở về.
“Hai người đi đâu vậy?”
“Dì à, nhiệm vụ dì giao cho chú Cận, chú ấy hoàn thành rồi, đã tìm thấy con gái của cô kia rồi. Khi nào dì cho cho chú Cận một câu trả lời đây? Con đã kể hết cho chú Cận nghe chuyện dì vì vụng về mà tự ti, còn cả chuyện dì vì bố mẹ con mà sợ hãi tình yêu nữa. Chú ấy hiểu dì, dì cũng phải mạnh mẽ lên, thích hay không thích cũng phải nói cho chú ấy biết chứ!” Cậu nhóc Kim Tử Thanh lẻo mép nói một tràng khiến hai người đứng đối diện nhau mặt đỏ bừng bừng.
Trừng mắt nhìn Kim Tử Thanh rất lâu, phát hiện không thể tiếp tục giả chết, Nguyễn Lập Đông cúi đầu, “Được rồi, được rồi, em đích thực có…”. Chữ “thiện cảm” còn chưa ra khỏi miệng đã bị ngắt ngang bởi sự xuất hiện bất ngờ của Nguyễn Viên.
“Chị, sao chị lại xuống?”
Chỉ vào người dì của mình, Kim Tử Thanh liên tục lắc đầu, “Chú Cận, dì con quá kỳ cục, nếu chú thật sự yêu dì ấy thì chú không dễ chịu đâu”.
Phát hiện Cận Hoài Lý không trả lời, Kim Tử Thanh lập tức ngẩng đầu lên, “Ấy, sao mặt chú lại đỏ thế kia? Ưm…”.
Kim Tử Thanh lúc lắc cái chân nhỏ, nghĩ bụng: Sao cả chú Cận cũng bắt đầu sử dụng bạo lực rồi?
“Cận Hoài Lý, hai chị em em ra ngoài một chút, đi cùng không?”
Cận Hoài Lý đang bịt miệng Kim Tử Thanh bỗng nhiên nghe thấy câu hỏi. Anh ngẩng đầu lên, phát hiện Nguyễn Lập Đông cũng đang đỏ mặt.
Về sau anh mới biết, cô muốn tới thăm bố mẹ.
“Thế này có gọi là gặp phụ huynh không?”
Một ngày sau, Cận Hoài Lý ngồi trong xe thì thầm hỏi Trần Vị Nam. Nghe được câu này, Trần Vị Nam run tay, liếc xéo anh: “Không phải anh chưa từng yêu đương ư? Sao rành quá vậy?”.
“Chưa từng ăn thịt heo thì cũng từng nhìn thấy heo chạy mà.”
“…”
Chiếc xe đi thẳng tuột rồi dừng hẳn lại tại một giao lộ trên đường cao tốc 216.
“Cảnh sát nói, bố mẹ Lập Đông rơi xuống biển ở đây, đáng tiếc là cả xe lẫn người đều không tìm thấy. Lập Đông ban đầu không tin bố mẹ mình đã ở lại nơi này mãi mãi, nhưng lâu dần cũng chỉ còn cách chấp nhận.” Chỉ về phía mặt biển xa xa, Trần Vị Nam giải thích với Cận Hoài Lý, “Nếu anh có thể tìm được bố mẹ của cô ấy, cho dù chỉ còn là thi thể, Lập Đông cũng sẽ rất vui”.
Cận Hoài Lý đăm chiêu, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Ở phía đó, Nguyễn Lập Đông đã xuống xe. Cô cầm một bó hoa trên tay, nét mặt nặng nề chưa từng thấy bao giờ.
Anh bỗng nhiên không biết có nên xuống xe hay không. Trước nay, anh vốn không giỏi an ủi người khác.
“Nếu cô ấy đã đưa anh tới đây thì anh không cần nói gì cả, không cần làm gì cả đã là an ủi cô ấy rồi.”
Nghĩ thấy lời của Trần Vị Nam cũng có lý, Cận Hoài Lý đẩy cửa xe ra.
Chân còn chưa bước ra ngoài, động tác của anh đột ngột khựng lại.
Ở nơi vừa đủ lọt tầm mắt, có một người đầu quấn khăn dày đang ngẩn ngơ nhìn về phía Lập Đông. Điều khiến người ta sửng sốt là đôi mắt của người đó… chỉ còn lòng trắng!
Tác giả :
Ngô Đồng Tư Ngữ