Hoa Đào Nở Rộ
Chương 29
Lúc đi tới cửa phòng Khương Mộc Ninh hít một hơi thật sâu mới mở cửa bước vào. Tối hôm qua cô có nói với Dư An Dao là cô không về phòng, cũng không biết cô ấy nói với người khác như thế nào?
Vừa mở phòng ngủ ra đã thấy Mai Lộ mặc váy ngủ leo từ trên giường xuống, nhìn thấy Khương Mộc Ninh thì dụi dụi mắt ngáp một cái.
“Mộc Ninh, bạn học của cậu không sao chứ?”
Khương Mộc Ninh sững sờ, cẩn thận không mở miệng, lặng lẽ nhìn về phía Dư An Dao đã chỉnh tề ngồi trên bàn, ánh mắt trong trẻo qua mắt kính cận tròn tròn cũng nhìn về phía cô.
“Không phải hôm qua cậu bảo với tớ là bạn cậu bị bệnh sao? Là người bạn cùng học trung học cơ sở lần trước ngồi cùng bàn với chúng ta đó hả? Bây giờ đã ổn chưa?”
“À.” Khương Mộc Ninh và Dư An Dao liếc nhau một cái, xác định rõ ràng là đã nhận được tín hiệu đối phương truyền đến, lúc này mới cười với Mai Lộ: “Đúng vậy. bây giờ thì không sao rồi. Tối hôm qua đột nhiên bị viêm ruột thừa cấp tính, một mình ở bệnh viện truyền nước nên gọi tớ qua ở cùng cô ấy. Tớ còn nghĩ là bị nặng lắm chứ, vội vội vàng vàng chạy đến, sau đó ở bệnh viện đến muộn quá nên đến nhà cô ấy ngủ một đêm.”
Khương Mộc Ninh cười ha ha, vội vàng cúi đầu đến chỗ bàn học của mình lấy sách, sợ bị Mai Lộ nhìn ra rằng cô đang chột dạ.
“A, tớ còn cảm thấy kì lạ, tối hôm qua lúc về đến phòng thì muộn quá nên không chú ý, sáng sớm hôm nay lúc đi vệ sinh mới phát hiện ra giường cậu không có người ngủ.” Mai Lộ soi gương nhìn mái tóc mình, sau đó lại cầm lược lên chải đầu.
“A, đúng vậy, hôm qua lúc tớ đi ra ngoài cậu còn chưa trở về đó? Đi đâu vậy? Sao muộn thế mới về?” Khương Mộc Ninh chỉ muốn nói sang chuyện khác, không ngờ cô vừa hỏi thì thấy Mai Lộ hơi dừng một chút sau đó nhanh chóng chạy về nhà tắm.
“Ha ha, tớ đi đánh răng.”
Khương Mộc Ninh quay đầu liếc mắt nhìn Dư An Dao, lqd, hai mặt nhìn nhau, sau đó cau chặt lông mày giống như đang suy nghĩ sâu xa.
Có vấn đề.
Đáng tiếc Khương Mộc Ninh cũng đang có vấn đề, nên cô cũng không tiện tra cứu, chỉ sợ chiến hỏa do bát quái lại lan đến người mình. Cô và Triệu Tiệm An còn chưa rõ ràng, hay là chờ đến khi ổn định rồi hãy nói.
Cũng may Vạn Manh Manh không có ở đây, nếu không chính cô cũng không thể xác định được là cô có thể đánh trống lảng thành công hay không. Nếu như lát nữa Vạn Manh Manh không tha cho cô thì cô cũng có thể kéo Mai Lộ chết chung. Tử đạo hữu bất tử bần đạo thôi. (em cũng không hiểu câu này lắm.)
May mà cô có tính trước, tối qua cô liên hệ với Dư An Dao, là người tin cậy lại không thích bát quái, là một bạn học tốt trong phòng. Nhìn đi, giúp cô giấu thật tốt.
Triệu Tiệm An nói hôm nay anh bận nên cô cũng không thể không biết xấu hổ mà quấy rầy anh, cho đến buổi chiều cô muốn gửi cho anh một tin nhắn hỏi anh tan học chưa, nhưng cầm điện thoại di động lúc lâu mà vẫn không gửi tin nhắn đi, ngược lại buồn bực một lúc sau đó lại xóa bỏ.
Được rồi, loại cảm giác lo được lo mất như thế này có lẽ là từng giai đoạn trong tình yêu đi.
Cả buổi. Khương Mộc Ninh vùi đầu sửa luận văn của mình, cô chăm chỉ cũng đáng khi được bạn học tích cực như Dư An Dao khen ngợi.
“Đúng rồi, thứ sáu phải nộp rồi, ít nhất cậu cũng hoàn thành được đại khái, mạnh hơn Mai Lộ và Vạn Manh Manh nhiều.” Dư An Dao nhìn ba người còn lại trong phòng ngủ nhìn chằm chằm vào máy tính đến mắt cũng không nháy một cái, đưa tay lên đẩy mắt kính, gật đầu khen ngợi Khương Mộc Ninh đang là người có tiến độ nhanh nhất.
“A, tớ điên mất, Baidu không biết Cao ốc Vạn Hối do ai thiết kế. Bây giờ tớ phải viết như thế nào đây.” Vạn Manh Manh đau khổ kéo tóc, dáng vẻ như người bệnh tâm thần, thấy ánh mắt Mai Lộ cũng đỏ lên, tiến độ cô ấy và Mai Lộ như nhau, bên tám lạng người nửa cân, đối với việc Vạn Manh Manh đang trong trạng thái điên cuồng, trong lòng cô ấy cũng có sự thông cảm.
“Cao ốc Vạn Hối ở đâu?”
“Là Cao ốc trước cửa nhà tớ, là tòa nhà bên ngoài tớ quen thuộc nhất.” Vạn Manh Manh mặc dù đang buồn bã đến phát điên, nhưng vẫn tồn tại lí trí, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh trả lời vấn đề.
“Không sao đâu, nếu Baidu cũng không có, cậu cứ thoải mái viết một cái tên vào là được, dù sao thì cũng không có ai biết cậu viết thật hay giả.” Mai Lộ hiền lành đề nghị, thật ra trong lòng cô ấy đang mong đợi Vạn Manh Manh gia nhập vào việc ‘bịa chuyện viết linh tinh’ với cô ấy, bịa đặt cái gì đó luôn luôn rất dễ dàng.
“A, cũng đúng, giáo viên đâu có đi đến nhà tớ đâu, lqd, làm sao biết là do ai xây, lại có chiều cao chiều rộng như thế nào, dùng tài liệu ở đâu, ý tưởng thiết kế như nào chứ?” Vạn Manh Manh bừng tỉnh hiểu ra, vẻ mặt nhanh chóng chuyển đổi, cười hì hì giơ ngón tay cái với Mai Lộ: “Mai mỹ nhân, cậu thật thông minh. Cám ơn cậu.”
“Đương nhiên.” Mai Lộ hơi nhếch cái cằm nhọn lên, cười rất hả hê.
“Mai Lộ, luận văn của cậu cũng đơn giản là YY sao?” Dư An Dao nhàn nhã nhất quay đầu lại, tràn đầy nghi ngờ.
“Những điều có trên Baidu thì tớ viết vào, những điều không có tất nhiên là tớ chỉ có thể tưởng tượng ra thôi.” Mai Lộ nói năng hùng hồn: “Luận văn ấy mà, không phải đều như vậy sao, viết sao cho đẹp mắt là được.”
“Rốt cuộc thì cậu viết về cái gì? Không phải là bảo tàng thành phố H chứ?” Khương Mộc Ninh ngẩng đầu lên nhìn sang.
“Tất nhiên là không phải rồi. Tớ sớm đã thay đổi rồi. Lúc nghỉ ngơi về nhà, quê tớ không ít những công trình nổi tiếng đâu.” Cằm nhọn của Mai Lộ càng giơ cao hơn. “Quê tớ có một tòa chung cư dạng biệt thự rất đẹp, rất nổi tiếng trong thành phố, kì nghỉ đông này về nhà tớ phải đến đó chụp ảnh đó.”
“A, như vậy à.” Khóe môi Khương Mộc Ninh hơi nhếch lên, trong lòng có cảm giác nhẹ nhõm không ít, với việc không thể chia sẻ tài liệu cho Mai Lộ, cô vẫn còn áy náy.
“Viện bảo tàng thành phố H quá nhiều người viết rồi, muốn nổi bật quá khó khăn, còn không bằng kiếm một chút đề tài mới mẻ đó.” Mai Lộ lắc lắc đầu cười.
Bởi vì vội vàng viết luận văn, phòng ngủ 412 hiếm khi yên tĩnh như tối nay, nhìn qua giống như một phòng ngủ rất chăm chỉ học hành.
Mười giờ tối, Khương Mộc Ninh nhìn bản thảo luận văn đã hoàn thành, cuối cùng cũng thở phào một cái, bìa cũng đã hoàn thành, chỉ cần Triệu Tiệm An kiểm tra một lần, không còn vấn đề gì thì có thể trực tiếp in luôn. Cho luận văn vào usb, Khương Mộc Ninh quay đầu nhìn Vạn Manh Manh và Mai Lộ đang trong trạng thái đầu tóc rối bời, vẻ mặt nghiêm túc, còn Dư An Dao ngồi một bên thì thản nhiên đọc sách, cười cười lắc đầu, thu dọn bàn học bừa bộn, sau đó thoải mái vào phòng tắm rửa mặt.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Khương Mộc Ninh đang trong trạng thái mơ mơ màng màng mở điện thoại di động ra nhìn, đầu tiên là âm thanh nhắc nhở vang lên.
“Em ngủ chưa? Anh vừa về đến nhà. Sáng mai anh còn chút việc, tối mai cùng nhau ăn cơm được không?”
Khương Mộc Ninh vừa thấy ngọt ngào lại thấy đau lòng. Tin nhắn được gửi đến lúc 11 giờ đêm qua, lúc đó phòng ngủ cũng tắt đèn mà cô cũng đã buồn ngủ từ sớm rồi.
“Ngủ sớm dậy sớm cơ thể khỏe mạnh.” Khương Mộc Ninh gửi lại một tin nhắn, lúc này cô mới phát hiện khóe môi của cô vẫn đang giơ lên, vừa tỉnh lại đã nhận được tin nhắn của Triệu Tiệm An thì ra lại có cảm giác tốt đến vậy. Cô duỗi lưng một cái, chậm chạm ngồi dậy, tâm trạng cô hôm nay tốt như bầu không khí được tắm gió xuân vậy, rực rỡ vui vẻ.
Buổi chiều học xong, Khương Mộc Ninh sờ sờ cái túi có chứa Usb, đi ở cuối cùng gửi cho Triệu Tiệm An một tin nhắn.
“Em tan học rồi.” Cô cũng muốn viết thêm mấy câu: “Anh đang ở đâu? Anh có ở trường học không?” Nhưng lại nghĩ đến giống như cô đang điều tra anh vậy, như vậy thì không được tốt lắm, cau mày một cái rồi lại xóa bỏ.
Cô chưa về đến phòng ngủ đã nhận được tin nhắn trả lời của Triệu Tiệm An.
“Anh còn đang ở chỗ thầy giáo Trần, một chút nữa khi xong việc anh sẽ đi tìm em. Tối nay em muốn ăn gì?”
Khương Mộc Ninh cúi đầu nhìn tin nhắn không biết bao nhiêu lần, tưởng tượng thấy dáng vẻ Triệu Tiệm An mỉm cười trả lời tin nhắn, trái tim cô cũng nóng lên, lúc đi qua cửa kính dưới tầng cô có quay lại nhìn một cái, cô đang nở nụ cười hạnh phúc ngốc nghếch.
Quả nhiên, tình yêu chính là độc dược làm giảm chỉ số thông minh.
Nụ cười trên môi mới ngừng lại, cúi đầu nhìn tin nhắn lại nhìn phía trên có đề tên người gửi đến là ba chữ ‘Triệu Tiệm An’cô lại nhịn không được hơi nhếch khóe môi.
Được rồi, ngốc thì ngốc đi, mỗi người đều trải qua tuổi trẻ, có quyền được làm những điều ngốc nghếch.
Khương Mộc Ninh nghĩ nếu tối nay cô muốn đến phòng kí túc của anh nhờ anh kiểm tra luận văn thì ăn ở gần đây thôi. Cho nên suy nghĩ kĩ, cuối cùng gửi cho anh một tin nhắn.
“Nếu không hay là chúng ta đi ăn mì thịt bò được không?”
Cũng rất lâu rồi cô chưa đi ăn mì thịt bò ở cửa hàng kia, vừa nghĩ như vậy cô lại cảm thấy nước miếng của mình bắt đầu tiết ra rồi. Cô thì đang thèm thuồng, nhưng sau khi Triệu Tiệm An nhận được tin nhắn lại nhíu mày lại.
Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ dắt tay hẹn hò đi? Lần đầu hai người đi hẹn hò mà lại đến một cửa hàng hẻo lánh ăn bát mì thịt bò mười khối tiền sao? Có phải quá khó nhìn không? Ít nhất thì cũng phải là quán bít tết trang trí xa hoa gì gì đó chứ? Nghe độc tấu violon, nhâm nhi ly rượu đỏ các loại chứ? Mặc dù anh cũng đồng ý mùi vị của mì thịt bò ngon hơn bò bít tết kia rất nhiều, nhưng liệu Khương Mộc Ninh có nghĩ rằng anh quá keo kiệt không? Cô có nghĩ rằng anh quá tính toán chi phí tình yêu không?
“Nếu không chúng ta vào nội thành ăn đi? Gần nhà anh có một nhà hàng tây cũng rất được, nghe nói món bít tết ở đó ăn ngon lắm.” Triệu Tiệm An vẫn nói trước, anh quyết định ít nhất anh cũng nên tỏ chút thái độ.
Khương Mộc Ninh trả lời tin nhắn rất nhanh, gần như không hề suy nghĩ: “Không cần, vẫn là đến cửa hàng mì ăn đi anh, cũng lâu rồi em không ăn, có chút nhớ.”
Triệu Tiệm An hơi nhếch khóe môi, cúi đầu dùng ngón tay vuốt ve màn hình điện thoại, tưởng tượng ra dáng vẻ thèm ăn của Khương Mộc Ninh, chỉ hận không thể lập tức đưa cô đi ăn mì thịt bò thôi.
5 giờ chiều, Khương Mộc Ninh đúng giờ đi đến chỗ cửa Nam hẹn với Triệu Tiệm An, chỗ này cách phòng ngủ của anh tương đối gần, nếu như là sinh viên chưa tốt nghiệp như cô thì hay đến cửa Đông hơn.
Nhìn Khương Mộc Ninh đi tới, Triệu Tiệm An cong cong khóe môi mỉm cười nhìn cô đến trước mặt mình: “Đi thôi.” Nói xong cũng đưa tay nắm chặt tay Khương Mộc Ninh, nhàn nhã bước ra khỏi cổng trường.
Khương Mộc Ninh cứng đờ trong nháy mắt, cúi đầu, cả mặt và tai bắt đầu đỏ dần lên, hình như nhiệt độ truyền từ ngón tay vào lòng cô, nhịp tim lại đập nhanh thêm mấy nhịp.
Triệu Tiệm An ngẩng đầu nhìn về phía trời chiều, những rặng mây xanh ít dần đi, có thêm những đám mây như được nhuộm hồng, đẹp mắt đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt đi.
Anh dùng tay còn lại vuốt ve trái tim đang loạn nhịp của mình, cảm thấy trời chiều hôm nay tuyệt vời vô cùng.[/size]
Vừa mở phòng ngủ ra đã thấy Mai Lộ mặc váy ngủ leo từ trên giường xuống, nhìn thấy Khương Mộc Ninh thì dụi dụi mắt ngáp một cái.
“Mộc Ninh, bạn học của cậu không sao chứ?”
Khương Mộc Ninh sững sờ, cẩn thận không mở miệng, lặng lẽ nhìn về phía Dư An Dao đã chỉnh tề ngồi trên bàn, ánh mắt trong trẻo qua mắt kính cận tròn tròn cũng nhìn về phía cô.
“Không phải hôm qua cậu bảo với tớ là bạn cậu bị bệnh sao? Là người bạn cùng học trung học cơ sở lần trước ngồi cùng bàn với chúng ta đó hả? Bây giờ đã ổn chưa?”
“À.” Khương Mộc Ninh và Dư An Dao liếc nhau một cái, xác định rõ ràng là đã nhận được tín hiệu đối phương truyền đến, lúc này mới cười với Mai Lộ: “Đúng vậy. bây giờ thì không sao rồi. Tối hôm qua đột nhiên bị viêm ruột thừa cấp tính, một mình ở bệnh viện truyền nước nên gọi tớ qua ở cùng cô ấy. Tớ còn nghĩ là bị nặng lắm chứ, vội vội vàng vàng chạy đến, sau đó ở bệnh viện đến muộn quá nên đến nhà cô ấy ngủ một đêm.”
Khương Mộc Ninh cười ha ha, vội vàng cúi đầu đến chỗ bàn học của mình lấy sách, sợ bị Mai Lộ nhìn ra rằng cô đang chột dạ.
“A, tớ còn cảm thấy kì lạ, tối hôm qua lúc về đến phòng thì muộn quá nên không chú ý, sáng sớm hôm nay lúc đi vệ sinh mới phát hiện ra giường cậu không có người ngủ.” Mai Lộ soi gương nhìn mái tóc mình, sau đó lại cầm lược lên chải đầu.
“A, đúng vậy, hôm qua lúc tớ đi ra ngoài cậu còn chưa trở về đó? Đi đâu vậy? Sao muộn thế mới về?” Khương Mộc Ninh chỉ muốn nói sang chuyện khác, không ngờ cô vừa hỏi thì thấy Mai Lộ hơi dừng một chút sau đó nhanh chóng chạy về nhà tắm.
“Ha ha, tớ đi đánh răng.”
Khương Mộc Ninh quay đầu liếc mắt nhìn Dư An Dao, lqd, hai mặt nhìn nhau, sau đó cau chặt lông mày giống như đang suy nghĩ sâu xa.
Có vấn đề.
Đáng tiếc Khương Mộc Ninh cũng đang có vấn đề, nên cô cũng không tiện tra cứu, chỉ sợ chiến hỏa do bát quái lại lan đến người mình. Cô và Triệu Tiệm An còn chưa rõ ràng, hay là chờ đến khi ổn định rồi hãy nói.
Cũng may Vạn Manh Manh không có ở đây, nếu không chính cô cũng không thể xác định được là cô có thể đánh trống lảng thành công hay không. Nếu như lát nữa Vạn Manh Manh không tha cho cô thì cô cũng có thể kéo Mai Lộ chết chung. Tử đạo hữu bất tử bần đạo thôi. (em cũng không hiểu câu này lắm.)
May mà cô có tính trước, tối qua cô liên hệ với Dư An Dao, là người tin cậy lại không thích bát quái, là một bạn học tốt trong phòng. Nhìn đi, giúp cô giấu thật tốt.
Triệu Tiệm An nói hôm nay anh bận nên cô cũng không thể không biết xấu hổ mà quấy rầy anh, cho đến buổi chiều cô muốn gửi cho anh một tin nhắn hỏi anh tan học chưa, nhưng cầm điện thoại di động lúc lâu mà vẫn không gửi tin nhắn đi, ngược lại buồn bực một lúc sau đó lại xóa bỏ.
Được rồi, loại cảm giác lo được lo mất như thế này có lẽ là từng giai đoạn trong tình yêu đi.
Cả buổi. Khương Mộc Ninh vùi đầu sửa luận văn của mình, cô chăm chỉ cũng đáng khi được bạn học tích cực như Dư An Dao khen ngợi.
“Đúng rồi, thứ sáu phải nộp rồi, ít nhất cậu cũng hoàn thành được đại khái, mạnh hơn Mai Lộ và Vạn Manh Manh nhiều.” Dư An Dao nhìn ba người còn lại trong phòng ngủ nhìn chằm chằm vào máy tính đến mắt cũng không nháy một cái, đưa tay lên đẩy mắt kính, gật đầu khen ngợi Khương Mộc Ninh đang là người có tiến độ nhanh nhất.
“A, tớ điên mất, Baidu không biết Cao ốc Vạn Hối do ai thiết kế. Bây giờ tớ phải viết như thế nào đây.” Vạn Manh Manh đau khổ kéo tóc, dáng vẻ như người bệnh tâm thần, thấy ánh mắt Mai Lộ cũng đỏ lên, tiến độ cô ấy và Mai Lộ như nhau, bên tám lạng người nửa cân, đối với việc Vạn Manh Manh đang trong trạng thái điên cuồng, trong lòng cô ấy cũng có sự thông cảm.
“Cao ốc Vạn Hối ở đâu?”
“Là Cao ốc trước cửa nhà tớ, là tòa nhà bên ngoài tớ quen thuộc nhất.” Vạn Manh Manh mặc dù đang buồn bã đến phát điên, nhưng vẫn tồn tại lí trí, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh trả lời vấn đề.
“Không sao đâu, nếu Baidu cũng không có, cậu cứ thoải mái viết một cái tên vào là được, dù sao thì cũng không có ai biết cậu viết thật hay giả.” Mai Lộ hiền lành đề nghị, thật ra trong lòng cô ấy đang mong đợi Vạn Manh Manh gia nhập vào việc ‘bịa chuyện viết linh tinh’ với cô ấy, bịa đặt cái gì đó luôn luôn rất dễ dàng.
“A, cũng đúng, giáo viên đâu có đi đến nhà tớ đâu, lqd, làm sao biết là do ai xây, lại có chiều cao chiều rộng như thế nào, dùng tài liệu ở đâu, ý tưởng thiết kế như nào chứ?” Vạn Manh Manh bừng tỉnh hiểu ra, vẻ mặt nhanh chóng chuyển đổi, cười hì hì giơ ngón tay cái với Mai Lộ: “Mai mỹ nhân, cậu thật thông minh. Cám ơn cậu.”
“Đương nhiên.” Mai Lộ hơi nhếch cái cằm nhọn lên, cười rất hả hê.
“Mai Lộ, luận văn của cậu cũng đơn giản là YY sao?” Dư An Dao nhàn nhã nhất quay đầu lại, tràn đầy nghi ngờ.
“Những điều có trên Baidu thì tớ viết vào, những điều không có tất nhiên là tớ chỉ có thể tưởng tượng ra thôi.” Mai Lộ nói năng hùng hồn: “Luận văn ấy mà, không phải đều như vậy sao, viết sao cho đẹp mắt là được.”
“Rốt cuộc thì cậu viết về cái gì? Không phải là bảo tàng thành phố H chứ?” Khương Mộc Ninh ngẩng đầu lên nhìn sang.
“Tất nhiên là không phải rồi. Tớ sớm đã thay đổi rồi. Lúc nghỉ ngơi về nhà, quê tớ không ít những công trình nổi tiếng đâu.” Cằm nhọn của Mai Lộ càng giơ cao hơn. “Quê tớ có một tòa chung cư dạng biệt thự rất đẹp, rất nổi tiếng trong thành phố, kì nghỉ đông này về nhà tớ phải đến đó chụp ảnh đó.”
“A, như vậy à.” Khóe môi Khương Mộc Ninh hơi nhếch lên, trong lòng có cảm giác nhẹ nhõm không ít, với việc không thể chia sẻ tài liệu cho Mai Lộ, cô vẫn còn áy náy.
“Viện bảo tàng thành phố H quá nhiều người viết rồi, muốn nổi bật quá khó khăn, còn không bằng kiếm một chút đề tài mới mẻ đó.” Mai Lộ lắc lắc đầu cười.
Bởi vì vội vàng viết luận văn, phòng ngủ 412 hiếm khi yên tĩnh như tối nay, nhìn qua giống như một phòng ngủ rất chăm chỉ học hành.
Mười giờ tối, Khương Mộc Ninh nhìn bản thảo luận văn đã hoàn thành, cuối cùng cũng thở phào một cái, bìa cũng đã hoàn thành, chỉ cần Triệu Tiệm An kiểm tra một lần, không còn vấn đề gì thì có thể trực tiếp in luôn. Cho luận văn vào usb, Khương Mộc Ninh quay đầu nhìn Vạn Manh Manh và Mai Lộ đang trong trạng thái đầu tóc rối bời, vẻ mặt nghiêm túc, còn Dư An Dao ngồi một bên thì thản nhiên đọc sách, cười cười lắc đầu, thu dọn bàn học bừa bộn, sau đó thoải mái vào phòng tắm rửa mặt.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Khương Mộc Ninh đang trong trạng thái mơ mơ màng màng mở điện thoại di động ra nhìn, đầu tiên là âm thanh nhắc nhở vang lên.
“Em ngủ chưa? Anh vừa về đến nhà. Sáng mai anh còn chút việc, tối mai cùng nhau ăn cơm được không?”
Khương Mộc Ninh vừa thấy ngọt ngào lại thấy đau lòng. Tin nhắn được gửi đến lúc 11 giờ đêm qua, lúc đó phòng ngủ cũng tắt đèn mà cô cũng đã buồn ngủ từ sớm rồi.
“Ngủ sớm dậy sớm cơ thể khỏe mạnh.” Khương Mộc Ninh gửi lại một tin nhắn, lúc này cô mới phát hiện khóe môi của cô vẫn đang giơ lên, vừa tỉnh lại đã nhận được tin nhắn của Triệu Tiệm An thì ra lại có cảm giác tốt đến vậy. Cô duỗi lưng một cái, chậm chạm ngồi dậy, tâm trạng cô hôm nay tốt như bầu không khí được tắm gió xuân vậy, rực rỡ vui vẻ.
Buổi chiều học xong, Khương Mộc Ninh sờ sờ cái túi có chứa Usb, đi ở cuối cùng gửi cho Triệu Tiệm An một tin nhắn.
“Em tan học rồi.” Cô cũng muốn viết thêm mấy câu: “Anh đang ở đâu? Anh có ở trường học không?” Nhưng lại nghĩ đến giống như cô đang điều tra anh vậy, như vậy thì không được tốt lắm, cau mày một cái rồi lại xóa bỏ.
Cô chưa về đến phòng ngủ đã nhận được tin nhắn trả lời của Triệu Tiệm An.
“Anh còn đang ở chỗ thầy giáo Trần, một chút nữa khi xong việc anh sẽ đi tìm em. Tối nay em muốn ăn gì?”
Khương Mộc Ninh cúi đầu nhìn tin nhắn không biết bao nhiêu lần, tưởng tượng thấy dáng vẻ Triệu Tiệm An mỉm cười trả lời tin nhắn, trái tim cô cũng nóng lên, lúc đi qua cửa kính dưới tầng cô có quay lại nhìn một cái, cô đang nở nụ cười hạnh phúc ngốc nghếch.
Quả nhiên, tình yêu chính là độc dược làm giảm chỉ số thông minh.
Nụ cười trên môi mới ngừng lại, cúi đầu nhìn tin nhắn lại nhìn phía trên có đề tên người gửi đến là ba chữ ‘Triệu Tiệm An’cô lại nhịn không được hơi nhếch khóe môi.
Được rồi, ngốc thì ngốc đi, mỗi người đều trải qua tuổi trẻ, có quyền được làm những điều ngốc nghếch.
Khương Mộc Ninh nghĩ nếu tối nay cô muốn đến phòng kí túc của anh nhờ anh kiểm tra luận văn thì ăn ở gần đây thôi. Cho nên suy nghĩ kĩ, cuối cùng gửi cho anh một tin nhắn.
“Nếu không hay là chúng ta đi ăn mì thịt bò được không?”
Cũng rất lâu rồi cô chưa đi ăn mì thịt bò ở cửa hàng kia, vừa nghĩ như vậy cô lại cảm thấy nước miếng của mình bắt đầu tiết ra rồi. Cô thì đang thèm thuồng, nhưng sau khi Triệu Tiệm An nhận được tin nhắn lại nhíu mày lại.
Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ dắt tay hẹn hò đi? Lần đầu hai người đi hẹn hò mà lại đến một cửa hàng hẻo lánh ăn bát mì thịt bò mười khối tiền sao? Có phải quá khó nhìn không? Ít nhất thì cũng phải là quán bít tết trang trí xa hoa gì gì đó chứ? Nghe độc tấu violon, nhâm nhi ly rượu đỏ các loại chứ? Mặc dù anh cũng đồng ý mùi vị của mì thịt bò ngon hơn bò bít tết kia rất nhiều, nhưng liệu Khương Mộc Ninh có nghĩ rằng anh quá keo kiệt không? Cô có nghĩ rằng anh quá tính toán chi phí tình yêu không?
“Nếu không chúng ta vào nội thành ăn đi? Gần nhà anh có một nhà hàng tây cũng rất được, nghe nói món bít tết ở đó ăn ngon lắm.” Triệu Tiệm An vẫn nói trước, anh quyết định ít nhất anh cũng nên tỏ chút thái độ.
Khương Mộc Ninh trả lời tin nhắn rất nhanh, gần như không hề suy nghĩ: “Không cần, vẫn là đến cửa hàng mì ăn đi anh, cũng lâu rồi em không ăn, có chút nhớ.”
Triệu Tiệm An hơi nhếch khóe môi, cúi đầu dùng ngón tay vuốt ve màn hình điện thoại, tưởng tượng ra dáng vẻ thèm ăn của Khương Mộc Ninh, chỉ hận không thể lập tức đưa cô đi ăn mì thịt bò thôi.
5 giờ chiều, Khương Mộc Ninh đúng giờ đi đến chỗ cửa Nam hẹn với Triệu Tiệm An, chỗ này cách phòng ngủ của anh tương đối gần, nếu như là sinh viên chưa tốt nghiệp như cô thì hay đến cửa Đông hơn.
Nhìn Khương Mộc Ninh đi tới, Triệu Tiệm An cong cong khóe môi mỉm cười nhìn cô đến trước mặt mình: “Đi thôi.” Nói xong cũng đưa tay nắm chặt tay Khương Mộc Ninh, nhàn nhã bước ra khỏi cổng trường.
Khương Mộc Ninh cứng đờ trong nháy mắt, cúi đầu, cả mặt và tai bắt đầu đỏ dần lên, hình như nhiệt độ truyền từ ngón tay vào lòng cô, nhịp tim lại đập nhanh thêm mấy nhịp.
Triệu Tiệm An ngẩng đầu nhìn về phía trời chiều, những rặng mây xanh ít dần đi, có thêm những đám mây như được nhuộm hồng, đẹp mắt đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt đi.
Anh dùng tay còn lại vuốt ve trái tim đang loạn nhịp của mình, cảm thấy trời chiều hôm nay tuyệt vời vô cùng.[/size]
Tác giả :
Đào Ảnh Xướng Xước