Hoa Đào Bay Đầy Trời
Chương 8: Gặp đại nương cổ quái
“Ai nha ~ đây là con gái nhà ai ~ nhìn đứa bé này dáng dấp rất xinh đẹp.” Vừa đi tới cửa, một phụ nữ đột nhiên nhào tới, trực tiếp kéo tay của tôi quan sát một lượt.
Tôi nhìn bà, mới vừa bị vẻ ngoài tuyệt mỹ của ba Vương Thuyết khiến tôi bị mất hứng thú với những cái đẹp tạm thời. Chỉ là vừa thấy mẹ Vương Thuyết tôi lại bị chấn động thêm lần nữa.
Diện mạo không phải là trọng điểm, chỉ là một đôi mắt thật to chớp chớp nhìn tôi, thật khiến tôi cảm thấy vị phụ huynh này có chút khó diễn tả...... Ách...... Hồn nhiên? Dường như cũng không phải, đôi mắt này, miệng cười này, chính tôi cảm thấy một sự thân thiết không thể diễn tả nổi. Tôi thấy rằng, thật ra thì, đại khái là, đây chính là tâm hồn của mẹ tôi.
Nhìn đồ bà mặc, tầng tầng hán phục, loẹt quẹt phết đất.
Nhìn lại tóc bà, được vấn lên bằng một chiếc trâm nhỏ, tôi nhìn từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới, sảng khoái không nói nên lời. Tôi cố nén không khóc, “Bác gái à, bác cũng thích đọc xuyên không ạ?”
Cả khuôn mặt bừng sáng, “Ta biết ngay ~ đứa nhỏ này nhìn thế nào cũng thấy vui vẻ ~ hóa ra vậy, hóa ra vậy...... Con chính là con gái đã thất lạc nhiều năm của ta...... Quả thật như một khuôn đúc ra vậy.” Nói xong lệ rơi đầy mặt, nước mắt nước mũi rơi trên tay áo. Quay đầu lại cười một tiếng, “Tiểu tiện nhân, cô xem, khả năng tìm vợ của con trai tôi có phải tiến bộ rất nhiều hay không? Thật là càng lúc càng giống chuẩn với cha nó.”
Nói xong, còn xoa xoa tay áo tôi.
Tôi nhìn chất lỏng trong suốt đang chảy phía trên tay áo, khẽ cắn răng, chịu đựng đến nỗi mặt co rúm một cục.
Bác trai thở dài, “Nha đầu, nàng đừng náo loạn. Còn có khách nhân ở đây.”
Đại nương cổ quái nghe xong lời này lập tức đổi biểu cảm, trở nên vô cùng nghiêm túc. Cả người bắt đầu nghiêm chỉnh lại, tôi nhìn khuôn mặt của bác gái, không khỏi cảm khái, thật ra thì đại nương cổ quái này khi nghiêm túc trông cũng rất xinh đẹp.
Bác gái xoay người sang chỗ khác, vô cùng nghiêm túc đến gần hồ ly Cung Lan, nét mặt kia, khí thế kia, bộ dạng không giận mà uy, tôi cắn cắn lưỡi, quả nhiên bà lớn chính là bà lớn, nhìn hồ ly Cung Lan bị dọa đến rơi nước mắt.
“Chị, em...... em chỉ là đưa con trai chị trở về nhà.” Cô ta ngập ngừng nói, nước mắt cũng lay động trong hốc mắt.
“Như vậy à. Hiện tại đến nhà rồi, sau đó thì sao?” Đại nương cổ quái đứng ở đó, một tay mơn trớn trên quần áo hoa văn. Bác gái à~ thật ra thì bác là Lã thái hậu xuyên qua chứ gì? Nhìn ánh mắt sắc bén mạnh mẽ này, này động tác sờ quần áo, dáng vẻ không nhanh không chậm, tôi âm thầm trầm trồ khen ngợi từ tận đáy lòng.
“Sau đó...... Sau đó, anh Dận...... Tôi chỉ đưa con trai anh về nhà, lập tức đi ngay, anh đừng hiểu lầm.” Nói xong, ánh mắt cô ta còn ra vẻ đáng thương tội nghiệp nhìn về phía đại thúc đẹp trai.
Tôi thở dài, hồ ly chính là hồ ly, ngay trước mặt bà lớn nhà người ta mà dám ngang nhiên kêu người ta là “anh Dận “. Đúng là không muốn sống nữa.
Quả nhiên, đại nương cổ quái cũng nổi điên, nắm lấy cổ áo hồ ly Cung an lẳng lơ, nhìn cô ta chằm chằm: “Tiểu tiện nhân Cung lan cô, bà đây đã nói bao nhiêu lần rồi, dám quyến rũ người đàn ông của tôi, cô là rỗi rãnh quá mức rồi đúng không? “Anh Dận” là để cô gọi sao? Cô đúng là ăn no dửng mỡ phía dưới trống rỗng trứng không có chỗ rơi vãi rồi đúng không? Chồng tôi là của tôi, cô có mơ cũng phải hỏi qua tôi trước. Cô mà dám đến gần con trai tôi lần nữa, tôi sẽ nhét tóc cô vào lỗ mũi, lông mũi kéo xuống nhét vào trong đít cô! Tôi nói được làm được, Cô có cần thử một chút hay không?” Nói xong, trong tay áo của bộ hán phục lôi ra cây kéo lớn.
Một hết một hơi, lưu loát trơn tru như đọc rap vậy. Không mang theo đùa bỡn, còn có cảm giác tiết tấu trầm bồng du dương.
Vào giờ phút này, ở trong đầu tôi chỉ có một câu đang dảo đi đảo lại, “Trân quý sinh mệnh, cách xa mẹ Vương Thuyết.”
Cung Lan nghe xong lời này, nức nở một chút, nước mắt hoàn toàn chảy ra. Xoay người vọt ra ngoài cửa, dáng vẻ hoa lê đẫm mưa này, tôi cảm thấy đời này tôi không sánh kịp.
Tôi quay đầu nhìn ba người họ.
Vương Thuyết cùng đại thúc đẹp trai rất bình tĩnh ngồi đọc sách trên ghế sa lon, dáng vẻ cái gì cũng không thấy, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Nhìn bác gái quái dị kia, đang dùng cái kéo lớn vừa rút ra...... Cắt móng tay.
Trong nháy mắt, tinh thần tôi chấn động, cuối cùng tôi đã hiểu vì sao mẹ tôi đấu không lại Cung Lan rồi, trình độ dũng mãnh này, mẹ tôi có ngồi tên lửa cũng không theo kịp.
“Aizzz ~ trên thế giới nhờ đàn ông chờ tôi yêu như vậy, tôi chống mắt lên xem con hồ ly tinh kia động dục với ông.” Vừa cắt móng tay vừa cảm khái, đại nương quái dị ném cây kéo lớn lên ghế sa lon rồi rúc vào ngực đại thúc đẹp trai.
“Em có ngoan hay không.” Đại nương cười cười ánh mắt thật dịu dàng.
“Ừm”, đại thúc mỹ hình vỗ vỗ đầu bác gái, tôi cảm thấy tư thế này, sao cảm thấy cách Vương Thuyết chụp đầu tôi giống như chụp đầu động vật thế?
“Ta thật ngoan ngoãn, đại thúc đáng yêu, đúng không?” Đại nương tiếp tục sến súa.
Tôi có chút buồn nôn.
“Ừ. Đúng.” Đại thúc đẹp trai nói xong, ánh mắt quét qua tôi. “Còn có khách nhân ở đây.” Ta khóc ròng, rốt cuộc cũng chú ý đến tôi.
“Mặc kệ, giao cho Vương Thuyết là xong, dù sao cũng là vợ nó.” Nói xong, đại nương cổ quái còn nhìn sang, “Cục giấy nhỏ, con đưa người của con về đi. Chúng ta muốn vận động một chút, cấm trẻ nhỏ. Đợi lát nữa rồi trở về.” Jesse-lee3qUiiidO0nnn Nói xong, vô cùng hung hãn kéo tay đại thúc đẹp trai, trực tiếp đi lên lầu.
Đại thúc đẹp trai cúi đầu, mím môi cười, dáng vẻ bị kéo trông vô cùng thích thú.
Chỉ còn lại tôi, giống như gió lạnh quét qua, hoàn toàn đóng băng.
Tôi cảm thấy, trái tim của tôi cần mạnh mẽ trở lại, không chịu nổi ngôn ngữ đả kích nhiều như vậy trong vòng một ngày.
“Đi thôi, mình đưa cậu trở về.” Vương Thuyết đi tới, nhàn nhạt nói: “Sau sẽ thành quen.” Nói xong, trực tiếp đi ra ngoài.
Tôi buồn buồn đi theo phía sau, “Cậu làm thế nào mà quen được?”
Cậu ta xoay đầu lại nhìn tôi, “Sống chung trong một thời gian dài, dần dần rồi quen thôi.”
Tôi nhìn cái vẻ mặt bình thản kia, ánh mắt lạnh nhạt kia, uhm, biệt danh “Cục giấy nhỏ” đúng là thích hợp.
Đi trên đường, đột nhiên nhớ tới, “Vương Thuyết, cậu nói sẽ đưa cho tôi số điện thoại liên lạc chồng trước của Cung Lan.”
Cậu ta đưa tới một tờ giấy, tôi nhìn một chút, hài lòng cười, “Có cái này thì yên tâm hơn.”
Cậu ta nhướng mắt, “Mình đưa cậu về nhà mình. Cậu có học được cái gì không?”
“Học được gì? Học mẹ cậu mặc hán phục chắc?” Tôi vừa nhìn tờ giấy vừa nói.
“Thật ra thì, loại chuyện đối phó với hồ ly như vậy, mấu chốt nhất không phải cậu muốn làm gì. Phải xem mẹ cậu.” Vương Thuyết bày ra dáng vẻ bất mãn.
Tôi đảo đảo mắt, “Đương nhiên tôi biết, không phải tôi nhìn thấy mẹ tôi thất bại, tôi mới lên sao?”
“Mẹ cậu thất bại?” Vương Thuyết nhìn tôi, lại ~ lại nói hớ rồi.
“Ý tôi nói, loại phụ nữa này, nào cần tới mẹ tôi ra tay, có tôi là được rồi.” Nói xong, một kế hoạch ở trong đầu tôi bắt đầu hình thành.
Hồ ly Lan ~ tôi tới đây.
——— —————— —————— ————————-
(Tô Xán: tôi cảm thấy bà là mẹ ghẻ.
Đào Tử: vì sao? Ta thật tốt biết bao, cho ngươi trùng sinh cho ngươi xuyên không, còn để cho ngươi làm nữ chính.
Tô Xán: vậy sao bà còn để cho tôi một hồ ly?
Đào Tử: Tiểu Bạch là xu hướng, Tiểu Bạch được hoan nghênh nha.
Tô Xán: vứt cho tôi hồ ly thì thôi đi, còn bắt Đào Tử gặp đại nương cổ quái cực phẩm làm tôi phát sợ.
Đào Tử: ngươi lại không hiểu rồi, đại nương kia là mục tiêu học tập của ngươi, ta hy vọng ngươi có thể học hỏi bà ấy.
Tô Xán:...... Tôi muốn nhảy thể loại khác. Có được không?
Đào Tử: Được được ~ ngươi nhảy sang ngược đi, Đào Tử để cho ngươi làm nữ chính trong người thú luyến ái, vừa hay gần đây đang nghĩ đến “này nọ í é í é”, ta còn đang phiền muộn đây.
Tô Xán:...... Thôi, tôi ở đây cũng được.)
Tôi nhìn bà, mới vừa bị vẻ ngoài tuyệt mỹ của ba Vương Thuyết khiến tôi bị mất hứng thú với những cái đẹp tạm thời. Chỉ là vừa thấy mẹ Vương Thuyết tôi lại bị chấn động thêm lần nữa.
Diện mạo không phải là trọng điểm, chỉ là một đôi mắt thật to chớp chớp nhìn tôi, thật khiến tôi cảm thấy vị phụ huynh này có chút khó diễn tả...... Ách...... Hồn nhiên? Dường như cũng không phải, đôi mắt này, miệng cười này, chính tôi cảm thấy một sự thân thiết không thể diễn tả nổi. Tôi thấy rằng, thật ra thì, đại khái là, đây chính là tâm hồn của mẹ tôi.
Nhìn đồ bà mặc, tầng tầng hán phục, loẹt quẹt phết đất.
Nhìn lại tóc bà, được vấn lên bằng một chiếc trâm nhỏ, tôi nhìn từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới, sảng khoái không nói nên lời. Tôi cố nén không khóc, “Bác gái à, bác cũng thích đọc xuyên không ạ?”
Cả khuôn mặt bừng sáng, “Ta biết ngay ~ đứa nhỏ này nhìn thế nào cũng thấy vui vẻ ~ hóa ra vậy, hóa ra vậy...... Con chính là con gái đã thất lạc nhiều năm của ta...... Quả thật như một khuôn đúc ra vậy.” Nói xong lệ rơi đầy mặt, nước mắt nước mũi rơi trên tay áo. Quay đầu lại cười một tiếng, “Tiểu tiện nhân, cô xem, khả năng tìm vợ của con trai tôi có phải tiến bộ rất nhiều hay không? Thật là càng lúc càng giống chuẩn với cha nó.”
Nói xong, còn xoa xoa tay áo tôi.
Tôi nhìn chất lỏng trong suốt đang chảy phía trên tay áo, khẽ cắn răng, chịu đựng đến nỗi mặt co rúm một cục.
Bác trai thở dài, “Nha đầu, nàng đừng náo loạn. Còn có khách nhân ở đây.”
Đại nương cổ quái nghe xong lời này lập tức đổi biểu cảm, trở nên vô cùng nghiêm túc. Cả người bắt đầu nghiêm chỉnh lại, tôi nhìn khuôn mặt của bác gái, không khỏi cảm khái, thật ra thì đại nương cổ quái này khi nghiêm túc trông cũng rất xinh đẹp.
Bác gái xoay người sang chỗ khác, vô cùng nghiêm túc đến gần hồ ly Cung Lan, nét mặt kia, khí thế kia, bộ dạng không giận mà uy, tôi cắn cắn lưỡi, quả nhiên bà lớn chính là bà lớn, nhìn hồ ly Cung Lan bị dọa đến rơi nước mắt.
“Chị, em...... em chỉ là đưa con trai chị trở về nhà.” Cô ta ngập ngừng nói, nước mắt cũng lay động trong hốc mắt.
“Như vậy à. Hiện tại đến nhà rồi, sau đó thì sao?” Đại nương cổ quái đứng ở đó, một tay mơn trớn trên quần áo hoa văn. Bác gái à~ thật ra thì bác là Lã thái hậu xuyên qua chứ gì? Nhìn ánh mắt sắc bén mạnh mẽ này, này động tác sờ quần áo, dáng vẻ không nhanh không chậm, tôi âm thầm trầm trồ khen ngợi từ tận đáy lòng.
“Sau đó...... Sau đó, anh Dận...... Tôi chỉ đưa con trai anh về nhà, lập tức đi ngay, anh đừng hiểu lầm.” Nói xong, ánh mắt cô ta còn ra vẻ đáng thương tội nghiệp nhìn về phía đại thúc đẹp trai.
Tôi thở dài, hồ ly chính là hồ ly, ngay trước mặt bà lớn nhà người ta mà dám ngang nhiên kêu người ta là “anh Dận “. Đúng là không muốn sống nữa.
Quả nhiên, đại nương cổ quái cũng nổi điên, nắm lấy cổ áo hồ ly Cung an lẳng lơ, nhìn cô ta chằm chằm: “Tiểu tiện nhân Cung lan cô, bà đây đã nói bao nhiêu lần rồi, dám quyến rũ người đàn ông của tôi, cô là rỗi rãnh quá mức rồi đúng không? “Anh Dận” là để cô gọi sao? Cô đúng là ăn no dửng mỡ phía dưới trống rỗng trứng không có chỗ rơi vãi rồi đúng không? Chồng tôi là của tôi, cô có mơ cũng phải hỏi qua tôi trước. Cô mà dám đến gần con trai tôi lần nữa, tôi sẽ nhét tóc cô vào lỗ mũi, lông mũi kéo xuống nhét vào trong đít cô! Tôi nói được làm được, Cô có cần thử một chút hay không?” Nói xong, trong tay áo của bộ hán phục lôi ra cây kéo lớn.
Một hết một hơi, lưu loát trơn tru như đọc rap vậy. Không mang theo đùa bỡn, còn có cảm giác tiết tấu trầm bồng du dương.
Vào giờ phút này, ở trong đầu tôi chỉ có một câu đang dảo đi đảo lại, “Trân quý sinh mệnh, cách xa mẹ Vương Thuyết.”
Cung Lan nghe xong lời này, nức nở một chút, nước mắt hoàn toàn chảy ra. Xoay người vọt ra ngoài cửa, dáng vẻ hoa lê đẫm mưa này, tôi cảm thấy đời này tôi không sánh kịp.
Tôi quay đầu nhìn ba người họ.
Vương Thuyết cùng đại thúc đẹp trai rất bình tĩnh ngồi đọc sách trên ghế sa lon, dáng vẻ cái gì cũng không thấy, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Nhìn bác gái quái dị kia, đang dùng cái kéo lớn vừa rút ra...... Cắt móng tay.
Trong nháy mắt, tinh thần tôi chấn động, cuối cùng tôi đã hiểu vì sao mẹ tôi đấu không lại Cung Lan rồi, trình độ dũng mãnh này, mẹ tôi có ngồi tên lửa cũng không theo kịp.
“Aizzz ~ trên thế giới nhờ đàn ông chờ tôi yêu như vậy, tôi chống mắt lên xem con hồ ly tinh kia động dục với ông.” Vừa cắt móng tay vừa cảm khái, đại nương quái dị ném cây kéo lớn lên ghế sa lon rồi rúc vào ngực đại thúc đẹp trai.
“Em có ngoan hay không.” Đại nương cười cười ánh mắt thật dịu dàng.
“Ừm”, đại thúc mỹ hình vỗ vỗ đầu bác gái, tôi cảm thấy tư thế này, sao cảm thấy cách Vương Thuyết chụp đầu tôi giống như chụp đầu động vật thế?
“Ta thật ngoan ngoãn, đại thúc đáng yêu, đúng không?” Đại nương tiếp tục sến súa.
Tôi có chút buồn nôn.
“Ừ. Đúng.” Đại thúc đẹp trai nói xong, ánh mắt quét qua tôi. “Còn có khách nhân ở đây.” Ta khóc ròng, rốt cuộc cũng chú ý đến tôi.
“Mặc kệ, giao cho Vương Thuyết là xong, dù sao cũng là vợ nó.” Nói xong, đại nương cổ quái còn nhìn sang, “Cục giấy nhỏ, con đưa người của con về đi. Chúng ta muốn vận động một chút, cấm trẻ nhỏ. Đợi lát nữa rồi trở về.” Jesse-lee3qUiiidO0nnn Nói xong, vô cùng hung hãn kéo tay đại thúc đẹp trai, trực tiếp đi lên lầu.
Đại thúc đẹp trai cúi đầu, mím môi cười, dáng vẻ bị kéo trông vô cùng thích thú.
Chỉ còn lại tôi, giống như gió lạnh quét qua, hoàn toàn đóng băng.
Tôi cảm thấy, trái tim của tôi cần mạnh mẽ trở lại, không chịu nổi ngôn ngữ đả kích nhiều như vậy trong vòng một ngày.
“Đi thôi, mình đưa cậu trở về.” Vương Thuyết đi tới, nhàn nhạt nói: “Sau sẽ thành quen.” Nói xong, trực tiếp đi ra ngoài.
Tôi buồn buồn đi theo phía sau, “Cậu làm thế nào mà quen được?”
Cậu ta xoay đầu lại nhìn tôi, “Sống chung trong một thời gian dài, dần dần rồi quen thôi.”
Tôi nhìn cái vẻ mặt bình thản kia, ánh mắt lạnh nhạt kia, uhm, biệt danh “Cục giấy nhỏ” đúng là thích hợp.
Đi trên đường, đột nhiên nhớ tới, “Vương Thuyết, cậu nói sẽ đưa cho tôi số điện thoại liên lạc chồng trước của Cung Lan.”
Cậu ta đưa tới một tờ giấy, tôi nhìn một chút, hài lòng cười, “Có cái này thì yên tâm hơn.”
Cậu ta nhướng mắt, “Mình đưa cậu về nhà mình. Cậu có học được cái gì không?”
“Học được gì? Học mẹ cậu mặc hán phục chắc?” Tôi vừa nhìn tờ giấy vừa nói.
“Thật ra thì, loại chuyện đối phó với hồ ly như vậy, mấu chốt nhất không phải cậu muốn làm gì. Phải xem mẹ cậu.” Vương Thuyết bày ra dáng vẻ bất mãn.
Tôi đảo đảo mắt, “Đương nhiên tôi biết, không phải tôi nhìn thấy mẹ tôi thất bại, tôi mới lên sao?”
“Mẹ cậu thất bại?” Vương Thuyết nhìn tôi, lại ~ lại nói hớ rồi.
“Ý tôi nói, loại phụ nữa này, nào cần tới mẹ tôi ra tay, có tôi là được rồi.” Nói xong, một kế hoạch ở trong đầu tôi bắt đầu hình thành.
Hồ ly Lan ~ tôi tới đây.
——— —————— —————— ————————-
(Tô Xán: tôi cảm thấy bà là mẹ ghẻ.
Đào Tử: vì sao? Ta thật tốt biết bao, cho ngươi trùng sinh cho ngươi xuyên không, còn để cho ngươi làm nữ chính.
Tô Xán: vậy sao bà còn để cho tôi một hồ ly?
Đào Tử: Tiểu Bạch là xu hướng, Tiểu Bạch được hoan nghênh nha.
Tô Xán: vứt cho tôi hồ ly thì thôi đi, còn bắt Đào Tử gặp đại nương cổ quái cực phẩm làm tôi phát sợ.
Đào Tử: ngươi lại không hiểu rồi, đại nương kia là mục tiêu học tập của ngươi, ta hy vọng ngươi có thể học hỏi bà ấy.
Tô Xán:...... Tôi muốn nhảy thể loại khác. Có được không?
Đào Tử: Được được ~ ngươi nhảy sang ngược đi, Đào Tử để cho ngươi làm nữ chính trong người thú luyến ái, vừa hay gần đây đang nghĩ đến “này nọ í é í é”, ta còn đang phiền muộn đây.
Tô Xán:...... Thôi, tôi ở đây cũng được.)
Tác giả :
Bát Mặc Đào Tử